“Lý Tiệp, cút khỏi câu lạc bộ cho ta! Ngươi chính thức bị đuổi việc!” Tưởng Minh ném mạnh đống văn kiện lên bàn. Chết tiệt!
Tưởng Minh cũng không phải loại người phát giận bậy bạ, nhưng hiện tại Mập Mạp vẫn còn đang nằm viện a. Trúng độc nghiêm trọng, viêm tràng dạ dày, còn viêm loét dạ dày nữa. Mà nguyên nhân, đều bởi một mình Lý Tiệp.
Mấy ngày nay vẫn chưa gầy được cân nào làm cho Mập Mạp sốt ruột, liều mạng cố gắng tập luyện. Lý Tiệp biết quan hệ giữa Mập Mạp và ông chủ rất không tồi, nếu nàng có thể giúp Mập Mạp giảm bớt mấy cân mỡ, vậy thì cái vị trí quản lí kia không phải nắm chắc trong tay rồi sao? Sau đó, nàng liền đem mấy viên thuốc giảm béo mình hay dùng đưa cho Mập Mạp…
Vốn dạ dày Mập Mạp đã không được tốt, kết quả lại thêm mấy viên thuốc giảm béo làm nó phản ứng quá mức kịch liệt. Buổi tối bắt đầu tiêu chảy, kéo dài tới tận hừng đông, đến cuối cùng thì không ra được cái gì nữa.
Lúc đầu Tưởng Minh còn tưởng Mập Mạp ăn bậy bạ cái gì làm hỏng bụng, cũng xem như tiêu chảy bình thường, nhưng khi nhìn đến Mập Mạp hết lần này đến lần khác bị giày vò, Tưởng Minh rốt cuộc nhịn không được phủ quần áo đứng lên. Kết quả là thấy Mập Mạp té trên mặt đất, trong bồn cầu toàn máu là máu…
Mập Mạp nằm trong bệnh viện, trên mặt không chút huyết sắc, môi lại tái nhợt doạ người. Dịch dinh dưỡng theo thanh truyền dịch dần dần chảy vào cơ thể hắn.
Tưởng Minh ngồi bên cạnh, trong lòng đủ loại tư vị. Có chút trách móc, có chút chua sót, có chút phẫn nộ, lại có chút đau lòng.
Mập Mạp là bị nước tiểu nghẹn tỉnh, dù sao thì bao nhiêu dịch dinh dưỡng chui vào cơ thể hắn cũng phải tìm đường ra chứ. Sắc trời đã bắt đầu tối, trong phòng bệnh chỉ có một mình hắn. Chậm rãi ngồi dậy, dựa lưng vào gối, nhìn vài bệnh nhân gãy tay hoặc gãy chân bên ngoài phòng bệnh an nhàn tản bộ. Chỉ chốc lát sau, từ hành lang truyền ra tiếng bước chân thình thịch.
Là Tưởng Minh? Không biết vì cái gì, nhưng hắn giống như có thể nghe ra tiếng bước chân ấy, khẳng định là của Tưởng Minh. Quả nhiên, Tưởng Minh bước vào phòng, bật đèn, trên tay còn cầm một chiếc hộp giữ nhiệt.
“Ngươi tỉnh rồi? Trước dậy ăn chút cháo đi, đây là Triệu Trác làm riêng cho ngươi đấy.”
Mập Mạp nhận cái hộp giữ nhiệt mở ra, tràn vào mũi là hương gạo nhè nhẹ. Cầm lấy muỗng đang muốn ăn thì: “Ngươi chưa ăn cơm à?”
“A? Chưa, chưa ăn. Đợi lát nữa ta ra ngoài mua cơm.”
“Nga.” Dưới ánh nhìn chăm chú của Tưởng Minh, Mập Mạp ăn xong cháo, bụng cũng dễ chịu hơn hẳn, trong dạ dày là một mảnh ấm áp.
“Ta đây đi trước…” Tưởng Minh thu dọn chiếc hộp giữ nhiệt.
“Ân.”
Tưởng Minh đi rồi Mập Mạp lại càng nhàm chán. Mang giày, xuống giường, bắt đầu đi dạo qua những dải hành lang quanh co uốn khúc trong bệnh viện.
“Anh bự (vâng, em nó gọi Mập Mạp là “đại ca ca” đấy a), anh có thể giúp em một chút không?” Góc áo Mập Mạp bị người nắm lấy, khi hắn sửng sốt quay đầu lại thì bắt gặp một tiểu hài tử khoảng 5-6 tuổi, đang trừng một đôi mắt to trong suốt như thuỷ tinh, vô tội nhìn nhìn Mập Mạp.
Đầu Mập Mạp như muốn choáng váng. Nhiều năm trước cũng từng có một đứa bé thích nắm góc áo hắn, luôn miệng gọi “ca ca, ôm một cái”, không thì “ca ca, hái trái cây đi”… rồi làm rớt luôn một đống trái cây ngay lúc hắn đang rửa sạch.
“Anh bự, anh bự ơi…”
“Có chuyện gì thì nói đi, xem anh có thể giúp gì cho em được.”
“Vậy anh có thể cho anh trai em một ít máu được không? Mẹ em nói anh trai bị bệnh bạch cầu, nếu máu anh ấy biến thành màu trắng thì anh sẽ chết. Em cũng muốn lấy một ít máu cho anh trai, nhưng là bác sĩ nói máu của em với máu của anh ấy không giống nhau, không thể dùng. Anh bự có thể cho anh trai em một ít máu được không?”
Mập Mạp sửng sốt: “Hảo, anh bự sẽ hiến máu cho anh trai em.”
“Nga, thật tốt quá! Anh là người thứ 100 hiến máu giúp anh trai em nga.” Tiểu hài tử vui mừng cười rộ lên, hai ánh mắt cũng biến thành hình trăng khuyết cong cong.
Mập Mạp nhịn không được, cúi xuống ôm bé lên: “Anh trai em ở đâu? Dẫn anh đi nhìn cái nào.”
Tiểu hài tử ôm cổ Mập Mạp, bẹp một nụ hôn lên mặt hắn: “Ở ngay đằng trước kìa.”
Mập Mạp ở gian phòng trong cùng của khu cách ly tìm được anh trai thằng bé, so với em nó không lớn hơn bao nhiêu, đang yên lặng nằm trên giường bệnh, cái đầu trọc lóc thuyết minh cơ thể đã trải qua hoá trị. Làn da trắng đến mức phi nhân loại, hốc mắt hõm sâu, cả người gầy yếu như chỉ còn bộ khung xương.
Mập Mạp giao tiểu hài tử cho cha mẹ nó, tiện thể hỏi thăm nơi nào có xét nghiệm máu để xem có hợp để ghép tuỷ hay không. Cha mẹ tiểu hài tử rối rít cảm tạ, còn kính Mập Mạp một cái hành lễ, làm cho hắn ngượng ngùng khôn tả.
Lên lầu ba, đến phòng xét nghiệm máu, rút 100cc máu đi xét nghiệm. Nếu tuỷ phù hợp như đã nói, Mập Mạp chỉ cần dâng ra một phần tuỷ nhỏ xíu của mình là có thể cứu sống một sinh mạng. Kết quả phải ngày mai mới có, cho nên Mập Mạp ở lại hàn huyên vài câu với mấy vị bác sĩ. Lúc vừa chuẩn bị đi thì…
“Mập Mạp! Ngươi… ngươi như thế nào lại chạy đến chỗ này?” Tưởng Minh dựa vào cửa mà thở phì phò.
“Ngươi như thế nào lại trở lại?” Mập Mạp ngạc nhiên nhìn Tưởng Minh.
“Ta lo lắng sức khoẻ của ta.”
“Ta đến đây hiến ít máu, trước tiên phải xét nghiệm một chút, nếu tuỷ phù hợp thì ta có thể cứu một đứa nhỏ a.”
“Phải không? Vậy ta đây cũng thử xem.” Vén tay áo, cắn chặt răng, nhắm nghiền mắt.
Bác sĩ rất vui mừng, gần đây thật nhiều người có lòng hảo tâm nha!
Lấy máu xong, Tưởng Minh cơ hồ ngồi liệt trên ghế. Y đã quên mất mình thường xuyên bị chóng mặt do thiếu máu…
Sau đó, trên hành lang bệnh viện, mọi người được chứng kiến một màn quỷ dị: Một anh mập mặc trang phục bệnh nhân đang giúp đỡ một người nam nhân chầm chậm mà đi.
“Mập Mạp…”
“Ân?”
“Mập Mạp…”
“Có chuyện gì?”
“Mập Mạp… Hai ta cũng là chưa có người nào muốn… Không bằng, không bằng hai chúng ta cố gắng chắp vá lẫn nhau đi…” Nói xong Tưởng Minh kéo kéo cổ áo Mập Mạp, cười đến mức cả người run run.
“Đừng có lộn xộn không ta mặc kệ ngươi a!” Vốn đang bệnh cơ thể không có lực, Tưởng Minh đúng là rất phiền phức.
“Hắc hắc… Được rồi.” Vựng hồ hồ mà dựa vào lưng Mập Mạp, lại không hề hay biết Mập Mạp vì một câu vừa rồi của y mà rối rắm không ngớt.
Y là đang nói giỡn nhỉ? Ừ, chắc chắn là đang nói giỡn! Y đẹp trai anh tuấn như thế, làm sao lại không có ai muốn theo, chính hắn mới là cái dạng không người thèm muốn. Mà cho dù… cho dù y chưa có người yêu, hai nam nhân cũng không có cách nào cùng một chỗ đi? Cái kia kh6ong được thế nhân tán thành, là cấm kị…
Tưởng Minh cũng quang vinh thay một thân quần áo bệnh nhân, hai người cùng làm bạn trong gian phòng bệnh.
“Ê, Mập Mạp, ta muốn ăn táo. Chú gọt quả táo cho anh ăn nào!” Tưởng Minh nằm trên giường phơi nắng, đung đua chân, khe khẽ ngâm nga một tiểu khúc. Lão nhân gia y đến bệnh viện hưởng thụ cũng thật thoải mái nha!
Mập Mạp cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt vỏ.
“Không đúng, gọt mỏng vỏ thôi. Đúng rồi, chậm một chút… Ai nha! Ngu ngốc!” Nhìn quả táo bị gọt cho gồ ghề, Tưởng Minh bất mãn nhận lấy, cắm một ngụm.
Thật sự là, hầu hạ y khó hơn lên trời mà! Mập Mạp không để ý đến người nào đó nữa, chọn một quả táo, cứ để nguyên vỏ mà cắn ăn.
Tưởng Minh bĩu môi, cầm lấy một quyển sách nhàn nhã xem. Không khí giữa hai người lúc đó phá lệ ấm áp, trừ bỏ âm thanh Mập Mạp cắn táo rôm rốp.
“Lý Tiệp, cút khỏi câu lạc bộ cho ta! Ngươi chính thức bị đuổi việc!” Tưởng Minh ném mạnh đống văn kiện lên bàn. Chết tiệt!
Tưởng Minh cũng không phải loại người phát giận bậy bạ, nhưng hiện tại Mập Mạp vẫn còn đang nằm viện a. Trúng độc nghiêm trọng, viêm tràng dạ dày, còn viêm loét dạ dày nữa. Mà nguyên nhân, đều bởi một mình Lý Tiệp.
Mấy ngày nay vẫn chưa gầy được cân nào làm cho Mập Mạp sốt ruột, liều mạng cố gắng tập luyện. Lý Tiệp biết quan hệ giữa Mập Mạp và ông chủ rất không tồi, nếu nàng có thể giúp Mập Mạp giảm bớt mấy cân mỡ, vậy thì cái vị trí quản lí kia không phải nắm chắc trong tay rồi sao? Sau đó, nàng liền đem mấy viên thuốc giảm béo mình hay dùng đưa cho Mập Mạp…
Vốn dạ dày Mập Mạp đã không được tốt, kết quả lại thêm mấy viên thuốc giảm béo làm nó phản ứng quá mức kịch liệt. Buổi tối bắt đầu tiêu chảy, kéo dài tới tận hừng đông, đến cuối cùng thì không ra được cái gì nữa.
Lúc đầu Tưởng Minh còn tưởng Mập Mạp ăn bậy bạ cái gì làm hỏng bụng, cũng xem như tiêu chảy bình thường, nhưng khi nhìn đến Mập Mạp hết lần này đến lần khác bị giày vò, Tưởng Minh rốt cuộc nhịn không được phủ quần áo đứng lên. Kết quả là thấy Mập Mạp té trên mặt đất, trong bồn cầu toàn máu là máu…
Mập Mạp nằm trong bệnh viện, trên mặt không chút huyết sắc, môi lại tái nhợt doạ người. Dịch dinh dưỡng theo thanh truyền dịch dần dần chảy vào cơ thể hắn.
Tưởng Minh ngồi bên cạnh, trong lòng đủ loại tư vị. Có chút trách móc, có chút chua sót, có chút phẫn nộ, lại có chút đau lòng.
Mập Mạp là bị nước tiểu nghẹn tỉnh, dù sao thì bao nhiêu dịch dinh dưỡng chui vào cơ thể hắn cũng phải tìm đường ra chứ. Sắc trời đã bắt đầu tối, trong phòng bệnh chỉ có một mình hắn. Chậm rãi ngồi dậy, dựa lưng vào gối, nhìn vài bệnh nhân gãy tay hoặc gãy chân bên ngoài phòng bệnh an nhàn tản bộ. Chỉ chốc lát sau, từ hành lang truyền ra tiếng bước chân thình thịch.
Là Tưởng Minh? Không biết vì cái gì, nhưng hắn giống như có thể nghe ra tiếng bước chân ấy, khẳng định là của Tưởng Minh. Quả nhiên, Tưởng Minh bước vào phòng, bật đèn, trên tay còn cầm một chiếc hộp giữ nhiệt.
“Ngươi tỉnh rồi? Trước dậy ăn chút cháo đi, đây là Triệu Trác làm riêng cho ngươi đấy.”
Mập Mạp nhận cái hộp giữ nhiệt mở ra, tràn vào mũi là hương gạo nhè nhẹ. Cầm lấy muỗng đang muốn ăn thì: “Ngươi chưa ăn cơm à?”
“A? Chưa, chưa ăn. Đợi lát nữa ta ra ngoài mua cơm.”
“Nga.” Dưới ánh nhìn chăm chú của Tưởng Minh, Mập Mạp ăn xong cháo, bụng cũng dễ chịu hơn hẳn, trong dạ dày là một mảnh ấm áp.
“Ta đây đi trước…” Tưởng Minh thu dọn chiếc hộp giữ nhiệt.
“Ân.”
Tưởng Minh đi rồi Mập Mạp lại càng nhàm chán. Mang giày, xuống giường, bắt đầu đi dạo qua những dải hành lang quanh co uốn khúc trong bệnh viện.
“Anh bự (vâng, em nó gọi Mập Mạp là “đại ca ca” đấy a), anh có thể giúp em một chút không?” Góc áo Mập Mạp bị người nắm lấy, khi hắn sửng sốt quay đầu lại thì bắt gặp một tiểu hài tử khoảng - tuổi, đang trừng một đôi mắt to trong suốt như thuỷ tinh, vô tội nhìn nhìn Mập Mạp.
Đầu Mập Mạp như muốn choáng váng. Nhiều năm trước cũng từng có một đứa bé thích nắm góc áo hắn, luôn miệng gọi “ca ca, ôm một cái”, không thì “ca ca, hái trái cây đi”… rồi làm rớt luôn một đống trái cây ngay lúc hắn đang rửa sạch.
“Anh bự, anh bự ơi…”
“Có chuyện gì thì nói đi, xem anh có thể giúp gì cho em được.”
“Vậy anh có thể cho anh trai em một ít máu được không? Mẹ em nói anh trai bị bệnh bạch cầu, nếu máu anh ấy biến thành màu trắng thì anh sẽ chết. Em cũng muốn lấy một ít máu cho anh trai, nhưng là bác sĩ nói máu của em với máu của anh ấy không giống nhau, không thể dùng. Anh bự có thể cho anh trai em một ít máu được không?”
Mập Mạp sửng sốt: “Hảo, anh bự sẽ hiến máu cho anh trai em.”
“Nga, thật tốt quá! Anh là người thứ hiến máu giúp anh trai em nga.” Tiểu hài tử vui mừng cười rộ lên, hai ánh mắt cũng biến thành hình trăng khuyết cong cong.
Mập Mạp nhịn không được, cúi xuống ôm bé lên: “Anh trai em ở đâu? Dẫn anh đi nhìn cái nào.”
Tiểu hài tử ôm cổ Mập Mạp, bẹp một nụ hôn lên mặt hắn: “Ở ngay đằng trước kìa.”
Mập Mạp ở gian phòng trong cùng của khu cách ly tìm được anh trai thằng bé, so với em nó không lớn hơn bao nhiêu, đang yên lặng nằm trên giường bệnh, cái đầu trọc lóc thuyết minh cơ thể đã trải qua hoá trị. Làn da trắng đến mức phi nhân loại, hốc mắt hõm sâu, cả người gầy yếu như chỉ còn bộ khung xương.
Mập Mạp giao tiểu hài tử cho cha mẹ nó, tiện thể hỏi thăm nơi nào có xét nghiệm máu để xem có hợp để ghép tuỷ hay không. Cha mẹ tiểu hài tử rối rít cảm tạ, còn kính Mập Mạp một cái hành lễ, làm cho hắn ngượng ngùng khôn tả.
Lên lầu ba, đến phòng xét nghiệm máu, rút cc máu đi xét nghiệm. Nếu tuỷ phù hợp như đã nói, Mập Mạp chỉ cần dâng ra một phần tuỷ nhỏ xíu của mình là có thể cứu sống một sinh mạng. Kết quả phải ngày mai mới có, cho nên Mập Mạp ở lại hàn huyên vài câu với mấy vị bác sĩ. Lúc vừa chuẩn bị đi thì…
“Mập Mạp! Ngươi… ngươi như thế nào lại chạy đến chỗ này?” Tưởng Minh dựa vào cửa mà thở phì phò.
“Ngươi như thế nào lại trở lại?” Mập Mạp ngạc nhiên nhìn Tưởng Minh.
“Ta lo lắng sức khoẻ của ta.”
“Ta đến đây hiến ít máu, trước tiên phải xét nghiệm một chút, nếu tuỷ phù hợp thì ta có thể cứu một đứa nhỏ a.”
“Phải không? Vậy ta đây cũng thử xem.” Vén tay áo, cắn chặt răng, nhắm nghiền mắt.
Bác sĩ rất vui mừng, gần đây thật nhiều người có lòng hảo tâm nha!
Lấy máu xong, Tưởng Minh cơ hồ ngồi liệt trên ghế. Y đã quên mất mình thường xuyên bị chóng mặt do thiếu máu…
Sau đó, trên hành lang bệnh viện, mọi người được chứng kiến một màn quỷ dị: Một anh mập mặc trang phục bệnh nhân đang giúp đỡ một người nam nhân chầm chậm mà đi.
“Mập Mạp…”
“Ân?”
“Mập Mạp…”
“Có chuyện gì?”
“Mập Mạp… Hai ta cũng là chưa có người nào muốn… Không bằng, không bằng hai chúng ta cố gắng chắp vá lẫn nhau đi…” Nói xong Tưởng Minh kéo kéo cổ áo Mập Mạp, cười đến mức cả người run run.
“Đừng có lộn xộn không ta mặc kệ ngươi a!” Vốn đang bệnh cơ thể không có lực, Tưởng Minh đúng là rất phiền phức.
“Hắc hắc… Được rồi.” Vựng hồ hồ mà dựa vào lưng Mập Mạp, lại không hề hay biết Mập Mạp vì một câu vừa rồi của y mà rối rắm không ngớt.
Y là đang nói giỡn nhỉ? Ừ, chắc chắn là đang nói giỡn! Y đẹp trai anh tuấn như thế, làm sao lại không có ai muốn theo, chính hắn mới là cái dạng không người thèm muốn. Mà cho dù… cho dù y chưa có người yêu, hai nam nhân cũng không có cách nào cùng một chỗ đi? Cái kia khong được thế nhân tán thành, là cấm kị…
Tưởng Minh cũng quang vinh thay một thân quần áo bệnh nhân, hai người cùng làm bạn trong gian phòng bệnh.
“Ê, Mập Mạp, ta muốn ăn táo. Chú gọt quả táo cho anh ăn nào!” Tưởng Minh nằm trên giường phơi nắng, đung đua chân, khe khẽ ngâm nga một tiểu khúc. Lão nhân gia y đến bệnh viện hưởng thụ cũng thật thoải mái nha!
Mập Mạp cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt vỏ.
“Không đúng, gọt mỏng vỏ thôi. Đúng rồi, chậm một chút… Ai nha! Ngu ngốc!” Nhìn quả táo bị gọt cho gồ ghề, Tưởng Minh bất mãn nhận lấy, cắm một ngụm.
Thật sự là, hầu hạ y khó hơn lên trời mà! Mập Mạp không để ý đến người nào đó nữa, chọn một quả táo, cứ để nguyên vỏ mà cắn ăn.
Tưởng Minh bĩu môi, cầm lấy một quyển sách nhàn nhã xem. Không khí giữa hai người lúc đó phá lệ ấm áp, trừ bỏ âm thanh Mập Mạp cắn táo rôm rốp.