Cái gọi là hạnh phúc tột đỉnh chắc là cảm giác của tôi bây giờ nhỉ? Lông mày nhướng lên, mặt mày hớn hở, đứng trong phòng vệ sinh nhìn mình trong gương chớp mắt một hồi. Nhìn thế nào cũng thấy bộ mặt cười đến là khả ố. Chẳng qua, tôi chỉ dám tự sướng thế này sau khi Đặng Thiệu đã đi làm thôi. Anh để lại cho tôi list đồ cần mua và tiền. Mở ra nhìn, mặt trên là một loạt gạch đầu dòng: “ Chăn đơn, vỏ chăn, bát đũa, đồ lót, tất, nguyên liệu nấu ăn.”
Tôi đặt tờ danh sách xuống, đếm qua chỗ tiền Đặng Thiệu để lại, sơ sơ cũng tầm tám, chín trăm đồng.
Thấy thời gian còn sớm, tôi tính tắm qua một cái rồi mới đi. Vừa lúc chui vào phòng tắm rửa được cái mặt thì cửa đột nhiên mở ra. Thời điểm quay đầu lại… cả người tôi đều chết lặng.
Người đứng ở cửa nhìn tôi chằm chằm rồi vội vàng đóng cửa lại, cùng lúc ấy nghe thấy có người ở ngoài nói: “ Mẹ, sao mẹ chẳng chịu gõ cửa gì đã xông vào thế hả? Không sợ chú hai cằn nhằn sao?”
Tôi chẳng còn lòng dạ nào mà tắm rửa nữa, nhưng quần áo cởi ra lại để bên ngoài. Chẳng còn cách nào khác, tôi lấy cái khăn tắm choàng lên người, che chắn mấy chỗ quan trọng. Liếc mình trong gương lúc này nguyên bộ dạng chật vật lần đầu nhìn thấy.Tôi lau khô tóc, hít một hơi thật sâu, sẵn sàng mở cửa đi ra ngoài.
Người ở ngoài hình như nghe được tiếng đóng vòi nước, từ ngoài gọi vọng vào: “ Chú hai, sao hôm nay chú không đi làm?”
Lòng thầm than một tiếng, thôi xong, đã đen còn lắm lông, trả lời thế nào bây giờ…..
“Mẹ, mẹ xem chú hai đây là làm sao? Nói chuyện nửa ngày không phản ứng, có việc không lo làm, giờ này còn lười biếng nằm nhà. Ai bảo mẹ chiều chú ấy quá.” Giọng nói của đàn ông vang lên, tôi đoán chắc là anh trai Đặng Thiệu đây mà..
Việc đã tới nước này, bản thân cũng không thể trốn trong phòng tắm cả đời. Cố lấy hết dũng khí đẩy cửa ra, thoáng nhìn bên ngoài một chút. Tròn Tròn ngồi trên sô pha vừa liếc một cái đã thấy tôi, reo lên: “ Chú Lục, chú tới chơi khi nào đó?” Tròn Tròn từ trên sô pha trèo xuống, chạy bình bịch tới cạnh tôi.
Cả người tôi có độc cái khăn tắm che thân, sợ Tròn Tròn nhìn thấy không tốt đành phải khép hờ cửa lại, chỉ thò đầu ra ngoài, nói: “ Tròn Tròn đừng đến đây”. Tôi tỏ vẻ bình tĩnh cười trừ, nói thì nói vậy, nghĩ bằng đầu gối cũng biết nụ cười ấy có bao nhiêu cứng ngắc.
“Chú Lục, sao Tròn Tròn lại không được đến gần?” Tròn Tròn ngửa đầu nhìn tôi.
Bên ngoài trừ mẹ Đặng Thiệu còn có anh trai và chị dâu của anh. Mà khi họ thấy tôi, chắc cũng tự hiểu Đặng Thiệu không có ở đây.
Đặng Minh lấy lại tinh thần đầu tiên, nhìn ra khó xử của tôi nên quay ra nói với Tròn Tròn: “ Tròn Tròn con lại đây để chú tắm xong đã.”
Tròn Tròn làm mặt quỷ, cười hì hì chạy tới ngồi cạnh bà nội.
Đặng Minh đi đến bên giường đưa quần áo cho tôi, nói: “ Mặc quần áo vào đi, tôi có lời muốn hỏi cậu.”
Tôi nhận quần áo xong vội vàng đóng cửa lại. Lúc mặc quần áo cả tay cả chân đều phát run lên. Nếu có điện thoại ở đây thì tốt rồi… Tôi thuận tay sờ vào túi quần không ngờ có thật. Run run nhấn số Đặng Thiệu gửi tin nhắn cầu cứu.
Mặc quần áo chỉnh tề, tôi mở cửa đi ra. Tròn Tròn chạy tới, cười khanh khách không ngừng: “ Chú Lục, sau này chú ở đây luôn sao? Về sau chú lại đưa Tròn Tròn đi công viên trò chơi được không?”
Chưa kịp trả lời đã bị Đặng Minh chặn lại: “ Tròn Tròn lại đây, con cùng mẹ xuống dưới mua đồ ăn đi, lát nữa về mua đồ ăn lên đây mời chú được không?”
Tròn Tròn cười gật đầu, Đặng Minh và vợ trao đổi ánh mắt, bấy giờ mới mang Tròn Tròn ra ngoài.
Tôi đứng tựa vào sô pha, cúi đầu trộm đánh giá mẹ Đặng Thiệu mà mẹ anh lại cười dịu dàng nói: “ Mau ngồi đi con, sao lại mang cái bộ dạng như trẻ con làm sai thế này? Chẳng qua là tắm rửa thôi mà, cũng đâu có làm gì nên tội đâu.”
Thấy mẹ anh tươi cười hiền lành như vậy cũng làm tôi thả lỏng không ít. Quay sang nhìn anh trai Đặng Thiệu, chậc, nguyên một bộ dạng hung thần ác sát lườm tôi chằm chằm, trong mắt còn chứa cả sát khí. Thấy mẹ mình cười thoải mái như vậy, hắn bất bình: “Mẹ, sao chú hai lại không có nhà. Sao mẹ không dặn chú ấy trước chứ, chẳng ra cái thể thống gì cả.”
Mẹ Đặng Thiệu thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “ Không cần anh quan tâm, mẹ khác có tính toán” Mẹ Đặng Thiệu vốn là một cô giáo dạy cấp 3, dù sao cũng là người làm trong ngành giáo dục vài chục năm, thái độ làm người luôn khiến người ta phải kính nể.
Đặng Minh thở dài, cúi đầu không thèm nói nữa.
Mẹ Đặng Thiệu nhìn tôi một chút, mỉm cười nói: “ Con tên là gì? Nhà con ở đâu? Trong nhà có những ai? Hiện giờ con tới Bắc Kinh làm gì?”
Tôi nuốt nước miếng, hít sâu nói: “ Con tên là Hà Sơ Lục, nhà ở Đông Bắc, cha mẹ đều khỏe mạnh. Hiện tại con tới Bắc Kinh để làm ăn kiếm sống ạ.”
“Ồ, làm ăn kiếm sống? Thế con bán cái gì?”
“Còn có thể làm gì chứ? Cậu ta mở quán bánh rán, xe hàng là con làm chứ ai.” Đặng Minh mau lẹ đáp thay, thần sắc nghiêm nghị không che giấu nổi tức giận lườm tôi.
Tôi cũng không biết vì sao mỗi khi Đặng Minh dùng ánh mắt giết người kia nhìn lại thấy chột dạ muốn tìm chỗ trốn nhỉ?
“Mẹ không hỏi anh, anh câm miệng lại cho mẹ.” Mẹ Đặng Thiệu lớn tiếng ngăn Đặng Minh. Đặng Minh xem ra còn biết sợ mẹ, cúi đầu không dám nói gì nữa.
Mẹ anh để hai tay hình chữ thập, cười nói: “Chắc con cũng chịu không ít khổ sở rồi. Vậy về sau con tính ở lại Bắc Kinh luôn sao?”
Tôi tính định cư lại nơi này đơn giản vì ở đây có người đáng để giữ chân mình lại. Giờ chả lẽ lại đi nói với mẹ Đặng Thiệu cháu ở lại nơi này vì con bác? Thế chẳng bằng chọc tức chết người ta. Cuối cùng đành nhịn lại, nói: “Dạ, cháu tính ở lại nơi này.”
Mẹ anh gật đầu, tiếp tục nói: “ Có thể ở lại là tốt rồi. Vậy từ giờ con cứ ở lại đây đi, ở tầng hầm không tốt cho cơ thể. Con còn nhỏ, còn nhiều chuyện chưa rõ lắm, cứ ở đây vài năm sau này ắt sẽ hiểu thôi.”
Tuy lời mẹ Đặng Thiệu nói là ý tốt nhưng tôi đủ hiểu bác ấy muốn ám chi cái gì. Vả lại, sao bác ấy lại biết rõ chuyện của tôi vậy nhỉ? Có khi nào là Đặng Thiệu nói không?
“Con nói này mẹ ơi, mẹ ở đây nói vô nghĩa cái gì chứ? Mẹ biết rõ……..” Đặng Minh nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mũi tôi, nói: “ Mẹ biết rõ thằng này….” Đặng Minh đặt mông ngồi lên sô pha, hút điếu thuốc trong tay, tiếp tục nói: “ Chú hai cũng không phải trẻ con nữa, sao còn làm ba cái trò không đức hạnh này, mẹ việc gì phải đối xử tốt với cái thằng này.”
Mẹ Đặng Thiệu hoàn toàn bị chọc giận, với tay lấy cái gạt tàn vẫn còn khói hất vào người Đặng Minh. Hắn trốn tránh không kịp đành hứng trọn toàn bộ tàn thuốc của mình: “ Mẹ, sao mẹ lại bênh chú hai thế hả? Con quan tâm em trai mình chút thì có sao.”
“Câm miệng” Mẹ Đặng Thiệu tức giận nói: “ Chính anh cũng nói thằng hai không phải trẻ con nữa, tự nó có cách xử sự của nó. Con tôi với thằng bé này có gì thì là kinh tởm hay sao? Tôi dạy anh như thế nào? Tuy rằng tôi chưa từng lường trước chuyện thế này sẽ xảy đến với con mình, nhưng đằng nào chuyện cũng đã rồi, giờ cãi nhau thì giải quyết vấn đề gì? Còn chưa kể….” Mẹ Đặng Thiệu nhìn tôi một cái, nói tiếp: “Còn chưa kể hiện tại anh đuổi thằng bé đi hay làm chuyện gì quá đáng, thằng hai có để yên không? Hai đứa các anh đều là con tôi, tôi quá hiểu mà. Thằng hai tính nó thế nào hả? Một khi nó đã nhận thức chuyện gì thì có chín trâu hai hổ cũng không kéo nổi cố chấp của nó. Anh nghĩ dựa vào vài câu của anh có thể làm nó thay đổi à?” Mẹ anh tức giận đỏ bừng cả mặt.
Đặng Minh hút thuốc, nói: “ Vậy mẹ bảo bây giờ làm sao? Chúng ta đâu thể trơ mắt ra nhìn thế này?”
“Chúng ta cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Chẳng lẽ giống như những người khác làm loạn lên rồi đòi cắt đứt quan hệ?” Mẹ Đặng Thiệu thoáng dịu đi một chút, ngữ khí cũng ôn hòa hơn: “ Thằng hai đã đem chuyện này nói cho chúng ta tức là nó chấp nhận đánh du kích rồi. Hôm nay mẹ không đồng ý, thằng bé vẫn sẽ kiên trì. Ngày mai không đồng ý, nó vẫn sẽ kiên trì. Vả lại, chuyện chúng ta đồng ý hay không với thằng hai đâu có quan trọng như thế, thằng bé chỉ cần chúng ta biết, không cần tán thành. Hiểu chưa?”
Đặng Minh gật đầu, cũng không tức giận như hồi nãy nữa mà nghiêm túc nói: “ Vậy mẹ đồng ý cho hai đứa? Nếu mẹ đồng ý con cũng không phản đối. Nhưng mà, con không đồng ý để hai đứa ở phòng này.”
Mẹ Đặng Thiệu không nhanh không chậm nói: “ Anh có quyền gì không cho hai đứa ở đây? Chẳng lẽ chỉ vì hồi trước anh thay mặt thằng hai mua cái nhà này? Chung quy lại anh cần tiền đúng không?”
“Đúng vậy” Đặng Minh phẫn hận dập điếu thuốc xuống gạt tàn, đứng lên nói: “ Hồi trước mua cái phòng này là để cho chú hai kết hôn. Giờ không cưới xin gì nữa, lại còn lôi về một thằng đàn ông, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.” Đặng Minh vỗ vỗ mặt mình, tiếp tục nói: “ Nếu mẹ đã không giận, con cũng lười quản chuyện chú hai. Còn nếu muốn ở nơi này, đem tiền trả lại đây. Về sau cả đời không liên quan gì đến nhau nữa.”
“Vậy ra đây là lời thật lòng của anh? Rốt cuộc anh chỉ cần tiền của thằng hai thôi đúng không?” Mẹ Đặng Thiệu thở dài, nhìn tôi rồi nói: “ Sơ Lục, từ nay về sau con cứ ở lại nơi này. Chuyện này bác gái sẽ giúp hai đứa giải quyết, các con không cần để ý tới.”
Đặng Minh nghe mẹ nói thế, tức giận cầm gạt tàn trên bàn ném mạnh xuống đất. Tiếng kêu chói tai vang lên, mảnh thủy tinh bay tung tóe khắp sàn nhà, một mảnh văng lên mặt tôi. Tuy rằng không đau lắm nhưng tôi vẫn khéo léo che lại, tránh cho mẹ anh nhìn thấy.
“Anh…..” Mẹ Đặng Thiệu đứng lên, lạnh lùng nói: “ Anh cũng muốn cả đời này không liên quan gì tới tôi nửa phải không?”
Đặng Minh nhìn thoáng qua mẹ mình, nói: “ Nếu mẹ cứ bênh chú hai việc này thì con cũng chỉ còn cách như thế. Nói chung chú hai phải đưa tiền cho con, đúng lúc cửa hàng đang có việc cần tiền gấp.”
Vừa dứt lời, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên. Tôi vội vàng đứng lên ra ngoài coi xem ai. Đặng Thiệu đẩy cửa vào, mặt lạnh tanh.
Đầu tiên nhìn tôi và mẹ không việc gì, lúc này mới mở miệng nói: “Anh, anh yên tâm đi. Tiền em sẽ trả anh. Nhưng mà phải chờ vài ngày nữa.”
Đặng Minh hoàn toàn không ngờ Đặng Thiệu sẽ đột nhiên trở về thế này, ấp a ấp úng nói: “ Tốt…. Vậy.. Vậy chú cần mấy ngày?”
Đặng Thiệu không cần nghĩ ngợi, nói: “ Ba ngày, ba ngày sau em sẽ trả lại tiền cho anh.”
Việc đã đến nước này, Đặng Thiệu và Đặng Minh xem ra không còn cơ hội làm dịu mối quan hệ nữa, Đặng Minh lập tức rời đi.
Tôi đặt tờ danh sách xuống, đếm qua chỗ tiền Đặng Thiệu để lại, sơ sơ cũng tầm tám, chín trăm đồng.
Thấy thời gian còn sớm, tôi tính tắm qua một cái rồi mới đi. Vừa lúc chui vào phòng tắm rửa được cái mặt thì cửa đột nhiên mở ra. Thời điểm quay đầu lại… cả người tôi đều chết lặng.
Người đứng ở cửa nhìn tôi chằm chằm rồi vội vàng đóng cửa lại, cùng lúc ấy nghe thấy có người ở ngoài nói: “ Mẹ, sao mẹ chẳng chịu gõ cửa gì đã xông vào thế hả? Không sợ chú hai cằn nhằn sao?”
Tôi chẳng còn lòng dạ nào mà tắm rửa nữa, nhưng quần áo cởi ra lại để bên ngoài. Chẳng còn cách nào khác, tôi lấy cái khăn tắm choàng lên người, che chắn mấy chỗ quan trọng. Liếc mình trong gương lúc này nguyên bộ dạng chật vật lần đầu nhìn thấy.Tôi lau khô tóc, hít một hơi thật sâu, sẵn sàng mở cửa đi ra ngoài.
Người ở ngoài hình như nghe được tiếng đóng vòi nước, từ ngoài gọi vọng vào: “ Chú hai, sao hôm nay chú không đi làm?”
Lòng thầm than một tiếng, thôi xong, đã đen còn lắm lông, trả lời thế nào bây giờ…..
“Mẹ, mẹ xem chú hai đây là làm sao? Nói chuyện nửa ngày không phản ứng, có việc không lo làm, giờ này còn lười biếng nằm nhà. Ai bảo mẹ chiều chú ấy quá.” Giọng nói của đàn ông vang lên, tôi đoán chắc là anh trai Đặng Thiệu đây mà..
Việc đã tới nước này, bản thân cũng không thể trốn trong phòng tắm cả đời. Cố lấy hết dũng khí đẩy cửa ra, thoáng nhìn bên ngoài một chút. Tròn Tròn ngồi trên sô pha vừa liếc một cái đã thấy tôi, reo lên: “ Chú Lục, chú tới chơi khi nào đó?” Tròn Tròn từ trên sô pha trèo xuống, chạy bình bịch tới cạnh tôi.
Cả người tôi có độc cái khăn tắm che thân, sợ Tròn Tròn nhìn thấy không tốt đành phải khép hờ cửa lại, chỉ thò đầu ra ngoài, nói: “ Tròn Tròn đừng đến đây”. Tôi tỏ vẻ bình tĩnh cười trừ, nói thì nói vậy, nghĩ bằng đầu gối cũng biết nụ cười ấy có bao nhiêu cứng ngắc.
“Chú Lục, sao Tròn Tròn lại không được đến gần?” Tròn Tròn ngửa đầu nhìn tôi.
Bên ngoài trừ mẹ Đặng Thiệu còn có anh trai và chị dâu của anh. Mà khi họ thấy tôi, chắc cũng tự hiểu Đặng Thiệu không có ở đây.
Đặng Minh lấy lại tinh thần đầu tiên, nhìn ra khó xử của tôi nên quay ra nói với Tròn Tròn: “ Tròn Tròn con lại đây để chú tắm xong đã.”
Tròn Tròn làm mặt quỷ, cười hì hì chạy tới ngồi cạnh bà nội.
Đặng Minh đi đến bên giường đưa quần áo cho tôi, nói: “ Mặc quần áo vào đi, tôi có lời muốn hỏi cậu.”
Tôi nhận quần áo xong vội vàng đóng cửa lại. Lúc mặc quần áo cả tay cả chân đều phát run lên. Nếu có điện thoại ở đây thì tốt rồi… Tôi thuận tay sờ vào túi quần không ngờ có thật. Run run nhấn số Đặng Thiệu gửi tin nhắn cầu cứu.
Mặc quần áo chỉnh tề, tôi mở cửa đi ra. Tròn Tròn chạy tới, cười khanh khách không ngừng: “ Chú Lục, sau này chú ở đây luôn sao? Về sau chú lại đưa Tròn Tròn đi công viên trò chơi được không?”
Chưa kịp trả lời đã bị Đặng Minh chặn lại: “ Tròn Tròn lại đây, con cùng mẹ xuống dưới mua đồ ăn đi, lát nữa về mua đồ ăn lên đây mời chú được không?”
Tròn Tròn cười gật đầu, Đặng Minh và vợ trao đổi ánh mắt, bấy giờ mới mang Tròn Tròn ra ngoài.
Tôi đứng tựa vào sô pha, cúi đầu trộm đánh giá mẹ Đặng Thiệu mà mẹ anh lại cười dịu dàng nói: “ Mau ngồi đi con, sao lại mang cái bộ dạng như trẻ con làm sai thế này? Chẳng qua là tắm rửa thôi mà, cũng đâu có làm gì nên tội đâu.”
Thấy mẹ anh tươi cười hiền lành như vậy cũng làm tôi thả lỏng không ít. Quay sang nhìn anh trai Đặng Thiệu, chậc, nguyên một bộ dạng hung thần ác sát lườm tôi chằm chằm, trong mắt còn chứa cả sát khí. Thấy mẹ mình cười thoải mái như vậy, hắn bất bình: “Mẹ, sao chú hai lại không có nhà. Sao mẹ không dặn chú ấy trước chứ, chẳng ra cái thể thống gì cả.”
Mẹ Đặng Thiệu thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “ Không cần anh quan tâm, mẹ khác có tính toán” Mẹ Đặng Thiệu vốn là một cô giáo dạy cấp 3, dù sao cũng là người làm trong ngành giáo dục vài chục năm, thái độ làm người luôn khiến người ta phải kính nể.
Đặng Minh thở dài, cúi đầu không thèm nói nữa.
Mẹ Đặng Thiệu nhìn tôi một chút, mỉm cười nói: “ Con tên là gì? Nhà con ở đâu? Trong nhà có những ai? Hiện giờ con tới Bắc Kinh làm gì?”
Tôi nuốt nước miếng, hít sâu nói: “ Con tên là Hà Sơ Lục, nhà ở Đông Bắc, cha mẹ đều khỏe mạnh. Hiện tại con tới Bắc Kinh để làm ăn kiếm sống ạ.”
“Ồ, làm ăn kiếm sống? Thế con bán cái gì?”
“Còn có thể làm gì chứ? Cậu ta mở quán bánh rán, xe hàng là con làm chứ ai.” Đặng Minh mau lẹ đáp thay, thần sắc nghiêm nghị không che giấu nổi tức giận lườm tôi.
Tôi cũng không biết vì sao mỗi khi Đặng Minh dùng ánh mắt giết người kia nhìn lại thấy chột dạ muốn tìm chỗ trốn nhỉ?
“Mẹ không hỏi anh, anh câm miệng lại cho mẹ.” Mẹ Đặng Thiệu lớn tiếng ngăn Đặng Minh. Đặng Minh xem ra còn biết sợ mẹ, cúi đầu không dám nói gì nữa.
Mẹ anh để hai tay hình chữ thập, cười nói: “Chắc con cũng chịu không ít khổ sở rồi. Vậy về sau con tính ở lại Bắc Kinh luôn sao?”
Tôi tính định cư lại nơi này đơn giản vì ở đây có người đáng để giữ chân mình lại. Giờ chả lẽ lại đi nói với mẹ Đặng Thiệu cháu ở lại nơi này vì con bác? Thế chẳng bằng chọc tức chết người ta. Cuối cùng đành nhịn lại, nói: “Dạ, cháu tính ở lại nơi này.”
Mẹ anh gật đầu, tiếp tục nói: “ Có thể ở lại là tốt rồi. Vậy từ giờ con cứ ở lại đây đi, ở tầng hầm không tốt cho cơ thể. Con còn nhỏ, còn nhiều chuyện chưa rõ lắm, cứ ở đây vài năm sau này ắt sẽ hiểu thôi.”
Tuy lời mẹ Đặng Thiệu nói là ý tốt nhưng tôi đủ hiểu bác ấy muốn ám chi cái gì. Vả lại, sao bác ấy lại biết rõ chuyện của tôi vậy nhỉ? Có khi nào là Đặng Thiệu nói không?
“Con nói này mẹ ơi, mẹ ở đây nói vô nghĩa cái gì chứ? Mẹ biết rõ……..” Đặng Minh nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mũi tôi, nói: “ Mẹ biết rõ thằng này….” Đặng Minh đặt mông ngồi lên sô pha, hút điếu thuốc trong tay, tiếp tục nói: “ Chú hai cũng không phải trẻ con nữa, sao còn làm ba cái trò không đức hạnh này, mẹ việc gì phải đối xử tốt với cái thằng này.”
Mẹ Đặng Thiệu hoàn toàn bị chọc giận, với tay lấy cái gạt tàn vẫn còn khói hất vào người Đặng Minh. Hắn trốn tránh không kịp đành hứng trọn toàn bộ tàn thuốc của mình: “ Mẹ, sao mẹ lại bênh chú hai thế hả? Con quan tâm em trai mình chút thì có sao.”
“Câm miệng” Mẹ Đặng Thiệu tức giận nói: “ Chính anh cũng nói thằng hai không phải trẻ con nữa, tự nó có cách xử sự của nó. Con tôi với thằng bé này có gì thì là kinh tởm hay sao? Tôi dạy anh như thế nào? Tuy rằng tôi chưa từng lường trước chuyện thế này sẽ xảy đến với con mình, nhưng đằng nào chuyện cũng đã rồi, giờ cãi nhau thì giải quyết vấn đề gì? Còn chưa kể….” Mẹ Đặng Thiệu nhìn tôi một cái, nói tiếp: “Còn chưa kể hiện tại anh đuổi thằng bé đi hay làm chuyện gì quá đáng, thằng hai có để yên không? Hai đứa các anh đều là con tôi, tôi quá hiểu mà. Thằng hai tính nó thế nào hả? Một khi nó đã nhận thức chuyện gì thì có chín trâu hai hổ cũng không kéo nổi cố chấp của nó. Anh nghĩ dựa vào vài câu của anh có thể làm nó thay đổi à?” Mẹ anh tức giận đỏ bừng cả mặt.
Đặng Minh hút thuốc, nói: “ Vậy mẹ bảo bây giờ làm sao? Chúng ta đâu thể trơ mắt ra nhìn thế này?”
“Chúng ta cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Chẳng lẽ giống như những người khác làm loạn lên rồi đòi cắt đứt quan hệ?” Mẹ Đặng Thiệu thoáng dịu đi một chút, ngữ khí cũng ôn hòa hơn: “ Thằng hai đã đem chuyện này nói cho chúng ta tức là nó chấp nhận đánh du kích rồi. Hôm nay mẹ không đồng ý, thằng bé vẫn sẽ kiên trì. Ngày mai không đồng ý, nó vẫn sẽ kiên trì. Vả lại, chuyện chúng ta đồng ý hay không với thằng hai đâu có quan trọng như thế, thằng bé chỉ cần chúng ta biết, không cần tán thành. Hiểu chưa?”
Đặng Minh gật đầu, cũng không tức giận như hồi nãy nữa mà nghiêm túc nói: “ Vậy mẹ đồng ý cho hai đứa? Nếu mẹ đồng ý con cũng không phản đối. Nhưng mà, con không đồng ý để hai đứa ở phòng này.”
Mẹ Đặng Thiệu không nhanh không chậm nói: “ Anh có quyền gì không cho hai đứa ở đây? Chẳng lẽ chỉ vì hồi trước anh thay mặt thằng hai mua cái nhà này? Chung quy lại anh cần tiền đúng không?”
“Đúng vậy” Đặng Minh phẫn hận dập điếu thuốc xuống gạt tàn, đứng lên nói: “ Hồi trước mua cái phòng này là để cho chú hai kết hôn. Giờ không cưới xin gì nữa, lại còn lôi về một thằng đàn ông, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.” Đặng Minh vỗ vỗ mặt mình, tiếp tục nói: “ Nếu mẹ đã không giận, con cũng lười quản chuyện chú hai. Còn nếu muốn ở nơi này, đem tiền trả lại đây. Về sau cả đời không liên quan gì đến nhau nữa.”
“Vậy ra đây là lời thật lòng của anh? Rốt cuộc anh chỉ cần tiền của thằng hai thôi đúng không?” Mẹ Đặng Thiệu thở dài, nhìn tôi rồi nói: “ Sơ Lục, từ nay về sau con cứ ở lại nơi này. Chuyện này bác gái sẽ giúp hai đứa giải quyết, các con không cần để ý tới.”
Đặng Minh nghe mẹ nói thế, tức giận cầm gạt tàn trên bàn ném mạnh xuống đất. Tiếng kêu chói tai vang lên, mảnh thủy tinh bay tung tóe khắp sàn nhà, một mảnh văng lên mặt tôi. Tuy rằng không đau lắm nhưng tôi vẫn khéo léo che lại, tránh cho mẹ anh nhìn thấy.
“Anh…..” Mẹ Đặng Thiệu đứng lên, lạnh lùng nói: “ Anh cũng muốn cả đời này không liên quan gì tới tôi nửa phải không?”
Đặng Minh nhìn thoáng qua mẹ mình, nói: “ Nếu mẹ cứ bênh chú hai việc này thì con cũng chỉ còn cách như thế. Nói chung chú hai phải đưa tiền cho con, đúng lúc cửa hàng đang có việc cần tiền gấp.”
Vừa dứt lời, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên. Tôi vội vàng đứng lên ra ngoài coi xem ai. Đặng Thiệu đẩy cửa vào, mặt lạnh tanh.
Đầu tiên nhìn tôi và mẹ không việc gì, lúc này mới mở miệng nói: “Anh, anh yên tâm đi. Tiền em sẽ trả anh. Nhưng mà phải chờ vài ngày nữa.”
Đặng Minh hoàn toàn không ngờ Đặng Thiệu sẽ đột nhiên trở về thế này, ấp a ấp úng nói: “ Tốt…. Vậy.. Vậy chú cần mấy ngày?”
Đặng Thiệu không cần nghĩ ngợi, nói: “ Ba ngày, ba ngày sau em sẽ trả lại tiền cho anh.”
Việc đã đến nước này, Đặng Thiệu và Đặng Minh xem ra không còn cơ hội làm dịu mối quan hệ nữa, Đặng Minh lập tức rời đi.