Chúa ơi, cô đã nói gì vậy?
Suy nghĩ đó đã đánh mạnh vào trong tâm trí của Lucy khi cô nằm trên giường tối đó, sợ đến mức không dám trở mình. Cô nằm ngửa ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà, hoàn toàn yên lặng, hoàn toàn xấu hổ.
Và sáng hôm sau, khi cô nhìn trân trân vào gương, thở dài với vết thâm quầng phía bên dưới mắt, câu đó lại trồi lên -
Ôi, công tử Bridgerton, anh tốt hơn hẳn so với số còn lại nhiều.
Và lần nào cô cũng làm sống lại điều đó, giọng nói ở trong kí ức của cô mỗi lúc một bay vút hơn, ngờ nghệch hơn, cho đến khi cô trở thành một trong những kẻ khủng khiếp đó - những cô gái rủn rẩy vì kích động và ngất lịm đi mọi lúc khi anh trai của ai đó đến thăm ở trường.
“Lucy Anbernathy,” cô lẩm bẩm trong hơi thở, “mày đúng là đồ bò ngốc mà.”
“Cậu đang nói gì thế?” Hermione ngước nhìn cô từ chỗ gần chiếc giường. Lucy đã nắm trong tay nắm cửa, sẵn sàng để đi ăn sáng.
“Chỉ là đang nhẩm tính thôi,”Lucy nói dối.
Hermione quay trở lại để mang giầy vào. “Vì chúa, tại sao vậy?” Cô nói, chủ yếu là với chính bản thân mình.
Lucy nhún vai, dù là Hermione không nhìn cô. Cô luôn luôn nói rằng cô đang nhẩm tính mỗi khi Hermione bắt được cô đang lảm nhảm một mình. Cô không biết sao Hermione lại tin cô; Lucy ghét việc tính toán, gần nhiều như ghét phân số và bảng biểu. Nhưng đây lại là loại việc cô có khả năng làm, mà cũng làm thường xuyên nữa, nên Hermione không bao giờ thắc mắc cả.
Ngay cả bây giờ Lucy cũng lẩm bẩm một con số, để trông có vẻ đáng tin hơn nữa.
“Cậu đã sẵn sàng để đi xuống dưới chưa?” Lucy hỏi, xoay tay nắm cửa. Cơ mà cô thì chưa sẵn sàng tí nào. Điều cuối cùng cô mong muốn là gặp phải, e hèm, ai đó, nhấn mạnh là công tử Bridgerton, đương nhiên rồi, nhưng cái ý nghĩ đối mặt với cả thế giới to đùng cũng khủng khiếp ra trò.
Với cả, cô đói, thế nên suy cho cùng cô vẫn phải chường mặt ra, và cô thì cô không thấy sao nỗi đau khổ của cô lại phải đắm chìm cùng với một cái bụng trống rỗng cả.
Khi họ xuống ăn sáng, Hermione chăm chú nhìn cô một cách tò mò. “Cậu ổn chứ, Lucy?” cô ấy hỏi. “Trông cậu cứ là lạ thế nào ấy.”
Lucy đấu tranh để cố gắng mỉm cười. Phải rồi, cô lạ lùng. Cô ngốc nghếch, và rõ ràng cô không nên bị thả ra ở nơi công cộng.
Chúa nhân từ, cô thực sự đã nói Gregory Bridgerton rằng anh tốt hơn đám đàn ông còn lại sao?
Ôi cô muốn chết. Không thì ít nhất cũng phải cho cô trốn ở dưới gầm giường đi mà.
Nhưng không, cô thậm chí còn không xoay sở để giả vờ ốm hoặc đang có kì ở cữ ngon nghẻ sau khi sinh được. Nó thậm chí còn chả thèm nảy đến trong đầu cô để cô thử một phen. Cô chỉ là một người con gái bình thường đến mức lố lăng thế nên cô đã dậy sớm theo thói quen, và sẵn sàng đi ăn sáng trước cả khi cô có thể nghĩ ra được một ý nghĩ nào đó mạch lạc.
Bên cạnh đó cô cũng đã cân nhắc đến việc tỏ ra mất trí rồi, dĩ nhiên là vậy. Rằng cô không có rắc rối nào nghiêm trọng trong lúc này hết.
“Hừm, dù thế nào thì trông cậu vẫn rất ổn,” Hermione nói khi họ đến cầu thang. “Tớ thích lựa chọn của cậu với chiếc váy xanh dương và dải ruy băng xanh lá. Tớ đã không nghĩ đến việc kết hợp như thế, trông nó rất là thanh nhã. Và quá đáng yêu với màu mắt của cậu nữa.”
Lucy nhìn xuống trang phục của mình. Cô chả nhớ cô đã mặc cho bản thân cái gì nữa. Đúng là một phéo màu khi cô không trông như thể cô vừa mới trốn ra khỏi một rạp xiếc của người Di gan.
Mặc dù vậy...
Cô buông một tiếng thở dài. Chạy theo những người Di gan nghe còn hấp dẫn hơn ấy chứ, thậm chí còn thiết thực hơn là đằng khác, bởi vì cô khá chắc là cô không nên bao giờ hứng mặt ra trước giới thượng lưu thêm nữa. Rõ ràng là cô đang bỏ quên mối liên hệ quan trọng bậc nhất giữa cái đầu và cái miệng, và chắc chỉ có Chúa mới biết được câu gì sẽ tuôn ra tiếp theo khỏi môi cô nữa.
Trời ạ, có khi cô cũng bảo với Gregory Bridgerton rằng anh là một vị thần quá.
Rất may là không phải. Tí xíu cũng không. Cô chỉ nghĩ anh thừa tiêu chuẩn để Hermione để ý thôi. Và cô cũng chỉ nói thế thôi. Phải không nào?
Mà cô rốt cục đã nói gì vậy? Chính xác là cô đã nói cái gì hả trời?
“Lucy này?”
Điều cô đã nói là...Điều cô đã nói là -
Cô co rúm người.
Chúa ơi. Anh ấy sẽ nghĩ là cô muốn anh ấy mất thôi.
Hermione đi một vài bước nữa trước khi cô nhận ra rằng Lucy không còn bước đi bên cạnh mình nữa. “Lucy ơi?”
“Cậu biết không,” Lucy nói, giọng cô trở nên nhỏ xíu, “sau cùng thì mình không tin là mình thấy đói đâu.”
Hermione nhìn hoài nghi. “Bữa sáng á?”
Lý do này có chút gượng thật. Vì Lucy luôn ăn như máy nghiền thức ăn vào bữa sáng.
“Mình... à... mình nghĩ có vài thứ không hợp với mình tối qua. Có lẽ là cá hồi.” Cô dể tay lên bụng để tăng thêm hiệu quả. “Mình nghĩ mình nên đi nằm.”
Và không bao giờ dậy nữa.
“Đúng là cậu trông hơi xanh đấy,” Hermione nói.
Lucy mỉm cười mệt mỏi, ra một quyết định tỉnh táo là sẽ cảm ơn vài món quà nho nhỏ mà một đêm mất ngủ ban tặng.
“Cậu có muốn mình mang cho cậu ít gì đó không?” Hermione hỏi.
“Có,”Lucy nồng nhiệt, hy vọng Hermione không nghe thấy tiếng sôi ùng ục từ dạ dày cô.
“Ôi, nhưng mình không nên đâu quá,” Hermione nói,để tay lên môi trầm tư suy nghĩ. “Cậu có lẽ không nên ăn nếu cậu đang cảm thấy buồn nôn. Điều cuối cùng cậu muốn là lại có cảm giác đó thêm nữa.”
“Không phải buồn nôn đâu, chính xác đấy,”Lucy ứng biến ngay.
“Không ư?”
“À... thì... thật khó để giải thích.Thực ra, mình...” Lucy thõng cả người dựa vào tường. Ai mà biết cô lại có tố chất để thể trở thành một diễn viên giỏi thế này chứ?
Hermione vội xông đến bên cạnh cô, rồi cau mày đầy lo lắng. “Ôi trời ơi,” cô nói, đỡ lấy Lucy với một cánh tay vòng quanh lưng. “Cậu trông tái mét.”
Lucy chớp mắt. Có thể cô ốm thật rồi. Tốt quá. Thế này cô phải được ở một mình vài ngày là ít.
“Tớ sẽ đưa cậu trở lại giường,” Hermione nói, chất giọng không cho phép Lucy phản đối. “Và sau đó mình sẽ gọi mẹ đến. Bà sẽ biết phải làm gì.”
Lucy gật đầu với sự nhẹ nhõm.Phương thuốc của phu nhân Watson cho bất cứ loại đau ốm nào là sôcôla và bánh biscuit.
Không chính thống, chắc chắn vậy, nhưng đó là lựa chọn của mẹ Hermione bất cứ khi nào bà buộc phải chữa bệnh, bà không giỏi từ chối bất cứ ai. Hermione dẫn cô quay trở lại phòng ngủ, thậm chí còn tháo đôi dép cho Lucy ra trước khi cô nằm lên trên giường.”Nếu tớ không biết rõ cậu,” Hermione nói, quẳng một cách thiếu cẩn thận đôi dép vào trong tủ quần áo, “Tớ sẽ nghĩ là cậu đang giả bộ.”
“Tớ không bao giờ vậy.”
“Thôi nào, mình tin thế đấy,” Hermione nói. “Rõ ràng cậu có thể giả vờ. Nhưng cậu không bao giờ làm như thế. Cậu quá cổ hủ.”
Cổ hủ? Đây có phải là lý do giải thích cho bất cứ chuyện gì không?
Hermione để lộ một chút giận dỗi trong bầu không khí.”Tớ thể nào cũng lại phải ngồi với công tử Bridgerton chán ngắt sáng nay cho em.”
“Anh ta không chán đến mức đó đâu,” Lucy nói, với hăng hái nhích hơn chút đỉnh cần thiết của một người đang mong chờ người đối diện nghĩ mình đang có một bụng đầy cá hồi thiu.
“Tớ không phản đối,” Hermione thừa nhận.”Anh ta tốt hơn phần lớn, tớ dám nói vậy.”
Lucy co rúm lại với chính những từ ngữ vọng lại bên trong cô. Tốt hơn rất nhiều so với những người còn lại.Tốt hơn rất nhiều so với những người còn lại.
Đó có thể là điều kinh khủng nhất từng đi qua đôi môi cô.
“Nhưng anh ấy không phải dành cho tớ,” Hermione tiếp tục, không chú ý đến sự đau buồn của Lucy. “Anh ấy sẽ nhận ra nó sớm thôi.Và sau đó anh ấy sẽ chuyển sang ai đó khác.”
Lucy nghi ngờ điều đó, nhưng cô không nói gì. Đúng là một mớ bòng bong. Hermione yêu chàng Edmonds, Công tử Bridgerton yêu Hermione, và Lucy không yêu công tử Bridgerton.
Nhưng anh lại nghĩ là cô có.
Thật vớ vẩn, đương nhiên là thế. Cô sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra, thực tế là cô đã hứa hôn với Quý ngài Haselby rồi.
Haselby. Cô gần như rên rỉ. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu cô có thể nhớ nổi gương mặt anh ta.
“Có lẽ tớ sẽ rung chuông gọi bữa sáng,” Herminoe nói, gương mặt sáng lên như thể cô vừa khám phá ra một lục địa mới.”Cậu có nghĩ là họ sẽ mang lên một khay ăn không?”
Ôi, thánh thần ơi. Đây là tất cả kế hoạch của cô ư. Giờ Hermione vừa có thêm lý do để có thể lưu lại trong phòng ngủ cả ngày.
Và sau đó cũng vậy, nếu Lucy tiếp tục giả vờ ốm.
“Tớ không biết tại sao tớ không nghĩ ra nó sớm hơn,” Hermione nói, hướng về phía dây chuông.”Tớ thà ở đây với cậu còn hơn.”
“Đừng,”Lucy gọi, trí não cô xoay tròn một cách điên cuồng.
“Tại sao không?”
Phải nha. Lucy nghĩ nhanh.”Nếu cậu bảo họ đưa đồ ăn sáng cho chúng ta, có thể cậu sẽ không được ăn thứ cậu muốn.”
“Nhưng tớ biết thứ tớ muốn. Món trứng hầm và bánh mì nướng.Chắc chắn chúng ta có thể giải quyết được chuyện đó.”
“Nhưng tớ không muốn trứng hầm và bánh mì nướng.” Lucy cố gắng để giữ cho nét mặt của mình cảm động và thương xót hết mức có thể. “Cậu biết rất rõ khẩu vị của tớ mà.Nếu cậu đi đến phòng ăn sáng, tớ chắc chắn rằng cậu có thể kiếm được y như những gì tớ muốn.”
“Nhưng tớ nghĩ cậu không muốn ăn chứ.”
Lucy để lại tay lên bụng.”À thì, tớ có lẽ muốn ăn một chút.”
“Thế thì tốt quá,”Hermione nói, giờ nghe nôn nóng hơn bất cứ điều gì khác.”Cậu muốn gì?”
“Ờ, Có lẽ là một ít thịt xông khói nhỉ?”
“Với một cái dạ dày đầy cá ư?”
”Tớ không chắc đó là cá.”
Một lúc lâu sau, Hermione đã đứng ở đó và nhìn cô chằm chằm. “Chỉ thịt xông khói không thôi sao?” Cuối cùng cô hỏi.
“Hèm, và bất cứ thứ gì khác mà cậu nghĩ tớ có thể thích,” Lucy đáp,bởi vì rất dễ dàng để rung chuông gọi thịt xông khói.
Hermione đi ra ngoài với một tiếng thở dồn nén. “Tớ sẽ đi nhanh thôi.” Cô nhìn Lucy với một nét mặt hơi ám muội. “Đừng bắt bản thân cậu quá sức.”
“Không đâu,” Lucy hứa. Cô mỉm cười với cánh cửa khi nó đóng lại phía sau Hermione. Cô đếm đến mười, sau đó bước ra khỏi giường và chạy đến tủ quần áo để xếp ngăn nắp lại đôi dép của cô. Sau khi đã hoàn thành, cô cảm thấy hài lòng, cô cầm lấy một quyển sách và nằm xuống đọc.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ lại trở về một sáng dễ thương.
Lúc Gregory đi vào phòng điểm tâm, anh đã cảm thấy khá hơn nhiều.Những thứ đã diễn ra vào tối hôm trước - không là gì cả. Trên thực tế đã bị quên đi rồi. Không phải là anh đã muốn hôn quý cô Lucinda. Anh chỉ ngạc nhiên về cái cảm giác, như thể cả thế giới đểu gạt hết ra ngoài.
Sau cùng, anh cũng chỉ là một người đàn ông. Anh đã từng thắc mắc về hàng trăm phụ nữ, nhưng hầu hết thời gian đó đều không có ý định nào với họ dù cho là nói chuyện xã giao. Mọi người đều ngạc nhiên. Vì đây là loại hành động tạo nên sự khác biệt.
Điều mà các anh trai anh - những ông anh trai có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, anh có thể thêm vào - đã từng nói đến là gì ấy nhỉ? Hôn nhân không làm cho họ mù quáng. Họ có thể sẽ không tìm kiếm những người phụ nữ khác, nhưng không có nghĩa là họ sẽ không chú ý đến những gì đang đứng ngay trước mặt họ. Dù cho đó là một cô phục vụ có bộ ngực ngoại cỡ hay một tiểu thư trẻ đúng mực với một - hèm, với một cặp môi - một cặp môi mà người ta không thể không đặt phần thân thể còn lại trong thắc mắc.
Và nếu một người nhìn thấy nó, sau đó đương nhiên người đó sẽ tự hỏi, và - và không gì hết. Tất cả những gì thêm vào đều không là gì cả.
Điều đó đồng nghĩa với việc Gregory có thể ăn bữa sáng của anh với một cái đầu rõ ràng.
Trứng tốt cho tâm trí, anh quyết định vậy. Và thịt xông khói nữa.
Chí có điều kẻ đang chiếm đóng phòng điểm tâm là Ngài Snowe 50 tuổi và không lúc nào thôi cứng còng, người mà tạ ơn Chúa thích tờ báo của ông ta hơn là nói chuyện với anh. Sau một tràng lẩm bẩm chào miễn cưỡng, Gregory ngồi xuống phía đối diện ở cuối chiếc bàn và bắt đầu ăn.
Xúc xích sáng nay tuyệt hảo. Và bánh mì nướng cũng đặc biệt ngon. Bơ cũng ngon y chang. Những quả trứng cần thêm một chút muối, nhưng những thứ khác thì đều ngon không phải bàn.
Anh thử rắc muối lên con cá tuyết. Không tồi. Không tồi chút nào.
Anh cắn thêm một miếng khác. Nhai. Để bản thân thưởng thức. Đắm chìm trong những suy nghĩ về chính trị và nông nghiệp.
Rồi kiên quyết chuyển sang những học thuyết vật lý của Newton. Anh thực sự nên chú ý nhiều hơn hồi học ở Eton, bởi anh chẳng nhớ rõ ràng lắm sự khác biệt giữa lực và công.
Để xem nào, công thì liên quan một chút đến trọng lượng của bàn chân, và lực thì...
Thế này còn hơn cả thắc mắc thông thường. Nhưng thành thật mà nói tất cả đều tại ảo giác ánh sáng. Và tâm trạng của anh nữa.
Anh cứ cảm thấy hẫng hụt thế nào đó. Anh đã nhìn vào miệng cô chỉ bởi cô đang nói thôi, vì Chúa. Chứ còn nhìn để làm gì nữa?
Anh nhặt cái dĩa lên với hăng hái đã được phục hồi. Trở lại với món cá tuyết. Và trà của anh. Không có gì cuốn trôi được mọi thứ như trà.
Anh từ tốn uống một ngụm, hé mắt nhìn qua rìa chiếc tách khi anh nghe thấy vài người đang đi xuống đại sảnh.
Và sau đó cô lấp đầy ô cửa.
Anh chớp mắt ngạc nhiên, sau đó nhìn thoáng qua vai cô. Cô đến mà không kèm theo phần phụ thường thấy ở cô.
Giờ anh lại thắc mắc về điều đó, anh không nghĩ rằng anh từng nhìn thấy tiểu thư Watson đi đâu mà không có quý cô Lucinda.
“Chào buổi sáng,” anh cất giọng, rất chi là rõ ràng. Và thân thiện vừa đủ để vừa không nghe có vẻ buồn chán, lại vừa không quá mức thân thiện. Một người đàn ông chẳng bao giờ muốn giọng của anh ta lại nghe có vẻ tuyệt vọng muốn gây chú ý đến như thế.
Tiểu thư Watson nhìn anh khi anh đứng lên, và gương mặt cô tuyệt đối không biểu lộ thứ cảm xúc gì.
Không hạnh phúc, không giận dữ, không gì cả ngoài nét nhợt nhạt nhất khi nhận ra ai đó quen. Điều đó thực sự khá đặc biệt đấy chứ.
“Chào buổi sáng,” cô lẩm bẩm.
Vậy thì,chết tiệt, tại sao không. “Cô sẽ tham gia với tôi chứ?”anh hỏi.
Đôi môi cô tách ra và cô ngừng lại, dường như không chắc chắn lắm điều cô muốn làm. Và sau đó, như thể đang tự vạch ra một bằng chứng ngoan cố rằng bọn họ đã làm gì đó trên thực tế để có thể chia sẻ một loại kết nối cao hơn thế này, anh đọc tâm trí cô.
Thật vậy. Anh biết chính xác điều mà cô đang nghĩ.
Ôi, được thôi, tôi nghĩ đằng nào tôi chẳng phải ăn sáng.
Điều đó mới ấm lòng thế chứ lị.
“Tôi không thể ở lại lâu,” tiểu thư Watson nói. “Lucy không khỏe, và tôi hứa sẽ mang một khay đồ ăn lên cho cô ấy.”
Thật khó có thể hình dung quý cô Lucinda bất khuất đang ốm, mặc dù Gregory không biết tại sao.
Không phải như thể anh hiểu cô. Thực ra, không có gì hơn ngoài vài lần nói chuyện. Nếu có tính. “Tôi tin là nó thực sự không có gì nghiêm trọng,” anh lẩm bẩm.
“Tôi không nghĩ vậy,” cô đáp, cầm lấy một cái đĩa. Cô ngước nhìn anh, chớp mắt với đôi mắt xanh đáng kinh ngạc. “Công tử có ăn cá không?”
Anh nhìn xuống con cá tuyết của mình.”Bây giờ ư?”
“Không, tối qua ấy.”
“Tôi nghĩ là có. Tôi thường ăn mọi thứ.”
Đôi môi cô mím lại một lúc, sau đó cô thì thầm. “Tôi cũng ăn.”
Gregory đợi thêm một lời diễn giải, nhưng cô dường như không định chia sẻ gì nữa. Nên thay vào đó anh lưu lại ở đó khi cô đặt một cách thanh nhã phần trứng và dăm bông lên đĩa. Và rồi, sau một lúc cân nhắc - Mình có thực sự đói không? bởi vì mình càng để nhiều thức ăn lên đĩa, đồng nghĩa với việc mình càng phải ở lâu hơn để ăn hết nó.
Ở đây. Trong phòng điểm tâm.Với anh ta - cô cầm một miếng bánh mì nướng. Hừmmm, Đúng vậy.Mình đói.
Gregory chờ cho đến khi cô ngồi lên chiếc ghế phía bên kia anh, và anh ngồi xuống. Tiểu thư Watson cưởi với anh một chút - đó thực tế là kiểu không gì hơn chút môi cong lên - và bắt đầu ăn món trứng của cô.
“Cô ngủ ngon chứ?” Gregory hỏi.
Cô lấy khăn ăn chấm nhẹ lên miệng. “Rất ngon ạ, cảm ơn công tử.”
“Tôi thì không,” anh tuyên bố. Chết tiệt, nếu một cuộc nói chuyện lịch sự thất bại với việc khai thác cô, có lẽ anh nên chọn thái độ ngạc nhiên.
Cô ngước lên. “Tôi rất tiếc.” Và sau đó cô lại nhìn xuống.Và ăn.
“Giấc mơ khủng khiếp,” anh nói. “Ác mộng, thực thế. Thật kinh khủng.”
Cô cầm con dao của cô lên và cắt thịt lợn. “Tôi rất tiếc,” cô nói, có vẻ không hay rằng cô đã thốt ra những lời giống vậy mới đây.
“Tôi không thể nhớ được nó là gi” Gregory lơ đễnh. Đương nhiên là anh nhớ tuốt. Anh không ngủ ngon, nhưng không phải bởi vì một cơn ác mộng. Nhưng anh sẽ dùng nó để cô nói chuyện với anh hoặc chết vì cố gắng. “Cô nhớ những giấc mơ không?” anh hỏi.
Cái nĩa của cô dừng lại giữa chừng khi đang đi đến miệng cô - và có ngay sự liên hệ thú vị với trí óc.
Chúa tôi, tại sao anh ta lại hỏi mình điều này?
Ừm, có thể không phải là chúa tôi. Nó đòi hỏi hơn một chút cảm xúc mà cô đang có. Ít nhất là với anh.
“Ờ, không,” cô nói.”Không thường xuyên.”
“Thật ư? Ngạc nhiên làm sao. Phân nửa thời gian tôi đều nhớ, tôi nghĩ khoảng vậy.”
Cô gật đầu.
Nếu mình gật đầu, mình sẽ không phải nói thêm cái gì nữa.
Anh cau mày. “Giấc mơ của tôi tối qua khá sinh động. Có một cơn bão. Sấm và chớp.Rất ấn tượng.”
Cô quay cổ lại, từ từ, và nhìn qua vai mình. “Tiểu thư Watson?”
Cô quay trở lại.”Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng ai đó.”
Mình hy vọng mình đã nghe thấy tiếng ai đó.
Thực ấy, tài năng đọc ý nghĩ của anh dần trở nên buồn thảm.
“Đúng vậy,” anh nói. “À, tôi đã dừng ở đâu nhỉ?”
Tiểu thư Watson bắt đầu ăn thật nhanh.
Gregory nghiêng người về phía trước. Cô không trốn thoát dễ dàng đâu. “Ồ, đúng, cơn mưa,” anh nói. “Trời mưa như trút.Chắc chắn là một trận lụt lớn.Và mặt đất bắt đầu tan ra dưới chân. Kéo tôi xuống.”
Anh tạm ngưng lại, một cách chủ ý, và sau đó giữ ánh mắt của anh trên gương mặt cô cho đến khi cô bắt buộc phải nói gì đó.
Một lúc sau lâu lúng túng im lặng, cuối cùng cô chuyển cái nhìn chằm chằm từ đồ ăn của cô lên gương mặt anh. Một miếng trứng nhỏ run rẩy trên chiếc nĩa của cô.
“Mặt đất đang tan ra,” anh nói. Và suýt nữa bật cười.
“Thật là... không tốt lắm.”
“Đúng đấy,” anh nói,với sự nhiệt tình lớn. “Tôi cứ tưởng mặt đất sẽ nuốt chửng tôi luôn. Cô đã từng cảm thấy như vậy bao giờ chưa, tiểu thư Watson?”
Im lặng. Và sau đó - “Không. Không, tôi không cho là tôi đã từng cảm thấy thế.”
Anh vu vơ sờ tay lên dáy tai, và sau đó nói, khá thoải mái, “Tôi chẳng thích nó lắm.”
Anh tưởng cô phun phì trà ra ngoài.
“Hừm, thật đấy,” anh tiếp tục.”Ai thích cái đó chứ?”
Và lần đầu tiên từ khi anh gặp cô, anh nghĩ là anh đã nhìn thấy cái mặt nạ không quan tâm trượt khỏi đôi mắt cô khi cô nói, với một chút cảm xúc, “Tôi không biết nữa.”
Cô thậm chí còn lắc đầu. Ba thứ một lúc! Một câu trọn vẹn, một dấu hiệu của cảm xúc, và một cái lắc đầu. Với Gregory, thế có nghĩa là anh đã có thể với được đến cô.
“Điều gì diễn ra tiếp theo vậy, công từ Bridgerton?”
Trời ơi, cô hỏi anh này. Anh suýt chút lăn đùng khỏi ghế.
“Thực sự thì,”anh nói,”Tôi tỉnh dậy.”
“Thế thật may.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Người ta nói nếu bạn chết trong giấc mơ của mình, bạn sẽ chết khi ngủ.”
Mắt cô mở to. “Họ nói vậy ư?”
“Họ ở đây thực ra là anh trai của tôi,” anh thừa nhận “Cô có thể tự do đánh giá độ tin cậy của thông tin xuất phát từ nguồn đó.”
“Tôi có một anh em trai,” cô nói. “Lúc nào cũng thích nhìn tôi khổ sở.”
Gregory tỏ ý với một cái gật đầu công nhận. “Đó là điều mà các ông anh trai muốn làm.”
“Anh có trêu trọc các chị em gái anh không?”
“Hầu như chỉ với đứa em út.”
“Bởi vì cô ấy nhỏ hơn.”
“Không, bởi vì con bé xứng đáng bị vậy.”
Cô cười. “Công tử Bridgeton, anh thật kinh khủng.”
Anh mỉm cười. “Đấy là cô chưa gặp Hyacinth.”
“Nếu cô bé khiến anh bận tâm đủ để muốn trêu chọc cô bé, tôi dám chắc tôi sẽ quý mến cô ấy.”
Anh ngồi tựa lưng, hưởng thụ cái cảm giác an nhàn. Tốt biết bao nhiêu khi không phải cố gắng quá vất vả. “Anh em trai của cô nghĩa là anh trai phải không?”
Cô gật đầu. “Anh ấy trêu trọc tôi bởi vì tôi nhỏ hơn.”
“Cô muốn nói cô không đáng bị điều đó?”
“Dĩ nhiên là không.”
Anh không thể nói cô có khiếu hài hước cho lắm. “Anh trai cô hiện ở đâu?”
“Trinity Hall.” cô cắn miếng trứng cuối cùng. “Cambridge. Anh trai Lucy cũng ở đó Anh ấy đã tốt nghiệp được một năm rồi.”
Gregory không chắc vì sao cô lại nói với anh về điều này. Anh không quan tâm đến anh trai của Lucy Abernathy.
Tiểu thư Watson cắt một miếng nhỏ thịt xông khói khác và đưa cái nĩa lên miệng. Gregory cũng ăn, lén liếc cô khi anh nhai. Chúa ơi, nhưng cô thật dễ thương. Anh không nghĩ rằng anh từng nhìn thấy người phụ nữ nào có nét ửng hồng như cô. Thực sự đó là da ư. Anh hình dung hầu hết đàn ông nghĩ rằng sắc đẹp của cô đến từ mái tóc và đôi mắt cô, và đó thực sự là những nét ban đầu đã khiến cả một người đàn ông lạnh lùng phải đứng sững. Nhưng làn da của cô cứ như thạch tuyết cao được một cánh hoa hồng phủ lên vậy.
Anh ngừng nhai giữa chừng. Anh không nghĩ rằng anh có thể thơ thẩn đến thế.
Tiểu thư Watson để nĩa của cô xuống. “Ưm,”cô nói, với một tiếng thở dài nhỏ xíu,”Tôi cho rằng tôi nên chuẩn bị một phần ăn cho Lucy.”
Anh ngay lập tức đứng lên giúp cô. Chúa ơi, nhưng cô thực sự nghe như thể cô không muốn dời đi vậy. Gregory chúc mừng bản thân mình về một bữa sáng cực kì thành quả.
“Tôi sẽ tìm ai đó mang nó lên cho cô,”anh nói, ra hiệu cho một người hầu.
“Ôi, điều đó thật dễ thương.” cô cười biết ơn, và trái tim anh lỡ mất một nhịp theo đúng nghĩa đen.
Anh đã nghĩ điều đó chỉ là một cách diễn đạt,nhưng giờ anh biết đó là sự thực.Tình yêu thực sự có thể ảnh hưởng đến các cơ quan bên trong con người.
“Vui lòng gửi Quý cô Lucinda lời chúc tốt lành của tôi,”anh nói, quan sát một cách hiếu kì khi tiểu thư Watson chất năm lát thịt lên đĩa.
“Lucy thích thịt xông khói,”cô nói.
“Tôi có thể thấy thế.”
Và sau đó cô tiếp tục múc trứng, cá tuyết, khoai tây, cà chua, và sau đó là một đĩa bánh xốp và bánh mì nướng.
“Bữa sáng luôn là bữa ăn ưa thích của cô ấy,”tiểu thư Watson nói.
“Cũng giống tôi.”
“Tôi sẽ nói lại với cô ấy thế.”
“Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ thích nghe đâu.”
Một người hầu bưng khay vào phòng, và tiểu thư Watson đặt những cái đĩa lên đó. “Ôi, cô ấy sẽ thích đấy.” cô nói hào hứng. “Lucy thích mọi thứ. Cô ấy còn thầm tính nhẩm trong đầu. Như một cách giải trí.”
“Cô đang đùa.” Gregory không thể nghĩ ra một thứ gì giữ cho đầu óc bận rộn ít dễ chịu hơn so cách đó.
Cô để tay mình lên trái tim.”Tôi thề điều đó với anh.Tôi đoán là cô ấy đang cố bồi dưỡng đầu óc, bởi vì cô ấy chưa bao giờ giỏi toán.” Cô đi ra cửa, sau đó quay mặt lại với anh.”Bữa sáng thật thú vị, công tử Bridgerton.Cảm ơn anh vì sự bầu bạn và cuộc trò chuyện.”
Anh nghiêng đầu.”Đó là vinh hạnh của tôi.”
Ngoại trừ rằng nó không chỉ là vậy. Cô cũng đã thích thời gian họ ở cùng nhau.Anh có thể thấy nó trong nụ cười của cô.Và trong đôi mắt của cô.
Và anh có cảm giác mình như một ông hoàng.
“Cậu có biết rằng nếu cậu chết trong giấc mơ của mình, cậu sẽ chết trong lúc ngủ không?”
“Vô lý,”Lucy nói thậm chí không thèm ngừng cắt thịt xông khói. “Ai bảo với thế?”
Hermione ngồi cheo veo ở mép giường.”Công tử Bridgerton.”
Điều này giờ được xếp hạng cao hơn thịt xông khói. Lucy ngay lập tức nhìn lên. “ Thế là cậu gặp anh ta ở bữa sáng à?”
Hermione gật đầu.”Bọn mình ngồi đối diện nhau. Anh ấy giúp mình chuẩn bị cái khay này đấy.”
Lucy nhìn bữa sáng đồ sộ của cô mà mất hết cả tinh thần.Thường thì cô xoay sở để giấu đi sự thèm ăn kinh khủng của mình bằng cách lần lữa ở bàn ăn sáng, và sau khi nhóm khách đầu tiên đi khuất, sẽ tự lấy thêm cho mình một đợt nữa.
Ô, ừm, chả làm gì được nữa.Gregory Bridgerton đã nghĩ cô là một con vịt trời- anh ta hẳn cũng nghĩ cô là một con vịt trời nặng 20 stone(1 stone khoảng 6,400kg) tính đến cuối năm nay.
“Thực ra anh ấy khá vui vẻ,” Hermione nói,lơ đãng xoắn tóc của mình.
“Tớ đã nghe kể rằng anh ta khá quyến rũ.”
“Ừmmm.”
Lucy quan sát người bạn thân của cô gần hơn.Herminoe nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, và nếu cô không phải đang đeo cái vẻ kì quặc, đang-nhẩm-nhớ-thơ-tình, thì cũng ít nhất đang tự mình ngồi làm 1-2 câu thơ trong đầu.
“Anh ta vô cùng đẹp trai,” Lucy nói. Dường như thú nhận điều đó cũng không hư hại gì. Nghe không giống như cô áp đặt ý kiến về anh, và anh nhìn đủ ổn để hiểu câu nói của cô là một lời tuyên bố chứ chẳng phải ý kiến riêng tư.
“Cậu nghĩ vậy à?” Hermione hỏi. Cô quay lại nhìn Lucy, đầu cô nghiêng sang một bên nghĩ ngợi.
“Ừ đúng,”Lucy đáp.”Đặc biệt là đôi mắt.Tớ khá mê mắt màu nâu lục nhạt. Lúc nào cũng thế.”
Thực sự, cô chưa bao giờ xem xét nó kiểu thế này hay thế khác, nhưng giờ cô đã để ý đến nó, mắt nên màu lục nhạt thì ổn hơn.Một chút nâu, một chút xanh.Cả 2 đều tuyệt vời.
Hermione nhìn cô tò mò. “Tớ không biết điều đó đấy."
Lucy nhún vai.”Không phải cái gì tớ cũng kể.”
Một lời nói dối khác. Hermione đã chia sẻ mọi chi tiết buồn chán trong cuộc sống của Lucy, trong cả 3 năm.
Dĩ nhiên, ngoại trừ, kế hoạch mai mối của cô cho Hermione và công tử Bridgerton.
Đúng. Công tử Bridgerton. Phải hướng cuộc chuyện trò quay lại chủ đề về anh.
“Nhưng cậu phải đồng ý,” Lucy nói với một giọng gần như cân nhắc,”Anh ấy không quá đẹp trai. Đó thực sự là một điều tốt.”
“Công tử Bridgerton ư?”
“Đúng vậy. Mũi anh ấy mang nhiều cá tính, cậu nói đúng không? Và lông mày của anh ấy không thực sự thẳng.”
Lucy cau mày.Cô không nhận ra rằng cô đã quá mức quen thuộc với gương mặt của Gregory Bridgerton.
Hermione chẳng biểu hiện gì thêm ngoài gật đầu, nên Lucy tiếp tục “Tớ không nghĩ tớ nên kết hôn với ai đó quá đẹp trai. Thế thì kinh khủng khiếp lắm. Tớ sẽ cảm thấy như một con vịt bất cứ khi nào tớ mở miệng ra.”
Hermione cười khúc khích. “Vịt ư?”
Lucy gật đầu và quyết định thôi không quang quác nữa. Cô tự hỏi liệu những người đàn ông tán tỉnh Hermione có lo lắng về những điều tương tự thế không.
“Da anh ấy khá sẫm,”Hermione.
“Không quá sẫm.”Lucy nghĩ về mái tóc hơi nâu của anh.
“Đúng, nhưng anh Edmonds rất trắng.”
Edmonds có một mái tóc vàng hoe rất đẹp, nên Lucy quyết định không bình luận.Và cô biết là cô phải rất cẩn thận về vấn đề này.Nếu cô quá cố gắng đẩy Hermione về phía Công tử Bridgerton, Hermione chắn chắn sẽ lẩn tránh và quay trở lại rơi thẳng vào lưới tình của chàng Edmonds, dĩ nhiên, điều đó hoàn toàn là thảm họa.
Không, Lucy cần phải khôn khéo. Nếu Hermione chuyển sự sùng bái của cô ấy sang công tử Bridgerton, cô ấy sẽ phải tự tìm ra điều đó. Hoặc nghĩ là cô ấy tự tìm ra.
“Và gia đình của anh ấy rất lịch sự,” Hermione lầm bầm.
“Của Edmonds ư?” Lucy hỏi, cố ý hiểu sai.
“Không, công tử Bridgerton cơ, dĩ nhiên vậy rồi.Tớ đã nghe nhiều điều thú vị về họ”
“Ô, đúng rồi,”Lucy nói. “Tớ cũng thế. Tớ khá ngưỡng phu nhân Bridgerton. Cô ấy là một chủ nhà tuyệt vời.”
Hermione gật đầu đồng ý.”Tớ nghĩ cô ấy thích cậu hơn tớ.”
“Đừng có ngớ ngẩn vậy.”
“Tớ không quan tâm lắm đâu,” Hermione nhún vai nói. “thế không có nghĩa là phu nhân không thích tớ. Cô ấy chỉ thích cậu hơn thôi. Phụ nữ luôn thích cậu hơn.”
Lucy mở miệng để cãi lại nhưng rồi lại thôi, nhận ra rằng đấy là sự thật. Thật kì cục là cô chưa bao giờ chú ý đến điều đó. “ ừm, đằng nào thì cậu cũng có kết hôn với phu nhân đâu,”cô nói.
Hermione nhìn cô sắc lẻm. “ Tớ không nói tớ muốn kết hôn với công tử Bridgerton.”
“Không, dĩ nhiên là không rồi,” Lucy nói, thầm tự đá mình một phát.Cô biết những từ đó là một sai lầm ngay khi chúng thoát ra khỏi miệng cô.
“Nhưng...”Hermione thở dài và lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Lucy nghiêng về phía trước. Nó có nghĩa là còn điều gì chưa nói.
Và cô lơ lửng, lơ lửng..cho đến khi cô có thể chịu đựng được nữa.
“Hermione?” cuối cùng cô thử hỏi.
Herminone ngồi phịch trở lại phía trên giường. “Ôi, Lucy,”cô rên rỉ, với một giọng nũng nịu của Covent Garden “Tớ bối rối quá.”
(Tóm lại là khu này nguyên bản là dành cho người giàu, thế kỉ 17 người giàu chuyển ra người lộn xộn chuyển vào, nó nổi tiếng với các quán rượu, nhà hát, tiệm cà phê, nhà thổ. thế kỉ 18 nó là một red-light district nổi tiếng, có một quyển sách hướng dẫn về gái điếm và nhà thổ rất bán rất chạy Harris’s List of Convent Garden ladies, thời này cũng có những nàng prostitutes danh tiếng luôn)
“Bối rối ư?”Lucy mỉm cười.Đây là một điều tốt.
“Ừ,” Herminoe đáp, từ vị trí rõ ràng thiếu trang nhã ở trên giường.“Khi tớ ngồi cùng bàn với công tử Bridgerton- umm, quả thực đầu tiên tớ nghĩ anh ấy khá điên - nhưng rồi tớ nhận ra là mình rất thoải mái. Anh ấy quả là vui tính, và đã khiến tớ cười.”
Lucy không nói gì, đợi Hermione thu thập hết những phần suy nghĩ còn lơ lửng.
Hermione tạo một tiếng động nhỏ, nửa như thở dài, nửa như rên rỉ. Hoàn toàn khổ sở. “Và từ khi tớ nhận ra điều đó, tớ nhìn anh ấy, và tớ -” Cô ấy lăn sang một bên, chống khuỷu tay và tựa đầu vào lòng bàn tay mình. “Tớ thấy rung rinh.”
Lucy vẫn đang cố gắng để cắt nghĩa câu kết luận điên rồ này. “Rung rinh ư?”cô lặp lại.” Cái gì rung?”
Bụng tớ.Trái tim tớ. Tớ - một vài thứ của tớ. Tớ cũng chả biết nó là cái gì nữa.”
“Giống lần đầu cậu nhìn thấy Edmonds á?”
“Không, Không, Không,” Mỗi một từ không được nhấn mạnh với tông khác biệt, và Lucy cảm nhận rõ rệt rằng Hermione đang cố gắng tự thuyết phục bản thân mình.
“Chẳng có gì giống nhau hết,” Hermione nói. “Nhưng nó...chỉ đôi chút giống. Với một tỉ lệ nhỏ hơn nhiều.”
“Tớ hiểu,” Lucy nói, với một vẻ nghiêm nghị đáng khâm phục, so với sự thực là cô chả hiểu cái gì cả.
Nhưng mặt khác, cô chưa bao giờ hiểu được những thứ kiểu như thế này.Và sau cuộc nói chuyện kì lạ với Công tử Bridgerton đêm trước, cô khá tin rằng cô sẽ không bao giờ hiểu.
“Nhưng liệu cậu có nghĩ- nếu tớ thực sự yêu anh Edmonds điên cuồng tuyệt vọng - liệu cậu có nghĩ rằng tớ sẽ không bao giờ rung rinh trước bất kì ai khác nữa không?”
Lucy nghĩ về điều đó.Và sau đó cô nói, “Tớ không hiểu tại sao yêu lại phải điên cuồng tuyệt vọng.”
Hermione đẩy mình trở dậy, tựa lên hai khuỷu tay và nhìn cô tò mò.
“Tớ không hỏi cái ấy.”
Không phải ư? Thế có nên hỏi không nhỉ?
“Umm,”Lucy nói, lựa chọn từ ngữ cẩn thận, “ Thế có thể là... “
“Tớ biết cậu định nói gì,” Hermione cắt ngang. “Cậu định nói thế có thể là tớ không yêu anh Edmonds như nhiều như tớ tưởng. Và sau đó cậu sẽ nói rằng tớ cần cho công tử Bridgerton một cơ hội. Và sau đó cậu sẽ nói với tớ rằng tớ nên cho tất cả những quý ông khác một cơ hội.”
“Ờ thì, không phải tất cả bọn họ,” Lucy nói. Nhưng phần còn lại cũng gần tương tự đấy.
“Cậu không tưởng tượng được mọi chuyện xảy ra với tớ đúng không? Cậu không nhận ra rằng tớ thực sự khốn khổ với tất cả những thứ này à? Nghi ngờ bản thân thế ư? Và Chúa ơi, Lucy, Sẽ thế nào nếu điều này không chấm dứt? Thế nào nếu nó lại xảy ra thêm lần nữa? Với người khác?”
Lucy ngờ rằng cô ấy không cần câu trả lời, nhưng cô vẫn nói. “ Nghi ngờ bản thân chẳng có gì sai cả, Hermione. Kết hôn là một quyết định lớn. Là lựa chọn lớn nhất mà cậu đưa ra trong cuộc đời. Một khi đã xong, cậu không thể đổi ý được nữa.”
Lucy cắn một miếng thịt xông khói, tự nhắc nhở rằng cô sung sướng biết bao khi Lord Haselby thích hợp đến thế. Tình huống của cô có thể đã tồi tệ hơn nhiều. Cô nhai, nuốt, và nói, “Cậu chỉ cần cho bản thân mình một chút thời gian, Hermione.Và cậu nên thế. Chẳng việc gì phải vội vàng trong cái chuyện kết hôn cả,”
Lặng im một lúc lâu trước khi Hermione trả lời. “Tớ nghĩ rằng cậu đúng.”
“Nếu cậu thật sự có ý với anh chàng Edmonds đó, anh ấy sẽ chờ cậu.” Ôi, chúa ơi. Lucy không thể tin rằng cô vừa nói điều đó.
Hermione nhảy khỏi giường, chỉ để lao vào Lucy và ôm chầm lấy cô. “Oh, Lucy, đó là điều ngọt ngào nhất mà cậu từng nói với tớ. Tớ biết cậu không tán thành chuyện anh ấy.”
“Umm...” Lucy hắng giọng, cố gắng để nghĩ một cậu trả lời có thể chấp nhận được. Có gì đó làm cô thấy có lỗi vì thực ra không có ý như thế. “Không phải là...”
Một tiếng gõ cửa vang lên.
Ôi, cảm ơn chúa.
“Mời vào,” 2 cô gái đồng thanh kêu lên.
Một cô hầu gái đi vào và khẽ nhún gối chào. “Thưa quý cô,” cô ta nói, nhìn vào Lucy, “Ngài Fennsworth đến gặp cô.”
Lucy há hốc miệng ra nhìn cô.”Anh trai tôi ư?”
“Ngài ấy đang đợi ở phòng khách hoa hồng, thưa cô. Liệu tôi có thể nói với ông ấy là cô sẽ xuống ngay không ạ?”
“Vâng. Vâng, dĩ nhiên rồi.”
“Còn gì nữa không ạ?”
Lucy chầm chậm lắc đầu.”Không, cảm ơn cô. Thế thôi.”
Cô hầu gái rời đi, bỏ Lucy và Hermione sửng sốt nhìn nhau chằm chằm.
“Cậu nghĩ tại sao Richard lại ở đây?” Hermione hỏi, mắt mở to hứng thú. Cô đã gặp anh trai Lucy một vài lần, và họ rất hợp nhau.
“Tớ không biết.” Lucy nhanh chóng trèo khỏi giường, tất cả ý nghĩ về chuyện giả vờ đau bụng đã bị quên biến. “Tớ hi vọng là không gì tồi tệ cả.”
Hermione gật đầu và đi theo sau cô đến tủ quần áo. “Hay là chú của cậu không khỏe?”
“Đấy không phải là điều cần thiết phải tới tận đây để thông báo cho tớ.” Lucy kéo đôi giày của cô ra và ngồi ở mép giường để xỏ chúng vào chân. “Tớ tốt nhất là đi xuống để gặp anh ấy. Nếu anh đến đây, hẳn là có vài điều quan trọng.”
Hermione nhìn cô một lúc, rồi hỏi, “Cậu có muốn tớ đi cùng không? Dĩ nhiên,Tớ sẽ không làm phiền cuộc nói chuyện của cậu đâu. Nhưng tớ sẽ đi xuống với cậu, nếu cậu muốn.”
Lucy gật đầu, và họ cùng nhau xuống phòng khách hoa hồng.