CHƯƠNG 9
Vẫn là Thạch Dục Lam biết kiềm chế nhất, nhìn nhìn Vân Kích Huyền, làm một cái lễ, mỉm cười, “Quý tính huynh đài?”
Vân Kích Huyền từ trên nhánh cây nhảy xuống, phủi phủi vụn bánh trên tay áo, làm cái đáp lễ, “Tại hạ Vân Kích Huyền, là tiểu thúc của Kích Tiêu.” Vô cùng đơn giản một câu, liền đem tất cả mũi tên chuyển hướng về phía Vân Kích Tiêu đang ở một bên chớp mắt vô tội nhìn mọi người.
“Thập yêu? Nguyên lai là tiểu thúc Kích Tiêu a, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Cười đến rất ôn nhu nga ~ chính là. . . Thạch Dục Lam, gân xanh trên tay ngươi là sao. . .
“Thật hèn hạ, một người còn chưa đủ sao, ngay cả thân thích đều gọi tới.” Mọi người hung tợn trừng Vân Kích Tiêu, rất có xúc động muốn bầm thây vạn đoạn người kia.
“Di? Từ từ, ta cái gì cũng không biết a!!” Đột nhiên phát hiện chính mình biến thành kẻ chịu tội thay, Vân Kích Tiêu gấp rút giải thích, “Ta căn bản không gọi hắn đến, không đúng, ta là kiên quyết phản đối hắn tới!!”
“Lần này là tiểu thúc, lần sau có thể hay không gọi tới cha ngươi, gia gia ngươi a!” Mọi người bị khí điên rồi, vốn đã có nhiều đối thủ như vậy, như thế nào còn từ trên trời rớt xuống một người a!
Vừa nghe đến “gia gia” hai chữ, nhớ tới thân thế vừa mới biết được, nộ hỏa thật vất vả áp chế lại xông ra, cực độ phẫn nộ khiến Vân Kích Tiêu không thể tái tiếp tục ngụy trang, hai mắt lãnh khí, ánh mắt ác liệt đảo qua mấy người vây quanh mình, cắn răng gầm nhẹ, “Đừng ở trước mặt ta nhắc tới “gia gia” hai chữ.”
Vân Kích Huyền nghe tiếng gầm áp bức người khác tới cực điểm kia, không khỏi cả kinh, đây là thanh âm đặc biệt lúc Vân Kích Tiêu sinh khí, chẳng lẽ những lời vừa nói đều bị Vân Kích Tiêu nghe được? Lo lắng nhìn nhìn Vân Kích Tiêu vẻ mặt cứ như Atula, Vân Kích Huyền bất đắc dĩ thở dài, giấy không gói được lửa a, Kích Tiêu sớm muộn gì cũng sẽ biết, hơn nữa, Kích Tiêu đã trưởng thành, có quyền biết sự thật.
Mọi người bởi vì biểu tình Vân Kích Tiêu thay đổi mà lập tức khẩn trương, đề cao cảnh giác, e sợ bị đối phương ám toán.
Tựa hồ cũng cảm thấy bầu không khí áp lực này, Thụy Âm bước lên phía trước hoà giải, hắn cũng không muốn ở đây nhìn một đám cao thủ đánh nhau, thế nào chính mình cũng sẽ bị liên lụy a, “Nột nột, các vị, thời gian không còn sớm , chúng ta trở về tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
“Nam nhân nói chuyện, nữ nhân đừng chen vào.” Tất cả trăm miệng một lời, cũng không quay đầu lại nhìn. Thị a, đang lúc thời khắc khẩn trương, ai rảnh để ý người phía sau nói chuyện rốt cuộc là ai a.
Nguồn gốc gây ra mọi chuyện, Vân Kích Huyền, đứng ở một bên xem kịch vui, nhìn Thụy Âm sắc mặt đại biến, vất vả cố gắng nhịn cười, bằng không hội phá hư kế hoạch, mọi chuyện tiến hành thực thuận lợi a, thậm chí vượt qua cả dự đoán của bản thân. Bất quá, hảo thú vị a, gương mặt lúc nãy còn thực đáng yêu trong nháy mắt xanh còn hơn cả tàu lá.
Thụy Âm trên đầu nổi đầy gân xanh, hắn cố gắng nở nụ cười, nhưng càng cười càng cứng ngắc, càng cười càng khủng bố, cuối cùng liền biến thành mặt quỷ. Hắn nhảy dựng lên, đánh vào gáy mỗi người một cái.
“Ngươi!” Đột nhiên bị đánh, mọi người lửa giận ngút trời quay đầu, nhìn xem là ai ăn gan hùm mật gấu, dám động thủ trên đầu thái tuế, nhưng không nghĩ tới nhìn đến chính là bảo bối Thụy Âm biểu tình còn hung ác hơn cả bọn họ, nhất thời đều như rùa rụt cổ.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi cái gì ngươi! Lão hổ không phát uy các ngươi nghĩ ta là Hello Kitty?! Nói ta là nữ nhân?! Ân? Con mắt nào của các ngươi nhìn đến ta là nữ nhân? Các ngươi có ta có, các ngươi không có ta cũng không có? Như thế nào đem ta đương nữ nhân? Tin hay không ngày mai ta cho các ngươi toàn bộ biến thành nhân yêu! Ta hảo tâm khuyên can, thế mà thái độ của các ngươi là sao?! Các ngươi ỷ mình nhân cao mã đại, khi dễ ta a?!” Thụy Âm thở hổn hển, vỗ vỗ ngực giúp chính mình thuận khí một chút, “Toàn bộ quỳ xuống cho ta, hảo hảo ngẫm lại! Dám vũ nhục nam tính tự tôn kiêu ngạo của ta!”
Mọi người bất đắc dĩ hướng Thụy Âm lần lượt quỳ xuống, rồi sau đó đồng thời ngẩng đầu ủy khuất nhìn người kia tức giận đến hai má đỏ bừng, đương nhiên, Lệ Lẫm Sát chính là khinh thường quay đầu.
“Ai cho các ngươi hướng ta quỳ xuống?! Toàn bộ xoay người sang chỗ khác! Không được dùng loại ánh mắt này xem ta! Ta oan uổng các ngươi?!” (cho nên nói, nữ vương thụ cùng đế vương công thường thường đi đôi với nhau)
Mọi người vô hạn ủy khuất trông mong nhìn ác quỷ Thụy Âm, vô hạn ủy khuất xoay người đưa lưng về phía Thụy Âm, thật sự là vô hạn thê thảm vô hạn bi thương a.
Vân Kích Huyền lặng lẽ đến bên cạnh Thụy Âm, hướng Thụy Âm nhất thời kinh ngạc ra hiệu im lặng, sau đó không đợi Thụy Âm phản ứng, liền ôm lấy hắn, nhân lúc không ai phát hiện liền thi triển khinh công biến mất trong trời đêm.
Vân Kích Tiêu quỳ một hồi liền tê dại, lúc lắc người, phát hiện Thụy Âm không lên tiếng mắng, liền thử trộm nhìn đằng sau, kết quả chạm tới hai mắt lạnh như băng của Lệ Lẫm Sát, vội vàng quay đầu, lặng lẽ hướng bên cạnh xê dịch, tái nhìn, một bả phi đao, một cái phi tiêu xẹt ngang qua chóp mũi, bèn nhanh như chớp quay đầu lại. Tái xê dịch thêm chút nữa, quay đầu nhìn, lần này lại bị biểu tình ôn nhu dối trá của Thạch Dục Lam kia dọa, lại quay đầu, lại tái xê dịch, lại tái nhìn, rốt cục nhìn không tới người, đằng sau hảo trống trải nga, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, từ từ. . . Hảo trống trải?! “Tiểu Âm Âm đâu?”
Nghe tiếng Vân Kích Tiêu, mọi người lập tức quay đầu, phát hiện không chỉ có Thụy Âm không thấy, Vân Kích Huyền cũng không thấy luôn, lửa giận bốc cao, đồng loạt đứng dậy, “Đáng chết, bị lừa!!” Mọi người giận chó đánh mèo, đem toàn bộ lửa giận hừng hực chuyển dời đến Vân Kích Tiêu, hơn nữa còn nung cháy lớn gấp bội.
“Ta vô tội! Ta cái gì cũng không biết!! Còn có. . . Hiện tại tìm Tiểu Âm Âm có phải là trọng yếu hơn không a?”
“Nợ này nhớ kỹ! Chờ chúng ta tìm được Âm Âm xem như thế nào thu thập ngươi!!” Hung tợn bỏ lại một câu, mọi người liền chia nhau đi tìm Âm Âm.
Vân Kích Tiêu ở tại chỗ khóc không ra nước mắt, cảm thấy ủy khuất vô cùng, “Tiểu thúc, ta chán ghét ngươi.”
××××× Tầng hầm rộng rãi vì bốn phía chất đống máy móc mà trở nên nhỏ hẹp, bên trong, một nam tử râu ria xồm xoàm, mang kính đen, tay trái búa, tay phải cờ lê, trong miệng còn ngậm đinh ốc dài, vùi đầu làm việc. Giữa thanh âm hỗn loạn “Binh binh bàng bàng” có tiếng bụng kêu vì đói.
“Đinh đông ——” chuông cửa vang lên, theo sau là tiếng một người, “Tiên sinh, thức ăn ngài gọi mang tới!”
“Ân ~~ ta hận thức ăn bên ngoài!” Nam tử hung hăng cắn tay áo, đầu lắc như trống bỏi, “Vĩnh viễn chỉ có một khối cơm dài 4cm, rộng 2cm, cao 2cm, bốn miếng rau xanh, năm miếng thịt, một cái đùi gà, một miếng xương sườn, bốn cây nấm, nửa chén canh!” Cầm lên bức ảnh chụp bữa cơm Thụy Âm làm —— đây là thứ động viên tinh thần nam tử. . .
“Tiên sinh!! Thức ăn ngài gọi mang tới!!” Người đưa thức ăn dường như muốn phá cửa mà vào.
“Đến đây đến đây! Thật là, người đưa thức ăn gì mà giống thổ phỉ quá a. . .” Nam tử thở dài, buông tấm hình yêu dấu, đứng lên, nhìn cái máy sắp xong, xiết chặt nắm tay, ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn, “Cố chịu hai ba ngày! Cố chịu hai ba ngày! Ta có thể ăn cơm Âm Âm làm!! Lần này ta sẽ không tái phạm sai lầm!! Khổ tận cam lai, mây tan sẽ thấy mặt trời a!!”
“Tiên sinh!!! Thức ăn ngài gọi mang tới a a a a a!” Đại môn đã muốn bắt đầu lung lay sắp đổ.
“Đến đây đến đây! !” Chùi nước miếng không cẩn thận chảy ra, nam nhân vội lấy tiền chạy đi.
××××× “Làm sao bây giờ. . .” Thụy Âm khẩn trương kéo tay áo Vân Kích Huyền đưa vào miệng cắn cắn, “Xong rồi xong rồi, ta thế nhưng bắt bọn họ năm người quỳ xuống. . . Mấy người kia không nói đi, ngay cả quỷ nam ta cũng bắt quỳ . . . Cái này thật là xong rồi, hắn sẽ làm thịt ta!!” Rốt cục tỉnh táo lại, Thụy Âm bắt đầu hối hận không thôi hành vi hung ác vừa rồi của mình, buông ra tay áo Vân Kích Huyền, ngược lại nắm lấy vai người kia liều mạng lắc, “Tử Đằng, ngươi có thể hiểu được tâm tình của ta sao?!”
“Hảo hảo hảo, ta hiểu được.” Vân Kích Huyền bất đắc dĩ nhìn người trước mặt, vỗ vỗ lưng người kia an ủi.
“Ngươi không hiểu!” Thụy Âm nổi giận buông ra Vân Kích Huyền, cầm lấy gối lông ngỗng mềm mại bên cạnh, chôn đầu trong đó, “Bọn họ sẽ lột da ta, rút gân ta, uống huyết ta, ăn thịt ta ~~ oa oa oa ~~” (mấy tiểu công, các ngươi còn không hảo hảo tỉnh lại, ở trong mắt Âm Âm thụ các ngươi đều thành thực nhân tộc).
“Thả lỏng thả lỏng, sẽ không, bọn họ thương ngươi còn không kịp.” Vân Kích Huyền lột vỏ một trái vải, đưa đến bên miệng Thụy Âm, “Âm, đến, ăn vải.”
Thụy Âm đang khóc thút thít ngẩng đầu, một ngụm nuốt gọn trái vải, “Hảo ngọt!” Cuối cùng, còn thòm thèm liếm liếm nước còn dính trên tay Vân Kích Huyền, “Vải ngọt như vậy, ta lần đầu tiên ăn đó.”
“Ô” giống như bị điện giật, Vân Kích Huyền nhìn đến Thụy Âm vươn đầu lưỡi liếm liếm môi thì tựa hồ có một cỗ nhiệt lưu đi xuống. Vân Kích Huyền vội cưỡng chế lại, không được, còn chưa tới thời cơ, vội vàng sẽ đả thảo kinh xà, làm không tốt còn có thể dọa đến Thụy Âm.
“Nơi này là chỗ nào?” Lúc này mới phát hiện Vân Kích Huyền đưa mình tới một nơi xa lạ, mà hắn đang ngồi trong một tiểu đình tử, vén lên tử sa trướng, Thụy Âm ló đầu nhìn cảnh sắc chung quanh. Tuy rằng đêm tối, nhưng nương theo ánh trăng, vẫn có thể thấy rõ. Non xanh nước biếc, trăng thanh gió mát, tiếng côn trùng kêu vang. Gió đêm mát lạnh mơn man trên mặt, sóng nước dưới ánh trăng phát ra lân lân quang mang, “Thật đẹp a. . .”
Lau tay, Vân Kích Huyền đi đến, nhỏ giọng nói bên tai Thụy Âm, “Đẹp sao? Nơi này chỉ có mình ta biết, đình này kêu ‘Nguyệt Huyền đình’, bất quá, về sau, ta quyết định cải danh vi ‘Âm Huyền đình’.”
“Âm Huyền đình? Đình của Thụy Âm cùng Vân Kích Huyền? Tử Đằng. . . Ngươi thật sự là người tốt!” Thụy Âm ngẩng đầu hướng Vân Kích Huyền cười xán lạn, “Thế nhưng đem đình của ngươi cho ta một nửa!”
Nụ cười này khiến hỏa Vân Kích Huyền nãy giờ vất vả áp chế lại bùng lên. Vân Kích Huyền cảm giác hạ phúc thực nóng, vươn hai tay, muốn ôm Thụy Âm. Nhưng Thụy Âm lại sớm chạy tới ghế nằm, thoải mái mà ôm gối nhắm mắt lại, “Quyết định, ta sẽ ở đây ẩn cư dưỡng lão! Quản quỷ nam gì chứ, núi cao Hoàng Đế xa! (Làm ơn đi, sơn cao tới đâu ngươi đều là Hoàng Đế. . .) dù sao nơi này ngươi biết ta biết người khác không biết, bọn họ tìm không ra ta!”
Vân Kích Huyền thở dài, thu hồi hai tay hụt hẫng, ngồi vào bên cạnh Thụy Âm, sau đó lại vươn tay, đem Thụy Âm bế lên, ôm vào trong lòng, “Âm, thích nơi này sao? Vậy ở lại đây đi, cùng ta cùng nhau, vĩnh viễn ở nơi này.” Nhẹ nhàng sờ sờ hai má Thụy Âm, nói những lời cứ như đang cầu hôn, cúi đầu, nghĩ muốn hôn đôi môi phấn nộn kia.
Nhưng chưa kịp hôn, Thụy Âm lại không lưu tình chút nào búng vào trán Vân Kích Huyền, “Thôi đi, đại ca, đừng ảo tưởng a! Chúng ta hai người không công tác không có kinh tế thì lấy tiền đâu mua đồ ăn? Ngươi muốn cùng ta cùng nhau đói chết ở trong này a!”
“Vậy ngươi quyết định làm sao bây giờ?” Nếu hôn môi không được, vậy cắn cái mũi nho nhỏ kia làm bồi thường đi. Nhẹ nhàng cắn cắn mũi Thụy Âm, tổng cảm thấy được còn không đã ghiền, lại cắn cắn chiếc cằm mượt mà.
Thụy Âm bất mãn đẩy Vân Kích Huyền, xoa xoa mũi cùng cằm, “Ngươi cắn ta làm gì a! Ta nói sai sao? Có tiền mới sống được a! Sao ngươi còn cắn, ngươi tái cắn xem ta thế nào xử ngươi! Uy! Ngươi tái cắn thiệt a! Đừng cắn, tái cắn ta liều mạng với ngươi!” Cùng Vân Kích Huyền bảo trì khoảng cách an toàn, cảnh giới nhìn chằm chằm hàm răng trắng bóng kia, cố gắng xoa xoa lỗ tai vừa mới bị cắn, đáng chết, Thụ Tinh biến thành cẩu tinh . . .
Bất đắc dĩ nhìn Thụy Âm đề cao cảnh giác, giơ hai tay đầu hàng, “Hảo hảo hảo, ta không cắn, ngươi đừng lùi ra sau nữa, cẩn thận ngã. Tốt lắm, nói đi, ngươi hiện tại quyết định làm sao? Ở đây hay là trở về?”
Tưởng tượng đến năm người bị mình bắt quỳ, vốn sợ hãi đã quên đi lại hiện lên, Thụy Âm thống khổ nhíu mày kêu thảm thiết, hắn có thể tưởng tượng đám người kia sẽ đối phó mình như thế nào. . . Sẽ không treo mình lên rồi đánh đi. . . (này thật sẽ không lạp, bất quá không biết có thể bị treo lên 00XX hay không ~~) “Làm sao bây giờ. . . A a a! Phiền toái đã chết! Quên đi quên đi, quỳ đã quỳ, cũng không phải ta hối hận là có thể thay đổi sự thật! NND, cùng lắm thì sau khi bị tể sẽ hoán đổi thân thể! Dù sao đây đều là chuyện của ngày mai, hôm nay lo làm gì! Nhân sinh đắc ý nhu tẫn hoan, mạc sử kim tôn đối không nguyệt!” (Đời người khi đắc ý cứ việc tận tình vui vẻ, quẳng u sầu đi mà ngắm trăng sáng) Cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót đầy hai chén, một chén đưa Vân Kích Huyền, “Tử Đằng! Chúng ta cụng ly! Hôm nay không say không về! Phải chết cũng phải hảo hảo hưởng thụ trước a!” Không đợi Vân Kích Huyền, Thụy Âm liền đem rượu uống một hơi cạn sạch, nhất thời hai mạt mây đỏ hiện lên hai má, ném cái chén xuống, dũng cảm hô một câu “Lại đến!”
Vân Kích Huyền nhìn Thụy Âm uống hết chén này đến chén khác, nhịn không được bật cười, tiểu ngốc qua, biết hắn đang uống cái gì sao. Rượu mạnh như vậy cũng dám uống, tuy rằng vị không nghe ra, nhưng tác dụng chậm là tuyệt đối cường đại. Ngay cả những người ngàn chén không say cũng chỉ dám chậm rãi uống từng chén nhỏ, mà người trước mặt thế nhưng gan lớn đến ngại chén rượu quá nhỏ, cầm cả bầu rượu mà uống, vừa uống vừa bất mãn oán giận, “Sao lại nhạt như nước sôi vậy a! Tử Đằng ngươi cuộc sống thật sự túng quẫn như vậy sao? Lại mua loại rượu pha đến chín phần nước này!” Vân Kích Huyền cũng không ngăn cản Thụy Âm uống, ngược lại còn nhẹ nhàng chậm rãi uống mấy ngụm, chờ Thụy Âm rượu say loạn tính. Sau khi gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, liền nói mình bị bắt buộc, người đơn thuần trước mặt này chắc chắn sẽ không phát hiện ra, “Ha hả”.
Không quá lâu sau, mặt Thụy Âm liền đỏ lừng, hắn ngây ngốc hướng Vân Kích Huyền nở nụ cười, “Hắc hắc, hắc hắc, ta nhìn thấy đến hai Tử Đằng, ách! Hắc hắc, Tử Đằng giống như nhiễm sắc thể đang phân bào, ách! Một cái biến thành hai cái, hai cái biến thành bốn, hắc hắc hắc hắc, nhiều Tử Đằng như vậy chắc chắn bán được rất nhiều tiền a ~ hắc hắc. . .” Thụy Âm dùng sức vuốt ve mặt Vân Kích Huyền.
Vân Kích Huyền vươn ngón trỏ, tiến đến trước mặt Thụy Âm, “Âm, đây là mấy?”
“Ân?” Thụy Âm nheo mắt nhìn chằm chằm ngón trỏ trước mặt, tròng mắt đảo đảo, đột nhiên mở lớn miệng ý đồ cắn xuống, may mắn Vân Kích Huyền thu tay lại rất nhanh, bằng không ngón trỏ kia liền biến thành đồ nhắm rượu cho Thụy Âm, “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là ai a! Ta chính là Thụy Âm! Chơi game chưa từng thua siêu cấp vô địch Thụy Âm đại ca a! Thế nhưng hỏi ta vấn đề đơn giản này, ngươi là đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta!!”
“Ngươi say.” Vân Kích Huyền nhẹ nhàng sờ sờ tóc Thụy Âm, vừa lòng nở nụ cười, hơn nữa. . . Cười không có hảo ý. . .
“Nói hươu nói vượn! Ai say!? Ngươi cái này gọi là vừa ăn cướp vừa la làng! Rõ ràng là ngươi chính mình say! Ta rất thanh tỉnh, còn có thể nói thơ cổ, đọc bảng cửu chương, sàng tiền minh nguyệt quang, một nhân một là một, hai nhân hai là bốn, ba nhân ba là sáu! Ta còn hát được! Nghe! Cầm thanh hà lai, sinh tử nan sai, dụng nhất sinh khứ đẳng đãi, văn lệ thanh nhập lâm, tầm lê hoa bạch, chích đắc nhất hành thanh đài, thiên tại sơn chi ngoại, vũ lạc hoa thai, ngã lưỡng tấn ban bạch, ngã đẳng nhĩ lai (Tiếng đàn ở nơi đâu, ai đoán trước được sinh tử, trọn đời này ta vẫn đợi ngươi, nghe tiếng khóc bước vào rừng, ta đi tìm hoa lê trắng, nhưng lại chỉ thấy một hàng rêu xanh, bầu trời ở trên núi, mưa rơi trên đài hoa, tóc ta đã bạc trắng, ta vẫn chờ ngươi đến… (Tổng hợp từ QT và 1 số bản dịch trên mạng – Thiên Lý Chi Ngoại – Châu Kiệt Luân). Ách, đẳng nhĩ lai (chờ ngươi đến). . . Hô lỗ. . . Đẳng nhĩ lai kiền thập yêu a (Chờ ngươi đến làm gì a). . . Hô lỗ. . .” Sau khi nháo mệt mỏi Thụy Âm nhuyễn ngã vào lòng ngực ấm áp của Vân Kích Huyền, lẩm bẩm một tiếng, điều chỉnh tư thế, vỗ vỗ ***g ngực rộng lớn của Vân Kích Huyền, vừa lòng gật đầu, đem mặt tựa vào thân thể rắn chắc kia, hạnh phúc bắt đầu ngủ.
“Ngã lưỡng tấn ban bạch, ngã đẳng nhĩ lai. (Tóc ta đã bạc trắng, ta vẫn chờ ngươi đến.) Đẳng nhĩ lai kiền thập yêu? (Chờ ngươi đến làm gì?) Tiểu bổn đản, đương nhiên thị đẳng trứ nhĩ hồi lai nhượng ngã ái a (Đồ ngốc, đương nhiên chờ ngươi đến để ta yêu ngươi a) (2 câu sau không có trong bài hát đâu nha =))).” Lấy ngón tay sờ sờ đôi môi đỏ mọng mềm mại của Thụy Âm, cảm nhận được độ ấm khiến mình thất thần, tách ra hai cánh môi kia, điểm điểm hàm răng bên trong, Vân Kích Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười. Này tiểu ngốc qua có biết hay không, bộ dáng hắn uống rượu có bao nhiêu liêu nhân a. Không muốn đợi lâu thêm nữa, Vân Kích Huyền cúi đầu, hôn Thụy Âm.
Trong mơ mơ màng màng, Thụy Âm tổng cảm thấy được trong miệng có cái gì, còn nhích tới nhích lui, khiến hắn thực dương, thực chán ghét! Miệng mình vốn không lớn, còn có thêm tiểu đông tây, thực chiếm diện tích ách! Hắn khó chịu dùng đầu lưỡi ý đồ đem vật thể không rõ kia đẩy ra ngoài. Thành công đẩy được, chính là vì cái gì đầu lưỡi của mình không về được a! Ai đang hấp đầu lưỡi hắn a!! Cũng không phải kẹo que! Đầu lưỡi a ~ mau trở lại a ~ Thụy Âm khó chịu vặn vẹo, đã vậy còn rúc vào trong lòng ngực Vân Kích Huyền, có hậu quả gì không cần nói cũng biết.
Hít một ngụm lương khí, cảm thấy chính mình đã rất gắng gượng, Vân Kích Huyền ôm lấy Thụy Âm, đưa hắn nhẹ nhàng phóng tới trên giường, cũng lập tức nằm lên người hắn, cho Thụy Âm một cái hôn vô cùng khinh nhu, sau đó đem mục tiêu chuyển qua cổ Thụy Âm. Vân Kích Huyền thân lưỡi liếm liếm cái cổ trắng nõn, nhẹ nhàng cắn mút.
“Ha ha ha ha ha ha! ~ hảo dương! Hảo dương hảo dương a! Ha ha ha ha ha ha ha ha ~” tuy rằng mơ mơ màng màng, nhưng Thụy Âm vốn sợ dương vẫn là nhịn không được “lạc lạc lạc” cười, càng dùng sức vặn vẹo thân thể, hoàn toàn không biết chính mình hiện tại đang ngoạn hỏa.
“Tiểu bổn đản, tốt nhất đừng nhúc nhích!” Vân Kích Huyền gầm nhẹ khẽ cắn cái cổ non mịn kia thêm một ngụm, cố gắng khắc chế dục vọng, muốn cho lần đầu tiên của Thụy Âm thư thư phục phục. Cởi ra vạt áo của Thụy Âm, nhìn thấy thân thể người kia như hoa như ngọc, không chút do dự cúi xuống ngọc thể làm Vân Kích Huyền say mê kia hết hôn lại cắn, lưu lại nhiều dấu hôn ngân. Thụy Âm thật cũng không cười nữa, thoải mái mà ngâm nga, khiến Vân Kích Huyền cơ hồ khống chế không được.
Hôn dần dần đi xuống, chính là tiếng rên rỉ của người kia lại càng ngày càng nhẹ. Đương Vân Kích Huyền hàm trụ đậu nha đã muốn cương của Thụy Âm, bên tai đã không còn nghe tiếng rên rỉ, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng theo quy luật. Hoang mang ngẩng đầu, Vân Kích Huyền cả đời đều chưa từng sốc như vậy, bởi vì kinh ngạc phát hiện, người kia thế nhưng đã nhập mộng đẹp! Đã tiến hành đến một nửa mà Thụy Âm lại ngủ! Vân Kích Huyền dở khóc dở cười, không biết là tác dụng của rượu quá mạnh, hay là kỹ thuật của mình không tốt a? Bất đắc dĩ tiếp tục giúp Thụy Âm liếm lộng, thẳng đến hắn bắn ra mới thôi.
Cười khổ nhìn thứ thô đại của mình đang vận sức chờ phát động, lại nhìn Thụy Âm ngủ đến độ chảy nước miếng, lắc lắc đầu, đứng dậy giúp Thụy Âm đắp hảo chăn, xoay người ra khỏi tiểu đình tử, không có biện pháp, Vân Kích Huyền đối gian thi không có hứng thú a. . . “Vân Kích Huyền a Vân Kích Huyền, ngươi cũng sẽ có ngày này a.” Lắc lắc đầu, một hơi nhảy xuống hồ nước lạnh như băng, muốn dập tắt dục hỏa. (làm chính nhân quân tử thực vất vả a ~ Tiểu Huyền a, đừng để bị cảm nga)
×××××× Đem một gói thuốc ném tới trên bàn, Hô Lợi Hải Tư vén mấy sợi tóc vàng bên tai, lạnh giọng ra lệnh cho Tể Tướng, “Cấp Hoàng Đế ăn.”
“Điện hạ, đây là?” Thật cẩn thận cầm lấy gói thuốc nho nhỏ, Tể Tướng nghi hoặc hỏi.
“Ngu xuẩn, đương nhiên là độc dược, không lẽ là thuốc bổ a.” Tức giận nhìn Tể Tướng béo mập, Hô Lợi Hải Tư dùng ngón tay vân vê sợi tóc, đôi mắt hồng sắc hơi hơi mị lên. Nghe nói Hỏa Da Tác mê thượng Hoàng Đế kia, hừ, hết thảy Hỏa Da Tác yêu hoặc là yêu Hỏa Da Tác, Hô Lợi Hải Tư đều phải hủy diệt. Hô Lợi Hải Tư muốn người kia ở trước mặt hắn mà lộ ra biểu tình thống khổ! (ách, nghe dễ hiểu lầm quá) “Đừng làm hỏng việc!”
“Đó là đương nhiên, điện hạ. Tiểu nhân tuyệt đối sẽ làm vô cùng sạch sẽ!” Tể Tướng cười hèn mọn, đem gói thuốc cất vào trong tay áo.
“Năm ngày sau, Tây Vực chính thức khai chiến Trung Nguyên, ngươi sắp xếp đến đâu rồi?”
“Điện hạ yên tâm, tiểu nhân đã mua chuộc được một nửa quan viên trong triều.”
Hô Lợi Hải Tư khinh thường liếc Tể Tướng, đi đến cạnh cửa, “Vậy là tốt rồi.” Mở cửa ra ngoài, cũng không thèm quay đầu lại.
“Điện hạ, ngài đi đâu?” Vội vã nịnh bợ Hô Lợi Hải Tư, Tể Tướng vội theo đi ra ngoài.
“Như thế nào, ta làm gì đi đâu còn phải báo ngươi?” Hô Lợi Hải Tư hung hăng trừng mắt nhìn Tể Tướng, “Rác rưởi phải cho giống rác rưởi! Quản hảo miệng của mình đi!”
Khúm núm gật đầu, đến khi Hô Lợi Hải Tư đi khuất, Tể Tướng mới bộc lộ bộ mặt hung ác. “Ra oai với ta! Chỉ là đứa con do tiểu thiếp sinh! Rõ ràng là Nhị Hoàng Tử mà còn hách dịch hơn cả Đại Hoàng Tử! Chờ ta nắm trong tay thiên hạ, xem ta như thế nào đối phó ngươi! Gương mặt lớn lên tựa nữ nhân, còn dám bảo ta rác rưởi! Chờ ta đem ngươi bán, nhìn ngươi như thế nào hướng mấy kẻ ngươi bảo là rác rưởi đó cầu xin tha thứ!”
Mà xa xa Hô Lợi Hải Tư cũng đang sát khí nồng đậm, “Đồ ngu xuẩn, một khi đoạt được Trung Nguyên liền không có giá trị lợi dụng, ngươi nghĩ ta thật sự sẽ giúp ngươi hô phong hoán vũ? Rác rưởi vĩnh viễn là rác rưởi. Hỏa Da Tác, ta đã nắm trong tay một nửa binh quyền của Tây Vực cùng một nửa binh quyền của Trung Nguyên, những ngày ngươi tiêu dao sắp kết thúc rồi, hảo hảo hưởng thụ đi. Thật muốn nhìn xem bộ dáng Vua Tây Vực biến thành rác rưởi a.”
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, lòng mỗi người đều âm mưu nham hiểm. Đến tột cùng ai thắng ai, vẫn là không biết được.
***** “Tìm được chưa!?” Cả đêm chung quanh tìm Thụy Âm, không có hảo hảo nghỉ ngơi một chút, Thạch Dục Lam tóc có chút rối bời, quần áo cũng có chút không chỉnh, một đôi hài tử bạch sắc bị sương mai toàn bộ dính ướt. Sau khi hồi cung, không kịp uống một ngụm nước liền vọt tới phòng Thụy Âm. “Không có. Bất quá, ngươi thực chật vật a.” Lệ Lẫm Sát ôm kiếm dựa vào cây cột đứng, một đêm không có nhắm mắt, khiến cho trên mắt Lệ Lẫm Sát có hai quầng thâm thật to, so với trước kia càng đáng sợ.
Một tiếng ưng khiếu minh phá thiên không, mọi người ngẩng đầu, phát hiện hai hùng ưng trên bầu trời xoay hai vòng, sau đó thẳng tắp lao xuống, dừng trên vai Lục Li cùng Thôi Ngôi, “Trường Kiếm / Thiết Vân, tìm được không?” Hai huynh đệ đồng loạt hỏi.
Hai hùng ưng lắc lắc đầu, dùng đầu chim ưng nho nhỏ cọ cọ Lục Li cùng Thôi Ngôi. Lệ Lẫm Sát không chớp mắt nhìn chằm chằm hai hùng ưng trên vai hai huynh đệ, “Trường Kiếm cùng Thiết Vân. . . Nguyên lai là Xích Nguyệt a. . .”
“Kia gì. . .” Vân Kích Tiêu ló đầu ra ngoài cửa dò xét, nhìn đến ánh mắt hung ác của mọi người, không khỏi sợ hãi, “Cái kia. . .”
“Câm miệng!” Hung hăng trừng mắt nhìn Vân Kích Tiêu, đem tức giận cả đêm đều trút lên người đối phương. Nếu không phải tại Vân Kích Tiêu, làm sao hội đưa tới đại thúc kia, làm sao hội hại Âm Âm bị bắt cóc a!
“Nữ thần xinh đẹp, đêm qua như thế nào để ta một mình ở trong phòng a?” Hỏa Da Tác bĩu môi, uốn éo thắt lưng, một thân ảnh phong tư yểu điệu đứng dựa cửa, phóng điện với lực sát thương mười phần. Đối với người tự dưng từ đâu xuất hiện này, đương nhiên sẽ bị trở thành nơi trút giận. Nhất thời, phi đao phi tiêu bay đầy trời.
Nhanh nhẹn tránh thoát hết thảy, sau phát hiện mục tiêu căn bản không ở nơi này, Hỏa Da Tác không hài lòng lấy hoa hồng trong miệng ra (ảnh không sợ gai đâm à?), “Thiết, nguyên lai Âm Âm không có a, lãng phí ta cảm tình, ngược lại dưỡng mắt các ngươi. Uy, Âm Âm đâu?”
Không nói tới thì thôi, nhắc tới chẳng khác nào động tới nỗi đau của đàn lang này, “Âm Âm không thấy! Bị một trung niên đại thúc trói lại! !” (Tiểu Huyền làm sao là trung niên đại thúc a!)
“Không thấy??” Hỏa Da Tác bị hoảng sợ tới mức đánh rơi bông hoa hồng, “Mới một buổi tối a!”
“Cái kia. . . Ta đại khái biết bọn họ ở nơi nào. . .” Nuốt nuốt nước miếng, Vân Kích Tiêu sợ hãi nói.
“Ở đâu! Nói mau!!” Vừa nghe đến Vân Kích Tiêu biết Thụy Âm ở nơi nào, mọi người liền vọt tới nắm lấy cổ áo Vân Kích Tiêu.
Bị khí thế hung mãnh của mọi người làm cho cả kinh, Vân Kích Tiêu nước mắt lưng tròng, ủy khuất hút hấp cái mũi, tròn mắt nhìn đám người trước mặt đã hoá thân thành ác quỷ, “Ta đoán. . . Hắn ở Nguyệt Huyền đình. . .”
“Kia còn không mau đi!” Đám người liền kéo Vân Kích Tiêu đi ra ngoài.
“Biết ở nơi nào cũng không có ích gì a! Bởi vì Phù Vân Cung Cung Chủ cùng Phó Cung Chủ đều có một nơi riêng tư, sẽ không có người thứ hai biết. . . Nói cách khác, trừ bỏ Vân Kích Huyền, không ai biết Nguyệt Huyền đình ở nơi nào. . .” Thanh âm càng ngày càng nhẹ, quả nhiên gừng càng già càng cay a, chính mình như thế nào không nghĩ tới đem Tiểu Âm tới Vân Tiêu đường đi a! ! A a a a, thiếu sót quá ~ “Ngươi!” Mọi người có cảm giác bị đùa giỡn, giơ lên nắm tay, nắm chặt tới mức kêu răng rắc, mấy hàm răng trắng bóng nghiến ken két lóe âm lãnh quang mang.
Giữa lúc mọi người lửa giận tận trời, một mạt tử sắc bay qua, mang theo không khí lay động rất nhẹ. Mọi người giật mình, lập tức quay đầu nhìn qua.
Vân Kích Huyền ôm Thụy Âm nhẹ nhàng dừng trên mặt đất, ôn nhu ôm công chúa đang ngủ say trong lòng ngực, nghiêng đầu nhìn đám người bởi vì một đêm không ngủ, chung quanh bôn ba mà chật vật không thôi, thản nhiên mở miệng, “Yêu, sớm.”
“Sớm cái gì sớm!” Vân Kích Tiêu nhìn đến cái tên hại mình bị nhiều ủy khuất như vậy xuất hiện, không khỏi lửa giận công tâm a, vội bổ nhào tới nắm lấy y phục Vân Kích Huyền, vừa định chửi ầm lên, lại phát hiện đối phương ướt từ đầu đến chân, “Ngươi làm sao vậy? Như thế nào ướt thành như vậy a?”
“Đêm qua rất. . . , cho nên cứ như vậy.” Cố ý lưu lại một câu làm cho người ta hiểu lầm, Vân Kích Huyền cười khẽ đem Thụy Âm cẩn thận đặt lên giường, thay hắn đắp hảo chăn, “Đêm qua mệt chết hắn (nháo mệt), ngủ thẳng đến hiện tại, tối hôm qua nháo thành như vậy, không biết hắn tỉnh lại có đau hay không a (say rượu đau đầu), quả nhiên, đối Âm mà nói lần đầu tiên thực khó khăn (lần đầu tiên uống rượu mạnh).” (trong ngoặc là tiếng lòng của Tiểu Huyền. Từ những lời này có thể thấy được, Đại Vân cùng Tiểu Vân quả nhiên có huyết thống quan hệ a. . . ác liệt giống nhau. . .)
Vân Kích Huyền cố ý tỉnh lược những gì trọng yếu, vừa lòng nhìn mấy người kia do tưởng tượng quá độ mà sắc mặt càng ngày càng khó coi, sờ sờ tóc Thụy Âm, “Âm, ta ngày mai lại đến nhìn ngươi.” Nói xong, liền quang minh chính đại lướt qua đám người đang ngốc lăng, chỉ để lại một mạt cười bí hiểm.
. . . Yên tĩnh. . .
Trên hành lang, thái giám cung nữ nhịn không được liếc qua cửa sổ, nhìn thấy sáu người bên trong cứng ngắc.
Đột nhiên, sau khi cứng ngắc một hồi lâu, sáu người rống lên một tiếng kinh thiên động địa, “Cái tên hỗn đản đáng bị chém ngàn đao!!”
***** “Hô a! Rốt cục hoàn thành!” Ném xuống cờ lê trong tay, Thụy phụ hưng phấn mà nhảy cẫng lên, kích động sờ sờ cái máy mới hoàn thành, hãy còn cảm động đến rơi nước mắt, “Nga nga, bảo bối của ta a ~ rốt cục cũng đã xong rồi! Đến đến đến, hôn một cái ~” Sau khi hôn cái máy một cái thật kêu, Thụy phụ đi lấy quần áo vào phòng tắm, “Vài ngày không tắm rửa, trước tắm rửa sau đó ngủ, sau đó làm cho đứa con ngoan trở về giúp lão tử nấu cơm! Aha ha ha ha!”. . .
***** “Ân ~ đau quá a ~” Thụy Âm cau mày nhu nhu huyệt Thái Dương, đáng giận, vì cái gì đầu hội đau như vậy a, giống như bị một chiếc xe tăng cán qua. . .
“Làm sao đau! Làm sao đau!” Vân Kích Tiêu vừa nghe đến Thụy Âm hô đau vội nhào tới, cao thấp sờ thân thể Thụy Âm, thẳng đến bị Lệ Lẫm Sát một cước đá văng, “Phía sau rất đau sao? Muốn ta nhu nhu cho ngươi không?”
“Đau đầu a. . .” Thụy Âm cau mày, chậm rãi mở to mắt, ngạc nhiên khi nhìn thấy sáu người vẻ mặt lo lắng.
“Đau đầu?” Thạch Dục Lam ngẩn người, “Vì cái gì hội đau đầu a?”
“Ta dường như không cẩn thận uống rượu . . .” Nhờ Thạch Dục Lam giúp đỡ ngồi dậy, Thụy Âm vẫn là có chút không thoải mái lắc lắc đầu, nhìn mọi người vây quanh hắn, khó hiểu hỏi, “Các ngươi vì cái gì đều ở trong này a?”
“Hôn quân, ngươi ngủ ba ngày.” Lệ Lẫm Sát tức giận trừng mắt nhìn Thụy Âm, hại mình ở trong này thủ suốt ba ngày, lãng phí thời gian!
“Âm Âm, ngươi phía sau còn đau không?” Lục Li lo lắng nhìn Thụy Âm, rượu say loạn tính có thể hay không đối thân thể ảnh hưởng rất lớn a?
“Ta phía sau vì cái gì phải đau a? Ta chỉ là cùng Tử Đằng, a, chính là Vân Kích Huyền cùng nhau uống rượu thôi.” Thụy Âm nghi hoặc nhu nhu lưng mình, phía sau là chỉ lưng đi, vì cái gì lưng phải đau a?
Vừa nghe lời này, mọi người trừng mắt nhìn Vân Kích Huyền đang ngồi một bên nhàn nhã uống trà.
“Trừng ta làm gì, ta đã nói với các ngươi rồi, này đối Âm mà nói là rất khó khăn a. Nhiếp hồn rượu ngay cả tráng hán cũng không dám uống nhiều, Âm lại uống hết cả một bình.” Vân Kích Huyền buông chén trà, lấy tay chống cằm, thưởng thức mấy gương mặt trước mắt biến xanh.
Thật sâu hít vào một hơi, Thạch Dục Lam cố gắng nở nụ cười ôn nhu, sờ sờ đầu Thụy Âm, “Âm Âm, ngủ ba ngày, đói bụng đi. Ta gọi người làm cháo tổ yến cho ngươi.”
Chỉ chốc lát sau, trong tay Thạch Dục Lam đã cầm chén cháo tổ yến bốc khói nghi ngút. (năng suất thật tốt =)))
Thổi thổi nhiệt khí, Thạch Dục Lam múc một muỗng đưa đến bên miệng Thụy Âm. Thụy Âm có chút không quen bị người chiếu cố như bệnh nhân, cũng không quản Thạch Dục Lam phản đối, đoạt lấy chén, “Dục Lam, ta chỉ bất quá là say rượu, đừng đem ta đương người bệnh a!” Một ngụm uống nửa chén cháo tổ yến, xoa xoa chút nước cháo còn dính bên miệng, “Hảo uống!” Mới vừa khen xong, ngực liền một trận quặn đau, trong miệng một trận tinh điềm, “Oa” thổ huyết.
Vốn mọi người đang vui vẻ, thấy Thụy Âm thổ huyết đều hoảng sợ vô cùng, cuống quít xông lên, “Âm Âm, làm sao vậy!!”
Thụy Âm thống khổ ôm ngực, máu chảy dọc theo khóe miệng.
“Âm Âm! Đừng dọa ta! Thái y!! Thái y! !! Các ngươi toàn bộ thất thần làm gì!!! Còn không mau đi truyền thái y!!” Hung tợn quát thái giám cung nữ đang sửng sốt, Thạch Dục Lam nóng lòng nhìn gương mặt Thụy Âm dần trở nên trắng bệch, “Âm Âm, không có việc gì, thái y lập tức tới đây.”
Trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, Thụy Âm rất rõ ràng loại cảm giác này, xem ra lão cha ngu ngốc kia đã sửa máy rồi, đang làm cho hắn trở về, khả tại sao lần này trở về thân thể lại đau như vậy a? Hắn dùng sức mở to mắt nhìn bảy người vây quanh hắn đang lòng nóng như lửa đốt, miễn cưỡng cười, “Đừng lo lắng. . . Ta chỉ là về nhà. . . Đừng đam. . .” Nói còn chưa dứt lời, thân thể đã nhuyễn xuống, Lệ Lẫm Sát vội vàng tiếp được.
“Âm Âm!” Thôi Ngôi dùng sức lắc lắc hai vai Thụy Âm, nhưng không hề được đáp trả.
Lệ Lẫm Sát vươn ngón tay dò xét hơi thở Thụy Âm, lại hồi tưởng những lời Thụy Âm nói lúc nãy, “Hôn quân về nhà, hắn không có việc gì.”
Nghe được Thụy Âm không có việc gì, mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hỏa Da Tác lấy ngân châm trong ngực, nhúng vào trong nửa chén cháo còn lại, ngân châm lập tức biến thành màu đen.
“Ai liên quan?!! Mang tất cả đến đây cho ta!!” Nhìn đến ngân châm biến đen, Thạch Dục Lam tức giận quát, hoàn toàn không còn khí chất ôn nhu.
Trong chốc lát, tất cả cung nữ, đầu bếp trong ngự thiện phòng cùng với những người phụ trách đưa cháo đều được mang tới. Bọn họ hoảng sợ nhìn Thạch Dục Lam cùng bình thường bất đồng, không rõ mình làm sao chọc tới đại nhân từ trước đến nay vẫn ôn nhu này, hiện giờ trên mặt lại không có một chút ý cười.
Lệ Lẫm Sát tựa vào cây cột, mắt lạnh nhìn Thạch Dục Lam, cũng lười nhắc nhở đối phương đang lộ ra bản tính. Lệ Lẫm Sát hừ một tiếng, lại nhìn về phía đám người đang quỳ, thanh âm lạnh lẽo tới mức lòng người muốn đóng băng chậm rãi vang lên, “Ai phụ trách nấu cháo, ai phụ trách đưa cháo!”
“Hồi, hồi bẩm đại nhân, là nô tỳ. . .” Hai cung nữ trong lòng run sợ giơ tay, thân thể run rẩy cứ như lá cây trước gió.
“Các ngươi ở bên trong bỏ cái gì!” Lục Li cùng Thôi Ngôi dùng phi đao hoặc phi tiêu để trên cổ hai người, hung tợn nắm áo bọn họ quát, sợ tới mức hai cung nữ nhịn không được khóc lên.
Thạch Dục Lam đi đến trước mặt hai cung nữ, trên cao nhìn xuống bọn họ, “Nói thật.” Chậm rãi đem nửa chén cháo tới gần, hai mắt không hề có độ ấm gắt gao nhìn chằm chằm hai gương mặt đang vô cùng hoảng sợ, “Không nói thì uống hết cho ta!”
“Nô tỳ, nô tỳ cái gì cũng không biết a! Nô tỳ là vẫn như bình thường nấu cháo, cái gì cũng chưa làm a!” “Nô tỳ, nô tỳ cũng vậy a, nô tỳ nhận được cháo sau liền lập tức đưa lại đây, nô tỳ căn bản không có làm gì! Đại nhân, nô tỳ thật sự cái gì cũng không biết a! Đại nhân thỉnh minh tra!” Hai người sợ tới mức không ngừng dập đầu.
Vân Kích Huyền tựa vào đầu giường, có chút đăm chiêu nhìn hai cung nữ, “Còn có ai chạm qua cháo?”
“Lí hộ vệ! Lí hộ vệ có vào ngự thiện phòng! Hắn mở nắp nồi ngửi ngửi, hắn nói ăn không được ngửi được cũng là diễm phúc!”
“Mang họ Lí kia đến đây cho ta!!” Hướng thủ vệ ở cửa hô một tiếng, Vân Kích Tiêu lấy chén cháo trong tay Thạch Dục Lam, lạnh lùng nhìn nam nhân bị lôi tới trước mặt quỳ xuống, “Lí hộ vệ?”
“Tiểu nhân đúng là.” Thanh âm hơi hơi có chút run rẩy, Lí hộ vệ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Vất vả ngươi. Này cháo là thưởng cho ngươi, Hoàng Thượng chúng ta đã uống một nửa nga. Đến, uống đi.” Đem chén cháo đến gần Lí hộ vệ mồ hôi lạnh đầy đầu, vẻ mặt quỷ mị chỉ còn lại có âm lãnh, “Như thế nào không uống?”
“Đại nhân. . .” Mồ hôi tuôn như mưa, cũng không dám lau một chút. Lí hộ vệ không biết bị đại nhân vẫn hay trang đáng yêu này hung hăng nhìn chằm chằm là sự kiện đáng sợ thế nào.
“Là bởi vì ngươi ở trong cháo động tay động chân?” Chậm rãi đem nửa chén cháo đổ xuống đầu Lí hộ vệ, nhìn thấy nước cháo chảy dọc theo mặt Lí hộ vệ, Vân Kích Tiêu cầm chén đập lên đầu đối phương, nhất thời máu chảy ra đỏ tươi, mà chén kia cũng vỡ tan, “Nói! Ai sai ngươi làm?!”
“Đại nhân. . .” Cố lấy dũng khí, thong thả ngẩng đầu, nhìn mọi người vây quanh vẻ mặt lo âu, phẫn nộ cùng tiều tụy, Lí hộ vệ xoay người, hướng tới chỗ Thụy Âm nằm, con ngươi đỏ ngầu dập mạnh đầu ba cái, “Hoàng Thượng, tiểu nhân thực xin lỗi ngài. Trước kia ngài không phải một hảo Hoàng Thượng, nhưng hiện tại, tiểu nhân lại cho rằng ngài là một hảo Hoàng Thượng chân chính, ngài vì dân chúng, dỡ xuống đại lâu ngài tối âu yếm, nơi chốn vì dân chúng suy nghĩ. Tiểu nhân thực thích Hoàng Thượng ngài, chính là, tiểu nhân là một người bình thường, một người lấy gia đình làm trọng. . . Tiểu nhân không phải cái gì anh hùng hào kiệt, tiểu nhân chỉ hy vọng thê nhi có thể sống hảo. . . Hoàng Thượng, tiểu nhân nợ ngài, kiếp sau tái báo!”
Nghe ra ngữ khí đối phương không tầm thường, Hỏa Da Tác vội xông lên, khả đã muộn, Lí hộ vệ đã cắn lưỡi tự sát, mắt mở trừng trừng tràn đầy bất đắc dĩ. (cắn lưỡi đâu có dễ chết dữ vậy a =)))
“Cuối cùng vẫn là không biết ai chỉ thị hắn a!” Uể oải ngồi sụp xuống, Thôi Ngôi vẻ mặt đau khổ cào tóc.
Vân Kích Huyền ngồi ở đầu giường, nhìn kịch vui trước mắt, thản nhiên mở miệng, “Chú ý Tể Tướng một chút.”
Thạch Dục Lam khó hiểu quay đầu nhìn Vân Kích Huyền, không rõ vì sao phải chú ý Tể Tướng.
(Tiểu Nhiên: mấy người này thiệt lạnh lùng quá đi! Vẫn biết mấy anh công bá đạo chỉ biết mỗi em thụ, nhưng mà vẫn thấy tội nghiệp mấy nhân vật phụ a. Cuối cùng chỉ có nhân vật chính là hạnh phúc, có ai để ý đến mấy người làm nền cho họ không a TT_TT)
“Ủy thác Phù Vân Cung ám sát Hoàng Đế chính là Tể Tướng.” Vân Kích Huyền nhìn nhìn Vân Kích Tiêu, bất đắc dĩ nhún vai, “Vốn đây là tuyệt đối không thể nói ra, Phù Vân Cung có quy củ, chính là vĩnh viễn không thể để ngoại nhân biết thân phận người ủy thác. Nhưng lần này hắn không nghe khuyên bảo của ta, hắn bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa.”
“Đầu xuẩn phì trư!” Mạnh mẽ rút kiếm, Lệ Lẫm Sát liền hướng ra bên ngoài.
“Từ từ, Lẫm Sát.” Thạch Dục Lam gọi lại Lệ Lẫm Sát, “Đừng đả thảo kinh xà. Triều đình đích xác cần hảo hảo chỉnh đốn. Trước khi Âm Âm trở về, ta phải diệt trừ toàn bộ mấy cái gai, cho hắn một Vương triều yên ổn. Trước mắt chuyện ta có thể làm, cũng chỉ có như vậy. Ta không hy vọng loại sự tình này tái phát sinh.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
“Trước truyền thái y.” Sờ sờ tóc Thụy Âm, Vân Kích Huyền lại mở miệng, “Đầu tiên giải độc trong cơ thể hắn đã, bằng không chờ Âm trở về, vẫn như cũ là thân trung cự độc.”
Giống như từ trong mộng bừng tỉnh, đám người lập tức loạn thành một đoàn, nấu nước thì nấu nước, truyền thái y thì truyền thái y, thừa cơ sỗ sàng thì sỗ sàng (đương nhiên là lập tức bị đá văng).
**** “Ân. . .” Ngực đau quá a. . . Đau quá. . Hảo. . Kỳ quái, không đau? Thụy Âm vươn tay sờ sờ ngực mình, phát hiện một chút cũng không đau, ngạc nhiên lại sờ sờ.
“Âm Âm, có rảnh tự sờ, còn không bằng giúp lão cha nấu cơm!” Thụy phụ vẻ mặt cầu xin nằm bên cạnh Thụy Âm, “Mau mở to mắt a, lão cha sắp chết đói!”
Mở to mắt, chớp chớp, thật vất vả nhắm ngay tiêu cự. Thụy Âm khắp nơi nhìn nhìn, phát hiện mình đang ở tầng hầm, mà vật thể đáng thương hề hề bên cạnh đúng là lão cha hắn, “Ta đã trở về?”
“Âm Âm, nếu tỉnh mau nấu cơm! Đói chết ta !” Thụy phụ dậm chân.
“Đã biết đã biết.” Thụy Âm bất đắc dĩ đứng dậy, đi hướng phòng bếp, “Muốn ăn cái gì?” Thật là, vừa trở về đã bị áp bức.
“Mãn Hán toàn tịch ~” (chắc là toàn bộ thức ăn của nhà Hán)
“. . . Mì nước, không ăn thì thôi. . .” Thụy Âm bắt đầu nấu nước, tự động xem nhẹ mộng tưởng hão huyền của lão cha.
“. . .” Được rồi, mì nước thì mì nước, có tóm lại so với không có tốt hơn. . . Xét theo một khía cạnh khác mà nói, kỳ thật mì nước rất là không tồi a, không có chất hóa học ô nhiễm, là vô cùng thuần khiết. . . Nam nhân nào đó cố gắng tự an ủi. . .
Nấu mì đến một nửa, Thụy Âm đột nhiên nhớ tới cảm giác đau nhức lúc trở về, quay đầu lại hướng lão cha vẫn còn tự an ủi hô, “Lão ba! Lần này máy của ngươi có vấn đề! Lúc trở về ngực ta đau muốn chết! Ngươi thất bại rồi!”
“Đau ngực?” Thụy phụ ngẩn người, điều đó không có khả năng a, máy lần này so với cái trước còn tốt hơn nhiều lần a, căn bản không có khả năng hội đau. . . Duy nhất có thể giải thích chính là lúc ấy Thụy Âm bị người công kích . . . Tưởng tượng đến đây, Thụy phụ nhẹ nhàng thở ra, may mắn lần này đúng lúc làm cho Thụy Âm trở về, tuy rằng Thụy Âm trong thân thể kia không thể chết, nhưng cảm giác đau đớn vẫn là cảm thụ được. Bất quá, một khi thoát ly thân thể kia, trở lại thân thể của chính mình, tất cả đau đớn sẽ giống như chưa từng phát sinh. Bởi vì bị thương chính là thân thể kia, không phải linh hồn Thụy Âm.
Đặt tô mì nước lên bàn, Thụy Âm xoa xoa tay, đến phòng tắm, xả nước đầy bồn tắm lớn. Cởi quần áo, ngâm mình trong nước. Đây là thứ mà hắn đã hoài niệm thật lâu, nơi này không ai hội theo dõi hắn tắm rửa, chính là. . . Vì sao lại cảm thấy mất mát, ngực vì cái gì lại rầu rĩ. . . Vì sao hiện tại mình lại hy vọng Dục Lam ở bên cạnh? Chẳng lẽ mình có khuynh hướng tự ngược?? Ân ân ân, khẳng định không phải! Nhất định là bởi vì thói quen thôi, đối, đúng vậy, nhất định là bởi vì thói quen Dục Lam ở bên cạnh, cho nên lập tức mới có thể như vậy không quen. . .”Dục Lam. . .” Nghiêng đầu dựa vào thành bồn, Thụy Âm thì thào gọi tên người ôn nhu giống như thiên sứ kia.
“Đứa con a!!! Hơn 2 tiếng rồi!! Tiếp tục ngâm nữa ngươi sẽ nát!!” Đợi đã lâu, Thụy Âm cũng không đi ra, Thụy phụ tay trái cầm tô mì trống trơn, tay phải cầm chiếc đũa, mạnh mẽ một cước đá văng cửa phòng tắm, “Lão cha ăn chưa no! Còn muốn!!”
“Ai cho ngươi vào!!” Thụy Âm lấy xà phòng hung hăng ném tới, “Đi ra ngoài! Thời điểm ta tắm rửa không được tiến vào!” Quả nhiên, mình vẫn chán ghét lúc tắm rửa có người thứ hai nhìn a.
**** Hô Lợi Hải Tư ngồi trên con ngựa màu đen, đôi mắt hồng sắc vô cảm tình nhìn Tể Tướng, “Làm tốt?”
“Đúng vậy, điện hạ.” Tể Tướng lấy lòng cười, “Tiểu nhân trói lại thê tử cùng nữ nhi của Lí hộ vệ, uy hiếp hắn, cũng cảnh cáo hắn, nếu khai ra ta, ta sẽ khiến cho cả dòng họ hắn chôn cùng, cho nên hắn thà rằng tự sát, cũng không dám nói một chữ.”
“Vậy thê nhi hắn đâu?” Hô Lợi Hải Tư thờ ơ quấn quấn sợi tóc vàng bên tai. (em này có tật =)))
“Đương nhiên là đã trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc).” Tể Tướng làm tư thế khảm đầu, tặc tặc cười.
Trầm mặc trong chốc lát, Hô Lợi Hải Tư buông sợi tóc trong tay ra, lạp nhanh dây cương, “Chôn bọn họ cùng nhau.”
“Điện hạ?” Tể Tướng ngẩn người, không rõ vì sao Nhị Hoàng Tử hung ác này hội đột nhiên quá thiện tâm.
“Hắn không phải rác rưởi, hắn vì gia đình. . .” Một mạt áy náy hiện lên trên mặt Hô Lợi Hải Tư, nhưng tốc độ rất nhanh, không ai phát hiện, lập tức khôi phục vẻ ngạo mạn khinh thường, “Rác rưởi làm sao có thể hiểu! Ngu xuẩn, làm nhiều bớt nói lại, đừng đem sự tình làm rối tung!”
“Thị . .” Tể Tướng nắm chặt hai tay, cố gắng ngăn chặn nội tâm lửa giận ngập trời. Loại này vũ nhục Tể Tướng cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu qua a!
“Ngày mốt ta liền tấn công Trung Nguyên, ngươi cần phải làm tốt nội ứng ngoại hợp, đừng làm ra chuyện ngu xuẩn!”
“Đây là tự nhiên, đây là tự nhiên.” Bỏ qua chuyện bị vũ nhục, khi nghe được mình cách ngai vàng Hoàng Đế không còn xa, Tể Tướng mừng rỡ đến bất diệc nhạc hồ. Nhưng điều này càng khiến Hô Lợi Hải Tư chán ghét, kiên định sau khi xong việc phải trừ khử Tể Tướng.
♥ ♥ ♥