Chơi cờ luôn muốn tìm thấy kỳ phùng địch thủ, nếu đối thủ quá mạnh sẽ dễ đánh mất tự tin, nếu đối thủ quá yếu, cảm giác chỉ là những nước cờ vô lý, chiến thắng không có gì vui. Chỉ khi ngang tài ngang sức thì mới có được sự phấn khích của thử thách và niềm vui chiến thắng.
Lúc học cờ sẽ khó tránh chứng nghiện cờ phát tác, ở nhà ngứa tay lại không ai chơi cùng nên phải ra ngoài tìm người. Từ khi còn rất nhỏ, cậu không thể tìm thấy đối thủ trong số các bạn cùng trang lứa, nên cậu phải tìm một người trưởng thành.
Một đứa trẻ ngồi với một nhóm người lớn, trong lòng họ vẫn coi cậu như một đứa trẻ, không thể nói chuyện cùng nhau. Dù sau này có qua lại với nhóm kỳ thủ chuyên nghiệp của sư huynh, một người nhỏ bé như cậu ngồi trước mặt họ, dù giỏi giang đến đâu cũng không tránh khỏi phải cẩn trọng.
Cậu từng nghĩ cậu sẽ mãi như vậy mà bước trên con đường này, chỉ cần trưởng thành sẽ ổn cả thôi.
Ai mà ngờ được, từ trên trời rơi xuống trước mặt cậu một Thời Quang. Một đứa trẻ nói năng tự do thoải mái còn có thực lực chơi cờ giỏi hơn cậu.
Kinh ngạc ban đầu cùng thất bại sau đó, cậu thật sự cảm thấy hạnh phúc, trái tim cậu bùng cháy khát vọng chiến thắng mạnh mẽ, nhưng sau khi gây ấn tượng như thế, Thời Quang đã biến mất.
Sáu năm nhớ mãi không quên, cậu lần nữa tìm lại Thời Quang. Gần sát giới chuyên nghiệp, đã có rất nhiều người trẻ tuổi có thể đấu cờ với cậu, nhưng cậu vẫn muốn đấu cờ với Thời Quang.
Vực sâu lặng im quá lâu sẽ không thể nào quên được lần xao động đầu tiên.
Từ vui mừng đến thất vọng. Cậu đã quyết tâm rời đi, nhưng khi nghe được tin tức về Thời Quang, vẫn không kìm được mà khắc ghi trong lòng. Từ khinh thường, đến ngạc nhiên, rồi hài lòng, thậm chí đến cuối cùng cậu không còn quan tâm đến mục đích ban đầu khi chú ý Thời Quang, chú ý dường như đã trở thành bản năng.
Tốc độ tiến độ của Thời Quang chưa bao giờ phụ lòng mong đợi của cậu, Du Lượng luôn cho rằng những gì cậu làm chỉ là muốn tìm một đối thủ ngang tầm.
Cho đến hôm nay.
Từ chiều đến tối, cậu chơi bốn ván với Thời Quang bằng bộ cờ cũ, cậu đã thua ba ván.
“Nè, Du Lượng, với tỷ lệ thắng thế này, tôi có thể làm chủ tướng lần này không?” ván đấu kết thúc, Thời Quang vừa cười vừa dọn dẹp quân cờ.
“Ừ…” Du Lượng không giải thích được tại sao cả chiều nay không thể tĩnh tâm được. Nhìn Thời Quang cầm bàn cờ, cậu lại có ý nghĩ: Nếu Thời Quang có thể ở mãi bên cạnh cậu thì tốt rồi.
Du Lượng bị dọa giật mình.
Lúc muốn chơi cờ không những muốn tìm cậu ấy, dẫn trước được cậu ấy khiến cậu rất vui vẻ, mà còn muốn giữ cậu ấy bên cạnh, muốn bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào hơi ấm đó.
Ý nghĩ đột ngột này khiến lòng cậu rối bời cả buổi chiều mãi vẫn không thể bình tĩnh được.
“Sao thế?” Thời Quang đột nhiên đến gần, chống tay lên bàn, kề sát mặt Du Lượng “Thua ba ván không phục hả? Đấu thêm nữa không?”
Mùi sữa vướng dưới chóp mũi, cánh tay Thời Quang áp sát tay cậu, Du Lượng lúng túng lui về phía sau, tránh né ánh mắt của Thời Quang rồi đứng lên “Không cần đấu nữa, với thực lực của cậu có thể làm chủ tướng rồi.” Thời Quang phát huy rất tốt, là do cậu chơi không tốt.
Nghe những gì Du Lượng nói, Thời Quang vui không tả xiết, xoay người đi vào phòng tắm còn ngâm nga một bài hát.
Du Lượng thở phào nhẹ nhõm.
Du Lượng vuốt ve những đường kẻ dọc ngang trên bàn cờ trẻ em đã cũ, ngọn đèn huỳnh quang chiếu xuống bàn cờ, ánh lên vầng hào quang trắng, cậu trầm giọng hỏi “Có người cùng cậu đấu cờ, cậu có phải đã vui hơn rồi không?”
Bàn cờ không hồi âm.
Xếp lại bàn cờ, lần này cậu không để dưới gầm giường mà cất vào tủ cùng những bức ghép hình.
Giải đấu cận kề, Du Lượng không cho phép những suy nghĩ lung tung quấy rầy trạng thái của mình, cậu chỉnh đốn tâm trạng, gạt bỏ những suy nghĩ rồi đứng dậy tắm rửa.
Cậu đang an tĩnh đánh răng, đột nhiên từ sau Thời Quang vỗ lưng Du Lượng, thò đầu hỏi “Tôi làm chủ tướng, có phải thành viên trong đội đều nghe tôi không?”
Du Lượng nhổ nước súc miệng “Cả đội không phải chỉ có hai chúng ta sao?”
“Ể?” Thời Quang càng vui vẻ hơn “Có nghĩa là cậu phải nghe lời tôi?” nói xong cầm cốc nước đứng bên cạnh bắt đầu nặn kem đánh răng.
Du Lượng ngây ra.
“Hối hận rồi?” Thời Quang huých khuỷu tay Du Lượng “Cậu tự nói để tôi làm chủ tướng đó.”
Kìm chế nhịp tim càng lúc càng nhanh, Du Lượng nhìn Thời Quang “Nói lời giữ lời, nghe cậu hết.”
Thời Quang nở nụ cười rực rỡ, lắc đầu vặn người, tiếp tục ngâm nga giai điệu nhỏ.
Khoảng thời gian này, Du Lượng phát hiện Thời Quang rất thích nghe cậu khen ngợi. Khi làm điều gì đó, luôn xác nhận nhiều lần thái độ khẳng định của cậu. Thấy Thời Quang vui vẻ sau khi được khen, cậu càng vui hơn.
Du Lượng cười cười, xoay người rời đi.
Ba ngày sau, đội tuyển trẻ Quốc gia do Phương Tự dẫn đầu lên đường đến Hàn Quốc tham gia cúp Bắc Đẩu.
Vừa đến Seoul, người bạn cũ Hong Su Yeong nói cậu ấy sẽ mời ăn tối. Su Yeong lớn hơn họ ba tuổi, mấy năm trước đã từng tham gia cúp Bắc Đẩu, bây giờ đã quá tuổi nên không tham gia nữa. Chợt nhớ Thời Quang cũng từng gặp Hong Su Yeong, Du Lượng liền gọi Thời Quang cùng đi.
Thời Quang và Hong Su Yeong xem như là không đánh không quen, sau khi giới thiệu xong, cả hai cùng nhau cười ha ha. Đáng tiếc vì rào cản ngôn ngữ mà không giao tiếp được, hai người chỉ có thể bập bẹ vài từ tiếng Anh, nhất thời đành dựa vào Du Lượng phiên dịch.
Người phục vụ bưng một đĩa đồ ăn vặt có hình tròn tròn lại còn phồng lên, Thời Quang cầm một cái cho vào miệng nhai “Dẻo ghê, này là gì vậy?”
“Bánh trăng khuyết, người Hàn Quốc sẽ ăn món này vào đêm thu.” Du Lượng giải thích ngắn gọn. Do Tết Trung thu đang đến gần nên người Hàn Quốc cũng tổ chức Tết Trung thu, ngày tháng theo âm lịch cũng giống như Trung Quốc, nhưng ở đây người ta gọi là ‘đêm thu’, đó cũng là ngày gia đình đoàn tụ, cúng bái tổ tiên.
Nhìn thấy bánh trăng khuyết, Hong Su Yeong nhớ lại nhiều kỷ niệm, trò chuyện vui vẻ với Du Lượng. Thời Quang không hiểu tiếng Hàn, chỉ đành một lúc nhìn Hong Su Yeong, một lúc lại nhìn Du Lượng.
Cảm nhận được ánh mắt của Thời Quang, Hong Su Yeong cầm bánh lên “Cậu ấy từng sống ở nhà tôi! Mẹ tôi làm món này, năm nào cậu ấy cũng ăn!” (He lived in my home! My mum did this, he eat this every year!)
Tiếng anh cấp ba này dĩ nhiên Thời Quang hiểu, kinh ngạc nhìn Du Lượng “Cậu ở nhà cậu ấy hả? Mẹ cậu ấy mỗi năm đều làm cho cậu ăn?”
“Đêm thu mỗi năm, tôi đều dùng bữa ở nhà Su Yeong.” Du Lượng cười giải thích.
“Ồ.” Thời Quang gật đầu rồi tiếp tục ăn bánh. Món ăn nhẹ ngọt ngọt dẻo dẻo này có vẻ hợp với cậu.
Hôm nay tâm trạng của Hong Su Yeong cũng không quá vui vẻ, Du Lượng cảm thấy có điều gì không ổn, hỏi cả nửa buổi mới biết được chuyện gì xảy ra.
Cách đây vài năm, Hong Su Yeong đã bái kỳ thủ cờ vây số một Hàn Quốc Lee Hoon làm sư phụ. Cậu ấy nói trong sư môn có một vị sư huynh vô cùng lợi hại, nhiều người nghĩ anh ấy là một người rất bướng, lúc trước khi cậu ấy cùng sư huynh tham gia cúp Bắc Đẩu, còn nhìn thấy sư huynh xúc phạm kỳ thủ khác chỉ vì hiểu lầm. Thật ra, sư huynh chỉ là quá yêu thích và si mê cờ vây, gần đây thấy cờ vây Hàn Quốc quá thực dụng, chơi cờ đã không còn niềm vui, sư huynh muốn tìm lại sự thuần túy trong cờ vây nên đã sang Nhật để thư giãn, ở bên đó gặp được một đối thủ mà sư huynh rất tán thưởng.
Hong Su Yeong thở dài nói cậu ấy rất muốn giúp sư huynh, lại sợ sư huynh chê phiền phức. Cậu ấy cố gắng đuổi theo thực lực của sư huynh, nhưng vẫn luôn bắt không kịp, không thể trở thành đối thủ. Thật ra, cậu ấy muốn cùng sư huynh tìm kiếm thứ gọi là sự thuần túy trong cờ vây.
“Anh ấy có biết cậu đang đuổi theo không?”
“Biết chứ.” Hong Su Yeong gật đầu “Anh ấy giúp tôi rất nhiều, lúc thu quan anh ấy chơi rất tốt, lúc đầu tôi chơi không tốt, đều do anh ấy dạy. Thật ra, sư huynh là một người rất tốt. Trong lòng anh ấy chỉ có mỗi cờ vây, đáng tiếc nhiều người lại không hiểu anh ấy.”
“Anh ấy không có bài xích sự đuổi theo của cậu.” Du Lượng trầm ngâm đáp, trong lòng đột nhiên có chút kích động, nhìn người đang ăn bánh kia rồi không nói nữa.
Lúc đó, nghe tin Thời Quang liều hết sức mình đuổi theo, cậu lại không cảm thấy phiền phức. Mà không biết từ lúc nào, cậu bắt đầu thích thú với cuộc rượt đuổi này.
Trước những rắc rối của Su Yeong, Du Lượng chỉ đành động viên cậu ấy gọi điện cho sư huynh.
Dùng bữa xong, Du Lượng sánh bước cùng Thời Quang trên con phố ở nước ngoài. Chỉ mất mười phút đi bộ để trở về khách sạn. Các loại bánh trăng khuyết đầy màu sắc, các hộp quà đêm thu khác nhau được bày bán trong các cửa hàng trên phố, tràn ngập không khí lễ hội.
Thời Quang rốt cuộc không nhịn được hỏi “Cậu ở nhà Hong Su Yeong, cũng cùng ăn cùng ở, ngủ chung một giường hả?”
Du Lượng phì cười “Nhà cậu ấy có phòng dành cho khách.”
“Cậu sống ở nhà cậu ấy khi sang Hàn Quốc học à?” Thời Quang lại hỏi.
Du Lượng cười giải thích “Viện cờ có ký túc xá, thường ngày đều tập huấn ở đó. Lễ hội đêm thu ở Hàn Quốc được nghỉ ba ngày, Su Yeong bảo tôi đến nhà cậu ấy nghỉ lễ.”
“Ồ … nhưng nhà họ không phải cũng cần đi cúng tổ tiên à?”
“Tôi tự luyện cờ trong ký túc xá trước, đợi nhà họ cúng tổ tiên về thì tôi mới đến.”
“Một mình luyện cờ … không phải có ba ngày nghỉ lận à? Sao không về nhà? Cũng là Tết Trung thu mà.” Thời Quang càng hỏi càng chậm.
“Vừa đi vừa về phải tốn hết một ngày, cảm thấy lãng phí thời gian. Về nhà cũng chỉ luyện cờ, luyện ở đâu cũng là luyện. Khi đó, trong lòng tôi chỉ muốn thắng, mỗi năm chỉ về nhà hai lần.”
“Mẹ cậu không đi cùng sao?” Thời Quang cau mày, không nhịn được hỏi.
“Ban đầu, mẹ tôi có đến, nhưng viện cờ là trường nội trú, bình thường mẹ tôi không theo được, hơn nữa những người sống gần đó không cùng ngôn ngữ, nên mới dứt khoát bảo mẹ tôi về nước.” Du Lượng nói những chuyện trong quá khứ, trong mắt cậu cũng chỉ là chuyện quá đỗi bình thường. Cậu chưa từng nói với người khác về những trải nghiệm này, cảm thấy không có gì đáng nói cả.
“Cậu không phải cũng có rào cản ngôn ngữ à! Cũng phải học tiếng Hàn trước.”
“Tiếng Hàn rất đơn giản, chỉ cần học là biết.” Du Lượng cười nói.
Thời Quang chợt nhận ra gì đó, giọng nói run run “Lúc đó, cậu đến Hàn Quốc chỉ mới mười tuổi?”
“Ừ.” Du Lượng nhẹ giọng đáp.
Thời Quang ngừng bước, cau mày nói “Trước đó, cậu nói vì muốn thắng tôi mà đi Hàn Quốc sáu năm … tôi chưa từng nghĩ tới cậu phải sống thế nào … ai da, tôi tại sao cứ nhất quyết lôi cậu chơi cờ làm gì chứ …”
Du Lượng đứng trước mặt Thời Quang, ánh mắt cậu ấy như có chút ẩm ướt, trong lòng cậu nhất thời mềm nhũn. Cậu không biết an ủi người khác, mỗi khi thấy Thời Quang không vui, cậu chỉ có thể vắt óc giãi bày “Nhìn cậu thế này, ai không biết còn tưởng tôi bị ngược đãi ở Hàn Quốc đó, bây giờ tôi không phải rất tốt sao.”
“Ừm.” Thời Quang đút tay vào túi, thở dài một hơi rồi nghiêm túc nói với Du Lượng “Mới mười tuổi, thật đáng thương. Tôi lúc đó vẫn đem cái đầu óc đơn giản của mình đi học, mỗi ngày cười đùa hi hi ha ha. Không nghĩ tới cậu phải sống thế nào, dùng cơm ở nhà người ta, nhìn nhà người ta đoàn tụ, chắc là khó chịu lắm.”
Có khó chịu không? Lúc mới đầu chắc cũng có chút ít, nhưng thứ tình cảm nhỏ bé của trẻ con này từ lâu đã chìm vào biển sâu ký ức. Sau đó, cũng quen rồi.
Nghe những lời Thời Quang nói, những cảm xúc trong lòng Du Lượng lại dậy sóng. Cậu nhìn Thời Quang, lúc này đột nhiên cậu muốn bước tới ôm người này vào lòng, nói rằng tôi không sao, thật ra tôi rất vui vì cậu đã tìm đến tôi, mà không phải người khác.
Nhưng Du Lượng đã kìm nén, cậu cuộn tròn nắm tay, chỉ nhẹ nhàng nói “Cũng may là cậu đã tìm đến tôi, tôi mới có thể tận dụng thời gian này để nâng cao kỹ năng chơi cờ của mình. Không sao, tôi không sao hết.”
Nhưng Thời Quang lại bước tới, ôm lấy Du Lượng, vỗ vỗ lưng cậu “Vất vả rồi, Du Lượng tam đẳng của chúng ta vất vả rồi.”
Sống lưng Du Lượng như bị điện giật, tê liệt lập tức lan ra khắp người, cứ đứng như vậy, toàn thân cứng ngắc. Mùi sữa vương vấn trong cái ôm, mái tóc chạm vào má, vành tai cậu khẽ ửng đỏ, do dự hỏi “Thời Quang, có áy náy không?”
“Có.” Thời Quang chán nản tựa trên vai Du Lượng nói.
Du Lượng dừng một chút “Vậy cậu bù đắp cho tôi đi.” lời vừa nói ra, tim cậu đập liên hồi.
May là lúc này Thời Quang buông cậu ra, vẻ mặt khó hiểu “Bù thế nào?” cậu nghĩ một hồi rồi cười thành tiếng “Tôi quay lại mua cho cậu sáu cái bánh trung thu, mỗi năm một cái, bù đắp cho cậu! Nhân thập cẩm chịu không? Tôi thích ăn cái này.”
Hơi ấm trong vòng tay không còn, Du Lượng kìm nén sự lưu luyến của mình. Cậu nở nụ cười “Tùy cậu.” cậu nghĩ lại “Nhưng mà chỉ có Tết Trung thu thôi hả? Sáu năm nay, ngoài Tết Âm lịch, Tết Dương lịch, nghỉ hè, còn có ngày Cây xanh, tiết Thanh minh, ngày Lao động, quốc tế Thiếu nhi, ngày Quân đội, lễ Quốc khánh … tôi cũng chỉ có một mình.”
Thời Quang càng nghe càng ngạc nhiên, cậu lại vỗ Du Lượng cái bép “Cậu ấm đầu rồi đúng không! Quốc tế Thiếu nhi thì cũng thôi đi, lại còn ăn lễ ngày Cây xanh với chả ngày Quân đội?”
“Tôi ăn lễ chứ.” Du Lượng mặt không chút thay đổi trả lời.
“Cậu …” Thời Quang như đông cứng “Một người chỉ biết cờ vây như cậu mà cũng ăn mấy cái lễ này, cậu đang tống tiền tôi thì có!” cậu quay người bước nhanh “Du Lượng cậu nhìn dáng vẻ lịch sự đứng đắn như thế, hóa ra là loại người này.”
Du Lượng vội vàng đuổi theo “Cậu phải chấp nhận sự thật, sáu năm lận đó, cậu thì vô tư vui vẻ nhưng tôi lẻ loi một mình sáu năm luôn á.” cậu thế nào, cũng chưa từng nói với bố mẹ mình vất vả ra sao, nhưng trước mặt Thời Quang, mấy lời bán thảm lại tự nhiên thốt ra.
Thời Quang do dự, nhìn Du Lượng rồi dịu lại thái độ “Được rồi! Mỗi một ngày lễ tôi sẽ bù cho cậu sáu phần, được chưa?”
“Vậy thì không cần, mỗi ngày lễ nói câu ‘ngày lễ vui vẻ’, bù sáu lần.” Du Lượng cười đáp.
Thời Quang cũng phục luôn “Được thôi!”
Kết quả, hai người đùa giỡn cả đường về khách sạn, Thời Quang bấm ngón tay đếm ngày lễ hàng năm nói ngày lễ vui vẻ, không chỉ làm sáu lần, mà bổ sung thêm tới mấy lần.
Du Lượng nhìn cậu cười rồi đồng ý.
Suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu cậu không thể kìm nén được nữa. Nếu những ngày lễ trong tương lai đều có cậu chúc tôi vui vẻ, thật tốt biết bao.
Lúc học cờ sẽ khó tránh chứng nghiện cờ phát tác, ở nhà ngứa tay lại không ai chơi cùng nên phải ra ngoài tìm người. Từ khi còn rất nhỏ, cậu không thể tìm thấy đối thủ trong số các bạn cùng trang lứa, nên cậu phải tìm một người trưởng thành.
Một đứa trẻ ngồi với một nhóm người lớn, trong lòng họ vẫn coi cậu như một đứa trẻ, không thể nói chuyện cùng nhau. Dù sau này có qua lại với nhóm kỳ thủ chuyên nghiệp của sư huynh, một người nhỏ bé như cậu ngồi trước mặt họ, dù giỏi giang đến đâu cũng không tránh khỏi phải cẩn trọng.
Cậu từng nghĩ cậu sẽ mãi như vậy mà bước trên con đường này, chỉ cần trưởng thành sẽ ổn cả thôi.
Ai mà ngờ được, từ trên trời rơi xuống trước mặt cậu một Thời Quang. Một đứa trẻ nói năng tự do thoải mái còn có thực lực chơi cờ giỏi hơn cậu.
Kinh ngạc ban đầu cùng thất bại sau đó, cậu thật sự cảm thấy hạnh phúc, trái tim cậu bùng cháy khát vọng chiến thắng mạnh mẽ, nhưng sau khi gây ấn tượng như thế, Thời Quang đã biến mất.
Sáu năm nhớ mãi không quên, cậu lần nữa tìm lại Thời Quang. Gần sát giới chuyên nghiệp, đã có rất nhiều người trẻ tuổi có thể đấu cờ với cậu, nhưng cậu vẫn muốn đấu cờ với Thời Quang.
Vực sâu lặng im quá lâu sẽ không thể nào quên được lần xao động đầu tiên.
Từ vui mừng đến thất vọng. Cậu đã quyết tâm rời đi, nhưng khi nghe được tin tức về Thời Quang, vẫn không kìm được mà khắc ghi trong lòng. Từ khinh thường, đến ngạc nhiên, rồi hài lòng, thậm chí đến cuối cùng cậu không còn quan tâm đến mục đích ban đầu khi chú ý Thời Quang, chú ý dường như đã trở thành bản năng.
Tốc độ tiến độ của Thời Quang chưa bao giờ phụ lòng mong đợi của cậu, Du Lượng luôn cho rằng những gì cậu làm chỉ là muốn tìm một đối thủ ngang tầm.
Cho đến hôm nay.
Từ chiều đến tối, cậu chơi bốn ván với Thời Quang bằng bộ cờ cũ, cậu đã thua ba ván.
“Nè, Du Lượng, với tỷ lệ thắng thế này, tôi có thể làm chủ tướng lần này không?” ván đấu kết thúc, Thời Quang vừa cười vừa dọn dẹp quân cờ.
“Ừ…” Du Lượng không giải thích được tại sao cả chiều nay không thể tĩnh tâm được. Nhìn Thời Quang cầm bàn cờ, cậu lại có ý nghĩ: Nếu Thời Quang có thể ở mãi bên cạnh cậu thì tốt rồi.
Du Lượng bị dọa giật mình.
Lúc muốn chơi cờ không những muốn tìm cậu ấy, dẫn trước được cậu ấy khiến cậu rất vui vẻ, mà còn muốn giữ cậu ấy bên cạnh, muốn bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào hơi ấm đó.
Ý nghĩ đột ngột này khiến lòng cậu rối bời cả buổi chiều mãi vẫn không thể bình tĩnh được.
“Sao thế?” Thời Quang đột nhiên đến gần, chống tay lên bàn, kề sát mặt Du Lượng “Thua ba ván không phục hả? Đấu thêm nữa không?”
Mùi sữa vướng dưới chóp mũi, cánh tay Thời Quang áp sát tay cậu, Du Lượng lúng túng lui về phía sau, tránh né ánh mắt của Thời Quang rồi đứng lên “Không cần đấu nữa, với thực lực của cậu có thể làm chủ tướng rồi.” Thời Quang phát huy rất tốt, là do cậu chơi không tốt.
Nghe những gì Du Lượng nói, Thời Quang vui không tả xiết, xoay người đi vào phòng tắm còn ngâm nga một bài hát.
Du Lượng thở phào nhẹ nhõm.
Du Lượng vuốt ve những đường kẻ dọc ngang trên bàn cờ trẻ em đã cũ, ngọn đèn huỳnh quang chiếu xuống bàn cờ, ánh lên vầng hào quang trắng, cậu trầm giọng hỏi “Có người cùng cậu đấu cờ, cậu có phải đã vui hơn rồi không?”
Bàn cờ không hồi âm.
Xếp lại bàn cờ, lần này cậu không để dưới gầm giường mà cất vào tủ cùng những bức ghép hình.
Giải đấu cận kề, Du Lượng không cho phép những suy nghĩ lung tung quấy rầy trạng thái của mình, cậu chỉnh đốn tâm trạng, gạt bỏ những suy nghĩ rồi đứng dậy tắm rửa.
Cậu đang an tĩnh đánh răng, đột nhiên từ sau Thời Quang vỗ lưng Du Lượng, thò đầu hỏi “Tôi làm chủ tướng, có phải thành viên trong đội đều nghe tôi không?”
Du Lượng nhổ nước súc miệng “Cả đội không phải chỉ có hai chúng ta sao?”
“Ể?” Thời Quang càng vui vẻ hơn “Có nghĩa là cậu phải nghe lời tôi?” nói xong cầm cốc nước đứng bên cạnh bắt đầu nặn kem đánh răng.
Du Lượng ngây ra.
“Hối hận rồi?” Thời Quang huých khuỷu tay Du Lượng “Cậu tự nói để tôi làm chủ tướng đó.”
Kìm chế nhịp tim càng lúc càng nhanh, Du Lượng nhìn Thời Quang “Nói lời giữ lời, nghe cậu hết.”
Thời Quang nở nụ cười rực rỡ, lắc đầu vặn người, tiếp tục ngâm nga giai điệu nhỏ.
Khoảng thời gian này, Du Lượng phát hiện Thời Quang rất thích nghe cậu khen ngợi. Khi làm điều gì đó, luôn xác nhận nhiều lần thái độ khẳng định của cậu. Thấy Thời Quang vui vẻ sau khi được khen, cậu càng vui hơn.
Du Lượng cười cười, xoay người rời đi.
Ba ngày sau, đội tuyển trẻ Quốc gia do Phương Tự dẫn đầu lên đường đến Hàn Quốc tham gia cúp Bắc Đẩu.
Vừa đến Seoul, người bạn cũ Hong Su Yeong nói cậu ấy sẽ mời ăn tối. Su Yeong lớn hơn họ ba tuổi, mấy năm trước đã từng tham gia cúp Bắc Đẩu, bây giờ đã quá tuổi nên không tham gia nữa. Chợt nhớ Thời Quang cũng từng gặp Hong Su Yeong, Du Lượng liền gọi Thời Quang cùng đi.
Thời Quang và Hong Su Yeong xem như là không đánh không quen, sau khi giới thiệu xong, cả hai cùng nhau cười ha ha. Đáng tiếc vì rào cản ngôn ngữ mà không giao tiếp được, hai người chỉ có thể bập bẹ vài từ tiếng Anh, nhất thời đành dựa vào Du Lượng phiên dịch.
Người phục vụ bưng một đĩa đồ ăn vặt có hình tròn tròn lại còn phồng lên, Thời Quang cầm một cái cho vào miệng nhai “Dẻo ghê, này là gì vậy?”
“Bánh trăng khuyết, người Hàn Quốc sẽ ăn món này vào đêm thu.” Du Lượng giải thích ngắn gọn. Do Tết Trung thu đang đến gần nên người Hàn Quốc cũng tổ chức Tết Trung thu, ngày tháng theo âm lịch cũng giống như Trung Quốc, nhưng ở đây người ta gọi là ‘đêm thu’, đó cũng là ngày gia đình đoàn tụ, cúng bái tổ tiên.
Nhìn thấy bánh trăng khuyết, Hong Su Yeong nhớ lại nhiều kỷ niệm, trò chuyện vui vẻ với Du Lượng. Thời Quang không hiểu tiếng Hàn, chỉ đành một lúc nhìn Hong Su Yeong, một lúc lại nhìn Du Lượng.
Cảm nhận được ánh mắt của Thời Quang, Hong Su Yeong cầm bánh lên “Cậu ấy từng sống ở nhà tôi! Mẹ tôi làm món này, năm nào cậu ấy cũng ăn!” (He lived in my home! My mum did this, he eat this every year!)
Tiếng anh cấp ba này dĩ nhiên Thời Quang hiểu, kinh ngạc nhìn Du Lượng “Cậu ở nhà cậu ấy hả? Mẹ cậu ấy mỗi năm đều làm cho cậu ăn?”
“Đêm thu mỗi năm, tôi đều dùng bữa ở nhà Su Yeong.” Du Lượng cười giải thích.
“Ồ.” Thời Quang gật đầu rồi tiếp tục ăn bánh. Món ăn nhẹ ngọt ngọt dẻo dẻo này có vẻ hợp với cậu.
Hôm nay tâm trạng của Hong Su Yeong cũng không quá vui vẻ, Du Lượng cảm thấy có điều gì không ổn, hỏi cả nửa buổi mới biết được chuyện gì xảy ra.
Cách đây vài năm, Hong Su Yeong đã bái kỳ thủ cờ vây số một Hàn Quốc Lee Hoon làm sư phụ. Cậu ấy nói trong sư môn có một vị sư huynh vô cùng lợi hại, nhiều người nghĩ anh ấy là một người rất bướng, lúc trước khi cậu ấy cùng sư huynh tham gia cúp Bắc Đẩu, còn nhìn thấy sư huynh xúc phạm kỳ thủ khác chỉ vì hiểu lầm. Thật ra, sư huynh chỉ là quá yêu thích và si mê cờ vây, gần đây thấy cờ vây Hàn Quốc quá thực dụng, chơi cờ đã không còn niềm vui, sư huynh muốn tìm lại sự thuần túy trong cờ vây nên đã sang Nhật để thư giãn, ở bên đó gặp được một đối thủ mà sư huynh rất tán thưởng.
Hong Su Yeong thở dài nói cậu ấy rất muốn giúp sư huynh, lại sợ sư huynh chê phiền phức. Cậu ấy cố gắng đuổi theo thực lực của sư huynh, nhưng vẫn luôn bắt không kịp, không thể trở thành đối thủ. Thật ra, cậu ấy muốn cùng sư huynh tìm kiếm thứ gọi là sự thuần túy trong cờ vây.
“Anh ấy có biết cậu đang đuổi theo không?”
“Biết chứ.” Hong Su Yeong gật đầu “Anh ấy giúp tôi rất nhiều, lúc thu quan anh ấy chơi rất tốt, lúc đầu tôi chơi không tốt, đều do anh ấy dạy. Thật ra, sư huynh là một người rất tốt. Trong lòng anh ấy chỉ có mỗi cờ vây, đáng tiếc nhiều người lại không hiểu anh ấy.”
“Anh ấy không có bài xích sự đuổi theo của cậu.” Du Lượng trầm ngâm đáp, trong lòng đột nhiên có chút kích động, nhìn người đang ăn bánh kia rồi không nói nữa.
Lúc đó, nghe tin Thời Quang liều hết sức mình đuổi theo, cậu lại không cảm thấy phiền phức. Mà không biết từ lúc nào, cậu bắt đầu thích thú với cuộc rượt đuổi này.
Trước những rắc rối của Su Yeong, Du Lượng chỉ đành động viên cậu ấy gọi điện cho sư huynh.
Dùng bữa xong, Du Lượng sánh bước cùng Thời Quang trên con phố ở nước ngoài. Chỉ mất mười phút đi bộ để trở về khách sạn. Các loại bánh trăng khuyết đầy màu sắc, các hộp quà đêm thu khác nhau được bày bán trong các cửa hàng trên phố, tràn ngập không khí lễ hội.
Thời Quang rốt cuộc không nhịn được hỏi “Cậu ở nhà Hong Su Yeong, cũng cùng ăn cùng ở, ngủ chung một giường hả?”
Du Lượng phì cười “Nhà cậu ấy có phòng dành cho khách.”
“Cậu sống ở nhà cậu ấy khi sang Hàn Quốc học à?” Thời Quang lại hỏi.
Du Lượng cười giải thích “Viện cờ có ký túc xá, thường ngày đều tập huấn ở đó. Lễ hội đêm thu ở Hàn Quốc được nghỉ ba ngày, Su Yeong bảo tôi đến nhà cậu ấy nghỉ lễ.”
“Ồ … nhưng nhà họ không phải cũng cần đi cúng tổ tiên à?”
“Tôi tự luyện cờ trong ký túc xá trước, đợi nhà họ cúng tổ tiên về thì tôi mới đến.”
“Một mình luyện cờ … không phải có ba ngày nghỉ lận à? Sao không về nhà? Cũng là Tết Trung thu mà.” Thời Quang càng hỏi càng chậm.
“Vừa đi vừa về phải tốn hết một ngày, cảm thấy lãng phí thời gian. Về nhà cũng chỉ luyện cờ, luyện ở đâu cũng là luyện. Khi đó, trong lòng tôi chỉ muốn thắng, mỗi năm chỉ về nhà hai lần.”
“Mẹ cậu không đi cùng sao?” Thời Quang cau mày, không nhịn được hỏi.
“Ban đầu, mẹ tôi có đến, nhưng viện cờ là trường nội trú, bình thường mẹ tôi không theo được, hơn nữa những người sống gần đó không cùng ngôn ngữ, nên mới dứt khoát bảo mẹ tôi về nước.” Du Lượng nói những chuyện trong quá khứ, trong mắt cậu cũng chỉ là chuyện quá đỗi bình thường. Cậu chưa từng nói với người khác về những trải nghiệm này, cảm thấy không có gì đáng nói cả.
“Cậu không phải cũng có rào cản ngôn ngữ à! Cũng phải học tiếng Hàn trước.”
“Tiếng Hàn rất đơn giản, chỉ cần học là biết.” Du Lượng cười nói.
Thời Quang chợt nhận ra gì đó, giọng nói run run “Lúc đó, cậu đến Hàn Quốc chỉ mới mười tuổi?”
“Ừ.” Du Lượng nhẹ giọng đáp.
Thời Quang ngừng bước, cau mày nói “Trước đó, cậu nói vì muốn thắng tôi mà đi Hàn Quốc sáu năm … tôi chưa từng nghĩ tới cậu phải sống thế nào … ai da, tôi tại sao cứ nhất quyết lôi cậu chơi cờ làm gì chứ …”
Du Lượng đứng trước mặt Thời Quang, ánh mắt cậu ấy như có chút ẩm ướt, trong lòng cậu nhất thời mềm nhũn. Cậu không biết an ủi người khác, mỗi khi thấy Thời Quang không vui, cậu chỉ có thể vắt óc giãi bày “Nhìn cậu thế này, ai không biết còn tưởng tôi bị ngược đãi ở Hàn Quốc đó, bây giờ tôi không phải rất tốt sao.”
“Ừm.” Thời Quang đút tay vào túi, thở dài một hơi rồi nghiêm túc nói với Du Lượng “Mới mười tuổi, thật đáng thương. Tôi lúc đó vẫn đem cái đầu óc đơn giản của mình đi học, mỗi ngày cười đùa hi hi ha ha. Không nghĩ tới cậu phải sống thế nào, dùng cơm ở nhà người ta, nhìn nhà người ta đoàn tụ, chắc là khó chịu lắm.”
Có khó chịu không? Lúc mới đầu chắc cũng có chút ít, nhưng thứ tình cảm nhỏ bé của trẻ con này từ lâu đã chìm vào biển sâu ký ức. Sau đó, cũng quen rồi.
Nghe những lời Thời Quang nói, những cảm xúc trong lòng Du Lượng lại dậy sóng. Cậu nhìn Thời Quang, lúc này đột nhiên cậu muốn bước tới ôm người này vào lòng, nói rằng tôi không sao, thật ra tôi rất vui vì cậu đã tìm đến tôi, mà không phải người khác.
Nhưng Du Lượng đã kìm nén, cậu cuộn tròn nắm tay, chỉ nhẹ nhàng nói “Cũng may là cậu đã tìm đến tôi, tôi mới có thể tận dụng thời gian này để nâng cao kỹ năng chơi cờ của mình. Không sao, tôi không sao hết.”
Nhưng Thời Quang lại bước tới, ôm lấy Du Lượng, vỗ vỗ lưng cậu “Vất vả rồi, Du Lượng tam đẳng của chúng ta vất vả rồi.”
Sống lưng Du Lượng như bị điện giật, tê liệt lập tức lan ra khắp người, cứ đứng như vậy, toàn thân cứng ngắc. Mùi sữa vương vấn trong cái ôm, mái tóc chạm vào má, vành tai cậu khẽ ửng đỏ, do dự hỏi “Thời Quang, có áy náy không?”
“Có.” Thời Quang chán nản tựa trên vai Du Lượng nói.
Du Lượng dừng một chút “Vậy cậu bù đắp cho tôi đi.” lời vừa nói ra, tim cậu đập liên hồi.
May là lúc này Thời Quang buông cậu ra, vẻ mặt khó hiểu “Bù thế nào?” cậu nghĩ một hồi rồi cười thành tiếng “Tôi quay lại mua cho cậu sáu cái bánh trung thu, mỗi năm một cái, bù đắp cho cậu! Nhân thập cẩm chịu không? Tôi thích ăn cái này.”
Hơi ấm trong vòng tay không còn, Du Lượng kìm nén sự lưu luyến của mình. Cậu nở nụ cười “Tùy cậu.” cậu nghĩ lại “Nhưng mà chỉ có Tết Trung thu thôi hả? Sáu năm nay, ngoài Tết Âm lịch, Tết Dương lịch, nghỉ hè, còn có ngày Cây xanh, tiết Thanh minh, ngày Lao động, quốc tế Thiếu nhi, ngày Quân đội, lễ Quốc khánh … tôi cũng chỉ có một mình.”
Thời Quang càng nghe càng ngạc nhiên, cậu lại vỗ Du Lượng cái bép “Cậu ấm đầu rồi đúng không! Quốc tế Thiếu nhi thì cũng thôi đi, lại còn ăn lễ ngày Cây xanh với chả ngày Quân đội?”
“Tôi ăn lễ chứ.” Du Lượng mặt không chút thay đổi trả lời.
“Cậu …” Thời Quang như đông cứng “Một người chỉ biết cờ vây như cậu mà cũng ăn mấy cái lễ này, cậu đang tống tiền tôi thì có!” cậu quay người bước nhanh “Du Lượng cậu nhìn dáng vẻ lịch sự đứng đắn như thế, hóa ra là loại người này.”
Du Lượng vội vàng đuổi theo “Cậu phải chấp nhận sự thật, sáu năm lận đó, cậu thì vô tư vui vẻ nhưng tôi lẻ loi một mình sáu năm luôn á.” cậu thế nào, cũng chưa từng nói với bố mẹ mình vất vả ra sao, nhưng trước mặt Thời Quang, mấy lời bán thảm lại tự nhiên thốt ra.
Thời Quang do dự, nhìn Du Lượng rồi dịu lại thái độ “Được rồi! Mỗi một ngày lễ tôi sẽ bù cho cậu sáu phần, được chưa?”
“Vậy thì không cần, mỗi ngày lễ nói câu ‘ngày lễ vui vẻ’, bù sáu lần.” Du Lượng cười đáp.
Thời Quang cũng phục luôn “Được thôi!”
Kết quả, hai người đùa giỡn cả đường về khách sạn, Thời Quang bấm ngón tay đếm ngày lễ hàng năm nói ngày lễ vui vẻ, không chỉ làm sáu lần, mà bổ sung thêm tới mấy lần.
Du Lượng nhìn cậu cười rồi đồng ý.
Suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu cậu không thể kìm nén được nữa. Nếu những ngày lễ trong tương lai đều có cậu chúc tôi vui vẻ, thật tốt biết bao.