Toàn thân Lộ Kha Đồng nóng rần, chẳng hiểu sao lại lên cơn sốt, cậu nằm nghiêng co người lại, mắt nhắm nghiền không mở ra. Biết cậu còn tỉnh, Phí Nguyên cúi người vuốt ve sống lưng của cậu, nói: “Ăn chút gì rồi uống thuốc ngủ một lát đi, ngủ một giấc tỉnh dậy thì chuyện gì cũng sẽ ổn thôi.”
Thuốc bột là lần trước bị bệnh còn thừa lại, Phí Nguyên pha nửa ly đặt trên tủ đầu giường, tiếp theo đỡ Lộ Kha Đồng dậy. Lộ Kha Đồng mở mắt ra, song ánh mắt lại cụp xuống, cả người như bong bóng xì hơi.
Nhóc hư hỏng suốt ngày hết xình xịch cái này đến cái nọ, phải đau lòng cỡ nào mới ra nông nỗi này.
Phí Nguyên thổi nguội thuốc, đưa đến bên miệng cậu: “Uống đi, ngọt lắm.” Lộ Kha Đồng cầm ly chậm rãi uống hết, nếm không ra đắng hay ngọt, Phí Nguyên lại đỡ cậu nằm xuống, bảo cậu ngủ một giấc.
Thật ra người trắng đêm không ngủ đâu phải chỉ có mình Lộ Kha Đồng, Lộ Nhược Bồi cũng thế.
Sáng sớm Ôn Ngưng thay quần áo chuẩn bị đến bệnh viện, Lộ Nhược Bồi vẫn ngồi trong phòng khách, điểm khác mọi ngày chính là ông không còn sức ngồi ngay ngắn, mà là tựa cả người vào gối dựa, thoạt nhìn uể oải vô cùng.
Ôn Ngưng lo lắng nói: “Nhược Bồi, anh đi nghỉ ngơi một lát đi, chắc Lộ Lộ đã nguôi giận đang trên đường về nhà đấy.”
“Làm sao lại thế được, nó vốn đâu có giận.” Lộ Nhược Bồi bóp mi tâm, giọng nghe khản đặc: “Nó thích giận như vậy, đã bao giờ bỏ chạy đâu? Cũng đâu có cố ý dằn vặt người khác. Lần này xét ra thì, nó đau lòng hơn tức giận nhiều.”
Hai mắt Ôn Ngưng hơi sưng, dù có trang điểm vẫn nhận ra được. Lộ Nhược Bồi phất tay, nói: “Em không cần suy nghĩ những việc này, nên chăm bệnh nên săn sóc thế nào em tự sắp xếp là được rồi.”
Chờ Ôn Ngưng ra khỏi cửa, Lộ Nhược Bồi uống hai viên thuốc ngủ, ép mình ngủ một giấc.
Suốt đêm qua Khưu Lạc Dân gọi điện thoại cho Lộ Kha Đồng nhiều lần, nhưng đối phương vẫn một mực tắt máy. Sợ Lộ Kha Đồng biết chuyện mình sắp đi du học sẽ không vui, Khưu Lạc Dân còn tự trách sao mình không nói sớm một chút.
Buổi sáng đón taxi đi tìm Lộ Kha Đồng, xuống xe đúng lúc gặp tài xế chở Ôn Ngưng ra ngoài. Chờ xe dừng lại, Khưu Lạc Dân bước qua hỏi: “Dì ơi, Lộ Lộ có ở nhà không? Sao em nó tắt máy suốt thế?”
“Đúng rồi!” Ôn Ngưng như choàng tỉnh, Khưu Lạc Dân và Lộ Kha Đồng thân nhau như thế, sao mình lại quên hỏi Khưu Lạc Dân chứ, cô vội vàng hỏi: “Khưu nhi, con có biết Lộ Lộ có một bạn học tên Phí Nguyên không?”
Khưu Lạc Dân sửng sốt, chẳng biết nên nói biết hay không biết mới phải, chỉ đành ấp úng ngắt lời: “Có phải Lộ Lộ lại quên sạc di động không, để con vào nhà tìm em nó.”
Cứ ngỡ Khưu Lạc Dân không biết Phí Nguyên, Ôn Ngưng nói: “Lộ Lộ không có ở nhà, nó… bỏ chạy với cậu bạn Phí Nguyên kia rồi.”
Bỏ chạy?! Đậu má trốn nhà theo trai à! Khưu Lạc Dân trợn mắt líu lưỡi, nhưng lại không thể hỏi nhiều, dù sao cũng chưa rõ Ôn Ngưng biết được bao nhiêu, lỡ nói hớ thì xong đời.
Chờ Ôn Ngưng đi rồi, Khưu Lạc Dân đứng tại chỗ cân nhắc một lát, sau đó đón taxi đến đường Lá Thu.
Cả khu lớn như vậy toàn là hẻm, biết tìm kiểu nào đây, đã thế còn không biết số điện thoại của Phí Nguyên nữa. Khưu Lạc Dân tìm từng hẻm một, trong lòng sốt ruột muốn chết, chỉ sợ Lộ Kha Đồng như dê vào miệng cọp.
Mệt đứt cả hơi, Khưu Lạc Dân tựa vào một thân cây thở dốc, còn chưa ổn định hơi thở thì đã bị ai đó ở đằng sau đá ra xa nửa mét. “Ông nội nó!” Khưu Lạc Dân đứng vững rồi quay phắt người lại, định bụng thấy rõ là ai rồi tung thêm một câu chửi quốc dân.
*Câu chửi quốc dân: câu chửi thông dụng của một đất nước, chẳng hạn như TQ là mẹ nó.
Kết quả thấy rõ là ai thì mắng hết nổi.
Thẩm Đa Ý sờ sờ vỏ cây, nói: “Đại thụ trăm năm bảo vệ cấp quốc gia, không được dựa.”
Khưu Lạc Dân kích động sắp rơi nước mắt, vội vàng bước lên kéo cánh tay Thẩm Đa Ý: “Đi mòn giày sắt tìm không thấy, mời cậu dẫn đường cho tôi.” Khi nãy Thẩm Đa Ý đỡ ông Thẩm ra công viên nghe ca sĩ nghiệp dư hát hí khúc, lúc về nhìn thấy Khưu Lạc Dân.
“Dẫn cậu đi đâu?”
“Đến nhà Phí Nguyên!” Khưu Lạc Dân bắt đầu nhiều chuyện với Thẩm Đa Ý: “Cậu biết gì chưa, Lộ Lộ và Phí Nguyên bỏ trốn, ba mẹ Lộ Lộ tìm khắp ——” Khưu Lạc Dân dừng lại, chợt nhớ Ôn Ngưng không giống như muốn đi tìm Lộ Kha Đồng.
Nghe được phân nửa, Thẩm Đa Ý hỏi: “Tìm cái gì?”
Vừa nói vừa đi đến cửa sân, sau khi vào trong Thẩm Đa Ý chỉa chỉa cửa nhà Phí Nguyên, Khưu Lạc Dân tức thì nhấc chân xông vào. Phí Nguyên ở trong phòng ngủ chỉ nghe được tiếng động, nhưng vì đang ôm Lộ Kha Đồng nên không thể nhúc nhích.
Sốt cũng gần hết, nhưng bị mất nước kha khá, môi tróc một lớp da, Lộ Kha Đồng ngồi tựa trong lồng ngực Phí Nguyên, im re không nói tiếng nào.
“Lộ Lộ!” Khưu Lạc Dân xông vào như thằng ngốc.
“Cậu điên à?” Phí Nguyên cau mày nhìn Khưu Lạc Dân, cánh tay vẫn vòng quanh người Lộ Kha Đồng không buông. Khưu Lạc Dân ngồi xuống bên giường, muốn kéo Lộ Kha Đồng qua nhưng bị Phí Nguyên gắt giọng: “Đừng đụng vào em ấy!”
“Không đụng thì thôi.”
Dáng vẻ hiện tại quá rệu rã, bị người ta nhìn thật mất mặt, Lộ Kha Đồng nói như hết hơi: “Anh tới đây làm gì?”
“Thì anh thấy lúc rời nhà anh cưng không được vui, tối qua anh định dẫn cưng đi đánh phó bản, gọi điện thoại bảo cưng đăng nhập thì cưng lại tắt máy.” Khưu Lạc Dân cũng tủi thân lắm: “Anh đến nhà cưng tìm cưng ai ngờ gặp phải mẹ cưng, dì ấy nói cưng bỏ chạy với Phí Nguyên. À đúng rồi! Chuyện hai đứa yêu nhau bị lộ rồi hả? Sao sơ suất thế!”
Sắc mặt Lộ Kha Đồng càng tái hơn, bởi vì cậu lợi dụng Phí Nguyên chọc tức Lộ Nhược Bồi nên mới bị lộ, bây giờ nghe Khưu Lạc Dân nhắc đến chuyện này, cậu cảm thấy rất bất an. Phí Nguyên nắm cổ tay cậu, cúi đầu hỏi: “Tại sao rời nhà cậu ta lại không vui?”
Khưu Lạc Dân giành trả lời: “Bởi vì tôi sắp đi nước ngoài, Lộ Lộ tan nát cõi lòng.”
Bạn thân sắp đi, sau đó lại biết mẹ cũng sắp mất, thảo nào. Phí Nguyên hôn tóc Lộ Kha Đồng: “Mở máy điều hòa nãy giờ thấy ngộp không? Ra sân hít thở không khí nhé?”
Lộ Kha Đồng biết Phí Nguyên xót mình, trước đây cậu thích nhất là làm cho Phí Nguyên dỗ dành mình, nhưng bây giờ cậu lại thấy sợ hãi, cậu cảm thấy quá áy náy với Phí Nguyên.
“Em lạnh hả?” Sốt đã hạ nhưng tay lại lạnh ngắt, Phí Nguyên hỏi cậu.
Cậu lắc đầu, theo sau Phí Nguyên ra khỏi phòng.
Khưu Lạc Dân vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, bèn bắc cái ghế ngồi xuống kêu lớn: “Thẩm Đa Ý, ra ngoài trò chuyện chút đi, đây là buổi giao lưu ngày hè của hai trường mà.”
Thẩm Đa Ý đang học bài, lúc đi ra còn cầm một tờ đề: “Sao cậu phiền quá vậy.” Thẩm Đa Ý ngồi xuống liếc xéo Khưu Lạc Dân một cái, quay đầu thấy Lộ Kha Đồng thì kinh ngạc hỏi: “Cậu không khỏe à?”
Lộ Kha Đồng cắn da bị tróc trên môi, làm rách vài mảng. Phí Nguyên nắm cằm cậu để cậu ngậm miệng lại, cậu cũng không có phản ứng. Thẩm Đa Ý rót ly nước đặt trước mặt Lộ Kha Đồng, nói: “Nóng trong người nên uống nhiều nước.”
Khưu Lạc Dân xen mồm: “Có dưa hấu không?”
Phí Nguyên lẳng lặng nhìn Khưu Lạc Dân, nói với Lộ Kha Đồng: “Em muốn ăn không? Anh đi mua.”
Lộ Kha Đồng còn chưa trả lời thì Phí Nguyên đã đứng dậy, đồng thời kéo theo Khưu Lạc Dân. Ra đến cửa sân Phí Nguyên mới buông tay, Khưu Lạc Dân sửa lại quần áo, bị hù sợ gần chết: “Làm gì vậy, tôi có làm gì cậu đâu.”
Phí Nguyên nói: “Ba mẹ Lộ Lộ ly hôn, chuyện của hôm qua.”
“Hả?” Khưu Lạc Dân sửng sốt, tự nói tự nghe: “Hèn gì, nếu như đó giờ không có mẹ thì đáng thương thật, nhưng từ từ lớn dần rồi cũng sẽ nghĩ thoáng. Đằng này thứ mình ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng có, tình cảm lại sâu đậm như vậy, tự dưng không có ai mà chịu nổi…”
Phí Nguyên hỏi: “Vậy mẹ ruột của Lộ Lộ mất hồi nào?”
“Mẹ ruột của Lộ Lộ…” Khưu Lạc Dân suy nghĩ: “Mẹ tôi nói Lộ Lộ ra đời được một thời gian cũng không xuất viện, nói lúc đó chú Lộ tiễn đưa người yêu rồi ngày nào cũng ở bên ngoài lồng ấp trông chừng Lộ Lộ.”
Trong sân chỉ còn Lộ Kha Đồng và Thẩm Đa Ý, Thẩm Đa Ý thông minh, vừa nhìn là biết Lộ Kha Đồng chắc chắn có chuyện, thế là vừa viết chữ vừa hỏi: “Mấy cậu có nhiều bài tập không?”
Lộ Kha Đồng đờ đẫn gật đầu, há miệng rồi lại không lên tiếng.
Thẩm Đa Ý dừng bút: “Cậu muốn nói gì? Đừng có nhử mình.”
“Mình sợ cậu không vui.” Lộ Kha Đồng do dự, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Ba mẹ cậu đâu?”
Thẩm Đa Ý bình thản trả lời: “Lên trời hưởng phước rồi.” Thấy Lộ Kha Đồng ngơ ngác nhìn mình, Thẩm Đa Ý dứt khoát gấp đề lại không viết nữa, nói: “Ba mẹ mình và chú Phí là đồng nghiệp, đều làm trong cục Đường sắt, nếu bây giờ còn sống ắt hẳn họ cũng như chú Phí, đến Viện kiểm sát đường sắt uống trà rồi. Chỉ là khi đó khổ lắm, mùa đông còn phải ra bên đường sắt nâng cờ, rất nguy hiểm.”
“Có một năm ký túc xá đường sắt xảy ra vụ nổ nồi hơi cậu biết không? Báo chí đăng cả một bài dài, lúc đó ba mẹ mình làm xong ca đêm đang ở nhà ngủ, mình mạng lớn, lúc xảy ra chuyện mình với Phí Nguyên đang ở ngoài đường chơi.”
“Ngoài ra cũng không có gì để nói, kể từ đó mình sống với ông nội mình.” Thẩm Đa Ý trông có vẻ không mấy đau buồn, nhưng Lộ Kha Đồng vẫn bắt được một tia thương cảm từ ánh mắt sáng ngời của đối phương.
“Mình… cũng không có mẹ.” Lộ Kha Đồng ngập ngừng một lát mới nói hết câu: “Sau này ba mình tìm cho mình một người mẹ khác, nhưng mẹ cũng sắp đi rồi.”
Thẩm Đa Ý lấy bút chọt má cậu, nói: “Không ai có thể có ba mẹ cả đời, hiểu không?”
Lộ Kha Đồng chậm rãi gật đầu: “Nhưng mà mình không nỡ xa mẹ.” Thẩm Đa Ý hít hít mũi: “Nhưng mà cũng đâu còn cách nào, cậu nhớ mẹ thì đi thăm là được, mình nhớ mẹ chỉ có thể đi tảo mộ thôi.”
Lộ Kha Đồng cảm thấy thật có lỗi, thấp giọng nói: “Xin lỗi, mình không nên hỏi cậu chuyện này.”
“Không có gì.” Thẩm Đa Ý vỗ vỗ bụng, hỏi: “Cậu đói bụng không? Sáng sớm mình chưa ăn cơm bây giờ thấy đói quá.”
Tối hôm qua Lộ Kha Đồng chỉ ăn hai miếng bánh trà, bây giờ nghe vậy cũng thấy đói bụng: “Chờ hai người kia về, mình mời mọi người đi ăn nha.” Thẩm Đa Ý bật cười: “Sao cậu thích mời thế? Chờ tí.”
Thẩm Đa Ý trở vào nhà, Lộ Kha Đồng ngồi một mình thấy hơi xấu hổ, cậu bèn đứng dậy đi theo, vào nhà phát hiện Thẩm Đa Ý đang nấu ăn: “Cậu nấu gì vậy? Thơm quá.”
“Đun nước luộc mì thôi.” Thẩm Đa Ý đang cắt cà chua, cắt xong lại lấy một khúc hành, hỏi: “Cậu ăn hành băm không?”
Lẽ ra không ăn, nhưng lúc cua Phí Nguyên cố gắng dữ quá nên ăn rồi.
Bỏ chút dầu vào đáy nồi nóng, xào chín cà chua và hành băm, chờ mì chín rồi rưới lên, nhìn quá hấp dẫn. Mỗi người tự bưng một bát, trở ra sân ngồi đối diện nhau ăn mì.
Phí Nguyên và Khưu Lạc Dân mang dưa hấu trở về, thấy cảnh tượng này cũng không khỏi bất ngờ. Khưu Lạc Dân chạy tới đặt dưa hấu lên bàn, nói: “Còn nữa không? Cho thêm một bát được không?”
Thẩm Đa Ý nói: “Tránh xa mình chút đi.”
Khưu Lạc Dân định qua ăn của Lộ Kha Đồng, nhưng Phí Nguyên đã ngồi xuống bên cạnh, lườm một cái làm Khưu Lạc Dân bị dọa lăn trở về. Lộ Kha Đồng nâng bát lên, hỏi Phí Nguyên: “Anh ăn không? Ăn ngon lắm.”
Phí Nguyên dùng đầu gối đụng hông Lộ Kha Đồng: “Còn thừa lại nước mới hỏi anh.”
Ăn mì xong lại ăn dưa hấu, sắc mặt Lộ Kha Đồng đã khá hơn phân nửa, môi cũng hồng hào. Cậu lau miệng bảo mình ăn no rồi, sau đó ngập ngừng nói: “Em phải về nhà.”
Khưu Lạc Dân đang vui quên trời quên đất: “Ở chơi thêm lát đi.”
“Tự anh chơi đi.” Lộ Kha Đồng đứng lên, nắm cánh tay Phí Nguyên, hai người trở vào phòng. Phí Nguyên lấy quần áo mà cậu mặc lúc tới trên giá áo, nói: “Thay đi.”
Phí Nguyên đang định ra ngoài, Lộ Kha Đồng cản lại rồi ôm lấy Phí Nguyên, ngửa đầu hỏi: “Anh giặt quần lót cho em hả?”
“Nghĩ hay quá, máy giặt ấy.”
“Thì hay thôi.” Trong mắt đã có thần thái, Lộ Kha Đồng ôm chặt Phí Nguyên, chờ khi Phí Nguyên cũng ôm mình, cậu nói: “Không ai có thể có ba mẹ cả đời, có người sớm một chút có người muộn một chút.”
Phí Nguyên bóp mông cậu, chờ cậu đỏ mặt rồi nói: “Ông trời đền bù cho em, để em sớm gặp anh.”
Lộ Kha Đồng nhìn trần nhà nói: “Cảm ơn ông trời.” Nói xong nghĩ thầm, cũng có thể là mẹ mình đang phù hộ mình.
Thay quần áo xong chuẩn bị về nhà, Lộ Kha Đồng sờ tán lá của Dây Leo Tình Yêu, đoạn quay đầu nhìn lướt qua một lần, trông thấy dù hoa nhỏ treo trên giá áo khoác ở góc tường.
Đó là hồi cấp hai Ôn Ngưng mua cho cậu.
“Sao lại là hoa? Con không thích kiểu này.”
“Mẹ thấy đẹp lắm mà, mẹ chọn cả buổi đó.”
“Không ngầu xíu nào hết, con muốn đầu lâu cơ.”
“Không dùng thì thôi, hôm nào mẹ đem đi quyên từ thiện.”
“Ai nói không dùng!”
Lộ Kha Đồng đưa mắt nhìn lần cuối, đặt xuống muôn vàn tiếc nuối, nhẹ giọng nói tạm biệt.
Thuốc bột là lần trước bị bệnh còn thừa lại, Phí Nguyên pha nửa ly đặt trên tủ đầu giường, tiếp theo đỡ Lộ Kha Đồng dậy. Lộ Kha Đồng mở mắt ra, song ánh mắt lại cụp xuống, cả người như bong bóng xì hơi.
Nhóc hư hỏng suốt ngày hết xình xịch cái này đến cái nọ, phải đau lòng cỡ nào mới ra nông nỗi này.
Phí Nguyên thổi nguội thuốc, đưa đến bên miệng cậu: “Uống đi, ngọt lắm.” Lộ Kha Đồng cầm ly chậm rãi uống hết, nếm không ra đắng hay ngọt, Phí Nguyên lại đỡ cậu nằm xuống, bảo cậu ngủ một giấc.
Thật ra người trắng đêm không ngủ đâu phải chỉ có mình Lộ Kha Đồng, Lộ Nhược Bồi cũng thế.
Sáng sớm Ôn Ngưng thay quần áo chuẩn bị đến bệnh viện, Lộ Nhược Bồi vẫn ngồi trong phòng khách, điểm khác mọi ngày chính là ông không còn sức ngồi ngay ngắn, mà là tựa cả người vào gối dựa, thoạt nhìn uể oải vô cùng.
Ôn Ngưng lo lắng nói: “Nhược Bồi, anh đi nghỉ ngơi một lát đi, chắc Lộ Lộ đã nguôi giận đang trên đường về nhà đấy.”
“Làm sao lại thế được, nó vốn đâu có giận.” Lộ Nhược Bồi bóp mi tâm, giọng nghe khản đặc: “Nó thích giận như vậy, đã bao giờ bỏ chạy đâu? Cũng đâu có cố ý dằn vặt người khác. Lần này xét ra thì, nó đau lòng hơn tức giận nhiều.”
Hai mắt Ôn Ngưng hơi sưng, dù có trang điểm vẫn nhận ra được. Lộ Nhược Bồi phất tay, nói: “Em không cần suy nghĩ những việc này, nên chăm bệnh nên săn sóc thế nào em tự sắp xếp là được rồi.”
Chờ Ôn Ngưng ra khỏi cửa, Lộ Nhược Bồi uống hai viên thuốc ngủ, ép mình ngủ một giấc.
Suốt đêm qua Khưu Lạc Dân gọi điện thoại cho Lộ Kha Đồng nhiều lần, nhưng đối phương vẫn một mực tắt máy. Sợ Lộ Kha Đồng biết chuyện mình sắp đi du học sẽ không vui, Khưu Lạc Dân còn tự trách sao mình không nói sớm một chút.
Buổi sáng đón taxi đi tìm Lộ Kha Đồng, xuống xe đúng lúc gặp tài xế chở Ôn Ngưng ra ngoài. Chờ xe dừng lại, Khưu Lạc Dân bước qua hỏi: “Dì ơi, Lộ Lộ có ở nhà không? Sao em nó tắt máy suốt thế?”
“Đúng rồi!” Ôn Ngưng như choàng tỉnh, Khưu Lạc Dân và Lộ Kha Đồng thân nhau như thế, sao mình lại quên hỏi Khưu Lạc Dân chứ, cô vội vàng hỏi: “Khưu nhi, con có biết Lộ Lộ có một bạn học tên Phí Nguyên không?”
Khưu Lạc Dân sửng sốt, chẳng biết nên nói biết hay không biết mới phải, chỉ đành ấp úng ngắt lời: “Có phải Lộ Lộ lại quên sạc di động không, để con vào nhà tìm em nó.”
Cứ ngỡ Khưu Lạc Dân không biết Phí Nguyên, Ôn Ngưng nói: “Lộ Lộ không có ở nhà, nó… bỏ chạy với cậu bạn Phí Nguyên kia rồi.”
Bỏ chạy?! Đậu má trốn nhà theo trai à! Khưu Lạc Dân trợn mắt líu lưỡi, nhưng lại không thể hỏi nhiều, dù sao cũng chưa rõ Ôn Ngưng biết được bao nhiêu, lỡ nói hớ thì xong đời.
Chờ Ôn Ngưng đi rồi, Khưu Lạc Dân đứng tại chỗ cân nhắc một lát, sau đó đón taxi đến đường Lá Thu.
Cả khu lớn như vậy toàn là hẻm, biết tìm kiểu nào đây, đã thế còn không biết số điện thoại của Phí Nguyên nữa. Khưu Lạc Dân tìm từng hẻm một, trong lòng sốt ruột muốn chết, chỉ sợ Lộ Kha Đồng như dê vào miệng cọp.
Mệt đứt cả hơi, Khưu Lạc Dân tựa vào một thân cây thở dốc, còn chưa ổn định hơi thở thì đã bị ai đó ở đằng sau đá ra xa nửa mét. “Ông nội nó!” Khưu Lạc Dân đứng vững rồi quay phắt người lại, định bụng thấy rõ là ai rồi tung thêm một câu chửi quốc dân.
*Câu chửi quốc dân: câu chửi thông dụng của một đất nước, chẳng hạn như TQ là mẹ nó.
Kết quả thấy rõ là ai thì mắng hết nổi.
Thẩm Đa Ý sờ sờ vỏ cây, nói: “Đại thụ trăm năm bảo vệ cấp quốc gia, không được dựa.”
Khưu Lạc Dân kích động sắp rơi nước mắt, vội vàng bước lên kéo cánh tay Thẩm Đa Ý: “Đi mòn giày sắt tìm không thấy, mời cậu dẫn đường cho tôi.” Khi nãy Thẩm Đa Ý đỡ ông Thẩm ra công viên nghe ca sĩ nghiệp dư hát hí khúc, lúc về nhìn thấy Khưu Lạc Dân.
“Dẫn cậu đi đâu?”
“Đến nhà Phí Nguyên!” Khưu Lạc Dân bắt đầu nhiều chuyện với Thẩm Đa Ý: “Cậu biết gì chưa, Lộ Lộ và Phí Nguyên bỏ trốn, ba mẹ Lộ Lộ tìm khắp ——” Khưu Lạc Dân dừng lại, chợt nhớ Ôn Ngưng không giống như muốn đi tìm Lộ Kha Đồng.
Nghe được phân nửa, Thẩm Đa Ý hỏi: “Tìm cái gì?”
Vừa nói vừa đi đến cửa sân, sau khi vào trong Thẩm Đa Ý chỉa chỉa cửa nhà Phí Nguyên, Khưu Lạc Dân tức thì nhấc chân xông vào. Phí Nguyên ở trong phòng ngủ chỉ nghe được tiếng động, nhưng vì đang ôm Lộ Kha Đồng nên không thể nhúc nhích.
Sốt cũng gần hết, nhưng bị mất nước kha khá, môi tróc một lớp da, Lộ Kha Đồng ngồi tựa trong lồng ngực Phí Nguyên, im re không nói tiếng nào.
“Lộ Lộ!” Khưu Lạc Dân xông vào như thằng ngốc.
“Cậu điên à?” Phí Nguyên cau mày nhìn Khưu Lạc Dân, cánh tay vẫn vòng quanh người Lộ Kha Đồng không buông. Khưu Lạc Dân ngồi xuống bên giường, muốn kéo Lộ Kha Đồng qua nhưng bị Phí Nguyên gắt giọng: “Đừng đụng vào em ấy!”
“Không đụng thì thôi.”
Dáng vẻ hiện tại quá rệu rã, bị người ta nhìn thật mất mặt, Lộ Kha Đồng nói như hết hơi: “Anh tới đây làm gì?”
“Thì anh thấy lúc rời nhà anh cưng không được vui, tối qua anh định dẫn cưng đi đánh phó bản, gọi điện thoại bảo cưng đăng nhập thì cưng lại tắt máy.” Khưu Lạc Dân cũng tủi thân lắm: “Anh đến nhà cưng tìm cưng ai ngờ gặp phải mẹ cưng, dì ấy nói cưng bỏ chạy với Phí Nguyên. À đúng rồi! Chuyện hai đứa yêu nhau bị lộ rồi hả? Sao sơ suất thế!”
Sắc mặt Lộ Kha Đồng càng tái hơn, bởi vì cậu lợi dụng Phí Nguyên chọc tức Lộ Nhược Bồi nên mới bị lộ, bây giờ nghe Khưu Lạc Dân nhắc đến chuyện này, cậu cảm thấy rất bất an. Phí Nguyên nắm cổ tay cậu, cúi đầu hỏi: “Tại sao rời nhà cậu ta lại không vui?”
Khưu Lạc Dân giành trả lời: “Bởi vì tôi sắp đi nước ngoài, Lộ Lộ tan nát cõi lòng.”
Bạn thân sắp đi, sau đó lại biết mẹ cũng sắp mất, thảo nào. Phí Nguyên hôn tóc Lộ Kha Đồng: “Mở máy điều hòa nãy giờ thấy ngộp không? Ra sân hít thở không khí nhé?”
Lộ Kha Đồng biết Phí Nguyên xót mình, trước đây cậu thích nhất là làm cho Phí Nguyên dỗ dành mình, nhưng bây giờ cậu lại thấy sợ hãi, cậu cảm thấy quá áy náy với Phí Nguyên.
“Em lạnh hả?” Sốt đã hạ nhưng tay lại lạnh ngắt, Phí Nguyên hỏi cậu.
Cậu lắc đầu, theo sau Phí Nguyên ra khỏi phòng.
Khưu Lạc Dân vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, bèn bắc cái ghế ngồi xuống kêu lớn: “Thẩm Đa Ý, ra ngoài trò chuyện chút đi, đây là buổi giao lưu ngày hè của hai trường mà.”
Thẩm Đa Ý đang học bài, lúc đi ra còn cầm một tờ đề: “Sao cậu phiền quá vậy.” Thẩm Đa Ý ngồi xuống liếc xéo Khưu Lạc Dân một cái, quay đầu thấy Lộ Kha Đồng thì kinh ngạc hỏi: “Cậu không khỏe à?”
Lộ Kha Đồng cắn da bị tróc trên môi, làm rách vài mảng. Phí Nguyên nắm cằm cậu để cậu ngậm miệng lại, cậu cũng không có phản ứng. Thẩm Đa Ý rót ly nước đặt trước mặt Lộ Kha Đồng, nói: “Nóng trong người nên uống nhiều nước.”
Khưu Lạc Dân xen mồm: “Có dưa hấu không?”
Phí Nguyên lẳng lặng nhìn Khưu Lạc Dân, nói với Lộ Kha Đồng: “Em muốn ăn không? Anh đi mua.”
Lộ Kha Đồng còn chưa trả lời thì Phí Nguyên đã đứng dậy, đồng thời kéo theo Khưu Lạc Dân. Ra đến cửa sân Phí Nguyên mới buông tay, Khưu Lạc Dân sửa lại quần áo, bị hù sợ gần chết: “Làm gì vậy, tôi có làm gì cậu đâu.”
Phí Nguyên nói: “Ba mẹ Lộ Lộ ly hôn, chuyện của hôm qua.”
“Hả?” Khưu Lạc Dân sửng sốt, tự nói tự nghe: “Hèn gì, nếu như đó giờ không có mẹ thì đáng thương thật, nhưng từ từ lớn dần rồi cũng sẽ nghĩ thoáng. Đằng này thứ mình ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng có, tình cảm lại sâu đậm như vậy, tự dưng không có ai mà chịu nổi…”
Phí Nguyên hỏi: “Vậy mẹ ruột của Lộ Lộ mất hồi nào?”
“Mẹ ruột của Lộ Lộ…” Khưu Lạc Dân suy nghĩ: “Mẹ tôi nói Lộ Lộ ra đời được một thời gian cũng không xuất viện, nói lúc đó chú Lộ tiễn đưa người yêu rồi ngày nào cũng ở bên ngoài lồng ấp trông chừng Lộ Lộ.”
Trong sân chỉ còn Lộ Kha Đồng và Thẩm Đa Ý, Thẩm Đa Ý thông minh, vừa nhìn là biết Lộ Kha Đồng chắc chắn có chuyện, thế là vừa viết chữ vừa hỏi: “Mấy cậu có nhiều bài tập không?”
Lộ Kha Đồng đờ đẫn gật đầu, há miệng rồi lại không lên tiếng.
Thẩm Đa Ý dừng bút: “Cậu muốn nói gì? Đừng có nhử mình.”
“Mình sợ cậu không vui.” Lộ Kha Đồng do dự, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Ba mẹ cậu đâu?”
Thẩm Đa Ý bình thản trả lời: “Lên trời hưởng phước rồi.” Thấy Lộ Kha Đồng ngơ ngác nhìn mình, Thẩm Đa Ý dứt khoát gấp đề lại không viết nữa, nói: “Ba mẹ mình và chú Phí là đồng nghiệp, đều làm trong cục Đường sắt, nếu bây giờ còn sống ắt hẳn họ cũng như chú Phí, đến Viện kiểm sát đường sắt uống trà rồi. Chỉ là khi đó khổ lắm, mùa đông còn phải ra bên đường sắt nâng cờ, rất nguy hiểm.”
“Có một năm ký túc xá đường sắt xảy ra vụ nổ nồi hơi cậu biết không? Báo chí đăng cả một bài dài, lúc đó ba mẹ mình làm xong ca đêm đang ở nhà ngủ, mình mạng lớn, lúc xảy ra chuyện mình với Phí Nguyên đang ở ngoài đường chơi.”
“Ngoài ra cũng không có gì để nói, kể từ đó mình sống với ông nội mình.” Thẩm Đa Ý trông có vẻ không mấy đau buồn, nhưng Lộ Kha Đồng vẫn bắt được một tia thương cảm từ ánh mắt sáng ngời của đối phương.
“Mình… cũng không có mẹ.” Lộ Kha Đồng ngập ngừng một lát mới nói hết câu: “Sau này ba mình tìm cho mình một người mẹ khác, nhưng mẹ cũng sắp đi rồi.”
Thẩm Đa Ý lấy bút chọt má cậu, nói: “Không ai có thể có ba mẹ cả đời, hiểu không?”
Lộ Kha Đồng chậm rãi gật đầu: “Nhưng mà mình không nỡ xa mẹ.” Thẩm Đa Ý hít hít mũi: “Nhưng mà cũng đâu còn cách nào, cậu nhớ mẹ thì đi thăm là được, mình nhớ mẹ chỉ có thể đi tảo mộ thôi.”
Lộ Kha Đồng cảm thấy thật có lỗi, thấp giọng nói: “Xin lỗi, mình không nên hỏi cậu chuyện này.”
“Không có gì.” Thẩm Đa Ý vỗ vỗ bụng, hỏi: “Cậu đói bụng không? Sáng sớm mình chưa ăn cơm bây giờ thấy đói quá.”
Tối hôm qua Lộ Kha Đồng chỉ ăn hai miếng bánh trà, bây giờ nghe vậy cũng thấy đói bụng: “Chờ hai người kia về, mình mời mọi người đi ăn nha.” Thẩm Đa Ý bật cười: “Sao cậu thích mời thế? Chờ tí.”
Thẩm Đa Ý trở vào nhà, Lộ Kha Đồng ngồi một mình thấy hơi xấu hổ, cậu bèn đứng dậy đi theo, vào nhà phát hiện Thẩm Đa Ý đang nấu ăn: “Cậu nấu gì vậy? Thơm quá.”
“Đun nước luộc mì thôi.” Thẩm Đa Ý đang cắt cà chua, cắt xong lại lấy một khúc hành, hỏi: “Cậu ăn hành băm không?”
Lẽ ra không ăn, nhưng lúc cua Phí Nguyên cố gắng dữ quá nên ăn rồi.
Bỏ chút dầu vào đáy nồi nóng, xào chín cà chua và hành băm, chờ mì chín rồi rưới lên, nhìn quá hấp dẫn. Mỗi người tự bưng một bát, trở ra sân ngồi đối diện nhau ăn mì.
Phí Nguyên và Khưu Lạc Dân mang dưa hấu trở về, thấy cảnh tượng này cũng không khỏi bất ngờ. Khưu Lạc Dân chạy tới đặt dưa hấu lên bàn, nói: “Còn nữa không? Cho thêm một bát được không?”
Thẩm Đa Ý nói: “Tránh xa mình chút đi.”
Khưu Lạc Dân định qua ăn của Lộ Kha Đồng, nhưng Phí Nguyên đã ngồi xuống bên cạnh, lườm một cái làm Khưu Lạc Dân bị dọa lăn trở về. Lộ Kha Đồng nâng bát lên, hỏi Phí Nguyên: “Anh ăn không? Ăn ngon lắm.”
Phí Nguyên dùng đầu gối đụng hông Lộ Kha Đồng: “Còn thừa lại nước mới hỏi anh.”
Ăn mì xong lại ăn dưa hấu, sắc mặt Lộ Kha Đồng đã khá hơn phân nửa, môi cũng hồng hào. Cậu lau miệng bảo mình ăn no rồi, sau đó ngập ngừng nói: “Em phải về nhà.”
Khưu Lạc Dân đang vui quên trời quên đất: “Ở chơi thêm lát đi.”
“Tự anh chơi đi.” Lộ Kha Đồng đứng lên, nắm cánh tay Phí Nguyên, hai người trở vào phòng. Phí Nguyên lấy quần áo mà cậu mặc lúc tới trên giá áo, nói: “Thay đi.”
Phí Nguyên đang định ra ngoài, Lộ Kha Đồng cản lại rồi ôm lấy Phí Nguyên, ngửa đầu hỏi: “Anh giặt quần lót cho em hả?”
“Nghĩ hay quá, máy giặt ấy.”
“Thì hay thôi.” Trong mắt đã có thần thái, Lộ Kha Đồng ôm chặt Phí Nguyên, chờ khi Phí Nguyên cũng ôm mình, cậu nói: “Không ai có thể có ba mẹ cả đời, có người sớm một chút có người muộn một chút.”
Phí Nguyên bóp mông cậu, chờ cậu đỏ mặt rồi nói: “Ông trời đền bù cho em, để em sớm gặp anh.”
Lộ Kha Đồng nhìn trần nhà nói: “Cảm ơn ông trời.” Nói xong nghĩ thầm, cũng có thể là mẹ mình đang phù hộ mình.
Thay quần áo xong chuẩn bị về nhà, Lộ Kha Đồng sờ tán lá của Dây Leo Tình Yêu, đoạn quay đầu nhìn lướt qua một lần, trông thấy dù hoa nhỏ treo trên giá áo khoác ở góc tường.
Đó là hồi cấp hai Ôn Ngưng mua cho cậu.
“Sao lại là hoa? Con không thích kiểu này.”
“Mẹ thấy đẹp lắm mà, mẹ chọn cả buổi đó.”
“Không ngầu xíu nào hết, con muốn đầu lâu cơ.”
“Không dùng thì thôi, hôm nào mẹ đem đi quyên từ thiện.”
“Ai nói không dùng!”
Lộ Kha Đồng đưa mắt nhìn lần cuối, đặt xuống muôn vàn tiếc nuối, nhẹ giọng nói tạm biệt.