Hình như JJ của nhân ngư dài hơn một chút so với của nhân loại —— đương nhiên nếu tính thêm bộ phận trong túi sinh sản thì không phải chỉ dài hơn một ít. Mà mặt ngoài còn có một tầng chất lỏng trắng mịn, khiến Thiệu Niên Hoa muốn dùng khổ nhục kế cuối cùng cũng không được.
Làm hại hắn còn lo lắng rối rắm dịch bôi trơn của nhân loại nhân ngư dùng có bị gì không, âm mưu bị phá rồi! Người ta có sẵn luôn! Tiến quân thần tốc phá vòng vây thẳng tiến quét ngàn quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi… Thiệu Niên Hoa bị lăn qua lăn lại bị đâm từ trên giường xuống hang cá trong biển vẫn bị đâm, dường như… nước của Nam Hải đều là nước mắt của hắn!
Đến khi Ngân Nguyệt lôi tên biến mất hai ngày – Thiệu Niên Hoa – cùng với Âu từ biển cả lên, bị người (nhân ngư) khác ngang nhiên nhìn ngó hắn cũng không còn tâm trạng để xấu hổ, cầm lấy tay Ngân Nguyệt hô to:
“Mau đưa đứa nhỏ hư hỏng này mang đi!”
Đáng tiếc Ngân Nguyệt không phải đến để giải cứu nhân loại trong tình thế nước sôi lửa bỏng, hắn mang đến một bao rất lớn cho Âu, thận trọng dặn dò:
“Hải thị sắp mở, các ngươi đừng để cho nhân loại nhìn thấy. Đây là thức ăn của nhân loại, các ngươi trốn xa chút, đến khi Hải thị kết thúc rồi trở về.”
Có lẽ ánh mắt của Thiệu Niên Hoa quá đáng thương, trước khi đi Ngân Nguyệt vẫn nhân tiện nói một câu:
“Sức của nhân loại không đủ, cho hắn ăn nhiều đồ ăn chút, thời gian còn dài, không cần làm quá sẽ hư mất.”
Âu cũng phát hiện Thiệu Niên Hoa gầy hơn trước đây, xé túi đưa thịt nướng cho hắn, áy náy an ủi:
“Mấy ngày đầu có hơi mãnh liệt chút, từ từ rồi sẽ quen.”
Ăn thịt nướng xong, Thiệu Niên Hoa mở nắp lon nước tăng lực uống hết phân nửa, bỗng nhiên phát hiện một việc vô cùng thương tâm, mình cư nhiên thật sự đã bắt đầu thói quen trong mông nhét một cây nấm vẫn có thể sinh hoạt ăn uống nghỉ ngơi làm việc bình thường.
Không biết sau này có bị trĩ hay không?
Mama, sách khiêu dâm đều là gạt người…
Sau khi kết thúc, Thiệu Niên Hoa bị đâm trong biển hơn nửa tháng rốt cục cũng có thể trở về phòng, một lần nữa được đặt chân trên mặt đất, giật mình có loại cảm giác như được tái thế làm người.
Có thể là do sinh mệnh dùng chung, nên sau khi ngâm mình trong nước biển lâu như thế làn da không bị ngâm thối rữa, ngay cả nhăn da cũng không có, nửa tỉnh nửa ngủ nằm trong biển trôi nổi vậy mà chưa từng bị sặc nước, không thể không nói khế ước kết hôn phi thường tuyệt vời.
Qua “mấy ngày ban đầu”, Âu bớt phóng túng chút, tuy rằng vẫn hứng thú với việc đâm và người bị đâm, nhưng ít ra lúc này không còn cây nấm cũng “ngẩng” lên không chịu thu vào.
Cuộc sống giống như trước đây không khác mấy, buổi sáng Âu đi săn Thiệu Niên Hoa thì bán đồ ăn, buổi chiều dính cùng nhau bán hải sản tươi sống, về đến trước cửa nhà thì bắt đầu ừ ờ làm chuyện đó, từ hoàng hôn giao lưu thâm sâu đến ánh mặt trời vừa lên.
À ừ giống như lời nói của Âu, thật sự thói quen, eo không chua lưng không đau chân không yếu, đi vệ sinh cũng thông thuận hơn, nắp bồn cầu đều bị Thiệu Niên Hoa cào ra dấu vết.
Thỉnh thoảng Thiệu Niên Hoa cảm thấy mông cần nghỉ ngơi một chút, cũng tham khảo ý kiến của độc giả đâm chọc túi sinh sản của Âu, tiếc là không được thuận lợi, thứ nhất bên mép túi toàn là vảy cứng rắn, cạ cạ làm cho cây nấm của hắn sợ kinh hồn bạt vía, thứ hai cây nấm của nhân loại không dài bằng nhân ngư, lúc chọc đến viên trứng có cảm giác như bị đâm xuyên giữa chân, có chút cảm giác thất bại.
Nhưng mà ít nhất cũng có chút cảm giác an ủi tâm lý “Coi như bị lão tử đâm qua”. Hơn nữa Âu cũng không phản đối, y cảm thấy cọ nấm của nhau cũng có chút thoải mái.
Nhưng như vậy thì điểm tâm bánh ngọt không thể làm được vì vừa đánh trứng vừa nướng bánh vừa bị đâm không phải có thể dùng vấn đề thói quen để giải quyết, vậy gọi là tư thế chơi không biết xấu hổ!
Dù sao hiện tại tất cả bé con trên đảo đều biết: Không có đá bào, bánh put-đing, bánh gato, bánh ngọt, điểm tâm bởi vì nhân ngư động dục…
Giữa tháng tư, Ngân Nguyệt rốt cục sống qua kỳ động dục khôi phục bình thường, tìm đến hai tên trong hang cá, mặt không đổi sắc ném một cái hộp cho hai tên đang chơi đùa với nhau kia:
“Để phòng ngừa, dùng cái này.”
Thiệu Niên Hoa trực tiếp bị dọa héo, kéo chăn trùm kín người. Ngược lại Âu rất bình tĩnh, mở hộp nhìn:
“Cái này là gì?”
“Áo mưa (= bcs =))))).”
Ngân Nguyệt nghiêm trang nói:
“Gần đây ta có đọc một số sách, phát hiện có một ít nhân loại giống đực có thể mang thai, nên cần thiết áp dụng biện pháp an toàn.”
Thiệu Niên Hoa: Con bà nó!!!! Ngươi xem cái quần bậy bạ gì đó?!
Âu thực hứng thú khiến Thiệu Niên Hoa giúp y tròng lên, cư nhiên dùng màu hồng phấn:
“Không vừa.”
Ngân Nguyệt còn nghiêm túc đánh giá, nhún vai vẫy tay đành chịu:
“Chỉ có con người sản xuất thứ này, không có số đo của chúng ta, để an toàn…, dùng tạm đi.”
Sau khi Ngân Nguyệt rời đi, Âu sờ sờ cây nấm bị bọc của mình, hướng Thiệu Niên Hoa oán giận:
“Không thoải mái.”
Thiệu Niên Hóa giở ý xấu:
“Đó là do không quen, dùng nhiều liền thoải mái.”
“Nhưng ngắn quá, rớt vô trong thì làm sao giờ?”
Thiệu Niên Hoa ngẫm lại cũng đúng, liền chảy mồ hôi lạnh đầy đầu:
“Vậy thì đừng dùng.”
“Không được! Ngân Nguyệt bảo phải dùng!”
“Ta sẽ không mang thai!”
“Thật sẽ không?”
Âu quyết định tìm cách khác:
“Vậy ngươi đeo!”
Không lay chuyển được lòng hiếu kỳ của Âu, Thiệu Niên Hoa đỏ mặt cho mình tròng một cái, là màu xanh lam.
“Đẹp! Phát sáng!”
Âu khích lệ nói.
Thiệu Niên Hoa cắn cái gối rưng rưng che mặt: Tại sao người đeo bao là ta, mà người bị đâm vẫn là ta?
Làm hại hắn còn lo lắng rối rắm dịch bôi trơn của nhân loại nhân ngư dùng có bị gì không, âm mưu bị phá rồi! Người ta có sẵn luôn! Tiến quân thần tốc phá vòng vây thẳng tiến quét ngàn quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi… Thiệu Niên Hoa bị lăn qua lăn lại bị đâm từ trên giường xuống hang cá trong biển vẫn bị đâm, dường như… nước của Nam Hải đều là nước mắt của hắn!
Đến khi Ngân Nguyệt lôi tên biến mất hai ngày – Thiệu Niên Hoa – cùng với Âu từ biển cả lên, bị người (nhân ngư) khác ngang nhiên nhìn ngó hắn cũng không còn tâm trạng để xấu hổ, cầm lấy tay Ngân Nguyệt hô to:
“Mau đưa đứa nhỏ hư hỏng này mang đi!”
Đáng tiếc Ngân Nguyệt không phải đến để giải cứu nhân loại trong tình thế nước sôi lửa bỏng, hắn mang đến một bao rất lớn cho Âu, thận trọng dặn dò:
“Hải thị sắp mở, các ngươi đừng để cho nhân loại nhìn thấy. Đây là thức ăn của nhân loại, các ngươi trốn xa chút, đến khi Hải thị kết thúc rồi trở về.”
Có lẽ ánh mắt của Thiệu Niên Hoa quá đáng thương, trước khi đi Ngân Nguyệt vẫn nhân tiện nói một câu:
“Sức của nhân loại không đủ, cho hắn ăn nhiều đồ ăn chút, thời gian còn dài, không cần làm quá sẽ hư mất.”
Âu cũng phát hiện Thiệu Niên Hoa gầy hơn trước đây, xé túi đưa thịt nướng cho hắn, áy náy an ủi:
“Mấy ngày đầu có hơi mãnh liệt chút, từ từ rồi sẽ quen.”
Ăn thịt nướng xong, Thiệu Niên Hoa mở nắp lon nước tăng lực uống hết phân nửa, bỗng nhiên phát hiện một việc vô cùng thương tâm, mình cư nhiên thật sự đã bắt đầu thói quen trong mông nhét một cây nấm vẫn có thể sinh hoạt ăn uống nghỉ ngơi làm việc bình thường.
Không biết sau này có bị trĩ hay không?
Mama, sách khiêu dâm đều là gạt người…
Sau khi kết thúc, Thiệu Niên Hoa bị đâm trong biển hơn nửa tháng rốt cục cũng có thể trở về phòng, một lần nữa được đặt chân trên mặt đất, giật mình có loại cảm giác như được tái thế làm người.
Có thể là do sinh mệnh dùng chung, nên sau khi ngâm mình trong nước biển lâu như thế làn da không bị ngâm thối rữa, ngay cả nhăn da cũng không có, nửa tỉnh nửa ngủ nằm trong biển trôi nổi vậy mà chưa từng bị sặc nước, không thể không nói khế ước kết hôn phi thường tuyệt vời.
Qua “mấy ngày ban đầu”, Âu bớt phóng túng chút, tuy rằng vẫn hứng thú với việc đâm và người bị đâm, nhưng ít ra lúc này không còn cây nấm cũng “ngẩng” lên không chịu thu vào.
Cuộc sống giống như trước đây không khác mấy, buổi sáng Âu đi săn Thiệu Niên Hoa thì bán đồ ăn, buổi chiều dính cùng nhau bán hải sản tươi sống, về đến trước cửa nhà thì bắt đầu ừ ờ làm chuyện đó, từ hoàng hôn giao lưu thâm sâu đến ánh mặt trời vừa lên.
À ừ giống như lời nói của Âu, thật sự thói quen, eo không chua lưng không đau chân không yếu, đi vệ sinh cũng thông thuận hơn, nắp bồn cầu đều bị Thiệu Niên Hoa cào ra dấu vết.
Thỉnh thoảng Thiệu Niên Hoa cảm thấy mông cần nghỉ ngơi một chút, cũng tham khảo ý kiến của độc giả đâm chọc túi sinh sản của Âu, tiếc là không được thuận lợi, thứ nhất bên mép túi toàn là vảy cứng rắn, cạ cạ làm cho cây nấm của hắn sợ kinh hồn bạt vía, thứ hai cây nấm của nhân loại không dài bằng nhân ngư, lúc chọc đến viên trứng có cảm giác như bị đâm xuyên giữa chân, có chút cảm giác thất bại.
Nhưng mà ít nhất cũng có chút cảm giác an ủi tâm lý “Coi như bị lão tử đâm qua”. Hơn nữa Âu cũng không phản đối, y cảm thấy cọ nấm của nhau cũng có chút thoải mái.
Nhưng như vậy thì điểm tâm bánh ngọt không thể làm được vì vừa đánh trứng vừa nướng bánh vừa bị đâm không phải có thể dùng vấn đề thói quen để giải quyết, vậy gọi là tư thế chơi không biết xấu hổ!
Dù sao hiện tại tất cả bé con trên đảo đều biết: Không có đá bào, bánh put-đing, bánh gato, bánh ngọt, điểm tâm bởi vì nhân ngư động dục…
Giữa tháng tư, Ngân Nguyệt rốt cục sống qua kỳ động dục khôi phục bình thường, tìm đến hai tên trong hang cá, mặt không đổi sắc ném một cái hộp cho hai tên đang chơi đùa với nhau kia:
“Để phòng ngừa, dùng cái này.”
Thiệu Niên Hoa trực tiếp bị dọa héo, kéo chăn trùm kín người. Ngược lại Âu rất bình tĩnh, mở hộp nhìn:
“Cái này là gì?”
“Áo mưa (= bcs =))))).”
Ngân Nguyệt nghiêm trang nói:
“Gần đây ta có đọc một số sách, phát hiện có một ít nhân loại giống đực có thể mang thai, nên cần thiết áp dụng biện pháp an toàn.”
Thiệu Niên Hoa: Con bà nó!!!! Ngươi xem cái quần bậy bạ gì đó?!
Âu thực hứng thú khiến Thiệu Niên Hoa giúp y tròng lên, cư nhiên dùng màu hồng phấn:
“Không vừa.”
Ngân Nguyệt còn nghiêm túc đánh giá, nhún vai vẫy tay đành chịu:
“Chỉ có con người sản xuất thứ này, không có số đo của chúng ta, để an toàn…, dùng tạm đi.”
Sau khi Ngân Nguyệt rời đi, Âu sờ sờ cây nấm bị bọc của mình, hướng Thiệu Niên Hoa oán giận:
“Không thoải mái.”
Thiệu Niên Hóa giở ý xấu:
“Đó là do không quen, dùng nhiều liền thoải mái.”
“Nhưng ngắn quá, rớt vô trong thì làm sao giờ?”
Thiệu Niên Hoa ngẫm lại cũng đúng, liền chảy mồ hôi lạnh đầy đầu:
“Vậy thì đừng dùng.”
“Không được! Ngân Nguyệt bảo phải dùng!”
“Ta sẽ không mang thai!”
“Thật sẽ không?”
Âu quyết định tìm cách khác:
“Vậy ngươi đeo!”
Không lay chuyển được lòng hiếu kỳ của Âu, Thiệu Niên Hoa đỏ mặt cho mình tròng một cái, là màu xanh lam.
“Đẹp! Phát sáng!”
Âu khích lệ nói.
Thiệu Niên Hoa cắn cái gối rưng rưng che mặt: Tại sao người đeo bao là ta, mà người bị đâm vẫn là ta?