*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hai người làm khổ con quá.” Lộ Kha Đồng vừa ăn cơm vừa nhìn đồng hồ, Lộ Nhược Bồi xấu xa tìm cho cậu một gia sư dạy kèm riêng, tám giờ phải lên lớp, cậu không muốn nhưng Ôn Ngưng cũng không giúp cậu.
Lộ Nhược Bồi thản nhiên liếc Lộ Kha Đồng một cái: “Con làm ba đau khổ nhiều năm lắm rồi.”
Thật ra chỉ là tiếp lời Lộ Kha Đồng mà thôi, nhưng xưa nay Lộ Kha Đồng luôn nhìn Lộ Nhược Bồi với tám trăm độ thành kiến, cậu lập tức đặt đũa xuống, tranh cãi: “Đau khổ thì ba còn sinh con làm gì? Con còn đau hơn thì có, ngày mưa mù tầm tã là con lại cảm nhận được nỗi đau khi bị cắt cuống rốn, ngày trời trong nắng ấm là con lại cảm nhận được cái nóng của lồng ấp.”
Ôn Ngưng múc canh cho cậu, nói: “Con giỏi thật, không ngờ ngày nào con cũng thấy khó chịu.”
Lộ Kha Đồng trừng mắt nhìn Lộ Nhược Bồi: “Thấy ba là con khó chịu rồi, cha làm con gánh, con sợ sau này mình sẽ gặp quả báo.”
“Lộ Lộ!” Ôn Ngưng vỗ đầu cậu một cái, thấp giọng nói: “Càng nói càng bậy bạ, ăn nhanh lên đi, gia sư sẽ tới ngay đấy. Ngày nào cũng làm mẹ đau đầu, con để mẹ bớt lo được không vậy.”
Lộ Kha Đồng lên lầu chuẩn bị học, Lộ Nhược Bồi thở dài, buông lỏng nắm tay siết chặt dưới bàn. Ôn Ngưng bưng ly trà lạnh cho Lộ Nhược Bồi, nói: “Anh cứ chọc nó hoài làm chi, anh chờ mà xem, nhìn cái kiểu tức anh ách của nó đảm bảo không ngủ trước mười hai giờ đâu.”
“Trước hai giờ anh còn chưa ngủ, nó mười hai giờ có là gì.” Uống trà xong, Lộ Nhược Bồi cũng lên lầu.
Khí chất của gia sư cũng tạm được, Lộ Kha Đồng thấy hơi nhớ thầy dạy online, đầu tư mấy nghìn đồng ít nhiều cũng có tình cảm. “Thầy ơi, con viết chữ hơi chậm, thầy nói chậm một chút được không?” Cậu giở tập ra, cười cười với gia sư, đột nhiên phát hiện trên cằm gia sư có một nốt ruồi.
Giờ học hai tiếng kết thúc thì đã mười giờ tối, tiễn gia sư về rồi còn phải tiếp tục làm bài tập. Ôn Ngưng bóp vai cho Lộ Kha Đồng, hỏi thầy dạy được không.
“Được ạ, với lại trên cằm thầy có nốt ruồi, nhìn giống chủ tịch Mao, con thích.”
Chủ tịch Mao = Mao Trạch Đông.
Làm bài tập xong đã mệt đứt hơi, Lộ Kha Đồng nhắm mắt nằm trên giường, nhắm một lát rồi tỉnh táo lại, sau khi học bài đầu óc vận hành rất tốt, cậu gửi tin nhắn cho Phí Nguyên: Hôm nay em học thêm, mệt quá đi.
Phí Nguyên trả lời rất nhanh: Nhớ nghỉ ngơi cho tốt.
Lộ Kha Đồng vội vàng bổ sung: Cái này chắc được xem là nâng cao phẩm chất cá nhân ha, tích điểm được không anh?
“Vẫn còn nhớ cơ đấy.” Phí Nguyên ngồi trong sân nghỉ ngơi, Phí Đắc An đi nhậu chưa về, cậu chờ thêm mười lăm phút nữa rồi phải đi đón. Nhớ tới dáng vẻ nhắng nhít của Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên trả lời: Tích hai điểm.
“Gì mà có hai điểm, chẳng coi trọng giáo dục gì cả.” Lộ Kha Đồng vừa càu nhàu một câu, di động chợt reo lên, cậu bắt máy: “Khưu Khưu nhi, ngủ không được tìm em tán dóc hả?”
Khưu Lạc Dân nổi giận: “Mẹ nó cưng bán tài khoản rồi hả?! Anh vừa đăng nhập thấy cấp bậc sắp đuổi kịp anh rồi, còn mẹ nó kết hôn nữa chứ! Cưng bán bao nhiêu tiền, mau mời anh đi ăn!”
Lộ Kha Đồng bị dọa đến nỗi túm góc chăn, nói: “Em đâu có bán, dạo này em lo học không à, có phải bị trộm tài khoản không? Trang bị của em xịn như vậy, em muốn rơi nước mắt quá.”
“Rơi ông nội cưng…” Khưu Lạc Dân cúp máy.
Sung sướng không quên đau khổ đã qua, đầu óc sau khi được thầy giáo khai phá đã thông minh hơn trước, Lộ Kha Đồng nhìn đèn mà thấy hơi chếnh choáng, cậu lóng ngóng bò dậy mở máy tính, vừa đăng nhập quả nhiên hết hồn thật.
Hệ thống nhắc nhở, người chơi【Thiểu Sinh Hài Tử Đa Tu Lộ】đã ký kết lương duyên với người chơi【Nguyên Thấp Đa Phi Bồng】,【Đồng Thoại Mùa Thu】đã hủy kết bạn với【Thiểu Sinh Hài Tử Đa Tu Lộ】.
Nguyên Thấp Đa Phi Bồng, nghe tên là thấy đẹp trai quá trời quá đất rồi.
*Thiểu Sinh Hài Tử Đa Tu Lộ = Bớt sinh con lo sửa đường, chắc lấy từ câu “Muốn giàu, lo sửa đường, bớt sinh con, trồng nhiều cây” =))) Nguyên Thấp Đa Phi Bồng = Đất trũng nhiều cỏ bồng. Thu trong mùa thu đồng âm với Khưu (qiu).
Phí Đắc An mang một thân nồng nặc mùi rượu trở về, Phí Nguyên tặc lưỡi một tiếng: “Đơn vị của ba hay thật, người sau thích uống hơn người trước.” Nói xong di động reo lên, Phí Đắc An còn muốn ngâm nga hát, Phí Nguyên trở vào phòng, nói: “Ba mau ngủ đi, đừng làm ồn.”
Nhận điện thoại, có thể nghe được tiếng thở hổn hển của người ở đầu bên kia.
“Nguyên Thấp Đa Phi Bồng, là anh hả? Em là Thiểu Sinh Hài Tử Đa Tu Lộ của anh nè.”
Phí Nguyên nghe là muốn cười: “Là anh, sao giờ vẫn chưa ngủ?”
“Ngủ gì mà ngủ, nương tử ơi, há há!” Lộ Kha Đồng lại nổi hứng, xổ một tràng lời ngon ngọt, cúp máy rồi mà vẫn còn hưng phấn, trước tiên gửi yêu cầu kết bạn cho Khưu Lạc Dân, sau đó nạp tiền vào trò chơi.
Kiểu tóc mới, mua cho tướng công.
Đồ trang sức mới, mua cho tướng công.
Áo choàng mới, mua hai cái, đồ đôi.
Lăn qua lộn lại đến hơn một giờ mới lên giường nằm trở lại, cảm giác như tình yêu và sự học của mình đều được mùa. Đang híp mắt cười khúc khích, cửa thình lình bật mở, Lộ Kha Đồng nhắm mắt giả bộ ngủ, sợ Ôn Ngưng cằn nhằn mình.
Đèn đầu giường bị vặn mở, chăn được kéo lên, Lộ Kha Đồng cảm thấy không ổn, mở mắt ra thì thấy Lộ Nhược Bồi.
“Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?”
“Ba đánh thức con.”
“Con mà ngủ thì y như heo, sét đánh cũng không tỉnh.”
“Sao ba dám khinh thường heo.”
Lộ Nhược Bồi thở dài, đúng là không tài nào nói chuyện đàng hoàng được, ông đặt tay lên bụng Lộ Kha Đồng, ấn nhè nhẹ cách lớp chăn, nói khẽ: “Há miệng là tía lia, lại còn nỗi đau khi bị cắt cuống rốn, con cũng biết nhiều quá nhỉ.”
Lộ Kha Đồng uốn éo, không cho sờ. Lộ Nhược Bồi vỗ bụng cậu, nói: “Nếu lúc trước không có lồng ấp, con làm gì lớn tướng tung tăng nhảy nhót được như bây giờ?” Nói xong còn cảm khái: “Lúc đó con nhỏ xíu xiu, cứ sợ không giữ được con.”
“Giữ con lại mà còn làm con bực mình.” Lộ Kha Đồng không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm yên.
Lộ Nhược Bồi nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Lại là lỗi của ba, không phải ba tới nhận lỗi với con rồi sao, thế nào, thầy giảng nghe kịp không? Không được thì tìm người khác.”
“Được ạ.” Lộ Kha Đồng nhìn Lộ Nhược Bồi, ngoan ngoãn trở lại: “Ba vẫn chưa hết bận hả, muộn lắm rồi đó.”
Lộ Nhược Bồi trêu chọc: “Quan tâm ba chắc chắn có mục đích, có phải xài hết tiền tiêu vặt rồi không?”
Tức chết người ta mất, rõ ràng là quan tâm thật lòng mà! Có điều đúng là xài hết tiền tiêu vặt rồi… Lộ Kha Đồng bĩu môi chịu thua, bởi vì mua này mua nọ cho tướng công, bây giờ chỉ có thể xuống nước.
“Con nghe lời, con cần tiền.”
Quan hệ cha con cũng chỉ hòa hoãn được một ngày một đêm, tối hôm sau Lộ Kha Đồng lại nổi cơn muốn lật mái nhà, Ôn Ngưng ngồi trên sô pha đỡ trán, phiền lòng nhắm mắt lại.
Lộ Nhược Bồi vẫn bình tĩnh như thường, vừa xem tạp chí vừa nói: “Gần đây ba không cần xã giao, mỗi ngày đều về giám sát con.”
“Ba là thị trưởng mà lại không xã giao, ba sắp xuống đài rồi!” Lộ Kha Đồng cứ tưởng mỗi tuần chỉ học thêm một ngày, thì ra Lộ Nhược Bồi tìm tận năm thầy cho cậu, từ thứ hai đến thứ sáu tối nào cũng phải học thêm.
Quậy mệt rồi, Lộ Kha Đồng ngồi trên cầu thang, ôm tay vịn nói: “Con chẳng còn căm phẫn nữa rồi, cái gia đình ăn thịt người này, ngôn ngữ không giam cầm được linh hồn con, đời đổi thay không tàn phá được ý chí của con, mười lăm năm sau con sẽ lại là một đứa mù chữ hạnh phúc.”
Năm ngày sáu tiết, lẽ ra thứ bảy còn thêm một tiết, nhưng Lộ Nhược Bồi thật sự quá mệt với Lộ Kha Đồng, bèn nói: “Cuối tuần con thích làm gì thì làm, con còn quậy nữa ba sống không được mười lăm năm đã tức chết.”
Đếm giây chờ qua một tuần, cuối cùng cũng chào đón cuối tuần, sáng sớm Lộ Kha Đồng đeo máy ảnh chuồn ra ngoài. Cổng trung tâm thể dục trống trơn, mọi người vẫn chưa đến.
Gần chín giờ mọi người mới tề tựu đông đủ, có cả Uông Hạo Diên và Giản Tân. Lớp phó thể dục mặc quần áo đá bóng mới, bảo Lộ Kha Đồng chụp ảnh cho mình. Phí Nguyên đứng bên cạnh nhìn, nói: “Đừng có sai con nhà người ta, lát nữa còn phải mua kem.”
Trời nắng noi oi bức, đá đến trưa ai nấy cũng mồ hôi đầm đìa, cả bọn bèn núp trên khán đài hóng mát nghỉ ngơi. Lớp phó thể dục đi mua một túi kem que về, năm giây là chia xong.
Lộ Kha Đồng bẻ que kem thành hai khúc, so sánh xong đưa khúc lớn hơn cho Phí Nguyên. Quay đầu thấy Uông Hạo Diên đang bẻ kem, bẻ xong đưa hết hai khúc cho Giản Tân.
… Lợi hại hơn mình.
Nghỉ ngơi xong đá thêm một lát, chơi đến xế chiều mới giải tán. Trước khi kết thúc, lớp trưởng nói: “Lộ Lộ, chúng mình chụp một tấm chung cả nhóm đi.”
Nam sinh lớp này đứa nào cũng lôi thôi lếch thếch, nghe vậy thì bắt đầu lau mồ hôi chỉnh sửa tóc.
“Mấy cậu bày tư thế xong chưa, hai người chỗ Uông Hạo Diên đứng sát rìa quá, còn ông tướng nào vểnh mông ghê thế.” Sau khi đặt máy ảnh lên bàn ngắm cho chuẩn, Lộ Kha Đồng kiểm tra lại lần nữa, kêu to: “Đừng ai đứng sau lưng Phí Nguyên nha, mình muốn đứng chỗ đó.”
Lộ Kha Đồng ấn shutter rồi chạy ào tới, Phí Nguyên ngồi xếp bằng ở chính giữa, cậu đứng xong lại đổi ý, ôm vai Phí Nguyên nằm nhoài trên lưng đối phương.
“Tách” một tiếng hình ảnh dừng lại, những gương mặt tươi cười tràn trề sức sống hiện ra trước mắt, thanh xuân hẳn là như thế.
“Hai người làm khổ con quá.” Lộ Kha Đồng vừa ăn cơm vừa nhìn đồng hồ, Lộ Nhược Bồi xấu xa tìm cho cậu một gia sư dạy kèm riêng, tám giờ phải lên lớp, cậu không muốn nhưng Ôn Ngưng cũng không giúp cậu.
Lộ Nhược Bồi thản nhiên liếc Lộ Kha Đồng một cái: “Con làm ba đau khổ nhiều năm lắm rồi.”
Thật ra chỉ là tiếp lời Lộ Kha Đồng mà thôi, nhưng xưa nay Lộ Kha Đồng luôn nhìn Lộ Nhược Bồi với tám trăm độ thành kiến, cậu lập tức đặt đũa xuống, tranh cãi: “Đau khổ thì ba còn sinh con làm gì? Con còn đau hơn thì có, ngày mưa mù tầm tã là con lại cảm nhận được nỗi đau khi bị cắt cuống rốn, ngày trời trong nắng ấm là con lại cảm nhận được cái nóng của lồng ấp.”
Ôn Ngưng múc canh cho cậu, nói: “Con giỏi thật, không ngờ ngày nào con cũng thấy khó chịu.”
Lộ Kha Đồng trừng mắt nhìn Lộ Nhược Bồi: “Thấy ba là con khó chịu rồi, cha làm con gánh, con sợ sau này mình sẽ gặp quả báo.”
“Lộ Lộ!” Ôn Ngưng vỗ đầu cậu một cái, thấp giọng nói: “Càng nói càng bậy bạ, ăn nhanh lên đi, gia sư sẽ tới ngay đấy. Ngày nào cũng làm mẹ đau đầu, con để mẹ bớt lo được không vậy.”
Lộ Kha Đồng lên lầu chuẩn bị học, Lộ Nhược Bồi thở dài, buông lỏng nắm tay siết chặt dưới bàn. Ôn Ngưng bưng ly trà lạnh cho Lộ Nhược Bồi, nói: “Anh cứ chọc nó hoài làm chi, anh chờ mà xem, nhìn cái kiểu tức anh ách của nó đảm bảo không ngủ trước mười hai giờ đâu.”
“Trước hai giờ anh còn chưa ngủ, nó mười hai giờ có là gì.” Uống trà xong, Lộ Nhược Bồi cũng lên lầu.
Khí chất của gia sư cũng tạm được, Lộ Kha Đồng thấy hơi nhớ thầy dạy online, đầu tư mấy nghìn đồng ít nhiều cũng có tình cảm. “Thầy ơi, con viết chữ hơi chậm, thầy nói chậm một chút được không?” Cậu giở tập ra, cười cười với gia sư, đột nhiên phát hiện trên cằm gia sư có một nốt ruồi.
Giờ học hai tiếng kết thúc thì đã mười giờ tối, tiễn gia sư về rồi còn phải tiếp tục làm bài tập. Ôn Ngưng bóp vai cho Lộ Kha Đồng, hỏi thầy dạy được không.
“Được ạ, với lại trên cằm thầy có nốt ruồi, nhìn giống chủ tịch Mao, con thích.”
Chủ tịch Mao = Mao Trạch Đông.
Làm bài tập xong đã mệt đứt hơi, Lộ Kha Đồng nhắm mắt nằm trên giường, nhắm một lát rồi tỉnh táo lại, sau khi học bài đầu óc vận hành rất tốt, cậu gửi tin nhắn cho Phí Nguyên: Hôm nay em học thêm, mệt quá đi.
Phí Nguyên trả lời rất nhanh: Nhớ nghỉ ngơi cho tốt.
Lộ Kha Đồng vội vàng bổ sung: Cái này chắc được xem là nâng cao phẩm chất cá nhân ha, tích điểm được không anh?
“Vẫn còn nhớ cơ đấy.” Phí Nguyên ngồi trong sân nghỉ ngơi, Phí Đắc An đi nhậu chưa về, cậu chờ thêm mười lăm phút nữa rồi phải đi đón. Nhớ tới dáng vẻ nhắng nhít của Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên trả lời: Tích hai điểm.
“Gì mà có hai điểm, chẳng coi trọng giáo dục gì cả.” Lộ Kha Đồng vừa càu nhàu một câu, di động chợt reo lên, cậu bắt máy: “Khưu Khưu nhi, ngủ không được tìm em tán dóc hả?”
Khưu Lạc Dân nổi giận: “Mẹ nó cưng bán tài khoản rồi hả?! Anh vừa đăng nhập thấy cấp bậc sắp đuổi kịp anh rồi, còn mẹ nó kết hôn nữa chứ! Cưng bán bao nhiêu tiền, mau mời anh đi ăn!”
Lộ Kha Đồng bị dọa đến nỗi túm góc chăn, nói: “Em đâu có bán, dạo này em lo học không à, có phải bị trộm tài khoản không? Trang bị của em xịn như vậy, em muốn rơi nước mắt quá.”
“Rơi ông nội cưng…” Khưu Lạc Dân cúp máy.
Sung sướng không quên đau khổ đã qua, đầu óc sau khi được thầy giáo khai phá đã thông minh hơn trước, Lộ Kha Đồng nhìn đèn mà thấy hơi chếnh choáng, cậu lóng ngóng bò dậy mở máy tính, vừa đăng nhập quả nhiên hết hồn thật.
Hệ thống nhắc nhở, người chơi【Thiểu Sinh Hài Tử Đa Tu Lộ】đã ký kết lương duyên với người chơi【Nguyên Thấp Đa Phi Bồng】,【Đồng Thoại Mùa Thu】đã hủy kết bạn với【Thiểu Sinh Hài Tử Đa Tu Lộ】.
Nguyên Thấp Đa Phi Bồng, nghe tên là thấy đẹp trai quá trời quá đất rồi.
*Thiểu Sinh Hài Tử Đa Tu Lộ = Bớt sinh con lo sửa đường, chắc lấy từ câu “Muốn giàu, lo sửa đường, bớt sinh con, trồng nhiều cây” =))) Nguyên Thấp Đa Phi Bồng = Đất trũng nhiều cỏ bồng. Thu trong mùa thu đồng âm với Khưu (qiu).
Phí Đắc An mang một thân nồng nặc mùi rượu trở về, Phí Nguyên tặc lưỡi một tiếng: “Đơn vị của ba hay thật, người sau thích uống hơn người trước.” Nói xong di động reo lên, Phí Đắc An còn muốn ngâm nga hát, Phí Nguyên trở vào phòng, nói: “Ba mau ngủ đi, đừng làm ồn.”
Nhận điện thoại, có thể nghe được tiếng thở hổn hển của người ở đầu bên kia.
“Nguyên Thấp Đa Phi Bồng, là anh hả? Em là Thiểu Sinh Hài Tử Đa Tu Lộ của anh nè.”
Phí Nguyên nghe là muốn cười: “Là anh, sao giờ vẫn chưa ngủ?”
“Ngủ gì mà ngủ, nương tử ơi, há há!” Lộ Kha Đồng lại nổi hứng, xổ một tràng lời ngon ngọt, cúp máy rồi mà vẫn còn hưng phấn, trước tiên gửi yêu cầu kết bạn cho Khưu Lạc Dân, sau đó nạp tiền vào trò chơi.
Kiểu tóc mới, mua cho tướng công.
Đồ trang sức mới, mua cho tướng công.
Áo choàng mới, mua hai cái, đồ đôi.
Lăn qua lộn lại đến hơn một giờ mới lên giường nằm trở lại, cảm giác như tình yêu và sự học của mình đều được mùa. Đang híp mắt cười khúc khích, cửa thình lình bật mở, Lộ Kha Đồng nhắm mắt giả bộ ngủ, sợ Ôn Ngưng cằn nhằn mình.
Đèn đầu giường bị vặn mở, chăn được kéo lên, Lộ Kha Đồng cảm thấy không ổn, mở mắt ra thì thấy Lộ Nhược Bồi.
“Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?”
“Ba đánh thức con.”
“Con mà ngủ thì y như heo, sét đánh cũng không tỉnh.”
“Sao ba dám khinh thường heo.”
Lộ Nhược Bồi thở dài, đúng là không tài nào nói chuyện đàng hoàng được, ông đặt tay lên bụng Lộ Kha Đồng, ấn nhè nhẹ cách lớp chăn, nói khẽ: “Há miệng là tía lia, lại còn nỗi đau khi bị cắt cuống rốn, con cũng biết nhiều quá nhỉ.”
Lộ Kha Đồng uốn éo, không cho sờ. Lộ Nhược Bồi vỗ bụng cậu, nói: “Nếu lúc trước không có lồng ấp, con làm gì lớn tướng tung tăng nhảy nhót được như bây giờ?” Nói xong còn cảm khái: “Lúc đó con nhỏ xíu xiu, cứ sợ không giữ được con.”
“Giữ con lại mà còn làm con bực mình.” Lộ Kha Đồng không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm yên.
Lộ Nhược Bồi nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Lại là lỗi của ba, không phải ba tới nhận lỗi với con rồi sao, thế nào, thầy giảng nghe kịp không? Không được thì tìm người khác.”
“Được ạ.” Lộ Kha Đồng nhìn Lộ Nhược Bồi, ngoan ngoãn trở lại: “Ba vẫn chưa hết bận hả, muộn lắm rồi đó.”
Lộ Nhược Bồi trêu chọc: “Quan tâm ba chắc chắn có mục đích, có phải xài hết tiền tiêu vặt rồi không?”
Tức chết người ta mất, rõ ràng là quan tâm thật lòng mà! Có điều đúng là xài hết tiền tiêu vặt rồi… Lộ Kha Đồng bĩu môi chịu thua, bởi vì mua này mua nọ cho tướng công, bây giờ chỉ có thể xuống nước.
“Con nghe lời, con cần tiền.”
Quan hệ cha con cũng chỉ hòa hoãn được một ngày một đêm, tối hôm sau Lộ Kha Đồng lại nổi cơn muốn lật mái nhà, Ôn Ngưng ngồi trên sô pha đỡ trán, phiền lòng nhắm mắt lại.
Lộ Nhược Bồi vẫn bình tĩnh như thường, vừa xem tạp chí vừa nói: “Gần đây ba không cần xã giao, mỗi ngày đều về giám sát con.”
“Ba là thị trưởng mà lại không xã giao, ba sắp xuống đài rồi!” Lộ Kha Đồng cứ tưởng mỗi tuần chỉ học thêm một ngày, thì ra Lộ Nhược Bồi tìm tận năm thầy cho cậu, từ thứ hai đến thứ sáu tối nào cũng phải học thêm.
Quậy mệt rồi, Lộ Kha Đồng ngồi trên cầu thang, ôm tay vịn nói: “Con chẳng còn căm phẫn nữa rồi, cái gia đình ăn thịt người này, ngôn ngữ không giam cầm được linh hồn con, đời đổi thay không tàn phá được ý chí của con, mười lăm năm sau con sẽ lại là một đứa mù chữ hạnh phúc.”
Năm ngày sáu tiết, lẽ ra thứ bảy còn thêm một tiết, nhưng Lộ Nhược Bồi thật sự quá mệt với Lộ Kha Đồng, bèn nói: “Cuối tuần con thích làm gì thì làm, con còn quậy nữa ba sống không được mười lăm năm đã tức chết.”
Đếm giây chờ qua một tuần, cuối cùng cũng chào đón cuối tuần, sáng sớm Lộ Kha Đồng đeo máy ảnh chuồn ra ngoài. Cổng trung tâm thể dục trống trơn, mọi người vẫn chưa đến.
Gần chín giờ mọi người mới tề tựu đông đủ, có cả Uông Hạo Diên và Giản Tân. Lớp phó thể dục mặc quần áo đá bóng mới, bảo Lộ Kha Đồng chụp ảnh cho mình. Phí Nguyên đứng bên cạnh nhìn, nói: “Đừng có sai con nhà người ta, lát nữa còn phải mua kem.”
Trời nắng noi oi bức, đá đến trưa ai nấy cũng mồ hôi đầm đìa, cả bọn bèn núp trên khán đài hóng mát nghỉ ngơi. Lớp phó thể dục đi mua một túi kem que về, năm giây là chia xong.
Lộ Kha Đồng bẻ que kem thành hai khúc, so sánh xong đưa khúc lớn hơn cho Phí Nguyên. Quay đầu thấy Uông Hạo Diên đang bẻ kem, bẻ xong đưa hết hai khúc cho Giản Tân.
… Lợi hại hơn mình.
Nghỉ ngơi xong đá thêm một lát, chơi đến xế chiều mới giải tán. Trước khi kết thúc, lớp trưởng nói: “Lộ Lộ, chúng mình chụp một tấm chung cả nhóm đi.”
Nam sinh lớp này đứa nào cũng lôi thôi lếch thếch, nghe vậy thì bắt đầu lau mồ hôi chỉnh sửa tóc.
“Mấy cậu bày tư thế xong chưa, hai người chỗ Uông Hạo Diên đứng sát rìa quá, còn ông tướng nào vểnh mông ghê thế.” Sau khi đặt máy ảnh lên bàn ngắm cho chuẩn, Lộ Kha Đồng kiểm tra lại lần nữa, kêu to: “Đừng ai đứng sau lưng Phí Nguyên nha, mình muốn đứng chỗ đó.”
Lộ Kha Đồng ấn shutter rồi chạy ào tới, Phí Nguyên ngồi xếp bằng ở chính giữa, cậu đứng xong lại đổi ý, ôm vai Phí Nguyên nằm nhoài trên lưng đối phương.
“Tách” một tiếng hình ảnh dừng lại, những gương mặt tươi cười tràn trề sức sống hiện ra trước mắt, thanh xuân hẳn là như thế.