Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng đi tới Thiên Nhất giáo chủ đại điện liền lập tức bị thỉnh vào tẩm điện. Nơi đó đã có một thanh y nam tử thân hình cao lớn.
“Thanh Hữu sứ tới thật nhanh” Quân Thư Ảnh cười tiếp đón.
Thanh Lang cười cười khách khi trả lời: “Quân Tả sứ cũng không chậm. Ta từ trước đến nay chơi bời lêu lổng, so với Tả sứ đại nhân dốc lòng lo chính sự tự nhiên tới cũng nhanh.”
Quân Thư Ảnh cười nói: “Ta nào có chính sự gì. Nhưng nghe nói Thanh Hữu sứ gần đây cùng thiếu chủ thân mật khắng khít. Thiếu chủ trước luôn say mê vui đùa hiện giờ ngay cả kỹ viện sòng bạc cũng không lui tới, một lòng cùng Thanh Hữu sứ học võ công. Năng lực của Hữu sứ đại nhân, Quân mỗ bội phục.”
“Thiếu chủ thiên tư thông minh sao cần ta chỉ dạy? Tả sứ đại nhân quá khen rồi.” Thanh Lang ngoài miệng tán dương vị thiếu chủ kia nhưng khóe miệng lại nổi lên một tia khinh thường.
Thiếu chủ ngày thường không hơn gì một kẻ ngu xuẩn. Chỉ là người có mắt nên có thể thấy rõ thế cục, sớm cùng Hữu sứ giao hảo để tự bảo vệ mình cầu lấy đường sống duy nhất. Nếu không biết sống chết, đố kỵ vì giáo chủ giao quyền cho hai người này mà đối địch với họ, làm như vậy cơ hồ đắc tội với toàn bộ nhân giáo. Hiện giờ là không biết nghe ai dạy xong cuối cùng hiểu được cha hắn vừa chết thì cái chết cách hắn cũng không xa là bao liền ra vẻ mặt khiêm tốn tìm tới Thanh Lang lấy địa vị giáo chủ đổi cho hắn một con đường sống. Thanh Lang vốn đối với ngôi vị giáo chủ không có hứng thú, hắn tìm đến Thanh Lang còn không bằng đi tìm Quân Thư Ảnh. Có thể thấy được hắn chẳng những là một con người nhu nhược mà còn là một kẻ ngu xuẩn.
Quân Thư Ảnh cùng Thanh Lang bên ngoài cười nói bên trong ngầm đao thương cùng đi tới. Mảnh sa mỏng ngăn nội thất với bên ngoài bị vén lên hiện ra một nam nhân ngoại y chỉ buộc hờ hững lộ ra da thịt bên trong tràn đầu dấu vết tình cảm mãnh liệt. Không nghĩ cũng biết hắn vừa làm chuyện gì ở nội thất.
“Thuộc ha bái kiến giáo chủ” Quân Thư Ảnh, Thanh Lang cùng thi lễ, giáo chủ phất tay áo: “Đứng lên đi.”
Thiên Nhất giáo chủ sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, thần thái tiều tụy biệu hiện rõ ràng là mệt mỏi quá độ. Hắn nói với Cao Phóng: “Cao đường chủ, dược của ngài thật linh nghiệm. Bản giáo chủ hiện tại mỗi khắc đều cảm nhận được tính lực dư thừa như thời hai mười, thật đáng thưởng.” Hắn nói mặt tràn ngập hồng quang, phấn khởi không thôi.
Cao Phóng cung kính hành lễ: “Tạ ơn giáo chủ.”
Quân Thư Ảnh ân cần lên tiếng: “Giáo chủ hồng phúc tề thiên tự nhiên sẽ thọ trăm tuổi. Không biết giáo chủ gọi chúng ta đến là có chuyện gì?”
Thiên Nhất giáo chủ ha ha cười nói: “Quân Tả sứ nói cũng đúng! Bản giáo chủ hồng phúc tề thiên, chẳng những phải dài mệnh trăm tuổi còn muốn trường sinh bất lão! Ta từng nghe nói qua về một loại dược có thể làm cho sinh mệnh con người kéo dài vĩnh cửu. Hôm nay một vị yêu thiếp cho ta dẫn kiến một gã thần y tha phương. Hắn đã chứng thực thế gian có tồn tại loại dược này! Bản giáo chủ nhất định phải có được nó!”“Loại dược này ta có nghe qua nhưng vẫn là một loại truyền thuyết, chẳng lẽ thật sự có tồn tại?” Cao Phóng say mê y dược tự nhiên đối với loại dược này có hứng thú cao.
“Có, đương nhiên là có! Ta muốn ngươi đi tìm ngay bây giờ! Cần bao nhiêu người cứ mang theo bấy nhiêu! Đi tìm loại dược này cho bổn giáo chủ ngay lập tức! Ta đã muốn không thể đợi được nữa!” Thiên Nhất giáo chủ mắt đỏ bừng, huyệt thái dương phồng lên, dáng bộ khẩn cấp như điên cuồng.
Ba người cáo lui đi ra. Đi tới nơi không người, Cao Phóng cười khanh khách nói: “Giáo chủ đã không đợi được, đợi thêm hai ngày nữa hắn liền có thể thật sự thăng thiên nhập tiên, trường sinh bất lão. Làm sao còn dùng dược gì nữa nha?”
Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng: “Hai ngày a, thật sự là lâu lắm.”
Cao Phóng bỗng nhiên từ từ thở dài: “Ta có chút bi thương a. Nhớ rõ lúc chúng ta còn niên thiếu khi vẫn còn là đường chủ, giáo chủ mang chúng ta đi diệt trừ địch nhân đoạt được ngôi vị giáo chủ. Khi đó giáo chủ quả nhiên là anh tuấn tiêu sái, anh minh thần võ. Hiện giờ lại có kết cục như vậy.”
Quân Thư Ảnh xoay người nhìn thẳng Cao Phóng. Bị ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía mình, Cao Phóng khổ sở cười ha hả: “Đừng nhìn ta như vậy. Ta đối với ngươi lòng trung thành không thay đổi.”
Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng tiếp tục đi trước, Cao Phóng nhắm mắt đi sát phía sau khẽ xoa ngực trấn tĩnh lại sau khi bị ánh mắt kia dọa tới chết khiếp.
Điều Quân Thư Ảnh không nghĩ tới chính là Thanh Lang sau đêm đó thật sự dẫn theo rất nhiều bộ hạ ra đi.
“Chẳng lẽ hắn hứng thú với loại dược kia hơn ngôi vị giáo chủ?! Thật không ngờ Thanh Hữu sứ còn có nhiệt tình hơn ta.” Cao Phóng mặc cảm cảm thán.
Thanh Lang lần này ra đi ngôi vị giáo chủ căn bản thuộc về Quân Thư Ảnh không cần tốn nhiều sức lực mới có được. Thi thể Thiên Nhất giáo chủ bị hắn cho người ném vào hậu sơn huyền nhai, cơ thiếp từ sau khi Thiên Nhất giáo chủ chết đi cũng uống thuốc độc tự sát. Sa trướng trước đây đều bị đốt đi.
Quân Thư Ảnh sau khi làm giáo chủ liền tùy tiện gán một tội danh cho Thanh Lang, trục xuất khỏi Thiên Nhất giáo. Vốn muốn diệt cỏ tận gốc nhưng bị Cao Phóng khuyên cản. Thanh Lang thật sự mang theo tất cả người của mình không muốn cùng hắn tranh đoạt ngôi vị giáo chủ. Hiện giờ hắn ngồi trên ngôi vị này căn cơ chưa ổn hà tất phải gây thù chuốc oán.
Còn một người Quân Thư Ảnh không thể không trừ. Khi thuộc hạ Quân Thư Ảnh tìm ra thiếu chủ trong một sơn động thì kẻ từng là nam nhân tuấn tú, phong lưu đã sớm trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, tựa hồ đã luyện một loại võ công kì quái đánh bại phần lớn cao thủ rồi chạy mất.
Quân Thư Ảnh nghe chuyện này liền nổi giận phái người đi đuổi giết nhưng vẫn không tra được tin tức, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng đi tới Thiên Nhất giáo chủ đại điện liền lập tức bị thỉnh vào tẩm điện. Nơi đó đã có một thanh y nam tử thân hình cao lớn.
“Thanh Hữu sứ tới thật nhanh” Quân Thư Ảnh cười tiếp đón.
Thanh Lang cười cười khách khi trả lời: “Quân Tả sứ cũng không chậm. Ta từ trước đến nay chơi bời lêu lổng, so với Tả sứ đại nhân dốc lòng lo chính sự tự nhiên tới cũng nhanh.”
Quân Thư Ảnh cười nói: “Ta nào có chính sự gì. Nhưng nghe nói Thanh Hữu sứ gần đây cùng thiếu chủ thân mật khắng khít. Thiếu chủ trước luôn say mê vui đùa hiện giờ ngay cả kỹ viện sòng bạc cũng không lui tới, một lòng cùng Thanh Hữu sứ học võ công. Năng lực của Hữu sứ đại nhân, Quân mỗ bội phục.”
“Thiếu chủ thiên tư thông minh sao cần ta chỉ dạy? Tả sứ đại nhân quá khen rồi.” Thanh Lang ngoài miệng tán dương vị thiếu chủ kia nhưng khóe miệng lại nổi lên một tia khinh thường.
Thiếu chủ ngày thường không hơn gì một kẻ ngu xuẩn. Chỉ là người có mắt nên có thể thấy rõ thế cục, sớm cùng Hữu sứ giao hảo để tự bảo vệ mình cầu lấy đường sống duy nhất. Nếu không biết sống chết, đố kỵ vì giáo chủ giao quyền cho hai người này mà đối địch với họ, làm như vậy cơ hồ đắc tội với toàn bộ nhân giáo. Hiện giờ là không biết nghe ai dạy xong cuối cùng hiểu được cha hắn vừa chết thì cái chết cách hắn cũng không xa là bao liền ra vẻ mặt khiêm tốn tìm tới Thanh Lang lấy địa vị giáo chủ đổi cho hắn một con đường sống. Thanh Lang vốn đối với ngôi vị giáo chủ không có hứng thú, hắn tìm đến Thanh Lang còn không bằng đi tìm Quân Thư Ảnh. Có thể thấy được hắn chẳng những là một con người nhu nhược mà còn là một kẻ ngu xuẩn.
Quân Thư Ảnh cùng Thanh Lang bên ngoài cười nói bên trong ngầm đao thương cùng đi tới. Mảnh sa mỏng ngăn nội thất với bên ngoài bị vén lên hiện ra một nam nhân ngoại y chỉ buộc hờ hững lộ ra da thịt bên trong tràn đầu dấu vết tình cảm mãnh liệt. Không nghĩ cũng biết hắn vừa làm chuyện gì ở nội thất.
“Thuộc ha bái kiến giáo chủ” Quân Thư Ảnh, Thanh Lang cùng thi lễ, giáo chủ phất tay áo: “Đứng lên đi.”
Thiên Nhất giáo chủ sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, thần thái tiều tụy biệu hiện rõ ràng là mệt mỏi quá độ. Hắn nói với Cao Phóng: “Cao đường chủ, dược của ngài thật linh nghiệm. Bản giáo chủ hiện tại mỗi khắc đều cảm nhận được tính lực dư thừa như thời hai mười, thật đáng thưởng.” Hắn nói mặt tràn ngập hồng quang, phấn khởi không thôi.
Cao Phóng cung kính hành lễ: “Tạ ơn giáo chủ.”
Quân Thư Ảnh ân cần lên tiếng: “Giáo chủ hồng phúc tề thiên tự nhiên sẽ thọ trăm tuổi. Không biết giáo chủ gọi chúng ta đến là có chuyện gì?”
Thiên Nhất giáo chủ ha ha cười nói: “Quân Tả sứ nói cũng đúng! Bản giáo chủ hồng phúc tề thiên, chẳng những phải dài mệnh trăm tuổi còn muốn trường sinh bất lão! Ta từng nghe nói qua về một loại dược có thể làm cho sinh mệnh con người kéo dài vĩnh cửu. Hôm nay một vị yêu thiếp cho ta dẫn kiến một gã thần y tha phương. Hắn đã chứng thực thế gian có tồn tại loại dược này! Bản giáo chủ nhất định phải có được nó!”“Loại dược này ta có nghe qua nhưng vẫn là một loại truyền thuyết, chẳng lẽ thật sự có tồn tại?” Cao Phóng say mê y dược tự nhiên đối với loại dược này có hứng thú cao.
“Có, đương nhiên là có! Ta muốn ngươi đi tìm ngay bây giờ! Cần bao nhiêu người cứ mang theo bấy nhiêu! Đi tìm loại dược này cho bổn giáo chủ ngay lập tức! Ta đã muốn không thể đợi được nữa!” Thiên Nhất giáo chủ mắt đỏ bừng, huyệt thái dương phồng lên, dáng bộ khẩn cấp như điên cuồng.
Ba người cáo lui đi ra. Đi tới nơi không người, Cao Phóng cười khanh khách nói: “Giáo chủ đã không đợi được, đợi thêm hai ngày nữa hắn liền có thể thật sự thăng thiên nhập tiên, trường sinh bất lão. Làm sao còn dùng dược gì nữa nha?”
Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng: “Hai ngày a, thật sự là lâu lắm.”
Cao Phóng bỗng nhiên từ từ thở dài: “Ta có chút bi thương a. Nhớ rõ lúc chúng ta còn niên thiếu khi vẫn còn là đường chủ, giáo chủ mang chúng ta đi diệt trừ địch nhân đoạt được ngôi vị giáo chủ. Khi đó giáo chủ quả nhiên là anh tuấn tiêu sái, anh minh thần võ. Hiện giờ lại có kết cục như vậy.”
Quân Thư Ảnh xoay người nhìn thẳng Cao Phóng. Bị ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía mình, Cao Phóng khổ sở cười ha hả: “Đừng nhìn ta như vậy. Ta đối với ngươi lòng trung thành không thay đổi.”
Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng tiếp tục đi trước, Cao Phóng nhắm mắt đi sát phía sau khẽ xoa ngực trấn tĩnh lại sau khi bị ánh mắt kia dọa tới chết khiếp.
Điều Quân Thư Ảnh không nghĩ tới chính là Thanh Lang sau đêm đó thật sự dẫn theo rất nhiều bộ hạ ra đi.
“Chẳng lẽ hắn hứng thú với loại dược kia hơn ngôi vị giáo chủ?! Thật không ngờ Thanh Hữu sứ còn có nhiệt tình hơn ta.” Cao Phóng mặc cảm cảm thán.
Thanh Lang lần này ra đi ngôi vị giáo chủ căn bản thuộc về Quân Thư Ảnh không cần tốn nhiều sức lực mới có được. Thi thể Thiên Nhất giáo chủ bị hắn cho người ném vào hậu sơn huyền nhai, cơ thiếp từ sau khi Thiên Nhất giáo chủ chết đi cũng uống thuốc độc tự sát. Sa trướng trước đây đều bị đốt đi.
Quân Thư Ảnh sau khi làm giáo chủ liền tùy tiện gán một tội danh cho Thanh Lang, trục xuất khỏi Thiên Nhất giáo. Vốn muốn diệt cỏ tận gốc nhưng bị Cao Phóng khuyên cản. Thanh Lang thật sự mang theo tất cả người của mình không muốn cùng hắn tranh đoạt ngôi vị giáo chủ. Hiện giờ hắn ngồi trên ngôi vị này căn cơ chưa ổn hà tất phải gây thù chuốc oán.
Còn một người Quân Thư Ảnh không thể không trừ. Khi thuộc hạ Quân Thư Ảnh tìm ra thiếu chủ trong một sơn động thì kẻ từng là nam nhân tuấn tú, phong lưu đã sớm trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, tựa hồ đã luyện một loại võ công kì quái đánh bại phần lớn cao thủ rồi chạy mất.
Quân Thư Ảnh nghe chuyện này liền nổi giận phái người đi đuổi giết nhưng vẫn không tra được tin tức, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.