“Có tin từ Thanh Phong Kiếm phái, Sở Phi Dương hắn…” Cao Phóng hơi chần chừ.
“Sở Phi Dương… xuất hiện?!” Quân Thư Ảnh nghe vậy lập tức nhìn thẳng vào Cao Phóng hỏi dồn. Gương mặt y vẫn bình thản như mọi khi, nhưng giọng nói hơi run rẩy, vừa sợ hãi vừa cẩn trọng.
“Giáo chủ…” Giọng nói Cao Phóng đầy chua xót: “Sở Phi Dương đã chết.”
“Không, không thể.” Quân Thư Ảnh không suy nghĩ gì, lập tức phủ nhận tin tức mình vừa nghe.”
“Giáo chủ, là thật. Tin này đã lan truyền khắp giang hồ rồi. Ngày đó, Thanh Phong Kiếm phái đã lập tức cho người xuống vực sâu tìm, họ đã tìm được… thi thể… Sở Phi Dương dưới đáy vực…”
“Câm mồm!” Quân Thư Ảnh gầm lên ngắt lời Cao Phóng. Y cảm thấy lửa giận đột nhiên dâng lên trong lòng, càng lúc càng thiêu cháy tâm hồn y, càng lúc càng khiến y khó chịu. Ngọn lửa lan đến mắt, khiến mắt y bỏng rát.
Không phải y cảm thấy thương tâm. Y chưa bao giờ vì cái chết của kẻ khác mà thương tâm, tất nhiên cũng sẽ không thương tâm vì cái chết của Sở Phi Dương. Chỉ là, hai chữ “thi thể” kia… nghe thật chói tai.
Sở Phi Dương… không ai có thể bì nổi hắn, không ai có thể tổn hại hắn, ngay cả khi ngã xuống vực, gương mặt vẫn bình thản như thể đó là chuyện mà hắn đã định liệu trước.
Sao hắn có thể chết như vậy được?! Loại quái vật vô địch như hắn sao có thể trở thành một thân xác bất động để người khác định đoạt như vậy?!
“Giáo chủ, người đừng như vậy…” Cao Phóng nhanh chóng tiến đến, luống cuống lấy một bình sứ, mở miệng bình đưa đến mũi Quân Thư Ảnh, giọng tràn đầy lo lắng.
Quân Thư Ảnh biết mình suýt nữa bị tẩu hoả nhập ma, liền vận khí trấn tĩnh lại. Đẩy tay Cao Phóng ra, y miễn cưỡng nói: “Nói tiếp đi.”
Cao Phóng ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Là Tín Vân Thâm mang thi thể về Thanh Phong Kiếm phái. Mười ngày sau sẽ hoả táng trên Lãng Nguyệt sơn.” Nói xong hắn cẩn trọng nhìn Quân Thư Ảnh, nhẹ giọng nói: “Nghe nói thi thể được tìm thấy dưới vực… vẫn còn nguyên vẹn. Nếu Giáo chủ muốn gặp mặt Sở đại hiệp lần cuối…”“Tất nhiên.” Quân Thư Ảnh ôm Tiểu Thạch Đầu đứng dậy, nói: “Nếu Sở Phi Dương thật sự đã chết thì mọi chuyện cũng kết thúc. Còn nếu hắn không chết… ta thật sự muốn đến xem kẻ đang nằm trong quan tài kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
.
Đêm dài đằng đẵng.
Quân Thư Ảnh lẳng lặng nằm trên giường, nhìn bóng cây lay động ngoài cửa sổ, ánh trăng khi tỏ khi mờ, càng lúc y càng thấy mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, Quân Thư Ảnh mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên một tiếng động nhỏ làm y bừng tỉnh.
“Ai?” Quân Thư Ảnh ngồi dậy cảnh giác, lấy thanh trường kiếm bên giường, thấp giọng quát.
Bốn phía yên lặng, rồi bỗng chốc tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, từng bước từng bước hướng tới bên giường y.
Quân Thư Ảnh liếc mắt nhìn lại, nhưng ngoài bóng tối dày đặc ra thì chẳng có gì cả. Y càng chăm chú lắng nghe hơn, càng lúc càng cảm thấy căng thẳng.
Quân Thư Ảnh biết tốt hơn hết là nên lập tức rời giường mới dễ dàng phòng bị. Nhưng thân thể y lại không thể động đậy, như bị bóng đè, không thể sử dụng khí lực. Cho nên Quân Thư Ảnhvẫn duy trì tư thế ngồi không được tự nhiên trên giường. Chuôi kiếm trong tay y đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
“Rốt cuộc ngươi là sao? Sao lại ở nơi này giả thần giả quỷ!” Quân Thư Ảnh cố gắng nhìn qua màn đêm dày đặc.
Vừa lúc nãy ánh trăng còn rọi vào phòng, nhưng giờ đây lại tối đen không chút ánh sáng nào. Bóng tối như dòng nước đen kịt bao trùm hết mọi vật, dù là sinh vật hay vật vô tri vô giác.
Từ cửa đến giường chỉ là vài bước ngắn ngủi, nhưng Quân Thư Ảnh lại cảm thấy thật lâu bởi cước bộ thong thả của người đó. Cước bộ của hắn rất nhẹ, nhưng thể hắn đang cố che giấu hành tung. Tuy nhiên Quân Thư Ảnh không nhận thấy một chút ác ý nào từ hắn.
Người nọ bước ra khỏi vùng tối, thân ảnh cao gầy xuất hiện.
Quân Thư Ảnh siết chặt kiếm, rồi dần thả lỏng ra. Thanh trường kiếm rơi xuống giường, không phát ra chút âm thanh nào.
Quân Thư Ảnh cố gắng nhìn rõ thân ảnh quen thuộc kia, cái tên quen thuộc suýt bật ra khỏi miệng, nhưng y nhanh chóng kiềm lại.
Đến khi bóng đen kia đến trước mặt đủ để y thấy rõ, môi y run run, lẩm bẩm nói: “Sở Phi Dương…”
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Quân Thư Ảnh chưa từng lâm vào thời khắc lạc lối như vậy. Dường như thời gian bên Sở Phi Dương là hoa trong gương, trăng trong nước. Sở Phi Dương giúp y chạm vào, cảm thụ ảo ảnh kia nhưng cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng.
——————–
“Có tin từ Thanh Phong Kiếm phái, Sở Phi Dương hắn…” Cao Phóng hơi chần chừ.
“Sở Phi Dương… xuất hiện?!” Quân Thư Ảnh nghe vậy lập tức nhìn thẳng vào Cao Phóng hỏi dồn. Gương mặt y vẫn bình thản như mọi khi, nhưng giọng nói hơi run rẩy, vừa sợ hãi vừa cẩn trọng.
“Giáo chủ…” Giọng nói Cao Phóng đầy chua xót: “Sở Phi Dương đã chết.”
“Không, không thể.” Quân Thư Ảnh không suy nghĩ gì, lập tức phủ nhận tin tức mình vừa nghe.”
“Giáo chủ, là thật. Tin này đã lan truyền khắp giang hồ rồi. Ngày đó, Thanh Phong Kiếm phái đã lập tức cho người xuống vực sâu tìm, họ đã tìm được… thi thể… Sở Phi Dương dưới đáy vực…”
“Câm mồm!” Quân Thư Ảnh gầm lên ngắt lời Cao Phóng. Y cảm thấy lửa giận đột nhiên dâng lên trong lòng, càng lúc càng thiêu cháy tâm hồn y, càng lúc càng khiến y khó chịu. Ngọn lửa lan đến mắt, khiến mắt y bỏng rát.
Không phải y cảm thấy thương tâm. Y chưa bao giờ vì cái chết của kẻ khác mà thương tâm, tất nhiên cũng sẽ không thương tâm vì cái chết của Sở Phi Dương. Chỉ là, hai chữ “thi thể” kia… nghe thật chói tai.
Sở Phi Dương… không ai có thể bì nổi hắn, không ai có thể tổn hại hắn, ngay cả khi ngã xuống vực, gương mặt vẫn bình thản như thể đó là chuyện mà hắn đã định liệu trước.
Sao hắn có thể chết như vậy được?! Loại quái vật vô địch như hắn sao có thể trở thành một thân xác bất động để người khác định đoạt như vậy?!
“Giáo chủ, người đừng như vậy…” Cao Phóng nhanh chóng tiến đến, luống cuống lấy một bình sứ, mở miệng bình đưa đến mũi Quân Thư Ảnh, giọng tràn đầy lo lắng.
Quân Thư Ảnh biết mình suýt nữa bị tẩu hoả nhập ma, liền vận khí trấn tĩnh lại. Đẩy tay Cao Phóng ra, y miễn cưỡng nói: “Nói tiếp đi.”
Cao Phóng ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Là Tín Vân Thâm mang thi thể về Thanh Phong Kiếm phái. Mười ngày sau sẽ hoả táng trên Lãng Nguyệt sơn.” Nói xong hắn cẩn trọng nhìn Quân Thư Ảnh, nhẹ giọng nói: “Nghe nói thi thể được tìm thấy dưới vực… vẫn còn nguyên vẹn. Nếu Giáo chủ muốn gặp mặt Sở đại hiệp lần cuối…”“Tất nhiên.” Quân Thư Ảnh ôm Tiểu Thạch Đầu đứng dậy, nói: “Nếu Sở Phi Dương thật sự đã chết thì mọi chuyện cũng kết thúc. Còn nếu hắn không chết… ta thật sự muốn đến xem kẻ đang nằm trong quan tài kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
.
Đêm dài đằng đẵng.
Quân Thư Ảnh lẳng lặng nằm trên giường, nhìn bóng cây lay động ngoài cửa sổ, ánh trăng khi tỏ khi mờ, càng lúc y càng thấy mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, Quân Thư Ảnh mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên một tiếng động nhỏ làm y bừng tỉnh.
“Ai?” Quân Thư Ảnh ngồi dậy cảnh giác, lấy thanh trường kiếm bên giường, thấp giọng quát.
Bốn phía yên lặng, rồi bỗng chốc tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, từng bước từng bước hướng tới bên giường y.
Quân Thư Ảnh liếc mắt nhìn lại, nhưng ngoài bóng tối dày đặc ra thì chẳng có gì cả. Y càng chăm chú lắng nghe hơn, càng lúc càng cảm thấy căng thẳng.
Quân Thư Ảnh biết tốt hơn hết là nên lập tức rời giường mới dễ dàng phòng bị. Nhưng thân thể y lại không thể động đậy, như bị bóng đè, không thể sử dụng khí lực. Cho nên Quân Thư Ảnhvẫn duy trì tư thế ngồi không được tự nhiên trên giường. Chuôi kiếm trong tay y đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
“Rốt cuộc ngươi là sao? Sao lại ở nơi này giả thần giả quỷ!” Quân Thư Ảnh cố gắng nhìn qua màn đêm dày đặc.
Vừa lúc nãy ánh trăng còn rọi vào phòng, nhưng giờ đây lại tối đen không chút ánh sáng nào. Bóng tối như dòng nước đen kịt bao trùm hết mọi vật, dù là sinh vật hay vật vô tri vô giác.
Từ cửa đến giường chỉ là vài bước ngắn ngủi, nhưng Quân Thư Ảnh lại cảm thấy thật lâu bởi cước bộ thong thả của người đó. Cước bộ của hắn rất nhẹ, nhưng thể hắn đang cố che giấu hành tung. Tuy nhiên Quân Thư Ảnh không nhận thấy một chút ác ý nào từ hắn.
Người nọ bước ra khỏi vùng tối, thân ảnh cao gầy xuất hiện.
Quân Thư Ảnh siết chặt kiếm, rồi dần thả lỏng ra. Thanh trường kiếm rơi xuống giường, không phát ra chút âm thanh nào.
Quân Thư Ảnh cố gắng nhìn rõ thân ảnh quen thuộc kia, cái tên quen thuộc suýt bật ra khỏi miệng, nhưng y nhanh chóng kiềm lại.
Đến khi bóng đen kia đến trước mặt đủ để y thấy rõ, môi y run run, lẩm bẩm nói: “Sở Phi Dương…”
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Quân Thư Ảnh chưa từng lâm vào thời khắc lạc lối như vậy. Dường như thời gian bên Sở Phi Dương là hoa trong gương, trăng trong nước. Sở Phi Dương giúp y chạm vào, cảm thụ ảo ảnh kia nhưng cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng.
——————–