Khúc Lạc có chút bất đắt dĩ, nhíu mày nhìn chồng tấu chương gần như có cùng một nội dung. Y từ lúc đăng cơ cũng đã được sáu năm, tuyển tú cũng đã làm, phi tần cũng đã nạp nhưng chiếc ghế hoàng hậu vẫn còn để trống. Quần thần trong triều ai ai cũng lo lắng không hiểu được ý vua nên chỉ có thể mặt dày nhắc khéo trong tấu chương. Khúc lạc cũng không phải là không muốn lập hậu chỉ là y nghĩ ngôi vị này chỉ có người phụ nữ có khí chất quốc nghi chi mẫu mới có thể ngồi được.
Hậu cung y cũng thấy, cung đấu, đấu mưu đấu trí đấu đủ cả chỉ vì một danh vị hoàng hậu này. Khúc Lạc, y đều mắt nhắm mắt mở làm lơ. Tâm cơ của bọn họ quá sâu, y thật sự không thích cũng không tình nguyện cho chúng nữ nhân này nắm quá nhiều quyền lực. Y có chút nhức đầu đặt bút viết. Từng nét phóng khoáng hiện ra trên giấy, đêm càng về khuya càng lạnh
~*~*~*~*~*~*~
Hôm nay là đêm trung thu, tam tiểu thư Tuyết Lan phủ thừa tướng cùng nha hoàn thân cận dạo chợ đèn ngắm hoa đăng. Đêm trung thu là dịp lễ cho con cháu thế gia tìm hiểu quen biết nhau. Nếu trai gái tâm đầu ý hợp có thể hôm sau trở về liền bàn chuyện cưới hỏi. Nhà thừa tướng không hề cưỡng ép chuyện cưới gả của con cháu, đều cho chúng tự do tìm người thương, được thì tiến tới hôn ước, không thì con cháu có phúc của con cháu.
Tam tiểu thư Tuyết Lan nay dã đến tuổi cập kê nên phu nhân liền cho nàng tham gia nhiều vào các dịp lễ như thế này. Đêm nay Tuyết Lan mặc một thân áo xanh nhạt như dòng suối, xinh đẹp yểu điệu nhưng không khoa trương. Hai chủ tớ nhìn ngắm khắp nơi đầy hoa đăng đủ sắc màu.
“Á…!”
“Nguy hiểm, cẩn thận!”
Từ đằng xa, một đám người đang rượt đuổi hướng đến chỗ Tuyết Lan. Không kịp phản ứng, nàng liền bị bọn họ đẩy ngã. Trong lúc nàng lo lắng sẽ chịu đựng đau đớn thì rơi vào vòng tay ấm áp của một người. Y đã chú ý nàng từ lúc nãy, y bị hấp dẫn bởi đôi mắt trong suốt không nhiễm khói bụi trần giang, như tiên nữ giáng trần, khuần khiết đến kinh ngạc.
Y không ngờ đời này có thể gặp được người con gái như thế. Chính sự thuần khiết của nàng làm y rung động không muốn rời. Khi thấy nàng bị đẩy, tâm y như hoảng hốt, lập tức muốn ôm chặt nàng, bảo vệ người con gái này khỏi tất cả.
Tuyết Lan có hơi bất ngờ cùng nhẹ nhõng, nàng không bị ngã là tốt rồi. Nàng ngước mắt theo bản năng, muốn nhìn rõ công tử đã cứu mình. Ngay ánh mắt đầu tiên nàng liền chấn động. Thật không ngờ người con trai trẻ tuổi trước mắt, lại có một khí chất vương giả mãnh liệt khó che giấu.
Khúc Lạc có chút bất đắt dĩ, nhíu mày nhìn chồng tấu chương gần như có cùng một nội dung. Y từ lúc đăng cơ cũng đã được sáu năm, tuyển tú cũng đã làm, phi tần cũng đã nạp nhưng chiếc ghế hoàng hậu vẫn còn để trống. Quần thần trong triều ai ai cũng lo lắng không hiểu được ý vua nên chỉ có thể mặt dày nhắc khéo trong tấu chương. Khúc lạc cũng không phải là không muốn lập hậu chỉ là y nghĩ ngôi vị này chỉ có người phụ nữ có khí chất quốc nghi chi mẫu mới có thể ngồi được.
Hậu cung y cũng thấy, cung đấu, đấu mưu đấu trí đấu đủ cả chỉ vì một danh vị hoàng hậu này. Khúc Lạc, y đều mắt nhắm mắt mở làm lơ. Tâm cơ của bọn họ quá sâu, y thật sự không thích cũng không tình nguyện cho chúng nữ nhân này nắm quá nhiều quyền lực. Y có chút nhức đầu đặt bút viết. Từng nét phóng khoáng hiện ra trên giấy, đêm càng về khuya càng lạnh
~~~~~~~
Hôm nay là đêm trung thu, tam tiểu thư Tuyết Lan phủ thừa tướng cùng nha hoàn thân cận dạo chợ đèn ngắm hoa đăng. Đêm trung thu là dịp lễ cho con cháu thế gia tìm hiểu quen biết nhau. Nếu trai gái tâm đầu ý hợp có thể hôm sau trở về liền bàn chuyện cưới hỏi. Nhà thừa tướng không hề cưỡng ép chuyện cưới gả của con cháu, đều cho chúng tự do tìm người thương, được thì tiến tới hôn ước, không thì con cháu có phúc của con cháu.
Tam tiểu thư Tuyết Lan nay dã đến tuổi cập kê nên phu nhân liền cho nàng tham gia nhiều vào các dịp lễ như thế này. Đêm nay Tuyết Lan mặc một thân áo xanh nhạt như dòng suối, xinh đẹp yểu điệu nhưng không khoa trương. Hai chủ tớ nhìn ngắm khắp nơi đầy hoa đăng đủ sắc màu.
“Á…!”
“Nguy hiểm, cẩn thận!”
Từ đằng xa, một đám người đang rượt đuổi hướng đến chỗ Tuyết Lan. Không kịp phản ứng, nàng liền bị bọn họ đẩy ngã. Trong lúc nàng lo lắng sẽ chịu đựng đau đớn thì rơi vào vòng tay ấm áp của một người. Y đã chú ý nàng từ lúc nãy, y bị hấp dẫn bởi đôi mắt trong suốt không nhiễm khói bụi trần giang, như tiên nữ giáng trần, khuần khiết đến kinh ngạc.
Y không ngờ đời này có thể gặp được người con gái như thế. Chính sự thuần khiết của nàng làm y rung động không muốn rời. Khi thấy nàng bị đẩy, tâm y như hoảng hốt, lập tức muốn ôm chặt nàng, bảo vệ người con gái này khỏi tất cả.
Tuyết Lan có hơi bất ngờ cùng nhẹ nhõng, nàng không bị ngã là tốt rồi. Nàng ngước mắt theo bản năng, muốn nhìn rõ công tử đã cứu mình. Ngay ánh mắt đầu tiên nàng liền chấn động. Thật không ngờ người con trai trẻ tuổi trước mắt, lại có một khí chất vương giả mãnh liệt khó che giấu.