“Ti Không Nguyệt? Hắn đến làm gì chứ?” Quân Thư Ảnh nghe thấy tiếng ồn ào cũng ra khỏi phòng, nhíu mày nghi hoặc.
Sau vài ngày điều trị, Quân Thư Ảnh đã hồi phục phân nửa, ngoại trừ sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt thì không có gì đáng lo ngại.
Nhưng từ sau khi thanh tỉnh sắc mặt y lúc nào cũng trầm lặng, rốt cuộc cũng không cho Sở Phi Dương cùng đến chỗ sơn động.
Kỳ thực nếu có chút nội lực của Sở Phi Dương tương trợ, y sẽ sớm phục hồi như cũ. Nhưng trong lòng y vẫn còn điều phiền muộn, cũng không cầu hắn giúp đỡ.
“Ngươi biết hắn?” Sở Phi Dương hỏi.
“Là bằng hữu của Cao Phóng.” Gương mặt Quân Thư Ảnh xuất hiện nét ưu tư. “Chúng ta ra ngoài xem sao.”
Khi Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đến thì đã thấy Thanh Lang đang giao đấu với một hắc y nam nhân.
“Thanh Lang, uổng công ta xem ngươi như huynh đệ! Cao Phóng là người tốt như vậy mà ngươi cũng có thể hạ thủ được! Nếu có điều gì không hay xảy ra với hắn thì đều là do ngươi làm hại!” Hắc y nam nhân một tay cầm roi da đánh tới, một tay phóng độc trùng trên người về hướng Thanh Lang, vừa hung tợn rống lên.
Thanh Lang vừa tiếp chiêu vừa bất đắc dĩ trả lời: “Ti Không Nguyệt, ngươi đừng cố tình gây sự được không? Ta đã nói ngay từ đầu là Cao Phóng đã bỏ chạy, ta cũng không phái người truy lùng hắn. Hắn mất tích ở chỗ ngươi thì quan hệ gì tới bản Giáo chủ!”
Hắc y nam nhân vẫn không ngừng tay, cây roi da quấn quanh cổ tay Thanh Lang, hắn liền phi thân ra sau: “Không cần ngươi giải thích! Hết thảy đều do ngươi mà ra! Cáo Phóng vì muốn tìm người cứu tên khốn Quân Thư Ảnh khỏi tay ngươi mới rời đi. Hiện giờ hai người các ngươi ở đây êm ấm hòa hợp, còn Cao Phóng thì bặt vô âm tín không biết sống chết ra sao!”
Thanh Lang túm cây roi, chế trụ bả vai Ti Không Nguyệt rồi đẩy hắn ra xa. Ti Không Nguyệt xoay người lại đúng lúc nhìn thấy Quân Thư Ảnh mới xuất hiện. Hắn trợn tròn mắt, chuyển sang tấn công Quân Thư Ảnh: “Tên hỗn đản nhà ngươi! Đem Cao Phóng ra đây!”
Sở Phi Dương chuyển mình chắn trước mặt Quân Thư Ảnh, nâng kiếm đẩy cây roi ra khỏi y, bảo kiếm tách ra khỏi vỏ , mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào mặt Ti Không Nguyệt.
Ti Không Nguyệt dừng lại, gương mặt trắng nõn phút chốc đỏ bừng. Hắn nhìn về phía Sở Phi Dương nói: “Ngươi là ai?”
Sở Phi Dương thu kiếm, ôm quyền hướng hắn hành lễ: “Tại hạ Sở Phi Dương. Ta nghĩ chư vị có thể có chút hiểu lầm…”
Ti Không Nguyệt ngắt lời: “Ai hiểu lầm với các ngươi! Quân Thư Ảnh, đều là do ngươi hại Cao Phóng!”
Quân Thư Ảnh cười lạnh: “Cao Phóng vốn là người của ta. Lúc trước ta giúp hắn đào thoát, hắn đi tìm ngươi nhưng ngươi lại không xem trọng hắn. Ta đã không đòi ngươi trả người, ngươi lại đến tìm ta quấy phá.”
“Ngươi…!” Ti Không Nguyệt trừng mắt nhìn y. “Hắn đều là vì muốn cứu ngươi nên hiện tại mới không rõ sống chết ra sao! Cao Phóng nếu có xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Cả ngươi cũng vậy!” Ti Không Nguyệt quay đầy, dùng roi chỉ thẳng vào Thanh Lang.Thanh Lang bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ti Không huynh nên bình tĩnh một chút. Ta nghĩ Cao Phóng không có việc gì. Hắn tuy không có võ công nhưng thân thể toàn độc dược nên cũng không dễ đối phó.”
Sở Phi Dương lên tiếng: “Nếu các ngươi đang nói về nam nhân kỳ quặc chuyên dùng độc thì ta đã thấy hắn.”
Ánh mắt Ti Không Nguyệt sáng lên. Quân Thư Ảnh vẫn đứng bên cạnh Sở Phi Dương liền giữ chặt hắn, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi han: “Ngươi sao lại gặp hắn? Các ngươi đã gặp nhau ở đâu?
Sở Phi Dương ngập ngừng một chút rồi nói: “Ở yến thọ của sư phụ ta. Hắn vào Thanh Phóng Kiếm Phái, bị mọi người vây đánh, còn chịu một chưởng của sư phụ ta, chỉ sợ hắn… lành ít dữ nhiều.”
Nghe Sở Phi Dương nói xong, Quân Thư Ảnh sửng sốt một lúc lâu mới thì thào: “Ngươi nói Cao Phóng hắn… đã chết?!”
“Rất có thể. Dù sao trên giang hồ không có mấy người có thể chịu nổi một chưởng của sư phụ ta. Huống chi các ngươi đã nói hắn không có võ công…” Sở Phi Dương nói chưa dứt lời đã bị roi da màu bạc đánh tới.
“Tên hỗn đản, ta giết ngươi!” Ti Không Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt đầy vẻ giận dữ.
Sở Phi Dương vội nghiêng người tránh, lại đụng vào Quân Thư Ảnh vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích khiến y lảo đảo muốn ngã. Sở Phi Dương vươn tay ra đỡ, Quân Thư Ảnh liền ngã vào vai hắn, đột nhiên y phun ra một ngụm máu tươi lên vai hắn.
“Quân Thư Ảnh!” Sở Phi Dương vội vàng đỡ lấy thân thể yếu đuối của y, vỗ vỗ mặt y.
Thanh Lang ngăn đòn tấn công của Ti Không Nguyệt, quay đầu kêu lên: “Y tẩu hỏa nhập ma rồi. Mau dẫn y đến sơn động!”
Sở Phi Dương không đợi Thanh Lang căn dặn xong đã vội vã mang Quân Thư Ảnh hướng về phía sơn động.
“Ti Không Nguyệt? Hắn đến làm gì chứ?” Quân Thư Ảnh nghe thấy tiếng ồn ào cũng ra khỏi phòng, nhíu mày nghi hoặc.
Sau vài ngày điều trị, Quân Thư Ảnh đã hồi phục phân nửa, ngoại trừ sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt thì không có gì đáng lo ngại.
Nhưng từ sau khi thanh tỉnh sắc mặt y lúc nào cũng trầm lặng, rốt cuộc cũng không cho Sở Phi Dương cùng đến chỗ sơn động.
Kỳ thực nếu có chút nội lực của Sở Phi Dương tương trợ, y sẽ sớm phục hồi như cũ. Nhưng trong lòng y vẫn còn điều phiền muộn, cũng không cầu hắn giúp đỡ.
“Ngươi biết hắn?” Sở Phi Dương hỏi.
“Là bằng hữu của Cao Phóng.” Gương mặt Quân Thư Ảnh xuất hiện nét ưu tư. “Chúng ta ra ngoài xem sao.”
Khi Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đến thì đã thấy Thanh Lang đang giao đấu với một hắc y nam nhân.
“Thanh Lang, uổng công ta xem ngươi như huynh đệ! Cao Phóng là người tốt như vậy mà ngươi cũng có thể hạ thủ được! Nếu có điều gì không hay xảy ra với hắn thì đều là do ngươi làm hại!” Hắc y nam nhân một tay cầm roi da đánh tới, một tay phóng độc trùng trên người về hướng Thanh Lang, vừa hung tợn rống lên.
Thanh Lang vừa tiếp chiêu vừa bất đắc dĩ trả lời: “Ti Không Nguyệt, ngươi đừng cố tình gây sự được không? Ta đã nói ngay từ đầu là Cao Phóng đã bỏ chạy, ta cũng không phái người truy lùng hắn. Hắn mất tích ở chỗ ngươi thì quan hệ gì tới bản Giáo chủ!”
Hắc y nam nhân vẫn không ngừng tay, cây roi da quấn quanh cổ tay Thanh Lang, hắn liền phi thân ra sau: “Không cần ngươi giải thích! Hết thảy đều do ngươi mà ra! Cáo Phóng vì muốn tìm người cứu tên khốn Quân Thư Ảnh khỏi tay ngươi mới rời đi. Hiện giờ hai người các ngươi ở đây êm ấm hòa hợp, còn Cao Phóng thì bặt vô âm tín không biết sống chết ra sao!”
Thanh Lang túm cây roi, chế trụ bả vai Ti Không Nguyệt rồi đẩy hắn ra xa. Ti Không Nguyệt xoay người lại đúng lúc nhìn thấy Quân Thư Ảnh mới xuất hiện. Hắn trợn tròn mắt, chuyển sang tấn công Quân Thư Ảnh: “Tên hỗn đản nhà ngươi! Đem Cao Phóng ra đây!”
Sở Phi Dương chuyển mình chắn trước mặt Quân Thư Ảnh, nâng kiếm đẩy cây roi ra khỏi y, bảo kiếm tách ra khỏi vỏ , mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào mặt Ti Không Nguyệt.
Ti Không Nguyệt dừng lại, gương mặt trắng nõn phút chốc đỏ bừng. Hắn nhìn về phía Sở Phi Dương nói: “Ngươi là ai?”
Sở Phi Dương thu kiếm, ôm quyền hướng hắn hành lễ: “Tại hạ Sở Phi Dương. Ta nghĩ chư vị có thể có chút hiểu lầm…”
Ti Không Nguyệt ngắt lời: “Ai hiểu lầm với các ngươi! Quân Thư Ảnh, đều là do ngươi hại Cao Phóng!”
Quân Thư Ảnh cười lạnh: “Cao Phóng vốn là người của ta. Lúc trước ta giúp hắn đào thoát, hắn đi tìm ngươi nhưng ngươi lại không xem trọng hắn. Ta đã không đòi ngươi trả người, ngươi lại đến tìm ta quấy phá.”
“Ngươi…!” Ti Không Nguyệt trừng mắt nhìn y. “Hắn đều là vì muốn cứu ngươi nên hiện tại mới không rõ sống chết ra sao! Cao Phóng nếu có xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Cả ngươi cũng vậy!” Ti Không Nguyệt quay đầy, dùng roi chỉ thẳng vào Thanh Lang.Thanh Lang bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ti Không huynh nên bình tĩnh một chút. Ta nghĩ Cao Phóng không có việc gì. Hắn tuy không có võ công nhưng thân thể toàn độc dược nên cũng không dễ đối phó.”
Sở Phi Dương lên tiếng: “Nếu các ngươi đang nói về nam nhân kỳ quặc chuyên dùng độc thì ta đã thấy hắn.”
Ánh mắt Ti Không Nguyệt sáng lên. Quân Thư Ảnh vẫn đứng bên cạnh Sở Phi Dương liền giữ chặt hắn, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi han: “Ngươi sao lại gặp hắn? Các ngươi đã gặp nhau ở đâu?
Sở Phi Dương ngập ngừng một chút rồi nói: “Ở yến thọ của sư phụ ta. Hắn vào Thanh Phóng Kiếm Phái, bị mọi người vây đánh, còn chịu một chưởng của sư phụ ta, chỉ sợ hắn… lành ít dữ nhiều.”
Nghe Sở Phi Dương nói xong, Quân Thư Ảnh sửng sốt một lúc lâu mới thì thào: “Ngươi nói Cao Phóng hắn… đã chết?!”
“Rất có thể. Dù sao trên giang hồ không có mấy người có thể chịu nổi một chưởng của sư phụ ta. Huống chi các ngươi đã nói hắn không có võ công…” Sở Phi Dương nói chưa dứt lời đã bị roi da màu bạc đánh tới.
“Tên hỗn đản, ta giết ngươi!” Ti Không Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt đầy vẻ giận dữ.
Sở Phi Dương vội nghiêng người tránh, lại đụng vào Quân Thư Ảnh vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích khiến y lảo đảo muốn ngã. Sở Phi Dương vươn tay ra đỡ, Quân Thư Ảnh liền ngã vào vai hắn, đột nhiên y phun ra một ngụm máu tươi lên vai hắn.
“Quân Thư Ảnh!” Sở Phi Dương vội vàng đỡ lấy thân thể yếu đuối của y, vỗ vỗ mặt y.
Thanh Lang ngăn đòn tấn công của Ti Không Nguyệt, quay đầu kêu lên: “Y tẩu hỏa nhập ma rồi. Mau dẫn y đến sơn động!”
Sở Phi Dương không đợi Thanh Lang căn dặn xong đã vội vã mang Quân Thư Ảnh hướng về phía sơn động.