*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày nghỉ Tết tây thứ hai, bắt đầu từ lúc tỉnh ngủ rời giường tâm trạng của Lộ Nhược Bồi đã không được tốt, hiếm khi được nghỉ hai ngày, lại còn không được yên. Đêm hôm trước Lộ Kha Đồng gọi điện thoại lải nhải hơn cả tiếng đồng hồ, nào là ba mẹ Phí Nguyên ủng hộ tụi con lắm, cho con đồ gia truyền này nọ kia. Lộ Nhược Bồi nghe mà đau đầu, ông cảm thấy Lộ Kha Đồng cũng xem như sống trong nhung lụa từ nhỏ, vậy mà dường như lấy miếng bánh ngô từ nhà Phí Nguyên cũng có thể khiến thằng nhóc đó vui suốt nửa ngày.
Quá không tiền đồ, xui xẻo.
Buổi sáng trong nhà thường không có ai, người làm theo giờ chỉ nấu cơm tối, hôm nay điều chỉnh thời gian, vừa xuống lầu đã nghe tiếng động trong phòng bếp. Lộ Nhược Bồi ngồi ở phòng khách uống trà đọc báo buổi sáng, sau đó thấy lạnh nên lại lên lầu mặc thêm cái áo.
Di động đặt tại đầu giường chớp nháy, có tin nhắn đến, mở ra xem là Dương Việt Ngôn gửi, tin nhắn nói: Lộ Lộ nói với em hôm nay hai đứa nó đến gặp anh, vậy em không đến nữa, có chuyện gì hôm khác nói sau.
Cái khỉ gì cũng không giữ miệng được, hận không thể báo cho cả thế giới biết. Lộ Nhược Bồi còn chưa kịp trả lời, một tin nhắn khác lại đến, là Lộ Kha Đồng gửi: Ba ơi, ba dậy chưa? Con nghĩ rồi, không phải ba có nhiều đồng hồ cổ lắm sao, ba chọn hai cái xịn nhất tặng cho Phí Nguyên đi, nhà mình không có đồ gì có lai lịch cả, con rầu quá à.
Lộ Nhược Bồi thở dài một tiếng, muốn hỏi bộ búp bê giá tám mươi đồng của Phí Đắc An có lai lịch gì. Bây giờ nhìn thấy ba chữ Lộ Kha Đồng là ông lại khó ở, vì thế thẳng tay xóa luôn tin nhắn của Lộ Kha Đồng, xóa xong mở tin nhắn của Dương Việt Ngôn, suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định gọi qua.
Dương Việt Ngôn bắt máy rất nhanh: “Sao thế, căng thẳng hả?”
“Anh căng thẳng cái gì, em khỏi cần để ý Lộ Lộ, nó mà đắc ý là sẽ phóng đại sự thật gấp tám trăm lần, chỉ là ăn bữa cơm thôi.” Lộ Nhược Bồi đi tới trước cửa sổ, thời gian quá sớm vẫn chưa thấy mặt trời đâu: “Chiều nay em ghé qua đi, bàn chuyện công trình.”
Dương Việt Ngôn “ừ” một tiếng thật dài, Lộ Nhược Bồi biết đối phương có lời muốn nói nên lẳng lặng chờ, quả nhiên Dương Việt Ngôn lại nói tiếp: “Hôm nay là ngày nghỉ theo quy định của pháp luật, chuyện công trình chờ đi làm rồi nói sau, dù gì ban lãnh đạo các anh còn phải họp nữa mà.”
Lộ Nhược Bồi hơi cúi đầu, cười nói: “Luật sư Dương, chuyện gì luật sư bọn em cũng muốn tranh luận ba phần nói cho rõ ràng, nhưng lãnh đạo bọn anh lại không thích nói quá rõ ràng. Bàn chuyện công trình chỉ là một tiếng bàn chuyện công trình, sau đó nói chuyện khác, sau đó nữa cùng ăn cơm.”
“Nếu vậy em đồng ý.” Dương Việt Ngôn hài lòng, trước khi cúp máy còn nói: “Chiều gặp nhé lãnh đạo.”
Cuối cùng tâm trạng của Lộ Nhược Bồi cũng khá hơn một chút, thay quần áo xong chuẩn bị xuống lầu lại nhận được một tin nhắn đáng ghét do Lộ Kha Đồng gửi: Hay là tặng ba cái đi, tam dương khai thái, may mắn!
*Tam dương khai thái: Tháng Giêng mở đầu cho sự thuận lợi và may mắn cả năm.
Tặng mười cái cho mười phân vẹn mười luôn đi, bộ tưởng tặng gạch à?
Lộ Kha Đồng ngủ dậy chẳng làm gì khác, chỉ lo gửi tin nhắn, cậu còn cố tình không rời giường, muốn kéo dài thời gian để Lộ Nhược Bồi chuẩn bị chu toàn hơn. Phí Nguyên tắm xong ở trần đi ra, thấy Lộ Kha Đồng núp trong chăn chỉ lòi một đoạn cẳng chân bèn bước qua đá một cái, nói: “Lại lén lút dụi ra giường à?”
Lộ Kha Đồng ném di động, chui ra khỏi chăn nhìn Phí Nguyên ngồi bên giường, đưa bờ vai rộng về phía mình. Cậu bò dậy nằm sấp lên người Phí Nguyên, do dự nói: “Em hồi hộp.”
“Có đến mức đó không.” Phí Nguyên đưa tay ra sau nâng mông cậu, cõng cậu đi vào nhà tắm: “Mau đánh răng rửa mặt, lát nữa lại kẹt xe bây giờ.”
Lộ Kha Đồng không xỏ dép, đứng luôn trên mu bàn chân của Phí Nguyên rửa mặt. Phí Nguyên đứng sát phía sau, một tay giữ đầu Lộ Kha Đồng chải tóc cho cậu. Lộ Kha Đồng lau bọt kem đánh răng, nói: “Anh đại, nhẹ tay thôi, mép tóc cũng tụt ra sau rồi.”
Phí Nguyên sắp phiền chết: “Lằng nhằng cái gì, hơn năm chục ký đạp trên chân anh còn lắm chuyện thế nữa.”
“Em có nặng không? Đâu có nặng.” Lộ Kha Đồng vốc nước rửa mặt, mặt mũi dính đầy bọt nước nhìn Phí Nguyên trong gương: “Anh hơn năm chục ký mà tối nào cũng đè lên người em, em có nói anh tiếng nào không?”
“Có ai cản em nói đâu.” Phí Nguyên dùng cánh tay quấn hông Lộ Kha Đồng, sau đó nửa xách nửa ôm cậu về phòng ngủ, tới bên giường thì tiện tay ném một cái, mỉa mai: “Chính mình bị đè đến ú ớ, còn muốn nói gì nữa?”
Lộ Kha Đồng cởi áo ngủ ra, để lộ dây chuyền Quan Âm và dấu hôn loang lổ trên xương quai xanh, cậu lấy áo len tròng lên đầu, loay hoay hai ba cái mặc xong, tức tối nói: “Anh tiêu rồi, gặp ba em cứ chờ đó, ba em sẽ xử anh.”
Đột nhiên Phí Nguyên lại trở nên dịu dàng, anh đưa tay vuốt mái tóc bù xù của cậu, nói: “Hết hồi hộp rồi chưa.”
“Hả?” Lộ Kha Đồng không hiểu mô tê gì, xách quần đứng sững đằng kia, lát sau mới bừng tỉnh, vừa mặc quần vừa nói: “Em lại bị anh chơi đùa nữa rồi, tinh thần bị anh đùa, thể xác bị anh chơi, em sống hạnh phúc quá đi mà.”
Lộ Kha Đồng lèm bèm suốt một đường, Phí Nguyên xem như giải buồn. Đến nhà Lộ Nhược Bồi, Lộ Kha Đồng lại im re, đoán chừng lại bắt đầu hồi hộp rồi. Lộ Nhược Bồi ngồi trên sô pha uống trà, TV đang chiếu tin tức về chỉnh đốn và cải cách thành phố, người làm theo giờ đã nấu cơm xong ra về, khi nào ăn bọn họ chỉ cần hâm lại là được.
“Ba ơi, tụi con đến rồi, có điểm tâm không?”
Chào hỏi xong Lộ Kha Đồng đi vào phòng bếp, tìm được hộp điểm tâm: “Phí Nguyên, anh ăn không?” Phí Nguyên vừa ngồi xuống sô pha, cách Lộ Nhược Bồi chừng nửa mét: “Không ăn, em ăn đi.”
Lộ Kha Đồng ngồi xuống ghế bên cạnh, tự cầm hộp điểm tâm ăn một mình. Ba tách trà trên bàn bốc hơi nóng, ngoại trừ tiếng của người dẫn chương trình tin thời sự, trong phòng không còn tiếng động nào khác. Một lát sau, Phí Nguyên nhìn TV phá vỡ sự im lặng: “Khu vực thuộc Tây Miên trong thành phố sắp dỡ bỏ, khu nhà con chắc cũng trong hai năm nữa thôi.”
“Ừ, đúng là có kế hoạch này.” Uống trà xong Lộ Nhược Bồi cũng mở miệng, giọng điệu nghe như đang bàn công việc: “Sang năm phải chịu trách nhiệm tổ chức hội nghị thượng đỉnh, sửa đường rồi nơi này sẽ trở nên thu hút, nhưng không dễ làm thế đâu.”
Phí Nguyên lại rót đầy trà: “Đường Tú Lâm hẳn khó làm nhất, muốn dỡ bỏ cũng chẳng có cách nào.” Dứt lời nhìn sang Lộ Kha Đồng, phát hiện Lộ Kha Đồng đã lặng lẽ ăn hết mấy miếng, Phí Nguyên bèn đẩy tách trà tới gần: “Đừng ăn nữa, uống tách trà này đi.”
Lộ Nhược Bồi nhìn qua, dứt khoát đổi đề tài: “Bây giờ con ăn nhiều như vậy, lát nữa còn ăn cơm không?”
“Ăn chứ, vừa nghe hai người nói vừa ăn.” Lộ Kha Đồng lau miệng, đoạn nâng tách trà lên uống, uống xong đặt hai tay lên đầu gối: “Hai người nói tiếp đi, không cần để ý đến con.”
Lộ Nhược Bồi phất tay một cái: “Ở nhà không nói mấy chuyện này, con dẫn Phí Nguyên đi thăm nhà đi, ba đi chọn chai rượu.” Nói xong bỗng khựng lại, nhìn về phía Phí Nguyên: “Lúc ăn cơm uống vài ly với chú.”
Phí Nguyên trả lời: “Được, không thành vấn đề.”
Hai người yêu nhau nhiều năm như vậy, sau khi tốt nghiệp đều dọn ra ngoài ở, Lộ Kha Đồng đến hẻm Lá Thu cả trăm ngàn lần, nhưng Phí Nguyên đúng là chẳng tới đây được mấy lần, trong mấy lần ít ỏi đó cũng chưa bao giờ lên lầu. Lộ Kha Đồng dẫn Phí Nguyên lên lầu lượn qua lượn lại, lượn xong dẫn Phí Nguyên vào phòng mình.
Trên tủ đầu giường đặt một khung ảnh, bên trong là ảnh mặt trời lặn năm đó hai người chụp bên bờ biển. Phí Nguyên khoanh tay lướt mắt nhìn một vòng, bối rối nói: “Anh còn tưởng dù hoa với hộp cơm hoa đã là cực hạn rồi, không ngờ một lọ sao nhỏ và đèn mặt trăng vẫn đang chờ.”
“Đèn này đẹp nha.” Lộ Kha Đồng kéo rèm rồi bật đèn lên, quả thật cứ như trên tường treo một vầng trăng sáng: “Lúc đó mẹ em nói mỗi ngày gấp cho em một ngôi sao, vậy thì mỗi ngày em sẽ cao hơn một chút, mẹ vẫn gấp mãi đến khi em tốt nghiệp tiểu học, trong ngăn tủ còn vài lọ nữa đó.”
Đèn mặt trăng
Phí Nguyên cố ý hỏi: “Hồi tiểu học có phải lùn lắm không? Chắc ngồi hàng đầu quanh năm nhỉ?”
Lộ Kha Đồng hồi tưởng lại, đúng là lùn thật: “Lúc vào tiểu học em mới năm tuổi, người khác bảy tuổi rồi, em không lùn sao được? Nói chứ em lùn nhưng thông minh nha, cũng phải thi viết thi phỏng vấn để vào như người khác đó.”
“Học tiểu học mà phiền phức thế.” Hồi nhỏ Phí Nguyên và Thẩm Đa Ý đều học trường dành cho con em đường sắt, không cần học phí cũng không cần thi thố. Lộ Kha Đồng lại khác, lúc đó Khưu Lạc Dân muốn học trường tiểu học quốc tế, ngoại trừ thi viết còn phải thi phỏng vấn, phỏng vấn phải song ngữ mới chịu. Để được theo Khưu Lạc Dân, cậu tốn rất nhiều sức.
Đang nói, Lộ Nhược Bồi cầm một chai rượu đỏ lên đây, đứng ở cửa hỏi: “Nói chuyện gì mà hưng phấn vậy, chuẩn bị ăn cơm thôi, vừa ăn vừa trò chuyện. À phải, rượu đỏ được không? Rượu trắng của chú số độ cao lắm, không biết tửu lượng của con thế nào.”
Phí Nguyên nói: “Con uống một cân rượu trắng cũng không thành vấn đề, nhưng sao cũng được.”
Hâm thức ăn xong, trước tiên nâng ly một lần, Lộ Kha Đồng lái xe lượt về nên chỉ uống nước, nói: “Năm mới vui vẻ, chúc nhà hàng của con ngày càng buôn may bán đắt.” Lộ Nhược Bồi khẽ nhấp một hớp, cười nói: “Ai cũng chúc người khác, nào có tự chúc mình.”
Lộ Kha Đồng lập tức nói tiếp: “Vậy hai người chúc nhau đi!”
Phí Nguyên đã quen uống một hơi cạn ly, ly vừa rồi đã uống, thế là rót đầy ly lần nữa, bưng lên nhìn Lộ Nhược Bồi, nói: “Chú, con mời chú.”
Hai người nhìn nhau, nhìn phải gần năm sáu giây, Phí Nguyên không nhiều lời, Lộ Nhược Bồi cũng không đáp, nhưng trong năm sáu giây đó đại khái đã trao đổi tất cả. Lần này Lộ Nhược Bồi uống cạn ly, uống xong liếc nhìn Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng cười hí ha hí hửng, song Lộ Nhược Bồi không khỏi thở dài trong lòng.
Ngốc à, uống ly rượu này, ý nghĩa chính là giao con cho người ta đấy.
“Hồi nãy con chưa nói xong nữa.” Nhóc ngốc vẫn đang cười tí tởn, đã thế còn ra chiều đắc ý nói: “Lúc thi vào trường tiểu học ngày nào mẹ Khưu cũng để con làm bài với Khưu nhi, làm xong còn phải luyện nói. Hồi nhỏ Khưu nhi thấy ghét lắm, ảnh lén nói con chỉ học ké thôi, còn nói con chắc chắn sẽ thi rớt.”
Nhớ lại chuyện đó, Lộ Nhược Bồi nói với Phí Nguyên: “Trường khác chạy quan hệ thì không thành vấn đề, trường tiểu học quốc tế lại không chịu quản lý, hơn nữa lúc đó chú vẫn chưa lên đến vị trí này. Người ta yêu cầu ngoại trừ thành tích còn phải biết chơi nhạc cụ hoặc giỏi môn thể thao nào đó, nó chẳng biết gì hết còn nhất quyết đòi theo Khưu nhi cho bằng được, không cho nó theo thì nó vừa chạy khắp nhà vừa kêu la, làm chú đau hết cả đầu.”
Phí Nguyên nhịn không được cười nói: “Đánh một trận là ngoan ngay, không được thì đánh vài trận.”
Lộ Nhược Bồi khẽ nhíu mày, từ trước đến nay ông chưa bao giờ đánh Lộ Kha Đồng, hù dọa cũng không nốt, bây giờ nghe Phí Nguyên nói một cách thản nhiên như thế, lòng ông khó chịu vô cùng: “Con nít phải dạy dỗ, không được đánh, bây giờ nó lớn rồi, càng không được đánh.”
“Đâu có đánh đâu có đánh, giỡn chơi thôi.” Thấy tình hình không ổn, Lộ Kha Đồng vội vàng ngắt lời, thật ra năm đó sau khi đứng ngoài cửa nhìn Phí Nguyên bị Phí Đắc An đánh, cậu cảm thấy Phí Nguyên đánh mình chẳng khác gì gãi ngứa, huống chi Phí Nguyên làm sao nỡ đánh thật.
Một bữa cơm hữu kinh vô hiểm* ăn xong, bàn ăn đã dọn nhưng hai bên vẫn ngồi ở hai phía không nhúc nhích. Lộ Nhược Bồi nhìn đồng hồ tủ đứng ở góc tường, nói: “Chiều nay chú Dương của con sẽ tới đây bàn việc nên ba không giữ hai đứa lại, chắc hai đứa ở chơi với ba cũng cảm thấy khô khan.”
*Hữu kinh vô hiểm: Nhìn thì đáng sợ nhưng không có gì nguy hiểm.
“Sao chơi đuổi người ta kỳ vậy.” Lộ Kha Đồng có chút mất hứng: “Chờ chú Dương tới cùng trò chuyện càng vui hơn, đến lúc đó sẽ không khô khan nữa.”
Trong lòng Phí Nguyên đã hiểu, Lộ Nhược Bồi như vậy là vì không muốn đối mặt, suy cho cùng lần này ăn cơm xem như đã chính thức đóng dấu, trước đây còn có thể nói vài lời răn dạy bất mãn, sau này chỉ còn nước nhịn thôi.
Đứng dậy đi lấy quà mình mang đến, mở ra là một chiếc hộp vuông vắn, Phí Nguyên nói: “Nghệ sĩ trước đó con quản lý làm đại sứ hội đấu giá từ thiện, con mua cái này ở hội đấu giá. Chú, chú xem xem vừa ý không?”
Bên trong là một bộ cờ vua lâu đời, ngày thường đem ra chơi hoặc cất giữ cũng được, nhìn là biết không phải hàng tầm thường. Lộ Nhược Bồi cầm lấy nghiên cứu thật lâu, nói: “Chú rất thích, con có lòng lắm.”
“Ba, ba ơi,” Lộ Kha Đồng nháy mắt với Lộ Nhược Bồi, nói bằng khẩu hình: “Đồng hồ, ba cái, lấy đi ba!”
Lộ Nhược Bồi không để ý đến cậu, nói: “Chú cũng không có gì để cho con, lẽ ra định cho con bao lì xì dày một chút, nhưng chắc con cũng không cần tiền của chú.”
Phí Nguyên cười nói: “Chỉ là hình thức thôi, không sao cả.”
“Vẫn phải cho, con chờ chút.” Lộ Nhược Bồi đi lên lầu, còn thuận tay xách bộ cờ theo, coi bộ rất quý nó. Lộ Kha Đồng nghiêng người về hướng Phí Nguyên, nhận lỗi: “Xin lỗi anh nha, thứ có giá trị sưu tầm nhất ở nhà em là em nè, ngoài ra thật sự không còn gì lấy ra được.”
“Bớt dát vàng cho mình đi.”
Hai người đang nói, Lộ Nhược Bồi mang một chiếc hộp đựng đồ xuống lầu. Sau khi ngồi xuống ghế, ông nói: “Lâu lắm rồi không mở két sắt, sắp quên cả mật mã.”
Lộ Kha Đồng giật thót, cảm thấy thôi tiêu rồi.
Hộp đựng đồ
Nắp mở ra, Lộ Nhược Bồi lấy một chiếc xe hơi nắn bằng đất sét ở bên trong, nói: “Đây là đồ thủ công Lộ Lộ làm hồi đi học nhà trẻ, mọi người làm xong nộp lên trưng bày, nó làm xấu quá bị cô trả lại, về nhà khóc suốt ba tiếng.”
Lộ Nhược Bồi lại lấy ra một cái kẹp tóc: “Tóc dài chú cũng không có thời gian dẫn nó đi cắt, cô giáo dùng cái này kẹp tóc mái cho nó, sau đó nó học được cách tự kẹp, ngày nào cũng ấn đỏ cả trán.”
Còn có ảnh chụp: “Lớp hai nhà trường tổ chức dạ tiệc mừng sinh nhật Khổng Tử, nó đóng hoa hướng dương trong tiết mục của lớp, là cái kiểu mặc trang phục hoạt hình đứng yên không nhúc nhích ấy, thế mà nó cứ cười hoài nên bị thay xuống, xuống xong không cười nữa, bĩu môi suốt một đêm.”
Lộ Nhược Bồi lấy từng món ra ngoài, hồi tưởng lại từng chuyện, đến khi viền mắt hơi cay mới ngừng lại. Những thứ này cất trong két sắt hơn hai chục năm, bây giờ phải đổi chủ rồi.
Lộ Kha Đồng đi qua ngồi xuống cạnh ông, nói: “Ba, ba nhớ hết luôn kìa.”
“Hồi nhỏ dễ thương nên nhớ hết, sau này đáng ghét nên không nhớ nữa.” Tuy nét mặt bình tĩnh như thường, song ánh mắt của Lộ Nhược Bồi lại chứa đầy nuối tiếc. Với ông mà nói, Lộ Kha Đồng không chỉ là gửi gắm của bạn thân mà còn là chỗ dựa tình thân duy nhất của ông trong những năm tháng cô độc dài đằng đẵng.
Phí Nguyên nghiêm túc nhìn từng món một, nhìn xong lại cất kỹ từng món, Lộ Kha Đồng trong hình còn đội mũ hoa hướng dương, ánh mắt hờn tủi bĩu khóe môi, giống hệt lúc không vui hiện giờ.
Mũ hoa hướng dương
Anh rất muốn thu lại câu nói kia, thật sự không có cách nào đánh một trận, làm sao nỡ xuống tay.
“Con sẽ gìn giữ những thứ này cẩn thận, cũng sẽ yêu thương em ấy thật nhiều.” Sau khi cất kỹ mọi thứ, Phí Nguyên nhìn về phía Lộ Nhược Bồi lần nữa, khác với khi nãy uống rượu, giờ này phút này ánh mắt của đôi bên đều chân thành tuyệt đối.
Phí Nguyên nói: “Cảm ơn ba, ba yên tâm.”
Lộ Nhược Bồi hơi sửng sốt, bỗng chốc nhớ lại cái đêm mười năm trước, Phí Nguyên đứng ven đường ôm Lộ Kha Đồng, ông nổi giận đùng đùng xuống xe chất vấn, mà Phí Nguyên mười bảy tuổi lại bình tĩnh đến lạ, rất gan góc.
Thì ra ông vẫn luôn nghĩ sai, người mạnh mẽ đâu có gì không tốt, bởi vì người mạnh mẽ đối xử với người mình yêu không phải khống chế, mà là bảo vệ.
Nở nụ cười như đã buông tay được, Lộ Nhược Bồi trả lời: “Con vất vả rồi.”
Trên đường về nhà, Lộ Kha Đồng nắm tay lái chìm trong mê say, quay đầu cười ngu với Phí Nguyên: “Anh vất vả rồi anh vất vả rồi, lo quản lý em nha. Đúng rồi, đồ hồi nhỏ của anh ba mẹ có giữ lại không? Em cũng muốn.”
Phí Nguyên đặt tay lên hộp đựng đồ, nói: “Bán ve chai hết rồi, vả lại anh cũng không đóng hoa hướng dương.”
Trong nhà yên tĩnh trở lại, Lộ Nhược Bồi vẫn ngồi cạnh bàn ăn. Trong lòng ông trống trải, cảm giác mình đã hoàn thành chuyện gì đó, song lại cảm thấy như mất đi vật gì đó. Còn đang thất thần, chuông cửa chợt reo lên.
Dương Việt Ngôn bọc áo bành tô bước vào, toàn thân bốc đầy khí lạnh, sau đó nhìn một cái đã phát hiện điều không ổn, Dương Việt Ngôn cười hỏi: “Con trai bỏ chạy với người ta, trong lòng khó chịu lắm phải không?”
Lộ Nhược Bồi nhanh chóng khôi phục sắc mặt như thường, xoay người đi lên lầu: “Khó chịu cái gì, cuối cùng két sắt đã có chỗ cất tiền.” Lên tới giữa cầu thang phát hiện Dương Việt Ngôn không đi theo, quay đầu lại thấy đối phương đang đứng cạnh bàn trà: “Đứng đằng kia làm gì, lên đây.”
“Lãnh đạo, mới vừa đến đã bàn việc sao, chí ít cũng để em uống ngụm trà chứ.”
Lộ Nhược Bồi trầm ngâm: “Đúng là hơi sớm thật, lên ngủ trưa với lãnh đạo trước đi.”
Ngày nghỉ Tết tây thứ hai, bắt đầu từ lúc tỉnh ngủ rời giường tâm trạng của Lộ Nhược Bồi đã không được tốt, hiếm khi được nghỉ hai ngày, lại còn không được yên. Đêm hôm trước Lộ Kha Đồng gọi điện thoại lải nhải hơn cả tiếng đồng hồ, nào là ba mẹ Phí Nguyên ủng hộ tụi con lắm, cho con đồ gia truyền này nọ kia. Lộ Nhược Bồi nghe mà đau đầu, ông cảm thấy Lộ Kha Đồng cũng xem như sống trong nhung lụa từ nhỏ, vậy mà dường như lấy miếng bánh ngô từ nhà Phí Nguyên cũng có thể khiến thằng nhóc đó vui suốt nửa ngày.
Quá không tiền đồ, xui xẻo.
Buổi sáng trong nhà thường không có ai, người làm theo giờ chỉ nấu cơm tối, hôm nay điều chỉnh thời gian, vừa xuống lầu đã nghe tiếng động trong phòng bếp. Lộ Nhược Bồi ngồi ở phòng khách uống trà đọc báo buổi sáng, sau đó thấy lạnh nên lại lên lầu mặc thêm cái áo.
Di động đặt tại đầu giường chớp nháy, có tin nhắn đến, mở ra xem là Dương Việt Ngôn gửi, tin nhắn nói: Lộ Lộ nói với em hôm nay hai đứa nó đến gặp anh, vậy em không đến nữa, có chuyện gì hôm khác nói sau.
Cái khỉ gì cũng không giữ miệng được, hận không thể báo cho cả thế giới biết. Lộ Nhược Bồi còn chưa kịp trả lời, một tin nhắn khác lại đến, là Lộ Kha Đồng gửi: Ba ơi, ba dậy chưa? Con nghĩ rồi, không phải ba có nhiều đồng hồ cổ lắm sao, ba chọn hai cái xịn nhất tặng cho Phí Nguyên đi, nhà mình không có đồ gì có lai lịch cả, con rầu quá à.
Lộ Nhược Bồi thở dài một tiếng, muốn hỏi bộ búp bê giá tám mươi đồng của Phí Đắc An có lai lịch gì. Bây giờ nhìn thấy ba chữ Lộ Kha Đồng là ông lại khó ở, vì thế thẳng tay xóa luôn tin nhắn của Lộ Kha Đồng, xóa xong mở tin nhắn của Dương Việt Ngôn, suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định gọi qua.
Dương Việt Ngôn bắt máy rất nhanh: “Sao thế, căng thẳng hả?”
“Anh căng thẳng cái gì, em khỏi cần để ý Lộ Lộ, nó mà đắc ý là sẽ phóng đại sự thật gấp tám trăm lần, chỉ là ăn bữa cơm thôi.” Lộ Nhược Bồi đi tới trước cửa sổ, thời gian quá sớm vẫn chưa thấy mặt trời đâu: “Chiều nay em ghé qua đi, bàn chuyện công trình.”
Dương Việt Ngôn “ừ” một tiếng thật dài, Lộ Nhược Bồi biết đối phương có lời muốn nói nên lẳng lặng chờ, quả nhiên Dương Việt Ngôn lại nói tiếp: “Hôm nay là ngày nghỉ theo quy định của pháp luật, chuyện công trình chờ đi làm rồi nói sau, dù gì ban lãnh đạo các anh còn phải họp nữa mà.”
Lộ Nhược Bồi hơi cúi đầu, cười nói: “Luật sư Dương, chuyện gì luật sư bọn em cũng muốn tranh luận ba phần nói cho rõ ràng, nhưng lãnh đạo bọn anh lại không thích nói quá rõ ràng. Bàn chuyện công trình chỉ là một tiếng bàn chuyện công trình, sau đó nói chuyện khác, sau đó nữa cùng ăn cơm.”
“Nếu vậy em đồng ý.” Dương Việt Ngôn hài lòng, trước khi cúp máy còn nói: “Chiều gặp nhé lãnh đạo.”
Cuối cùng tâm trạng của Lộ Nhược Bồi cũng khá hơn một chút, thay quần áo xong chuẩn bị xuống lầu lại nhận được một tin nhắn đáng ghét do Lộ Kha Đồng gửi: Hay là tặng ba cái đi, tam dương khai thái, may mắn!
*Tam dương khai thái: Tháng Giêng mở đầu cho sự thuận lợi và may mắn cả năm.
Tặng mười cái cho mười phân vẹn mười luôn đi, bộ tưởng tặng gạch à?
Lộ Kha Đồng ngủ dậy chẳng làm gì khác, chỉ lo gửi tin nhắn, cậu còn cố tình không rời giường, muốn kéo dài thời gian để Lộ Nhược Bồi chuẩn bị chu toàn hơn. Phí Nguyên tắm xong ở trần đi ra, thấy Lộ Kha Đồng núp trong chăn chỉ lòi một đoạn cẳng chân bèn bước qua đá một cái, nói: “Lại lén lút dụi ra giường à?”
Lộ Kha Đồng ném di động, chui ra khỏi chăn nhìn Phí Nguyên ngồi bên giường, đưa bờ vai rộng về phía mình. Cậu bò dậy nằm sấp lên người Phí Nguyên, do dự nói: “Em hồi hộp.”
“Có đến mức đó không.” Phí Nguyên đưa tay ra sau nâng mông cậu, cõng cậu đi vào nhà tắm: “Mau đánh răng rửa mặt, lát nữa lại kẹt xe bây giờ.”
Lộ Kha Đồng không xỏ dép, đứng luôn trên mu bàn chân của Phí Nguyên rửa mặt. Phí Nguyên đứng sát phía sau, một tay giữ đầu Lộ Kha Đồng chải tóc cho cậu. Lộ Kha Đồng lau bọt kem đánh răng, nói: “Anh đại, nhẹ tay thôi, mép tóc cũng tụt ra sau rồi.”
Phí Nguyên sắp phiền chết: “Lằng nhằng cái gì, hơn năm chục ký đạp trên chân anh còn lắm chuyện thế nữa.”
“Em có nặng không? Đâu có nặng.” Lộ Kha Đồng vốc nước rửa mặt, mặt mũi dính đầy bọt nước nhìn Phí Nguyên trong gương: “Anh hơn năm chục ký mà tối nào cũng đè lên người em, em có nói anh tiếng nào không?”
“Có ai cản em nói đâu.” Phí Nguyên dùng cánh tay quấn hông Lộ Kha Đồng, sau đó nửa xách nửa ôm cậu về phòng ngủ, tới bên giường thì tiện tay ném một cái, mỉa mai: “Chính mình bị đè đến ú ớ, còn muốn nói gì nữa?”
Lộ Kha Đồng cởi áo ngủ ra, để lộ dây chuyền Quan Âm và dấu hôn loang lổ trên xương quai xanh, cậu lấy áo len tròng lên đầu, loay hoay hai ba cái mặc xong, tức tối nói: “Anh tiêu rồi, gặp ba em cứ chờ đó, ba em sẽ xử anh.”
Đột nhiên Phí Nguyên lại trở nên dịu dàng, anh đưa tay vuốt mái tóc bù xù của cậu, nói: “Hết hồi hộp rồi chưa.”
“Hả?” Lộ Kha Đồng không hiểu mô tê gì, xách quần đứng sững đằng kia, lát sau mới bừng tỉnh, vừa mặc quần vừa nói: “Em lại bị anh chơi đùa nữa rồi, tinh thần bị anh đùa, thể xác bị anh chơi, em sống hạnh phúc quá đi mà.”
Lộ Kha Đồng lèm bèm suốt một đường, Phí Nguyên xem như giải buồn. Đến nhà Lộ Nhược Bồi, Lộ Kha Đồng lại im re, đoán chừng lại bắt đầu hồi hộp rồi. Lộ Nhược Bồi ngồi trên sô pha uống trà, TV đang chiếu tin tức về chỉnh đốn và cải cách thành phố, người làm theo giờ đã nấu cơm xong ra về, khi nào ăn bọn họ chỉ cần hâm lại là được.
“Ba ơi, tụi con đến rồi, có điểm tâm không?”
Chào hỏi xong Lộ Kha Đồng đi vào phòng bếp, tìm được hộp điểm tâm: “Phí Nguyên, anh ăn không?” Phí Nguyên vừa ngồi xuống sô pha, cách Lộ Nhược Bồi chừng nửa mét: “Không ăn, em ăn đi.”
Lộ Kha Đồng ngồi xuống ghế bên cạnh, tự cầm hộp điểm tâm ăn một mình. Ba tách trà trên bàn bốc hơi nóng, ngoại trừ tiếng của người dẫn chương trình tin thời sự, trong phòng không còn tiếng động nào khác. Một lát sau, Phí Nguyên nhìn TV phá vỡ sự im lặng: “Khu vực thuộc Tây Miên trong thành phố sắp dỡ bỏ, khu nhà con chắc cũng trong hai năm nữa thôi.”
“Ừ, đúng là có kế hoạch này.” Uống trà xong Lộ Nhược Bồi cũng mở miệng, giọng điệu nghe như đang bàn công việc: “Sang năm phải chịu trách nhiệm tổ chức hội nghị thượng đỉnh, sửa đường rồi nơi này sẽ trở nên thu hút, nhưng không dễ làm thế đâu.”
Phí Nguyên lại rót đầy trà: “Đường Tú Lâm hẳn khó làm nhất, muốn dỡ bỏ cũng chẳng có cách nào.” Dứt lời nhìn sang Lộ Kha Đồng, phát hiện Lộ Kha Đồng đã lặng lẽ ăn hết mấy miếng, Phí Nguyên bèn đẩy tách trà tới gần: “Đừng ăn nữa, uống tách trà này đi.”
Lộ Nhược Bồi nhìn qua, dứt khoát đổi đề tài: “Bây giờ con ăn nhiều như vậy, lát nữa còn ăn cơm không?”
“Ăn chứ, vừa nghe hai người nói vừa ăn.” Lộ Kha Đồng lau miệng, đoạn nâng tách trà lên uống, uống xong đặt hai tay lên đầu gối: “Hai người nói tiếp đi, không cần để ý đến con.”
Lộ Nhược Bồi phất tay một cái: “Ở nhà không nói mấy chuyện này, con dẫn Phí Nguyên đi thăm nhà đi, ba đi chọn chai rượu.” Nói xong bỗng khựng lại, nhìn về phía Phí Nguyên: “Lúc ăn cơm uống vài ly với chú.”
Phí Nguyên trả lời: “Được, không thành vấn đề.”
Hai người yêu nhau nhiều năm như vậy, sau khi tốt nghiệp đều dọn ra ngoài ở, Lộ Kha Đồng đến hẻm Lá Thu cả trăm ngàn lần, nhưng Phí Nguyên đúng là chẳng tới đây được mấy lần, trong mấy lần ít ỏi đó cũng chưa bao giờ lên lầu. Lộ Kha Đồng dẫn Phí Nguyên lên lầu lượn qua lượn lại, lượn xong dẫn Phí Nguyên vào phòng mình.
Trên tủ đầu giường đặt một khung ảnh, bên trong là ảnh mặt trời lặn năm đó hai người chụp bên bờ biển. Phí Nguyên khoanh tay lướt mắt nhìn một vòng, bối rối nói: “Anh còn tưởng dù hoa với hộp cơm hoa đã là cực hạn rồi, không ngờ một lọ sao nhỏ và đèn mặt trăng vẫn đang chờ.”
“Đèn này đẹp nha.” Lộ Kha Đồng kéo rèm rồi bật đèn lên, quả thật cứ như trên tường treo một vầng trăng sáng: “Lúc đó mẹ em nói mỗi ngày gấp cho em một ngôi sao, vậy thì mỗi ngày em sẽ cao hơn một chút, mẹ vẫn gấp mãi đến khi em tốt nghiệp tiểu học, trong ngăn tủ còn vài lọ nữa đó.”
Đèn mặt trăng
Phí Nguyên cố ý hỏi: “Hồi tiểu học có phải lùn lắm không? Chắc ngồi hàng đầu quanh năm nhỉ?”
Lộ Kha Đồng hồi tưởng lại, đúng là lùn thật: “Lúc vào tiểu học em mới năm tuổi, người khác bảy tuổi rồi, em không lùn sao được? Nói chứ em lùn nhưng thông minh nha, cũng phải thi viết thi phỏng vấn để vào như người khác đó.”
“Học tiểu học mà phiền phức thế.” Hồi nhỏ Phí Nguyên và Thẩm Đa Ý đều học trường dành cho con em đường sắt, không cần học phí cũng không cần thi thố. Lộ Kha Đồng lại khác, lúc đó Khưu Lạc Dân muốn học trường tiểu học quốc tế, ngoại trừ thi viết còn phải thi phỏng vấn, phỏng vấn phải song ngữ mới chịu. Để được theo Khưu Lạc Dân, cậu tốn rất nhiều sức.
Đang nói, Lộ Nhược Bồi cầm một chai rượu đỏ lên đây, đứng ở cửa hỏi: “Nói chuyện gì mà hưng phấn vậy, chuẩn bị ăn cơm thôi, vừa ăn vừa trò chuyện. À phải, rượu đỏ được không? Rượu trắng của chú số độ cao lắm, không biết tửu lượng của con thế nào.”
Phí Nguyên nói: “Con uống một cân rượu trắng cũng không thành vấn đề, nhưng sao cũng được.”
Hâm thức ăn xong, trước tiên nâng ly một lần, Lộ Kha Đồng lái xe lượt về nên chỉ uống nước, nói: “Năm mới vui vẻ, chúc nhà hàng của con ngày càng buôn may bán đắt.” Lộ Nhược Bồi khẽ nhấp một hớp, cười nói: “Ai cũng chúc người khác, nào có tự chúc mình.”
Lộ Kha Đồng lập tức nói tiếp: “Vậy hai người chúc nhau đi!”
Phí Nguyên đã quen uống một hơi cạn ly, ly vừa rồi đã uống, thế là rót đầy ly lần nữa, bưng lên nhìn Lộ Nhược Bồi, nói: “Chú, con mời chú.”
Hai người nhìn nhau, nhìn phải gần năm sáu giây, Phí Nguyên không nhiều lời, Lộ Nhược Bồi cũng không đáp, nhưng trong năm sáu giây đó đại khái đã trao đổi tất cả. Lần này Lộ Nhược Bồi uống cạn ly, uống xong liếc nhìn Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng cười hí ha hí hửng, song Lộ Nhược Bồi không khỏi thở dài trong lòng.
Ngốc à, uống ly rượu này, ý nghĩa chính là giao con cho người ta đấy.
“Hồi nãy con chưa nói xong nữa.” Nhóc ngốc vẫn đang cười tí tởn, đã thế còn ra chiều đắc ý nói: “Lúc thi vào trường tiểu học ngày nào mẹ Khưu cũng để con làm bài với Khưu nhi, làm xong còn phải luyện nói. Hồi nhỏ Khưu nhi thấy ghét lắm, ảnh lén nói con chỉ học ké thôi, còn nói con chắc chắn sẽ thi rớt.”
Nhớ lại chuyện đó, Lộ Nhược Bồi nói với Phí Nguyên: “Trường khác chạy quan hệ thì không thành vấn đề, trường tiểu học quốc tế lại không chịu quản lý, hơn nữa lúc đó chú vẫn chưa lên đến vị trí này. Người ta yêu cầu ngoại trừ thành tích còn phải biết chơi nhạc cụ hoặc giỏi môn thể thao nào đó, nó chẳng biết gì hết còn nhất quyết đòi theo Khưu nhi cho bằng được, không cho nó theo thì nó vừa chạy khắp nhà vừa kêu la, làm chú đau hết cả đầu.”
Phí Nguyên nhịn không được cười nói: “Đánh một trận là ngoan ngay, không được thì đánh vài trận.”
Lộ Nhược Bồi khẽ nhíu mày, từ trước đến nay ông chưa bao giờ đánh Lộ Kha Đồng, hù dọa cũng không nốt, bây giờ nghe Phí Nguyên nói một cách thản nhiên như thế, lòng ông khó chịu vô cùng: “Con nít phải dạy dỗ, không được đánh, bây giờ nó lớn rồi, càng không được đánh.”
“Đâu có đánh đâu có đánh, giỡn chơi thôi.” Thấy tình hình không ổn, Lộ Kha Đồng vội vàng ngắt lời, thật ra năm đó sau khi đứng ngoài cửa nhìn Phí Nguyên bị Phí Đắc An đánh, cậu cảm thấy Phí Nguyên đánh mình chẳng khác gì gãi ngứa, huống chi Phí Nguyên làm sao nỡ đánh thật.
Một bữa cơm hữu kinh vô hiểm* ăn xong, bàn ăn đã dọn nhưng hai bên vẫn ngồi ở hai phía không nhúc nhích. Lộ Nhược Bồi nhìn đồng hồ tủ đứng ở góc tường, nói: “Chiều nay chú Dương của con sẽ tới đây bàn việc nên ba không giữ hai đứa lại, chắc hai đứa ở chơi với ba cũng cảm thấy khô khan.”
*Hữu kinh vô hiểm: Nhìn thì đáng sợ nhưng không có gì nguy hiểm.
“Sao chơi đuổi người ta kỳ vậy.” Lộ Kha Đồng có chút mất hứng: “Chờ chú Dương tới cùng trò chuyện càng vui hơn, đến lúc đó sẽ không khô khan nữa.”
Trong lòng Phí Nguyên đã hiểu, Lộ Nhược Bồi như vậy là vì không muốn đối mặt, suy cho cùng lần này ăn cơm xem như đã chính thức đóng dấu, trước đây còn có thể nói vài lời răn dạy bất mãn, sau này chỉ còn nước nhịn thôi.
Đứng dậy đi lấy quà mình mang đến, mở ra là một chiếc hộp vuông vắn, Phí Nguyên nói: “Nghệ sĩ trước đó con quản lý làm đại sứ hội đấu giá từ thiện, con mua cái này ở hội đấu giá. Chú, chú xem xem vừa ý không?”
Bên trong là một bộ cờ vua lâu đời, ngày thường đem ra chơi hoặc cất giữ cũng được, nhìn là biết không phải hàng tầm thường. Lộ Nhược Bồi cầm lấy nghiên cứu thật lâu, nói: “Chú rất thích, con có lòng lắm.”
“Ba, ba ơi,” Lộ Kha Đồng nháy mắt với Lộ Nhược Bồi, nói bằng khẩu hình: “Đồng hồ, ba cái, lấy đi ba!”
Lộ Nhược Bồi không để ý đến cậu, nói: “Chú cũng không có gì để cho con, lẽ ra định cho con bao lì xì dày một chút, nhưng chắc con cũng không cần tiền của chú.”
Phí Nguyên cười nói: “Chỉ là hình thức thôi, không sao cả.”
“Vẫn phải cho, con chờ chút.” Lộ Nhược Bồi đi lên lầu, còn thuận tay xách bộ cờ theo, coi bộ rất quý nó. Lộ Kha Đồng nghiêng người về hướng Phí Nguyên, nhận lỗi: “Xin lỗi anh nha, thứ có giá trị sưu tầm nhất ở nhà em là em nè, ngoài ra thật sự không còn gì lấy ra được.”
“Bớt dát vàng cho mình đi.”
Hai người đang nói, Lộ Nhược Bồi mang một chiếc hộp đựng đồ xuống lầu. Sau khi ngồi xuống ghế, ông nói: “Lâu lắm rồi không mở két sắt, sắp quên cả mật mã.”
Lộ Kha Đồng giật thót, cảm thấy thôi tiêu rồi.
Hộp đựng đồ
Nắp mở ra, Lộ Nhược Bồi lấy một chiếc xe hơi nắn bằng đất sét ở bên trong, nói: “Đây là đồ thủ công Lộ Lộ làm hồi đi học nhà trẻ, mọi người làm xong nộp lên trưng bày, nó làm xấu quá bị cô trả lại, về nhà khóc suốt ba tiếng.”
Lộ Nhược Bồi lại lấy ra một cái kẹp tóc: “Tóc dài chú cũng không có thời gian dẫn nó đi cắt, cô giáo dùng cái này kẹp tóc mái cho nó, sau đó nó học được cách tự kẹp, ngày nào cũng ấn đỏ cả trán.”
Còn có ảnh chụp: “Lớp hai nhà trường tổ chức dạ tiệc mừng sinh nhật Khổng Tử, nó đóng hoa hướng dương trong tiết mục của lớp, là cái kiểu mặc trang phục hoạt hình đứng yên không nhúc nhích ấy, thế mà nó cứ cười hoài nên bị thay xuống, xuống xong không cười nữa, bĩu môi suốt một đêm.”
Lộ Nhược Bồi lấy từng món ra ngoài, hồi tưởng lại từng chuyện, đến khi viền mắt hơi cay mới ngừng lại. Những thứ này cất trong két sắt hơn hai chục năm, bây giờ phải đổi chủ rồi.
Lộ Kha Đồng đi qua ngồi xuống cạnh ông, nói: “Ba, ba nhớ hết luôn kìa.”
“Hồi nhỏ dễ thương nên nhớ hết, sau này đáng ghét nên không nhớ nữa.” Tuy nét mặt bình tĩnh như thường, song ánh mắt của Lộ Nhược Bồi lại chứa đầy nuối tiếc. Với ông mà nói, Lộ Kha Đồng không chỉ là gửi gắm của bạn thân mà còn là chỗ dựa tình thân duy nhất của ông trong những năm tháng cô độc dài đằng đẵng.
Phí Nguyên nghiêm túc nhìn từng món một, nhìn xong lại cất kỹ từng món, Lộ Kha Đồng trong hình còn đội mũ hoa hướng dương, ánh mắt hờn tủi bĩu khóe môi, giống hệt lúc không vui hiện giờ.
Mũ hoa hướng dương
Anh rất muốn thu lại câu nói kia, thật sự không có cách nào đánh một trận, làm sao nỡ xuống tay.
“Con sẽ gìn giữ những thứ này cẩn thận, cũng sẽ yêu thương em ấy thật nhiều.” Sau khi cất kỹ mọi thứ, Phí Nguyên nhìn về phía Lộ Nhược Bồi lần nữa, khác với khi nãy uống rượu, giờ này phút này ánh mắt của đôi bên đều chân thành tuyệt đối.
Phí Nguyên nói: “Cảm ơn ba, ba yên tâm.”
Lộ Nhược Bồi hơi sửng sốt, bỗng chốc nhớ lại cái đêm mười năm trước, Phí Nguyên đứng ven đường ôm Lộ Kha Đồng, ông nổi giận đùng đùng xuống xe chất vấn, mà Phí Nguyên mười bảy tuổi lại bình tĩnh đến lạ, rất gan góc.
Thì ra ông vẫn luôn nghĩ sai, người mạnh mẽ đâu có gì không tốt, bởi vì người mạnh mẽ đối xử với người mình yêu không phải khống chế, mà là bảo vệ.
Nở nụ cười như đã buông tay được, Lộ Nhược Bồi trả lời: “Con vất vả rồi.”
Trên đường về nhà, Lộ Kha Đồng nắm tay lái chìm trong mê say, quay đầu cười ngu với Phí Nguyên: “Anh vất vả rồi anh vất vả rồi, lo quản lý em nha. Đúng rồi, đồ hồi nhỏ của anh ba mẹ có giữ lại không? Em cũng muốn.”
Phí Nguyên đặt tay lên hộp đựng đồ, nói: “Bán ve chai hết rồi, vả lại anh cũng không đóng hoa hướng dương.”
Trong nhà yên tĩnh trở lại, Lộ Nhược Bồi vẫn ngồi cạnh bàn ăn. Trong lòng ông trống trải, cảm giác mình đã hoàn thành chuyện gì đó, song lại cảm thấy như mất đi vật gì đó. Còn đang thất thần, chuông cửa chợt reo lên.
Dương Việt Ngôn bọc áo bành tô bước vào, toàn thân bốc đầy khí lạnh, sau đó nhìn một cái đã phát hiện điều không ổn, Dương Việt Ngôn cười hỏi: “Con trai bỏ chạy với người ta, trong lòng khó chịu lắm phải không?”
Lộ Nhược Bồi nhanh chóng khôi phục sắc mặt như thường, xoay người đi lên lầu: “Khó chịu cái gì, cuối cùng két sắt đã có chỗ cất tiền.” Lên tới giữa cầu thang phát hiện Dương Việt Ngôn không đi theo, quay đầu lại thấy đối phương đang đứng cạnh bàn trà: “Đứng đằng kia làm gì, lên đây.”
“Lãnh đạo, mới vừa đến đã bàn việc sao, chí ít cũng để em uống ngụm trà chứ.”
Lộ Nhược Bồi trầm ngâm: “Đúng là hơi sớm thật, lên ngủ trưa với lãnh đạo trước đi.”