An Tạp đi rồi, không có ai bồi Tưởng Minh uống rượu… Đang buồn bực, chợt y nghĩ đến một người thế là điện thoại cho hắn liền.
“Uy, Văn Ái Khanh, uống rượu, đi không?”
“Được! Chờ đấy, ta đến liền.”
Cúp điện thoại, thay quần áo chuẩn bị xuất môn.
Mập Mạp nhìn thấy, vừa định nói câu nên sớm trở về, nhưng hắn có tư cách gì mà nói đâu. Thế là Mập Mạp trong tâm trạng phiền muộn không rõ nguyên do thay quần áo, bắt đầu sắp xếp mấy thứ hôm nay mới mua, cái nào của Tưởng Minh thì cất vào ngăn tủ cho y, cái nào của hắn thì xếp lại bỏ gọn vào trong tủ quần áo.
Tưởng Minh đạp chân ga. Chết tiệt! Thấy người khác phái là quên mất nhân tính, Mập Mạp chết tiệt! Mệt mình còn chiếu cố hắn như vậy, mua cho hắn cái này cái kia, vậy mà thấy cái nữa nhân kia liền đem mình quăng ra sau đầu… Bình thường lúc y ra ngoài đều nói cái gì mà phải lái xe cẩn thận, sớm trở về, v.v. còn hôm nay một chữ cũng chưa ra khỏi miệng. Cũng đúng, mình với hắn cũng chả có quan hệ gì, dựa vào cái gì hắn phải chăm sóc mình chứ! Hừ, thật là…
Tưởng Minh chẳng biết vì sao bỗng dâng lên một cơn giận vô cớ. Đã đến quán bar, dừng xe thôi. Lúc xuống xe, y sập cánh cửa xe đánh rầm một cái, làm cái xe rên lên sợ hãi.
“Làm sao vậy, ra khỏi nhà đạp phải phân chó à?” Văn Ái Khanh nhìn đến cái mặt thối của Tưởng Minh, trêu đùa một câu.
“Ừ, đạp phải một đống lớn!”
“Thật hay giả?” Văn Ái Khanh đang nâng ly thiếu chút nữa đã phun ra.
“Ngươi bị ngu ngốc à?” Cho hắn một cái liếc mắt xem thường, Tưởng Minh rầu rĩ gọi rượu.
“Kháo! Bị người ta đá hay sao mà giận đến như vậy?”
Tưởng Minh không thèm để ý đến hắn.
“Uy, ta chỉ là nói giỡn thôi. Làm sao vậy? Tức giận thật à?”
“Không… Chỉ là có chuyện nghĩ không ra.”
“Chuyện gì mà nghĩ không ra? Nói đi, ta nghĩ giúp ngươi. Hai người dù sao cũng tốt hơn một người a.”
“Ân… Chính là, nếu, ta là nói nếu như, ngươi có một người bạn tốt, một người bạn phi thường cực kì tốt, cùng sống với ngươi một nhà. Hắn giặt quần áo cho ngươi, nấu cơm cho ngươi, lúc ngươi ra ngoài sẽ đặc biệt dặn ngươi mặc thêm áo khoác, lúc ngươi phát sốt sẽ cõng ngươi đến bệnh viện, lúc ngươi uống say ói ra hắn sẽ thu dọn… Người như vậy…”
“Dừng! Ngươi là đang nói đến mẹ ngươi?”
“……”
“Được rồi, nói tiếp đi.”
“… Ngươi quen cùng một chỗ với hắn, bởi vì hắn không quan tâm mà phiền não, bởi vì hắn có bạn gái mà phẫn nộ… Ngươi nói xem hai người bọn họ là có quan hệ thế nào?” Nói xong, Tưởng Minh bất giác nhớ lại từng chút từng chút cuộc sống của hai người bọn họ.
“Ngươi… đang nói tới BF của ngươi?” Văn Ái Khanh thật cẩn thận hỏi, chỉ sợ lại chọc vào dùng dầu của Tưởng Minh.
Tưởng Minh lắc đầu, chán nản uống rượu.
“Trời hỡi! Ta nghĩ không ra còn có ai có thể đối tốt với ngươi như vậy… Nếu không phải bf, vậy ta chỉ có thể nói hắn yêu ngươi đủ sâu. Nếu mà có người đối với ta như vậy, ta cam chịu bị hắn đặt dưới thân!”
“Cái gì?” Tưởng Minh sửng sốt, y đứng bật dậy làm cái bàn rung rinh, ly rượu sóng sánh tràn cả ra ngoài.
“Uy! Ngươi phát điên cái gì vậy?” Văn Ái Khanh vội vàng bảo vệ ly rượu của mình, lấy khăn giấy lau đi vết rượu hoen trên áo. Một cái áo này cũng vài ngàn tệ, giờ hay lắm, tắm trong rượu rồi.
“Xin lỗi, ta có việc phải đi trước.” Nói xong Tưởng Minh liền chạy biến ra ngoài.
Văn Ái Khanh vẫn đang ngồi kia, nhìn mặt rượu lay động trong ly, ngây ngốc suy nghĩ: hình như cũng có người đối với mình như thế, nhưng là hắn không chắc cái đó là tình thương của cha hay là cái gì khác…
Ngày đó hắn bị tóm vào đồn cảnh sát, hơn nửa đêm thật tìm không ra một ai có thể đến giúp hắn nộp tiền bảo lãnh, hắn bất đắc dĩ đành phải gọi điện cho người kia.
Người kia là cha hắn, cũng không phải cha ruột, mà là cha nuôi. Năm hắn 6 tuổi, nam nhân ấy nhận hắn về nhà nuôi.
Hắn nhớ mang máng đó là một chiều thu chạng vạng, hắn đang chơi đùa với các bạn ở cô nhi viện thì một người nam nhân cao lớn soái khí vươn tay nói với hắn: “Theo ba ba về nhà…”
Gọi người ấy là cha nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng chưa từng xem người đó là cha mà đối đãi. Yêu người ấy lâu như vậy nhưng chưa bao giờ hắn được đáp lại, hắn từng nghĩ sẽ cam chịu với quan hệ cha con cả đời, nhưng lời nói của Tưởng Minh đã thức tỉnh hắn. Người kia đối với hắn nếu không chỉ có tình thương của cha, vậy còn thứ tình cảm gì nữa? Dù sao ngày hôm đó lúc nộp tiền bảo lãnh cho hắn, người ấy sinh khí thật sự lớn a… Là ghen hay là cảm xúc khác? Hắn không thể cứ buông tha như vậy!
“Phục vụ, thêm ly nữa.”
Tưởng Minh vừa lái xe, vừa đối với phát hiện ban nãy của mình mà hưng phấn không thôi. Mập Mạp thích mình? Mập Mạp yêu mình? Đúng vậy, hắn nhất định là yêu mình nên mới chăm sóc mình như thế.
Một khi nghĩ đến anh chàng Mập Mạp ngốc nghếch mà ôn nhu kia thích mình, Tưởng Minh liền vui vẻ không khép miệng lại được. Một lát nữa nên nói với hắn cái gì đây?
“Mập Mạp, ngươi có thích ta hay không?” Có phải quá trực tiếp hay không? Da mặt y cũng không dày được như vậy.
“Mập Mạp, ngươi thích ta sao?” Ôi chao, rất đàn bà! Đường đường một đấng nam nhi đi õng ẹo siết tay, rất ghê tởm! Bằng không cứ nói rõ với hắn, hắn nhận liền nhận, không nhận thì bỏ đi, có cái gì đâu…
Tuy rằng nghĩ trong đầu là thế, nhưng hành động được lại cần đến dũng khí – thứ Tưởng Minh luôn thiếu. Vất vả một hồi mới thu hết can đảm, Tưởng Minh rốt cuộc muốn hành động.
Ở trong xe hít sâu mười cái, còn cẩn thận nhìn gương xem mặt mình có phong lưu phóng khoáng hay không… Xác định kiểu tóc không hề rối, khoé mắt không có ghèn, trên răng cũng không dính đồ ăn, Tưởng Minh mở cửa xe, bước chân về phía câu lạc bộ.
Đột nhiên, hai bóng người xa xa khiến Tưởng Minh chú ý. Y lặng lẽ trốn sau chiếc xe, nhìn bóng dáng hai người đang chậm rãi đi về phía câu lạc bộ.
“Hân, ngươi chừng nào mới có thể dọn ra? Kì thật ngươi không cần giảm béo, ta cũng không để ý chuyện ngươi béo. Thật sự!”
Mập Mạp ngây ngô cười.
“Không được, ta đã đáp ứng Tưởng Minh đợi giảm béo xong mới rời đi. Ngươi chờ thêm vài tháng là được rồi.”
“Vì cái gì phải nghe lời Tưởng Minh kia a? Được rồi, vậy ngươi cố gắng giảm béo.” Lý Tuyết ngừng nói, ôm lấy cổ Trữ Hân “chụt” một phát trên môi hắn, sau đó buông cái người còn đang phát ngốc ra chạy mất.
Mập Mạp vuốt môi, đây là hôn? Son môi của Lý Tuyết in lên môi Mập Mạp, hắn nhíu nhíu mày, lấy tay lau. Hình như không tốt như hắn vẫn tưởng tượng…
Tưởng Minh trốn sau chiếc xe bất giác ôm đầu, răng cắn vào môi lúc nào không biết.
Thấy Mập Mạp đã đi, y bước ra khỏi chỗ trốn, đá một cước vào chiếc xe, lưu lại một mình chiếc xe tội nghiệp, nghênh ngang rời đi.
Mập Mạp lên lầu, mở cửa phòng, không thấy Tưởng Minh đâu thì rất kì quái. Vừa rồi rõ ràng thấy xe của y, mà người thì lại không thấy bóng dáng?
An Tạp đi rồi, không có ai bồi Tưởng Minh uống rượu… Đang buồn bực, chợt y nghĩ đến một người thế là điện thoại cho hắn liền.
“Uy, Văn Ái Khanh, uống rượu, đi không?”
“Được! Chờ đấy, ta đến liền.”
Cúp điện thoại, thay quần áo chuẩn bị xuất môn.
Mập Mạp nhìn thấy, vừa định nói câu nên sớm trở về, nhưng hắn có tư cách gì mà nói đâu. Thế là Mập Mạp trong tâm trạng phiền muộn không rõ nguyên do thay quần áo, bắt đầu sắp xếp mấy thứ hôm nay mới mua, cái nào của Tưởng Minh thì cất vào ngăn tủ cho y, cái nào của hắn thì xếp lại bỏ gọn vào trong tủ quần áo.
Tưởng Minh đạp chân ga. Chết tiệt! Thấy người khác phái là quên mất nhân tính, Mập Mạp chết tiệt! Mệt mình còn chiếu cố hắn như vậy, mua cho hắn cái này cái kia, vậy mà thấy cái nữa nhân kia liền đem mình quăng ra sau đầu… Bình thường lúc y ra ngoài đều nói cái gì mà phải lái xe cẩn thận, sớm trở về, v.v. còn hôm nay một chữ cũng chưa ra khỏi miệng. Cũng đúng, mình với hắn cũng chả có quan hệ gì, dựa vào cái gì hắn phải chăm sóc mình chứ! Hừ, thật là…
Tưởng Minh chẳng biết vì sao bỗng dâng lên một cơn giận vô cớ. Đã đến quán bar, dừng xe thôi. Lúc xuống xe, y sập cánh cửa xe đánh rầm một cái, làm cái xe rên lên sợ hãi.
“Làm sao vậy, ra khỏi nhà đạp phải phân chó à?” Văn Ái Khanh nhìn đến cái mặt thối của Tưởng Minh, trêu đùa một câu.
“Ừ, đạp phải một đống lớn!”
“Thật hay giả?” Văn Ái Khanh đang nâng ly thiếu chút nữa đã phun ra.
“Ngươi bị ngu ngốc à?” Cho hắn một cái liếc mắt xem thường, Tưởng Minh rầu rĩ gọi rượu.
“Kháo! Bị người ta đá hay sao mà giận đến như vậy?”
Tưởng Minh không thèm để ý đến hắn.
“Uy, ta chỉ là nói giỡn thôi. Làm sao vậy? Tức giận thật à?”
“Không… Chỉ là có chuyện nghĩ không ra.”
“Chuyện gì mà nghĩ không ra? Nói đi, ta nghĩ giúp ngươi. Hai người dù sao cũng tốt hơn một người a.”
“Ân… Chính là, nếu, ta là nói nếu như, ngươi có một người bạn tốt, một người bạn phi thường cực kì tốt, cùng sống với ngươi một nhà. Hắn giặt quần áo cho ngươi, nấu cơm cho ngươi, lúc ngươi ra ngoài sẽ đặc biệt dặn ngươi mặc thêm áo khoác, lúc ngươi phát sốt sẽ cõng ngươi đến bệnh viện, lúc ngươi uống say ói ra hắn sẽ thu dọn… Người như vậy…”
“Dừng! Ngươi là đang nói đến mẹ ngươi?”
“……”
“Được rồi, nói tiếp đi.”
“… Ngươi quen cùng một chỗ với hắn, bởi vì hắn không quan tâm mà phiền não, bởi vì hắn có bạn gái mà phẫn nộ… Ngươi nói xem hai người bọn họ là có quan hệ thế nào?” Nói xong, Tưởng Minh bất giác nhớ lại từng chút từng chút cuộc sống của hai người bọn họ.
“Ngươi… đang nói tới BF của ngươi?” Văn Ái Khanh thật cẩn thận hỏi, chỉ sợ lại chọc vào dùng dầu của Tưởng Minh.
Tưởng Minh lắc đầu, chán nản uống rượu.
“Trời hỡi! Ta nghĩ không ra còn có ai có thể đối tốt với ngươi như vậy… Nếu không phải bf, vậy ta chỉ có thể nói hắn yêu ngươi đủ sâu. Nếu mà có người đối với ta như vậy, ta cam chịu bị hắn đặt dưới thân!”
“Cái gì?” Tưởng Minh sửng sốt, y đứng bật dậy làm cái bàn rung rinh, ly rượu sóng sánh tràn cả ra ngoài.
“Uy! Ngươi phát điên cái gì vậy?” Văn Ái Khanh vội vàng bảo vệ ly rượu của mình, lấy khăn giấy lau đi vết rượu hoen trên áo. Một cái áo này cũng vài ngàn tệ, giờ hay lắm, tắm trong rượu rồi.
“Xin lỗi, ta có việc phải đi trước.” Nói xong Tưởng Minh liền chạy biến ra ngoài.
Văn Ái Khanh vẫn đang ngồi kia, nhìn mặt rượu lay động trong ly, ngây ngốc suy nghĩ: hình như cũng có người đối với mình như thế, nhưng là hắn không chắc cái đó là tình thương của cha hay là cái gì khác…
Ngày đó hắn bị tóm vào đồn cảnh sát, hơn nửa đêm thật tìm không ra một ai có thể đến giúp hắn nộp tiền bảo lãnh, hắn bất đắc dĩ đành phải gọi điện cho người kia.
Người kia là cha hắn, cũng không phải cha ruột, mà là cha nuôi. Năm hắn tuổi, nam nhân ấy nhận hắn về nhà nuôi.
Hắn nhớ mang máng đó là một chiều thu chạng vạng, hắn đang chơi đùa với các bạn ở cô nhi viện thì một người nam nhân cao lớn soái khí vươn tay nói với hắn: “Theo ba ba về nhà…”
Gọi người ấy là cha nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng chưa từng xem người đó là cha mà đối đãi. Yêu người ấy lâu như vậy nhưng chưa bao giờ hắn được đáp lại, hắn từng nghĩ sẽ cam chịu với quan hệ cha con cả đời, nhưng lời nói của Tưởng Minh đã thức tỉnh hắn. Người kia đối với hắn nếu không chỉ có tình thương của cha, vậy còn thứ tình cảm gì nữa? Dù sao ngày hôm đó lúc nộp tiền bảo lãnh cho hắn, người ấy sinh khí thật sự lớn a… Là ghen hay là cảm xúc khác? Hắn không thể cứ buông tha như vậy!
“Phục vụ, thêm ly nữa.”
Tưởng Minh vừa lái xe, vừa đối với phát hiện ban nãy của mình mà hưng phấn không thôi. Mập Mạp thích mình? Mập Mạp yêu mình? Đúng vậy, hắn nhất định là yêu mình nên mới chăm sóc mình như thế.
Một khi nghĩ đến anh chàng Mập Mạp ngốc nghếch mà ôn nhu kia thích mình, Tưởng Minh liền vui vẻ không khép miệng lại được. Một lát nữa nên nói với hắn cái gì đây?
“Mập Mạp, ngươi có thích ta hay không?” Có phải quá trực tiếp hay không? Da mặt y cũng không dày được như vậy.
“Mập Mạp, ngươi thích ta sao?” Ôi chao, rất đàn bà! Đường đường một đấng nam nhi đi õng ẹo siết tay, rất ghê tởm! Bằng không cứ nói rõ với hắn, hắn nhận liền nhận, không nhận thì bỏ đi, có cái gì đâu…
Tuy rằng nghĩ trong đầu là thế, nhưng hành động được lại cần đến dũng khí – thứ Tưởng Minh luôn thiếu. Vất vả một hồi mới thu hết can đảm, Tưởng Minh rốt cuộc muốn hành động.
Ở trong xe hít sâu mười cái, còn cẩn thận nhìn gương xem mặt mình có phong lưu phóng khoáng hay không… Xác định kiểu tóc không hề rối, khoé mắt không có ghèn, trên răng cũng không dính đồ ăn, Tưởng Minh mở cửa xe, bước chân về phía câu lạc bộ.
Đột nhiên, hai bóng người xa xa khiến Tưởng Minh chú ý. Y lặng lẽ trốn sau chiếc xe, nhìn bóng dáng hai người đang chậm rãi đi về phía câu lạc bộ.
“Hân, ngươi chừng nào mới có thể dọn ra? Kì thật ngươi không cần giảm béo, ta cũng không để ý chuyện ngươi béo. Thật sự!”
Mập Mạp ngây ngô cười.
“Không được, ta đã đáp ứng Tưởng Minh đợi giảm béo xong mới rời đi. Ngươi chờ thêm vài tháng là được rồi.”
“Vì cái gì phải nghe lời Tưởng Minh kia a? Được rồi, vậy ngươi cố gắng giảm béo.” Lý Tuyết ngừng nói, ôm lấy cổ Trữ Hân “chụt” một phát trên môi hắn, sau đó buông cái người còn đang phát ngốc ra chạy mất.
Mập Mạp vuốt môi, đây là hôn? Son môi của Lý Tuyết in lên môi Mập Mạp, hắn nhíu nhíu mày, lấy tay lau. Hình như không tốt như hắn vẫn tưởng tượng…
Tưởng Minh trốn sau chiếc xe bất giác ôm đầu, răng cắn vào môi lúc nào không biết.
Thấy Mập Mạp đã đi, y bước ra khỏi chỗ trốn, đá một cước vào chiếc xe, lưu lại một mình chiếc xe tội nghiệp, nghênh ngang rời đi.
Mập Mạp lên lầu, mở cửa phòng, không thấy Tưởng Minh đâu thì rất kì quái. Vừa rồi rõ ràng thấy xe của y, mà người thì lại không thấy bóng dáng?