Ngày hôm đó là một ngày trời trong, trong tiếng chém nhau của vũ khí, Khúc Lạc mặc chiến giáp đã thấm máu, vừa chém giết địch vừa chỉ huy quân mình tiến công. Chỉ một giây bất cẩn, một mũi tên bay xuyên qua đám người đâm thẳng vào ngực y, khiến y mất thăng bằng mà ngã xuống ngực. Chiến mã của y là một con ngựa thông minh, biết chủ nhân của mình ngã xuống, nó liền dùng thân mình, hy sinh che lên người y, nhận hết các tấn công của quân địch.
Cuộc chiến đã qua, Khúc Lạc rời khỏi thân xác chiến mã, y giữ chặt vết thương nơi ngực nhìn về hướng kinh thành. Y không thể chết được, ở nơi đó vẫn còn một người đợi y trở về. Thân thể phủ máu cố gắng lết từng bước, đi qua xác người la liệt. Sau trận chiến, hai bên đều bị thiệt hại nặng nề nhưng quân của y có lợi thế rừng nhà nên miễn cưỡng có thể nói là đẩy lùi được quân địch giành chiến thắng cuối cùng.
Từ đằng xa y nghe được tiếng vó ngựa. Tâm hoảng hốt – Là địch hay là người mình? – y run rẩy vì kiệt sức mà ngã xuống. “Hoàng Thượng!!!” nghe được giọng hét thân thuộc của Tướng Quân, y an tâm ngất đi – Rất tốt, là quân ta.
Trong túp lều giữa doanh trại, người người hấp tấp ra vào. Hoàng Thượng bị tên đâm vào ngực, dù đã rút tên ra nhưng một mảnh của đầu tên vẫn còn sót lại. Bọn họ cần phải lấy mảnh kim loại ấy ra, bằng không sẽ gây ra hoại tử, lúc ấy có là Hoa Đà tái thế cũng cứu không được.
May mắn khi xưa Khúc Lạc y đánh địch từng bị hại rơi vào u cốc, tình cờ gặp được một vị Thần Y đang lột trần quơ quơ tay cố gắng giao tiếp với con khỉ trên cây bằng thứ âm thanh cao vút kì quái. Thế là y không ngất xỉu vì vết thương mà vì quá shock với cảnh tượng có một không hai này, oanh oanh liệt liệt a một tiếng thông báo trước khi ngã xuống bất tỉnh nhân sự.