Một tháng sau.
Thức ăn ngon tuyệt, bàn ăn được trang trí tuyệt diệu, khung cảnh thì sang trọng, lộng lẫy.
Tuy nhiên, Lucy lại cảm thấy cực kỳ khốn khổ.
Ngài Haselby và cha anh, Bá tước của Davenport, sẽ tới tòa nhà Fennsworth tại London để ăn tối. Đó hẳn phải là ý kiến của Lucy, một thực tế mà giờ đây cô cảm thấy mỉa mai đau đớn. Đám cưới của cô sẽ diễn ra trong khoảng một tuần nữa, và cho đến tối nay thì cô vẫn chưa được gặp chồng tương lai của mình. Không gặp kể từ khi cái đám cưới được chuyển từ thể có khả năng có thể sang chắc chắn.
Cô và chú cô đã đến London sớm hơn hai tuần lễ, và mười một ngày đã trôi qua mà không thấy bóng dáng của chồng chưa cưới, cô đã đến chỗ chú mình và hỏi xem liệu họ có thể sắp xếp được một cuộc gặp mặt nào không. Ông trông như thể phát cáu lên, mặc dù Lucy chắc chắc là không phải, bởi ông nghĩ rằng yêu cầu đó hơi ngu ngốc. Không, sự hiện diện nhỏ bé của cô là tất cả những gì đã đem lại phản ứng đó. Cô đang đứng trước mặt ông, và ông buộc phải ngước lên. Chú Robert không hề thích bị cắt ngang.
Nhưng ông rõ ràng thấy được rằng thực sự là khôn ngoan khi cho phép một cặp đôi hứa hôn có thể chia sẽ một đôi lời trước khi gặp nhau ở nhà thờ, vì vậy ông đã cộc lốc nói với cô rằng ông sẽ sắp xếp cuộc gặp mặt.
Phấn chấn vì chiến thắng nhỏ nhoi của mình, Lucy luôn tiện hỏi luôn rằng cô có thể tham gia một vài sự kiện xã hội nếu nó được tổ chức gần nhà hay không. Mùa lễ hội ở London đã bắt đầu, và mỗi đêm Lucy đều đứng ngay cửa sổ, nhìn những cô xe thanh lịch lướt qua. Một lần, có một buổi tiệc diễn ra đối diện nhà Fennsworth ngay phía bên kia quảng trường St. James. Dòng xe bị mắc kẹt lại xung quanh quảng trường, và Lucy đã thổi tắt ngọn nến trong phòng mình để cô có thể đứng sát vào cửa sổ mà theo dõi sự kiện đó. Một số lượng những người tham dự đã trở nên mất kiên nhẫn cho việc chờ đợi, và bởi vì thời tiết cũng tương đối tốt, họ đã đi tản bộ trên phần quảng trường hướng bên nhà cô và đi bộ nốt phần còn lại của quãng đường.
Lucy đã tự nói với chính mình rằng cô chỉ muốn nhìn thấy những chiếc áo dài, nhưng trong tận sâu thẳm tim mình cô biết sự thật.
Cô đang tìm kiếm công tử Bridgerton.
Cô không biết cô sẽ làm gì nếu như cô thực sự nhìn thấy anh. Cúi nhanh xuống để tránh ánh nhìn, cô nghĩ vậy. Anh hẳn phải biết rằng đây là nhà cô, và chắc chắn là anh sẽ đủ tò mò để liếc nhìn về phía tòa nhà, thậm chí nếu sự có mặc của cô tại London đã không được phổ biến rộng rãi.
Nhưng anh đã không dự bữa tiệc đó, hoặc nếu anh có, xe ngựa của anh hẳn đã để anh lại ngay phía trước bật thềm.
Hoặc là có thể anh đã không ở London. Lucy chẳng có cách nào để biết. Cô bị nhốt trong căn nhà này với chú cô và bà cô già hơi điếc Harriet, người đã được đem đến đây vì lợi ích của sự đúng mực. Lucy rời nhà khi đi đến nhà người thợ may và đi tải bộ trong công viên, nhưng ngoài ra, cô chỉ hoàn toàn có một mình, với người chú chẳng bao giờ nói gì cả, và với bà cô người chẳng thể nghe.
Vì vây cô không hoàn toàn được riêng tư trong những cuộc trò chuyện. Về Gregory Bridgerton hay về bất cứ ai khác, đó là một vấn đề. Và thậm chí trong những dịp rỗi rãi khi cô gặp một ai đó mà cô quen biết, cô cũng không cảm thấy nên hỏi thăm về anh. Người ta sẽ nghĩ cô có hứng thú, điều mà dĩ nhiên là cô cô, nhưng không ai, tuyệt đối không có ai, có thể biết được điều đó.
Cô sắp cưới một người khác. Trong một tuần lễ nữa. Và thậm chí nếu cô không, Gregory Bridgerton cũng không có dấu hiệu gì rằng anh có hứng thú nói chuyện về Hasely.
Anh đã hôn cô, điều đó là sự thật, và anh dường nhưng quan tâm đến lợi ích của cô, nhưng nếu anh có niềm tin rằng một nụ hôn tất yếu phải dẫn đến một lời đề nghị hôn nhân, anh cũng không tỏ dấu hiệu gì cả. Anh hẳn đã không biết rằng việc đính hôn của cô và Haselby đã xong - không khi anh hôn cô, và cũng không khi họ đứng ngượng nghịu cạnh lối đi vào sáng hôm sau. Anh có thể chỉ tin rằng anh đã hôn một cô gái chưa bị ràng buộc. Một người sẽ chẳng làm một điều như thế trừ phi người đó đã sẳn sàng và sẳn lòng bước đến bệ thờ.
Nhưng không phải với Gregory. Khi cô cuối cùng cũng nói với anh, anh chẳng có vẻ gì là bị tác động mạnh cả. Anh thậm chí còn không trông có vể buồn nữa. Đó chẳng phải là lời biện hộ đề cân nhắc lại, hoặc cố gắng tìm ra một cái gì đó về nó. Tất cả những gì cô nhìn thấy trên mặt anh - và cô đã nhìn, ồ, cô đã nhìn - là chẳng có gì cả.
Gương mặt anh, mắt anh - chúng hầu như trống rỗng. Có thể có một chút ngạc nhiên, nhưng không đau buồn hay khuây khỏa. Chẳng có gì cho thấy việc đính hôn của cô có ý nghĩ gì với anh cả, cho dù cách này hay cách kia.
Ồ, Cô không nghĩ anh là một tên vô lại, và cô khác chắc rằng anh sẽ cưới cô, nếu cần thiết. Nhưng không một ai đã nhìn thấy họ, và vì vậy, cũng giống như phần còn lại của thế giới, điều đó chẳng bao giờ xảy ra.
Chẳng có một hậu quả nào cả. Chẳng cái nào cả.
Nhưng có thể nào sẽ không tốt đẹp hơn nếu anh dường như chỉ hơi buồn một chút? Anh đã hôn cô, và trời đất rung chuyển - chắc chắc anh đã cảm thấy điều đó. Anh không nên muốn thêm nữa sao? Anh không nên mong muốn, nếu không phải là cưới cô, thì ít nhất cũng là khả năng làm điều đó sao?
Thay vào đó anh lại nói, “Tôi chúc cô những gì tốt nhất,” và đứng nhìn đống rương của cô được đưa lên xe, cô đã cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Cảm thấy nó, ngay trong lồng ngực cô. Nó gây đau đớn. Và khi cô bước đi, nó chỉ càng tệ thêm, ép chặt và nén lại cho đến khi cô nghĩ rằng nó sẽ cướp mất hơi thở của cô. Cô bắt đầu đi nhanh hơn - nhanh hết mức có thể mà vẫn duy trì được tướng đi bình thường, và cuối cùng khi cô quẹo vào khúc quanh và sụp đổ trên chiếc ghế, vùi mặt mình một cách vô vọng vào hai bàn tay.
Và cầu nguyện rằng đừng ai nhìn thấy cô.
Cô muốn nhìn lại sau lưng. Cô muốn liếc nhìn anh lần cuối và ghi nhớ tư thế của anh - cái cách anh đặc biệt giữ vững người khi anh đứng, hai tay chắp sau lưng, chân hơi tách rời. Lucy biết rằng có hàng trăm người đàn ông có cùng kiểu đứng như thế, nhưng ở anh nó trở nên khác biệt. Anh có thể quay mặt với nhiều hướng, xa hàng mét, và cô sẽ biết rằng đó là anh.
Anh cũng đi bằng một cách khác biệt, hơi thả lỏng, như thể một phần nhỏ trong trái tim anh vẫn còn là một đứa trẻ bảy tuổi. Có thể có gì đó ở vai anh, hông anh - phần nào đó mà hầu như không ai để ý, nhưng Lucy thì luôn luôn chú ý vào những chi tiết.
Nhưng cô đã không nhìn lại. Điều đó sẽ chỉ làm cho mọi việc tệ hơn. Anh có thể không đang nhìn cô, nhưng nếu anh ở đó.. và anh nhìn cô quay đi...
Điều đó phá hủy cô. Cô không biết tại sao, như nó như vậy. Cô không muốn anh nhìn thấy mặt cô. Cô cố gắng tự chủ trong suốt cuộc nói chuyện của họ, nhưng một khi cô vừa rẽ khuất, cô đã cảm thấy cô thay đổi. Môi cô tách ra, và cô hít một hơi thở dài, và nó như thể là cô đã trở nên trống rỗng.
Điều đó thật khủng khiếp. Và cô không muốn anh nhìn thấy nó.
Bên cạnh đó, anh đâu có quan tâm. Anh đã cố để xin lỗi cô vì nụ hôn. Cô biết rằng đó là những gì anh phải làm: xã hội yêu cầu làm điều đó (hoặc nếu không phải, thì sẽ là một bước ngắn đi đến bàn thờ). Nhưng nó cũng làm đau đớn như nhau. Cô đã muốn nghĩ rằng anh ít nhất cũng cảm thấy một phần nhỏ của những gì cô cảm thấy. Không có gì có thể dẫn đến điều đó, nhưng nó làm cô cảm thấy khá hơn.
Hay có lẽ tệ hơn.
Và cuối cùng thì, nó cũng chẳng thành vấn đề. Không quan trọng chuyện trái tim cô biết hay không biết, bởi vì cô chẳng lẽ làm gì với nó. Không quan trọng không chuyện cảm giác thấy gì nếu một người không thể khiến nó đi đến một cái kết có thật? Cô phải thực tế. Cô là như vậy. Cô chỉ có thể kiên định trong một thế giới thay đổi quá nhanh so với sự an nhàn của cô.
Nhưng vẫn vậy - tại đây ở London - cô muốn nhìn thấy anh. Thật là khờ dại và ngu ngốc và nó hầu như chắc chắn là không nên chút nào, nhưng cô vẫn muốn mọi thứ như cũ. Cô thậm chí sẽ không nói chuyện với anh. Thực tế thì cô có lẽ không nên nói chuyện với anh. Nhưng một cái nhìn thoáng qua...
Một cái nhìn thoáng qua sẽ không gây hại cho ai.
Nhưng khi cô hỏi chú Robert liệu cô có thể tham gia một bữa tiệc, chú đã từ chối, nói rằng điều đó chỉ lãng phí thời gian hoặc tiền bạc cho mùa lễ hội khi mà cô đã rõ rằng là đã sỡ hữu một kết quả đáng ao ước - một lời đề nghị kết hôn.
Hơn nữa, ông thông báo với cô rằng, Quí ngài Davenport muốn Lucy được giới thiệu với xã hội trong vai trò là quí bà Haselby, không phải quí cô Lucinda Abernathy. Lucy không chắc tại sao điều này quan trọng, đặc biệt là khi một số nhỏ thành viên xã hội đã biết cô như là quí cô Luchinda Abernathy, kể cả ở trường và việc đánh bóng tên tuổi mà cô và Hermione đã trải qua mà xuân vừa qua. Nhưng chú Robert đã chỉ ra rằng (bằng phong thái không thể bắt chước của chú ý, điều mà có thể, không cần nói bằng lời) cuộc gặp gỡ đang xong rồi, và ông đã quay sự chú ý của mình trở lại với đống giấy tờ trên bàn.
Trong một lúc, Lucy vẫn đứng lại chỗ cũ. Nếu cô gọi tên ông, ông có thể ngẩng mặt lên. Hoặc ông có thể không. Nhưng nếu ông có, sự kiên nhẫn của ông sẽ rất mong manh, và cô sẽ cảm thấy như một kẻ quấy rầy, và cô sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào cho những câu hỏi của cô.
Vì vậy cô chỉ gật đầu và rời phòng. Mặc dầu Chúa trên cao biết rằng tại sao cô đã làm phiền để gật đầu chào chú Robert khi ông chẳng bao giờ ngẩng lên lại một khi ông đã lờ cô đi.
Và bây giờ cô ở đây, tại bữa ăn tối mà cô đã yêu cầu, và cô đang ao ước - một cách nhiệt tình - rằng cô chưa bao giờ mở miệng. Haselby cũng tốt, thậm chí là vui vẻ hoàn toàn. Nhưng cha anh...
Lucy cầu nguyện rằng cô sẽ không sống ở dinh thự Davenport. Làm ơn làm ơn để cho Haselby có một ngôi nhà riêng.
Ở Wales. Hoặc thậm chí là ở Pháp.
Quí ngài Davenport, sau khi cằn nhằn về thời tiết, đã đi đến Hạ Viện Anh, và nhà hát opera (điều mà ông khám phá, lần lượt là, có mưa, đầy những thằng ngốc vô giáo dục, và lạy Chúa thậm chí còn không phải là tiếng Anh), sau đó quay cái nhìn chỉ trích sang cô.
Lucy phải vận dụng tất cả sự chịu đựng của mình để không nổi giận khi ông tấn công cô. Ông nhìn như một con cá thừa cân vậy, với đôi mắt lồi ra và mập mạp, cặp môi béo ú. Thực sự thì, Lucy sẽ không hề ngạc nhiên nếu ông ta xé toạt áo mình ra để lộ những cái mang và vảy cá.
Và sau đó.. eeeuhh... cô chỉ rùng mình ghi nhớ nó. Ông ta bước lại gần, quá gần đến nỗi hơi thở nóng, hôi hám của ông ta phụt ra xung quanh mặt cô.
Cô cứng nhắc đứng dậy, với một tư thế hoàn hảo đã in sâu vào trong cô kể từ khi cô sinh ra.
Ông ta yêu cầu cô cho ông ta xem răng.
Điều này thật là nhục nhã.
Quí ngài Davenport kiểm tra cô như một con ngựa cái giống, thậm chí còn kỹ hơn khi hai tay ông ta đặt trên hông cô để đo lường khả năng sinh sản tiềm tàng! Lucy thở hổn hển và liếc nhìn điên cuồng về phía chú cô để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng ông ngồi như hóa đá và liếc nhìn kiên quyết về một điểm nào đó mà không phải là gương mặt cô.
Và giờ thì họ ngồi đây để ăn... Chúa ơi! Quí ngài Davenport đang thẩm vấn cô. Ông ta đã hỏi tất cả những câu hỏi có thể nghĩ ra được về sức khỏe của cô, bao gồm cả những lĩnh vực mà cô khá chắc chắn là không hể thích hợp cho khách khứa, và sau đó, chỉ khi cô nghĩ rằng mọi sự tồi tệ nhất đã qua thì...
“Cô có thể dùng bảng cửu chương chứ?”
“Lucy chớp mắt. “Xin lỗi?”
“Bảng cửu chương,” ông ta nói một cách thiếu kiên nhẫn. “Sáu, bảy gì đó.”
Trong một lúc Lucy không thể nói gì. Ông ta muốn cô làm toán sao?
“Sao?” ông ta yêu cầu.
“Dĩ nhiên,” cô cà lăm. Cô nhìn lại chú mình, nhưng ông ta vẫn duy trì biểu hiện không muốn can thiệp một cách rõ ràng.
“Cho ta xem nào.” Miệng Davenport làm thành một đường thẳng kiên quyết trong lời nói của ông ta. “Làm bảng cửu chương bảy đi.”
“Tôi.. ah...” Hoàn toàn liều lĩnh, cô thậm chí cố gắng bắt gặp ánh mắt của cô Harriet, nhưng cô ấy hoàn toàn mù tịt không biết gì về cuộc trò chuyện này và thực tế là hoàn toàn không nói một từ kể từ khi buổi tối bắt đầu.
“Cha,” Haselby cắt ngang, “cha có chắc chắn...?”
“Tất cả là về nòi giống,” Ngài Davenport nói cộc lốc. “Tương lai của cả gia đình phụ thuộc vào tử cung của cô ta. Chúng ta có quyền biết chúng ta gặt hái được cái gì.”
Môi Lucy há ra trong cơn sốc. Sau đó cô nhận ra cô đã đưa một bàn tay lên bụng mình. Cô vội vàng cho nó xuống. Mắt cô quay trở lại chiếu thẳng vào khoảng giữa hai cha con họ, không chắc chắn là cô nên nói chuyện với ai.
“Điều cuối cùng ta muốn là một người phụ nữ suy nghĩ quá nhiều,” Ngài Davenport đang nói, “nhưng cô ta cũng phải có khả năng làm điều gì đó đơn giản như là phép nhân. Lạy Chúa, con trai, hãy nghĩ về sự phân nhánh đi.”
Lucy nhìn vào Haselby. Anh nhìn lại. Biểu lộ sự hối tiếc.
Cô nuốt xuống và nhắm mắt lại để củng cố thêm cho khoảnh khắc. Khi cô mở mắt ra, Ngài Davenport đang nhìn thẳng vào cô, và môi ông ta đang há ra, và cô nhận ra là ông ta sắp sửa nói trở lại, điều mà cô có thể không chịu đựng nổi, và...
“Bảy, mười bốn, hai mươi mốt,” cô thốt ra, cắt ngang ông ta một cách tốt nhất có thể. “Hai mươi tám, ba mươi lăm, bốn mươi hai...”
Cô tự hỏi ông ta sẽ làm gì nếu cô không làm được. Có thể nào ông ta sẽ hủy bỏ đám cưới không?
“... bốn mươi chín, năm mươi sáu...”
Điều này thực kích thích. Rất kích thích.
“...sáu mươi ba, bảy mươi, bảy mươi bảy...”
Cô nhìn chú mình. Ông đang ăn. Ông thậm chí đang không nhìn cô.
“...tám mươi hai, tám mươi chín...”
“Ồ, đủ rồi,” Ngài Davenport thông báo, khi cô đang đọc đúng đến tám mươi hai.
Cảm giác choáng váng trong ngực cô nhanh chóng cạn kiệt. Cô đã nổi loạn - có thể là lần đầu tiên trong cuộc đời - và không ai chú ý thấy điều đó. Cô đã đợi quá lâu.
Cô tự hỏi còn điều gì nữa mà cô nên làm không.
“Làm tốt lắm,” Haselby nói, với một nụ cười khuyến khích.
Lucy cố nở một nụ cười nhẹ đáp trả. Anh thực sự nghĩ anh là một lựa chọn tốt. Tóc Haselby có lẽ hơi mỏng, và thực sự là anh cũng hơi gầy, nhưng chẳng có điều gì thực sự nên phàn nàn về nó cả. Đặc biệt như tính cách của anh - chắc chắc là thứ quan trọng bậc nhất như của tất cả những người đàn ông khác - là hoàn toàn dễ chịu. Họ đã cố gắng có một cuộc trò chuyện ngay trước bữa tối trong khi cha anh và chú cô đang thảo luận về chính trị, và anh đã tỏ ra là khá duyên dáng. Anh thậm chí đã có một câu đùa vô tình bên lề về cha mình, đi kèm với chớp mắt khiến Lucy phải cười thầm.
Thực sự là, cô không nên phàn nàn gì hết.
Và cô đã không. Cô sẽ không. Cô chỉ ước về một điều gì đó khác hơn thôi.
“Ta tin rằng cô đã hoàn thành bổn phận của mình một cách tốt đẹp tại trường Miss Moss’s chứ?” Quí ngài Davenport hỏi, mắt ông ta thu hẹp lại chỉ đủ đề làm cho câu chất vấn trở nên chính xác hơn là không thân thiện.
“Vâng, tất nhiên rồi,” Lucy trả lời, chớp mắt trong sự ngạc nhiên. Cô đã nghĩ rằng cuộc đối thoại đã được hướng ra xa khỏi cô rồi.
“Đó là một ngôi trường tuyệt vời,” Davenport nói, đang nhai một miếng thịt cừu nướng. “Họ biết những gì một cô gái nên và không nên biết. Chị gái của Winslow cũng đã tới đó. Chị của Fordham cũng vậy.”
“Vâng,” Lucy lẩm bẩm, bởi vì một câu trả lời dường như được mong đợi. “Họ là những cô gái rất ngọt ngào,” cô nói dối. Sybilla Winslow là một kẻ bạo chúa xấu xa người đã nghĩ rằng thật vui thích khi nhéo lên cách tay của các học sinh trẻ.
Nhưng lần đâu tiên trong buổi tối đó, Quí ngài Davenport xem ra hài lòng với cô. “Cô biết chúng nhiều chứ?” Ông ta hỏi.
“Eh, một mặt nào đó,” Lucy thoái thoát. “Quí cô Joanna lớn hơn một chút, nhưng đó không phải là một ngôi trường lớn. Một người không thể thực sự không biết đến những học sinh khác.”
“Tốt.” Quí ngài Davenport gật đầu hài lòng. Hàm ông ta rung lên vì sự chuyển động. Lucy cố không nhìn vào đó.
“Họ là những người mà cô sẽ cần phải biết,” ông ta tiếp tục. “Những sự liên hệ mà cô phải quan tâm đến.”
Lucy gật đầu một cách nghiêm túc, trong đầu làm một danh sách tất cả những nơi cô sẽ cần phải có mặt. Paris, Venice, Greece (Hy Lạp), mặc dù ở đó đang có chiến tranh? Không thành vấn đề. Cô sẽ vẫn nên ở Greece.
“... có trách nhiệm với tên tuổi... chắc chắc của chuẩn mực hành xử...”
Thời tiết có quá nóng ở phương Đông không nhỉ? Cô đã luôn luôn ao ước những chiếc bình Trung Hoa.
“... sẽ không tha thứ cho bất kỳ sai phạm nào từ...”
Tên của cái khu phố kinh khủng đó là gì nhỉ? St. Giles chăng? Đúng rồi, cô sẽ thích ở đó thôi.
“... những trách nhiệm. Những trách nhiệm!”
Những lời cuối đi kèm với một cái nắm tay lên chiếc bàn, làm những đồ vật bằng bạc kêu lách cách và Lucy giật mình trên ghế ngồi. Thậm chí cô Harriet cũng ngẩng lên khỏi đống đồ ăn.
Lucy vội vàng chú ý, và bởi vì tất cả mọi cặp mắt đều hướng vào cô, cô nói, “Gì ạh?”
Quí ngài Davenport rướn người tới, hầu như với vẻ đe dọa. “Một ngày nào đó cô sẽ trở thành Quí bà Davenport. Cô sẽ có những trách nhiệm. Rất nhiều trách nhiệm.”
Lucy cố gắng mở rộng môi mình ra chỉ vừa đủ để được tính như là một câu trả lời. Chúa nhân từ, khi nào thì cái buổi tối này mới kết thúc đây?
Quí ngài Davenport rướn người lên, và thậm chí là cái bàn tuy rộng và được chất đầy đồ ăn, Lucy theo bản năng cũng lùi người lại. “Cô không thể xem nhẹ những bổn phận của mình,” ông ta tiếp tục, giọng ông ta trở nên to hơn một cách đáng sợ. “Cô có hiểu những gì ta nói không, cô gái?”
Lucy tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cô dung hai tay ôm chặt đầu mình và hét to lên. Chúa trên cao, chấm dứt màn tra tấn này!!!
Vâng, cô nghĩ, hầu như tự phân tích, điều đó sẽ hoãn ông ta lại. Có lẽ ông ta sẻ phán xử về khuyết điểm của đầu óc cô và....
“Dĩ nhiên rồi, thưa ngài Daveport,” cô nghe tự mình nói.
Cô là một người hèn nhát. Một người hèn nhát khốn khổ.
Và sau đó, như thể ông ta là một thứ đồ chơi có chủ tâm mà ai đó là điều khiển, Ngài Davenport ngồi trở lại lên ghế, hoàn toàn kiềm chế. “Ta rất rui mừng khi nghe điều đó,” ông ta nói nhè nhẹ nơi khóe miệng với cái khăn ăn. “ Ta đoan chắc sẽ thấy rằng họ vẫn còn dạy về kỷ luật và sự tôn trọng ở trường tiểu thư Moss’s. Ta không hối tiếc về sự lựa chọn của mình khi gửi cô đến đó.”
Cái nĩa của Lucy dừng lại trên một nửa đoạn đường đi đến miệng cô. “Tôi không nhận ra rằng ông đã sắp xếp việc đó.”
“Ta phải làm điều gì đó,” ông ta càu nhàu, nhìn cô như thể cô là một người kém cỏi. “Cô không có một người mẹ để đảm bảo rằng cô sẽ được giáo dục phù hợp cho vai trò của cô trong cuộc sống. Đó là những thứ mà cô sẽ cần phải biết khi trở thành một nữ bá tước. Những kỹ năng mà cô phải có được.”
“Dĩ nhiên rồi,’ cô nói một cách kính cẩn, quyết định rằng một cuộc trình diễn hoàn toàn nhu mì và phục tùng sẽ có thể là cách nhanh nhất để chấm dứt sự tra tấn này. “Eh, và cảm ơn ông.”
“Vì cái gì?” Haselby hỏi.
Lucy quay sang vị hôn phu. Anh hoàn toàn có vẻ tò mò chân thật.
“Tại sao ah, vì đã gửi em đến trường tiểu thư Moss’s,” cô giải thích, cẩn thận hướng câu trả lời của mình đến Haselby. Có thể nếu cô không nhìn vào Quí ngài Davenport, ông ta sẽ quên rằng cô ở đó.
“Em thích nó chứ?” Hasalby hỏi.
“Vâng, rất thích,” cô trả lời, về mặt nào đó hơi ngạc nhiên vì cảm thấy rất tốt khi có được một câu hỏi lịch sự. “Nó rất đáng yêu. Em rất hạnh phúc khi ở đó.”
Haselby mở miệng định trả lời, nhưng với nỗi khiếp sợ của Lucy, giọng nói vang lên rõ ràng là của cha anh ấy.
“Đó không phải là việc cái gì đã làm một người hạnh phúc!” Giọng gầm dữ dội đến từ Quí ngài Davenport.
Lucy không thể rời mắt khỏi cái miệng vẫn còn đang mở rộng của Haselby. Thực sự thì, cô nghĩ, trong một khoảnh khắc tuyệt đối bình tĩnh lạ kỳ, rằng nó thật sự đáng sợ.
Haselby ngậm miệng lại và quay sang cha mình với một nụ cười. “Vậy đó là về việc gì?” anh hỏi thăm, và Lucy không thể giúp gì được khi nghe thấy biểu hiện chắc chắc là thiếu thân thiện trong giọng nói của anh.
“Đó là về việc một người học được cái gì,” cha anh trả trời, đấm một cú đấm xuống cái bàn theo một cách bất lịch sự. “Và ai là người được giúp đỡ nhỉ.”
“Ồ, tôi đã làm một bảng cửu chương,” Lucy nói nhẹ nhàng, bởi tất cả mọi người đang lắng nghe cô.
“Cô ta sẽ là một nữ bá tước,” Davenport gầm lên. “Một nữ bá tước.”
Haselby nhìn cha mình một cách điềm đạm. “Cô ấy sẽ chỉ trở thành một nữ bá tước sau khi cha mất thôi,” anh lẩm bẩm. Miệng Lucy há ra.
Vì vậy, Haselby tiếp tục, ngẫu nhiên cắn một miếng cả nhỏ trong miệng anh gây ra một tiếng bốp nhỏ, “đó sẽ chẳng trở thành vấn đề của cha, phải không ạ?”
Lucy quay sang quí ngài Davenport, mắt ông ta mở to hết cỡ.
Da vị bá tước trở nên kích động. Đó là một màu sắc khủng khiếp - giận dữ, mờ tối, thâm sâu, càng tệ hơn bởi những nhịp đập phập phồng của những đường gân bên thái dương trái. Ông ta liếc nhìn Haselby, mắt ông ta thu hẹp lại với cơn thịnh nộ. Không có một ác ý nào ở đó cả, không cả ước muốn làm điều gì tội lỗi hay làm đau đớn, nhưng mặc dù nó hoàn toàn không phải là một ý thức, trong lúc đó Lucy sẽ thề rằng Davenport ghét con trai mình.
Và Haselby chỉ đon giản nói, “Chúng ta đang tận hưởng thời tiết tốt nhỉ.” Và anh mỉm cười.
Mỉm cười!.
Lucy nhìn chằm chằm vào anh. Trời nóng như sôi lên đã nhiều ngày rồi. nhưng còn hơn cả điều đó, anh không nhận ra rằng cha anh cha anh vừa mới vượt qua một cơn tức giận kinh khủng cho sự hỗn xược của anh sao? Quí ngài Davenport trông sẵn sàng phun phì phì, và Lucy thậm chí còn khá chắc chắn rằng cô có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của ông ta từ bên kia cái bàn.
Và sau đó, bởi vì căn phòng thực tế là bị rung động với cơn giận dữ, chú Robert bước đến cái ghế dài. “Tôi rất vui vì chúng ta đã quyết định tổ chức lễ cưới ở London,” ông nói, giọng ông điềm đạm và mượt mà và có vẻ là cứu cánh, nếu như có thể nói vậy - Chúng ta đã làm xong điều đó rồi. “Như mọi người đã biết,” ông tiếp tục, trong khi những người khác đang cố làm ông bình tĩnh lại, “Fennsworth vừa mới đám cưới ở Abbey chỉ hai tuần trước, và trong khi nó sẽ đặt thêm một điểm nữa vào lịch sử gia đình - tôi tin rằng bảy vị bá tước cuối cùng đã tổ chức lễ cưới của họ ở điền trang - thực vậy, khó ai có thể tham dự được.”
Lucy ngờ rằng có quá nhiều thứ để làm với một sự kiện gấp rút tự nhiên như là địa điểm tổ chức của nó, nhưng dường như đây không phải thời điểm để làm nặng nề thêm cho chủ đề. Và Lucy thích cái đám cưới bởi vẻ giản đơn của nó. Richard và Hermione đã rất hạnh phúc, và tất cả mọi người tham dự đều ra về với tình yêu thương và tình bạn. Đó thực sự là một sự kiện rất đáng vui mừng.
Cho đến khi họ rời nhà vào ngày hôm sau để hưởng tuần trăng mật với Bridgerton. Lucy chưa bao giờ cảm thấy khốn khổ và cô đơn như khi cô đứng bên đường và vẫy tay chào tạm biệt khi họ đi khỏi.
Họ sẽ trở về sớm thôi, cô tự nhắc nhở mình. Trước khi đám cưới của cô diễn ra. Hermione sẽ chỉ tham dự, và Richard đã cho cô điều đó.
Và trong khoảng thời gian này, cô có cô Harriet làm người bầu bạn. Và Quí ngài Davenport nữa. Và Haselby, người mà hoặc hoàn toàn sáng chói hoặc hoàn toàn mất trí.
Một tiếng cười - châm biếm, ngu ngốc, và cực kỳ không thích hợp - thoát ra khỏi cổ họng cô, giải thoát một tiếng khịt mũi không trang nhã từ mũi cô.
“Gì vậy?” Quí ngài Davenport càu nhàu.
“Chẳng có gì cả,” cô do dự nói, cố gắng hết sức để ho. “Một ít thức ăn ạ. Có lẽ là xương cá”.
Điều đó hầu như là buồn cười. Nó sẽ trở nên buồn cười, thậm chí nếu cô đang đọc nó ở trong một cuốn sách. Nó sẽ là một câu chuyện trào phúng, cô quyết định, bởi vì nó chắc chắn không phải là một câu chuyện lãng mạn.
Và cô không thể chịu đựng được khi nghĩ rằng nó có thể trở thành tấn bi kịch.
Cô nhìn ba người đàn ông đang ngồi quanh bàn, những người hiện tại sắp đặt cuộc sống của cô. Cô sắp phải cố gắng hết sức vì nó. Chẳng còn gì nữa để làm. Chẳng còn chút xíu nào khốn khổ nữa, không thành vấn đề nếu có khó khăn thế nào khi nhìn nó từ phía tươi đẹp cả. Và sự thực vậy, nó có thể đã trở nên tồi tệ hơn.
Vì vậy cô làm những gì cô có thể làm tốt nhất và cố gắng nhìn vào nó từ quan điểm thực tế, ghi vào trong tâm trí rằng trên tất cả nó trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng thay vào đó, gương mặt của Gregory Bridgerton hiện ra trong tâm trí cô - và trên tất cả thì điều đó lại trở nên tốt hơn.