“Bệ hạ… Bệ hạ…” Một tên lính nghiêng ngả lảo đảo chạy tới đại điện, trên mặt hắn toàn là vết máu, không nhìn rõ được ngũ quan, hoa văn trên áo giáp cũng bị máu tươi thấm ướt làm nhòe đi. Hắn vẫn chưa kịp nói xong đã ngất xỉu ngay trên đại điện, trong tay vẫn cầm chặt tờ giấy chiến báo.
Long Dương đang lo lắng tình hình chiến sự bỗng thấy tình cảnh này thì vô cùng hoảng sợ. Hắn phái người đưa tên lính kia đi chữa trị, sau đó mở ra quyển trục đang cầm trên tay. Từng dòng chữ triện giống như bùa chú khiến hắn chịu áp lực không thở nổi.
“Dương quân dùng lửa để tấn công khiến quân ta thất bại nặng nề, cửa thành bị địch chiếm được, tổn thất vô cùng to lớn…” Long Dương đọc kỹ, từng câu từng chữ như những mũi dao nhọn liên tục đâm vào thân thể vốn đã suy nhược của hắn, dù cho hắn dốc hết sức lực, không màng sống chết cũng không thể nào cứu đất nước thoát khỏi diệt vong. Hắn cố gắng nhiều như vậy hóa ra lại vô cùng nhỏ bé không đáng nhắc tới. Nhưng hắn lại không thể vứt bỏ, di mệnh của phụ vương, an nguy của con dân Khương quốc, còn có người hắn đã dành tình cảm nhiều nhất, Tiểu Quỳ. Tất cả đã chặn mọi đường lui của hắn, mọi thứ đã được quyết định ngay lúc hắn vừa mở mắt chào đời.
Vì Dương quân dùng lửa mang theo khí thế mãnh liệt, quân lính Khương quốc ngày càng thương vong nhiều hơn, cuối cùng chỉ có thể chạy vào thành trấn, lúc này quân lính cùng dân chúng đều vội vã chạy trốn. Khi Dương quân mang binh lính tới thì mọi người đều đổ xô ra đường, một số người khác cùng quân lính Khương quốc đang cố gắng chạy trốn tới Khương Đô. Lúc này Khương Đô đang vắng vẻ bỗng dưng có thêm nhiều người ngựa, chỉ là chủ yếu toàn những người già yếu.
Cứ tiếp tục như vậy, Khương quốc chỉ còn lại Khương Đô chưa bị rơi vào tay giặc. Dân số trong thành tăng cao, quốc khố đã sắp cạn kiệt nhưng Long Dương vẫn cung cấp đủ lương thực cho mọi người. Bên ngoài thành, Dương quân đang chậm rãi ra lệnh cho binh lính bao vây kín Khương Đô một ngọn gió cũng không lọt, sau đó dựng lều trại bên ngoài sinh hoạt bình thường, các binh lính thay phiên nhau trồng trọt, buôn bán, tuy nhiên chỉ cần có người bước ra từ Khương Đô sẽ xông lên chém giết.
Long Dương mang khuôn mặt u sầu đi ra từ lò đúc kiếm, theo quyển sách đúc kiếm sự phụ đã để lại trong mật thất thì hắn đã có thể bắt đầu chế tạo ma kiếm rồi, hơn nữa kỳ hạn chế tạo thành công ma kiếm càng ngày càng gần rồi, nhưng hắn cũng biết rõ do kế sách của Dương Quân mà bách tính của hắn đang tới bờ vực chết đói rồi.
“Vương huynh.” Lúc này Long Quỳ đang đứng đối diện với Long Dương, vậy mà Long Dương suýt nữa đi lướt qua nảng rồi. Nghe Long Quỳ gọi mới giật mình phục hồi lại tinh thần.
“Tiểu Quỳ tìm vương huynh có chuyện gì sao?” Long Dương cố gắng ổn định lại cảm xúc, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Tiểu Quỳ muốn xin vương huynh một ít gạo, có được hay không?” Long Quỳ hỏi.
“Gạo?” Long Dương cũng đang lo lắng về vấn đề quốc khố của Khương quốc, hắn biết lương thực đã không còn nhiều nữa rồi. “Tiểu Quỳ đói bụng sao, Vương huynh sẽ gọi đầu bếp tới chuẩn bị thức ăn.”
“Vương huynh, không phải Tiểu Quỳ đói bụng, mà là con dân Khương quốc chúng ta, hiện nay cuộc sống của họ vô cùng thê thảm.” Long Quỳ giải thích, “Tiểu Quỳ nghe những cung nữ nói bách tính không có lương thực để ăn, tất cả mọi người đã…” Long Quỳ nói tới đây lại không dám tiếp tục mở miệng nữa.
“Bách tính như thế nào?” Long Dương nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
“Tất cả mọi người… Đổi con để lấy thức ăn…” Long Quỳ lấy hết dũng khí nói ra những từ này, chuyện tình khủng khiếp như vậy lại để cho một cô bé mười bảy tuổi nói ra thật làm cho người khác rợn tóc gáy. “Vương huynh, Tiểu Quỳ có thể ăn ít cơm lại, muội xin huynh hãy mong chóng nghĩ cách cứu những người đó.”
Thật không ngờ tình trạng này lại xuất hiện sớm như vậy, mặc dù Long Dương cũng rất muốn cứu bọn họ nhưng kho lúa đã cạn kiệt, trong Khương Đô lại không có đất đai canh tác, từ trước đến nay lương thực đều do nhưng trấn nhỏ xung quanh đưa tới, lúc này Khương Đô đẫ bị Dương Quân bao vây tròn nửa năm, nhiều nơi trong thành cũng đã đập nhà cửa lấy đất trồng trọt nhưng vẫn không đủ đáp ứng nhu cầu…
Lúc này Long Dương ban ra một thánh chỉ, các bữa ăn trong hoàng cung từ bảy món giảm xuống còn ba món, món chính cũng giảm từ ba món xuống còn một món, mọi lương thực tiết kiệm được đều chuyển ra ngoài cho dân chúng.
Long Dương đang lo lắng tình hình chiến sự bỗng thấy tình cảnh này thì vô cùng hoảng sợ. Hắn phái người đưa tên lính kia đi chữa trị, sau đó mở ra quyển trục đang cầm trên tay. Từng dòng chữ triện giống như bùa chú khiến hắn chịu áp lực không thở nổi.
“Dương quân dùng lửa để tấn công khiến quân ta thất bại nặng nề, cửa thành bị địch chiếm được, tổn thất vô cùng to lớn…” Long Dương đọc kỹ, từng câu từng chữ như những mũi dao nhọn liên tục đâm vào thân thể vốn đã suy nhược của hắn, dù cho hắn dốc hết sức lực, không màng sống chết cũng không thể nào cứu đất nước thoát khỏi diệt vong. Hắn cố gắng nhiều như vậy hóa ra lại vô cùng nhỏ bé không đáng nhắc tới. Nhưng hắn lại không thể vứt bỏ, di mệnh của phụ vương, an nguy của con dân Khương quốc, còn có người hắn đã dành tình cảm nhiều nhất, Tiểu Quỳ. Tất cả đã chặn mọi đường lui của hắn, mọi thứ đã được quyết định ngay lúc hắn vừa mở mắt chào đời.
Vì Dương quân dùng lửa mang theo khí thế mãnh liệt, quân lính Khương quốc ngày càng thương vong nhiều hơn, cuối cùng chỉ có thể chạy vào thành trấn, lúc này quân lính cùng dân chúng đều vội vã chạy trốn. Khi Dương quân mang binh lính tới thì mọi người đều đổ xô ra đường, một số người khác cùng quân lính Khương quốc đang cố gắng chạy trốn tới Khương Đô. Lúc này Khương Đô đang vắng vẻ bỗng dưng có thêm nhiều người ngựa, chỉ là chủ yếu toàn những người già yếu.
Cứ tiếp tục như vậy, Khương quốc chỉ còn lại Khương Đô chưa bị rơi vào tay giặc. Dân số trong thành tăng cao, quốc khố đã sắp cạn kiệt nhưng Long Dương vẫn cung cấp đủ lương thực cho mọi người. Bên ngoài thành, Dương quân đang chậm rãi ra lệnh cho binh lính bao vây kín Khương Đô một ngọn gió cũng không lọt, sau đó dựng lều trại bên ngoài sinh hoạt bình thường, các binh lính thay phiên nhau trồng trọt, buôn bán, tuy nhiên chỉ cần có người bước ra từ Khương Đô sẽ xông lên chém giết.
Long Dương mang khuôn mặt u sầu đi ra từ lò đúc kiếm, theo quyển sách đúc kiếm sự phụ đã để lại trong mật thất thì hắn đã có thể bắt đầu chế tạo ma kiếm rồi, hơn nữa kỳ hạn chế tạo thành công ma kiếm càng ngày càng gần rồi, nhưng hắn cũng biết rõ do kế sách của Dương Quân mà bách tính của hắn đang tới bờ vực chết đói rồi.
“Vương huynh.” Lúc này Long Quỳ đang đứng đối diện với Long Dương, vậy mà Long Dương suýt nữa đi lướt qua nảng rồi. Nghe Long Quỳ gọi mới giật mình phục hồi lại tinh thần.
“Tiểu Quỳ tìm vương huynh có chuyện gì sao?” Long Dương cố gắng ổn định lại cảm xúc, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Tiểu Quỳ muốn xin vương huynh một ít gạo, có được hay không?” Long Quỳ hỏi.
“Gạo?” Long Dương cũng đang lo lắng về vấn đề quốc khố của Khương quốc, hắn biết lương thực đã không còn nhiều nữa rồi. “Tiểu Quỳ đói bụng sao, Vương huynh sẽ gọi đầu bếp tới chuẩn bị thức ăn.”
“Vương huynh, không phải Tiểu Quỳ đói bụng, mà là con dân Khương quốc chúng ta, hiện nay cuộc sống của họ vô cùng thê thảm.” Long Quỳ giải thích, “Tiểu Quỳ nghe những cung nữ nói bách tính không có lương thực để ăn, tất cả mọi người đã…” Long Quỳ nói tới đây lại không dám tiếp tục mở miệng nữa.
“Bách tính như thế nào?” Long Dương nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
“Tất cả mọi người… Đổi con để lấy thức ăn…” Long Quỳ lấy hết dũng khí nói ra những từ này, chuyện tình khủng khiếp như vậy lại để cho một cô bé mười bảy tuổi nói ra thật làm cho người khác rợn tóc gáy. “Vương huynh, Tiểu Quỳ có thể ăn ít cơm lại, muội xin huynh hãy mong chóng nghĩ cách cứu những người đó.”
Thật không ngờ tình trạng này lại xuất hiện sớm như vậy, mặc dù Long Dương cũng rất muốn cứu bọn họ nhưng kho lúa đã cạn kiệt, trong Khương Đô lại không có đất đai canh tác, từ trước đến nay lương thực đều do nhưng trấn nhỏ xung quanh đưa tới, lúc này Khương Đô đẫ bị Dương Quân bao vây tròn nửa năm, nhiều nơi trong thành cũng đã đập nhà cửa lấy đất trồng trọt nhưng vẫn không đủ đáp ứng nhu cầu…
Lúc này Long Dương ban ra một thánh chỉ, các bữa ăn trong hoàng cung từ bảy món giảm xuống còn ba món, món chính cũng giảm từ ba món xuống còn một món, mọi lương thực tiết kiệm được đều chuyển ra ngoài cho dân chúng.