Căn nhà ngang hai gian rách mướp ngày trước của Dương Cửu đã coi như hết ở được, mà không chỉ hết ở được, thậm chí còn bắt đầu bị cảnh sát để mắt đến. Tuy sau lần đó Tiêu Trọng Giản đã tung tiền dẹp yên dư luận, nhưng giờ hắn muốn quay về rõ ràng là không thể.
Bởi vậy, Dương Cửu chậm chạp lê bước trên vỉa hè, hắn nhớ ra rằng giờ mình không có nhà nữa, thời thanh niên chỉ một mực muốn bỏ đi, bỏ đi cũng tức là không thể quay đầu lại, đợi đến ngày toàn thân thương tích, lòng chán chường mệt mỏi tột cùng, muốn quay về tìm một chốn nương thân mới nhận ra sau lưng đã không còn đường lui nữa. Người thân thì ly tán trời Nam đất Bắc, ai biết ai còn ai mất ra sao?
Hắn đứng ở ngã tư, ngơ ngác nhìn cột đèn chuyển màu xanh đỏ. Đại khái qua một lúc rất lâu sau, nắng gắt không thể chịu được nữa, hắn mới cúi đầu thở dài, tiếp tục đi dọc con phố, tìm một đại lý môi giới thuê nhà.
Hồi này các đại lý môi giới càng ngày càng chặt chẽ, cùng phong trào kiến thiết xã hội yên bình hòa thuận, thì yêu cầu với khách thuê cũng nghiêm ngặt theo, còn tình trạng quản lý phòng ở lại mỗi lúc mỗi tệ lậu cẩu thả. Người đến hỏi nhà thuê có thể bị gạt tiền, bị chôm chỉa, phòng vệ sinh có thể bị tắc, sân thượng, hành lang có thể để mốc meo chục năm không tu sửa, đường ống nước có thể rò rỉ oặt ẹo, thậm chí ổ khóa cửa ngoài có khi xài kẹp tóc gảy cái là bung tóe lóe; nhưng khách trọ nhất định phải là người có học thức, biết lễ nghĩa hẳn hoi, ăn nói phải nhã nhặn, hoàn cảnh phải độc thân không bạn bè đàn đúm, không nuôi thú cưng, và tốt nhất là không được hút thuốc, đáp ứng đủ ngần ấy điều kiện thì muốn thuê chục nghìn năm cũng OK. Đương nhiên, xác suất gặp hàng xóm làng giềng kém chất lượng hay phải ở sát vách với tội phạm truy nã ngày càng leo thang ấy không phải lỗi của đại lý môi giới thuê nhà, nếu đã gặp xui xẻo, tức là vận anh rủi, rõ ràng tại anh kém may a kém may a.
Dương Cửu thấy mấy văn phòng môi giới đều nhà cao cửa rộng, mở sừng sững trước mặt đường cái, mới đi qua đã nghe khí thế hùng hồn bá đạo vỗ vào mặt. Hắn do dự một hồi, rốt cuộc không vào nữa, lại lết thết đi tìm tiếp. Phòng môi giới quy mô cỡ đó chắc chắn sẽ đòi khách cung cấp đủ các loại giấy tờ chứng minh tên tuổi, thậm chí hắn từng gặp một bọn đến kỳ dị, đòi người ta chìa ra cả bằng cấp chứng chỉ ra luôn.
Dương Cửu sống vất vưởng trong thành phố này hai năm nay, hồi đầu cũng có làm một tấm chứng minh thư dỏm, sau này thiếu chút nữa bị cảnh sát tra ra, từ đó trở đi không bao giờ hắn dùng nữa.
Mặt trời chói chang trên đầu thật khó chịu, hắn cảm giác khắp người mình cứ dấp dính, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng. Đại khái lúc từ sòng bạc đi ra bị hứng ít gió lạnh, hại dúm xương già cỗi muốn chịu không nổi.
Hắn dừng lại, vịn vào cột đèn đỏ, hổn hển hớp không khí. Hai lá phổi phập phồng nghe đau nhói, giống như có ai cầm que sắt xoáy xoáy lục phủ ngũ tạng, khiến cả người hắn đều quặn đau. Hắn ép tay trên bụng, mồ hôi lạnh chậm rãi trượt dài trên gương mặt tái nhợt, đọng lại dưới cằm, rồi nhỏ giọt nhỏ giọt thấm xuống lớp vải áo.
Đi nữa kiểu gì cũng bị cảm nắng, có lẽ tìm một chỗ râm mát ngồi nghỉ tạm thì hơn.
Dương Cửu chậm chạp đi vào một công viên, ngồi bệt dưới một tán cây. Chưa tới giờ tắt nắng mát mẻ, công viên còn vắng teo, ve kêu râm ran làm não hắn on gong bế tắc. Tuy nói là ngồi dưới bóng cây công viên, nhưng thực ra cũng không xa đường cái là mấy, ở đây vẫn mơ hồ nghe được tiếng xe cộ chạy ồn ào.
Dương Cửu ngồi một hồi, dù trời vẫn oi bức, nhưng nhờ tán cây hắn cũng cảm thấy dễ chịu phần nào. Cơn đau xé ruột gan ban nãy đã dịu bớt, giờ hắn chỉ thấy uể oải vô lực, cả người xâm xấp mồ hôi như vừa dầm nước lạnh, muốn khẽ nhúc nhích đầu ngón tay cũng không đủ sức.
Hắn biết tình trạng mình lúc này rất tệ, nhưng hắn không có thuốc, không có nước, càng không có gì để cuộn mình vào tự vệ. Nếu không làm một điều gì đó, có lẽ hắn sẽ cứ thế chết nhũn dưới ánh mặt trời này.
Ý thức Dương Cửu bắt đầu có chút mụ mị. Trong một thoáng hình như hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, đại khái vì vừa xong nhắc đến cha với Tiêu Trọng Giản, giờ bao nhiêu chuyện rất xưa rồi liên quan ông già lại rả rích tràn về trong đầu; giống như một cuốn phim quay chậm, từng cảnh tượng từ ngày bé hiện lên trên màn hình, từ một đầu máy chiếu cũ kĩ, hình ảnh cứ thế yên lặng trôi qua. Hình như hắn còn đang ở trong một sòng bạc Hồng Kông thời tàn lụi, rồi hắn khoác ba-lô trên lưng lao ra khỏi cửa, trải qua một trường đoạn lên voi xuống ngựa, ong bướm dập dìu, nếm đủ mùi xa hoa trụy lạc, và những sự phù phiếm giả thật trên đời. Rồi không biét từ lúc nào, Tiêu Trọng Giản xuất hiện trong đời hắn, nụ cười ôn hòa của gã đàn ông đó, sự dịu dàng lẫn tàn nhẫn của gã đàn ông đó, màn ảnh lướt qua mắt hắn như cưỡi ngựa xem hoa, đến cuối cùng hắn hoảng hốt thấy Tiêu Trọng Giản chĩa súng vào mình, hắn muốn cử động mà không được, muốn vùng vẫy nhưng toàn thân như kiệt sức, hắn mở mắt trừng trừng nhìn viên đạn lao vút tới găm vào da thịt mình, máu tươi phun tóe ra, thật giống như trong một giây hai mắt đã đong đầy nước.
_
Khi Dương Cửu tỉnh lại, ý thức hắn còn rất mơ hồ, mở mắt ra hình như nhìn thấy màu tường bệnh viện trắng toát, nhưng cơ thể hắn thực sự quá mệt mỏi, hình như chỉ tỉnh được trong chốc lát rồi lại lịm đi.
Lần thứ hai hắn tỉnh, không hiểu đã qua bao nhiêu ngày, chỉ biết trong khoảnh khắc có tiếng người chạy, tiếng la ó, rồi ánh đèn rọi vào mặt hắn, hắn khó chịu nhíu nhíu mày.
“Bỏ đèn ra chỗ khác.”
Giọng đàn ông rất quen thuộc vang lên, rồi ánh đèn không còn chiếu vào mặt hắn nữa. Dương Cửu lại nhắm nghiền mắt, hắn cảm giác được có một chiếc khăn mặt ướt lạnh lạnh chà trên mặt mình, nhẹ nhàng và chậm rãi, khiến hắn thoải mái đến khẽ ngâm dài một tiếng.
Người đó rất kiên nhẫn, giữa chừng đã đổi khăn, nhưng động tác vẫn dịu dàng như đang âu yếm bảo bối quý giá nhất của mình. Dương Cửu mơ màng nằm, thầm nghĩ việc gì phải vậy, cũng còn sống được bao năm nữa đâu? Nếu hắn mỏng manh yếu ớt đến thế, cái mạng này còn giữ được tới giờ hay sao?
Hắn nghĩ vậy, nhưng không nói ra lời. Hắn mệt mỏi lắm rồi, chỉ có thể nằm li bì ở đó, không nhìn, không nói, có khi nghe được, nhưng chỉ cần không bị buộc phải giữ tỉnh táo, thì qua một vài phút hắn sẽ lại lịm đi.
Hắn không biết mình đã ngủ bao nhiêu lần, tỉnh lại bao nhiêu lần, nhưng người đó luôn ngồi cạnh hắn, giống như chưa bao giờ đứng dậy rời đi. Có lúc cho hắn uống chút nước, chỉ một chút, vừa đủ ướt môi mà thôi. Thứ nước thoang thoảng vị bạc hà, luôn luôn đến giúp hắn thấm ẩm yết hầu khô rát những lúc Dương Cửu cần nhất.
Dương Cửu chợt nghĩ từ đó đến giờ chưa bao giờ có người đối xử với mình như thế, hắn vẫn là loại thô lậu, da dày thịt béo, giỏi đánh lộn mà lì đòn, có người sợ hắn, có người kính trọng hắn, có người thích hắn, có người căm hận hắn… Nhưng chưa từng có ai đối với hắn như hắn là một thứ báu vật vô giá, rồi cẩn trọng chăm chút cho hắn từng li từng tí như vậy.
Thậm chí hắn đã nghĩ, cứ thế này nằm mãi mãi cũng tốt.
Vậy là hắn tiếp tục nằm mộng mị như vậy, đến một ngày xung quanh đột nhiên ồn ào huyên náo, có người di chuyển hắn, có người ôm hắn xốc dậy. Không gian vẫn luôn tối tăm bị xé toang bởi ánh sáng, hình như bọn họ chuẩn bị rời khỏi đây, để đi đâu hắn cũng không biết.
Hắn nghe có người ghé sát bên tai mình thì thầm: “Đừng sợ, chúng ta về nhà, cậu ngủ đi, ngủ một giấc là tới nơi.”
Dương Cửu nhíu mày. Cơ thể cực độ cần nghỉ ngơi và bù đắp dinh dưỡng bị ép rời khỏi nơi dễ chịu quen thuộc nhất, mọi dây thần kinh trong người hắn lập tức căng thẳng, hắn thấy hoảng sợ lẫn bất an. Rồi hắn rơi vào lòng một gã đàn ông, một lát sau, hắn biết mình đang bị đưa đi.
Dương Cửu muốn phản đối. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hôn mê hắn phản ứng với thế giới bên ngoài. Hắn cố gắng giơ tay lên, ngón tay run rẩy hồi lâu, rồi chậm chạp chạm đến cánh tay đang giữ sau đầu mình.
“… Tiêu Trọng Giản…” Dương Cửu chậm rãi mở miệng, hỏi bằng giọng khàn khàn, “… anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Dương Cửu mở mắt ra, lập tức ánh sáng rọi cay xè khiến hắn phải nhắm mắt lại. Chớp chớp vài lần mới nhìn được rõ ràng, hình như hắn đang ở trong một thùng xe bít bùng, Tiêu Trọng Giản một tay gối đầu hắn, ôm hắn vào lòng, một tay không ngừng vuốt ve trên mặt hắn.
”Chúng ta về Hồng Kông.”
Dương Cửu nhắm mắt lại: “Anh cứ thử xem có thể đưa tôi sống trở về đó không.”
Tiêu Trọng Giản cúi xuống nhìn hắn. Dương Cửu nhắm nghiền hai mắt, mặt dửng dưng lạnh nhạt. Vì sợ bị La Tuấn tìm được tung tích, hắn đã cố ý rời bệnh viện ra sân bay trong đêm khuya; bên ngoài giờ này dọc đường cao tốc chỉ có những cột đèn vàng u ám, trong xe rất tối, khiến gương mặt tái nhợt của Dương Cửu lại càng nổi bật hơn.
Tiêu Trọng Giản không hề nghi ngờ rằng Dương Cửu có thừa cách tự sát trước khi máy bay đáp xuống sân bay Hồng Kông, dù hắn sẽ luôn ôm chặt người này trong lòng, không để hắn ta nhúc nhích cử động, không để hắn ta bỏ trốn, nhưng hắn cản không được.
“Tại sao không muốn về Hồng Kông?” Tiêu Trọng Giản cúi đầu bên tai Dương Cửu, trầm giọng hỏi, “… cậu sợ gì? Hay vì cậu giận tôi, nên không muốn về?”
Dương Cửu im lặng hồi lâu mới đáp: “… Tôi muốn thay đổi cuộc sống.”
Cuộc sống mới đó không có chỗ cho tôi phải không? Tiêu Trọng Giản rất muốn hỏi vậy, nhưng hắn không sao nói ra lời.
Câu trả lời chắc chắn lại vạch một khoảng cách giữa họ, lần truy sát năm đó đã trở thành vết rạn nứt khó mà vượt qua, cuộc đời bọn họ kể từ đó càng bước tới chỉ càng thêm xa cách, dù người còn ở đó, nhưng trái tim đã không còn như năm ấy nữa rồi.
Tiêu Trọng Giản ngừng lời một lát, lại hỏi: “Cậu ở lại đại lục, ai chăm sóc cậu? Làm sao cậu sống được? Ngộ nhỡ có bệnh rồi phải làm sao? Lần này tình hình đã nguy hiểm lắm rồi, nếu bị lần nữa, không lẽ cậu định tìm đại một gầm cầu ngồi chờ chết hay sao?”
Dương Cửu nhẹ nhàng nói: “Không phải anh rất mong tôi chết hả?”
Trong một giây Tiêu Trọng Giản cảm thấy máu trong người sôi lên, hắn định đáp vội gì đó, nhưng Dương Cửu đã lãnh đạm nói: “Im đi.”
Tiêu Trọng Giản im lặng, không biết qua bao lâu, có lẽ sắp đến sân bay, hắn giơ tay hạ kính ngăn xuống, nhoài lên nói với tài xế: “Rẽ đường khác, sang đường vành đai ba.”
Dương Cửu vẫn chập chờn ngủ, đến khi tỉnh lại xe đã dừng bánh. Đường vành đai ba bên ngoài thỉnh thoảng vẫn có xe chạy qua, rồi biến mất rất nhanh trong đêm tối. Bọn họ đang ở trước một khu căn hộ nhỏ, Tiêu Trọng Giản ôm hắn xuống xe, bước dẫm lên cỏ tới một tòa nhà hai tầng kiểu phương Tây.
Hình như hắn cũng không quen chỗ này, nhưng hắn có chìa khóa, hắn mở cửa ra. Trong nhà tối om, mùi vắng vẻ không người lâu ngày xộc vào mũi, Dương Cửu cảm thấy mình bị đặt xuống nệm ghế sô-pha mềm mại, rồi có tiếng Tiêu Trọng Giản lách cách khóa cửa.
“Đây là nhà mua sẵn để phân cho người có chức vụ trong công ty, lúc đi công tác tôi cũng từng ở vài ngay, từ đó đến giờ vẫn để không. Tôi vốn định cùng cậu ở đây một thời gian sau khi cậu xuất viện, nhưng gần đây La Tuấn ráo riết tìm cậu, nên tôi mới quyết về Hồng Kông trong đêm nay.”
Tiêu Trọng Giản biết ý nên không bật đèn, hắn lần lần đi một vòng trong bếp, rồi bực bội chửi thề: “Nước nóng cũng không có… cũng may điện nước vẫn dùng được. Bọn này lười biếng quá mức, không chịu đến quét tước một chút. Thôi được rồi, tôi đi trải ga giường, cậu ngủ đi, tôi dọn dẹp qua đã.”
Dương Cửu nhìn chằm chằm bức tường trắng nhợt trong bóng tối, hỏi nhạt nhẽo: “Anh không về Hồng Kông hả?”
Đại khái Tiêu Trọng Giản đang dở tay dọn phòng ngủ, mất một hồi sau mới nghe giọng hắn bình tĩnh đáp: “Chúng ta ở đây đến khi cậu đồng ý về thì thôi.”
———-
Căn nhà ngang hai gian rách mướp ngày trước của Dương Cửu đã coi như hết ở được, mà không chỉ hết ở được, thậm chí còn bắt đầu bị cảnh sát để mắt đến. Tuy sau lần đó Tiêu Trọng Giản đã tung tiền dẹp yên dư luận, nhưng giờ hắn muốn quay về rõ ràng là không thể.
Bởi vậy, Dương Cửu chậm chạp lê bước trên vỉa hè, hắn nhớ ra rằng giờ mình không có nhà nữa, thời thanh niên chỉ một mực muốn bỏ đi, bỏ đi cũng tức là không thể quay đầu lại, đợi đến ngày toàn thân thương tích, lòng chán chường mệt mỏi tột cùng, muốn quay về tìm một chốn nương thân mới nhận ra sau lưng đã không còn đường lui nữa. Người thân thì ly tán trời Nam đất Bắc, ai biết ai còn ai mất ra sao?
Hắn đứng ở ngã tư, ngơ ngác nhìn cột đèn chuyển màu xanh đỏ. Đại khái qua một lúc rất lâu sau, nắng gắt không thể chịu được nữa, hắn mới cúi đầu thở dài, tiếp tục đi dọc con phố, tìm một đại lý môi giới thuê nhà.
Hồi này các đại lý môi giới càng ngày càng chặt chẽ, cùng phong trào kiến thiết xã hội yên bình hòa thuận, thì yêu cầu với khách thuê cũng nghiêm ngặt theo, còn tình trạng quản lý phòng ở lại mỗi lúc mỗi tệ lậu cẩu thả. Người đến hỏi nhà thuê có thể bị gạt tiền, bị chôm chỉa, phòng vệ sinh có thể bị tắc, sân thượng, hành lang có thể để mốc meo chục năm không tu sửa, đường ống nước có thể rò rỉ oặt ẹo, thậm chí ổ khóa cửa ngoài có khi xài kẹp tóc gảy cái là bung tóe lóe; nhưng khách trọ nhất định phải là người có học thức, biết lễ nghĩa hẳn hoi, ăn nói phải nhã nhặn, hoàn cảnh phải độc thân không bạn bè đàn đúm, không nuôi thú cưng, và tốt nhất là không được hút thuốc, đáp ứng đủ ngần ấy điều kiện thì muốn thuê chục nghìn năm cũng OK. Đương nhiên, xác suất gặp hàng xóm làng giềng kém chất lượng hay phải ở sát vách với tội phạm truy nã ngày càng leo thang ấy không phải lỗi của đại lý môi giới thuê nhà, nếu đã gặp xui xẻo, tức là vận anh rủi, rõ ràng tại anh kém may a kém may a.
Dương Cửu thấy mấy văn phòng môi giới đều nhà cao cửa rộng, mở sừng sững trước mặt đường cái, mới đi qua đã nghe khí thế hùng hồn bá đạo vỗ vào mặt. Hắn do dự một hồi, rốt cuộc không vào nữa, lại lết thết đi tìm tiếp. Phòng môi giới quy mô cỡ đó chắc chắn sẽ đòi khách cung cấp đủ các loại giấy tờ chứng minh tên tuổi, thậm chí hắn từng gặp một bọn đến kỳ dị, đòi người ta chìa ra cả bằng cấp chứng chỉ ra luôn.
Dương Cửu sống vất vưởng trong thành phố này hai năm nay, hồi đầu cũng có làm một tấm chứng minh thư dỏm, sau này thiếu chút nữa bị cảnh sát tra ra, từ đó trở đi không bao giờ hắn dùng nữa.
Mặt trời chói chang trên đầu thật khó chịu, hắn cảm giác khắp người mình cứ dấp dính, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng. Đại khái lúc từ sòng bạc đi ra bị hứng ít gió lạnh, hại dúm xương già cỗi muốn chịu không nổi.
Hắn dừng lại, vịn vào cột đèn đỏ, hổn hển hớp không khí. Hai lá phổi phập phồng nghe đau nhói, giống như có ai cầm que sắt xoáy xoáy lục phủ ngũ tạng, khiến cả người hắn đều quặn đau. Hắn ép tay trên bụng, mồ hôi lạnh chậm rãi trượt dài trên gương mặt tái nhợt, đọng lại dưới cằm, rồi nhỏ giọt nhỏ giọt thấm xuống lớp vải áo.
Đi nữa kiểu gì cũng bị cảm nắng, có lẽ tìm một chỗ râm mát ngồi nghỉ tạm thì hơn.
Dương Cửu chậm chạp đi vào một công viên, ngồi bệt dưới một tán cây. Chưa tới giờ tắt nắng mát mẻ, công viên còn vắng teo, ve kêu râm ran làm não hắn on gong bế tắc. Tuy nói là ngồi dưới bóng cây công viên, nhưng thực ra cũng không xa đường cái là mấy, ở đây vẫn mơ hồ nghe được tiếng xe cộ chạy ồn ào.
Dương Cửu ngồi một hồi, dù trời vẫn oi bức, nhưng nhờ tán cây hắn cũng cảm thấy dễ chịu phần nào. Cơn đau xé ruột gan ban nãy đã dịu bớt, giờ hắn chỉ thấy uể oải vô lực, cả người xâm xấp mồ hôi như vừa dầm nước lạnh, muốn khẽ nhúc nhích đầu ngón tay cũng không đủ sức.
Hắn biết tình trạng mình lúc này rất tệ, nhưng hắn không có thuốc, không có nước, càng không có gì để cuộn mình vào tự vệ. Nếu không làm một điều gì đó, có lẽ hắn sẽ cứ thế chết nhũn dưới ánh mặt trời này.
Ý thức Dương Cửu bắt đầu có chút mụ mị. Trong một thoáng hình như hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, đại khái vì vừa xong nhắc đến cha với Tiêu Trọng Giản, giờ bao nhiêu chuyện rất xưa rồi liên quan ông già lại rả rích tràn về trong đầu; giống như một cuốn phim quay chậm, từng cảnh tượng từ ngày bé hiện lên trên màn hình, từ một đầu máy chiếu cũ kĩ, hình ảnh cứ thế yên lặng trôi qua. Hình như hắn còn đang ở trong một sòng bạc Hồng Kông thời tàn lụi, rồi hắn khoác ba-lô trên lưng lao ra khỏi cửa, trải qua một trường đoạn lên voi xuống ngựa, ong bướm dập dìu, nếm đủ mùi xa hoa trụy lạc, và những sự phù phiếm giả thật trên đời. Rồi không biét từ lúc nào, Tiêu Trọng Giản xuất hiện trong đời hắn, nụ cười ôn hòa của gã đàn ông đó, sự dịu dàng lẫn tàn nhẫn của gã đàn ông đó, màn ảnh lướt qua mắt hắn như cưỡi ngựa xem hoa, đến cuối cùng hắn hoảng hốt thấy Tiêu Trọng Giản chĩa súng vào mình, hắn muốn cử động mà không được, muốn vùng vẫy nhưng toàn thân như kiệt sức, hắn mở mắt trừng trừng nhìn viên đạn lao vút tới găm vào da thịt mình, máu tươi phun tóe ra, thật giống như trong một giây hai mắt đã đong đầy nước.
_
Khi Dương Cửu tỉnh lại, ý thức hắn còn rất mơ hồ, mở mắt ra hình như nhìn thấy màu tường bệnh viện trắng toát, nhưng cơ thể hắn thực sự quá mệt mỏi, hình như chỉ tỉnh được trong chốc lát rồi lại lịm đi.
Lần thứ hai hắn tỉnh, không hiểu đã qua bao nhiêu ngày, chỉ biết trong khoảnh khắc có tiếng người chạy, tiếng la ó, rồi ánh đèn rọi vào mặt hắn, hắn khó chịu nhíu nhíu mày.
“Bỏ đèn ra chỗ khác.”
Giọng đàn ông rất quen thuộc vang lên, rồi ánh đèn không còn chiếu vào mặt hắn nữa. Dương Cửu lại nhắm nghiền mắt, hắn cảm giác được có một chiếc khăn mặt ướt lạnh lạnh chà trên mặt mình, nhẹ nhàng và chậm rãi, khiến hắn thoải mái đến khẽ ngâm dài một tiếng.
Người đó rất kiên nhẫn, giữa chừng đã đổi khăn, nhưng động tác vẫn dịu dàng như đang âu yếm bảo bối quý giá nhất của mình. Dương Cửu mơ màng nằm, thầm nghĩ việc gì phải vậy, cũng còn sống được bao năm nữa đâu? Nếu hắn mỏng manh yếu ớt đến thế, cái mạng này còn giữ được tới giờ hay sao?
Hắn nghĩ vậy, nhưng không nói ra lời. Hắn mệt mỏi lắm rồi, chỉ có thể nằm li bì ở đó, không nhìn, không nói, có khi nghe được, nhưng chỉ cần không bị buộc phải giữ tỉnh táo, thì qua một vài phút hắn sẽ lại lịm đi.
Hắn không biết mình đã ngủ bao nhiêu lần, tỉnh lại bao nhiêu lần, nhưng người đó luôn ngồi cạnh hắn, giống như chưa bao giờ đứng dậy rời đi. Có lúc cho hắn uống chút nước, chỉ một chút, vừa đủ ướt môi mà thôi. Thứ nước thoang thoảng vị bạc hà, luôn luôn đến giúp hắn thấm ẩm yết hầu khô rát những lúc Dương Cửu cần nhất.
Dương Cửu chợt nghĩ từ đó đến giờ chưa bao giờ có người đối xử với mình như thế, hắn vẫn là loại thô lậu, da dày thịt béo, giỏi đánh lộn mà lì đòn, có người sợ hắn, có người kính trọng hắn, có người thích hắn, có người căm hận hắn… Nhưng chưa từng có ai đối với hắn như hắn là một thứ báu vật vô giá, rồi cẩn trọng chăm chút cho hắn từng li từng tí như vậy.
Thậm chí hắn đã nghĩ, cứ thế này nằm mãi mãi cũng tốt.
Vậy là hắn tiếp tục nằm mộng mị như vậy, đến một ngày xung quanh đột nhiên ồn ào huyên náo, có người di chuyển hắn, có người ôm hắn xốc dậy. Không gian vẫn luôn tối tăm bị xé toang bởi ánh sáng, hình như bọn họ chuẩn bị rời khỏi đây, để đi đâu hắn cũng không biết.
Hắn nghe có người ghé sát bên tai mình thì thầm: “Đừng sợ, chúng ta về nhà, cậu ngủ đi, ngủ một giấc là tới nơi.”
Dương Cửu nhíu mày. Cơ thể cực độ cần nghỉ ngơi và bù đắp dinh dưỡng bị ép rời khỏi nơi dễ chịu quen thuộc nhất, mọi dây thần kinh trong người hắn lập tức căng thẳng, hắn thấy hoảng sợ lẫn bất an. Rồi hắn rơi vào lòng một gã đàn ông, một lát sau, hắn biết mình đang bị đưa đi.
Dương Cửu muốn phản đối. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hôn mê hắn phản ứng với thế giới bên ngoài. Hắn cố gắng giơ tay lên, ngón tay run rẩy hồi lâu, rồi chậm chạp chạm đến cánh tay đang giữ sau đầu mình.
“… Tiêu Trọng Giản…” Dương Cửu chậm rãi mở miệng, hỏi bằng giọng khàn khàn, “… anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Dương Cửu mở mắt ra, lập tức ánh sáng rọi cay xè khiến hắn phải nhắm mắt lại. Chớp chớp vài lần mới nhìn được rõ ràng, hình như hắn đang ở trong một thùng xe bít bùng, Tiêu Trọng Giản một tay gối đầu hắn, ôm hắn vào lòng, một tay không ngừng vuốt ve trên mặt hắn.
”Chúng ta về Hồng Kông.”
Dương Cửu nhắm mắt lại: “Anh cứ thử xem có thể đưa tôi sống trở về đó không.”
Tiêu Trọng Giản cúi xuống nhìn hắn. Dương Cửu nhắm nghiền hai mắt, mặt dửng dưng lạnh nhạt. Vì sợ bị La Tuấn tìm được tung tích, hắn đã cố ý rời bệnh viện ra sân bay trong đêm khuya; bên ngoài giờ này dọc đường cao tốc chỉ có những cột đèn vàng u ám, trong xe rất tối, khiến gương mặt tái nhợt của Dương Cửu lại càng nổi bật hơn.
Tiêu Trọng Giản không hề nghi ngờ rằng Dương Cửu có thừa cách tự sát trước khi máy bay đáp xuống sân bay Hồng Kông, dù hắn sẽ luôn ôm chặt người này trong lòng, không để hắn ta nhúc nhích cử động, không để hắn ta bỏ trốn, nhưng hắn cản không được.
“Tại sao không muốn về Hồng Kông?” Tiêu Trọng Giản cúi đầu bên tai Dương Cửu, trầm giọng hỏi, “… cậu sợ gì? Hay vì cậu giận tôi, nên không muốn về?”
Dương Cửu im lặng hồi lâu mới đáp: “… Tôi muốn thay đổi cuộc sống.”
Cuộc sống mới đó không có chỗ cho tôi phải không? Tiêu Trọng Giản rất muốn hỏi vậy, nhưng hắn không sao nói ra lời.
Câu trả lời chắc chắn lại vạch một khoảng cách giữa họ, lần truy sát năm đó đã trở thành vết rạn nứt khó mà vượt qua, cuộc đời bọn họ kể từ đó càng bước tới chỉ càng thêm xa cách, dù người còn ở đó, nhưng trái tim đã không còn như năm ấy nữa rồi.
Tiêu Trọng Giản ngừng lời một lát, lại hỏi: “Cậu ở lại đại lục, ai chăm sóc cậu? Làm sao cậu sống được? Ngộ nhỡ có bệnh rồi phải làm sao? Lần này tình hình đã nguy hiểm lắm rồi, nếu bị lần nữa, không lẽ cậu định tìm đại một gầm cầu ngồi chờ chết hay sao?”
Dương Cửu nhẹ nhàng nói: “Không phải anh rất mong tôi chết hả?”
Trong một giây Tiêu Trọng Giản cảm thấy máu trong người sôi lên, hắn định đáp vội gì đó, nhưng Dương Cửu đã lãnh đạm nói: “Im đi.”
Tiêu Trọng Giản im lặng, không biết qua bao lâu, có lẽ sắp đến sân bay, hắn giơ tay hạ kính ngăn xuống, nhoài lên nói với tài xế: “Rẽ đường khác, sang đường vành đai ba.”
Dương Cửu vẫn chập chờn ngủ, đến khi tỉnh lại xe đã dừng bánh. Đường vành đai ba bên ngoài thỉnh thoảng vẫn có xe chạy qua, rồi biến mất rất nhanh trong đêm tối. Bọn họ đang ở trước một khu căn hộ nhỏ, Tiêu Trọng Giản ôm hắn xuống xe, bước dẫm lên cỏ tới một tòa nhà hai tầng kiểu phương Tây.
Hình như hắn cũng không quen chỗ này, nhưng hắn có chìa khóa, hắn mở cửa ra. Trong nhà tối om, mùi vắng vẻ không người lâu ngày xộc vào mũi, Dương Cửu cảm thấy mình bị đặt xuống nệm ghế sô-pha mềm mại, rồi có tiếng Tiêu Trọng Giản lách cách khóa cửa.
“Đây là nhà mua sẵn để phân cho người có chức vụ trong công ty, lúc đi công tác tôi cũng từng ở vài ngay, từ đó đến giờ vẫn để không. Tôi vốn định cùng cậu ở đây một thời gian sau khi cậu xuất viện, nhưng gần đây La Tuấn ráo riết tìm cậu, nên tôi mới quyết về Hồng Kông trong đêm nay.”
Tiêu Trọng Giản biết ý nên không bật đèn, hắn lần lần đi một vòng trong bếp, rồi bực bội chửi thề: “Nước nóng cũng không có… cũng may điện nước vẫn dùng được. Bọn này lười biếng quá mức, không chịu đến quét tước một chút. Thôi được rồi, tôi đi trải ga giường, cậu ngủ đi, tôi dọn dẹp qua đã.”
Dương Cửu nhìn chằm chằm bức tường trắng nhợt trong bóng tối, hỏi nhạt nhẽo: “Anh không về Hồng Kông hả?”
Đại khái Tiêu Trọng Giản đang dở tay dọn phòng ngủ, mất một hồi sau mới nghe giọng hắn bình tĩnh đáp: “Chúng ta ở đây đến khi cậu đồng ý về thì thôi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Căn nhà ngang hai gian rách mướp ngày trước của Dương Cửu đã coi như hết ở được, mà không chỉ hết ở được, thậm chí còn bắt đầu bị cảnh sát để mắt đến. Tuy sau lần đó Tiêu Trọng Giản đã tung tiền dẹp yên dư luận, nhưng giờ hắn muốn quay về rõ ràng là không thể.
Bởi vậy, Dương Cửu chậm chạp lê bước trên vỉa hè, hắn nhớ ra rằng giờ mình không có nhà nữa, thời thanh niên chỉ một mực muốn bỏ đi, bỏ đi cũng tức là không thể quay đầu lại, đợi đến ngày toàn thân thương tích, lòng chán chường mệt mỏi tột cùng, muốn quay về tìm một chốn nương thân mới nhận ra sau lưng đã không còn đường lui nữa. Người thân thì ly tán trời Nam đất Bắc, ai biết ai còn ai mất ra sao?
Hắn đứng ở ngã tư, ngơ ngác nhìn cột đèn chuyển màu xanh đỏ. Đại khái qua một lúc rất lâu sau, nắng gắt không thể chịu được nữa, hắn mới cúi đầu thở dài, tiếp tục đi dọc con phố, tìm một đại lý môi giới thuê nhà.
Hồi này các đại lý môi giới càng ngày càng chặt chẽ, cùng phong trào kiến thiết xã hội yên bình hòa thuận, thì yêu cầu với khách thuê cũng nghiêm ngặt theo, còn tình trạng quản lý phòng ở lại mỗi lúc mỗi tệ lậu cẩu thả. Người đến hỏi nhà thuê có thể bị gạt tiền, bị chôm chỉa, phòng vệ sinh có thể bị tắc, sân thượng, hành lang có thể để mốc meo chục năm không tu sửa, đường ống nước có thể rò rỉ oặt ẹo, thậm chí ổ khóa cửa ngoài có khi xài kẹp tóc gảy cái là bung tóe lóe; nhưng khách trọ nhất định phải là người có học thức, biết lễ nghĩa hẳn hoi, ăn nói phải nhã nhặn, hoàn cảnh phải độc thân không bạn bè đàn đúm, không nuôi thú cưng, và tốt nhất là không được hút thuốc, đáp ứng đủ ngần ấy điều kiện thì muốn thuê chục nghìn năm cũng OK. Đương nhiên, xác suất gặp hàng xóm làng giềng kém chất lượng hay phải ở sát vách với tội phạm truy nã ngày càng leo thang ấy không phải lỗi của đại lý môi giới thuê nhà, nếu đã gặp xui xẻo, tức là vận anh rủi, rõ ràng tại anh kém may a kém may a.
Dương Cửu thấy mấy văn phòng môi giới đều nhà cao cửa rộng, mở sừng sững trước mặt đường cái, mới đi qua đã nghe khí thế hùng hồn bá đạo vỗ vào mặt. Hắn do dự một hồi, rốt cuộc không vào nữa, lại lết thết đi tìm tiếp. Phòng môi giới quy mô cỡ đó chắc chắn sẽ đòi khách cung cấp đủ các loại giấy tờ chứng minh tên tuổi, thậm chí hắn từng gặp một bọn đến kỳ dị, đòi người ta chìa ra cả bằng cấp chứng chỉ ra luôn.
Dương Cửu sống vất vưởng trong thành phố này hai năm nay, hồi đầu cũng có làm một tấm chứng minh thư dỏm, sau này thiếu chút nữa bị cảnh sát tra ra, từ đó trở đi không bao giờ hắn dùng nữa.
Mặt trời chói chang trên đầu thật khó chịu, hắn cảm giác khắp người mình cứ dấp dính, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng. Đại khái lúc từ sòng bạc đi ra bị hứng ít gió lạnh, hại dúm xương già cỗi muốn chịu không nổi.
Hắn dừng lại, vịn vào cột đèn đỏ, hổn hển hớp không khí. Hai lá phổi phập phồng nghe đau nhói, giống như có ai cầm que sắt xoáy xoáy lục phủ ngũ tạng, khiến cả người hắn đều quặn đau. Hắn ép tay trên bụng, mồ hôi lạnh chậm rãi trượt dài trên gương mặt tái nhợt, đọng lại dưới cằm, rồi nhỏ giọt nhỏ giọt thấm xuống lớp vải áo.
Đi nữa kiểu gì cũng bị cảm nắng, có lẽ tìm một chỗ râm mát ngồi nghỉ tạm thì hơn.
Dương Cửu chậm chạp đi vào một công viên, ngồi bệt dưới một tán cây. Chưa tới giờ tắt nắng mát mẻ, công viên còn vắng teo, ve kêu râm ran làm não hắn on gong bế tắc. Tuy nói là ngồi dưới bóng cây công viên, nhưng thực ra cũng không xa đường cái là mấy, ở đây vẫn mơ hồ nghe được tiếng xe cộ chạy ồn ào.
Dương Cửu ngồi một hồi, dù trời vẫn oi bức, nhưng nhờ tán cây hắn cũng cảm thấy dễ chịu phần nào. Cơn đau xé ruột gan ban nãy đã dịu bớt, giờ hắn chỉ thấy uể oải vô lực, cả người xâm xấp mồ hôi như vừa dầm nước lạnh, muốn khẽ nhúc nhích đầu ngón tay cũng không đủ sức.
Hắn biết tình trạng mình lúc này rất tệ, nhưng hắn không có thuốc, không có nước, càng không có gì để cuộn mình vào tự vệ. Nếu không làm một điều gì đó, có lẽ hắn sẽ cứ thế chết nhũn dưới ánh mặt trời này.
Ý thức Dương Cửu bắt đầu có chút mụ mị. Trong một thoáng hình như hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, đại khái vì vừa xong nhắc đến cha với Tiêu Trọng Giản, giờ bao nhiêu chuyện rất xưa rồi liên quan ông già lại rả rích tràn về trong đầu; giống như một cuốn phim quay chậm, từng cảnh tượng từ ngày bé hiện lên trên màn hình, từ một đầu máy chiếu cũ kĩ, hình ảnh cứ thế yên lặng trôi qua. Hình như hắn còn đang ở trong một sòng bạc Hồng Kông thời tàn lụi, rồi hắn khoác ba-lô trên lưng lao ra khỏi cửa, trải qua một trường đoạn lên voi xuống ngựa, ong bướm dập dìu, nếm đủ mùi xa hoa trụy lạc, và những sự phù phiếm giả thật trên đời. Rồi không biét từ lúc nào, Tiêu Trọng Giản xuất hiện trong đời hắn, nụ cười ôn hòa của gã đàn ông đó, sự dịu dàng lẫn tàn nhẫn của gã đàn ông đó, màn ảnh lướt qua mắt hắn như cưỡi ngựa xem hoa, đến cuối cùng hắn hoảng hốt thấy Tiêu Trọng Giản chĩa súng vào mình, hắn muốn cử động mà không được, muốn vùng vẫy nhưng toàn thân như kiệt sức, hắn mở mắt trừng trừng nhìn viên đạn lao vút tới găm vào da thịt mình, máu tươi phun tóe ra, thật giống như trong một giây hai mắt đã đong đầy nước.
_
Khi Dương Cửu tỉnh lại, ý thức hắn còn rất mơ hồ, mở mắt ra hình như nhìn thấy màu tường bệnh viện trắng toát, nhưng cơ thể hắn thực sự quá mệt mỏi, hình như chỉ tỉnh được trong chốc lát rồi lại lịm đi.
Lần thứ hai hắn tỉnh, không hiểu đã qua bao nhiêu ngày, chỉ biết trong khoảnh khắc có tiếng người chạy, tiếng la ó, rồi ánh đèn rọi vào mặt hắn, hắn khó chịu nhíu nhíu mày.
“Bỏ đèn ra chỗ khác.”
Giọng đàn ông rất quen thuộc vang lên, rồi ánh đèn không còn chiếu vào mặt hắn nữa. Dương Cửu lại nhắm nghiền mắt, hắn cảm giác được có một chiếc khăn mặt ướt lạnh lạnh chà trên mặt mình, nhẹ nhàng và chậm rãi, khiến hắn thoải mái đến khẽ ngâm dài một tiếng.
Người đó rất kiên nhẫn, giữa chừng đã đổi khăn, nhưng động tác vẫn dịu dàng như đang âu yếm bảo bối quý giá nhất của mình. Dương Cửu mơ màng nằm, thầm nghĩ việc gì phải vậy, cũng còn sống được bao năm nữa đâu? Nếu hắn mỏng manh yếu ớt đến thế, cái mạng này còn giữ được tới giờ hay sao?
Hắn nghĩ vậy, nhưng không nói ra lời. Hắn mệt mỏi lắm rồi, chỉ có thể nằm li bì ở đó, không nhìn, không nói, có khi nghe được, nhưng chỉ cần không bị buộc phải giữ tỉnh táo, thì qua một vài phút hắn sẽ lại lịm đi.
Hắn không biết mình đã ngủ bao nhiêu lần, tỉnh lại bao nhiêu lần, nhưng người đó luôn ngồi cạnh hắn, giống như chưa bao giờ đứng dậy rời đi. Có lúc cho hắn uống chút nước, chỉ một chút, vừa đủ ướt môi mà thôi. Thứ nước thoang thoảng vị bạc hà, luôn luôn đến giúp hắn thấm ẩm yết hầu khô rát những lúc Dương Cửu cần nhất.
Dương Cửu chợt nghĩ từ đó đến giờ chưa bao giờ có người đối xử với mình như thế, hắn vẫn là loại thô lậu, da dày thịt béo, giỏi đánh lộn mà lì đòn, có người sợ hắn, có người kính trọng hắn, có người thích hắn, có người căm hận hắn… Nhưng chưa từng có ai đối với hắn như hắn là một thứ báu vật vô giá, rồi cẩn trọng chăm chút cho hắn từng li từng tí như vậy.
Thậm chí hắn đã nghĩ, cứ thế này nằm mãi mãi cũng tốt.
Vậy là hắn tiếp tục nằm mộng mị như vậy, đến một ngày xung quanh đột nhiên ồn ào huyên náo, có người di chuyển hắn, có người ôm hắn xốc dậy. Không gian vẫn luôn tối tăm bị xé toang bởi ánh sáng, hình như bọn họ chuẩn bị rời khỏi đây, để đi đâu hắn cũng không biết.
Hắn nghe có người ghé sát bên tai mình thì thầm: “Đừng sợ, chúng ta về nhà, cậu ngủ đi, ngủ một giấc là tới nơi.”
Dương Cửu nhíu mày. Cơ thể cực độ cần nghỉ ngơi và bù đắp dinh dưỡng bị ép rời khỏi nơi dễ chịu quen thuộc nhất, mọi dây thần kinh trong người hắn lập tức căng thẳng, hắn thấy hoảng sợ lẫn bất an. Rồi hắn rơi vào lòng một gã đàn ông, một lát sau, hắn biết mình đang bị đưa đi.
Dương Cửu muốn phản đối. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hôn mê hắn phản ứng với thế giới bên ngoài. Hắn cố gắng giơ tay lên, ngón tay run rẩy hồi lâu, rồi chậm chạp chạm đến cánh tay đang giữ sau đầu mình.
“… Tiêu Trọng Giản…” Dương Cửu chậm rãi mở miệng, hỏi bằng giọng khàn khàn, “… anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Dương Cửu mở mắt ra, lập tức ánh sáng rọi cay xè khiến hắn phải nhắm mắt lại. Chớp chớp vài lần mới nhìn được rõ ràng, hình như hắn đang ở trong một thùng xe bít bùng, Tiêu Trọng Giản một tay gối đầu hắn, ôm hắn vào lòng, một tay không ngừng vuốt ve trên mặt hắn.
”Chúng ta về Hồng Kông.”
Dương Cửu nhắm mắt lại: “Anh cứ thử xem có thể đưa tôi sống trở về đó không.”
Tiêu Trọng Giản cúi xuống nhìn hắn. Dương Cửu nhắm nghiền hai mắt, mặt dửng dưng lạnh nhạt. Vì sợ bị La Tuấn tìm được tung tích, hắn đã cố ý rời bệnh viện ra sân bay trong đêm khuya; bên ngoài giờ này dọc đường cao tốc chỉ có những cột đèn vàng u ám, trong xe rất tối, khiến gương mặt tái nhợt của Dương Cửu lại càng nổi bật hơn.
Tiêu Trọng Giản không hề nghi ngờ rằng Dương Cửu có thừa cách tự sát trước khi máy bay đáp xuống sân bay Hồng Kông, dù hắn sẽ luôn ôm chặt người này trong lòng, không để hắn ta nhúc nhích cử động, không để hắn ta bỏ trốn, nhưng hắn cản không được.
“Tại sao không muốn về Hồng Kông?” Tiêu Trọng Giản cúi đầu bên tai Dương Cửu, trầm giọng hỏi, “… cậu sợ gì? Hay vì cậu giận tôi, nên không muốn về?”
Dương Cửu im lặng hồi lâu mới đáp: “… Tôi muốn thay đổi cuộc sống.”
Cuộc sống mới đó không có chỗ cho tôi phải không? Tiêu Trọng Giản rất muốn hỏi vậy, nhưng hắn không sao nói ra lời.
Câu trả lời chắc chắn lại vạch một khoảng cách giữa họ, lần truy sát năm đó đã trở thành vết rạn nứt khó mà vượt qua, cuộc đời bọn họ kể từ đó càng bước tới chỉ càng thêm xa cách, dù người còn ở đó, nhưng trái tim đã không còn như năm ấy nữa rồi.
Tiêu Trọng Giản ngừng lời một lát, lại hỏi: “Cậu ở lại đại lục, ai chăm sóc cậu? Làm sao cậu sống được? Ngộ nhỡ có bệnh rồi phải làm sao? Lần này tình hình đã nguy hiểm lắm rồi, nếu bị lần nữa, không lẽ cậu định tìm đại một gầm cầu ngồi chờ chết hay sao?”
Dương Cửu nhẹ nhàng nói: “Không phải anh rất mong tôi chết hả?”
Trong một giây Tiêu Trọng Giản cảm thấy máu trong người sôi lên, hắn định đáp vội gì đó, nhưng Dương Cửu đã lãnh đạm nói: “Im đi.”
Tiêu Trọng Giản im lặng, không biết qua bao lâu, có lẽ sắp đến sân bay, hắn giơ tay hạ kính ngăn xuống, nhoài lên nói với tài xế: “Rẽ đường khác, sang đường vành đai ba.”
Dương Cửu vẫn chập chờn ngủ, đến khi tỉnh lại xe đã dừng bánh. Đường vành đai ba bên ngoài thỉnh thoảng vẫn có xe chạy qua, rồi biến mất rất nhanh trong đêm tối. Bọn họ đang ở trước một khu căn hộ nhỏ, Tiêu Trọng Giản ôm hắn xuống xe, bước dẫm lên cỏ tới một tòa nhà hai tầng kiểu phương Tây.
Hình như hắn cũng không quen chỗ này, nhưng hắn có chìa khóa, hắn mở cửa ra. Trong nhà tối om, mùi vắng vẻ không người lâu ngày xộc vào mũi, Dương Cửu cảm thấy mình bị đặt xuống nệm ghế sô-pha mềm mại, rồi có tiếng Tiêu Trọng Giản lách cách khóa cửa.
“Đây là nhà mua sẵn để phân cho người có chức vụ trong công ty, lúc đi công tác tôi cũng từng ở vài ngay, từ đó đến giờ vẫn để không. Tôi vốn định cùng cậu ở đây một thời gian sau khi cậu xuất viện, nhưng gần đây La Tuấn ráo riết tìm cậu, nên tôi mới quyết về Hồng Kông trong đêm nay.”
Tiêu Trọng Giản biết ý nên không bật đèn, hắn lần lần đi một vòng trong bếp, rồi bực bội chửi thề: “Nước nóng cũng không có… cũng may điện nước vẫn dùng được. Bọn này lười biếng quá mức, không chịu đến quét tước một chút. Thôi được rồi, tôi đi trải ga giường, cậu ngủ đi, tôi dọn dẹp qua đã.”
Dương Cửu nhìn chằm chằm bức tường trắng nhợt trong bóng tối, hỏi nhạt nhẽo: “Anh không về Hồng Kông hả?”
Đại khái Tiêu Trọng Giản đang dở tay dọn phòng ngủ, mất một hồi sau mới nghe giọng hắn bình tĩnh đáp: “Chúng ta ở đây đến khi cậu đồng ý về thì thôi.”