Hai người đều bị văng ra, chỉ thấy Mai Hoa Thần Kiếm lắc lư mấy cái rồi đứng vững lại như cũ. Còn Sa Mạc Phi Hồng văng xa hơn bảy bám bước, hét lên một tiếng, phun ra một miệng máu, lảo đảo té ngồi xuống đất, mặt mày xanh như tàu lá.
Truy Hồn Quỷ đứng một bên chuẩn bị tiếp cứu, nhưng khi lão vừa thấy ác chiêu xuất hiện, lão vừa đứng dậy thì chiến cuộc đã kết thúc đi ngay. Sa Mạc Phi Hồng đã té ngồi dưới đất, nội phủ bị chấn thương không thể cử động được.
Truy Hồn Quỷ lập tức nhảy tới bồng Sa Mạc Phi Hồng lên thì ôi thoi lão đã bị thương quá nặng. Nếu chuyên chữa không khéo sẽ bị tàn phế suốt đời hay có thể chết nữa là khác.
Bên kia, Truy Vân Thần Khất cũng chạy đến xem xét Mai Hoa Thần Kiếm, thì thấy lão vẫn đứng vững nhưng chân khi bị giảm nhiều. Truy Vân Thần Khất liền lấy ra một viên Cố Nguyên đơn đưa cho Mai Hoa Thần Kiếm uống, rồi bước qua nói với Truy Hồn Quỷ :
- Mách huynh! “Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu”, ngày nay chúng ta mang một món nợ này, xin hẹn cùng ngươi tại Hiệp Lương sơn sẽ thanh toán nhé!
Nói xong lão giơ tay ra hiệu cho moi người lên đường. Bỗng Truy Hồn Quỷ nhảy tới cản lộ hét lớn :
- Khoan đi đã! Thiếu nợ phải trả ngay! Hôm nay nếu chúng bây không chết thì ta chịu chết.
Lúc bấy giờ trên mặt Truy Hồn Quỷ đầy vẻ sát cơ, đôi mắt đổ lửa. mặt mày biến đủ màu sắc, ai thấy cũng phải lạnh mình.
Truy Vân Thần Khất cười ha hả nói :
- Ồ! Lão Quỷ ơi! Người ta bảo no mất ngon, giận mất khôn! Làm gì mà tức giận đến thế! Thiếu nợ thì trước sau gì cũng phải trả, việc gì mà phải vội? Không lẽ muốn ăn thịt chúng ta sao?
Lời nói kia chẳng khác lửa đổ thêm dầu, Truy Hồn Quỷ cắn răng hét lớn :
- Mi dám đùa, thật là một quả đấm ngàn cân.
Dứt lời, tống tới một chưởng đáng thẳng qua. Truy Vân Thần Khất chỉ liếc nhìn một mắt, méo miệng rồi phất tay áo, nhẹ nhàng lách qua một bên kêu lớn :
- Ối trời! Cứu mạng tôi với! Truy Hồn Quỷ muốn đòi nợ kìa!
Nói xong lão lắc lắc đôi vai, lách qua xa hơn một trượng lẹ như chớp. Lúc đó, Cùng Nho Vạn Niệm Tổ cũng thừa cơ hội Truy Vân Thần Khất đã lách xa, liền phất thân nhảy vào cản lại ở trước Truy Hồn Quỷ một cách hiên ngang và nói lớn :
- Mách lão! Hãy buông tay đi! Dầu sao cũng là tình bằng hữu. Triệt Triết nói quá phải. Nợ máu kia sẽ thanh toán xong tại Hiệp Lương sơn, không lẽ ngươi không đợi được sao?
Truy Hồn Quỷ đã tức giận đến cao độ. Dù cho Vạn Niệm Tổ có nói gì đi nữa, lão cũng không nghe, lại còn căm thù cả Cùng Nho nữa. Lão tống đôi chưởng và phóng luông hai cước và ngực Cùng Nho.
Nếu Truy Hồn Quỷ biết được Cùng Nho là nhân vật như thế nào, thì dám chắc lão có gan trời cũng không dám đánh.
Song chưởng vừa tống tới thì thấy hai vai Cùng Nho Vạn Niệm Tổ hơi lắc động một cái, dùng tuyệt thế khinh công chớp một cái mất dạng.
Lúc ấy, Truy Vân Thần Khất đứng một bên kêu lớn :
- Nguy quá! Bị cắn rốn rồi! Bớ ai đâu tiếp cứu!
Tới nước này thì quả thật Truy Hồn Quỷ điên lên mất. Lão thấy một cái bóng trước mắt là không cần hỏi đen trắng, cứ việc vung chưởng tống tới mà thôi.
Nhưng Cùng Nho Vạn Niệm Tổ đâu phải tầm thường, lão ta được sắp danh trong Vũ Nội Tam Kỳ ngang hàng với Vũ Nội Nhị Tồ thì đối với Truy Hồn Quỷ còn có nghĩa lý gì đâu!
Trước hành động điên cuồng liều lĩnh của Truy Hồn Quỷ, nếu không cho hắn một bài học thì làm sao giải quyết được vấn đề? Bởi vậy Cùng Nho Vạn Niệm Tổ phi ngang qua thình lình đánh một chiêu Hương Phong Phát Hiệu. Năm ngón tay xòe ra đâm tới, năm đường bắn tới như tên.
Truy Hồn Quỷ thất thế vận đủ mười hai thành công lực đẩy lên một chiêu Tam Vương Sát Chưởng. Đây là ngón sở trường của vị lục lâm ma đầu này. Trong đời lão đã dùng chiêu thức này làm tan xương nát thịt biết bao nhiêu.
Tuy thế đối với luồng cang phong của Cùng Nho Vạn Niệm Tổ không ăn nhằm gì, trái lại còn làm cho Cùng Nho có thể thừa cơ phát uy trị địch.
Khi hai luồng cang phong sắp chạm nhau, Cùng Nho lập tức thâu cang chỉ về, chớp mình lách qua, đập ra hai chưởng đánh về phía Chỉ Đường huyệt của Truy Hồn Quỷ.
Truy Hồn Quỷ muốn đánh tới thì không thấy Cùng Nho Vạn Niệm Tổ đâu nữa. Hai luồng chưởng phong gấp rút ào tới phóng ngay Chỉ Đường huyệt lão la hoảng lên nhảy nghiêng qua. Thình lình Cùng Nho lại hiện trước mặt cười ha hả nói :
- Ta nhân nhượng lắm đấy!
Truy Hồn Quỷ nghe nói rất ngạc nhiên, vì thấy mình không thất chiêu mà sao đối phương bảo nhân nhượng. Lão xem xét lại thì quả nhiên bên tay áo phía mặt bị thủng năm lỗ.
Nhìn năm lỗ thủng, mặt mày lão biến sắc :
“Thế này thì võ công của hắn cao hơn mình nhiều quá! Chẳng lẽ tên Cùng Nho này lại đạt đến trình độ đó sao?”
Nghĩ như thế, Truy Hồn Quỷ đứng sững không hành động gì cả.
Không đâu! Thật ra công lực của Cùng Nho Vạn Niệm Tổ cũng không cao hơn Truy Hồn Quỷ mấy, nhưng vì chiêu thức lão thần kỳ và lại biết tùy cơ ứng chiến mà thôi.
Bỗng nhiên, Truy Vân Thần Khất nhảy tới cười ha ha nói :
- Mách lão ơi! Chúng ta lại bị thiếu thêm nợ nữa rồi! Thôi, xin giã từ nhé! Hãy chờ Hiệp Lương sơn đủ mặt chính tà, lúc đó dù ngươi không đòi chúng ta cũng trả lại công đạo cho.
Dứt lời, Truy Vân Thần Khất quay qua ngó Lý Thanh Hùng hét :
- Đi chớ! Hay còn muốn đợi xem lão tự sát nữa sao?
Nói xong, lão chạy nhanh ra trước dẫn đường, không thèm ngó lại. Lão làm ra vẻ hiên ngang như kẻ thắng trận vậy.
Mọi người giục ngựa theo sau, ai nấy đều cười vui đắc chí như thoát qua được một trở ngại đáng kể.
Lý Thanh Hùng quất ngựa chạy đến bên Truy Vân Thần Khất khẽ hỏi :
- Triệu lão ca! Tại sao Vạn Niệm Tổ lão ca lại cùng ở Bách Long Trấn đây?
Truy Vân Thần Khất chậm bước qua lại, cười nói :
- Không lẽ Hùng đệ lại không muốn ta đến đây sao?
Lý Thanh Hùng hoảng sợ cải chính :
- Không phải tôi cố ý hỏi như vậy đâu!
- Ta đi đâu không được, nhưng khổ nổi là mỗi khi rời Hùng đệ thì đã xảy ra đại họa thật có đáng đánh không?
Câu nói của Truy Vân Thần Khất không căn cứ, khiến Lý Thanh Hùng không hiểu gì cả, chàng vội hỏi :
- Tôi làm gì mà gọi là gây đại họa?
Truy Vân Thần Khất “hừ” một tiếng rồi nói :
- Còn chối nữa sao? Ta hỏi con cháu gái của ta đi đâu rồi?
Câu hỏi này như một mũi dao nhọn đâm vào tim chàng, chàng cảm thấy nghẹt thở.
Thật thế, đã lâu lắm chàng không còn nghĩ đến Đặng Mỹ Huệ nữa, nay Truy Vân Thần Khất nhắc tới, chàng cảm thấy đau nhói trong lòng, không biết trả lời như thế nào cả.
Truy Vân Thần Khất trợn mắt hét :
- Chẳng lẽ Hùng đệ bỏ nàng rồi sao? Ồ! Quả thật một kẻ bạc tình! Nếu đệ không bị thương nặng, ta phải trừng trị ngay mới được.
Dứt lời, Truy Vân Thần Khất vẫn nhìn trừng trừng Lý Thanh Hùng, chàng cúi đầu buồn bã ra vẻ đâu khổ lắm.
Tuyệt Kỹ thư sinh Lý Thanh Hùng thật tình bỏ Đặng Mỹ Huệ rồi sao? Không! Ta đừng quên đổ tội oan ức cho chàng như thế! Hay là Lý Thanh Hùng đã thiếu trách nhiệm bảo vệ cho nàng chăng?
Truy Vân Thần Khất nói :
- Ta xem đệ là kẻ “có mới nới củ”. Ừ, phải lắm mà, con nhỏ đó đẹp biết bao nhiêu? Hèn gì không cần đến cháu ta nữa là phải.
Lý Thanh Hùng vội giải thích :
- Không đâu! Bởi vì tôi không đủ sức bảo vệ nàng, nên bị Phi Long bang bắt đi.
Đệ không bao giờ quên nàng cả!
Truy Vân Thần Khất thấy chàng ra vẻ đau đớn, lão cười hì hì :
- Thôi, đừng hoảng hốt nữa! Ta nói đùa đó thôi, câu chuyện của Huệ nhi ta đã biết rõ. Cả đến hành động của đệ tại Huỳnh Long sơn ta cũng đều biết hết. Không biết rồi đây sẽ làm sao cứu nàng đây!
Lý Thanh Hùng đáp :
- Nếu được lành bệnh, dù chết tôi cũng cứu cho được Huệ muội muội mới nghe.
Truy Vân Thần Khất gật đầu tỏ ý khen ngợi Lý Thanh Hùng.
Tại sao lão đem câu chuyện Đặng Mỹ Huệ bị bắt ra nói có phải là lạc đề không?
Không! Sở dĩ Truy Vân Thần Khất để cho Lý Thanh Hùng dắt dẫn Đặng Mỹ Huệ là muốn cho chúng trao đổi tâm tình sâu sắc, mong ngày sau tác hợp lương duyên, vì trong Tiêu Vân Động hai người đã đồng tâm vĩnh kết. Thế thì nỗi khổ tâm của lão không phải là ít.
Từ khi Lý Thanh Hùng bị thương đến nay, mối tình giữa chàng và Đặng Mỹ Huệ có phần phai mờ, đó là lẽ dĩ nhiên vì bên mình chàng luôn luôn có một cô gái đẹp săn sóc là Nguyệt Lý Hằng Nga.
Nhưng chúng ta cũng nhận rằng Lý Thanh Hùng vẫn thầm yêu Đặng Mỹ Huệ, chỉ vì thời gian bôi xóa phần nào mà thôi.
Bây giờ, Truy Vân Thần Khất đề cập tới khiến chàng quá hối hận. Hình ảnh của Đặng Mỹ Huệ chiếm đoạt trái tim chàng. Không biết chàng khóc từ lúc nào mà đôi mắt ướt đẫm nước mắt.
Bỗng từ phía sau Nguyệt Lý Hằng Nga quất ngựa tiến sát bên mình chàng, thấy chàng khóc nàng kinh hãi vội hỏi :
- Hùng đệ sao thế? Thân thể không yên rồi phải không?
Có lẽ nàng không biết gì về câu chuyện giữa Truy Vân Thần Khất và Lý Thanh Hùng.
Lý Thanh Hùng nghe nàng nói lập tức cùi nước mắt đáp :
- Không sao cả! Tôi chỉ đau đầu tí thôi.
Nguyệt Lý Hằng Nga tưởng thật, nàng nói :
- Coi chừng thương thế lại tái phát đấy! Đơn Hoàn Kim lão tiền bối còn không?
Mau lấy ra uống đi để có sức đi đường, và lúc nào cần chúng ta hãy nghỉ một lúc rồi hãy đi.
Lời nói của nàng hàm chứa một mối chân tình, khiến Truy Vân Thần Khất thấy thế càng lo cho Đặng Mỹ Huệ.
Lão nói :
- Hùng đệ! Nàng này là...?
- Xin lỗi! Lúc nãy giờ tôi quên giới thiệu cho lão ca rồi! Đây là Hoa tỷ tỷ, môn đồ của Thiên Sơn thần ni.
Chàng quay lại nói với Lục Ngọc Hoa :
- Còn đây là Triệu đại ca, một trong Vũ Nội Tam Kỳ, chắc có lẽ tỷ tỷ đã nghe rồi chứ?
Truy Vân Thần Khất nhìn Nguyệt Lý Hằng Nga Lục Ngọc Hoa, một thiếu nữ yêu kiều là truyền nhân của Thiên Sơn thần ni. Lão tắc lười khen thầm, do đó lão không khỏi lo cho con gái của cố hữu Đặng Mỹ Huệ.
Nếu Lý Thanh Hùng có vì nàng này mà bỏ Đặng Mỹ Huệ thì thật là uổng công xây dựng của lão thì bảo sao lão không lo lắng.
Tâm trạng của con người luôn luôn có những sự ngờ vực viễn vông, chứ thật ra Lý Thanh Hùng không phải như lão tưởng tượng. Chỉ vì chàng bị thương nên không thể hành động gì đối với bạn tình chung mà thôi.
Lý Thanh Hùng uống một viên thần đơn của Kim Kiếm Sanh rồi quay qua hỏi Truy Vân Thần Khất :
- Sau khi chúng ta từ biệt nhau rồi, đại ca đã hành động gì sao không đem câu chuyện ấy kể lại cho đệ nghe? Tại sao lại gặp Vạn tiền bối?
Truy Vân Thần Khất trầm tư một lúc nói :
- Trong cuộc phiêu lưu vô định, tìm một người đâu có phải dễ dàng? Sự thật cuộc gặp gỡ đó là việc ngẫu nhiên không phải cầm mà được. Khi người ta muốn đến dù không mời người ta cũng đến.
Dừng một lát, lão tiếp :
- Cuột phiêu lưu của ta thật không phí công phu vì ta đã tìm ra được nhiều chuyện hay.
Lý Thanh Hùng hỏi :
- Chuyện gì?
- Chuyện về âm mưu của Phi Long bang Thiên Diện Nhân.
- Lý do nào các người chạy đến Cang Sơn đây?
Truy Vân Thần Khất cười hề hề :
- Thiên cơ bất khả lậu. Sau này Hùng đệ sẽ biết!
Cùng Nho Vạn Niệm Tổ ở phía sau “hừ” một tiếng rồi nói :
- Cả đời Triệu lão ca cứ chuyên môn làm cho người ta hồi hộp. Chúng ta là người nhà cả việc gì phải giấu giếm? Hừ! Lại có cái gì mà Thiên Cơ Bất Khả Lậu?
- Hì hì... Cùng Nho ơi! Ngươi không phải vì chuyện ấy mà đến đây làm gì? Bây giờ lão phu làm biếng nói lắm! Ngươi thế ta nói đi!
- Ờ! Không nói thì thôi, ai cần lắm sao?
Lý Thanh Hùng thấy hai người thân mật như thế nên không hỏi nữa, trái lại Nguyệt Lý Hằng Nga không nhịn được, nàng hỏi gấp :
- Hai vị lão tiền bối có gì lại không thể nói?
Truy Vân Thần Khất cười ha hả vuốt râu nói :
- Cô nương gấp gì lắm vậy? Muốn ta nói không khó, chỉ cần...
- Cần gì?
Cùng Nho xen vào :
- Chỉ cần cô nương giải quyết cái bện rượu của lão cái gì cũng được cả.
Câu nói này làm cho mấy người ôm bụng cười no. Lục Ngọc Hoa đáp :
- Được! Đợi một lát nữa có quán rượu sẽ mua một bình rượu ngon cho tiền bối, nhưng tiền bối không được gạt đấy nhé!
- Lẽ dĩ nhiên, lão phu luôn luôn giữ tín nghĩa, tuyệt đối không lừa gại ai cả.
Cùng Nho Vạn Niệm Tổ nói :
- Chẳng lẽ chỉ vì chén rượu hay sao? Ở đây, không ai gạt hũ rượu của ông đâu! Hãy nói ra nghe trước đã.
Truy Vân Thần Khất nói :
- Các ngươi có biết chuyện cướp đoạt hai báu vật của Ngân Câu Khách và phái Thiếu Lâm không?
Lý Thanh Hùng đáp :
- Có biết! Tôi đã được nghe trước đây hai tháng.
- Ai nói?
- Sư phụ tôi nói.
- Nói sao?
- Người bảo rằng hai báu vật này đã rơi vào tay Phi Long bang. Vậy nay đại ca đến đây cũng vì việc đó?
- Đúng! Chính ta đến đây vì chuyện đó!
Mai Hoa Thần Kiếm nghe noi cũng nóng nảy vì đồ nhi của lão là Châu Tiểu Kiếm bị lâm nạn trong vụ này, lão vội hỏi :
- Kỳ bải kia đã thu lại được chưa?
Truy Vân Thần Khất nhìn Mai Hoa Thần Kiếm lắc đầu than :
- Lệnh đồ của Vương huynh ngộ nạn. Bửu bối Ngọc Long Châu cũng đã vào tay bọn cướp rồi.
Mai Hoa Thần Kiếm kinh hãi :
- Ngọc Long Châu mất rồi sao? Thật là một đại họa.
Truy Vân Thần Khất từ từ nói :
- Còn nguy hơn nữa là bảo vật này chưa rớt vào tay Phi Long bang mà lại rơi vào tay tên Ngân Bì Tử của phái Không Động.
Lý Thanh Hùng hỏi :
- Bảo vật rơi vào tay Ngân Bì Tử là của Ngân Câu Khách hay của Thiếu Lâm?
- Bảo vật của Ngân Câu Khách.
Cùng Nho liền xen vào :
- Cả hai bảo vật đều rơi vào tay Không Động.
Truy Vân Thần Khất ngạc nhiên :
- Thật thế sao? Ngươi không phỉnh ta chớ?
Cùng Nho Vạn Niêm Tổ cười ha hả :
- Nếu không ta bôn ba đến đây làm gì? Mấy hôm nay tên Ngân Bì Tử của Không Động thật là khốn đốn vì Phi Long bang hay được đã tập trung võ lâm cao thủ đến đó mong cướp đoạt.
Mai Hoa Thần Kiếm cau mày hỏi :
- Van huynh! Nếu vậy thì đồ đệ của tôi bị rơi vào tay của phái Không Động?
- Không phải thế! Hắn đã được người ta cứu rồi, chẳng những hắn được cứu mà thôi, Hòa thượng của Thiếu Lâm và Võ Đang Huyền Chân cũng được cứu nốt.
Lý Thanh Hùng ngạc nhiên hỏi :
- Kẻ bắt ba người ấy là Phi Long bang mà tại sao báu vật kia lại rơi vào tay Không Động? Kẻ nào đã cứu ba người này?
Cùng Nho Vạn Niệm Tổ gật đầu nói :
- Đúng! Ba người ấy bị cao thủ Phi Long bang là Lục Sơn Song bắt đem đi giữa đường bị Chưởng môn Không Động là Ngân Bì Tử giựt đi, thế rồi họ được một kỳ nhân cứu thoát.
Lý Thanh Hùng hỏi :
- Vị kỳ nhân đó là ai?
Cùng Nho lắc đầu đáp :
- Ta cũng không biết, chỉ nghe như vậy thôi!
Lúc bấy giờ, Mai Hoa Thần Kiếm mới an tâm nói với mọi người :
- Từ đây đi đến Không Động chỉ còn vài mươi dặm, mà theo lời Vạn huynh nói như vậy thì các cao thủ của Phi Long bang đã tập trung ở Không Động rồi. Chắc chắn chúng ta qua đó sẽ gặp hiểm nguy. Không biết Vạn huynh có cách nào vẹn toàn hơn không?
Cùng Nho suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Muốn đến Thiên Sơn thì phải qua Ngọc Môn Quan rồi mới đến Thiên Sơn được, trên được này thì đúng như lời Vương huynh đoán, nguy hiểm lắm. Mà nếu không đi ngang qua Không Động sơn thì không có cách nào đến Ngọc Môn Quan cả.
Truy Vân Thần Khất nói :
- Vậy theo ý ngươi phải đi cách nào?
Cùng Nho suy nghĩ một lát nói :
- Đường tuy nguy hiểm song chúng ta bám sát hỗ trợ chắc chúng không làm gì được đâu!
Lý Thanh Hùng nghe nói, nghĩ đến thương thế, chàng rất đau khổ. Đối với những người này thì võ công làm gì bằng chàng, thế mà bây giờ phải nhờ đến họ hỗ trợ, mà sự hỗ trợ chưa chắc đã bảo đảm.
Đang lúc nói chuyện, năm người đã đến dưới chân Không Động sơn. Lúc bấy giờ trời đã tối, mấy người lần theo con đường quanh co như con rắn bò.
Bốn bề đều im lặng chỉ nghe tiếng gió thổi. Hai bên tàng cây bao phủ nên bóng tối lại càng tối thêm, giơ tay không thấy. Nếu mấy người này không có võ công thâm hậu thì khó dời chân lắm.
Con đường hẹp này chỉ vừa hai người đi, hơn nữa nơi đây là phạm vi của phái Không Động nên ai nấy đều chuẩn bi với tình thế khẩn trương. Người ngậm tăm, người cất lạc lặng lẽ tiến bước.
Điều làm cho người ta lo nhất là trên con đường này không có một hiện tượng gì đáng nghi. Theo lời của Cùng Nho thì nơi đây phải náo nhiệt mới đúng chứ, thế sao lại im lặng như tờ vậy?
Không lẽ Cùng Nho dọa chơi? Hay là Không Động vô tình không tìm biết địch tung?
Không! Chắc chắn không thể thế được, vì phái Không Động đã được bảo vật, lẽ dĩ nhiên phải đề phòng.
Nhưng lạ thật, không thấy một bóng người của Không Động phái, cũng không có một nhân vật võ lâm trong các phái khác. Đó là một việc phi thường đáng sợ hơn là đáng mừng.
Bỗng nhiên, Cùng Nho Vạn Niệm Tổ chạy rượt ra trước, ai nấy đều ngạc nhiên không hiểu gì cả, đoán chắc lão này đã trông thấy địch tung.
Nhưng lão lại dừng bước lại, đôi mắt chăm chăm nhìn đàng xa, Truy Vân Thần Khất cười nói :
- Cái gì thế?
Chỉ thấy Cùng Nho quay lại ra dấu bảo mọi người đứng im đó rồi lão vụt đi mất.
Đợi một lúc sau, không thấy lão trở lại, mọi người đều lo lắng. Thình lình Truy Vân Thần Khất cũng vụt bay luôn.
Đợi lâu quá không thấy hai người trở lại, Mai Hoa Thần Kiếm lấy làm lạ kêu Lý Thanh Hùng và Lục Ngọc Hoa đuổi tới trước một lúc, vẫn không thấy bóng ai cả.
Mai Hoa Thần Kiếm biết nguy cơ sắp đến, nhưng lão bình tĩnh tùy cơ ứng biến.
Thình lình đàng xâ có bóng người chớp một cái. Mai Hoa Thần Kiếm cùng hai người lách mình núp vào bên lùm cây, im lặng không dám thở.
Một lát sau bóng người kia biến mất. Mai Hoa Thần Kiếm khẽ nói :
- Hoa nhi! Hãy coi chừng hắn, để ta lên xem thử!
Mai Hoa Thần Kiếm phi thân lên trước, chạy một lát thấy Cùng Nho Vạn Niệm Tổ từ xa bay về kêu nói :
- Nguy quá! Chúng mình bị trúng kế rồi!
Cùng Nho quay qua hỏi Mai Hoa Thần Kiếm :
- Hai người kia đâu?
- Núp ở đằng kia kìa!
- Chết rồi!
Dứt lời, Cùng Nho phi thân về chỗ Lý Thanh Hùng và Lục Ngọc Hoa núp. Truy Vân Thần Khất và Mai Hoa Thần Kiếm cũng theo sau.
Đến nơi chỉ nghe Cùng Nho thét :
- Á!
Sau tiếng hét kinh sảng của Cùng Nho, cả ba người chụp xuống đất, chỉ thấy Nguyệt Lý Hằng Nga nằm mê man dưới đất, còn Lý Thanh Hùng không tìm thấy đâu cả.
Mai Hoa Thần Kiếm dậm chân kêu lớn :
- Chết rồi! Trời ơi, ta trúng kế Điệu Hổ Ly Sơn của địch rồi! Hùng đệ mất tích, ta biết đâu tìm bây giờ?
Hai người đều bị văng ra, chỉ thấy Mai Hoa Thần Kiếm lắc lư mấy cái rồi đứng vững lại như cũ. Còn Sa Mạc Phi Hồng văng xa hơn bảy bám bước, hét lên một tiếng, phun ra một miệng máu, lảo đảo té ngồi xuống đất, mặt mày xanh như tàu lá.
Truy Hồn Quỷ đứng một bên chuẩn bị tiếp cứu, nhưng khi lão vừa thấy ác chiêu xuất hiện, lão vừa đứng dậy thì chiến cuộc đã kết thúc đi ngay. Sa Mạc Phi Hồng đã té ngồi dưới đất, nội phủ bị chấn thương không thể cử động được.
Truy Hồn Quỷ lập tức nhảy tới bồng Sa Mạc Phi Hồng lên thì ôi thoi lão đã bị thương quá nặng. Nếu chuyên chữa không khéo sẽ bị tàn phế suốt đời hay có thể chết nữa là khác.
Bên kia, Truy Vân Thần Khất cũng chạy đến xem xét Mai Hoa Thần Kiếm, thì thấy lão vẫn đứng vững nhưng chân khi bị giảm nhiều. Truy Vân Thần Khất liền lấy ra một viên Cố Nguyên đơn đưa cho Mai Hoa Thần Kiếm uống, rồi bước qua nói với Truy Hồn Quỷ :
- Mách huynh! “Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu”, ngày nay chúng ta mang một món nợ này, xin hẹn cùng ngươi tại Hiệp Lương sơn sẽ thanh toán nhé!
Nói xong lão giơ tay ra hiệu cho moi người lên đường. Bỗng Truy Hồn Quỷ nhảy tới cản lộ hét lớn :
- Khoan đi đã! Thiếu nợ phải trả ngay! Hôm nay nếu chúng bây không chết thì ta chịu chết.
Lúc bấy giờ trên mặt Truy Hồn Quỷ đầy vẻ sát cơ, đôi mắt đổ lửa. mặt mày biến đủ màu sắc, ai thấy cũng phải lạnh mình.
Truy Vân Thần Khất cười ha hả nói :
- Ồ! Lão Quỷ ơi! Người ta bảo no mất ngon, giận mất khôn! Làm gì mà tức giận đến thế! Thiếu nợ thì trước sau gì cũng phải trả, việc gì mà phải vội? Không lẽ muốn ăn thịt chúng ta sao?
Lời nói kia chẳng khác lửa đổ thêm dầu, Truy Hồn Quỷ cắn răng hét lớn :
- Mi dám đùa, thật là một quả đấm ngàn cân.
Dứt lời, tống tới một chưởng đáng thẳng qua. Truy Vân Thần Khất chỉ liếc nhìn một mắt, méo miệng rồi phất tay áo, nhẹ nhàng lách qua một bên kêu lớn :
- Ối trời! Cứu mạng tôi với! Truy Hồn Quỷ muốn đòi nợ kìa!
Nói xong lão lắc lắc đôi vai, lách qua xa hơn một trượng lẹ như chớp. Lúc đó, Cùng Nho Vạn Niệm Tổ cũng thừa cơ hội Truy Vân Thần Khất đã lách xa, liền phất thân nhảy vào cản lại ở trước Truy Hồn Quỷ một cách hiên ngang và nói lớn :
- Mách lão! Hãy buông tay đi! Dầu sao cũng là tình bằng hữu. Triệt Triết nói quá phải. Nợ máu kia sẽ thanh toán xong tại Hiệp Lương sơn, không lẽ ngươi không đợi được sao?
Truy Hồn Quỷ đã tức giận đến cao độ. Dù cho Vạn Niệm Tổ có nói gì đi nữa, lão cũng không nghe, lại còn căm thù cả Cùng Nho nữa. Lão tống đôi chưởng và phóng luông hai cước và ngực Cùng Nho.
Nếu Truy Hồn Quỷ biết được Cùng Nho là nhân vật như thế nào, thì dám chắc lão có gan trời cũng không dám đánh.
Song chưởng vừa tống tới thì thấy hai vai Cùng Nho Vạn Niệm Tổ hơi lắc động một cái, dùng tuyệt thế khinh công chớp một cái mất dạng.
Lúc ấy, Truy Vân Thần Khất đứng một bên kêu lớn :
- Nguy quá! Bị cắn rốn rồi! Bớ ai đâu tiếp cứu!
Tới nước này thì quả thật Truy Hồn Quỷ điên lên mất. Lão thấy một cái bóng trước mắt là không cần hỏi đen trắng, cứ việc vung chưởng tống tới mà thôi.
Nhưng Cùng Nho Vạn Niệm Tổ đâu phải tầm thường, lão ta được sắp danh trong Vũ Nội Tam Kỳ ngang hàng với Vũ Nội Nhị Tồ thì đối với Truy Hồn Quỷ còn có nghĩa lý gì đâu!
Trước hành động điên cuồng liều lĩnh của Truy Hồn Quỷ, nếu không cho hắn một bài học thì làm sao giải quyết được vấn đề? Bởi vậy Cùng Nho Vạn Niệm Tổ phi ngang qua thình lình đánh một chiêu Hương Phong Phát Hiệu. Năm ngón tay xòe ra đâm tới, năm đường bắn tới như tên.
Truy Hồn Quỷ thất thế vận đủ mười hai thành công lực đẩy lên một chiêu Tam Vương Sát Chưởng. Đây là ngón sở trường của vị lục lâm ma đầu này. Trong đời lão đã dùng chiêu thức này làm tan xương nát thịt biết bao nhiêu.
Tuy thế đối với luồng cang phong của Cùng Nho Vạn Niệm Tổ không ăn nhằm gì, trái lại còn làm cho Cùng Nho có thể thừa cơ phát uy trị địch.
Khi hai luồng cang phong sắp chạm nhau, Cùng Nho lập tức thâu cang chỉ về, chớp mình lách qua, đập ra hai chưởng đánh về phía Chỉ Đường huyệt của Truy Hồn Quỷ.
Truy Hồn Quỷ muốn đánh tới thì không thấy Cùng Nho Vạn Niệm Tổ đâu nữa. Hai luồng chưởng phong gấp rút ào tới phóng ngay Chỉ Đường huyệt lão la hoảng lên nhảy nghiêng qua. Thình lình Cùng Nho lại hiện trước mặt cười ha hả nói :
- Ta nhân nhượng lắm đấy!
Truy Hồn Quỷ nghe nói rất ngạc nhiên, vì thấy mình không thất chiêu mà sao đối phương bảo nhân nhượng. Lão xem xét lại thì quả nhiên bên tay áo phía mặt bị thủng năm lỗ.
Nhìn năm lỗ thủng, mặt mày lão biến sắc :
“Thế này thì võ công của hắn cao hơn mình nhiều quá! Chẳng lẽ tên Cùng Nho này lại đạt đến trình độ đó sao?”
Nghĩ như thế, Truy Hồn Quỷ đứng sững không hành động gì cả.
Không đâu! Thật ra công lực của Cùng Nho Vạn Niệm Tổ cũng không cao hơn Truy Hồn Quỷ mấy, nhưng vì chiêu thức lão thần kỳ và lại biết tùy cơ ứng chiến mà thôi.
Bỗng nhiên, Truy Vân Thần Khất nhảy tới cười ha ha nói :
- Mách lão ơi! Chúng ta lại bị thiếu thêm nợ nữa rồi! Thôi, xin giã từ nhé! Hãy chờ Hiệp Lương sơn đủ mặt chính tà, lúc đó dù ngươi không đòi chúng ta cũng trả lại công đạo cho.
Dứt lời, Truy Vân Thần Khất quay qua ngó Lý Thanh Hùng hét :
- Đi chớ! Hay còn muốn đợi xem lão tự sát nữa sao?
Nói xong, lão chạy nhanh ra trước dẫn đường, không thèm ngó lại. Lão làm ra vẻ hiên ngang như kẻ thắng trận vậy.
Mọi người giục ngựa theo sau, ai nấy đều cười vui đắc chí như thoát qua được một trở ngại đáng kể.
Lý Thanh Hùng quất ngựa chạy đến bên Truy Vân Thần Khất khẽ hỏi :
- Triệu lão ca! Tại sao Vạn Niệm Tổ lão ca lại cùng ở Bách Long Trấn đây?
Truy Vân Thần Khất chậm bước qua lại, cười nói :
- Không lẽ Hùng đệ lại không muốn ta đến đây sao?
Lý Thanh Hùng hoảng sợ cải chính :
- Không phải tôi cố ý hỏi như vậy đâu!
- Ta đi đâu không được, nhưng khổ nổi là mỗi khi rời Hùng đệ thì đã xảy ra đại họa thật có đáng đánh không?
Câu nói của Truy Vân Thần Khất không căn cứ, khiến Lý Thanh Hùng không hiểu gì cả, chàng vội hỏi :
- Tôi làm gì mà gọi là gây đại họa?
Truy Vân Thần Khất “hừ” một tiếng rồi nói :
- Còn chối nữa sao? Ta hỏi con cháu gái của ta đi đâu rồi?
Câu hỏi này như một mũi dao nhọn đâm vào tim chàng, chàng cảm thấy nghẹt thở.
Thật thế, đã lâu lắm chàng không còn nghĩ đến Đặng Mỹ Huệ nữa, nay Truy Vân Thần Khất nhắc tới, chàng cảm thấy đau nhói trong lòng, không biết trả lời như thế nào cả.
Truy Vân Thần Khất trợn mắt hét :
- Chẳng lẽ Hùng đệ bỏ nàng rồi sao? Ồ! Quả thật một kẻ bạc tình! Nếu đệ không bị thương nặng, ta phải trừng trị ngay mới được.
Dứt lời, Truy Vân Thần Khất vẫn nhìn trừng trừng Lý Thanh Hùng, chàng cúi đầu buồn bã ra vẻ đâu khổ lắm.
Tuyệt Kỹ thư sinh Lý Thanh Hùng thật tình bỏ Đặng Mỹ Huệ rồi sao? Không! Ta đừng quên đổ tội oan ức cho chàng như thế! Hay là Lý Thanh Hùng đã thiếu trách nhiệm bảo vệ cho nàng chăng?
Truy Vân Thần Khất nói :
- Ta xem đệ là kẻ “có mới nới củ”. Ừ, phải lắm mà, con nhỏ đó đẹp biết bao nhiêu? Hèn gì không cần đến cháu ta nữa là phải.
Lý Thanh Hùng vội giải thích :
- Không đâu! Bởi vì tôi không đủ sức bảo vệ nàng, nên bị Phi Long bang bắt đi.
Đệ không bao giờ quên nàng cả!
Truy Vân Thần Khất thấy chàng ra vẻ đau đớn, lão cười hì hì :
- Thôi, đừng hoảng hốt nữa! Ta nói đùa đó thôi, câu chuyện của Huệ nhi ta đã biết rõ. Cả đến hành động của đệ tại Huỳnh Long sơn ta cũng đều biết hết. Không biết rồi đây sẽ làm sao cứu nàng đây!
Lý Thanh Hùng đáp :
- Nếu được lành bệnh, dù chết tôi cũng cứu cho được Huệ muội muội mới nghe.
Truy Vân Thần Khất gật đầu tỏ ý khen ngợi Lý Thanh Hùng.
Tại sao lão đem câu chuyện Đặng Mỹ Huệ bị bắt ra nói có phải là lạc đề không?
Không! Sở dĩ Truy Vân Thần Khất để cho Lý Thanh Hùng dắt dẫn Đặng Mỹ Huệ là muốn cho chúng trao đổi tâm tình sâu sắc, mong ngày sau tác hợp lương duyên, vì trong Tiêu Vân Động hai người đã đồng tâm vĩnh kết. Thế thì nỗi khổ tâm của lão không phải là ít.
Từ khi Lý Thanh Hùng bị thương đến nay, mối tình giữa chàng và Đặng Mỹ Huệ có phần phai mờ, đó là lẽ dĩ nhiên vì bên mình chàng luôn luôn có một cô gái đẹp săn sóc là Nguyệt Lý Hằng Nga.
Nhưng chúng ta cũng nhận rằng Lý Thanh Hùng vẫn thầm yêu Đặng Mỹ Huệ, chỉ vì thời gian bôi xóa phần nào mà thôi.
Bây giờ, Truy Vân Thần Khất đề cập tới khiến chàng quá hối hận. Hình ảnh của Đặng Mỹ Huệ chiếm đoạt trái tim chàng. Không biết chàng khóc từ lúc nào mà đôi mắt ướt đẫm nước mắt.
Bỗng từ phía sau Nguyệt Lý Hằng Nga quất ngựa tiến sát bên mình chàng, thấy chàng khóc nàng kinh hãi vội hỏi :
- Hùng đệ sao thế? Thân thể không yên rồi phải không?
Có lẽ nàng không biết gì về câu chuyện giữa Truy Vân Thần Khất và Lý Thanh Hùng.
Lý Thanh Hùng nghe nàng nói lập tức cùi nước mắt đáp :
- Không sao cả! Tôi chỉ đau đầu tí thôi.
Nguyệt Lý Hằng Nga tưởng thật, nàng nói :
- Coi chừng thương thế lại tái phát đấy! Đơn Hoàn Kim lão tiền bối còn không?
Mau lấy ra uống đi để có sức đi đường, và lúc nào cần chúng ta hãy nghỉ một lúc rồi hãy đi.
Lời nói của nàng hàm chứa một mối chân tình, khiến Truy Vân Thần Khất thấy thế càng lo cho Đặng Mỹ Huệ.
Lão nói :
- Hùng đệ! Nàng này là...?
- Xin lỗi! Lúc nãy giờ tôi quên giới thiệu cho lão ca rồi! Đây là Hoa tỷ tỷ, môn đồ của Thiên Sơn thần ni.
Chàng quay lại nói với Lục Ngọc Hoa :
- Còn đây là Triệu đại ca, một trong Vũ Nội Tam Kỳ, chắc có lẽ tỷ tỷ đã nghe rồi chứ?
Truy Vân Thần Khất nhìn Nguyệt Lý Hằng Nga Lục Ngọc Hoa, một thiếu nữ yêu kiều là truyền nhân của Thiên Sơn thần ni. Lão tắc lười khen thầm, do đó lão không khỏi lo cho con gái của cố hữu Đặng Mỹ Huệ.
Nếu Lý Thanh Hùng có vì nàng này mà bỏ Đặng Mỹ Huệ thì thật là uổng công xây dựng của lão thì bảo sao lão không lo lắng.
Tâm trạng của con người luôn luôn có những sự ngờ vực viễn vông, chứ thật ra Lý Thanh Hùng không phải như lão tưởng tượng. Chỉ vì chàng bị thương nên không thể hành động gì đối với bạn tình chung mà thôi.
Lý Thanh Hùng uống một viên thần đơn của Kim Kiếm Sanh rồi quay qua hỏi Truy Vân Thần Khất :
- Sau khi chúng ta từ biệt nhau rồi, đại ca đã hành động gì sao không đem câu chuyện ấy kể lại cho đệ nghe? Tại sao lại gặp Vạn tiền bối?
Truy Vân Thần Khất trầm tư một lúc nói :
- Trong cuộc phiêu lưu vô định, tìm một người đâu có phải dễ dàng? Sự thật cuộc gặp gỡ đó là việc ngẫu nhiên không phải cầm mà được. Khi người ta muốn đến dù không mời người ta cũng đến.
Dừng một lát, lão tiếp :
- Cuột phiêu lưu của ta thật không phí công phu vì ta đã tìm ra được nhiều chuyện hay.
Lý Thanh Hùng hỏi :
- Chuyện gì?
- Chuyện về âm mưu của Phi Long bang Thiên Diện Nhân.
- Lý do nào các người chạy đến Cang Sơn đây?
Truy Vân Thần Khất cười hề hề :
- Thiên cơ bất khả lậu. Sau này Hùng đệ sẽ biết!
Cùng Nho Vạn Niệm Tổ ở phía sau “hừ” một tiếng rồi nói :
- Cả đời Triệu lão ca cứ chuyên môn làm cho người ta hồi hộp. Chúng ta là người nhà cả việc gì phải giấu giếm? Hừ! Lại có cái gì mà Thiên Cơ Bất Khả Lậu?
- Hì hì... Cùng Nho ơi! Ngươi không phải vì chuyện ấy mà đến đây làm gì? Bây giờ lão phu làm biếng nói lắm! Ngươi thế ta nói đi!
- Ờ! Không nói thì thôi, ai cần lắm sao?
Lý Thanh Hùng thấy hai người thân mật như thế nên không hỏi nữa, trái lại Nguyệt Lý Hằng Nga không nhịn được, nàng hỏi gấp :
- Hai vị lão tiền bối có gì lại không thể nói?
Truy Vân Thần Khất cười ha hả vuốt râu nói :
- Cô nương gấp gì lắm vậy? Muốn ta nói không khó, chỉ cần...
- Cần gì?
Cùng Nho xen vào :
- Chỉ cần cô nương giải quyết cái bện rượu của lão cái gì cũng được cả.
Câu nói này làm cho mấy người ôm bụng cười no. Lục Ngọc Hoa đáp :
- Được! Đợi một lát nữa có quán rượu sẽ mua một bình rượu ngon cho tiền bối, nhưng tiền bối không được gạt đấy nhé!
- Lẽ dĩ nhiên, lão phu luôn luôn giữ tín nghĩa, tuyệt đối không lừa gại ai cả.
Cùng Nho Vạn Niệm Tổ nói :
- Chẳng lẽ chỉ vì chén rượu hay sao? Ở đây, không ai gạt hũ rượu của ông đâu! Hãy nói ra nghe trước đã.
Truy Vân Thần Khất nói :
- Các ngươi có biết chuyện cướp đoạt hai báu vật của Ngân Câu Khách và phái Thiếu Lâm không?
Lý Thanh Hùng đáp :
- Có biết! Tôi đã được nghe trước đây hai tháng.
- Ai nói?
- Sư phụ tôi nói.
- Nói sao?
- Người bảo rằng hai báu vật này đã rơi vào tay Phi Long bang. Vậy nay đại ca đến đây cũng vì việc đó?
- Đúng! Chính ta đến đây vì chuyện đó!
Mai Hoa Thần Kiếm nghe noi cũng nóng nảy vì đồ nhi của lão là Châu Tiểu Kiếm bị lâm nạn trong vụ này, lão vội hỏi :
- Kỳ bải kia đã thu lại được chưa?
Truy Vân Thần Khất nhìn Mai Hoa Thần Kiếm lắc đầu than :
- Lệnh đồ của Vương huynh ngộ nạn. Bửu bối Ngọc Long Châu cũng đã vào tay bọn cướp rồi.
Mai Hoa Thần Kiếm kinh hãi :
- Ngọc Long Châu mất rồi sao? Thật là một đại họa.
Truy Vân Thần Khất từ từ nói :
- Còn nguy hơn nữa là bảo vật này chưa rớt vào tay Phi Long bang mà lại rơi vào tay tên Ngân Bì Tử của phái Không Động.
Lý Thanh Hùng hỏi :
- Bảo vật rơi vào tay Ngân Bì Tử là của Ngân Câu Khách hay của Thiếu Lâm?
- Bảo vật của Ngân Câu Khách.
Cùng Nho liền xen vào :
- Cả hai bảo vật đều rơi vào tay Không Động.
Truy Vân Thần Khất ngạc nhiên :
- Thật thế sao? Ngươi không phỉnh ta chớ?
Cùng Nho Vạn Niêm Tổ cười ha hả :
- Nếu không ta bôn ba đến đây làm gì? Mấy hôm nay tên Ngân Bì Tử của Không Động thật là khốn đốn vì Phi Long bang hay được đã tập trung võ lâm cao thủ đến đó mong cướp đoạt.
Mai Hoa Thần Kiếm cau mày hỏi :
- Van huynh! Nếu vậy thì đồ đệ của tôi bị rơi vào tay của phái Không Động?
- Không phải thế! Hắn đã được người ta cứu rồi, chẳng những hắn được cứu mà thôi, Hòa thượng của Thiếu Lâm và Võ Đang Huyền Chân cũng được cứu nốt.
Lý Thanh Hùng ngạc nhiên hỏi :
- Kẻ bắt ba người ấy là Phi Long bang mà tại sao báu vật kia lại rơi vào tay Không Động? Kẻ nào đã cứu ba người này?
Cùng Nho Vạn Niệm Tổ gật đầu nói :
- Đúng! Ba người ấy bị cao thủ Phi Long bang là Lục Sơn Song bắt đem đi giữa đường bị Chưởng môn Không Động là Ngân Bì Tử giựt đi, thế rồi họ được một kỳ nhân cứu thoát.
Lý Thanh Hùng hỏi :
- Vị kỳ nhân đó là ai?
Cùng Nho lắc đầu đáp :
- Ta cũng không biết, chỉ nghe như vậy thôi!
Lúc bấy giờ, Mai Hoa Thần Kiếm mới an tâm nói với mọi người :
- Từ đây đi đến Không Động chỉ còn vài mươi dặm, mà theo lời Vạn huynh nói như vậy thì các cao thủ của Phi Long bang đã tập trung ở Không Động rồi. Chắc chắn chúng ta qua đó sẽ gặp hiểm nguy. Không biết Vạn huynh có cách nào vẹn toàn hơn không?
Cùng Nho suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Muốn đến Thiên Sơn thì phải qua Ngọc Môn Quan rồi mới đến Thiên Sơn được, trên được này thì đúng như lời Vương huynh đoán, nguy hiểm lắm. Mà nếu không đi ngang qua Không Động sơn thì không có cách nào đến Ngọc Môn Quan cả.
Truy Vân Thần Khất nói :
- Vậy theo ý ngươi phải đi cách nào?
Cùng Nho suy nghĩ một lát nói :
- Đường tuy nguy hiểm song chúng ta bám sát hỗ trợ chắc chúng không làm gì được đâu!
Lý Thanh Hùng nghe nói, nghĩ đến thương thế, chàng rất đau khổ. Đối với những người này thì võ công làm gì bằng chàng, thế mà bây giờ phải nhờ đến họ hỗ trợ, mà sự hỗ trợ chưa chắc đã bảo đảm.
Đang lúc nói chuyện, năm người đã đến dưới chân Không Động sơn. Lúc bấy giờ trời đã tối, mấy người lần theo con đường quanh co như con rắn bò.
Bốn bề đều im lặng chỉ nghe tiếng gió thổi. Hai bên tàng cây bao phủ nên bóng tối lại càng tối thêm, giơ tay không thấy. Nếu mấy người này không có võ công thâm hậu thì khó dời chân lắm.
Con đường hẹp này chỉ vừa hai người đi, hơn nữa nơi đây là phạm vi của phái Không Động nên ai nấy đều chuẩn bi với tình thế khẩn trương. Người ngậm tăm, người cất lạc lặng lẽ tiến bước.
Điều làm cho người ta lo nhất là trên con đường này không có một hiện tượng gì đáng nghi. Theo lời của Cùng Nho thì nơi đây phải náo nhiệt mới đúng chứ, thế sao lại im lặng như tờ vậy?
Không lẽ Cùng Nho dọa chơi? Hay là Không Động vô tình không tìm biết địch tung?
Không! Chắc chắn không thể thế được, vì phái Không Động đã được bảo vật, lẽ dĩ nhiên phải đề phòng.
Nhưng lạ thật, không thấy một bóng người của Không Động phái, cũng không có một nhân vật võ lâm trong các phái khác. Đó là một việc phi thường đáng sợ hơn là đáng mừng.
Bỗng nhiên, Cùng Nho Vạn Niệm Tổ chạy rượt ra trước, ai nấy đều ngạc nhiên không hiểu gì cả, đoán chắc lão này đã trông thấy địch tung.
Nhưng lão lại dừng bước lại, đôi mắt chăm chăm nhìn đàng xa, Truy Vân Thần Khất cười nói :
- Cái gì thế?
Chỉ thấy Cùng Nho quay lại ra dấu bảo mọi người đứng im đó rồi lão vụt đi mất.
Đợi một lúc sau, không thấy lão trở lại, mọi người đều lo lắng. Thình lình Truy Vân Thần Khất cũng vụt bay luôn.
Đợi lâu quá không thấy hai người trở lại, Mai Hoa Thần Kiếm lấy làm lạ kêu Lý Thanh Hùng và Lục Ngọc Hoa đuổi tới trước một lúc, vẫn không thấy bóng ai cả.
Mai Hoa Thần Kiếm biết nguy cơ sắp đến, nhưng lão bình tĩnh tùy cơ ứng biến.
Thình lình đàng xâ có bóng người chớp một cái. Mai Hoa Thần Kiếm cùng hai người lách mình núp vào bên lùm cây, im lặng không dám thở.
Một lát sau bóng người kia biến mất. Mai Hoa Thần Kiếm khẽ nói :
- Hoa nhi! Hãy coi chừng hắn, để ta lên xem thử!
Mai Hoa Thần Kiếm phi thân lên trước, chạy một lát thấy Cùng Nho Vạn Niệm Tổ từ xa bay về kêu nói :
- Nguy quá! Chúng mình bị trúng kế rồi!
Cùng Nho quay qua hỏi Mai Hoa Thần Kiếm :
- Hai người kia đâu?
- Núp ở đằng kia kìa!
- Chết rồi!
Dứt lời, Cùng Nho phi thân về chỗ Lý Thanh Hùng và Lục Ngọc Hoa núp. Truy Vân Thần Khất và Mai Hoa Thần Kiếm cũng theo sau.
Đến nơi chỉ nghe Cùng Nho thét :
- Á!
Sau tiếng hét kinh sảng của Cùng Nho, cả ba người chụp xuống đất, chỉ thấy Nguyệt Lý Hằng Nga nằm mê man dưới đất, còn Lý Thanh Hùng không tìm thấy đâu cả.
Mai Hoa Thần Kiếm dậm chân kêu lớn :
- Chết rồi! Trời ơi, ta trúng kế Điệu Hổ Ly Sơn của địch rồi! Hùng đệ mất tích, ta biết đâu tìm bây giờ?