Gương mặt Sở Phi Dương thản nhiên, không buồn không vui. Quân Thư Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng nhàn nhạt từ hắn vẫn mơ hồ không rõ.Không biết từ bao giờ, Quân Thư Ảnh cảm thấy ở Sở Phi Dương có điều gì đó khó hiểu. Những điều mà hắn làm y không thể thấu đáo được.
Cuộc đời của y có lẽ là do quá đơn giản. Cả đời y theo đuổi quyền thế, hướng tới địa vị chí cao vô thượng. Y cũng không tin tưởng cái gọi là chính nghĩa nửa vời, càng căm ghét kẻ cố ra vẻ tình nghĩa, rốt cuộc chỉ là một thứ chính nghĩa giả dối.
Còn hắn, Sở Phi Dương, lại không ngừng làm đảo loạn hết thảy suy nghĩ của y. Hắn cản trở con đường truy quyền trục thế của y, xem địa vị quyền thế không đáng một xu. Hắn thậm chí cũng không nóng lòng trở lại vị trí tối cao mà người khác sùng bái.
Hắn lôi y ra khỏi những rắc rối do y tạo ra, rồi bất chợt quăng trả lại y một đống hỗn độn khác, rồi tự mình biến mất không chút tin tức.
Quân Thư Ảnh chưa từng lâm vào thời khắc lạc lối như vậy. Dường như thời gian bên Sở Phi Dương là hoa trong gương , trăng trong nước. Sở Phi Dương giúp y chạm vào, cảm thụ ảo ảnh kia nhưng cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng. Mà những ham muốn địa vị đã bị hắn ngăn cản y cũng không lấy lại được.
Trước mắt là một màn sương mù khiến y không biết phải đi về đâu.
Cái gì đúng, cái gì sai, cái gì mới chính là điều y mong muốn? Y không biết, thật sự không biết.
Khi hắn còn sống, y lúc nào cũng vội vàng, tính kế, không như lúc này, thể xác và tinh thần đều trì trệ.
Nếu Sở Phi Dương cứ vĩnh viễn không xuất hiện như vậy, có lẽ hắn thật sự… đã chết. Quân Thư Ảnh biết y cũng sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi lớp sương mù này, không thấy chính mình, không thấy tương lai.
“Sở Phi Dương, rốt cuộc ngươi muốn gì? Rốt cuộc ngươi nghĩ gì?” Quân Thư Ảnh chua xót lên tiếng.
Trong lòng y phẫn nộ, cơn phẫn nộ này không thể thuyên giảm mà càng rúc sâu vào trong lòng y, khiến y mệt mỏi đến mức không còn sức lực để so đo, chỉ trích. Y thầm nghĩ… mà y thậm chí cũng không biết mình muốn nghĩ gì nữa. Như thể y bị mê hoặc, không thể thoát khỏi mê lộ.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh. Trong bóng đêm, đôi mắt hắn sáng ngời như ánh sao, ánh mắt chăm chú càng khiến tim Quân Thư Ảnh đập nhanh.
Sở Phi Dương đột nhiên mỉm cười, ngay cả đôi mắt cũng mang tiếu ý. Hắn chậm rãi đến gần, đi đến bên giương, cúi xuống người y.
Gương mặt tuấn mỹ càng thêm rõ ràng, đôi mắt như phản chiếu trời sao, sáng ngời nhưng ôn hoà.
Quân Thư Ảnh đã sớm biết Sở Phi Dương tướng mạo bất phàm. Nhưng lúc này, dưới ánh trăng, y cảm giác gương mặt kia càng thêm đẹp.
Quân Thư Ảnh trơ mắt nhìn Sở Phi Dương tiến lại gần, hơi thở quen thuộc phả vào chóp mũi y.
Vừa nãy trong lòng còn căng thẳng đề phòng, nhưng hiện tại y đã bớt cảnh giác.
Y không thể không thừa nhận, khi đối mặt với Sở Phi Dương, y không thể mang một chút địch ý nào.
Ngược lại, mặc dù phẫn nộ, nhưng y vẫn cảm thấy chua xót.Sở Phi Dương vốn có thể trở thành bá chủ võ lâm, công thành danh toại, mỹ nhân trong tay. Nhưng hắn lại vứt bỏ tất cả, thậm chí còn không để mình có đường lui.
Hắn luyến tiếc không muốn thương tổn bất cứ bên nào, dù là người sư phụ có công ơn nuôi dưỡng hay người xem mình là kẻ địch. Nhưng tất cả mọi người đều bức bách hắn, ép hắn vào đường cùng. Vì vậy, trước mặt mọi người, hắn tự thả mình xuống vực sâu vạn trượng… Tình yêu của hắn không một chút giả dối, dù là đối với sư môn hay đối với y.
Hắn vốn nên ngồi ở ngôi vị minh chủ cao thượng. Nhưng không, hắn nhảy xuống vực sâu, nơi vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời…
Bất chợt, Quân Thư Ảnh cảm thấy đau lòng.
Y không thể phủ nhận mình vì Sở Phi Dương mà đau lòng. Một nam nhân cường đại nhất thiên hạ lại ôn nhu như nước, bảo hộ mọi người chu toàn, che chắn họ khỏi sóng gió.
“Sở Phi Dương.” Quân Thư Ảnh giơ tay lên muốn chạm vào mặt hắn.
Nhưng Sở Phi Dương lại ngăn y lại, ánh mắt mang tiếu ý vẫn nhìn vào Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cúi mặt, hàng mi khẽ run.
Đôi môi Sở Phi Dương tiến sát vào môi y, hơi thở ấm áp phả vảo mặt, đôi mắt tươi cười đối diện y. Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại. Y cảm thấy Sở Phi Dương khẽ khàng nghiêng đầu, đầu mũi nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi y, rồi lướt xuống môi.
Hơi ấm chậm rãi lan đến bên tai, xuống cổ. Da thịt nhẹ nhàng tiếp xúc như có như không.
Đôi môi Sở Phi Dương dừng lại bên tai Quân Thư Ảnh, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Quân Thư Ảnh, hẹn gặp lại.”
Quân Thư Ảnh mở to mắt, nhìn Sở Phi Dương. Bên môi Sở Phi Dương còn mang tiếu ý. Đôi mắt hắn vẫn sáng ngời như trước, nhưng lại có vẻ xa cách.
Quân Thư Ảnh muốn lên tiếng nhưng chẳng cách nào phát ra tiếng. Y chỉ cảm thấy nỗi buồn đè nặng trong ngực, như một tảng đá ngàn cân, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Trước mặt đột nhiên tối sầm lại. Quân Thư Ảnh vội vàng giãy giụa, cố gắng bắt mí mắt nặng trĩu mở ra.
Cuối cùng bóng tối cũng bị đẩy lui, cảnh sắc mơ hồ xung quanh dần hiện ra. Quân Thư Ảnh đưa bàn tay tuôn đầy mồ hôi lạnh lên dụi mắt.
Cảnh vật trước mắt hiện lên rõ ràng, gương mặt lo lắng của Cao Phóng xuất hiện. Một tay y đang nắm chặt cổ tay Cao Phóng đến mức khiến nó bầm tím lên.
Quân Thư Ảnh vội buông tay Cao Phóng ra. Y cảm thấy chua xót, một cảm giác hết sức xa lạ với y. Đến khi Cao Phóng chần chờ đưa tay nhẹ nhàng lau mặt cho y, y mới giật mình phát hiện mặt mình đầy những giọt nước mắt nhiều năm nay chưa từng tuôn trào.
---------------------------------------------------------------------------------
Sở Phi Dương… nếu quả thật hắn đã chết, ta cũng bắt hắn sống dậy.
—————–
Gương mặt Sở Phi Dương thản nhiên, không buồn không vui. Quân Thư Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng nhàn nhạt từ hắn vẫn mơ hồ không rõ.Không biết từ bao giờ, Quân Thư Ảnh cảm thấy ở Sở Phi Dương có điều gì đó khó hiểu. Những điều mà hắn làm y không thể thấu đáo được.
Cuộc đời của y có lẽ là do quá đơn giản. Cả đời y theo đuổi quyền thế, hướng tới địa vị chí cao vô thượng. Y cũng không tin tưởng cái gọi là chính nghĩa nửa vời, càng căm ghét kẻ cố ra vẻ tình nghĩa, rốt cuộc chỉ là một thứ chính nghĩa giả dối.
Còn hắn, Sở Phi Dương, lại không ngừng làm đảo loạn hết thảy suy nghĩ của y. Hắn cản trở con đường truy quyền trục thế của y, xem địa vị quyền thế không đáng một xu. Hắn thậm chí cũng không nóng lòng trở lại vị trí tối cao mà người khác sùng bái.
Hắn lôi y ra khỏi những rắc rối do y tạo ra, rồi bất chợt quăng trả lại y một đống hỗn độn khác, rồi tự mình biến mất không chút tin tức.
Quân Thư Ảnh chưa từng lâm vào thời khắc lạc lối như vậy. Dường như thời gian bên Sở Phi Dương là hoa trong gương , trăng trong nước. Sở Phi Dương giúp y chạm vào, cảm thụ ảo ảnh kia nhưng cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng. Mà những ham muốn địa vị đã bị hắn ngăn cản y cũng không lấy lại được.
Trước mắt là một màn sương mù khiến y không biết phải đi về đâu.
Cái gì đúng, cái gì sai, cái gì mới chính là điều y mong muốn? Y không biết, thật sự không biết.
Khi hắn còn sống, y lúc nào cũng vội vàng, tính kế, không như lúc này, thể xác và tinh thần đều trì trệ.
Nếu Sở Phi Dương cứ vĩnh viễn không xuất hiện như vậy, có lẽ hắn thật sự… đã chết. Quân Thư Ảnh biết y cũng sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi lớp sương mù này, không thấy chính mình, không thấy tương lai.
“Sở Phi Dương, rốt cuộc ngươi muốn gì? Rốt cuộc ngươi nghĩ gì?” Quân Thư Ảnh chua xót lên tiếng.
Trong lòng y phẫn nộ, cơn phẫn nộ này không thể thuyên giảm mà càng rúc sâu vào trong lòng y, khiến y mệt mỏi đến mức không còn sức lực để so đo, chỉ trích. Y thầm nghĩ… mà y thậm chí cũng không biết mình muốn nghĩ gì nữa. Như thể y bị mê hoặc, không thể thoát khỏi mê lộ.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh. Trong bóng đêm, đôi mắt hắn sáng ngời như ánh sao, ánh mắt chăm chú càng khiến tim Quân Thư Ảnh đập nhanh.
Sở Phi Dương đột nhiên mỉm cười, ngay cả đôi mắt cũng mang tiếu ý. Hắn chậm rãi đến gần, đi đến bên giương, cúi xuống người y.
Gương mặt tuấn mỹ càng thêm rõ ràng, đôi mắt như phản chiếu trời sao, sáng ngời nhưng ôn hoà.
Quân Thư Ảnh đã sớm biết Sở Phi Dương tướng mạo bất phàm. Nhưng lúc này, dưới ánh trăng, y cảm giác gương mặt kia càng thêm đẹp.
Quân Thư Ảnh trơ mắt nhìn Sở Phi Dương tiến lại gần, hơi thở quen thuộc phả vào chóp mũi y.
Vừa nãy trong lòng còn căng thẳng đề phòng, nhưng hiện tại y đã bớt cảnh giác.
Y không thể không thừa nhận, khi đối mặt với Sở Phi Dương, y không thể mang một chút địch ý nào.
Ngược lại, mặc dù phẫn nộ, nhưng y vẫn cảm thấy chua xót.Sở Phi Dương vốn có thể trở thành bá chủ võ lâm, công thành danh toại, mỹ nhân trong tay. Nhưng hắn lại vứt bỏ tất cả, thậm chí còn không để mình có đường lui.
Hắn luyến tiếc không muốn thương tổn bất cứ bên nào, dù là người sư phụ có công ơn nuôi dưỡng hay người xem mình là kẻ địch. Nhưng tất cả mọi người đều bức bách hắn, ép hắn vào đường cùng. Vì vậy, trước mặt mọi người, hắn tự thả mình xuống vực sâu vạn trượng… Tình yêu của hắn không một chút giả dối, dù là đối với sư môn hay đối với y.
Hắn vốn nên ngồi ở ngôi vị minh chủ cao thượng. Nhưng không, hắn nhảy xuống vực sâu, nơi vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời…
Bất chợt, Quân Thư Ảnh cảm thấy đau lòng.
Y không thể phủ nhận mình vì Sở Phi Dương mà đau lòng. Một nam nhân cường đại nhất thiên hạ lại ôn nhu như nước, bảo hộ mọi người chu toàn, che chắn họ khỏi sóng gió.
“Sở Phi Dương.” Quân Thư Ảnh giơ tay lên muốn chạm vào mặt hắn.
Nhưng Sở Phi Dương lại ngăn y lại, ánh mắt mang tiếu ý vẫn nhìn vào Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cúi mặt, hàng mi khẽ run.
Đôi môi Sở Phi Dương tiến sát vào môi y, hơi thở ấm áp phả vảo mặt, đôi mắt tươi cười đối diện y. Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại. Y cảm thấy Sở Phi Dương khẽ khàng nghiêng đầu, đầu mũi nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi y, rồi lướt xuống môi.
Hơi ấm chậm rãi lan đến bên tai, xuống cổ. Da thịt nhẹ nhàng tiếp xúc như có như không.
Đôi môi Sở Phi Dương dừng lại bên tai Quân Thư Ảnh, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Quân Thư Ảnh, hẹn gặp lại.”
Quân Thư Ảnh mở to mắt, nhìn Sở Phi Dương. Bên môi Sở Phi Dương còn mang tiếu ý. Đôi mắt hắn vẫn sáng ngời như trước, nhưng lại có vẻ xa cách.
Quân Thư Ảnh muốn lên tiếng nhưng chẳng cách nào phát ra tiếng. Y chỉ cảm thấy nỗi buồn đè nặng trong ngực, như một tảng đá ngàn cân, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Trước mặt đột nhiên tối sầm lại. Quân Thư Ảnh vội vàng giãy giụa, cố gắng bắt mí mắt nặng trĩu mở ra.
Cuối cùng bóng tối cũng bị đẩy lui, cảnh sắc mơ hồ xung quanh dần hiện ra. Quân Thư Ảnh đưa bàn tay tuôn đầy mồ hôi lạnh lên dụi mắt.
Cảnh vật trước mắt hiện lên rõ ràng, gương mặt lo lắng của Cao Phóng xuất hiện. Một tay y đang nắm chặt cổ tay Cao Phóng đến mức khiến nó bầm tím lên.
Quân Thư Ảnh vội buông tay Cao Phóng ra. Y cảm thấy chua xót, một cảm giác hết sức xa lạ với y. Đến khi Cao Phóng chần chờ đưa tay nhẹ nhàng lau mặt cho y, y mới giật mình phát hiện mặt mình đầy những giọt nước mắt nhiều năm nay chưa từng tuôn trào.
---------------------------------------------------------------------------------
Sở Phi Dương… nếu quả thật hắn đã chết, ta cũng bắt hắn sống dậy.
—————–