Nháy mắt đã hơn nửa tháng trôi qua. Cao Phóng mỗi ngày chỉ vui chơi với tiểu hài tử, việc chăm sóc Quân Thư Ảnh toàn bộ đều giao cho Sở Phi Dương. Sở Phi Dương ngoại trừ lúc phải ra ngoài mua dược liệu thực phẩm, còn lại toàn bộ thời gian đều ở trong phòng Quân Thư Ảnh.
“Ngươi nói xem, đại hiệp phụ thân của ngươi cả ngày ở trong phòng có làm chuyện gì xấu xa với Giáo chủ của ta không.” Cao Phóng đặt tiểu hài tử vào một cái nôi nhỏ đặt trước cửa sổ, vừa ấn ấn cái mũi nhỏ nhắn vừa nói. Tiểu hài tử vươn ngón tay nhỏ bé nắm ngón tay Cao Phóng, cái miệng nhỏ chưa mọc răng cười toe toét, nước dãi cứ thế mà chảy ra.
“Sinh không đủ tháng mà còn mạnh mẽ như vậy. Cũng đúng thôi, nội lực của phụ thân ngươi đều hưởng hết, tương lai nhất định so với phụ thân ngươi còn bá đạo hơn.” Cao Phóng nhẹ nhàng lay động ngón tay bị tiểu hài tử bắt lấy, tiểu hài tử thích thú đáp lại bằng vài tiếng kêu không rõ nghĩa.
“Ngươi đừng nói hươu nói vượn với nó nữa.” Sở Phi Dương đã đi tới.
Cao Phóng đứng dậy nhường chỗ. Sở Phi Dương đến bên nôi, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy tiểu hài tử, lau nước dãi trên cằm tiểu hài tử.
“Sở đại hiệp ý nói câu nào?” Cao Phóng cười khẽ nói.
“Toàn bộ.” Sở Phi Dương liếc mắt nhìn nhắn. “Ta tuyệt không cho phép tiểu hài tử này lớn lên giống như Quân Thư Ảnh.”
Cao Phóng bĩu môi, trả lời: “Giáo chủ như vậy thì sao? Giáo chủ như vậy không phải khiến cho Sở đại hiệp yêu đến chết sao?”
Cao Phóng từ trước đến nay vốn nói chuyện thẳng thừng như vậy, Sở Phi Dương ban đầu còn cảm thấy xấu hổ, hiện tại thì cảm thấy bình thường như không nghe thấy, cùng không buồn để ý tới.
Cao Phóng không thấy Sở Phi Dương phản ứng cũng hơi mất hứng, chỉ nhìn Sở Phi Dương đùa giỡn với tiểu hài tử, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sở Phi Dương, ngươi tính lo liệu như thế nào? Không thể sống cả đời như vậy được. Ta và ngươi cũng biết, nếu ngươi muốn trở về Thanh Phong Kiếm Phái, nhất định ngươi sẽ trở về được.”
“Trở về như thế nào được? Bảo các ngươi đi đầu hàng sư phụ ta, sư phụ sẽ tha thứ cho ta.”
Cao Phóng cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Chỉ cần ngươi muốn là được.”Sở Phi Dương cười khổ, nói: “Ngươi không cần thử lòng ta. Hiện giờ không phải là ta muốn như thế nào, mà là Quân Thư Ảnh muốn như thế. Y nhất định sẽ không để ta thỏa nguyện.”
Cao Phóng muốn nói gì đó, đột nhiên có tiếng động vang ra từ trong phòng Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương vội vã đưa tiểu hài tử cho Cao Phóng rồi rời đi. Cao Phóng cũng vội ôm tiểu hài tử chạy theo.
Khi đến phòng Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương nhìn thấy y đứng chống tay lên bàn, dưới chân là những mảnh vỡ của chén trà.
“Ngươi tỉnh rồi.” Sở Phi Dương vui mừng nói, nhưng chỉ vui mừng trong nháy mắt. Khi Quân Thư Ảnh ngẩng mặt lên nhìn hắn, hắn mới nhìn rõ trên gương mặt gầy yếu tái nhợt kia tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
“Nội lực… nội lực của ta…” Quân Thư Ảnh lên tiếng, âm thanh khàn khàn khô khốc. “Ta đã sinh hạ, tại sao vẫn không cảm giác thấy… dù chỉ một chút…”
Sở Phi Dương chậm rãi tiến đến, trấn an nói: “Ngươi hôn mê đã nhiều ngày, vừa mới thanh tỉnh, nội lực không thể mau chóng bình phục được. Không có việc gì đâu, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Sở Phi Dương vừa chạm vào tay Quân Thư Ảnh, y đã vung mạnh tay phải hất ra, nhưng chỉ khiến chính mình lảo đảo phải lùi lại mấy bước. Sở Phi Dương sợ thương tổn Quân Thư Ảnh, không dám né tránh, chợt cảm thấy lạnh người, một chất lỏng ấm áp chảy ra. Hắn sờ sờ đôi tay đầy máu của mình. Trong tay Quân Thư Ảnh là những thanh ngâm châm không biết y lấy từ đâu, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
“May mắn là chưa phối độc vào.” Cao Phóng vừa đuổi tới, nhìn ngân châm trong tay Quân Thư Ảnh, thở dài nhẹ nhõm nói.
Quân Thư Ảnh liếc mắt thấy Cao Phóng đang ôm một tiểu hài tử, đôi mắt tò mò chăm chú nhìn Quân Thư Ảnh.
“Đều là tại nó, đều là tại nó.” Quân Thư Ảnh suy yếu nói, lại đem ánh mắt oán hận hướng sang Sở Phi Dương. “Cả ngươi nữa. Là do các ngươi đẩy ta đến tình trạng thảm hại như thế này…” Quân Thư Ảnh giống như cá rời nước, hai mắt mở to, mồm há ra thở dốc, trên trán đầy mồ hôi, tay phải bấu chặt vào ngực, không để ý tới những thanh ngân châm trên tay đang đâm vào da thịt mình.
“Quân Thư Ảnh, ngươi bình tĩnh lại đi.” Sở Phi Dương quát, xông lên kéo tay y ra.
“Bình tĩnh?” Quân Thư Ảnh nhìn hắn chăm chú, cổ họng phát ra một âm thanh trầm thấp, không biết là khóc hay cười, nói: “Tốt.” Ánh mắt y tràn ngập sát khí lạnh lẽo. “Giết ngươi, ta có thể bình tĩnh.”
Nhưng giờ phút này Quân Thư Ảnh hoàn toàn không có nội lực, lại vừa mới hôn mê, thân thể suy yếu, Sở Phi Dương chỉ nhẹ nhàng nắm tay y mà y đã không thể giãy ra được, huống chi là tấn công hắn. Hai mắt Quân Thư Ảnh đầy tia máu, hết sức giãy giụa. Sở Phi Dương ngăn y lại, quát: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi làm vậy chỉ làm chính mình bị thương thêm!”
Quân Thư Ảnh không để ý tới, càng giãy giụa mạnh hơn, Sở Phi Dương phải nắm chặt y. Cao Phóng ở một bên lo lắng nhìn, nhẹ nhàng ôm tiểu hài tử vào lòng. Tiểu hài tử không khóc nháo, chỉ mở to đôi mắt trong suốt đen thẫm nhìn, vừa tò mò vừa nhu thuận.Sở Phi Dương cảm thấy Quân Thư Ảnh dần dần không còn giãy giụa mãnh liệt nữa. Y cúi mặt, mái tóc xõa xuống che khuất gương mặt, ngồi xuống đất. Sở Phi Dương cũng ngồi xuống theo y.
“Quân Thư Ảnh?” Sở Phi Dương khẽ gọi, đột nhiên một giọt nước nóng hổi rơi lên tay. Là nước mắt của Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương ngạc nhiên. Hắn chưa từng nhìn thấy Quân Thư Ảnh khóc, cũng chưa từng nghĩ tới việc Quân Thư Ảnh sẽ khóc. Tựa hồ dù có gặp phải bất kỳ khó khăn gì, Quân Thư Ảnh luôn luôn bình tĩnh như không có chuyện gì có thể khiến y suy sụp – ngay cả khi chiến bại dưới tay hắn, thân là nam tử lại mang thai tiểu hài tử của hắn, khi nội lực bị tán loạn, khi bị Thanh Lang dùng độc dược để khống chế, bị sư phụ hắn đuổi giết – những khi như vậy, y chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại tính kế đối phó.
Sở Phi Dương hận y ác độc, nhưng cũng không thể ngăn chính mình yêu thích y. Một Quân Thư Ảnh như vậy, lại thu hút tất cả sự chú ý của hắn. Hắn phải hao tâm tổn sức đối phó với sự âm hiểm của y, rồi lại thích thú nhìn y suy tính bước hành động tiếp theo, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi tay hắn.
Sở Phi Dương chưa từng đồng tình với hành động của Quân Thư Ảnh, hắn nghĩ tất cả là sự trừng phạt cho những tội lỗi của Quân Thư Ảnh, nhưng giờ phút này, nhìn giọt nước mắt trên tay, tim hắn đau xót. Hắn phát hiện, ngay cả Quân Thư Ảnh cũng có lúc yếu đuối.
Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, tay Sở Phi Dương nhanh chóng thấm đầy nước mắt.
Cao Phóng nhìn thấy, khẽ thở dài, xoay người rời đi. Tiểu hài tử bất mãn vì bị hắn ôm đi kêu lên, tiếng la khóc càng lúc càng xa.
“Tại sao là ta?” Thanh âm Quân Thư Ảnh nhỏ đến mức tưởng chừng như không có. “Tại sao… lại là ta? Ta một lòng muốn đứng trên thiên hạ, ông trời lại muốn ta làm… phế nhân… phế nhân…” Thanh âm Quân Thư Ảnh dần dần biến mất, y lại mê man bất tỉnh. Sở Phi Dương nhẹ nhàng kéo Quân Thư Ảnh vào ngực, tựa cằm lên đầu y, cảm nhận mái tóc mềm mại của y.
Nháy mắt đã hơn nửa tháng trôi qua. Cao Phóng mỗi ngày chỉ vui chơi với tiểu hài tử, việc chăm sóc Quân Thư Ảnh toàn bộ đều giao cho Sở Phi Dương. Sở Phi Dương ngoại trừ lúc phải ra ngoài mua dược liệu thực phẩm, còn lại toàn bộ thời gian đều ở trong phòng Quân Thư Ảnh.
“Ngươi nói xem, đại hiệp phụ thân của ngươi cả ngày ở trong phòng có làm chuyện gì xấu xa với Giáo chủ của ta không.” Cao Phóng đặt tiểu hài tử vào một cái nôi nhỏ đặt trước cửa sổ, vừa ấn ấn cái mũi nhỏ nhắn vừa nói. Tiểu hài tử vươn ngón tay nhỏ bé nắm ngón tay Cao Phóng, cái miệng nhỏ chưa mọc răng cười toe toét, nước dãi cứ thế mà chảy ra.
“Sinh không đủ tháng mà còn mạnh mẽ như vậy. Cũng đúng thôi, nội lực của phụ thân ngươi đều hưởng hết, tương lai nhất định so với phụ thân ngươi còn bá đạo hơn.” Cao Phóng nhẹ nhàng lay động ngón tay bị tiểu hài tử bắt lấy, tiểu hài tử thích thú đáp lại bằng vài tiếng kêu không rõ nghĩa.
“Ngươi đừng nói hươu nói vượn với nó nữa.” Sở Phi Dương đã đi tới.
Cao Phóng đứng dậy nhường chỗ. Sở Phi Dương đến bên nôi, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy tiểu hài tử, lau nước dãi trên cằm tiểu hài tử.
“Sở đại hiệp ý nói câu nào?” Cao Phóng cười khẽ nói.
“Toàn bộ.” Sở Phi Dương liếc mắt nhìn nhắn. “Ta tuyệt không cho phép tiểu hài tử này lớn lên giống như Quân Thư Ảnh.”
Cao Phóng bĩu môi, trả lời: “Giáo chủ như vậy thì sao? Giáo chủ như vậy không phải khiến cho Sở đại hiệp yêu đến chết sao?”
Cao Phóng từ trước đến nay vốn nói chuyện thẳng thừng như vậy, Sở Phi Dương ban đầu còn cảm thấy xấu hổ, hiện tại thì cảm thấy bình thường như không nghe thấy, cùng không buồn để ý tới.
Cao Phóng không thấy Sở Phi Dương phản ứng cũng hơi mất hứng, chỉ nhìn Sở Phi Dương đùa giỡn với tiểu hài tử, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sở Phi Dương, ngươi tính lo liệu như thế nào? Không thể sống cả đời như vậy được. Ta và ngươi cũng biết, nếu ngươi muốn trở về Thanh Phong Kiếm Phái, nhất định ngươi sẽ trở về được.”
“Trở về như thế nào được? Bảo các ngươi đi đầu hàng sư phụ ta, sư phụ sẽ tha thứ cho ta.”
Cao Phóng cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Chỉ cần ngươi muốn là được.”Sở Phi Dương cười khổ, nói: “Ngươi không cần thử lòng ta. Hiện giờ không phải là ta muốn như thế nào, mà là Quân Thư Ảnh muốn như thế. Y nhất định sẽ không để ta thỏa nguyện.”
Cao Phóng muốn nói gì đó, đột nhiên có tiếng động vang ra từ trong phòng Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương vội vã đưa tiểu hài tử cho Cao Phóng rồi rời đi. Cao Phóng cũng vội ôm tiểu hài tử chạy theo.
Khi đến phòng Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương nhìn thấy y đứng chống tay lên bàn, dưới chân là những mảnh vỡ của chén trà.
“Ngươi tỉnh rồi.” Sở Phi Dương vui mừng nói, nhưng chỉ vui mừng trong nháy mắt. Khi Quân Thư Ảnh ngẩng mặt lên nhìn hắn, hắn mới nhìn rõ trên gương mặt gầy yếu tái nhợt kia tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
“Nội lực… nội lực của ta…” Quân Thư Ảnh lên tiếng, âm thanh khàn khàn khô khốc. “Ta đã sinh hạ, tại sao vẫn không cảm giác thấy… dù chỉ một chút…”
Sở Phi Dương chậm rãi tiến đến, trấn an nói: “Ngươi hôn mê đã nhiều ngày, vừa mới thanh tỉnh, nội lực không thể mau chóng bình phục được. Không có việc gì đâu, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Sở Phi Dương vừa chạm vào tay Quân Thư Ảnh, y đã vung mạnh tay phải hất ra, nhưng chỉ khiến chính mình lảo đảo phải lùi lại mấy bước. Sở Phi Dương sợ thương tổn Quân Thư Ảnh, không dám né tránh, chợt cảm thấy lạnh người, một chất lỏng ấm áp chảy ra. Hắn sờ sờ đôi tay đầy máu của mình. Trong tay Quân Thư Ảnh là những thanh ngâm châm không biết y lấy từ đâu, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
“May mắn là chưa phối độc vào.” Cao Phóng vừa đuổi tới, nhìn ngân châm trong tay Quân Thư Ảnh, thở dài nhẹ nhõm nói.
Quân Thư Ảnh liếc mắt thấy Cao Phóng đang ôm một tiểu hài tử, đôi mắt tò mò chăm chú nhìn Quân Thư Ảnh.
“Đều là tại nó, đều là tại nó.” Quân Thư Ảnh suy yếu nói, lại đem ánh mắt oán hận hướng sang Sở Phi Dương. “Cả ngươi nữa. Là do các ngươi đẩy ta đến tình trạng thảm hại như thế này…” Quân Thư Ảnh giống như cá rời nước, hai mắt mở to, mồm há ra thở dốc, trên trán đầy mồ hôi, tay phải bấu chặt vào ngực, không để ý tới những thanh ngân châm trên tay đang đâm vào da thịt mình.
“Quân Thư Ảnh, ngươi bình tĩnh lại đi.” Sở Phi Dương quát, xông lên kéo tay y ra.
“Bình tĩnh?” Quân Thư Ảnh nhìn hắn chăm chú, cổ họng phát ra một âm thanh trầm thấp, không biết là khóc hay cười, nói: “Tốt.” Ánh mắt y tràn ngập sát khí lạnh lẽo. “Giết ngươi, ta có thể bình tĩnh.”
Nhưng giờ phút này Quân Thư Ảnh hoàn toàn không có nội lực, lại vừa mới hôn mê, thân thể suy yếu, Sở Phi Dương chỉ nhẹ nhàng nắm tay y mà y đã không thể giãy ra được, huống chi là tấn công hắn. Hai mắt Quân Thư Ảnh đầy tia máu, hết sức giãy giụa. Sở Phi Dương ngăn y lại, quát: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi làm vậy chỉ làm chính mình bị thương thêm!”
Quân Thư Ảnh không để ý tới, càng giãy giụa mạnh hơn, Sở Phi Dương phải nắm chặt y. Cao Phóng ở một bên lo lắng nhìn, nhẹ nhàng ôm tiểu hài tử vào lòng. Tiểu hài tử không khóc nháo, chỉ mở to đôi mắt trong suốt đen thẫm nhìn, vừa tò mò vừa nhu thuận.Sở Phi Dương cảm thấy Quân Thư Ảnh dần dần không còn giãy giụa mãnh liệt nữa. Y cúi mặt, mái tóc xõa xuống che khuất gương mặt, ngồi xuống đất. Sở Phi Dương cũng ngồi xuống theo y.
“Quân Thư Ảnh?” Sở Phi Dương khẽ gọi, đột nhiên một giọt nước nóng hổi rơi lên tay. Là nước mắt của Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương ngạc nhiên. Hắn chưa từng nhìn thấy Quân Thư Ảnh khóc, cũng chưa từng nghĩ tới việc Quân Thư Ảnh sẽ khóc. Tựa hồ dù có gặp phải bất kỳ khó khăn gì, Quân Thư Ảnh luôn luôn bình tĩnh như không có chuyện gì có thể khiến y suy sụp – ngay cả khi chiến bại dưới tay hắn, thân là nam tử lại mang thai tiểu hài tử của hắn, khi nội lực bị tán loạn, khi bị Thanh Lang dùng độc dược để khống chế, bị sư phụ hắn đuổi giết – những khi như vậy, y chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại tính kế đối phó.
Sở Phi Dương hận y ác độc, nhưng cũng không thể ngăn chính mình yêu thích y. Một Quân Thư Ảnh như vậy, lại thu hút tất cả sự chú ý của hắn. Hắn phải hao tâm tổn sức đối phó với sự âm hiểm của y, rồi lại thích thú nhìn y suy tính bước hành động tiếp theo, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi tay hắn.
Sở Phi Dương chưa từng đồng tình với hành động của Quân Thư Ảnh, hắn nghĩ tất cả là sự trừng phạt cho những tội lỗi của Quân Thư Ảnh, nhưng giờ phút này, nhìn giọt nước mắt trên tay, tim hắn đau xót. Hắn phát hiện, ngay cả Quân Thư Ảnh cũng có lúc yếu đuối.
Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, tay Sở Phi Dương nhanh chóng thấm đầy nước mắt.
Cao Phóng nhìn thấy, khẽ thở dài, xoay người rời đi. Tiểu hài tử bất mãn vì bị hắn ôm đi kêu lên, tiếng la khóc càng lúc càng xa.
“Tại sao là ta?” Thanh âm Quân Thư Ảnh nhỏ đến mức tưởng chừng như không có. “Tại sao… lại là ta? Ta một lòng muốn đứng trên thiên hạ, ông trời lại muốn ta làm… phế nhân… phế nhân…” Thanh âm Quân Thư Ảnh dần dần biến mất, y lại mê man bất tỉnh. Sở Phi Dương nhẹ nhàng kéo Quân Thư Ảnh vào ngực, tựa cằm lên đầu y, cảm nhận mái tóc mềm mại của y.