“Là gì?” Phí Nguyên ngồi xuống bên giường, đỡ Lộ Kha Đồng ngồi lên đùi mình, ép hỏi: “Nói anh nghe xem, gì gì đó là cái gì?”
Lộ Kha Đồng phủ hình lên mặt, muốn hạ nhiệt độ xuống, nhưng vẫn thấy nóng rần. Tay Phí Nguyên ôm hông cậu bóp mạnh một cái, bấy giờ Lộ Kha Đồng mới như bắt kịp, cậu khẽ xoay gác đầu lên vai Phí Nguyên, giọng càng nhỏ hơn: “Anh giả bộ gì nha.”
Tay nắm bên hông dời từ lưng lên trên, cuối cùng nhéo gáy Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên hỏi: “Em gì gì đó chưa?” Lộ Kha Đồng dùng sức vùi đầu vào hõm vai Phí Nguyên, buồn bực nói: “Anh kệ em đi…”
“Lúc tìm anh đòi dâu tây sao không bảo anh kệ em đi?”
Lộ Kha Đồng ngẩng đầu lên: “Anh đừng đắc ý, dù sao trời nóng mặc áo ngắn tay sẽ bị thấy, em không thèm.”
Tay trên lưng lại dời xuống, vói vào trong áo, Phí Nguyên nhéo thịt bên hông cậu, nói: “Trồng dâu tây ở đây sẽ không thấy.”
Lộ Kha Đồng thật sự không biết còn có thể làm như vậy, cậu chỉ biết vùi đầu vào cổ Phí Nguyên, chịu thua. Nhưng Phí Nguyên không định tha cho cậu, hoặc nên nói là thật sự bị khiêu khích, tay đang đỡ đầu gối của cậu từ từ trượt lên trên, chen vào giữa hai chân cậu.
“Anh làm gì vậy…”
Cảm giác được Lộ Kha Đồng đang run rẩy, Phí Nguyên dừng lại, véo nhẹ thịt mềm bên đùi cậu, nói: “Sau này trồng ở đây cho em.” Nghe vậy, Lộ Kha Đồng sắp bấu rách luôn cổ áo của Phí Nguyên.
Đừng nói là chiếm thế thượng phong, mỗi việc nói còn chưa xong nữa là.
…
Qua tuần này, cuộc sống của Lộ Kha Đồng bắt đầu trở nên thảm thiết, Lộ Nhược Bồi hại người tăng thêm tiết Văn cho cậu vào thứ bảy, nguyên nhân là chê cậu nói năng không giống ai, chỉ biết làm ồn.
Lộ Kha Đồng hò hét: “Con có thành đại văn hào cũng sẽ làm ồn với ba đó!”
Cũng may tiền không uống phí.
“Kỳ thi tháng này phải tuyên dương trò Lộ Kha Đồng một chút, trò ấy tiến bộ nhiều lắm, trước đây làm bài rất cẩu thả, lần này thi Văn đạt hạng nhất, chắc chắn đã bỏ công cố gắng, giảng đề xong chúng ta sẽ bảo trò ấy đọc bài văn của mình nhé.”
Lộ Kha Đồng sắp cất cánh bay lên, gia sư dạy kèm riêng đúng là hiệu quả, điểm thi tháng này rất khả quan, chưa kể môn Văn còn đạt hạng nhất, tuy rằng trước đây cậu học Văn không tệ, song chưa từng thi đạt hạng nhất.
Bài làm chỉ bị trừ hai điểm, đây là khái niệm gì, làm tròn lên có khác nào không trừ đâu.
Lộ Kha Đồng ngồi thẳng lưng, hết sức chăm chú nghe thầy giảng đề, Lớp phó thể dục ngồi cách lối đi móc cục gôm ném vào người Lộ Kha Đồng, cố ý quấy rối. Nếu là mọi khi, Lộ Kha Đồng đã vớ đồ ném lại từ lâu rồi, nhưng hôm nay không được, cậu phải tập trung tinh thần chuẩn bị đọc bài văn của mình.
Phí Nguyên ho một tiếng, nhìn về phía lớp phó thể dục, lớp phó thể dục đọc hiểu ánh mắt, bắt đầu tự chơi một mình.
Cách giờ tan học chỉ còn năm phút, Lộ Kha Đồng cảm thấy hơi sốt ruột, tuy nhiên vẫn còn đủ thời gian đọc bài. Chờ khi còn một phút, Lộ Kha Đồng bắt đầu đứng ngồi không yên. Theo tiếng chuông tan học vang lên, thầy Văn nói: “Được rồi, giảng đề đến đây thôi, sửa xong ngày mai nộp.”
“Thầy ơi!” Lộ Kha Đồng vội vàng giơ tay: “Em còn chưa đọc bài mà.”
Bấy giờ thầy Văn mới nhớ ra: “Ôi, hết thời gian rồi, các trò có thể mượn bài của Lộ Kha Đồng đọc nhé.”
Phí Nguyên ngồi phía sau nhìn, thầy vừa dứt lời, cây non như thể bị sét đánh, hông hết ngay lưng hết thẳng. Tiết sau là thể dục, tất cả đều nháo nhào chạy ra khỏi lớp, chẳng ai mượn bài đọc cả.
Lộ Kha Đồng tiu nghỉu một lát rồi quay ra sau, nói: “Chúng mình cũng đi xuống đi.”
“Không cần gấp, em đọc cho anh nghe xong rồi hẵng xuống.” Phí Nguyên lột một cây kẹo que nhét vào miệng Lộ Kha Đồng: “Anh chờ cả tiết rồi.”
Phòng học trống trơn chỉ còn lại hai người họ, hành lang bên ngoài vừa hỗn loạn vừa ồn ào, Lộ Kha Đồng ngậm kẹo que miệng mồm lúng búng đọc bài văn, Phí Nguyên tựa vào lưng ghế chăm chú nhìn cậu.
Lúc đọc gần xong, Phí Nguyên đưa tay lấy kẹo que ra khỏi miệng Lộ Kha Đồng: “Nghe hết rõ rồi.” Nói đoạn bỏ kẹo vào miệng mình. Lộ Kha Đồng ngây ngẩn, cười tủm tỉm nói: “Muốn hôn em thì cứ việc nói thẳng, dù sao em cũng muốn hôn anh.”
Phí Nguyên nhéo tai cậu, nhích lại gần nói khẽ: “Muốn hôn anh thì khỏi cần phải nói, cho phép em hôn luôn.”
Thời tiết nóng nực, học thể dục hơi bị khổ sở, các nữ sinh ngồi nghỉ ở chỗ thoáng mát, các nam sinh thì vẫn kiên quyết như cũ, mồ hôi đầm đìa mà vẫn muốn tiếp tục chơi bóng.
“Lộ Lộ, hình như cậu không đi xem đội bóng rổ nữa thì phải.”
“Mấy người đó chảnh quá.” Lộ Kha Đồng đổ thật nhiều mồ hôi, tóc trên trán ướt nhẹp, làn da dưới mí mắt phơi nắng đến ửng đỏ: “Chừng nào lên lớp mười hai mình sẽ gia nhập, để xem ai dám cản mình.”
Tan học đi ăn cơm, mọi người lười lên lầu nên đến thẳng căn tin. Một đám đi giành chỗ, một đám đi xếp hàng, Phí Nguyên chìa tay lau mồ hôi hột trên chóp mũi Lộ Kha Đồng, nói: “Muốn ăn gì, anh đi mua.”
Lộ Kha Đồng bị say nắng: “Muốn ăn hai mươi đồng tiền kem, loại một đồng một cây.”
Đang làm nũng, lớp trưởng cầm một cây kem ốc quế matcha đi tới, hô to với mọi người: “Sản phẩm mới của tiệm trà sữa, các đồng chí mau nhào vô!”
Hai mắt Lộ Kha Đồng sáng lên, cậu quay đầu muốn chạy: “Mình đi!”
Phí Nguyên túm cổ áo của cậu: “Ăn cơm xong rồi tính.” Dứt lời kéo cậu đi xếp hàng mua cơm. Cả đám nam sinh ngồi chung một chỗ, cơm cũng gắp lung tung, Lộ Kha Đồng che dĩa của mình không cho người khác đụng vào.
“Lộ Lộ, thấy bông cải của mình xanh chưa, đổi cánh gà với mình nha.”
“Làm phiền mấy cậu ghê ha.” Lộ Kha Đồng gắp cánh gà lên gặm, tương dính ngay khóe miệng: “Mấy cậu không đọc bài văn của mình mà còn muốn ăn cơm của mình hả, đừng có mơ.”
Phí Nguyên nghiêng đầu mỉm cười nhìn Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng gắp một cái cánh gà khác vào chén của Phí Nguyên, nói: “Anh có thể ăn cơm của em.” Phí Nguyên cầm muỗng vét tương bên khóe miệng cậu, nói: “Ai thèm ăn cơm của em, ăn đậu hũ của em thì còn được.”
Thôi xong, lại muốn cào bàn nữa, thành tật xấu rồi. Lộ Kha Đồng cúi đầu ăn ngấu nghiến, mồ hôi hột thấm đầy chóp mũi.
Chờ khi ăn gần xong, có người muốn uống nước giải khát, thế là cả bọn quyết định thổi chai thi đấu xem ai mua. Lộ Kha Đồng đập bàn bật dậy: “Mình muốn ăn kem, mình đi mua cho!” Phí Nguyên đứng dậy đi với cậu, hỏi: “Mọi người muốn ăn gì, bọn này đi mua luôn.”
Hai người đi mua, Phí Nguyên cũng muốn ăn kem, sau đó thanh toán tiền, nói: “Lần đầu tiên đãi bạn sau khi chuyển trường.”
“Đãi em thôi là được.” Lộ Kha Đồng cầm kem cười hớn hở, cười xong xách một bao nước ngọt chạy về trước, tuyên bố: “Hôm nay Phí Nguyên đãi!”
Phí Nguyên đi theo sau, đặt một bao nước ngọt khác lên bàn. Lớp trưởng nói: “Cảm ơn người anh em! Sao đột nhiên khách sáo thế!”
“Vui chứ sao.” Phí Nguyên giơ tay xoa đầu Lộ Kha Đồng: “Chúc mừng Lộ Lộ thi tiến bộ.”
Một lát sau, có người nghi ngờ hỏi: “Lộ Lộ, cậu cào bàn làm gì vậy?”
Không làm gì hết, kích động nha.
Buổi tối về đến nhà hoóc-môn vẫn chưa ổn định, Lộ Kha Đồng chạy lên lầu xuống lầu vài chuyến, Ôn Ngưng hoa cả mắt, túm cậu lại hỏi: “Con điên rồi hả? Học cả ngày mà không mệt à?”
Lộ Kha Đồng giãy ra chạy tới ngồi kế bên Lộ Nhược Bồi, nói: “Ba, ngày mai là sinh nhật mỗi năm một lần của Khưu Lạc Dân, con muốn đến nhà ảnh hát cho ảnh nghe.”
Lộ Nhược Bồi không nhấc mắt, đáp: “Đã gọi ba rồi, muốn đi đâu tùy con.”
“Vậy con đi bồi đắp tình bạn đây.” Cậu lại chạy lên lầu, gọi điện thoại đặt bánh kem: “Em muốn loại 25 cm, bên trên viết một bài thơ, trái cây thì lấy trái thơm, tạo cảm giác tranh sơn thủy ấy.”
Đặt bánh kem xong thì bắt đầu viết thư, năm nào cậu cũng viết. Hôm sau còn không mặc đồng phục, phải đẹp trai đi dự sinh nhật mà.
“À, hôm nay không cần đưa em về.” Bị thầy chủ nhiệm phê bình xong đúng lúc Phí Nguyên đi tới, Lộ Kha Đồng nói: “Sinh nhật Khưu nhi, em phải đến nhà ảnh.”
Phí Nguyên nói: “Anh đưa em đến nhà cậu ta.”
Trong giờ học Lộ Kha Đồng cứ ngồi mân mê bìa thư, cậu mua nó ở cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường, bìa thư hơi nhỏ, gấp giấy viết thư kiểu nào cũng nhét không vừa. Phí Nguyên búng tay một cái, Lộ Kha Đồng xoay người lại giao nộp.
“Thời đại nào rồi mà còn viết thư.” Phí Nguyên răn dạy một câu, đoạn gấp thư lại giúp Lộ Kha Đồng, vừa mở ra đã nhìn thấy ba chữ chói mắt: anh Khưu Khưu.
Mẹ nó, sao muốn đánh vỡ đầu thế nhỉ.
Tan học tranh thủ đi lấy bánh kem trước, trời nóng sợ chảy nên phải lái thật nhanh. Đến trước nhà Khưu Lạc Dân, Lộ Kha Đồng xuống xe đã muốn chạy, Phí Nguyên túm cậu lại, hỏi: “Vậy là đi à?”
Lộ Kha Đồng lùi ra sau hai bước, khom người nói: “Cảm ơn anh đưa em!”
Mẹ Khưu nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn, ba Khưu chuẩn bị rượu nho cho bọn họ uống. Khưu Lạc Dân đang đắc ý khi được nhận lì xì, rất chi là hài lòng thỏa mãn. Lộ Kha Đồng lấy bánh kem ra, nói: “Khưu nhi, em làm cho anh bài thơ nè.”
Mí mắt bắt đầu giật, Khưu Lạc Dân cúi đầu nhìn: “Xưa có Thiếu Vân nâng ngọn giáo, nay có Lạc Dân làm trụ cột, nước hồ hoa đào sâu ngàn thước, vẫn chưa dài như tình nghĩa đôi ta.”
Thánh thần ơi.
Lộ Kha Đồng lại lấy thư ra chuẩn bị đọc: “Anh Khưu Khưu, nghe nói những người sinh vào mùa hè chịu nóng giỏi lắm. Thấm thoát lại qua một năm nữa…” Khưu Lạc Dân sắp thuộc nằm lòng, năm nào Lộ Kha Đồng cũng bắt đầu với câu này, sau đó gọi xưng hô hồi bé một lần.
Phí Nguyên lái xe máy về nhà, láng giềng trong hẻm đều biết thằng nhóc họ Phí không được vui, tiếng ầm ầm đó nghe như muốn tông chết người ta vậy. Lâm Du Châu hốt hoảng chạy ra khỏi nhà, hỏi: “Mày đánh nhau với người ta à?”
Phí Nguyên không trả lời, về thẳng phòng mình thay quần áo. Lâm Du Châu theo vào, nói: “Chỉ cần không đánh nhau, mày muốn sao cũng được.”
“Con đi chơi bóng.” Thay quần áo xong, Phí Nguyên lại cầm chìa khóa xe ra cửa, tăng tốc một đường chạy đến bên ngoài nhà Khưu Lạc Dân. Phí Nguyên đậu xe ở ven đường, sau đó đi bộ ở lân cận.
Tĩnh tâm, hạ hỏa.
Ăn uống no nê chơi game, Lộ Kha Đồng thấy trên bàn có thật nhiều tờ đơn viết bằng tiếng Anh, bèn nói: “Bài đọc của anh khó quá, em đọc không hiểu gì hết.” Nói xong đăng nhập vào trò chơi: “Oa, số cấp của em với anh bằng nhau rồi.”
Khưu Lạc Dân còn chìm đắm trong bài thơ, không muốn nói chuyện cho lắm.
Chơi đến gần mười giờ thì di động reo lên, là Phí Nguyên gọi, Lộ Kha Đồng bắt máy: “A lô?”
“Lộ Kha Đồng, em ngủ ở nhà Khưu Lạc Dân à?”
“Hả?” Lộ Kha Đồng không kịp phản ứng, nghĩ bụng nếu Phí Nguyên ngủ ở nhà Thẩm Đa Ý thì mình sẽ dỡ ngói mái nhà cho xem, thế là cậu chột dạ trả lời: “Không không không, em về nhà rồi.”
Phí Nguyên tức đến bật cười, nói: “Anh nhớ em quá, bây giờ anh sẽ đến dưới lầu nhà em chờ em.”
Lộ Kha Đồng ngớ người, đầu bên kia đã cúp máy, cậu sửng sốt chừng nửa phút rồi xách cặp lên bỏ chạy. Mẹ Khưu bị cậu làm hết hồn, cậu vừa chạy vừa giải thích: “Có đề ngày mai nhất định phải nộp, con về nhà học bài!”
Lộ Kha Đồng chạy một hơi ra đường, dưới ánh đèn mờ nhạt, vừa giương mắt đã trông thấy Phí Nguyên mặc áo thun màu đen đứng đối diện, ngầu muốn chết.
Phí Nguyên ngoắc ngón tay với Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng cầm quai cặp đi tới.
“Còn nói dối à?” Phí Nguyên dùng tay nâng cằm cậu, áp sát vào nhíu mày nói: “Em uống rượu?”
“Chỉ nhấp một hớp.” Cứ tưởng Phí Nguyên giận vì mình nói dối, Lộ Kha Đồng vội vàng nhận sai: “Xin lỗi anh, sau này em sẽ không nói dối nữa.”
“Còn gì nữa không?” Phí Nguyên trùm mũ áo khoác mỏng của Lộ Kha Đồng lên, đoạn cúi đầu hôn cậu. Miệng bị lấp kín không nói được, Lộ Kha Đồng lầm bầm vài tiếng. Lát sau Phí Nguyên buông cậu ra, dùng ngón tay lau đôi môi ướt đẫm của cậu.
Lộ Kha Đồng chớp chớp mắt, chỉ số thông minh đã bắt kịp, tim cũng đập một trăm hai mươi nhịp, cậu níu áo thun của Phí Nguyên, hỏi: “Có phải anh ghen không?”
“Đâu chỉ vậy.” Phí Nguyên ôm siết Lộ Kha Đồng vào lòng, dụi dụi bên tai cậu, nói: “Lộ Lộ, anh ghen điên lên được.”
Lộ Kha Đồng phủ hình lên mặt, muốn hạ nhiệt độ xuống, nhưng vẫn thấy nóng rần. Tay Phí Nguyên ôm hông cậu bóp mạnh một cái, bấy giờ Lộ Kha Đồng mới như bắt kịp, cậu khẽ xoay gác đầu lên vai Phí Nguyên, giọng càng nhỏ hơn: “Anh giả bộ gì nha.”
Tay nắm bên hông dời từ lưng lên trên, cuối cùng nhéo gáy Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên hỏi: “Em gì gì đó chưa?” Lộ Kha Đồng dùng sức vùi đầu vào hõm vai Phí Nguyên, buồn bực nói: “Anh kệ em đi…”
“Lúc tìm anh đòi dâu tây sao không bảo anh kệ em đi?”
Lộ Kha Đồng ngẩng đầu lên: “Anh đừng đắc ý, dù sao trời nóng mặc áo ngắn tay sẽ bị thấy, em không thèm.”
Tay trên lưng lại dời xuống, vói vào trong áo, Phí Nguyên nhéo thịt bên hông cậu, nói: “Trồng dâu tây ở đây sẽ không thấy.”
Lộ Kha Đồng thật sự không biết còn có thể làm như vậy, cậu chỉ biết vùi đầu vào cổ Phí Nguyên, chịu thua. Nhưng Phí Nguyên không định tha cho cậu, hoặc nên nói là thật sự bị khiêu khích, tay đang đỡ đầu gối của cậu từ từ trượt lên trên, chen vào giữa hai chân cậu.
“Anh làm gì vậy…”
Cảm giác được Lộ Kha Đồng đang run rẩy, Phí Nguyên dừng lại, véo nhẹ thịt mềm bên đùi cậu, nói: “Sau này trồng ở đây cho em.” Nghe vậy, Lộ Kha Đồng sắp bấu rách luôn cổ áo của Phí Nguyên.
Đừng nói là chiếm thế thượng phong, mỗi việc nói còn chưa xong nữa là.
…
Qua tuần này, cuộc sống của Lộ Kha Đồng bắt đầu trở nên thảm thiết, Lộ Nhược Bồi hại người tăng thêm tiết Văn cho cậu vào thứ bảy, nguyên nhân là chê cậu nói năng không giống ai, chỉ biết làm ồn.
Lộ Kha Đồng hò hét: “Con có thành đại văn hào cũng sẽ làm ồn với ba đó!”
Cũng may tiền không uống phí.
“Kỳ thi tháng này phải tuyên dương trò Lộ Kha Đồng một chút, trò ấy tiến bộ nhiều lắm, trước đây làm bài rất cẩu thả, lần này thi Văn đạt hạng nhất, chắc chắn đã bỏ công cố gắng, giảng đề xong chúng ta sẽ bảo trò ấy đọc bài văn của mình nhé.”
Lộ Kha Đồng sắp cất cánh bay lên, gia sư dạy kèm riêng đúng là hiệu quả, điểm thi tháng này rất khả quan, chưa kể môn Văn còn đạt hạng nhất, tuy rằng trước đây cậu học Văn không tệ, song chưa từng thi đạt hạng nhất.
Bài làm chỉ bị trừ hai điểm, đây là khái niệm gì, làm tròn lên có khác nào không trừ đâu.
Lộ Kha Đồng ngồi thẳng lưng, hết sức chăm chú nghe thầy giảng đề, Lớp phó thể dục ngồi cách lối đi móc cục gôm ném vào người Lộ Kha Đồng, cố ý quấy rối. Nếu là mọi khi, Lộ Kha Đồng đã vớ đồ ném lại từ lâu rồi, nhưng hôm nay không được, cậu phải tập trung tinh thần chuẩn bị đọc bài văn của mình.
Phí Nguyên ho một tiếng, nhìn về phía lớp phó thể dục, lớp phó thể dục đọc hiểu ánh mắt, bắt đầu tự chơi một mình.
Cách giờ tan học chỉ còn năm phút, Lộ Kha Đồng cảm thấy hơi sốt ruột, tuy nhiên vẫn còn đủ thời gian đọc bài. Chờ khi còn một phút, Lộ Kha Đồng bắt đầu đứng ngồi không yên. Theo tiếng chuông tan học vang lên, thầy Văn nói: “Được rồi, giảng đề đến đây thôi, sửa xong ngày mai nộp.”
“Thầy ơi!” Lộ Kha Đồng vội vàng giơ tay: “Em còn chưa đọc bài mà.”
Bấy giờ thầy Văn mới nhớ ra: “Ôi, hết thời gian rồi, các trò có thể mượn bài của Lộ Kha Đồng đọc nhé.”
Phí Nguyên ngồi phía sau nhìn, thầy vừa dứt lời, cây non như thể bị sét đánh, hông hết ngay lưng hết thẳng. Tiết sau là thể dục, tất cả đều nháo nhào chạy ra khỏi lớp, chẳng ai mượn bài đọc cả.
Lộ Kha Đồng tiu nghỉu một lát rồi quay ra sau, nói: “Chúng mình cũng đi xuống đi.”
“Không cần gấp, em đọc cho anh nghe xong rồi hẵng xuống.” Phí Nguyên lột một cây kẹo que nhét vào miệng Lộ Kha Đồng: “Anh chờ cả tiết rồi.”
Phòng học trống trơn chỉ còn lại hai người họ, hành lang bên ngoài vừa hỗn loạn vừa ồn ào, Lộ Kha Đồng ngậm kẹo que miệng mồm lúng búng đọc bài văn, Phí Nguyên tựa vào lưng ghế chăm chú nhìn cậu.
Lúc đọc gần xong, Phí Nguyên đưa tay lấy kẹo que ra khỏi miệng Lộ Kha Đồng: “Nghe hết rõ rồi.” Nói đoạn bỏ kẹo vào miệng mình. Lộ Kha Đồng ngây ngẩn, cười tủm tỉm nói: “Muốn hôn em thì cứ việc nói thẳng, dù sao em cũng muốn hôn anh.”
Phí Nguyên nhéo tai cậu, nhích lại gần nói khẽ: “Muốn hôn anh thì khỏi cần phải nói, cho phép em hôn luôn.”
Thời tiết nóng nực, học thể dục hơi bị khổ sở, các nữ sinh ngồi nghỉ ở chỗ thoáng mát, các nam sinh thì vẫn kiên quyết như cũ, mồ hôi đầm đìa mà vẫn muốn tiếp tục chơi bóng.
“Lộ Lộ, hình như cậu không đi xem đội bóng rổ nữa thì phải.”
“Mấy người đó chảnh quá.” Lộ Kha Đồng đổ thật nhiều mồ hôi, tóc trên trán ướt nhẹp, làn da dưới mí mắt phơi nắng đến ửng đỏ: “Chừng nào lên lớp mười hai mình sẽ gia nhập, để xem ai dám cản mình.”
Tan học đi ăn cơm, mọi người lười lên lầu nên đến thẳng căn tin. Một đám đi giành chỗ, một đám đi xếp hàng, Phí Nguyên chìa tay lau mồ hôi hột trên chóp mũi Lộ Kha Đồng, nói: “Muốn ăn gì, anh đi mua.”
Lộ Kha Đồng bị say nắng: “Muốn ăn hai mươi đồng tiền kem, loại một đồng một cây.”
Đang làm nũng, lớp trưởng cầm một cây kem ốc quế matcha đi tới, hô to với mọi người: “Sản phẩm mới của tiệm trà sữa, các đồng chí mau nhào vô!”
Hai mắt Lộ Kha Đồng sáng lên, cậu quay đầu muốn chạy: “Mình đi!”
Phí Nguyên túm cổ áo của cậu: “Ăn cơm xong rồi tính.” Dứt lời kéo cậu đi xếp hàng mua cơm. Cả đám nam sinh ngồi chung một chỗ, cơm cũng gắp lung tung, Lộ Kha Đồng che dĩa của mình không cho người khác đụng vào.
“Lộ Lộ, thấy bông cải của mình xanh chưa, đổi cánh gà với mình nha.”
“Làm phiền mấy cậu ghê ha.” Lộ Kha Đồng gắp cánh gà lên gặm, tương dính ngay khóe miệng: “Mấy cậu không đọc bài văn của mình mà còn muốn ăn cơm của mình hả, đừng có mơ.”
Phí Nguyên nghiêng đầu mỉm cười nhìn Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng gắp một cái cánh gà khác vào chén của Phí Nguyên, nói: “Anh có thể ăn cơm của em.” Phí Nguyên cầm muỗng vét tương bên khóe miệng cậu, nói: “Ai thèm ăn cơm của em, ăn đậu hũ của em thì còn được.”
Thôi xong, lại muốn cào bàn nữa, thành tật xấu rồi. Lộ Kha Đồng cúi đầu ăn ngấu nghiến, mồ hôi hột thấm đầy chóp mũi.
Chờ khi ăn gần xong, có người muốn uống nước giải khát, thế là cả bọn quyết định thổi chai thi đấu xem ai mua. Lộ Kha Đồng đập bàn bật dậy: “Mình muốn ăn kem, mình đi mua cho!” Phí Nguyên đứng dậy đi với cậu, hỏi: “Mọi người muốn ăn gì, bọn này đi mua luôn.”
Hai người đi mua, Phí Nguyên cũng muốn ăn kem, sau đó thanh toán tiền, nói: “Lần đầu tiên đãi bạn sau khi chuyển trường.”
“Đãi em thôi là được.” Lộ Kha Đồng cầm kem cười hớn hở, cười xong xách một bao nước ngọt chạy về trước, tuyên bố: “Hôm nay Phí Nguyên đãi!”
Phí Nguyên đi theo sau, đặt một bao nước ngọt khác lên bàn. Lớp trưởng nói: “Cảm ơn người anh em! Sao đột nhiên khách sáo thế!”
“Vui chứ sao.” Phí Nguyên giơ tay xoa đầu Lộ Kha Đồng: “Chúc mừng Lộ Lộ thi tiến bộ.”
Một lát sau, có người nghi ngờ hỏi: “Lộ Lộ, cậu cào bàn làm gì vậy?”
Không làm gì hết, kích động nha.
Buổi tối về đến nhà hoóc-môn vẫn chưa ổn định, Lộ Kha Đồng chạy lên lầu xuống lầu vài chuyến, Ôn Ngưng hoa cả mắt, túm cậu lại hỏi: “Con điên rồi hả? Học cả ngày mà không mệt à?”
Lộ Kha Đồng giãy ra chạy tới ngồi kế bên Lộ Nhược Bồi, nói: “Ba, ngày mai là sinh nhật mỗi năm một lần của Khưu Lạc Dân, con muốn đến nhà ảnh hát cho ảnh nghe.”
Lộ Nhược Bồi không nhấc mắt, đáp: “Đã gọi ba rồi, muốn đi đâu tùy con.”
“Vậy con đi bồi đắp tình bạn đây.” Cậu lại chạy lên lầu, gọi điện thoại đặt bánh kem: “Em muốn loại 25 cm, bên trên viết một bài thơ, trái cây thì lấy trái thơm, tạo cảm giác tranh sơn thủy ấy.”
Đặt bánh kem xong thì bắt đầu viết thư, năm nào cậu cũng viết. Hôm sau còn không mặc đồng phục, phải đẹp trai đi dự sinh nhật mà.
“À, hôm nay không cần đưa em về.” Bị thầy chủ nhiệm phê bình xong đúng lúc Phí Nguyên đi tới, Lộ Kha Đồng nói: “Sinh nhật Khưu nhi, em phải đến nhà ảnh.”
Phí Nguyên nói: “Anh đưa em đến nhà cậu ta.”
Trong giờ học Lộ Kha Đồng cứ ngồi mân mê bìa thư, cậu mua nó ở cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường, bìa thư hơi nhỏ, gấp giấy viết thư kiểu nào cũng nhét không vừa. Phí Nguyên búng tay một cái, Lộ Kha Đồng xoay người lại giao nộp.
“Thời đại nào rồi mà còn viết thư.” Phí Nguyên răn dạy một câu, đoạn gấp thư lại giúp Lộ Kha Đồng, vừa mở ra đã nhìn thấy ba chữ chói mắt: anh Khưu Khưu.
Mẹ nó, sao muốn đánh vỡ đầu thế nhỉ.
Tan học tranh thủ đi lấy bánh kem trước, trời nóng sợ chảy nên phải lái thật nhanh. Đến trước nhà Khưu Lạc Dân, Lộ Kha Đồng xuống xe đã muốn chạy, Phí Nguyên túm cậu lại, hỏi: “Vậy là đi à?”
Lộ Kha Đồng lùi ra sau hai bước, khom người nói: “Cảm ơn anh đưa em!”
Mẹ Khưu nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn, ba Khưu chuẩn bị rượu nho cho bọn họ uống. Khưu Lạc Dân đang đắc ý khi được nhận lì xì, rất chi là hài lòng thỏa mãn. Lộ Kha Đồng lấy bánh kem ra, nói: “Khưu nhi, em làm cho anh bài thơ nè.”
Mí mắt bắt đầu giật, Khưu Lạc Dân cúi đầu nhìn: “Xưa có Thiếu Vân nâng ngọn giáo, nay có Lạc Dân làm trụ cột, nước hồ hoa đào sâu ngàn thước, vẫn chưa dài như tình nghĩa đôi ta.”
Thánh thần ơi.
Lộ Kha Đồng lại lấy thư ra chuẩn bị đọc: “Anh Khưu Khưu, nghe nói những người sinh vào mùa hè chịu nóng giỏi lắm. Thấm thoát lại qua một năm nữa…” Khưu Lạc Dân sắp thuộc nằm lòng, năm nào Lộ Kha Đồng cũng bắt đầu với câu này, sau đó gọi xưng hô hồi bé một lần.
Phí Nguyên lái xe máy về nhà, láng giềng trong hẻm đều biết thằng nhóc họ Phí không được vui, tiếng ầm ầm đó nghe như muốn tông chết người ta vậy. Lâm Du Châu hốt hoảng chạy ra khỏi nhà, hỏi: “Mày đánh nhau với người ta à?”
Phí Nguyên không trả lời, về thẳng phòng mình thay quần áo. Lâm Du Châu theo vào, nói: “Chỉ cần không đánh nhau, mày muốn sao cũng được.”
“Con đi chơi bóng.” Thay quần áo xong, Phí Nguyên lại cầm chìa khóa xe ra cửa, tăng tốc một đường chạy đến bên ngoài nhà Khưu Lạc Dân. Phí Nguyên đậu xe ở ven đường, sau đó đi bộ ở lân cận.
Tĩnh tâm, hạ hỏa.
Ăn uống no nê chơi game, Lộ Kha Đồng thấy trên bàn có thật nhiều tờ đơn viết bằng tiếng Anh, bèn nói: “Bài đọc của anh khó quá, em đọc không hiểu gì hết.” Nói xong đăng nhập vào trò chơi: “Oa, số cấp của em với anh bằng nhau rồi.”
Khưu Lạc Dân còn chìm đắm trong bài thơ, không muốn nói chuyện cho lắm.
Chơi đến gần mười giờ thì di động reo lên, là Phí Nguyên gọi, Lộ Kha Đồng bắt máy: “A lô?”
“Lộ Kha Đồng, em ngủ ở nhà Khưu Lạc Dân à?”
“Hả?” Lộ Kha Đồng không kịp phản ứng, nghĩ bụng nếu Phí Nguyên ngủ ở nhà Thẩm Đa Ý thì mình sẽ dỡ ngói mái nhà cho xem, thế là cậu chột dạ trả lời: “Không không không, em về nhà rồi.”
Phí Nguyên tức đến bật cười, nói: “Anh nhớ em quá, bây giờ anh sẽ đến dưới lầu nhà em chờ em.”
Lộ Kha Đồng ngớ người, đầu bên kia đã cúp máy, cậu sửng sốt chừng nửa phút rồi xách cặp lên bỏ chạy. Mẹ Khưu bị cậu làm hết hồn, cậu vừa chạy vừa giải thích: “Có đề ngày mai nhất định phải nộp, con về nhà học bài!”
Lộ Kha Đồng chạy một hơi ra đường, dưới ánh đèn mờ nhạt, vừa giương mắt đã trông thấy Phí Nguyên mặc áo thun màu đen đứng đối diện, ngầu muốn chết.
Phí Nguyên ngoắc ngón tay với Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng cầm quai cặp đi tới.
“Còn nói dối à?” Phí Nguyên dùng tay nâng cằm cậu, áp sát vào nhíu mày nói: “Em uống rượu?”
“Chỉ nhấp một hớp.” Cứ tưởng Phí Nguyên giận vì mình nói dối, Lộ Kha Đồng vội vàng nhận sai: “Xin lỗi anh, sau này em sẽ không nói dối nữa.”
“Còn gì nữa không?” Phí Nguyên trùm mũ áo khoác mỏng của Lộ Kha Đồng lên, đoạn cúi đầu hôn cậu. Miệng bị lấp kín không nói được, Lộ Kha Đồng lầm bầm vài tiếng. Lát sau Phí Nguyên buông cậu ra, dùng ngón tay lau đôi môi ướt đẫm của cậu.
Lộ Kha Đồng chớp chớp mắt, chỉ số thông minh đã bắt kịp, tim cũng đập một trăm hai mươi nhịp, cậu níu áo thun của Phí Nguyên, hỏi: “Có phải anh ghen không?”
“Đâu chỉ vậy.” Phí Nguyên ôm siết Lộ Kha Đồng vào lòng, dụi dụi bên tai cậu, nói: “Lộ Lộ, anh ghen điên lên được.”