Tưởng Minh bị bệnh, phát sốt rất nghiêm trọng, cấp hoả công tâm, đầu nóng đến mức hồ ngôn loạn ngữ, bát nháo một trận, còn một phen nước mắt nước mũi dầm dề. Mập Mạp luôn ở cạnh chăm nom y cũng khẩn trương đến phát cáu, trong lòng lại càng hận Tạ Cường: đang giữa mùa đông kéo người ra ngoài rốt cuộc phủi mông chạy mất, để Tưởng Minh đông lạnh trong tuyết đến mức bị cảm.
Đương nhiên Tưởng Minh bị bệnh không phải chỉ bởi vì đông lạnh, một phần cũng do tâm bệnh. Đã truyền dịch liên tục ba ngày nhưng hiệu quả không thấy đâu, quá buổi trưa sẽ lại nóng lên, Mập Mạp quả thật chẳng biết phải làm thế nào mới tốt. Đột nhiên hắn nhớ đến, em trai hắn trước đây cũng một lần cảm mạo phát sốt, truyền bao nhiêu túi nước biển cũng vô dụng, trong nhà đều lo lo lắng lắng. Sau đó, mẹ đưa em trai đến chỗ một lão trung y, hắn lấy rượu xoa bóp sau lưng cho em trai, rồi lấy một đồng tiền xu cạo gió, đến ngày hôm sau em trai hắn đã hạ sốt… Hẳn là như vậy đi.
Mập Mạp cầm chai rượu đế, nhìn cái lưng trơn bóng nhẵn mịn của Tưởng Minh mà không biết nên xuống tay từ chỗ nào. Cắn răng, nhắm mắt, đổ một ít rượu ra lòng bàn tay bắt đầu xoa khắp lưng cho y. Xúc cảm trên tay không phải chỉ là “bình thường tốt”…
Tưởng Minh còn đang mê man bỗng thấy lưng chợt lạnh, theo bản năng nhích người trốn sang một bên. Mập Mạp xoa một cái, Tưởng Minh sẽ né một cái. Lại xoa, lại né, chỉ là cả người vô lực không trốn được xa. Phát sốt còn không chịu thành thật nằm yên, Mập Mạp tức giận đánh một cái lên lưng Tưởng Minh.
Thình lình bị đánh khiến Tưởng Minh ngẩn người. Nếu là bình thường y đã nhảy lên cắn người, thế nhưng người bị bệnh quả thật rất yếu ớt, Tưởng Minh cư nhiên cắn góc chăn thấp giọng nức nở.
“Ô ô ô… Đánh ta… Ta cũng không muốn… Ngươi cư nhiên lại đánh ta…” Nước mắt tuôn rơi như nước vỡ bờ.
Đối với một nam nhân nước mắt lưng tròng, miệng mồm nức nở, Mập Mạp quả thật không biết cách đối phó. Buông chai rượu xuống, Mập Mạp ôm cả chăn lẫn người lên, ôm vào trong lòng, giống như dỗ đứa trẻ mà đung đưa tay, đung đưa đến mức Tưởng Minh muốn nôn.
“Ngươi… ngươi đừng… lung lay… Ta choáng váng đầu.” Tưởng Minh chớp đôi mắt to, nhìn Mập Mạp mà không biết có phải đang nhìn hay không.
Mập Mạp nhìn cảnh này mà trong lòng hoả đại. Vì phát sốt mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Minh đỏ bừng giống quả táo. Xoát~ Nhấc chăn lên, lại cầm chai rượu đổ một ít ra tay, tiếp tục xoa khắp người y. Dùng sức xoa bóp khiến cho Tưởng Minh oa oa kêu ầm lên.
Sợ lạnh, Tưởng Minh càng cố gắng chui vào lòng Mập Mạp.
Cánh tay đang xoa rượu dừng lại một chút, tiếp theo có người nào đó khẽ nhếch khoé miệng lên.
Sang ngày hôm sau, Tưởng Minh hoàn toàn hạ sốt, xem ra cách chữa bệnh này rất hiệu quả.
“Mập Mạp! Mập Mạp, mau tới! Ngươi mau nhìn xem đây là cái gì?” Tưởng Minh đứng trong phòng tắm, lưng hướng gương, cố gắng quay đầu ra phía sau mà nhìn. Trời ơi, có phải là bệnh ngoài da không? Khắp lưng là từng đường màu đỏ, nhìn như sắp ta tơ máu, thật là doạ người…
“A? Sao thế?” Mập Mạp vọt vào phòng tắm liền nhìn thấy Tưởng Minh toàn thân trần trụi đứng trước gương cố gắng nghiêng đầu nhìn lưng mình. Hoa mắt rồi! Cái mũi cũng đang nóng lên nhanh chóng.
“Lưng ta sao lại thế này? Tại sao lại như thế??? Đóng cửa lại, lạnh.” Tưởng Minh nhìn tiểu đệ đệ của mình co rúm lại vì lạnh, hướng Mập Mạp chỉa chỉa cánh cửa.
“Nga…” Mập Mạp cẩn thận đóng lại cánh cửa phòng tắm.
“Vết sau lưng ngươi là do cạo gió, không có việc gì, vài ngày sau sẽ hết.” Mập Mạp ngẩng đầu nhìn trần nhà, phòng ngừa mình kích động sẽ phun máu mũi.
“Nga, được rồi, đi ra ngoài đi.”
Mập Mạp vội vàng chạy ra.
“Từ từ…”
“A?”
“Lấy giúp ta cái quần lót, không phải cái màu trắng đâu, lấy cái CK màu xám ấy.”
Rầm! Mập Mạp đóng ập cánh cửa lại. Thật không biết xấu hổ, dám kêu người khác lấy quần lót!
Lục tung tủ quần áo nửa ngày nhưng cái gì cũng tìm không được.
“Mập Mạp, tìm được không?”
“Không có.”
“Ai~ Làm sao lại không có được? Ngươi tìm trong ngăn kéo xem có không, còn kệ TV, tủ đầu giường nữa, tìm thử hết xem nào.”
“Nga!”
Quần lót tại sao lại quăng bừa bãi nhiều nơi như thế? Di, đây là cái gì? Một cái hộp lớn: Durex? Cái gì vậy nhỉ? Mở ra xem xem nào…
Kháo! Cả cái hộp toàn là BCS!!! Nguyên cái hộp bự thế này, ít nhất cũng phải cả trăm chiếc, dùng đến năm nào tháng nào a? Mập Mạp đương nhiên không biết, cái hộp này là quà An Tạp đưa cho Tưởng Minh nhân dịp sinh nhật hạnh phúc.
Đây lại là cái khỉ gì nữa? Gel bôi trơn? Vừa nhìn thấy cái hình minh hoạ bên trên đã biết không phải thứ gì tốt…
“Không tìm được!” Mập Mạp thở phì phì mà đóng ngăn kéo lại, không hiểu vì sao có chút sinh khí.
“A? Vậy phải làm sao?” Tưởng Minh vẫn đang ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm sau lưng mình. Rất huyết tinh! Rất bạo lực! Mập Mạp làm sao mà làm được mấy vết này a? Lấy tay sờ sờ thử, không đau. Kì thật! Mới đầu còn tưởng là mấy cái bệnh không sạch sẽ gì nữa chứ…
Tuy rằng các bé trai ở mấy quán bar cao cấp đều sạch sẽ, y mỗi lần làm cũng đều dùng mũ, nhưng ai mà biết có bao nhiêu phần trăm đảm bảo không mắc bệnh đâu. Về sau phải tận lực ít đi bar chơi mới được, mấy ngày nữa phải tìm một cái bạn giường, hai người cố định thì an toàn hơn.
“Này, cho ngươi.” Mập Mạp mở cửa phòng tắm, ném vào một cái quần lót đỏ chói.
“Đây là cái gì?” Tưởng Minh cầm cái quần ra dấu hỏi, size cũng vừa vặn nha. Hắc hắc, này không phải là một trong hai chiếc quần lót đỏ mà Mập Mạp mua đó sao. Ha ha, hắn nhất định là mặc không vừa cỡ này, cư nhiên lại đưa cho mình một chiếc. Bất quá, màu sắc nhìn rất bỉ!
“Ách… Cái kia… Lễ mừng năm mới đều phải mặc quần lót đỏ, vớ đỏ….” Mập Mạp đứng ngoài cửa lúng búng mãi mới nói được một câu, sau đó quay đầu rời đi.
.
.
.
Đã sang năm mới được hai ngày, Mục Thị có Mục Kiền đã ngăn được cơn sóng dữ, đem tổn thất giảm đến nhỏ nhất.
Đối với chuyện Mục Kiền bị bắt cóc, mọi người giống như đã thảo luận xong, ai cũng không nhắc tới nửa chữ. Biến cố này có thể nói là một nút thắt, kết lại những vướng mắc trong lòng hai người. Có nút thắt này, quan hệ giữa họ cũng không thể trở về như trước kia được nữa.
Qua kì nghỉ Tết, câu lạc bộ lại hoạt động như bình thường, Mập Mạp vẫn như trước tập những bài rèn luyện giảm béo… Đáng tiếc một chuyện là trong mấy ngày mừng năm mới này, tuy là Mập Mạp có tập luyện, nhưng vẫn lên 7-8 cân, làm cho Dương Vũ Thanh với Triệu Trác mới đi du lịch nước ngoài về kêu la ỏm tỏi. Trước khi đi đã dặn đi dặn lại, trăm lần nghìn lần không được ăn nhiều, nghìn lần vạn lần không được rượu chè quá độ, còn tuyệt đối không được quên việc tập luyện, Mập Mạp cũng đã rất rất cố gắng làm theo, nhưng mà rốt cuộc…
“Ta nghĩ vấn đề Mập Mạp béo lên nếu không phải do đồ ăn thì chẳng còn cái gì khác.” Triệu Trác tổng kết một câu, thuận tiện liếc mắt qua phía gương mặt đỏ bừng của Mập Mạp.
“Hừ, Mập Mạp, ngươi nếu không biết tự mình cố gắng, thành quả trước giờ đều đổ sông đổ biển. Phải biết, giảm béo là chuyện của chính ngươi.”
“… Thật xin lỗi… Nhưng mà… ta thật sự không có rượu chè quá độ a! Mỗi ngày đều ăn một ít thôi, cũng không có vượt quá chế độ dinh dưỡng của ngươi đâu.” Mập Mạp rất uỷ khuất, hắn quả thật không dám ăn bao nhiêu cả.
“Làm sao có khả năng?” Hai người đều là cả kinh, nếu lời Mập Mạp nói là sự thật, vậy vấn đề rốt cuộc là từ đâu? Cái nguyên nhân gì làm Mập Mạp béo lên chứ?
.
Câu lạc bộ hôm nay xảy ra một chuyện kinh thiên động địa: Tiểu Triệu từ chức.
Đương nhiên, bình thường thì một nhân viên công chức nho nhỏ từ chức chẳng có gì đáng để nói, thế nhưng Tiểu Triệu cũng không phải một nhân viên công chức nho nhỏ… Trên người nàng kiêm nhiệm chức trợ lý của Tưởng Minh, quản lý đại sảnh, còn thêm trợ lý mua đồ cho huấn luyện viên và chuyên gia dinh dưỡng của Mập Mạp nữa…
Cái gì gọi là đồ đang xài thì chưa biết đồ tốt, người đi rồi mới biết người tốt bao nhiêu. Tưởng Minh hung hăng đấm ngực giậm chân, y lúc ấy suy nghĩ thế quái nào mà khi Tiểu Triệu vẻ mặt ngượng ngùng nói nàng sắp kết hôn lại có thể bình bình thản thản để nàng nghỉ chứ?
“Ông chủ… Lại có khách hàng phàn nàn về việc nhân viên phục vụ không chu đáo.” Lý Tiệp – nhân viên lâu năm dưới trướng của Tiểu Triệu, e dè báo cáo. Đây đã là lần thứ ba khách hàng phàn nàn trong ngày hôm nay.
Những người thường xuyên đến đây rèn luyện toàn dân có máu có mặt, cho dù là Tưởng Minh tài đại khí thô cũng không dám đắc tội.
Cạch! Tưởng Minh thả ly nước xuống mặt bàn: “Ngươi ra ngoài ứng phó trước đi, tạm thời quản lý chức vụ của Tiểu Triệu, nếu làm tốt thì tiếp nhận vị trí của nàng luôn.”
Tưởng Minh xoa cái trán, đang có thói quen hưởng thụ an nhàn, đột nhiên có nhiều chuyện đồng thời phát sinh khiến y đau đầu.
“Mập Mạp, ngươi nhìn xem!” Triệu Trác vừa ở phòng bếp làm xong đồ ăn, chuẩn bị gọi hai người bọn họ đi ăn cơm.
“Làm sao vậy?” Lau mồ hôi, cầm chai nước, uống một ngụm đã.
“Sau lưng ngươi kìa! Còn có cổ, cánh tay… Ngươi là bị làm sao vậy?”
“A?” Mập Mạp vừa nhìn theo, kết quả bị doạ cho hết hồn. Ở đâu ra mà nhiều nếp nhăn thế này? Làm da hắn đã y chang một lão nhân, nhìn vào quả nhiên thật doạ người.
Dương Vũ Thanh cũng nhanh chóng chạy lại, đem Mập Mạp từ đầu xuống chân nhìn ngắm một lượt, rồi mới cau mày: “Rạn da nghiêm trọng với xuất hiện nếp nhăn trên da, hiện tại phải tăng mạnh bảo dưỡng và mát-xa da, bằng không chờ giảm béo xong cũng trở thành ông lão.”
“A?” Mập Mạp nhìn nhìn làn da nhão nhoẹt một cách bất thường của mình, không biết phải nói gì. Xong rồi, xong rồi! Biến thành ông lão thì thà hắn bị chê mập còn hơn…
“Mập Mạp, bắt đầu từ ngày mai, trước khi đi ngủ phải dùng dầu bôi trơn mát-xa một lần, toàn thân đều phải mát-xa! Nếu không da ngươi sẽ bị biến chất rất nhanh.”
“Ân, Mập Mạp, ta cũng sẽ làm một ít đồ ăn bổ trợ cơ thể, có lợi cho da.”
“A… Cám ơn… Mấy cái nếp nhăn này, thật sự có thể xoá đi sao?”
“Nếu thật sự chăm chỉ và kiên trì, khoảng một tháng là có thể. À, còn có cái này nữa, từ ngày mai bắt đầu huấn luyện bên ngoài, da của ngươi cần hấp thu ánh nắng.”
“Ân, hảo. Các ngươi nói thế nào thì cứ như thế đi.”
Việc cơ thể Mập Mạp xuất hiện các nếp nhăn quá sớm với việc hắn gần đây liều mạng tập luyện là có nguyên nhân, bởi vì trong dịp Tết âm lịch, Mập Mạp không những không ốm đi, ngược lại còn tăng lên 7, 8 cân. Đây là việc mà Mập Mạp không thể chịu đựng được! Nếu đã lựa chọn con đường này, dù khó khăn cỡ nào cũng phải cắn răng mà chịu. Nếu thất bại, hắn còn mặt mũi nào mà đối diện Tưởng Minh, đối diện với các huấn luyện viên đã vất vả vì hắn, còn với những người trước đây đã từng cười nhạo hắn nữa?
Buổi tối, Mập Mạp đang xem chương trình TV thì đột nhiên nhớ đến chuyện huấn luyện viên kêu mình buổi tối phải mát-xa. Dầu bôi trơn! Hắn lúc ấy lại không đi hỏi ở đâu có bán… Đúng rồi, hình như Tưởng Minh có một tuýp thuốc, cái gì mà gel bôi trơn, chắc cũng cùng một loại với dầu bôi trơn kia nhỉ.
“Tưởng Minh, ngươi có dầu bôi trơn phải không?”
“A?” Tưởng Minh vừa xem TV vừa ăn táo suýt chút nữa đã nghẹn chết.
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ, ngươi… ngươi muốn cái ấy làm gì?” Phun miếng táo ra, ừm, dễ chịu hơn hẳn. Chà chà hai tay, Tưởng Minh nhìn Mập Mạp với vẻ mặt kì quái.
“Ta muốn mát-xa.” Mập Mạp giật nhẹ làn da y chang chó bun trên cánh tay mình.
“Mát-xa? Ta còn chưa nghe nói qua nó có công dụng này.” Tưởng Minh bĩu môi, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Ai nói không có? Huấn luyện viên có nói cho ta, dùng cái dầu bôi trơn có thể đem nếp nhăn trên da xoá đi.”
“… Kháo! Dương Vũ Thanh cũng thật biến thái nha! Hắn còn dám đem cái thứ đó bôi bội trét trét lên mặt?”
“Cái gì mà biến thái? Không phải là dùng cho việc xoa bóp mát-xa sao?”
“…凸”
“……”
“Ngươi thật sự muốn bôi?” Tưởng Minh bóp một ít gel ra tay, cẩn thận nhìn Mập Mạp đang ghé người trên sô pha.
“Bôi lên đi. Ha ha, nhẹ tay chút, ta sợ nhột.”
Tưởng Minh quệt một ít gel lên lưng Mập Mạp, rồi bắt đầu xoa rộng ra khắp lưng, nhu nhu ấn ấn…
“… Sao nó trơn tuột thế?” Mập Mạp lấy tay sờ sờ sau lưng, căn bản ấn cũng không được, đừng nói đến chuyện xoa bóp.
“Ngươi chắc chắn không nghe lầm chứ?”
“… Không đâu, huấn luyện viên nói dầu bôi trơn mà.”
Tưởng Minh lấy quần áo Mập Mạp làm giẻ lau tay, sau đó móc di động trong túi ra.
“Uy! Dương Vũ Thanh, ngươi nói muốn Mập Mạp mát-xa là cần cái gì? Đầu óc ngươi cũng quá là đen tối đi! Dầu bôi trơn, cái đó mà để trét lên người à? Vốn đâu phải dùng cho việc đó, căn bản là mát-xa không được… Cái gì? Dầu olive bôi trơn dưỡng sắc đẹp…”
“……”
Thương cảm cho Dương Vũ Thanh nói còn chưa đủ 3 câu đã phải lo lau mồ hôi đầy đầu. Trong đầu người này chẳng có lấy một góc nhỏ trong sáng, bất cứ cái gì cũng phải liên tưởng đến vấn đề kia à?
“Ta không phải cố ý…” Mập Mạp ngượng ngùng.
“Được rồi, được rồi, đi tắm rửa đi. Ngày mai kêu hắn mua cho ngươi, tối về làm lại.” Cầm nửa tuýp gel bôi trơn trở lại phòng ngủ, ném vào ngăn kéo. Lại nhìn đến hộp Durex lớn bên cạnh… Hình như cũng lâu rồi chưa đi ra ngoài, đêm nay phải tìm chỗ chơi mới được.
Thay một thân quần áo thời trang, bên trong là chiếc áo len cổ tròn màu xám, bên ngoài là chiếc áo khoác đen huyền, phía dưới là chiếc quần tây màu tối nhẹ nhàng.
Mập Mạp tắm xong, đang khoác chiếc áo tắm cỡ bự đi ra thì thấy Tưởng Minh đang sửa sang lại quần áo, chuẩn bị xuất môn.
“Về sớm một chút, trên đường lái xe cũng phải cẩn thận.”
“… Ân.” Tưởng Minh vốn muốn nói đêm nay sẽ không về nhà, kết quả ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đáp ứng hắn. Thôi, mang giày ra ngoài cái đã.
“Mục Kiền, đi uống một chén đi, chỗ cũ…” Cúp điện thoại, Tưởng Minh thở dài. Cái gì đến rồi cũng phải đến thôi, y không phải loại người nhu nhược, nếu đã là nam tử hán đại trượng phu nói yêu được thì cũng nói buông được.
“I love you, hope that you and I…” Trong quán bar dị thường yên tĩnh, một giọng nữ thanh nhã mà ưu thương vang lên nhè nhẹ.
“Thật xin lỗi, chuyện ngày hôm đó…”
“Ta biết, ta đều đã biết.” Mục Kiền cầm lấy ly rượu, khẽ đưa tay.
“Ngươi biết hết? Vậy vì cái gì ngươi còn…” Tưởng Minh bất an nắm chặt ly rượu trong tay.
“Ta đánh cược, cược là ngươi sẽ không tuyệt tình như vậy, sẽ không làm Mục Thị trong tay ta sụp đổ.”
“Tốt lắm! Ngươi thắng.”
“Không, chúng ta đều thua. Ngươi thua cảm tình, mà ta thua thân tình.”
“……” Tưởng Minh không lên tiếng. Đúng, nếu mình vẫn xem hắn như anh trai, chuyện đã không xảy ra.
“Ta không biết, không biết nên lựa chọn thế nào… Lúc ngươi cho người gọi điện đến bắt ta chọn, ta thật sự không còn lựa chọn nào khác. Ngươi có biết, nếu Tiểu Thiên gặp chuyện không may, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, cho nên, ta buông Mục Thị, cũng đem Mục Thị giao cho ngươi…”
“Ngươi đây là đang thương hại ta sao?” Giọng Tưởng Minh nghèn nghẹn, hai mắt đỏ au.
“Không, Mục Thị so với ta mà nói còn quan trọng hơn tính mệnh. Ta đem thứ còn quan trọng hơn tính mạng ta cho ngươi, bởi vì ngươi là anh em so với tính mạng ta còn quan trọng hơn.”
“……” Nốc thẳng một ngụm rượu lớn, trong ngực một mảnh nóng rát. Đến bây giờ y mới hiểu được nhạc chuông di động của Trương Khải Khải có ý tứ gì.
“Người ta yêu không phải người yêu ta. Mỗi phân mỗi tấc trong lòng hắn đều thuộc về một người khác. Hắn thật hạnh phúc, hạnh phúc đến tàn nhẫn, làm cho ta vừa yêu vừa hận, tình yêu của hắn vì sao lại sâu đậm đến như thế cơ chứ…”
Chúng ta, đều là những người đáng thương.
Tưởng Minh bị bệnh, phát sốt rất nghiêm trọng, cấp hoả công tâm, đầu nóng đến mức hồ ngôn loạn ngữ, bát nháo một trận, còn một phen nước mắt nước mũi dầm dề. Mập Mạp luôn ở cạnh chăm nom y cũng khẩn trương đến phát cáu, trong lòng lại càng hận Tạ Cường: đang giữa mùa đông kéo người ra ngoài rốt cuộc phủi mông chạy mất, để Tưởng Minh đông lạnh trong tuyết đến mức bị cảm.
Đương nhiên Tưởng Minh bị bệnh không phải chỉ bởi vì đông lạnh, một phần cũng do tâm bệnh. Đã truyền dịch liên tục ba ngày nhưng hiệu quả không thấy đâu, quá buổi trưa sẽ lại nóng lên, Mập Mạp quả thật chẳng biết phải làm thế nào mới tốt. Đột nhiên hắn nhớ đến, em trai hắn trước đây cũng một lần cảm mạo phát sốt, truyền bao nhiêu túi nước biển cũng vô dụng, trong nhà đều lo lo lắng lắng. Sau đó, mẹ đưa em trai đến chỗ một lão trung y, hắn lấy rượu xoa bóp sau lưng cho em trai, rồi lấy một đồng tiền xu cạo gió, đến ngày hôm sau em trai hắn đã hạ sốt… Hẳn là như vậy đi.
Mập Mạp cầm chai rượu đế, nhìn cái lưng trơn bóng nhẵn mịn của Tưởng Minh mà không biết nên xuống tay từ chỗ nào. Cắn răng, nhắm mắt, đổ một ít rượu ra lòng bàn tay bắt đầu xoa khắp lưng cho y. Xúc cảm trên tay không phải chỉ là “bình thường tốt”…
Tưởng Minh còn đang mê man bỗng thấy lưng chợt lạnh, theo bản năng nhích người trốn sang một bên. Mập Mạp xoa một cái, Tưởng Minh sẽ né một cái. Lại xoa, lại né, chỉ là cả người vô lực không trốn được xa. Phát sốt còn không chịu thành thật nằm yên, Mập Mạp tức giận đánh một cái lên lưng Tưởng Minh.
Thình lình bị đánh khiến Tưởng Minh ngẩn người. Nếu là bình thường y đã nhảy lên cắn người, thế nhưng người bị bệnh quả thật rất yếu ớt, Tưởng Minh cư nhiên cắn góc chăn thấp giọng nức nở.
“Ô ô ô… Đánh ta… Ta cũng không muốn… Ngươi cư nhiên lại đánh ta…” Nước mắt tuôn rơi như nước vỡ bờ.
Đối với một nam nhân nước mắt lưng tròng, miệng mồm nức nở, Mập Mạp quả thật không biết cách đối phó. Buông chai rượu xuống, Mập Mạp ôm cả chăn lẫn người lên, ôm vào trong lòng, giống như dỗ đứa trẻ mà đung đưa tay, đung đưa đến mức Tưởng Minh muốn nôn.
“Ngươi… ngươi đừng… lung lay… Ta choáng váng đầu.” Tưởng Minh chớp đôi mắt to, nhìn Mập Mạp mà không biết có phải đang nhìn hay không.
Mập Mạp nhìn cảnh này mà trong lòng hoả đại. Vì phát sốt mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Minh đỏ bừng giống quả táo. Xoát~ Nhấc chăn lên, lại cầm chai rượu đổ một ít ra tay, tiếp tục xoa khắp người y. Dùng sức xoa bóp khiến cho Tưởng Minh oa oa kêu ầm lên.
Sợ lạnh, Tưởng Minh càng cố gắng chui vào lòng Mập Mạp.
Cánh tay đang xoa rượu dừng lại một chút, tiếp theo có người nào đó khẽ nhếch khoé miệng lên.
Sang ngày hôm sau, Tưởng Minh hoàn toàn hạ sốt, xem ra cách chữa bệnh này rất hiệu quả.
“Mập Mạp! Mập Mạp, mau tới! Ngươi mau nhìn xem đây là cái gì?” Tưởng Minh đứng trong phòng tắm, lưng hướng gương, cố gắng quay đầu ra phía sau mà nhìn. Trời ơi, có phải là bệnh ngoài da không? Khắp lưng là từng đường màu đỏ, nhìn như sắp ta tơ máu, thật là doạ người…
“A? Sao thế?” Mập Mạp vọt vào phòng tắm liền nhìn thấy Tưởng Minh toàn thân trần trụi đứng trước gương cố gắng nghiêng đầu nhìn lưng mình. Hoa mắt rồi! Cái mũi cũng đang nóng lên nhanh chóng.
“Lưng ta sao lại thế này? Tại sao lại như thế??? Đóng cửa lại, lạnh.” Tưởng Minh nhìn tiểu đệ đệ của mình co rúm lại vì lạnh, hướng Mập Mạp chỉa chỉa cánh cửa.
“Nga…” Mập Mạp cẩn thận đóng lại cánh cửa phòng tắm.
“Vết sau lưng ngươi là do cạo gió, không có việc gì, vài ngày sau sẽ hết.” Mập Mạp ngẩng đầu nhìn trần nhà, phòng ngừa mình kích động sẽ phun máu mũi.
“Nga, được rồi, đi ra ngoài đi.”
Mập Mạp vội vàng chạy ra.
“Từ từ…”
“A?”
“Lấy giúp ta cái quần lót, không phải cái màu trắng đâu, lấy cái CK màu xám ấy.”
Rầm! Mập Mạp đóng ập cánh cửa lại. Thật không biết xấu hổ, dám kêu người khác lấy quần lót!
Lục tung tủ quần áo nửa ngày nhưng cái gì cũng tìm không được.
“Mập Mạp, tìm được không?”
“Không có.”
“Ai~ Làm sao lại không có được? Ngươi tìm trong ngăn kéo xem có không, còn kệ TV, tủ đầu giường nữa, tìm thử hết xem nào.”
“Nga!”
Quần lót tại sao lại quăng bừa bãi nhiều nơi như thế? Di, đây là cái gì? Một cái hộp lớn: Durex? Cái gì vậy nhỉ? Mở ra xem xem nào…
Kháo! Cả cái hộp toàn là BCS!!! Nguyên cái hộp bự thế này, ít nhất cũng phải cả trăm chiếc, dùng đến năm nào tháng nào a? Mập Mạp đương nhiên không biết, cái hộp này là quà An Tạp đưa cho Tưởng Minh nhân dịp sinh nhật hạnh phúc.
Đây lại là cái khỉ gì nữa? Gel bôi trơn? Vừa nhìn thấy cái hình minh hoạ bên trên đã biết không phải thứ gì tốt…
“Không tìm được!” Mập Mạp thở phì phì mà đóng ngăn kéo lại, không hiểu vì sao có chút sinh khí.
“A? Vậy phải làm sao?” Tưởng Minh vẫn đang ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm sau lưng mình. Rất huyết tinh! Rất bạo lực! Mập Mạp làm sao mà làm được mấy vết này a? Lấy tay sờ sờ thử, không đau. Kì thật! Mới đầu còn tưởng là mấy cái bệnh không sạch sẽ gì nữa chứ…
Tuy rằng các bé trai ở mấy quán bar cao cấp đều sạch sẽ, y mỗi lần làm cũng đều dùng mũ, nhưng ai mà biết có bao nhiêu phần trăm đảm bảo không mắc bệnh đâu. Về sau phải tận lực ít đi bar chơi mới được, mấy ngày nữa phải tìm một cái bạn giường, hai người cố định thì an toàn hơn.
“Này, cho ngươi.” Mập Mạp mở cửa phòng tắm, ném vào một cái quần lót đỏ chói.
“Đây là cái gì?” Tưởng Minh cầm cái quần ra dấu hỏi, size cũng vừa vặn nha. Hắc hắc, này không phải là một trong hai chiếc quần lót đỏ mà Mập Mạp mua đó sao. Ha ha, hắn nhất định là mặc không vừa cỡ này, cư nhiên lại đưa cho mình một chiếc. Bất quá, màu sắc nhìn rất bỉ!
“Ách… Cái kia… Lễ mừng năm mới đều phải mặc quần lót đỏ, vớ đỏ….” Mập Mạp đứng ngoài cửa lúng búng mãi mới nói được một câu, sau đó quay đầu rời đi.
.
.
.
Đã sang năm mới được hai ngày, Mục Thị có Mục Kiền đã ngăn được cơn sóng dữ, đem tổn thất giảm đến nhỏ nhất.
Đối với chuyện Mục Kiền bị bắt cóc, mọi người giống như đã thảo luận xong, ai cũng không nhắc tới nửa chữ. Biến cố này có thể nói là một nút thắt, kết lại những vướng mắc trong lòng hai người. Có nút thắt này, quan hệ giữa họ cũng không thể trở về như trước kia được nữa.
Qua kì nghỉ Tết, câu lạc bộ lại hoạt động như bình thường, Mập Mạp vẫn như trước tập những bài rèn luyện giảm béo… Đáng tiếc một chuyện là trong mấy ngày mừng năm mới này, tuy là Mập Mạp có tập luyện, nhưng vẫn lên - cân, làm cho Dương Vũ Thanh với Triệu Trác mới đi du lịch nước ngoài về kêu la ỏm tỏi. Trước khi đi đã dặn đi dặn lại, trăm lần nghìn lần không được ăn nhiều, nghìn lần vạn lần không được rượu chè quá độ, còn tuyệt đối không được quên việc tập luyện, Mập Mạp cũng đã rất rất cố gắng làm theo, nhưng mà rốt cuộc…
“Ta nghĩ vấn đề Mập Mạp béo lên nếu không phải do đồ ăn thì chẳng còn cái gì khác.” Triệu Trác tổng kết một câu, thuận tiện liếc mắt qua phía gương mặt đỏ bừng của Mập Mạp.
“Hừ, Mập Mạp, ngươi nếu không biết tự mình cố gắng, thành quả trước giờ đều đổ sông đổ biển. Phải biết, giảm béo là chuyện của chính ngươi.”
“… Thật xin lỗi… Nhưng mà… ta thật sự không có rượu chè quá độ a! Mỗi ngày đều ăn một ít thôi, cũng không có vượt quá chế độ dinh dưỡng của ngươi đâu.” Mập Mạp rất uỷ khuất, hắn quả thật không dám ăn bao nhiêu cả.
“Làm sao có khả năng?” Hai người đều là cả kinh, nếu lời Mập Mạp nói là sự thật, vậy vấn đề rốt cuộc là từ đâu? Cái nguyên nhân gì làm Mập Mạp béo lên chứ?
.
Câu lạc bộ hôm nay xảy ra một chuyện kinh thiên động địa: Tiểu Triệu từ chức.
Đương nhiên, bình thường thì một nhân viên công chức nho nhỏ từ chức chẳng có gì đáng để nói, thế nhưng Tiểu Triệu cũng không phải một nhân viên công chức nho nhỏ… Trên người nàng kiêm nhiệm chức trợ lý của Tưởng Minh, quản lý đại sảnh, còn thêm trợ lý mua đồ cho huấn luyện viên và chuyên gia dinh dưỡng của Mập Mạp nữa…
Cái gì gọi là đồ đang xài thì chưa biết đồ tốt, người đi rồi mới biết người tốt bao nhiêu. Tưởng Minh hung hăng đấm ngực giậm chân, y lúc ấy suy nghĩ thế quái nào mà khi Tiểu Triệu vẻ mặt ngượng ngùng nói nàng sắp kết hôn lại có thể bình bình thản thản để nàng nghỉ chứ?
“Ông chủ… Lại có khách hàng phàn nàn về việc nhân viên phục vụ không chu đáo.” Lý Tiệp – nhân viên lâu năm dưới trướng của Tiểu Triệu, e dè báo cáo. Đây đã là lần thứ ba khách hàng phàn nàn trong ngày hôm nay.
Những người thường xuyên đến đây rèn luyện toàn dân có máu có mặt, cho dù là Tưởng Minh tài đại khí thô cũng không dám đắc tội.
Cạch! Tưởng Minh thả ly nước xuống mặt bàn: “Ngươi ra ngoài ứng phó trước đi, tạm thời quản lý chức vụ của Tiểu Triệu, nếu làm tốt thì tiếp nhận vị trí của nàng luôn.”
Tưởng Minh xoa cái trán, đang có thói quen hưởng thụ an nhàn, đột nhiên có nhiều chuyện đồng thời phát sinh khiến y đau đầu.
“Mập Mạp, ngươi nhìn xem!” Triệu Trác vừa ở phòng bếp làm xong đồ ăn, chuẩn bị gọi hai người bọn họ đi ăn cơm.
“Làm sao vậy?” Lau mồ hôi, cầm chai nước, uống một ngụm đã.
“Sau lưng ngươi kìa! Còn có cổ, cánh tay… Ngươi là bị làm sao vậy?”
“A?” Mập Mạp vừa nhìn theo, kết quả bị doạ cho hết hồn. Ở đâu ra mà nhiều nếp nhăn thế này? Làm da hắn đã y chang một lão nhân, nhìn vào quả nhiên thật doạ người.
Dương Vũ Thanh cũng nhanh chóng chạy lại, đem Mập Mạp từ đầu xuống chân nhìn ngắm một lượt, rồi mới cau mày: “Rạn da nghiêm trọng với xuất hiện nếp nhăn trên da, hiện tại phải tăng mạnh bảo dưỡng và mát-xa da, bằng không chờ giảm béo xong cũng trở thành ông lão.”
“A?” Mập Mạp nhìn nhìn làn da nhão nhoẹt một cách bất thường của mình, không biết phải nói gì. Xong rồi, xong rồi! Biến thành ông lão thì thà hắn bị chê mập còn hơn…
“Mập Mạp, bắt đầu từ ngày mai, trước khi đi ngủ phải dùng dầu bôi trơn mát-xa một lần, toàn thân đều phải mát-xa! Nếu không da ngươi sẽ bị biến chất rất nhanh.”
“Ân, Mập Mạp, ta cũng sẽ làm một ít đồ ăn bổ trợ cơ thể, có lợi cho da.”
“A… Cám ơn… Mấy cái nếp nhăn này, thật sự có thể xoá đi sao?”
“Nếu thật sự chăm chỉ và kiên trì, khoảng một tháng là có thể. À, còn có cái này nữa, từ ngày mai bắt đầu huấn luyện bên ngoài, da của ngươi cần hấp thu ánh nắng.”
“Ân, hảo. Các ngươi nói thế nào thì cứ như thế đi.”
Việc cơ thể Mập Mạp xuất hiện các nếp nhăn quá sớm với việc hắn gần đây liều mạng tập luyện là có nguyên nhân, bởi vì trong dịp Tết âm lịch, Mập Mạp không những không ốm đi, ngược lại còn tăng lên , cân. Đây là việc mà Mập Mạp không thể chịu đựng được! Nếu đã lựa chọn con đường này, dù khó khăn cỡ nào cũng phải cắn răng mà chịu. Nếu thất bại, hắn còn mặt mũi nào mà đối diện Tưởng Minh, đối diện với các huấn luyện viên đã vất vả vì hắn, còn với những người trước đây đã từng cười nhạo hắn nữa?
Buổi tối, Mập Mạp đang xem chương trình TV thì đột nhiên nhớ đến chuyện huấn luyện viên kêu mình buổi tối phải mát-xa. Dầu bôi trơn! Hắn lúc ấy lại không đi hỏi ở đâu có bán… Đúng rồi, hình như Tưởng Minh có một tuýp thuốc, cái gì mà gel bôi trơn, chắc cũng cùng một loại với dầu bôi trơn kia nhỉ.
“Tưởng Minh, ngươi có dầu bôi trơn phải không?”
“A?” Tưởng Minh vừa xem TV vừa ăn táo suýt chút nữa đã nghẹn chết.
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ, ngươi… ngươi muốn cái ấy làm gì?” Phun miếng táo ra, ừm, dễ chịu hơn hẳn. Chà chà hai tay, Tưởng Minh nhìn Mập Mạp với vẻ mặt kì quái.
“Ta muốn mát-xa.” Mập Mạp giật nhẹ làn da y chang chó bun trên cánh tay mình.
“Mát-xa? Ta còn chưa nghe nói qua nó có công dụng này.” Tưởng Minh bĩu môi, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Ai nói không có? Huấn luyện viên có nói cho ta, dùng cái dầu bôi trơn có thể đem nếp nhăn trên da xoá đi.”
“… Kháo! Dương Vũ Thanh cũng thật biến thái nha! Hắn còn dám đem cái thứ đó bôi bội trét trét lên mặt?”
“Cái gì mà biến thái? Không phải là dùng cho việc xoa bóp mát-xa sao?”
“…凸”
“……”
“Ngươi thật sự muốn bôi?” Tưởng Minh bóp một ít gel ra tay, cẩn thận nhìn Mập Mạp đang ghé người trên sô pha.
“Bôi lên đi. Ha ha, nhẹ tay chút, ta sợ nhột.”
Tưởng Minh quệt một ít gel lên lưng Mập Mạp, rồi bắt đầu xoa rộng ra khắp lưng, nhu nhu ấn ấn…
“… Sao nó trơn tuột thế?” Mập Mạp lấy tay sờ sờ sau lưng, căn bản ấn cũng không được, đừng nói đến chuyện xoa bóp.
“Ngươi chắc chắn không nghe lầm chứ?”
“… Không đâu, huấn luyện viên nói dầu bôi trơn mà.”
Tưởng Minh lấy quần áo Mập Mạp làm giẻ lau tay, sau đó móc di động trong túi ra.
“Uy! Dương Vũ Thanh, ngươi nói muốn Mập Mạp mát-xa là cần cái gì? Đầu óc ngươi cũng quá là đen tối đi! Dầu bôi trơn, cái đó mà để trét lên người à? Vốn đâu phải dùng cho việc đó, căn bản là mát-xa không được… Cái gì? Dầu olive bôi trơn dưỡng sắc đẹp…”
“……”
Thương cảm cho Dương Vũ Thanh nói còn chưa đủ câu đã phải lo lau mồ hôi đầy đầu. Trong đầu người này chẳng có lấy một góc nhỏ trong sáng, bất cứ cái gì cũng phải liên tưởng đến vấn đề kia à?
“Ta không phải cố ý…” Mập Mạp ngượng ngùng.
“Được rồi, được rồi, đi tắm rửa đi. Ngày mai kêu hắn mua cho ngươi, tối về làm lại.” Cầm nửa tuýp gel bôi trơn trở lại phòng ngủ, ném vào ngăn kéo. Lại nhìn đến hộp Durex lớn bên cạnh… Hình như cũng lâu rồi chưa đi ra ngoài, đêm nay phải tìm chỗ chơi mới được.
Thay một thân quần áo thời trang, bên trong là chiếc áo len cổ tròn màu xám, bên ngoài là chiếc áo khoác đen huyền, phía dưới là chiếc quần tây màu tối nhẹ nhàng.
Mập Mạp tắm xong, đang khoác chiếc áo tắm cỡ bự đi ra thì thấy Tưởng Minh đang sửa sang lại quần áo, chuẩn bị xuất môn.
“Về sớm một chút, trên đường lái xe cũng phải cẩn thận.”
“… Ân.” Tưởng Minh vốn muốn nói đêm nay sẽ không về nhà, kết quả ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đáp ứng hắn. Thôi, mang giày ra ngoài cái đã.
“Mục Kiền, đi uống một chén đi, chỗ cũ…” Cúp điện thoại, Tưởng Minh thở dài. Cái gì đến rồi cũng phải đến thôi, y không phải loại người nhu nhược, nếu đã là nam tử hán đại trượng phu nói yêu được thì cũng nói buông được.
“I love you, hope that you and I…” Trong quán bar dị thường yên tĩnh, một giọng nữ thanh nhã mà ưu thương vang lên nhè nhẹ.
“Thật xin lỗi, chuyện ngày hôm đó…”
“Ta biết, ta đều đã biết.” Mục Kiền cầm lấy ly rượu, khẽ đưa tay.
“Ngươi biết hết? Vậy vì cái gì ngươi còn…” Tưởng Minh bất an nắm chặt ly rượu trong tay.
“Ta đánh cược, cược là ngươi sẽ không tuyệt tình như vậy, sẽ không làm Mục Thị trong tay ta sụp đổ.”
“Tốt lắm! Ngươi thắng.”
“Không, chúng ta đều thua. Ngươi thua cảm tình, mà ta thua thân tình.”
“……” Tưởng Minh không lên tiếng. Đúng, nếu mình vẫn xem hắn như anh trai, chuyện đã không xảy ra.
“Ta không biết, không biết nên lựa chọn thế nào… Lúc ngươi cho người gọi điện đến bắt ta chọn, ta thật sự không còn lựa chọn nào khác. Ngươi có biết, nếu Tiểu Thiên gặp chuyện không may, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, cho nên, ta buông Mục Thị, cũng đem Mục Thị giao cho ngươi…”
“Ngươi đây là đang thương hại ta sao?” Giọng Tưởng Minh nghèn nghẹn, hai mắt đỏ au.
“Không, Mục Thị so với ta mà nói còn quan trọng hơn tính mệnh. Ta đem thứ còn quan trọng hơn tính mạng ta cho ngươi, bởi vì ngươi là anh em so với tính mạng ta còn quan trọng hơn.”
“……” Nốc thẳng một ngụm rượu lớn, trong ngực một mảnh nóng rát. Đến bây giờ y mới hiểu được nhạc chuông di động của Trương Khải Khải có ý tứ gì.
“Người ta yêu không phải người yêu ta. Mỗi phân mỗi tấc trong lòng hắn đều thuộc về một người khác. Hắn thật hạnh phúc, hạnh phúc đến tàn nhẫn, làm cho ta vừa yêu vừa hận, tình yêu của hắn vì sao lại sâu đậm đến như thế cơ chứ…”
Chúng ta, đều là những người đáng thương.