Thời Quang bị Du Lượng kéo một mạch vào phòng. Sau khi đóng cửa lại, Du Lượng mới buông tay.
Tuy hai người không nói gì, nhưng Thời Quang nhìn thấy ánh mắt Du Lượng hiện lên vẻ đau khổ khó kìm chế. Vốn dĩ Thời Quang có thể nặn ra nụ cười, nhưng mắt cậu đột nhiên đỏ lên, kéo ngón tay út của Du Lượng “Thật ra, tôi không sao.”
“Mấy ngày nay, cậu làm sao mà qua được?” Du Lượng nhẹ giọng hỏi.
Thời Quang nghĩ ngợi một lúc “Mỗi đêm nhắm mắt lại, trong đầu cứ vang lên những âm thanh lộn xộn, tôi buộc mình phải chìm xuống vực sâu, chôn vùi cả người trong dòng nước để nước cô lập mọi âm thanh.” Thời Quang ngừng một lát, hai má hơi ửng hồng “Mỗi đêm cậu ở sau lưng ôm tôi ngủ, tôi cảm giác dòng nước trở nên ấm áp như cái ôm của cậu. Âm thanh dần biến mất, trong ý thức chỉ còn lại nước, từ từ không nghĩ bậy nữa, cứ như vậy ngủ thiếp đi.”
Ánh mắt Du Lượng dịu dàng, bước tới ôm Thời Quang, lại nghe người trong lòng nói “Có lẽ một nửa cậu chia cho tôi có tác dụng rồi. Không biết một nửa tôi chia cho cậu có tác dụng không?”
“Sao lại không có tác dụng, nếu không phải ngọn lửa trong lòng tôi có thể đốt đi căng thẳng phiền muộn, giúp tôi thư thả bất cứ lúc nào, tôi sẽ không thể chống đỡ nhiều áp lực như vậy đến cùng, nói không chừng đã sớm ngã ở xó xỉnh nào rồi.” Du Lượng thì thầm bên tai Thời Quang.
Thời Quang buồn bực trả lời “Cho nên mỗi tối ôm tôi ngủ là đang bơm khí ga đó à?”
“Ừ.” Du Lượng mỉm cười, hôn lên tai, lướt lên tóc, chuyển sang trán, trượt xuống má, chạm đến môi, rồi ôm Thời Quang nói “Còn buồn không?”
“Không sao, vẫn còn hai trận nữa, lần này không ảnh hưởng đến trạng thái của tôi, chi bằng cậu nói vài câu cho tôi vui đi.”
Du Lượng suy nghĩ một chút, nắm lấy cổ tay phải Thời Quang mò đến sợi dây đỏ “Tôi cũng sẽ truyền năng lượng bảo vệ của tôi cho cậu, tất cả sát thương đều sẽ phản lại.”
“Nhưng họ nói tôi không xứng làm đồng đội với cậu, trong lòng có chút buồn bực.”
“Vậy tôi ra ngoài nói với đám phóng viên đó, mấy người đừng đoán bừa nữa, tôi ngày nào cũng ôm Thời Quang nhà tôi đi ngủ.” Du Lượng nghiêm túc nói.
Tai Thời Quang đỏ bừng lên, cậu vỗ cái bép vào vai Du Lượng “Sao lại thành nhà cậu rồi? Cậu nhỏ hơn tôi đó.”
“Vậy sửa lại một chút, mấy người đừng đoán bừa nữa, tôi ngày nào cũng ôm anh Thời Quang nhà tôi đi ngủ.” những kiểu lời nói thế này do Du Lượng nói ra sao vẫn có cảm giác nghiêm túc lạ thường.
Hai má Thời Quang nóng lên “Du Lượng, cậu không phải là người rất nghiêm túc à …”
“Trước mặt cậu không giống với những người khác.”
Những phiền muộn trong lòng Thời Quang không biết từ lúc nào được thay thế bằng những cảm xúc gợn sóng. Từ trước đến giờ, người này luôn có thể tác động đến tâm trí cậu bằng một lời nói, một hành động, không những thế cũng chỉ với vài ba câu nói đã dễ dàng ôm trái tim cậu đi mất. Năm ngoái, cậu còn đang băn khoăn không biết tương lai cậu ấy sẽ thuộc về ai, giờ phút này cậu ấy đang ôm chặt mình, nghĩ đến đây thôi cũng thấy rất vui rồi, Thời Quang quàng tay qua cổ Du Lượng, hôn lên mặt cậu ấy một cái.
Gần như vậy, Thời Quang cảm nhận được nhịp tim của Du Lượng cũng đang đập rất nhanh, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên. Nhưng … ngày mai phải bắt đầu hai đợt khiêu chiến chủ soái, lý trí khó khăn đứng dậy, Thời Quang thấp giọng nói “Buổi chiều còn phải đến phòng hội thảo chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.”
Du Lượng dần bình tĩnh lại hô hấp “Được rồi, tập trung vào trận đấu trước đã.” cậu suy nghĩ một lát, cậu ôm lấy eo Thời Quang, đặt Thời Quang lên bàn rồi mới buông ra, sau đó xoay người mở máy tính, nhấp vào mạng Weida.
Dòng thông báo bắt mắt trên trang chủ và diễn đàn Weida: Cảnh báo tất cả người dùng, nội bộ đội tuyển Quốc gia rất hòa hợp, tình cảm giữa các kỳ thủ rất tốt. Nếu người dùng còn tiếp tục tung tin đồn thất thiệt và làm mất uy tín của kỳ thủ, người dùng sẽ bị cấm vĩnh viễn trên trang mạng Weida. Trong trường hợp nghiêm trọng, trang mạng sẽ hỗ trợ viện cờ thực hiện các biện pháp pháp lý.
“Ngày hôm qua sau khi phát hiện chuyện này, sư huynh đã tiến hành xử lý rồi.” Du Lượng giải thích.
Thời Quang cảm động gật đầu.
Du Lượng nhấp vào diễn đàn lần nữa, tìm một người dùng tên ‘Vàng sẽ vĩnh viễn phát sáng’, nhấp vào dòng hiển thị phát ngôn của người dùng rồi quay màn hình máy tính sang. Thời Quang nghi hoặc nhìn lên.
“Vốn dĩ tôi rất lười cãi nhau với người khác, nhưng hai ngày nay tôi thật sự nhìn hết nổi rồi! Mấy thứ rác rưởi các người từ đâu thò mặt ra vậy? Trong khi kỳ thủ người ta bỏ ra hàng chục tiếng đồng hồ âm thầm luyện cờ thì mấy người đang làm gì? Cào bàn phím. Trong khi kỳ thủ đang cống hiến hết mình cho giới cờ vây thì mấy người đang làm gì? Vẫn đang cào bàn phím. Còn mặt mũi ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ, điều này không được, điều kia không được, được hay không được thì tự chúng bây đi mà phân hạng rồi thi tuyển vào đội tuyển Quốc gia tham gia thi đấu, kỳ thủ nợ chúng bây hay gì? Về nhà mà mách mẹ mày đi, đến mẹ mày cũng không nợ mày!”
“Lúc thì viện cờ không hiểu chiến thuật, lúc thì kỳ thủ là phế vật, thế sao lại không có chút ý thức gì về trình độ của bản thân vậy! Trâu bò như thế thì tới trước mặt Du Lượng cửu đẳng với Thời Quang thất đẳng hét lên làm một ván đi! Nhanh! Rồi nói mọi người biết, mày thắng được bao nhiêu quân?”
“Còn mày nữa, Du Lượng cửu đẳng Thời Quang thất đẳng là thân thích nhà mày hay gì? Chắc ngày nào cũng tâm sự với mày? Chính miệng nói với mày cậu ấy bất mãn với ai? Viết đoạn văn 150 chữ sinh động như lúc thi tuyển sinh đại học vậy đó? Có sức đi tạo tin đồn nhảm thì mày nên sống như con người đóng góp có ích cho xã hội không tốt hơn à?”
“Còn mấy đứa mở miệng ra là cao quý này nọ, có thể xem hiểu cờ vây, thắng được hai ba ván trên mạng thì tự tin ngập tràn luôn ta? Đến cả bảng xếp hạng của Weida cũng không lọt được top 10 thì mày là cái thá gì? Gà đéo chịu được mà còn lên mặt vênh váo, cái thứ phiền phức xem cờ vây như chúng bây nên tự ý thức được chỗ đứng của bản thân đi, ai không biết còn tưởng viện cờ do nhà chúng bây mở! Cô giáo tiểu học của chúng bây không dạy lịch sự lễ phép à? Ồ, xin lỗi nha, chắc chúng bây không có học tiểu học.”
Thời Quang cười lớn “Lợi hại ghê.”
“Tối hôm qua nhìn thấy, cậu xem, trên đời vẫn có rất nhiều người bình thường.”
“Đúng vậy.” Thời Quang mỉm cười.
Thế giới này luôn là như vậy, mặt trời lặn rồi sẽ lại mọc, có bóng tối cũng sẽ có ánh sáng. Thời Quang cảm thấy chỉ cần quay lưng về phía bóng tối, bước đi về phía ánh sáng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Điện thoại Du Lượng vang lên, cậu nhanh chóng gửi lại tin nhắn sau khi đọc xong “Sư huynh đang đến tìm chúng ta.”
“Ừm.”
Không lâu sau, Phương Tự đến phòng. Anh đã dành đủ thời gian cho hai bạn trẻ, nhưng với tư cách là đội trưởng, anh phải kịp thời quan tâm đến tình trạng của các kỳ thủ.
“Cảm ơn anh Tự.” Thời Quang chân thành biết ơn tất cả những gì Phương Tự đã làm cho họ.
“Chăm sóc hai em vốn là trách nhiệm của anh.” nhìn Thời Quang không mang theo gánh nặng gì, Phương Tự mới cảm thấy an tâm.
Du Lượng vẫn luôn ngồi sau bàn làm việc xem máy tính, sau đó quay màn hình về phía Phương Tự “Đơn vị làm việc của hai phóng viên đó là tờ báo này, em cũng ghi lại tên trên thẻ công tác. Đối với những phóng viên thể thao thiếu chuyên nghiệp này, đội trưởng giỏi giang của chúng em, anh xem phải nên làm thế nào đây?”
Phương Tự lắc đầu cười, ghi lại số điện thoại và tên trên màn hình “Anh sẽ tìm người đi bàn bạc. Nếu mọi người đã biết chuyện, lát nữa sẽ có cuộc họp ở phòng hội thảo, trao đổi một chút vấn đề, sau trận đấu nhất định phải đưa ra phản hồi chính thức về mối quan hệ trong đội.”
Thời Quang gật đầu.
Thấy Du Lượng vẫn mãi nhìn Thời Quang, Phương Tự dừng lại chỉ vào Du Lượng “Còn em, không được quá thẳng thắn trong buổi họp báo. Nếu không muốn phóng viên đuổi theo sư phụ bàn chuyện tâm tình, thì em nên bớt phóng túng một chút. Có nghe thấy không? ”Phương Tự như tan nát cõi lòng khi nghĩ đến sư phụ ân trọng như núi, anh phải tự động viên mình tiếp tục kiên trì.
Du Lượng dựa lưng vào ghế xoay thở dài nói “Em biết rồi.”
Ngày 14 tháng 1, vòng thứ mười ba, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Thời Quang vs Người khiêu chiến: Tsukasa Hata.
Trong phòng xem đấu cờ của viện cờ ở Bắc Kinh xa xôi ngồi đầy ắp người. Những tin đồn về lục đục nội bộ trong đội tuyển Quốc gia khiến viện cờ hết sức chú ý đến hai trận đấu cuối cùng này.
Nếu Thời Quang biết các bậc thầy như Kỳ thánh Tang Nguyên, Triệu Băng Phong cửu đẳng, Lâm Lệ cửu đẳng, Trương Lập Đông cửu đẳng, đến cả Du Hiểu Dương cửu đẳng cũng được mời đến viện cờ làm huấn luyện, cùng nhau xem thi đấu, thì chắc cậu sẽ tim thòng mất.
May là Thời Quang không biết.
Các kỳ thủ xem trận đấu trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc cũng không biết, họ vẫn đang thảo luận rất sôi nổi.
“Tôi nhớ khi Tsukasa Hata còn nhỏ, cậu ấy từng học cờ ở Hàn Quốc.”
“Phong cách chơi cờ của cậu ấy giống với đỉnh cao của làn sóng Hàn Quốc hiện nay, cho nên rất nổi danh trong hai năm qua, thành tích ở các giải đấu thế giới cũng rất nổi bật, không dễ đối phó, Thời Quang phải cẩn thận.”
Quân trắng khai cuộc của Tsukasa Hata muốn chiếm thật nhiều đất, nhiều nước cờ được đặt trên hàng hai hàng ba, chiếm hết các vùng đất thấp. Quân đen của Thời Quang vị bao vây ở giữa, nhưng cậu vẫn cầm quạt, chăm chút cho bố cục của mình, như thể không có ý định để ý tới những hành động của quân trắng.
Cuộc chiến giữa chủ soái ba nước đã làm cho số lượng người dùng trực tuyến đột phá mức kỷ lục. Sau khi ra thông báo, người dùng không còn thảo luận về những tin đồn nhảm nhí, chỉ bàn luận về trận đấu.
“Thế cục của quân đen nhìn có vẻ rất tốt.”
“Nói với ông cũng như không, quân trắng bây giờ rất chắc chắn, đợi chiếm xong biên, sau đó đánh thẳng vào quân đen ở giữa, quân đen không chiếm được đất, cứ như vậy mà đánh à.”
“Nhìn đi, quân trắng vét xong đất rồi, bắt đầu chiến kìa!”
Đến rồi!
Thấy quân trắng bắt đầu xâm lược, Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bình tĩnh đáp trả. Công kích của quân trắng rất mạnh, cậu không thể sơ suất. Nếu để mặc quân trắng đào mảnh đất này đi, bố cục trước đây cậu kiên trì bày ra sẽ trở thành trò cười.
Giao tranh ở vùng biên phía dưới là cuộc chiến tay đôi đầu tiên của hai quân đen trắng, hơn hai mươi nước cờ đan xen, Thời Quang triển khai sức mạnh, chặn đứng cuộc tấn công đầu tiên vào vùng trung bộ (khu đất gần trung tâm).
Những người chăm chú theo dõi trước màn hình nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Quân trắng không chịu thua, sau một vài nước cờ, đã trực tiếp xâm nhập vào vùng trung bộ phía trên bên phải, bắt đầu dời sông lấp biển.
Trận chiến thứ hai bắt đầu.
Khả năng chiến đấu của Tsukasa Hata quá mạnh, nhịp tim Thời Quang đột nhiên tăng tốc, chỉ cần một chút chùng xuống, vùng trung bộ phía trên bên phải sẽ bị hủy hoại. Trận chiến diễn ra ác liệt, không bao lâu sau, đen trắng đã trải dài.
Trận chiến đang sôi trào, lối suy nghĩ của Thời Quang đột nhiên vươn ra xa … cứ ngồi im thủ thành đợi quân trắng tấn công thế này … quá bị động, không phải là cách … cậu đột nhiên đổi ý.
Khi đến lượt Thời Quang phải thực hiện một bước quan trọng để ngăn quân trắng, quân đen lại chuyển hướng, đặt xuống rìa của vùng trung bộ trống trải ở phía trên bên trái.
Phòng hội thảo của đội Trung Quốc chấn động.
“Sao lúc này Thời Quang lại thoát tiên*? Chỉ còn một bước nữa thôi là ngăn được rồi! Sao lại từ bỏ!”
*Thoát tiên (thuật ngữ cờ vây): đặt cờ ở chỗ khác.
“Cứ như vậy mà đánh chiếm bên trái, đáng tiếc. Chiến lửa nửa ngày bên kia không phải uổng phí quá sao?”
Du Lượng im lặng nhìn màn hình “Cứ chờ quân trắng xâm nhập, quân đen quá bị động, cậu ấy muốn quân trắng sống trước rồi giết sau, thả ra để bắt, thu càng nhiều lợi.”
“Nếu quân trắng sống mà không giết được thì sao? Chi bằng khoét từng miếng đất còn có hiệu quả hơn.”
Trong lòng Du Lượng cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài, hít sâu một hơi rồi nói tiếp “Vậy thì phải xem ai tính toán xa hơn rồi.”
Điều cậu không nói tiếp là sau khi nhìn thấy nhiều kỳ thủ như vậy, ngoài cậu, không có ai tính xa hơn được Thời Quang.
Diễn đàn Weida cũng sôi sục ngay lập tức.
“Tôi đã nói mà Thời Quang chơi cờ rất mông lung! Tự dưng chạy sang biên bên trái làm cái gì!”
“Mấy người hiểu cái gì, đây gọi là trao đổi, bên phải không giữ được, đành quay sang bên trái chiếm trước.”
“Sợ cái gì, tôi sẽ đấu với quân trắng tới cùng!”
Ngay cả các thầy trong phòng xem đấu cờ của viện cờ cũng không thể ngồi yên.
Triệu Băng Phong giơ cây quạt chỉ vào bàn cờ “Nước cờ này của Thời Quang có chút mạo hiểm đúng không? Bây giờ không ai dám chơi như thế này.”
Lâm Lệ chống cằm “Từ đầu đến cuối, cách nghĩ của Thời Quang luôn khác với bình thường, em ấy không phải xuất thân từ Dịch Giang Hồ à? Lẽ nào không phải?”
Tang Nguyên cười nói “Trước đây, tôi rất tò mò những nước cờ của em ấy từ đâu mà học được.”
Du Hiểu Dương nhớ lại những gì cậu bạn này đã nói vài năm trước khi cầu xin ông chơi một ván cờ trên mạng. Sư phụ của cậu ấy … Du Hiểu Dương trong lòng kích dộng, thở dài “Thời Quang trước khi vào viện cờ còn có một sư phụ. Tôi đã hứa với cậu ấy không nói với người khác sư phụ cậu ấy là ai. Vị sư phụ đó không đơn giản.”
Trương Lập Đông thở dài “Khi vào đội tuyển Quốc gia, cách chơi cờ của em ấy rất cá tính, nhưng quá thất thường, tôi nghe huấn luyện viên của đội nói Du Lượng đã dạy rất nhiều cách để giúp em ấy nâng sức mạnh, ổn định sức cờ. Chỉ khi đủ sức mạnh trong giai đoạn sau mới có thể hỗ trợ ý nghĩ muốn chạy quân của em ấy. Mọi người xem, bây giờ đến trung bàn, những nước cờ của Thời Quang có phải có hơi hướng của Du sư môn không?”
Mọi người đều nhìn Du Hiểu Dương, nhưng Du Hiểu Dương đã sớm đoán trước được điều này, lắc đầu cười.
Triệu Băng Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì “Tôi đã xem hết các trận đấu, phát hiện cách chơi cờ của Du Lượng cũng không giống trước đây. Lúc trước khi tôi chơi cờ với cậu ấy, cậu ấy vẫn quá bó buộc trong hình cờ, hạn chế bản thân. Mấy ngày nay tôi mới phát hiện, cờ của Du Lượng tự do linh hoạt hơn trước rất nhiều, không còn bó buộc, sức cờ cũng đã mạnh hơn.”
Tang Nguyên trầm ngâm “Hai đứa trẻ đang ảnh hưởng lẫn nhau. Du Lượng xuất thân từ Du sư môn, Thời Quang được dạy bởi vị sư phụ vô danh. Phong cách của hai đứa quá mạnh mẽ, lại còn trẻ tuổi, thiếu kiểm soát nên khuyết điểm khá rõ ràng. May là hai đứa có thể học hỏi lẫn nhau. Thời Quang học được sức mạnh và kỹ năng của Du sư môn, Du Lượng học được sự sâu sắc và linh hoạt của bậc thầy đó, vừa hay bổ sung cho nhau.”
“Thế nên, hai em ấy có sự khác biệt rất lớn về phong cách, tuy khác đường nhưng cùng đích, hai em ấy đã sinh ra loại cờ hoàn toàn mới, đánh bại loại cờ phổ biến của thời đại này.” Lâm Lệ chợt nhận ra.
Vẻ mặt của Trương Lập Động xúc động “Hai em ấy là niềm hi vọng vượt qua thời đại này.”
Đúng như mọi người dự đoán, sau khi quân đen thoát tiên, quân trắng đã xâm chiếm thành công vùng trung bộ phía trên bên phải. Ngay khi quân trắng muốn tiếp tục xâm chiếm, nối liền với bên trái thì quân đen đột nhiên xuất hiện với thanh gươm sắc bén, bắt đầu chống trả.
Quân trắng cảm nhận được, ngay lập tức đáp trả. Nhưng quân đen đã đảm bảo một vị trí then chốt trên chiến trường mở rộng này. Hai thái cực bị động và chủ động thay đổi, quân đen bùng nổ sức mạnh, cứng rắn áp đảo quân trắng.
Quân trắng buộc phải đáp trả một cách khó khăn, nếu có một chút sai sót, âm mưu sâu xa của quân đen sẽ thất bại!
Thời Quang kìm nén nhịp tim đập nhanh, tay trái nắm chặt quạt, vuốt sợi dây đỏ trên cổ tay phải.
Mười phút sau, quân trắng chiến đấu như con thú bị mắc kẹt.
Hai mươi phút sau, trọng tài công bố kết quả “Quân trắng nhận thua trung bàn, đội Trung Quốc bảo vệ thành công.”
Trong phòng phát sóng trực tiếp của trang Weida, cột bình luận đã trở thành một biển ký hiệu “…”
“…”
“Còn có thể chơi như này à …”
“…”
“Tôi quỳ rồi … lợi hại …”
“Đứa nào nói Thời Quang không xứng, bước ra đây nhận lỗi hết cho bà …”
“Là mị …”
“Còn mị nữa …”
“Xin lỗi, Thời Quang thất đẳng, là do tôi không hiểu cậu …”
“Tôi rất tò mò, cách chơi cờ của Thời Quang thất đẳng là học từ đâu …”
“Đúng, đúng! Có phóng viên nào có thể giúp chúng tôi hỏi không …”
Trong phòng đấu cờ, Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, kính lễ với Tsukasa Hata.
Cánh cửa mở ra, Du Lượng và đồng đội đã đứng sẵn bên ngoài. Thời Quang có chút tự đắc, lắc lắc cổ tay phải, dùng dây đỏ xoa xoa ống tay áo. Du Lượng cười tươi.
Phương Tự vỗ vai Thời Quang “Đơn vị báo chí đó xin lỗi chúng ta rồi, vị phóng viên lâu năm thường túc trực các trận đấu đã bị sốt do đợt lạnh hai ngày trước. Hôm qua, họ tạm thời gửi hai phóng viên thực tập đến thay. Bọn họ muốn lấy được thông tin đầu tiên nên không nghĩ gì nhiều mà cứ thế làm phiền kỳ thủ. Họ sẽ bị đuổi việc.”
Thời Quang gật đầu.
Ngày mai, cúp Nongshim sẽ mở ra trận chiến cuối cùng để phân định chức quán quân, đồng thời cũng là trận quyết chiến giữa hai chủ soái Trung – Hàn.
Ngày 15 tháng 1, vòng thứ mười bốn, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Thời Quang vs Người khiêu chiến: Lee Hoon.
Tuy hai người không nói gì, nhưng Thời Quang nhìn thấy ánh mắt Du Lượng hiện lên vẻ đau khổ khó kìm chế. Vốn dĩ Thời Quang có thể nặn ra nụ cười, nhưng mắt cậu đột nhiên đỏ lên, kéo ngón tay út của Du Lượng “Thật ra, tôi không sao.”
“Mấy ngày nay, cậu làm sao mà qua được?” Du Lượng nhẹ giọng hỏi.
Thời Quang nghĩ ngợi một lúc “Mỗi đêm nhắm mắt lại, trong đầu cứ vang lên những âm thanh lộn xộn, tôi buộc mình phải chìm xuống vực sâu, chôn vùi cả người trong dòng nước để nước cô lập mọi âm thanh.” Thời Quang ngừng một lát, hai má hơi ửng hồng “Mỗi đêm cậu ở sau lưng ôm tôi ngủ, tôi cảm giác dòng nước trở nên ấm áp như cái ôm của cậu. Âm thanh dần biến mất, trong ý thức chỉ còn lại nước, từ từ không nghĩ bậy nữa, cứ như vậy ngủ thiếp đi.”
Ánh mắt Du Lượng dịu dàng, bước tới ôm Thời Quang, lại nghe người trong lòng nói “Có lẽ một nửa cậu chia cho tôi có tác dụng rồi. Không biết một nửa tôi chia cho cậu có tác dụng không?”
“Sao lại không có tác dụng, nếu không phải ngọn lửa trong lòng tôi có thể đốt đi căng thẳng phiền muộn, giúp tôi thư thả bất cứ lúc nào, tôi sẽ không thể chống đỡ nhiều áp lực như vậy đến cùng, nói không chừng đã sớm ngã ở xó xỉnh nào rồi.” Du Lượng thì thầm bên tai Thời Quang.
Thời Quang buồn bực trả lời “Cho nên mỗi tối ôm tôi ngủ là đang bơm khí ga đó à?”
“Ừ.” Du Lượng mỉm cười, hôn lên tai, lướt lên tóc, chuyển sang trán, trượt xuống má, chạm đến môi, rồi ôm Thời Quang nói “Còn buồn không?”
“Không sao, vẫn còn hai trận nữa, lần này không ảnh hưởng đến trạng thái của tôi, chi bằng cậu nói vài câu cho tôi vui đi.”
Du Lượng suy nghĩ một chút, nắm lấy cổ tay phải Thời Quang mò đến sợi dây đỏ “Tôi cũng sẽ truyền năng lượng bảo vệ của tôi cho cậu, tất cả sát thương đều sẽ phản lại.”
“Nhưng họ nói tôi không xứng làm đồng đội với cậu, trong lòng có chút buồn bực.”
“Vậy tôi ra ngoài nói với đám phóng viên đó, mấy người đừng đoán bừa nữa, tôi ngày nào cũng ôm Thời Quang nhà tôi đi ngủ.” Du Lượng nghiêm túc nói.
Tai Thời Quang đỏ bừng lên, cậu vỗ cái bép vào vai Du Lượng “Sao lại thành nhà cậu rồi? Cậu nhỏ hơn tôi đó.”
“Vậy sửa lại một chút, mấy người đừng đoán bừa nữa, tôi ngày nào cũng ôm anh Thời Quang nhà tôi đi ngủ.” những kiểu lời nói thế này do Du Lượng nói ra sao vẫn có cảm giác nghiêm túc lạ thường.
Hai má Thời Quang nóng lên “Du Lượng, cậu không phải là người rất nghiêm túc à …”
“Trước mặt cậu không giống với những người khác.”
Những phiền muộn trong lòng Thời Quang không biết từ lúc nào được thay thế bằng những cảm xúc gợn sóng. Từ trước đến giờ, người này luôn có thể tác động đến tâm trí cậu bằng một lời nói, một hành động, không những thế cũng chỉ với vài ba câu nói đã dễ dàng ôm trái tim cậu đi mất. Năm ngoái, cậu còn đang băn khoăn không biết tương lai cậu ấy sẽ thuộc về ai, giờ phút này cậu ấy đang ôm chặt mình, nghĩ đến đây thôi cũng thấy rất vui rồi, Thời Quang quàng tay qua cổ Du Lượng, hôn lên mặt cậu ấy một cái.
Gần như vậy, Thời Quang cảm nhận được nhịp tim của Du Lượng cũng đang đập rất nhanh, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên. Nhưng … ngày mai phải bắt đầu hai đợt khiêu chiến chủ soái, lý trí khó khăn đứng dậy, Thời Quang thấp giọng nói “Buổi chiều còn phải đến phòng hội thảo chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.”
Du Lượng dần bình tĩnh lại hô hấp “Được rồi, tập trung vào trận đấu trước đã.” cậu suy nghĩ một lát, cậu ôm lấy eo Thời Quang, đặt Thời Quang lên bàn rồi mới buông ra, sau đó xoay người mở máy tính, nhấp vào mạng Weida.
Dòng thông báo bắt mắt trên trang chủ và diễn đàn Weida: Cảnh báo tất cả người dùng, nội bộ đội tuyển Quốc gia rất hòa hợp, tình cảm giữa các kỳ thủ rất tốt. Nếu người dùng còn tiếp tục tung tin đồn thất thiệt và làm mất uy tín của kỳ thủ, người dùng sẽ bị cấm vĩnh viễn trên trang mạng Weida. Trong trường hợp nghiêm trọng, trang mạng sẽ hỗ trợ viện cờ thực hiện các biện pháp pháp lý.
“Ngày hôm qua sau khi phát hiện chuyện này, sư huynh đã tiến hành xử lý rồi.” Du Lượng giải thích.
Thời Quang cảm động gật đầu.
Du Lượng nhấp vào diễn đàn lần nữa, tìm một người dùng tên ‘Vàng sẽ vĩnh viễn phát sáng’, nhấp vào dòng hiển thị phát ngôn của người dùng rồi quay màn hình máy tính sang. Thời Quang nghi hoặc nhìn lên.
“Vốn dĩ tôi rất lười cãi nhau với người khác, nhưng hai ngày nay tôi thật sự nhìn hết nổi rồi! Mấy thứ rác rưởi các người từ đâu thò mặt ra vậy? Trong khi kỳ thủ người ta bỏ ra hàng chục tiếng đồng hồ âm thầm luyện cờ thì mấy người đang làm gì? Cào bàn phím. Trong khi kỳ thủ đang cống hiến hết mình cho giới cờ vây thì mấy người đang làm gì? Vẫn đang cào bàn phím. Còn mặt mũi ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ, điều này không được, điều kia không được, được hay không được thì tự chúng bây đi mà phân hạng rồi thi tuyển vào đội tuyển Quốc gia tham gia thi đấu, kỳ thủ nợ chúng bây hay gì? Về nhà mà mách mẹ mày đi, đến mẹ mày cũng không nợ mày!”
“Lúc thì viện cờ không hiểu chiến thuật, lúc thì kỳ thủ là phế vật, thế sao lại không có chút ý thức gì về trình độ của bản thân vậy! Trâu bò như thế thì tới trước mặt Du Lượng cửu đẳng với Thời Quang thất đẳng hét lên làm một ván đi! Nhanh! Rồi nói mọi người biết, mày thắng được bao nhiêu quân?”
“Còn mày nữa, Du Lượng cửu đẳng Thời Quang thất đẳng là thân thích nhà mày hay gì? Chắc ngày nào cũng tâm sự với mày? Chính miệng nói với mày cậu ấy bất mãn với ai? Viết đoạn văn 150 chữ sinh động như lúc thi tuyển sinh đại học vậy đó? Có sức đi tạo tin đồn nhảm thì mày nên sống như con người đóng góp có ích cho xã hội không tốt hơn à?”
“Còn mấy đứa mở miệng ra là cao quý này nọ, có thể xem hiểu cờ vây, thắng được hai ba ván trên mạng thì tự tin ngập tràn luôn ta? Đến cả bảng xếp hạng của Weida cũng không lọt được top 10 thì mày là cái thá gì? Gà đéo chịu được mà còn lên mặt vênh váo, cái thứ phiền phức xem cờ vây như chúng bây nên tự ý thức được chỗ đứng của bản thân đi, ai không biết còn tưởng viện cờ do nhà chúng bây mở! Cô giáo tiểu học của chúng bây không dạy lịch sự lễ phép à? Ồ, xin lỗi nha, chắc chúng bây không có học tiểu học.”
Thời Quang cười lớn “Lợi hại ghê.”
“Tối hôm qua nhìn thấy, cậu xem, trên đời vẫn có rất nhiều người bình thường.”
“Đúng vậy.” Thời Quang mỉm cười.
Thế giới này luôn là như vậy, mặt trời lặn rồi sẽ lại mọc, có bóng tối cũng sẽ có ánh sáng. Thời Quang cảm thấy chỉ cần quay lưng về phía bóng tối, bước đi về phía ánh sáng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Điện thoại Du Lượng vang lên, cậu nhanh chóng gửi lại tin nhắn sau khi đọc xong “Sư huynh đang đến tìm chúng ta.”
“Ừm.”
Không lâu sau, Phương Tự đến phòng. Anh đã dành đủ thời gian cho hai bạn trẻ, nhưng với tư cách là đội trưởng, anh phải kịp thời quan tâm đến tình trạng của các kỳ thủ.
“Cảm ơn anh Tự.” Thời Quang chân thành biết ơn tất cả những gì Phương Tự đã làm cho họ.
“Chăm sóc hai em vốn là trách nhiệm của anh.” nhìn Thời Quang không mang theo gánh nặng gì, Phương Tự mới cảm thấy an tâm.
Du Lượng vẫn luôn ngồi sau bàn làm việc xem máy tính, sau đó quay màn hình về phía Phương Tự “Đơn vị làm việc của hai phóng viên đó là tờ báo này, em cũng ghi lại tên trên thẻ công tác. Đối với những phóng viên thể thao thiếu chuyên nghiệp này, đội trưởng giỏi giang của chúng em, anh xem phải nên làm thế nào đây?”
Phương Tự lắc đầu cười, ghi lại số điện thoại và tên trên màn hình “Anh sẽ tìm người đi bàn bạc. Nếu mọi người đã biết chuyện, lát nữa sẽ có cuộc họp ở phòng hội thảo, trao đổi một chút vấn đề, sau trận đấu nhất định phải đưa ra phản hồi chính thức về mối quan hệ trong đội.”
Thời Quang gật đầu.
Thấy Du Lượng vẫn mãi nhìn Thời Quang, Phương Tự dừng lại chỉ vào Du Lượng “Còn em, không được quá thẳng thắn trong buổi họp báo. Nếu không muốn phóng viên đuổi theo sư phụ bàn chuyện tâm tình, thì em nên bớt phóng túng một chút. Có nghe thấy không? ”Phương Tự như tan nát cõi lòng khi nghĩ đến sư phụ ân trọng như núi, anh phải tự động viên mình tiếp tục kiên trì.
Du Lượng dựa lưng vào ghế xoay thở dài nói “Em biết rồi.”
Ngày 14 tháng 1, vòng thứ mười ba, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Thời Quang vs Người khiêu chiến: Tsukasa Hata.
Trong phòng xem đấu cờ của viện cờ ở Bắc Kinh xa xôi ngồi đầy ắp người. Những tin đồn về lục đục nội bộ trong đội tuyển Quốc gia khiến viện cờ hết sức chú ý đến hai trận đấu cuối cùng này.
Nếu Thời Quang biết các bậc thầy như Kỳ thánh Tang Nguyên, Triệu Băng Phong cửu đẳng, Lâm Lệ cửu đẳng, Trương Lập Đông cửu đẳng, đến cả Du Hiểu Dương cửu đẳng cũng được mời đến viện cờ làm huấn luyện, cùng nhau xem thi đấu, thì chắc cậu sẽ tim thòng mất.
May là Thời Quang không biết.
Các kỳ thủ xem trận đấu trong phòng hội thảo của đội Trung Quốc cũng không biết, họ vẫn đang thảo luận rất sôi nổi.
“Tôi nhớ khi Tsukasa Hata còn nhỏ, cậu ấy từng học cờ ở Hàn Quốc.”
“Phong cách chơi cờ của cậu ấy giống với đỉnh cao của làn sóng Hàn Quốc hiện nay, cho nên rất nổi danh trong hai năm qua, thành tích ở các giải đấu thế giới cũng rất nổi bật, không dễ đối phó, Thời Quang phải cẩn thận.”
Quân trắng khai cuộc của Tsukasa Hata muốn chiếm thật nhiều đất, nhiều nước cờ được đặt trên hàng hai hàng ba, chiếm hết các vùng đất thấp. Quân đen của Thời Quang vị bao vây ở giữa, nhưng cậu vẫn cầm quạt, chăm chút cho bố cục của mình, như thể không có ý định để ý tới những hành động của quân trắng.
Cuộc chiến giữa chủ soái ba nước đã làm cho số lượng người dùng trực tuyến đột phá mức kỷ lục. Sau khi ra thông báo, người dùng không còn thảo luận về những tin đồn nhảm nhí, chỉ bàn luận về trận đấu.
“Thế cục của quân đen nhìn có vẻ rất tốt.”
“Nói với ông cũng như không, quân trắng bây giờ rất chắc chắn, đợi chiếm xong biên, sau đó đánh thẳng vào quân đen ở giữa, quân đen không chiếm được đất, cứ như vậy mà đánh à.”
“Nhìn đi, quân trắng vét xong đất rồi, bắt đầu chiến kìa!”
Đến rồi!
Thấy quân trắng bắt đầu xâm lược, Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bình tĩnh đáp trả. Công kích của quân trắng rất mạnh, cậu không thể sơ suất. Nếu để mặc quân trắng đào mảnh đất này đi, bố cục trước đây cậu kiên trì bày ra sẽ trở thành trò cười.
Giao tranh ở vùng biên phía dưới là cuộc chiến tay đôi đầu tiên của hai quân đen trắng, hơn hai mươi nước cờ đan xen, Thời Quang triển khai sức mạnh, chặn đứng cuộc tấn công đầu tiên vào vùng trung bộ (khu đất gần trung tâm).
Những người chăm chú theo dõi trước màn hình nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Quân trắng không chịu thua, sau một vài nước cờ, đã trực tiếp xâm nhập vào vùng trung bộ phía trên bên phải, bắt đầu dời sông lấp biển.
Trận chiến thứ hai bắt đầu.
Khả năng chiến đấu của Tsukasa Hata quá mạnh, nhịp tim Thời Quang đột nhiên tăng tốc, chỉ cần một chút chùng xuống, vùng trung bộ phía trên bên phải sẽ bị hủy hoại. Trận chiến diễn ra ác liệt, không bao lâu sau, đen trắng đã trải dài.
Trận chiến đang sôi trào, lối suy nghĩ của Thời Quang đột nhiên vươn ra xa … cứ ngồi im thủ thành đợi quân trắng tấn công thế này … quá bị động, không phải là cách … cậu đột nhiên đổi ý.
Khi đến lượt Thời Quang phải thực hiện một bước quan trọng để ngăn quân trắng, quân đen lại chuyển hướng, đặt xuống rìa của vùng trung bộ trống trải ở phía trên bên trái.
Phòng hội thảo của đội Trung Quốc chấn động.
“Sao lúc này Thời Quang lại thoát tiên*? Chỉ còn một bước nữa thôi là ngăn được rồi! Sao lại từ bỏ!”
*Thoát tiên (thuật ngữ cờ vây): đặt cờ ở chỗ khác.
“Cứ như vậy mà đánh chiếm bên trái, đáng tiếc. Chiến lửa nửa ngày bên kia không phải uổng phí quá sao?”
Du Lượng im lặng nhìn màn hình “Cứ chờ quân trắng xâm nhập, quân đen quá bị động, cậu ấy muốn quân trắng sống trước rồi giết sau, thả ra để bắt, thu càng nhiều lợi.”
“Nếu quân trắng sống mà không giết được thì sao? Chi bằng khoét từng miếng đất còn có hiệu quả hơn.”
Trong lòng Du Lượng cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài, hít sâu một hơi rồi nói tiếp “Vậy thì phải xem ai tính toán xa hơn rồi.”
Điều cậu không nói tiếp là sau khi nhìn thấy nhiều kỳ thủ như vậy, ngoài cậu, không có ai tính xa hơn được Thời Quang.
Diễn đàn Weida cũng sôi sục ngay lập tức.
“Tôi đã nói mà Thời Quang chơi cờ rất mông lung! Tự dưng chạy sang biên bên trái làm cái gì!”
“Mấy người hiểu cái gì, đây gọi là trao đổi, bên phải không giữ được, đành quay sang bên trái chiếm trước.”
“Sợ cái gì, tôi sẽ đấu với quân trắng tới cùng!”
Ngay cả các thầy trong phòng xem đấu cờ của viện cờ cũng không thể ngồi yên.
Triệu Băng Phong giơ cây quạt chỉ vào bàn cờ “Nước cờ này của Thời Quang có chút mạo hiểm đúng không? Bây giờ không ai dám chơi như thế này.”
Lâm Lệ chống cằm “Từ đầu đến cuối, cách nghĩ của Thời Quang luôn khác với bình thường, em ấy không phải xuất thân từ Dịch Giang Hồ à? Lẽ nào không phải?”
Tang Nguyên cười nói “Trước đây, tôi rất tò mò những nước cờ của em ấy từ đâu mà học được.”
Du Hiểu Dương nhớ lại những gì cậu bạn này đã nói vài năm trước khi cầu xin ông chơi một ván cờ trên mạng. Sư phụ của cậu ấy … Du Hiểu Dương trong lòng kích dộng, thở dài “Thời Quang trước khi vào viện cờ còn có một sư phụ. Tôi đã hứa với cậu ấy không nói với người khác sư phụ cậu ấy là ai. Vị sư phụ đó không đơn giản.”
Trương Lập Đông thở dài “Khi vào đội tuyển Quốc gia, cách chơi cờ của em ấy rất cá tính, nhưng quá thất thường, tôi nghe huấn luyện viên của đội nói Du Lượng đã dạy rất nhiều cách để giúp em ấy nâng sức mạnh, ổn định sức cờ. Chỉ khi đủ sức mạnh trong giai đoạn sau mới có thể hỗ trợ ý nghĩ muốn chạy quân của em ấy. Mọi người xem, bây giờ đến trung bàn, những nước cờ của Thời Quang có phải có hơi hướng của Du sư môn không?”
Mọi người đều nhìn Du Hiểu Dương, nhưng Du Hiểu Dương đã sớm đoán trước được điều này, lắc đầu cười.
Triệu Băng Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì “Tôi đã xem hết các trận đấu, phát hiện cách chơi cờ của Du Lượng cũng không giống trước đây. Lúc trước khi tôi chơi cờ với cậu ấy, cậu ấy vẫn quá bó buộc trong hình cờ, hạn chế bản thân. Mấy ngày nay tôi mới phát hiện, cờ của Du Lượng tự do linh hoạt hơn trước rất nhiều, không còn bó buộc, sức cờ cũng đã mạnh hơn.”
Tang Nguyên trầm ngâm “Hai đứa trẻ đang ảnh hưởng lẫn nhau. Du Lượng xuất thân từ Du sư môn, Thời Quang được dạy bởi vị sư phụ vô danh. Phong cách của hai đứa quá mạnh mẽ, lại còn trẻ tuổi, thiếu kiểm soát nên khuyết điểm khá rõ ràng. May là hai đứa có thể học hỏi lẫn nhau. Thời Quang học được sức mạnh và kỹ năng của Du sư môn, Du Lượng học được sự sâu sắc và linh hoạt của bậc thầy đó, vừa hay bổ sung cho nhau.”
“Thế nên, hai em ấy có sự khác biệt rất lớn về phong cách, tuy khác đường nhưng cùng đích, hai em ấy đã sinh ra loại cờ hoàn toàn mới, đánh bại loại cờ phổ biến của thời đại này.” Lâm Lệ chợt nhận ra.
Vẻ mặt của Trương Lập Động xúc động “Hai em ấy là niềm hi vọng vượt qua thời đại này.”
Đúng như mọi người dự đoán, sau khi quân đen thoát tiên, quân trắng đã xâm chiếm thành công vùng trung bộ phía trên bên phải. Ngay khi quân trắng muốn tiếp tục xâm chiếm, nối liền với bên trái thì quân đen đột nhiên xuất hiện với thanh gươm sắc bén, bắt đầu chống trả.
Quân trắng cảm nhận được, ngay lập tức đáp trả. Nhưng quân đen đã đảm bảo một vị trí then chốt trên chiến trường mở rộng này. Hai thái cực bị động và chủ động thay đổi, quân đen bùng nổ sức mạnh, cứng rắn áp đảo quân trắng.
Quân trắng buộc phải đáp trả một cách khó khăn, nếu có một chút sai sót, âm mưu sâu xa của quân đen sẽ thất bại!
Thời Quang kìm nén nhịp tim đập nhanh, tay trái nắm chặt quạt, vuốt sợi dây đỏ trên cổ tay phải.
Mười phút sau, quân trắng chiến đấu như con thú bị mắc kẹt.
Hai mươi phút sau, trọng tài công bố kết quả “Quân trắng nhận thua trung bàn, đội Trung Quốc bảo vệ thành công.”
Trong phòng phát sóng trực tiếp của trang Weida, cột bình luận đã trở thành một biển ký hiệu “…”
“…”
“Còn có thể chơi như này à …”
“…”
“Tôi quỳ rồi … lợi hại …”
“Đứa nào nói Thời Quang không xứng, bước ra đây nhận lỗi hết cho bà …”
“Là mị …”
“Còn mị nữa …”
“Xin lỗi, Thời Quang thất đẳng, là do tôi không hiểu cậu …”
“Tôi rất tò mò, cách chơi cờ của Thời Quang thất đẳng là học từ đâu …”
“Đúng, đúng! Có phóng viên nào có thể giúp chúng tôi hỏi không …”
Trong phòng đấu cờ, Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, kính lễ với Tsukasa Hata.
Cánh cửa mở ra, Du Lượng và đồng đội đã đứng sẵn bên ngoài. Thời Quang có chút tự đắc, lắc lắc cổ tay phải, dùng dây đỏ xoa xoa ống tay áo. Du Lượng cười tươi.
Phương Tự vỗ vai Thời Quang “Đơn vị báo chí đó xin lỗi chúng ta rồi, vị phóng viên lâu năm thường túc trực các trận đấu đã bị sốt do đợt lạnh hai ngày trước. Hôm qua, họ tạm thời gửi hai phóng viên thực tập đến thay. Bọn họ muốn lấy được thông tin đầu tiên nên không nghĩ gì nhiều mà cứ thế làm phiền kỳ thủ. Họ sẽ bị đuổi việc.”
Thời Quang gật đầu.
Ngày mai, cúp Nongshim sẽ mở ra trận chiến cuối cùng để phân định chức quán quân, đồng thời cũng là trận quyết chiến giữa hai chủ soái Trung – Hàn.
Ngày 15 tháng 1, vòng thứ mười bốn, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Thời Quang vs Người khiêu chiến: Lee Hoon.