Đinh ốc trên khung cửa sổ dễ dàng bị cái tua vít trên con dao đa năng tháo rời, Âu Dương Thông mở cửa sổ leo ra ban công, cặp chân dài thò ra ngoài chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cận Hoan Nhan trố mắt không tin được, ở đây là — tầng 16 mà!
Không chờ cô có phản ứng tiếp theo thì đầu của Âu Dương Thông lại thò vào, gió làm tóc cô bay lên thành một vòng xoáy.
“Nè, đừng quên đấy, cô còn nợ tôi một nụ hôn nhé. Tôi sẽ đến tìm cô lấy lại, bye bye!”
Lại một lần nữa biến mất.
Cận Hoan Nhan chớp chớp mắt, vài giây sau, “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, Kiều Hiểu Kiều hai tay cầm súng xông vào.
Giống hệt như những tình tiết trong phim cảnh phỉ, cảnh sát luôn xuất hiện sau khi mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, và họ thì ra vẻ rất oai hùng mà tìm kiếm khắp phòng, Hiểu Kiều nhìn cánh cửa sổ đang mở toang, chạy nhanh tới thò đầu nhìn ra ngoài.
Giây phút ấy tim của Hoan Nhan nhỏm lên đến cổ họng, khẩn trương đến mức không dám hít thở, chỉ biết nhìn bóng lưng của Kiều Hiểu Kiều như đang chờ bản tuyên án của mình.
Kiều cảnh quan rúc người vào, bất lực mà nhìn trần nhà.
“Trốn rồi!”
Phù ~ Cận nhị tiểu thư bất giác thở phào.
Cửa phòng bắt đầu bị giăng dây ngăn cách, vài người phụ trách giám xét hiện trường của đội pháp chứng đã có mặt để lấy dấu vân tay và dấu chân. Cùng lúc ấy, trong căn phòng kế bên, Cận Hoan Nhan đang ngồi trên bộ ghế sô-pha dài, Hiểu Kiều ngồi đối mặt với cô, thẩm vấn tình huống lúc ấy.
Ngữ Ca đứng ở một góc gọi điện về báo với gia đình.
Đại khái chỉ hỏi quá trình diễn ra vụ việc và tình tiết cụ thể trong những ngày qua. Bởi vì trên cơ bản, Hiểu Kiều đã xác định thân phận tình nghi của Âu Dương Thông, thế nên Hoan Nhan chỉ cần khái quát lại, và đương nhiên, cái lời hứa kỳ lạ ấy đã được cô tự động lược bỏ. Hiểu Kiều tuy có nghi ngờ, nhưng trước mắt cũng không cách nào kiểm chứng.
“Có bị xâm phạm tình dục không?”
Ngữ Ca vừa kết thúc cuộc gọi thì đúng lúc nghe thấy câu hỏi này. Thật ra Kiều cảnh quan chỉ là hỏi theo thông lệ, nhưng câu hỏi này đích thực khiến tất cả những người có mặt đều cảm thấy ngượng ngùng.
Ánh mắt sắc bén của Ngữ Ca quét qua mặt của Hiểu Kiều,
“Dường như chính Kiều cảnh quan đã tự nói, kẻ bắt cóc là một người phụ nữ?”
Hiểu Kiều không tiếp chiêu, nhanh chóng gập sổ lại,
“Được rồi, Cận tiểu thư cô có thể về nhà rồi, có lẽ còn phải phiền cô cho khẩu cung hoàn chỉnh, tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Cận Hoan Nhan cũng đứng dậy, bị đày đọa mấy bữa nay, cô muốn vọt ngay về nhà thả mình lên giường ngủ một giấc thật sướng. Nhìn sang chị của mình, Ngữ Ca cũng đang đi về phía cô, hai chị em cùng nhau tiến ra ngoài cửa.
Khi đi ngang Hiểu Kiều, có một giây phút ngắn, chỉ một tích tắc thôi, song cũng đủ cho Hoan Nhan nghe thấy câu nói của cô:
“Ai bảo phụ nữ thì không thể?”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhỏ đến mức Cận Hoan Nhan ngỡ rằng mình đã nghe nhầm, hoặc bị ảo thính, bởi vì chị hai đi ở bên cạnh không có một chút phản ứng, thậm chí ngay cả mi mắt, cũng không chớp lấy một cái.
Còn Hiểu Kiều, nhìn thái độ vô cảm của Ngữ Ca, cô lặng lẽ cúi mặt xuống. Chờ khi Ngữ Ca đã rời khỏi cô mới lại ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cận Ngữ Ca, phải chăng trái tim của cậu cũng băng lạnh như vẻ ngoài mà cậu tạo ra, hay là, chỉ vì người đó là mình, mới khiến cậu trở nên lạnh lùng như thế.
…………………….………………
Xe của Kiều Hiểu Kiều vừa rẽ vào đường cái đến nhà của Đỗ Viễn Hằng thì tiếng chuông điện thoại hùng hồn trong túi quần lại vang dậy. Lão Vương béo dùng tiếng thét còn inh tai hơn tiếng chuông mà ra chỉ thị, bắt Kiều Hiểu Kiều lập tức quay về chỗ của Cận đại tiểu thư, tiếp tục công tác bảo vệ 24/24, đảm bảo an toàn cho Cận tổng giám đốc tương lai.
Cơ hồ là không cần suy nghĩ thêm, tầng tầng lớp lớp những quan hệ bên trong, người đã gây ra việc này, chẳng ai khác ngoài Cận Ngữ Ca.
Mấy ngày trước còn hận không thể đá cô ra khỏi cửa, giờ đây lại bất chấp sử dụng quan hệ xã hội ra lệnh giữ cô ở lại bên cạnh. Ngày thường Kiều cảnh hoa tuy cũng có hơi tự tin với bản thân, nhưng cũng không ngây thơ đến mức tự cho rằng chuyện lần này là do sức hút của cô. Cô chỉ rất tự nhiên mà nghĩ đây hoàn toàn là cuộc ganh đua thế lực của giới thượng lưu. Mặc dù những ngày qua Kiểu cảnh hoa sống rất thoải mái trong căn nhà lớn của đại tiểu thư, song trách nhiệm nghề nghiệp vẫn còn nguyên vẹn, cô phân biệt rất rõ mức độ nặng nhẹ của vụ án, đối với hành động ích kỷ không màng đến sự sống chết của người khác của Cận Ngữ Ca, Kiều Hiểu Kiều biểu thị vô cùng phẫn nộ, huống chi cái sự thật chỉ cần một cú điện thoại đã có thể điều khiển cô thế này, khiến Kiều cảnh hoa đầy nhiệt huyết càng thêm uất ức.
Gõ mạnh vào cửa nhà Cận Ngữ Ca, Kiều Hiểu Kiều xách ngược dây ba lô trên vai, làm nét mặt xụ xuống dài cả chục thước để cho thấy sự bất mãn của cô đối với Ngữ Ca.
Ngờ đâu người ta nhìn cũng không thèm nhìn, như đã biết trước ai đang đứng ngoài cửa vậy, mở cửa ra là quay lưng đi ngay, căn bản không hề để ý đến Hiểu Kiều. Kiều Hiểu Kiều bị lạnh nhạt đờ mặt ra nửa ngày trời mới đành chịu thua, tự mình đi vào nhà.
Bên trong phòng ngủ, Cận Ngữ Ca đang thu dọn một chiếc vali nhỏ.
“Cô ra ngoài sao?”
“Đến La Đảo, có hẹn với khách, phải ở đó hai ngày ba đêm.”
“Vào lúc này?”
“Đâu lý nào cảnh sát các cô không phá được án thì công ty chúng tôi không cần hoạt động.” Ngữ Ca đặt quần áo xuống, quay lại nhìn Hiểu Kiều.
Hiểu Kiều chớp chớp mắt, thọc tay vào túi lấy điện thoại.
Loading...
“Không cần phải xin phép nữa, tôi sẽ phụ trách toàn bộ chi phí của cô. Vì phải gặp khách hàng nên tôi không tiện dẫn theo vệ sĩ. Cô cần gì thì nói, tôi sẽ cho người đi mua.”
Như đoán được cô muốn làm gì vậy, Cận Ngữ Ca chỉ vài câu ngắn ngủi thì đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Kiều Hiểu Kiều thế mới biết đã bị lợi dụng, há miệng ra, song cũng chẳng biết phải nói gì hơn.
“Nếu không có gì thì đi thôi.”
“Bây…. Bây giờ?”
“Sáng mai vị khách ấy sẽ đến, tôi cần có đầy đủ thời gian chuẩn bị cho việc nghênh tiếp.”
Mỗi việc Cận Ngữ Ca làm đều có lý do chính đáng, khiến người khác không tìm được lỗ hỏng để phản bác lại. Ngay cả Kiều Hiểu Kiều lâu nay luôn có chủ kiến, nói một không hai, cũng không thể không đi theo bước đi của cô.
Trên đường cao tốc vắng vẻ chỉ có ánh đèn vàng lờ mờ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe tải mười bánh xồng xộc chạy qua, càng làm khung cảnh chung quanh thêm trống trải.
Cận Ngữ Ca ngồi nhắm mắt ở dãy ghế sau, không rõ là đang nghỉ ngơi hay đã ngủ. Kiều Hiểu Kiều cố ý tránh xa cô, rúc vào góc đối diện chơi điện thoại.
Hỡi các đồng chí hãy cùng xông ra chiến trường Tổ quốc…
Hỡi các đồng chí hãy cùng tiến ra biên ải nước nhà…
Đột nhiên, chiếc điện thoại hàng lậu của Kiều Hiểu Kiều ầm lên ca khúc cách mạng phiên bản nhạc rock, không gian nhỏ hẹp trong xe khiến nó trở nên chói tai lạ thường. Cận Ngữ Ca đang trong trạng thái yên tĩnh bị dọa cho run lên một cái, mở to mắt ra.
Những ngày trước, điện thoại của Hiểu Kiều không phải là không có reo qua, nhưng toàn reo lên trong túi quần của cô. Cách sau lớp vải dày, âm thanh ít nhiều cũng được giảm lại, đợi khi cô lấy điện thoại ra thì người khác cũng đã có tâm lý chuẩn bị, thanh âm có to một chút cũng không khó chấp nhận. Nhưng giờ đây, Hiểu Kiều đang cầm điện thoại trên tay mà nó đột nhiên rú lên, lại còn là khúc nhạc hùng hổ đến vậy. Ngữ Ca cảm giác nhịp tim của mình đột nhiên gia tăng, sau lưng cũng thấm ra một lớp mồ hôi.
“A lô?”
….
“Vâng, mẹ à.”
….
“Con đang trên xe, dạ, đi công tác, vài ngày nữa sẽ về.”
…..
“Vâng, xong việc con sẽ về nhà lấy.”
…..
“Dạ, tạm biệt mẹ.”
Một cuộc đối thoại giản đơn xoay quanh chuyện gia đình. Trong lúc Hiểu Kiều nghe điện thoại thì Ngữ Ca cũng đã tranh thủ lấy lại tinh thần. Từ từ quay lại nhìn Kiều Hiểu Kiều, lại nhìn điện thoại của cô, Ngữ Ca muốn nói gì đó, song nghĩ ngợi giây lát lại thôi. Cô lại nhắm mắt, khoang xe trở về trạng thái ban đầu.
La Đảo cách thành phố nơi họ ở hơn hai trăm cây số, là một thánh địa du lịch. Mùa đông tuy không có cảnh biển, nhưng gần đó lại có sân trượt tuyết, và đó chính là điểm thu hút du khách.
Khi họ đến nơi thì đã là nửa khuya, Kiều Hiểu Kiều mới chợp mắt được một lúc bấy giờ đang vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa bò ra ngoài, gió đêm rét buốt thổi tới “tát” cho cô vài cái tỉnh táo hẳn ra. Tài xe lấy hành lý của Ngữ Ca xuống, rất tự nhiên mà đưa qua cho Kiều Hiểu Kiều.
Và rồi Hiểu Kiều cũng rất tự nhiên mà nhận lấy. Trong tiềm thức của cô và tài xế, dường như đều không nghĩ đến việc để Ngữ Ca tự xách hành lý. Sau khi nhận lấy rồi cô mới cảm thấy là lạ, đâu phải là vệ sĩ của cô ta đâu, cớ gì phải làm khổ công?
Bên kia, Cận Ngữ Ca sau khi kéo cao cổ áo lên thì đã di chuyển đến bên nhân viên phục vụ đang cung kính chào đón cô. Kiều Hiểu Kiều chỉ còn biết nhìn bóng lưng của cô mà bĩu môi, sau đó “ngoan ngoãn” xách vali đi theo.
Không chỉ là tiếp tân tại đây kính cẩn với Cận Ngữ Ca, tất cả những người có mặt đều rất cẩn thận và nghiêm chỉnh mà chờ đợi sự ghé thăm của Cận tổng giám đốc. Tại sô-pha, một người đàn ông chải mái bằng đứng dậy, đi cùng với quản lý tầng tiến tới đón Ngữ Ca.
“Cận tổng.”
“Ừm, Lý tổng, cực cho ông quá, trễ vậy rồi mà còn phải chờ.”
“Đó là điều nên làm. Trái lại là Cận tổng, suốt chặng đường chắc cũng mệt mỏi rồi, phòng nghỉ đã chuẩn bị đâu đấy, Cận tổng có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”
“Công tác chuẩn bị đón khách đã tiến hành đến đâu rồi?”
“Đều đã thu xếp xong, Cận tổng có muốn xem qua?”
Cận Ngữ Ca đảo mắt một vòng, “Vậy thì không cần đâu, tôi tin tưởng năng lực của Lý tổng và quản lý Hà.”
Vừa nói, ánh mắt vừa dời sang người đàn ông đeo kính ăn mặc chỉnh trang đứng ở phía sau. Vị quản lý tầng trông như rất sáng suốt này lễ phép mỉm cười một cái rồi cúi đầu xuống.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Tôi biết giờ này còn bắt Lý tổng làm việc là rất vô nhân đạo, nhưng vị khách ngày mai rất quan trọng đối với chúng ta, không biết ông có vui lòng cho tôi trưng dụng thêm một tiếng?”
Người đàn ông mái bằng đương nhiên là không có ý kiến, cho dù có thì cũng sẽ bảo lưu. Trái lại là Kiều Hiểu Kiều, cổ của cô đã thò ra ngoài như một loài động vật giáp xác nọ, trong lòng thầm xỉ vả Cận Ngữ Ca.
Tổ tiên nó, mấy giờ rồi?
Tuy nhiên, cô không có cơ hội phát biểu ý kiến, và cô chỉ có thể đưa hành lý cho phục vụ viên, rồi tự giác đi theo Cận Ngữ Ca vào phòng tiếp đãi ở lầu 4 mà thôi.
Đinh ốc trên khung cửa sổ dễ dàng bị cái tua vít trên con dao đa năng tháo rời, Âu Dương Thông mở cửa sổ leo ra ban công, cặp chân dài thò ra ngoài chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cận Hoan Nhan trố mắt không tin được, ở đây là — tầng 16 mà!
Không chờ cô có phản ứng tiếp theo thì đầu của Âu Dương Thông lại thò vào, gió làm tóc cô bay lên thành một vòng xoáy.
“Nè, đừng quên đấy, cô còn nợ tôi một nụ hôn nhé. Tôi sẽ đến tìm cô lấy lại, bye bye!”
Lại một lần nữa biến mất.
Cận Hoan Nhan chớp chớp mắt, vài giây sau, “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, Kiều Hiểu Kiều hai tay cầm súng xông vào.
Giống hệt như những tình tiết trong phim cảnh phỉ, cảnh sát luôn xuất hiện sau khi mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, và họ thì ra vẻ rất oai hùng mà tìm kiếm khắp phòng, Hiểu Kiều nhìn cánh cửa sổ đang mở toang, chạy nhanh tới thò đầu nhìn ra ngoài.
Giây phút ấy tim của Hoan Nhan nhỏm lên đến cổ họng, khẩn trương đến mức không dám hít thở, chỉ biết nhìn bóng lưng của Kiều Hiểu Kiều như đang chờ bản tuyên án của mình.
Kiều cảnh quan rúc người vào, bất lực mà nhìn trần nhà.
“Trốn rồi!”
Phù ~ Cận nhị tiểu thư bất giác thở phào.
Cửa phòng bắt đầu bị giăng dây ngăn cách, vài người phụ trách giám xét hiện trường của đội pháp chứng đã có mặt để lấy dấu vân tay và dấu chân. Cùng lúc ấy, trong căn phòng kế bên, Cận Hoan Nhan đang ngồi trên bộ ghế sô-pha dài, Hiểu Kiều ngồi đối mặt với cô, thẩm vấn tình huống lúc ấy.
Ngữ Ca đứng ở một góc gọi điện về báo với gia đình.
Đại khái chỉ hỏi quá trình diễn ra vụ việc và tình tiết cụ thể trong những ngày qua. Bởi vì trên cơ bản, Hiểu Kiều đã xác định thân phận tình nghi của Âu Dương Thông, thế nên Hoan Nhan chỉ cần khái quát lại, và đương nhiên, cái lời hứa kỳ lạ ấy đã được cô tự động lược bỏ. Hiểu Kiều tuy có nghi ngờ, nhưng trước mắt cũng không cách nào kiểm chứng.
“Có bị xâm phạm tình dục không?”
Ngữ Ca vừa kết thúc cuộc gọi thì đúng lúc nghe thấy câu hỏi này. Thật ra Kiều cảnh quan chỉ là hỏi theo thông lệ, nhưng câu hỏi này đích thực khiến tất cả những người có mặt đều cảm thấy ngượng ngùng.
Ánh mắt sắc bén của Ngữ Ca quét qua mặt của Hiểu Kiều,
“Dường như chính Kiều cảnh quan đã tự nói, kẻ bắt cóc là một người phụ nữ?”
Hiểu Kiều không tiếp chiêu, nhanh chóng gập sổ lại,
“Được rồi, Cận tiểu thư cô có thể về nhà rồi, có lẽ còn phải phiền cô cho khẩu cung hoàn chỉnh, tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Cận Hoan Nhan cũng đứng dậy, bị đày đọa mấy bữa nay, cô muốn vọt ngay về nhà thả mình lên giường ngủ một giấc thật sướng. Nhìn sang chị của mình, Ngữ Ca cũng đang đi về phía cô, hai chị em cùng nhau tiến ra ngoài cửa.
Khi đi ngang Hiểu Kiều, có một giây phút ngắn, chỉ một tích tắc thôi, song cũng đủ cho Hoan Nhan nghe thấy câu nói của cô:
“Ai bảo phụ nữ thì không thể?”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhỏ đến mức Cận Hoan Nhan ngỡ rằng mình đã nghe nhầm, hoặc bị ảo thính, bởi vì chị hai đi ở bên cạnh không có một chút phản ứng, thậm chí ngay cả mi mắt, cũng không chớp lấy một cái.
Còn Hiểu Kiều, nhìn thái độ vô cảm của Ngữ Ca, cô lặng lẽ cúi mặt xuống. Chờ khi Ngữ Ca đã rời khỏi cô mới lại ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cận Ngữ Ca, phải chăng trái tim của cậu cũng băng lạnh như vẻ ngoài mà cậu tạo ra, hay là, chỉ vì người đó là mình, mới khiến cậu trở nên lạnh lùng như thế.
…………………….………………
Xe của Kiều Hiểu Kiều vừa rẽ vào đường cái đến nhà của Đỗ Viễn Hằng thì tiếng chuông điện thoại hùng hồn trong túi quần lại vang dậy. Lão Vương béo dùng tiếng thét còn inh tai hơn tiếng chuông mà ra chỉ thị, bắt Kiều Hiểu Kiều lập tức quay về chỗ của Cận đại tiểu thư, tiếp tục công tác bảo vệ 24/24, đảm bảo an toàn cho Cận tổng giám đốc tương lai.
Cơ hồ là không cần suy nghĩ thêm, tầng tầng lớp lớp những quan hệ bên trong, người đã gây ra việc này, chẳng ai khác ngoài Cận Ngữ Ca.
Mấy ngày trước còn hận không thể đá cô ra khỏi cửa, giờ đây lại bất chấp sử dụng quan hệ xã hội ra lệnh giữ cô ở lại bên cạnh. Ngày thường Kiều cảnh hoa tuy cũng có hơi tự tin với bản thân, nhưng cũng không ngây thơ đến mức tự cho rằng chuyện lần này là do sức hút của cô. Cô chỉ rất tự nhiên mà nghĩ đây hoàn toàn là cuộc ganh đua thế lực của giới thượng lưu. Mặc dù những ngày qua Kiểu cảnh hoa sống rất thoải mái trong căn nhà lớn của đại tiểu thư, song trách nhiệm nghề nghiệp vẫn còn nguyên vẹn, cô phân biệt rất rõ mức độ nặng nhẹ của vụ án, đối với hành động ích kỷ không màng đến sự sống chết của người khác của Cận Ngữ Ca, Kiều Hiểu Kiều biểu thị vô cùng phẫn nộ, huống chi cái sự thật chỉ cần một cú điện thoại đã có thể điều khiển cô thế này, khiến Kiều cảnh hoa đầy nhiệt huyết càng thêm uất ức.
Gõ mạnh vào cửa nhà Cận Ngữ Ca, Kiều Hiểu Kiều xách ngược dây ba lô trên vai, làm nét mặt xụ xuống dài cả chục thước để cho thấy sự bất mãn của cô đối với Ngữ Ca.
Ngờ đâu người ta nhìn cũng không thèm nhìn, như đã biết trước ai đang đứng ngoài cửa vậy, mở cửa ra là quay lưng đi ngay, căn bản không hề để ý đến Hiểu Kiều. Kiều Hiểu Kiều bị lạnh nhạt đờ mặt ra nửa ngày trời mới đành chịu thua, tự mình đi vào nhà.
Bên trong phòng ngủ, Cận Ngữ Ca đang thu dọn một chiếc vali nhỏ.
“Cô ra ngoài sao?”
“Đến La Đảo, có hẹn với khách, phải ở đó hai ngày ba đêm.”
“Vào lúc này?”
“Đâu lý nào cảnh sát các cô không phá được án thì công ty chúng tôi không cần hoạt động.” Ngữ Ca đặt quần áo xuống, quay lại nhìn Hiểu Kiều.
Hiểu Kiều chớp chớp mắt, thọc tay vào túi lấy điện thoại.
Loading...
“Không cần phải xin phép nữa, tôi sẽ phụ trách toàn bộ chi phí của cô. Vì phải gặp khách hàng nên tôi không tiện dẫn theo vệ sĩ. Cô cần gì thì nói, tôi sẽ cho người đi mua.”
Như đoán được cô muốn làm gì vậy, Cận Ngữ Ca chỉ vài câu ngắn ngủi thì đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Kiều Hiểu Kiều thế mới biết đã bị lợi dụng, há miệng ra, song cũng chẳng biết phải nói gì hơn.
“Nếu không có gì thì đi thôi.”
“Bây…. Bây giờ?”
“Sáng mai vị khách ấy sẽ đến, tôi cần có đầy đủ thời gian chuẩn bị cho việc nghênh tiếp.”
Mỗi việc Cận Ngữ Ca làm đều có lý do chính đáng, khiến người khác không tìm được lỗ hỏng để phản bác lại. Ngay cả Kiều Hiểu Kiều lâu nay luôn có chủ kiến, nói một không hai, cũng không thể không đi theo bước đi của cô.
Trên đường cao tốc vắng vẻ chỉ có ánh đèn vàng lờ mờ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe tải mười bánh xồng xộc chạy qua, càng làm khung cảnh chung quanh thêm trống trải.
Cận Ngữ Ca ngồi nhắm mắt ở dãy ghế sau, không rõ là đang nghỉ ngơi hay đã ngủ. Kiều Hiểu Kiều cố ý tránh xa cô, rúc vào góc đối diện chơi điện thoại.
Hỡi các đồng chí hãy cùng xông ra chiến trường Tổ quốc…
Hỡi các đồng chí hãy cùng tiến ra biên ải nước nhà…
Đột nhiên, chiếc điện thoại hàng lậu của Kiều Hiểu Kiều ầm lên ca khúc cách mạng phiên bản nhạc rock, không gian nhỏ hẹp trong xe khiến nó trở nên chói tai lạ thường. Cận Ngữ Ca đang trong trạng thái yên tĩnh bị dọa cho run lên một cái, mở to mắt ra.
Những ngày trước, điện thoại của Hiểu Kiều không phải là không có reo qua, nhưng toàn reo lên trong túi quần của cô. Cách sau lớp vải dày, âm thanh ít nhiều cũng được giảm lại, đợi khi cô lấy điện thoại ra thì người khác cũng đã có tâm lý chuẩn bị, thanh âm có to một chút cũng không khó chấp nhận. Nhưng giờ đây, Hiểu Kiều đang cầm điện thoại trên tay mà nó đột nhiên rú lên, lại còn là khúc nhạc hùng hổ đến vậy. Ngữ Ca cảm giác nhịp tim của mình đột nhiên gia tăng, sau lưng cũng thấm ra một lớp mồ hôi.
“A lô?”
….
“Vâng, mẹ à.”
….
“Con đang trên xe, dạ, đi công tác, vài ngày nữa sẽ về.”
…..
“Vâng, xong việc con sẽ về nhà lấy.”
…..
“Dạ, tạm biệt mẹ.”
Một cuộc đối thoại giản đơn xoay quanh chuyện gia đình. Trong lúc Hiểu Kiều nghe điện thoại thì Ngữ Ca cũng đã tranh thủ lấy lại tinh thần. Từ từ quay lại nhìn Kiều Hiểu Kiều, lại nhìn điện thoại của cô, Ngữ Ca muốn nói gì đó, song nghĩ ngợi giây lát lại thôi. Cô lại nhắm mắt, khoang xe trở về trạng thái ban đầu.
La Đảo cách thành phố nơi họ ở hơn hai trăm cây số, là một thánh địa du lịch. Mùa đông tuy không có cảnh biển, nhưng gần đó lại có sân trượt tuyết, và đó chính là điểm thu hút du khách.
Khi họ đến nơi thì đã là nửa khuya, Kiều Hiểu Kiều mới chợp mắt được một lúc bấy giờ đang vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa bò ra ngoài, gió đêm rét buốt thổi tới “tát” cho cô vài cái tỉnh táo hẳn ra. Tài xe lấy hành lý của Ngữ Ca xuống, rất tự nhiên mà đưa qua cho Kiều Hiểu Kiều.
Và rồi Hiểu Kiều cũng rất tự nhiên mà nhận lấy. Trong tiềm thức của cô và tài xế, dường như đều không nghĩ đến việc để Ngữ Ca tự xách hành lý. Sau khi nhận lấy rồi cô mới cảm thấy là lạ, đâu phải là vệ sĩ của cô ta đâu, cớ gì phải làm khổ công?
Bên kia, Cận Ngữ Ca sau khi kéo cao cổ áo lên thì đã di chuyển đến bên nhân viên phục vụ đang cung kính chào đón cô. Kiều Hiểu Kiều chỉ còn biết nhìn bóng lưng của cô mà bĩu môi, sau đó “ngoan ngoãn” xách vali đi theo.
Không chỉ là tiếp tân tại đây kính cẩn với Cận Ngữ Ca, tất cả những người có mặt đều rất cẩn thận và nghiêm chỉnh mà chờ đợi sự ghé thăm của Cận tổng giám đốc. Tại sô-pha, một người đàn ông chải mái bằng đứng dậy, đi cùng với quản lý tầng tiến tới đón Ngữ Ca.
“Cận tổng.”
“Ừm, Lý tổng, cực cho ông quá, trễ vậy rồi mà còn phải chờ.”
“Đó là điều nên làm. Trái lại là Cận tổng, suốt chặng đường chắc cũng mệt mỏi rồi, phòng nghỉ đã chuẩn bị đâu đấy, Cận tổng có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”
“Công tác chuẩn bị đón khách đã tiến hành đến đâu rồi?”
“Đều đã thu xếp xong, Cận tổng có muốn xem qua?”
Cận Ngữ Ca đảo mắt một vòng, “Vậy thì không cần đâu, tôi tin tưởng năng lực của Lý tổng và quản lý Hà.”
Vừa nói, ánh mắt vừa dời sang người đàn ông đeo kính ăn mặc chỉnh trang đứng ở phía sau. Vị quản lý tầng trông như rất sáng suốt này lễ phép mỉm cười một cái rồi cúi đầu xuống.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Tôi biết giờ này còn bắt Lý tổng làm việc là rất vô nhân đạo, nhưng vị khách ngày mai rất quan trọng đối với chúng ta, không biết ông có vui lòng cho tôi trưng dụng thêm một tiếng?”
Người đàn ông mái bằng đương nhiên là không có ý kiến, cho dù có thì cũng sẽ bảo lưu. Trái lại là Kiều Hiểu Kiều, cổ của cô đã thò ra ngoài như một loài động vật giáp xác nọ, trong lòng thầm xỉ vả Cận Ngữ Ca.
Tổ tiên nó, mấy giờ rồi?
Tuy nhiên, cô không có cơ hội phát biểu ý kiến, và cô chỉ có thể đưa hành lý cho phục vụ viên, rồi tự giác đi theo Cận Ngữ Ca vào phòng tiếp đãi ở lầu 4 mà thôi.