Gregory đang ngồi nói chuyện với chị dâu trong phòng ăn sáng khi người quản gia thông báo với cô về vị khách lạ. Một cách tự nhiên, anh quyết định sẽ hộ tống Kate tới phòng khách hoa hồng để gặp ngài Fennsworth, anh trai của quý cô Lucinda.
Anh chẳng có việc gì khác để làm, và có vẻ như với cách này, anh sẽ gặp vị bá tước trẻ tuổi, người mà tiểu thư Watson vừa nói về mười lăm phút trước. Gregory chỉ mới được nghe về thanh danh của anh ta. Nhưng với khoảng cách bốn tuổi giữa họ, không có vẻ gì là họ đã từng gặp nhau ở trường đại học, và Fennsworth cũng chưa chọn được chỗ đứng trong xã hội London.
Gregory thuộc loại mọt sách và anh được nghe kể rằng Fennsworth đã ở lại Cambridge kể cả vào kì nghỉ. Thực vậy, quý ông đứng đợi bên cửa sổ của phòng khách hoa hồng với vẻ tự chủ khiến anh ta trông già hơn tuổi. Ngài Fennsworth cao, cân đối. Và mặc dù trông có vẻ hơi bối rối, anh ta vẫn toát ra vẻ bình thản tự nhiên.
Anh trai của quý cô Lucinda rõ ràng tự biết mình là ai, chứ không phải bởi những gì anh được nghe từ khi sinh ra. Gregory lập tức cảm thấy quý mến vị bá tước này.
Cho đến khi rõ ràng rằng anh ta, như một phần bản chất của đàn ông, đã yêu Hermione Watson.
Điều bí ẩn duy nhất, tất nhiên, là tại sao Gregory lại cảm thấy ngạc nhiên vì điều đó.
Gregory nhận thấy rằng Fennsworth đã xoay xở để hỏi thăm về em gái mình trong một phút trước khi nói thêm, “Và tiểu thư Watson? Cô ấy cũng tham gia đúng không?”
Mặc dù giọng anh ta không thay đổi, và thậm chí không có nhiểu những tia long lanh trong mắt nhưng vân ánh lên vẻ hân hoan.
Oh, nói trắng ra, đó là một mong muốn tuyệt vọng, trong sáng và giản đơn. Gregory có thể hiểu - mắt anh chắc cũng lóe sáng như thế nhiều hơn một lần trong vài ngày gần đây.
Tạ ơn Chúa.
Gregory cảm thấy vẫn có thể xem Fennsworth như một người bạn tâm giao, bất chấp sự đam mê khó chịu kia, nhưng thật ra, toàn bộ tình trạng này đang trở nên chán ngán.
“Chúng tôi rất hân hạnh chào đón ngài tới Aubrey Hall, Ngài Fennsworth,” Kate nói, một lần nữa thông báo rằng cô không biết liệu tiểu thư Watson có hộ tống em gái ngài xuống phòng khách hoa hồng không. “Tôi rất hi vọng rằng sự có mặt của ngài không phải là do có vấn đề nghiêm trọng khẩn cấp tại gia đình.”
“Hoàn toàn không,” Fennsworth trả lời. “Nhưng chú của tôi yêu cầu tôi tới đón Lucy. Ông ấy muốn nói với cô ấy về một vấn đề quan trọng.”
Gregory nhếch mép châm biếm “Ngài quả là rất tận tụy với em gái,” anh nói, “với tất cả nỗ lực. Chắc chắn ngài chỉ cần đơn giản là gửi một cỗ xe tới.”
Với danh tiếng của mình, anh trai tiểu thư Lucy không tỏ ra bối rối với câu hỏi, nhưng cùng lúc đó, cũng không không biết phải đối đáp ra sao. “Oh không,” anh nói, những lời nói tuôn ra sau một khoảng lặng. “Tôi thích tự làm một chuyến. Lucy là một người bầu bạn thú vị. Chúng tôi ít có dịp gặp nhau.”
“Ngài phải đi ngay ư?” Kate lên tiếng hỏi. “Tôi rất vui được bầu bạn với em gái ngài. Và chúng tôi cũng rất vinh hạnh nếu ngài có thể ở lại làm khách.”
Gregory tự hỏi chị dâu đang muốn gì. Kate sẽ không có đủ số tiểu thư để cân bằng nam nữ nếu như Fennsworth cùng tham gia buổi tiệc. Mặc dù anh cũng thấy rằng nếu quý cô Lucinda rời đi, điều tương tự cũng diễn ra.
Vị bá tước trẻ tỏ ra lưỡng lự, và Kate trong giây lát tự quyết định “Oh, ngài nói rằng sẽ ở lại đúng không? Dù không lưu lại cho đến hết kì lễ hội.”
“Ồ,” Fennsworth nói, chớp mắt như thể đang cân nhắc lời mời. Rõ ràng rằng anh ta muốn ở lại (và Gregory lập tức chắc chắn anh biết lý do tại sao). Nhưng dù có tước hiệu hay không, đó vẫn là một chàng trai trẻ, và Gregory tưởng tượng anh ta đã trả lời người chú tất cả các vấn đề liên quan tới gia đình.
Và người chú rõ ràng mong muốn quý cô Lucinda sớm quay về nhà.
“Tôi nghĩ chắc sẽ không tổn hại gì nếu lưu lại vài ngày,” Fennsworth nói.
Oh, khá lắm. Anh ta dám làm trái lời chú chỉ vì muốn có thêm chút thời gian với tiểu thư Watson.
Và vì là anh trai quý cô Lucinda, anh ta chắc sẽ không bị Hermione, với vẻ lịch sự nhàm chán vốn có, lờ đi. Gregory đã sẵn sàng cho cuộc cạnh tranh này.
“Làm ơn nói rằng ngài sẽ ở lại tới thứ sáu,” Kate nói. “Chúng tôi đự định sẽ tổ chức một bữa tiệc hóa trang vào tối thứ năm. Và tôi sẽ rất ghét nếu ngài bỏ lỡ nó.”
Gregory lên tinh thần để tặng Kate một món quà đặc biệt cho sinh nhật sắp tới của chị dâu. Những viên đá, có lẽ thế.
“Chỉ thêm một ngày nữa thôi mà,” Kate nói với một nụ cười đắc thắng.
Đúng lúc đó thì quý cô Lucinda và tiểu thư Watson bước vào phòng, người đi trước mặc một bộ váy xanh da trời dành cho buổi sáng và người đi sau mặc áo dài màu xanh lá mà cô đã mặc trong bữa sáng. Ngài Fennsworth đưa mắt nhìn cả hai (dừng lại nhiều hơn ở ở một người, đủ để nói rằng huyết thống cũng không đậm đặc hơn một tình yêu không được đáp lại), và anh ta lẩm bẩm, “Là thứ sáu.”
“Tuyệt diệu.” Kate vỗ tay. “Tôi sẽ chuẩn bị cho ngài một phòng ngay lập tức.”
“Richard?” Quý cô Lucinda thắc mắc, “Sao anh lại ở đây?” Cô dừng lại ở khung cửa và nhìn hết người này sang người khác, bối rối trươc sự có mặt của Kate và Gregory.
“Lucy,” anh trai cô nói. “Cả thế kỷ rồi.”
“Bốn tháng,” cô nói, hầu như không kịp suy nghĩ, như thể một phần não của cô yêu câu sự chính xác tuyệt đối, thậm chí khi đó không phải là vấn đề gì nghiêm trọng.
“Chúa ơi, đó là cả một quãng thời gian dài,” Kate chêm vào. “Chúng tôi sẽ đi ngay đây, ngài Fennsworth. Tôi chắc là cả ngài và em gái muốn có một chút riêng tư.”
”Không cần vội thế đâu,” Fennsworth nói, mắt liếc nhanh nhìn tiểu thư Watson.
“Tôi không định tỏ ra thô lỗ. Và tôi chưa có cơ hội để cảm ơn quí phu nhân vì lòng hiếu khách”
“Hoàn toàn không,” Gregory nói vào, mong sớm được tay trong tay rời khỏi phòng khách với tiểu thư Watson.
Ngài Fennsworth quay lại và chớp mắt, như thể anh ta quên mất sự tồn tại của Gregory. Không quá ngạc nhiên, khi Gregory đã giữ im lặng trong suốt cuộc trao đổi.
“Mong không làm phiền ngài,” vị bá tước nói. “Lucy và tôi có thể nói chuyện sau.”
“Richard,” Lucy hơi lo lắng, “anh có chắc không? Em không nghĩ anh tới, và nếu có gì đó không phải...”
Nhưng anh trai cô lắc đầu. “Không có gì là không thể chờ. Chỉ là chú Robert muốn nói chuyện với em. Chú yêu cầu anh đưa em về nhà.”
“Bây giờ ư?”
“Chú ấy không nói rõ,” Fennsworth trả lời, ” Nhưng phu nhân Bridgerton đã rất tử tế mời chúng ta ở lại tới thứ sáu, và anh đã đồng ý. Thế đấy” - anh ta hắng giọng - “trong trường hợp em cũng muốn ở lại.”
“Tất nhiên rồi,” Lucy trả lời, vẻ bối rối, mơ màng.
“Nhưng em - well... chú Robert...”
“Chúng ta nên đi thôi,” tiểu thư watson nói kiên quyết.
“Lucy, bạn cần chút thời gian với anh trai.”
Lucy nhìn anh mình, nhưng anh ta đã chuyển cuộc đối thoại sang tiểu thư watson. Anh nhìn cô và nói, “Và em, khỏe chứ, Hermione? Cũng khá lâu rồi nhỉ.”
“Bốn tháng,” Lucy nói rành mạch, như mọi khi. “Chúng ta mới nói chuyện vào tháng giêng, khi anh tới thăm chúng em tại trường.”
Fennsworth gật đầu thừa nhận. “Làm sao anh có thể quên được? Đó là những ngày thật dễ chịu.”
Gregory có thể cá rằng Fennsworth có thể chính xác đến từng phút rằng đã bao lâu kể từ lần cuối anh ta nhìn vào mắt tiểu thư Watson.
Nhưng quý cô đặt ra câu hỏi rõ là không chú tâm tới sự say mê cuồng nhiệt đó, bởi cô tiếp tục mỉm cười và nói, “Đúng như vậy phải không? Anh đã thật tốt khi đã đưa chúng em đi trượt băng. Anh luôn là một người bạn đồng hành tuyệt vời.”
Lạy Chúa, sao cô ấy có thể lờ đi như vậy được? Không có lý gì cô lại tỏ ra khuyến khích như vậy khi mà cô biết rõ tình cảm vị bá tước dành cho mình. Gregory biết chắc như vậy. Nhưng trong khi lờ đi rằng tiểu thư watson đặc biệt thích ngài Fennsworth, không có dấu hiệu gì rằng cô đã có những kỷ niệm lãng mạn với vị bá tước.
Gregory tự an ủi bản thân rằng hai người đó rõ ràng đã quen biết nhau lâu năm, và thật dễ hiểu khi cô tỏ ra thân mật với Fennsworth, đặc biệt khi cô lại là bạn thân của quý cô Lucinda.
Như anh trai và em gái, rõ ràng thế.
Và lời nói của quý cô Lucinda - Gregory quay lại nhìn thẳng cô và không ngạc nhiên khi thấy cô tỏ ra khó chịu. Anh trai cô, người đã đi ít nhất một ngày để tới chỗ cô, nay tỏ ra không vội vã một chút xíu để nói chuyện với cô. Và thật vậy, tất cả mọi người chìm vào im lặng.
Gregory thích thú nhìn khung cảnh lúng túng này. Mọi người dường như lướt nhìn nhau, đợi xem ai nên nói trước. Thậm chí quý cô Lucinda, người không tỏ ra ngượng ngập trước tình huống này, có vẻ cũng không biết nên nói gì.
“Ngài Fennsworth,” Kate nói, lịch sự phá vỡ sự im lặng. “ngài chắc hẳn đang rất đói. Ngài sẽ ăn sáng chứ?”
“Tôi đánh giá cao việc đó, phu nhân Bridgerton.”
Kate quay lại nhìn quý cô Lucinda. “Chị cũng chưa thấy em ăn sáng đấy. Em có muốn ăn chút gì bây giờ không?”
Gregory nghĩ về khay thức ăn nặng trĩu mà tiểu thư Waston đã mang lên cho cô và tự hỏi không biết có phải cô đang đói ngấu trước khi phải xuống gặp anh trai mình.
“Tất nhiên,” quý cô Lucinda lẩm bẩm. “Tôi nên đi cùng Richard”
“Tiểu thư Watson,” Gregory nhẹ nhàng ngắt lời, “Cô không phiền nếu chúng ta dạo một vòng quanh vườn chứ? Tôi chắc rằng những bông mẫu đơn đang nở rộ. Và những cuống lá xanh da trời của - tôi luôn quên mất chúng gọi là gì.”
“Cây phi yến.” giọng Lucidan, hiển nhiên.
Anh biết là cô không thể im lặng. Sau đó cô quay lại và nhìn anh, mắt cô nheo lại. “Tôi đã nói với anh hôm trước.”
“Cô đã,” anh lẩm bẩm. “Tôi chẳng bao giờ có có thể nhớ chi tiết được.”
“oh, Lucy có thể nhớ mọi thứ,” tiểu thư Watson nhanh nhẩu. “Và tôi lấy làm vui sướng được đi ngắm vườn với anh. Nếu Lucy và Richard không phiền.”
Cả hai chắc chắn rằng họ không phiền. Mặc dù Gregory dám chắc rằng đã thấy một thoáng thất vọng và - anh dám nói rằng - tức giận trong mắt ngài Fennsworth.
Gregory mỉm cười.
“Tớ sẽ tìm cậu sau nhé?” Tiểu thư Watson nói với Lucy. Cô gái kia gật đầu, và với một vẻ rất hoan hỉ - trông chẳng có vẻ gì như một đối thủ chơi đẹp - Gregory đặt tay tiểu thư Watson lên khỉu tay và dẫn cô ra khỏi phòng.
Sau cùng, đây thật là một buổi sáng tuyệt vời.
Lucy đi theo anh trai và phu nhân Bridgerton tới phòng ăn, không một chút phiền lòng, vì cô gần như không có cơ hội ăn những gì Hermione mang lên phòng. Nhưng nó có nghĩa là cô phải kéo dài thêm ba mươi phút nữa để biết được điều anh cô sắp nói, trong khi đầu cô thì tưởng tượng về đủ thảm họa có thể xảy ra khi cô trở về nhà.
Richarch không thể nói rõ cho cô về bất cứ điều gì quan trong khi có mặt phu nhân Bridgerton và một tá những người dự tiệc đang huyên thuyên về trứng tần cũng như trận mưa rào gần đây. Vậy nên Lucy buộc phải kiên nhẫn ngồi đợi cho đến khi anh cô ăn xong (mà anh ấy thì ăn chậm kinh khủng).
Sau đó, cô cố gắng hết mức để kiên nhẫn khi họ tản bộ ra ngoài, và Richard thì hỏi cô về trường lớp, sau đó về Hermione, sau đó về mẹ Hermione, và sau đó về lần ra mắt gần đây của cô, và sau đó lại về Hermione, rồi chệch sang anh trai Hermione, người anh gặp ở Cambridge, và sau đó quay lại về chuyện ra mắt, và về mức độ thân thiết của cô với Hermione...
Cho đến khi, cuối cùng, Lucy buộc phải dừng lại, chống tay lên hông và yêu cầu anh ta nói lý do tới đây.
“Anh đã nói với em rồi,” anh nói, gần như không dám nhìn vào mắt cô. “Chú Robert muốn nói chuyện với em.”
“Nhưng tại sao?”
Câu hỏi này không có câu trả lời rõ ràng. Chú Robert đã không quan tâm muốn nói chuyện với cô trong cả chục năm nay. Nếu bây giờ chú ấy có ý định đó, thì rõ ràng phải có lý do. Richard húng hắng một lúc trước khi nói, “well, Luce, anh nghĩ chú ấy muốn nói tới chuyện hôn nhân của em.”
“Ngay lập tức?” Lucy thì thào, và cô không hiểu tại sao mình lại thấy ngạc nhiên đến vậy. Cô biết việc này sẽ tới. Cô đã đính hôn nhiều năm nay.
Và cô đã nói với Hermione, hơn một lần, rằng một mùa lễ hội đối với cô thật là ngu xuẩn - tại sao lại tốn kém như thế khi mà cô cuối cùng sẽ cưới Haselby? Nhưng bây giờ...thật đột ngột... cô không muốn cuộc hôn nhân này. Ít nhất thì không sớm như thế này. Cô không muốn nhảy cóc từ một nữ sinh thành một người vợ, mà không có một bước đệm nào.
Cô không đòi hỏi những cuộc phiêu lưu - cô thậm chí không muốn phiêu lưu - thật sự, cô chỉ không muốn theo kiểu này. Cô đâu đòi hỏi gì nhiều - chỉ một vài tháng tự do, vui cười. Muốn nhảy nhót tới tức thở, xoay tròn điên cuồng khiến những ngọn nến loang loáng như một con rắn lấp lánh.
Có thể cô cần thực tế. Có thể cô là “cô Lucy già cỗi”, như rất nhiều người gọi cô ở Miss Moss. Nhưng cô muốn nhảy múa. Cô muốn như thế. Ngay bây giờ. Trước khi cô trở nên già cỗi. Trước khi cô trở thành vợ của Haselby.
“Anh không biết khi nào,” Richard nói, mắt nhìn xuống cô với vẻ...rất lấy làm tiếc? Tại sao phải tiếc nhỉ?
“Sớm thôi, anh nghĩ vậy,” anh nói. “Chú Robert có vẻ hơi sốt sắng muốn chuyện này diễn ra.”
Lucy chỉ nhìn chằm chằm anh mình, tự hỏi tại sao cô không thể ngừng suy nghĩ về việc nhảy múa, không thể ngừng tưởng tượng về bản thân, trong một chiếc áo choàng màu xanh da trời ánh bạc, huyền bí và rực rỡ, trong vòng tay của -
“Oh!” Cô lấy tay che miệng lại, như thể mong sẽ ngừng được những suy nghĩ của mình.
“Có chuyện gì không?”
“Không,” cô nói, lắc đầu. Trong những mơ mộng hão huyền của cô không xuất hiện một gương mặt nào. Họ không thể. Và cô nói thêm, một cách kiên quyết,
“Không có gì. Hoàn toàn không có gì.”
Anh trai cô nghiêng người nhìn một bông hoa dại không biết bằng cách nào đã thoát khỏi tầm nhìn của người làm vườn ở Aubrey Hall. Nó nhỏ bé, màu xanh da trời, và chỉ mới bắt đầu nở.
“Nó thật đáng yêu, đúng không?” Richard lầm rầm.
Lucy gật đầu. Richard luôn rất yêu hoa. Đặc biệt là những bông hoa dại. Chúng luôn đặc biệt theo một cách nào đó, cô nhận thấy vậy. Cô luôn thích những chiếc giường được sắp xếp gọn gàng, những bông hoa được đặt đúng chỗ, được chăm chút một cách mẫu mực.
Nhưng bây giờ...
Cô nhìn xuống bông hoa, nhỏ bé và thanh mảnh, kiêu ngạo nẩy chồi ở một nơi không thuộc về nó. Và cô khẳng định rằng mình cũng thích bông hoa đó.
“Anh hiểu em nên có thêm một mùa lễ hội nữa,” Richard nói với vẻ như xin lỗi.
“Nhưng thật sự, nó chán ngấy đúng không? Em không muốn hội hè gì, đúng không?”
Lucy nuốt nước miếng. “Không,” cô nói, bởi cô biết đó là điều anh trai cô muốn nghe, và cô không muốn anh cảm thấy bất cứ điều gì tồi tệ hơn. Và cô đã từng thật sự không quan tâm theo cách này hay cách khác về những mùa lễ hội tại London. Ít nhất là cho tới gần đây.
Richard ngắt bông hoa xanh da trời, nhìn nó một cách kì quặc, rồi đứng dậy.
“Chúc mừng, Luce,” anh nói, khẽ tặc lưỡi.
“Haselby không phải loại tồi tệ. Em sẽ không phải phiền lòng khi cưới cậu ấy.”
“Em biết,” cô khẽ nói.
“Anh ta sẽ không làm em đau khổ đâu,” anh nói thêm, và mỉm cười, một chút thất bại trong nụ cười, theo kiểu chắc chắn và dù gì điều đó cũng sẽ không xảy ra.
“Em không nghĩ anh ấy sẽ làm thế,” Lucy nói, bực mình vì... vì một thoáng rùng mình trong giọng nói.
“Tại sao anh lại nói như vậy?”
“Chẳng có lý do phải thế cả,” Richard nói nhanh. “Nhưng anh biết đó là mối quan tâm của hầu hết phụ nữ. Không phải người đàn ông nào cũng tôn trọng vợ theo cách Haselby đối xử với em.”
Lucy gật đầu.
Tất nhiên. Điều đó đúng. Cô đã nghe những chuyện đó. Tất cả họ đều nghe những chuyện đó.
“Sẽ không tệ đâu,” Richard nói. “Thậm chí có thể em sẽ thích cậu ấy nữa. Câu ta khá dễ chịu đấy chứ.”
Dễ chịu. Đó không phải là một điểm tốt. Chỉ là, tốt hơn so với gắt gỏng.
“Cậu ấy sẽ là bá tước vùng Devenport,” Richard nói thêm, thậm chí khi cô tất nhiên là biết điều đó.
“Em sẽ trở thành nữ bá tước. Một người được trọng vọng.”
Đúng là thế đấy. Các bạn học của cô cũng luôn nói cô thật may mắn khi có một tương lai sáng lạng, một vị trí cao quý. Cô là con gái của một bá tước và là em gái của một bá tước.Và cô sẽ trở thành vợ một bá tước. Cô chẳng có gì để phàn nàn cả. Chẳng gì cả.
Chỉ là cô thấy thật trống rỗng. Đó không hoàn toàn là một cảm giác tồi tệ. Nhưng nó làm rối tung mọi thứ. Và không quen thuộc. Cô thấy mất phương hướng. Cô thấy lơ lửng. Cô thấy không còn là chính mình. Đó là điều tệ nhất.
“Trông em có vẻ ngạc nhiên, Luce?” Richard nói. “Em biết điều này sẽ xảy ra mà. Tất cả chúng ta đều biết.”
Cô gật đầu.
“Không sao đâu,” cô nói, cố gắng giữ cho tiếng nói bình thường như nó nên có.
“Chỉ là không nên đột ngột như vậy.”
“Tất nhiên.” Richard nói. “Đúng là ngạc nhiên, vậy thôi. Khi mà em mơ mộng, mọi điều có có vẻ thật đẹp. Bình thường, thậm chí thế. Nhưng sau cùng, em luôn luôn biết rằng em sẽ là vợ của Haselby. Và nghĩ xem, em sẽ hứng thú với việc chuẩn bị cho lễ cưới. Chú Robert nói rằng đó sẽ là một đám cưới trong mơ. Ở London, anh tin là như thế. Davenport khăng khăng như thế.”
Lucy thấy mình gật đầu. Cô rất thích việc lên kế hoạch cho mọi thứ. Thật là một cảm giác tuyệt vời
khi được giám sát mọi thứ.
“Hermione có thể làm phù dâu,” Richard nói thêm
“Tất nhiên,” Lucy lẩm bẩm. Vì thật ra, còn ai khác được nữa?
“Có màu gì đó có thể không hợp với cô ấy không?” Richarh cau mày hỏi.
“Bởi vì em sẽ là cô dâu. Em sẽ không muốn bị lu mờ.”
Lucy đảo mắt. Đúng là ông anh mình. Anh ta thậm chí không nhận thấy là vừa gây tổn thương cho em gái, mặc dù, Lucy thấy không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Sắc đẹp của Hermione bất hủ đến mức không ai cảm thấy bị sỉ nhục với sự so sánh thiếu thiện chí đó. Sẽ là nói dối nếu nghĩ theo cách khác.
“Sẽ rất tốt nếu để cô ấy mặc màu đen,” Lucy nói. Đó là màu duy nhất mà cô nghĩ, có thể làm Lucy hơi tái đi một chút.
“Ôi không, em sẽ không làm thế, đúng không?” Richard dừng lại, cân nhắc thận trọng điều đó, và Lucy nhìn chằm chằm vào anh với một vẻ thiếu tin tưởng.
Anh trai cô, người luôn nắm rõ thế nào là thời trang và thế nào là không, đang thật sự thích thú xem chiếc váy nào có thể làm lu mờ Hermione.
“Hermione có thể mặc bất cứ màu nào cô ấy thích,” Lucy khẳng định. Và sao không? Tất cả những người tham dự, chẳng có ai nghĩ rằng cô xinh đẹp hơn bạn thân mình.
“Em thật tốt,” Richard nói. Anh nhìn cô một cách xuyên thấu.
“Em là một người bạn tuyệt vời, Lucy.”
Lucy xứng đáng với lời khen. Cô chỉ tự hỏi rằng tại sao đến bây giờ anh cô mới nhận ra.
Richard ban cho cô một nụ cười, sau đó nhìn xuống bông hoa, hiện vẫn đang trên tay anh. Anh cầm nó, mân mê vài lần, lật qua lại giữa ngón cái và ngón trỏ. Anh chớp mắt, đôi mắt nâu nheo lại, rồi đặt bông hoa xuống váy cô. Chúng đều màu xanh da trời, hơi pha ánh tím, có thể một chút màu xám nữa.
“Em nên mặc màu này,” anh nói. “Em bây giờ trông rất đáng yêu.” Giọng anh hơi chút bỡ ngỡ khiến Lucy nghĩ anh không định nói ra điều đó.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Cô luôn nghĩ màu này khiến mắt cô trở nên sáng rỡ hơn. Richard là người đầu tiên ngoài Hermione nói ra điều đó.
“Có lẽ em sẽ.”
“Chúng ta quay vào trong nhà chứ?” anh hỏi.
“Anh chắc là em muốn kể cho Hermione về mọi thứ.”
Cô dừng lại, lắc đầu.
“Không, cảm ơn anh. Em nghĩ em muốn ở lại ngoài này thêm một chút nữa.”
Cô rẽ chậm sang con đường dẫn xuống hồ.
“Có một băng ghế cách đây không xa. Một chút nắng sẽ tốt cho em.”
“Em chắc chứ?” Richard liếc nhìn trời. “Em luôn nói là không muốn bị tàn nhan chút nào.”
“Em luôn bị tàn nhan, Richard. Và em sẽ không ở lâu đâu.”
Khi ra ngoài nói chuyện với anh trai, cô không có ý định sẽ đi dạo thêm, đo đó không mang theo mũ. Nhưng hôm nay vẫn còn sớm. Một vài phút dưới mặt trời sẽ không phs hủy da được. Và bên cạnh đó, cô muốn thế. Chẳng phải là rất hay nếu làm điều gì đó chỉ đơn giản vì cô muốn thế, chứ không phải vì nó phải thế?
Richard gật đầu.
“Gặp lại em ở bữa tối nhé?”
“Em hi vọng nó được bày trong nửa giờ nữa.”
Anh cười toét miệng.
“Em sẽ biết.”
“Trông chẳng có vẻ gì là một người anh trai cả,” cô cằn nhằn.
“Và cũng chẳng có vẻ gì như một người em gái cả.”
Anh nghiêng người và hôn lên lông mày cô, khiến cô hoàn toàn bất ngờ.
“Oh, Richard,” cô khẽ nói, kinh ngạc thấy má ướt đẫm. Cô không bao giờ khóc. Thực tế, cô nghĩ mình hoàn toàn thiếu khả năng đó.
“Tiếp đi,” anh nói, tác động vừa đủ khiến cho một giọt nước mắt lăn xuống má cô. Lucy vội lau đi, xấu hổ vì bị nhìn thấy, xấu hổ vì điều cô vừa làm.
Richard nắm lấy tay cô và hất cằm về phía hồ nước phía nam.
“Ra chỗ mấy cái cây và làm bất cứ điều em thấy cần. Em sẽ cảm thấy tốt hơn khi có chút thời gian riêng tư cho mình.
“Em không cảm thấy khó chịu,” Lucy nói nhanh. “Chẳng có lý gì để phải cảm thấy tốt hơn.”
“Tất nhiên không. Em chỉ đơn giản là ngạc nhiên thôi.”
“Chính xác.”
Chính xác. Chính xác. Thật vậy, cô đang rất thích thú. Cô đã đợi thời điểm này nhiều năm rồi. Chẳng phải rất tốt nếu mọi thứ được giải quyết ổn thỏa? Cô thích sự quy củ. Cô thích mọi thứ ổn định. Chỉ là ngạc nhiên thôi. Chỉ có thế.
Còn hơn là một ai đó nhìn thấy bạn mình ở một nơi không ngờ tới và hầu như không nhận ra cô. Cô không định công bố bây giờ. Ở đây, dinh thự Bridgerton. Và đó là lý do duy nhất khiến cô thấy kì quặc. Thật đấy.