Ăn xong bữa trưa, vốn Mập Mạp đang tính quay về câu lạc bộ, thế nhưng đầy một bụng nghi vấn khiến hắn quyết định ở lại một đêm xem sao, biết đâu chừng tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lại gọi điện cho Tưởng Minh thêm lần nữa, thế nhưng vẫn chẳng có người nào tiếp máy. Mập Mạp có chút sốt ruột, trở về câu lạc bộ thì phát hiện Tưởng Minh không có ở đây. Vậy người đi đâu rồi?
“Ta với Trương Khải Khải… chia tay rồi.” Tạ Cường cầm ly rượu lên nốc một ngụm rõ to.
“Cái gì? Ngươi con mẹ nó lúc trước cam đoan với ta cái gì, còn nhớ không? Hả? Ngươi nói đi?” Vốn trong lòng Tưởng Minh đã có sẵn lửa giận mà chưa tìm ra chỗ nào để trút, vừa lúc Tạ Cường đáng thương dâng mình lên họng súng.
“Mẹ nó! Ngươi nghĩ ta muốn thế à?” Cạch một tiếng, cái ly bị quăng lên mặt bàn. Gương mặt Tạ Cường đầy vẻ bi thống.
“Thế… vì sao lại tách ra? Là hắn quăng ngươi?”
“… Là ta đề nghị chia tay.” Tạ Cường túm chặt lấy tóc mình ủ rũ cúi đầu.
Tưởng Minh lôi ra bao thuốc lá,đưa cho Tạ Cường một điếu, mình một điếu. “Ngươi ngốc a! Nếu yêu, vì cái gì lại đòi chia tay?”
“Ta cũng đâu có muốn, nhưng ta thật sự không còn cách nào khác… Yêu hắn khiến ta rất mệt mỏi, ta không bắt được tâm hắn… mà ta thậm chí còn không biết hắn có thích ta không, có từng yêu ta chút nào không nữa…”
“Đúng vậy, hắn là loại người ngươi vĩnh viễn nhìn không thấu, chẳng bao giờ biết được lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.” Tưởng Minh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nhả ra từng vụ khói trắng.
“Uy! Ngươi có còn thích ta không?” Dụi tắt điếu thuốc.
“Hả?” Tạ Cường sửng sốt, y hỏi cái này để làm gì?
“Hai ta làm đi. Ta ở mặt dưới.” Cầm ly lên dốc cạn rượu vào miệng, sau đó tiêu sái quăng cái ly xuống đất đánh xoảng một tiếng.
“Ngươi… ngươi không có chuyện gì chứ hả?” Tạ Cường nghi hoặc hỏi. Thế quái nào mà người thất tình đang là mình, nhưng tại sao lại có cảm giác Tưởng Minh bị còn nặng hơn mình thế này?
“Kháo! Con mẹ nó đừng có mà lề mề nữa! Rốt cuộc có làm không?”
“Kháo! Tự nhiên cho ta thao, ta thế quái nào lại không thao? Thuê phòng đi!”
Cả hai nghiêng ngả bước ra đường lớn vẫy một chiếc taxi, mà khuya khoắt như vậy lấy đâu ra nhiều xe, đành phải đứng chờ. Đêm đầu xuân đặc biệt rét lạnh, hai người lạnh run cầm cập, chỉ có thể bất đắc dĩ dính sát với nhau mong có hơi ấm.
“Uy… bằng không trước tiên chúng ta thử hôn một cái xem nào.” Tưởng Minh có hơi hối hận, lúc ấy là do quá tức Mập Mạp nên với lỡ nói ra những lời như thế. (Anh hối hận cái lúc mời Tạ Cường f*** ấy)
“Ân, cũng được.” Tạ Cường cũng có chút không được tự nhiên. Dù sao thì hắn với Tưởng Minh đã là bằng hữu bao nhiêu năm nay, đùng một cái kêu làm loại chuyện không hề thuần khiết này, là ai thì cũng khó mà tiếp thu ngay được.
Chậm rãi lại gần nhau, đôi môi của hai cao thủ tình trường cũng chậm rãi ghé sát. Tạ Cường chủ động đẩy đầu lưỡi của mình qua.
Tưởng Minh bỗng mạnh mẽ đẩy hắn ra ngoài.
“Kháo! Sao hôn môi với ngươi chẳng có tí teo cảm giác gì vậy?”
“… Ta cũng thế thôi.”
Nói xong cả hai cùng ghê tởm phun nước miếng.
Vài phút sau, hai chiếc taxi chạy đến, hai người tự mình chia nhau mỗi người một xe. Trước khi xe kịp lăn bánh, Tưởng Minh còn kịp tỏ vẻ chán ghét bằng cách giơ ngón giữa với Tạ Cường.
Sau khi an vị trên xe, Tưởng Minh lôi di động ra kiểm tra. Ứ! Mười cuộc gọi nhỡ, bảy cái đến từ Mập Mạp, một cái của An Tạp còn câu lạc bộ góp thêm hai cuộc nữa.
Bấm số gọi lại cho An Tạp: “Uy? Tiểu Tạp, tìm ca ca có chuyện gì?”
“Còn không phải chuyện Mập Mạp tìm ngươi khắp nơi mà không thấy người đâu, gọi cho ngươi thì ngươi không bắt máy, lại lêu lổng đi chơi ngoài à?”
“Ha ha… Đâu có, đâu có.” Nhớ đến chuyện lúc nãy, Tưởng Minh chột dạ.
“Ta nói thì ngươi ráng mà nghe, trăm ngàn lần đừng thương tổn Mập Mạp, bằng không hối hận cả đời luôn đấy!”
“Biết rồi, thím An!” Cúp điện thoại xong Tưởng Minh hứ một tiếng. Ta thương tổn hắn? Có mà hắn thương tổn ta trước thì có!
An Tạp bên này cúp điện thoại xong cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng, thế nhưng đó là gì thì hắn nói không được. Hai tên kia không còn nhỏ nhắn gì nữa, chuyện bọn họ phải do chính bọn họ đi lo, mình tuy rằng là bằng hữu tốt nhưng đâu thể cứ đứng giữa giúp sức cả đời được.
Tưởng Minh bây giờ tâm tư vẫn chỉ như đứa nhỏ gặp chuyện gì cũng đùa đùa giỡn giỡn, còn Mập Mạp tuy rằng tốt tính nhưng đối nhân xử thế còn chưa đưa đẩy lão luyện, tuy có yêu thương Tưởng Minh thật tâm đấy nhưng cả chịu nói ra miệng. Tương lai bọn họ thật là làm cho người ta lo lắng!
Trở lại câu lạc bộ, Tưởng Minh theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên trước khi bước chân vào cổng. Trên lầu tối đen một mảnh, vậy Mập Mạp còn chưa quay về sao?
Nện chân rầm rầm đi lên lầu, Tưởng Minh một nghẹn một bụng tức đá cánh cửa cái ầm, mở đèn lên liền lập tức sửng sốt: Mập Mạp đã về từ bao giờ…
“Ngươi… Ngươi về lúc nào thế?”
Mập Mạp ngẩng đầu thấy Tưởng Minh cuối cùng đã quay về nhà, nhất thời thở phào một hơi trong lòng.
“Ta buổi chiều đã về rồi, lại không thấy ngươi.”
“À, ta đi ra ngoài có chút việc.” Tưởng Minh cầm quần áo thẳng tiến hướng phòng tắm, tiện thể che dấu khuôn mặt ửng đỏ vì nói dối. Y bỗng có cảm giác như mình đang phản bội Mập Mạp… thế nhưng y đâu có phản bội hắn a! Trong đầu Tưởng Minh loạn thành một đoàn, mà y cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa.
Tắm rửa xong đi ra đã thấy Mập Mạp ngồi trên ghế sô pha cau mày trầm tư, khi thấy y đi ra liền nhích người qua một bên chừa chỗ.
“Tưởng Minh, ta có một chuyện muốn nói với ngươi.”
Tưởng Minh bước qua, ngồi xuống bên cạnh Mập Mạp: “Chuyện gì?”
“… Chắc ta sẽ về nhà vài ngày, chờ mọi chuyện giải quyết ổn thoả sẽ quay trở lại, có được không?”
“Tuỳ ngươi!” Bỏ lại Mập Mạp, Tưởng Minh quay ngườ bước vào phòng ngủ.
Còn Mập Mạp vẫn ngồi ngẩn người ở ghế sô pha… Một lúc lâu sau đó, phòng khách bị tắt đèn lại tối đen như mực, Mập Mạp chậm rãi trở về phòng mình ngủ.
Sáng hôm sau, Mập Mạp gom đồ mình lại cho vào cái túi to thật to, hắn tính chào tạm biệt Tưởng Minh trước khi đi nhưng người kia còn chưa có tỉnh.
Nhón chân đi qua phía chiếc giường, Mập Mạp ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của Tưởng Minh, vươn tay xoa xoa đầu của y một chút, lại cúi xuống đặt một nụ hôn lên má y. Để lại một tờ giấy bên bàn ngủ, Mập Mạp ly khai.
Nghe thấy tiếng cửa lách cách đóng lại, Tưởng Minh mở mắt, kéo chăn bông trùm ngang qua đầu, tự làm mình nghẹn đến hít thở không thông. Mập Mạp chết tiệt! Cứ ly khai không lời từ biệt như thế đó hả?
Trên đường về nhà Mập Mạp có ghé qua nơi Lý Tuyết ở một chút, nghe được nàng ngàn căn vạn dặn rằng thì là có chuyện cứ nói ra, không được để trong lòng một mình giải quyết…
.
.
.
Về nhà, nơi hắn ngủ vẫn là căn phòng gần mười năm về trước của hắn. Sau khi hắn ra ngoài ở thì trong nhà xem nơi này như cái kho, có đồ đạc gì cũ nát hoặc quần áo không mặc nữa sẽ ném vào đấy. Ngày hôm qua biết tin Mập Mạp trở về cha mẹ hắn đã thu dọn lại một chút, nhìn qua cũng không đến nỗi.
Buông túi hành lý, Mập Mạp nhìn khắp căn phòng nhỏ một lượt. Nơi đây từng cất chứa rất nhiều kỉ niệm của hắn. Trên tường có một tấm giấy khen duy nhất, khi hắn đạt quán quân thi kéo co năm lớp năm…
Lúc ấy thi kéo co, hắn vòng sợi dây thừng quanh lưng như con trâu, cố gắng liều mạng mà kéo, ai ngờ được lớp hắn đứng hạng nhất luôn chứ. Mỗi lần nhớ đến, Mập Mạp vẫn cảm thấy buồn cười.
Thế nhưng khi hắn đem khoe tấm giấy khen ấy với cha mẹ mình, bọn họ lại chẳng chút cao hứng quan tâm. Đó là lúc hắn vừa mới có em trai, tâm tư của cha mẹ đều đặt lên đứa con trai thứ hai ấy, mặc cho hắn vui mừng hoan hỉ cỡ nào, mẹ hắn cũng chỉ bĩu môi để tờ giấy qua một bên.
Sau đó, hắn tự mình trèo lên ghế, tự mình dán tờ giấy khen lên tường phòng, chỉ khổ chưa đủ cao nên dán lên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cha hắn còn vì tờ giấy khen ấy mà cho hắn một cái tát, nói là nhà mới không cho dán bậy bạ lên tường.
Hồi tưởng lại một đoạn tuổi thơ này, Mập Mạp thật không nói nên lời, trong lòng chỉ cảm thấy ê ẩm mặn chát. Mà thôi, dù sao thì cũng đã trôi qua rồi, đã là quá khứ rồi. Hiện tại, hắn đã không còn là một tên thứ gì cũng kém người khác như trước nữa, cho dù không có tình thương của gia đình thì cũng đã làm sao?
Mặc dù thế, có một chuyện vẫn làm Mập Mạp thắc mắc mãi không thôi: Tiểu Phi chưa xuất hiện lần nào! Hắn hỏi mọi người thì bọn họ chỉ bô lô ba la mấy chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn không nói được một cái lý do đàng hoàng nào.
Cha mẹ hắn lúc thì nói Tiểu Phi đi du học, lúc khác lại nói đã sang nhà bạn chơi, rốt cuộc chính xác ở nơi đâu Mập Mạp chẳng biết được. Hắn với đứa em gái cảm tình không sâu, mà em gái hắn từ lúc nhỏ xíu đã thẳng thừng bộc lộ sự chán ghét của mình với hắn ra ngoài.
Có ai gặp qua bé gái sáu tuổi nào lại hồn nhiên gọi anh mình là “heo mập” chưa? Mập Mạp không quá để bụng loại chuyện này, vì mấy từ khó nghe hơn nữa hắn đã nghe quá nhiều rồi, cho dù là em gái hắn nói thì có làm sao đâu? Cha mẹ hắn còn không thèm để ý nữa là…
Ăn xong bữa trưa, vốn Mập Mạp đang tính quay về câu lạc bộ, thế nhưng đầy một bụng nghi vấn khiến hắn quyết định ở lại một đêm xem sao, biết đâu chừng tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lại gọi điện cho Tưởng Minh thêm lần nữa, thế nhưng vẫn chẳng có người nào tiếp máy. Mập Mạp có chút sốt ruột, trở về câu lạc bộ thì phát hiện Tưởng Minh không có ở đây. Vậy người đi đâu rồi?
“Ta với Trương Khải Khải… chia tay rồi.” Tạ Cường cầm ly rượu lên nốc một ngụm rõ to.
“Cái gì? Ngươi con mẹ nó lúc trước cam đoan với ta cái gì, còn nhớ không? Hả? Ngươi nói đi?” Vốn trong lòng Tưởng Minh đã có sẵn lửa giận mà chưa tìm ra chỗ nào để trút, vừa lúc Tạ Cường đáng thương dâng mình lên họng súng.
“Mẹ nó! Ngươi nghĩ ta muốn thế à?” Cạch một tiếng, cái ly bị quăng lên mặt bàn. Gương mặt Tạ Cường đầy vẻ bi thống.
“Thế… vì sao lại tách ra? Là hắn quăng ngươi?”
“… Là ta đề nghị chia tay.” Tạ Cường túm chặt lấy tóc mình ủ rũ cúi đầu.
Tưởng Minh lôi ra bao thuốc lá,đưa cho Tạ Cường một điếu, mình một điếu. “Ngươi ngốc a! Nếu yêu, vì cái gì lại đòi chia tay?”
“Ta cũng đâu có muốn, nhưng ta thật sự không còn cách nào khác… Yêu hắn khiến ta rất mệt mỏi, ta không bắt được tâm hắn… mà ta thậm chí còn không biết hắn có thích ta không, có từng yêu ta chút nào không nữa…”
“Đúng vậy, hắn là loại người ngươi vĩnh viễn nhìn không thấu, chẳng bao giờ biết được lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.” Tưởng Minh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nhả ra từng vụ khói trắng.
“Uy! Ngươi có còn thích ta không?” Dụi tắt điếu thuốc.
“Hả?” Tạ Cường sửng sốt, y hỏi cái này để làm gì?
“Hai ta làm đi. Ta ở mặt dưới.” Cầm ly lên dốc cạn rượu vào miệng, sau đó tiêu sái quăng cái ly xuống đất đánh xoảng một tiếng.
“Ngươi… ngươi không có chuyện gì chứ hả?” Tạ Cường nghi hoặc hỏi. Thế quái nào mà người thất tình đang là mình, nhưng tại sao lại có cảm giác Tưởng Minh bị còn nặng hơn mình thế này?
“Kháo! Con mẹ nó đừng có mà lề mề nữa! Rốt cuộc có làm không?”
“Kháo! Tự nhiên cho ta thao, ta thế quái nào lại không thao? Thuê phòng đi!”
Cả hai nghiêng ngả bước ra đường lớn vẫy một chiếc taxi, mà khuya khoắt như vậy lấy đâu ra nhiều xe, đành phải đứng chờ. Đêm đầu xuân đặc biệt rét lạnh, hai người lạnh run cầm cập, chỉ có thể bất đắc dĩ dính sát với nhau mong có hơi ấm.
“Uy… bằng không trước tiên chúng ta thử hôn một cái xem nào.” Tưởng Minh có hơi hối hận, lúc ấy là do quá tức Mập Mạp nên với lỡ nói ra những lời như thế. (Anh hối hận cái lúc mời Tạ Cường f ấy)
“Ân, cũng được.” Tạ Cường cũng có chút không được tự nhiên. Dù sao thì hắn với Tưởng Minh đã là bằng hữu bao nhiêu năm nay, đùng một cái kêu làm loại chuyện không hề thuần khiết này, là ai thì cũng khó mà tiếp thu ngay được.
Chậm rãi lại gần nhau, đôi môi của hai cao thủ tình trường cũng chậm rãi ghé sát. Tạ Cường chủ động đẩy đầu lưỡi của mình qua.
Tưởng Minh bỗng mạnh mẽ đẩy hắn ra ngoài.
“Kháo! Sao hôn môi với ngươi chẳng có tí teo cảm giác gì vậy?”
“… Ta cũng thế thôi.”
Nói xong cả hai cùng ghê tởm phun nước miếng.
Vài phút sau, hai chiếc taxi chạy đến, hai người tự mình chia nhau mỗi người một xe. Trước khi xe kịp lăn bánh, Tưởng Minh còn kịp tỏ vẻ chán ghét bằng cách giơ ngón giữa với Tạ Cường.
Sau khi an vị trên xe, Tưởng Minh lôi di động ra kiểm tra. Ứ! Mười cuộc gọi nhỡ, bảy cái đến từ Mập Mạp, một cái của An Tạp còn câu lạc bộ góp thêm hai cuộc nữa.
Bấm số gọi lại cho An Tạp: “Uy? Tiểu Tạp, tìm ca ca có chuyện gì?”
“Còn không phải chuyện Mập Mạp tìm ngươi khắp nơi mà không thấy người đâu, gọi cho ngươi thì ngươi không bắt máy, lại lêu lổng đi chơi ngoài à?”
“Ha ha… Đâu có, đâu có.” Nhớ đến chuyện lúc nãy, Tưởng Minh chột dạ.
“Ta nói thì ngươi ráng mà nghe, trăm ngàn lần đừng thương tổn Mập Mạp, bằng không hối hận cả đời luôn đấy!”
“Biết rồi, thím An!” Cúp điện thoại xong Tưởng Minh hứ một tiếng. Ta thương tổn hắn? Có mà hắn thương tổn ta trước thì có!
An Tạp bên này cúp điện thoại xong cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng, thế nhưng đó là gì thì hắn nói không được. Hai tên kia không còn nhỏ nhắn gì nữa, chuyện bọn họ phải do chính bọn họ đi lo, mình tuy rằng là bằng hữu tốt nhưng đâu thể cứ đứng giữa giúp sức cả đời được.
Tưởng Minh bây giờ tâm tư vẫn chỉ như đứa nhỏ gặp chuyện gì cũng đùa đùa giỡn giỡn, còn Mập Mạp tuy rằng tốt tính nhưng đối nhân xử thế còn chưa đưa đẩy lão luyện, tuy có yêu thương Tưởng Minh thật tâm đấy nhưng cả chịu nói ra miệng. Tương lai bọn họ thật là làm cho người ta lo lắng!
Trở lại câu lạc bộ, Tưởng Minh theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên trước khi bước chân vào cổng. Trên lầu tối đen một mảnh, vậy Mập Mạp còn chưa quay về sao?
Nện chân rầm rầm đi lên lầu, Tưởng Minh một nghẹn một bụng tức đá cánh cửa cái ầm, mở đèn lên liền lập tức sửng sốt: Mập Mạp đã về từ bao giờ…
“Ngươi… Ngươi về lúc nào thế?”
Mập Mạp ngẩng đầu thấy Tưởng Minh cuối cùng đã quay về nhà, nhất thời thở phào một hơi trong lòng.
“Ta buổi chiều đã về rồi, lại không thấy ngươi.”
“À, ta đi ra ngoài có chút việc.” Tưởng Minh cầm quần áo thẳng tiến hướng phòng tắm, tiện thể che dấu khuôn mặt ửng đỏ vì nói dối. Y bỗng có cảm giác như mình đang phản bội Mập Mạp… thế nhưng y đâu có phản bội hắn a! Trong đầu Tưởng Minh loạn thành một đoàn, mà y cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa.
Tắm rửa xong đi ra đã thấy Mập Mạp ngồi trên ghế sô pha cau mày trầm tư, khi thấy y đi ra liền nhích người qua một bên chừa chỗ.
“Tưởng Minh, ta có một chuyện muốn nói với ngươi.”
Tưởng Minh bước qua, ngồi xuống bên cạnh Mập Mạp: “Chuyện gì?”
“… Chắc ta sẽ về nhà vài ngày, chờ mọi chuyện giải quyết ổn thoả sẽ quay trở lại, có được không?”
“Tuỳ ngươi!” Bỏ lại Mập Mạp, Tưởng Minh quay ngườ bước vào phòng ngủ.
Còn Mập Mạp vẫn ngồi ngẩn người ở ghế sô pha… Một lúc lâu sau đó, phòng khách bị tắt đèn lại tối đen như mực, Mập Mạp chậm rãi trở về phòng mình ngủ.
Sáng hôm sau, Mập Mạp gom đồ mình lại cho vào cái túi to thật to, hắn tính chào tạm biệt Tưởng Minh trước khi đi nhưng người kia còn chưa có tỉnh.
Nhón chân đi qua phía chiếc giường, Mập Mạp ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của Tưởng Minh, vươn tay xoa xoa đầu của y một chút, lại cúi xuống đặt một nụ hôn lên má y. Để lại một tờ giấy bên bàn ngủ, Mập Mạp ly khai.
Nghe thấy tiếng cửa lách cách đóng lại, Tưởng Minh mở mắt, kéo chăn bông trùm ngang qua đầu, tự làm mình nghẹn đến hít thở không thông. Mập Mạp chết tiệt! Cứ ly khai không lời từ biệt như thế đó hả?
Trên đường về nhà Mập Mạp có ghé qua nơi Lý Tuyết ở một chút, nghe được nàng ngàn căn vạn dặn rằng thì là có chuyện cứ nói ra, không được để trong lòng một mình giải quyết…
.
.
.
Về nhà, nơi hắn ngủ vẫn là căn phòng gần mười năm về trước của hắn. Sau khi hắn ra ngoài ở thì trong nhà xem nơi này như cái kho, có đồ đạc gì cũ nát hoặc quần áo không mặc nữa sẽ ném vào đấy. Ngày hôm qua biết tin Mập Mạp trở về cha mẹ hắn đã thu dọn lại một chút, nhìn qua cũng không đến nỗi.
Buông túi hành lý, Mập Mạp nhìn khắp căn phòng nhỏ một lượt. Nơi đây từng cất chứa rất nhiều kỉ niệm của hắn. Trên tường có một tấm giấy khen duy nhất, khi hắn đạt quán quân thi kéo co năm lớp năm…
Lúc ấy thi kéo co, hắn vòng sợi dây thừng quanh lưng như con trâu, cố gắng liều mạng mà kéo, ai ngờ được lớp hắn đứng hạng nhất luôn chứ. Mỗi lần nhớ đến, Mập Mạp vẫn cảm thấy buồn cười.
Thế nhưng khi hắn đem khoe tấm giấy khen ấy với cha mẹ mình, bọn họ lại chẳng chút cao hứng quan tâm. Đó là lúc hắn vừa mới có em trai, tâm tư của cha mẹ đều đặt lên đứa con trai thứ hai ấy, mặc cho hắn vui mừng hoan hỉ cỡ nào, mẹ hắn cũng chỉ bĩu môi để tờ giấy qua một bên.
Sau đó, hắn tự mình trèo lên ghế, tự mình dán tờ giấy khen lên tường phòng, chỉ khổ chưa đủ cao nên dán lên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cha hắn còn vì tờ giấy khen ấy mà cho hắn một cái tát, nói là nhà mới không cho dán bậy bạ lên tường.
Hồi tưởng lại một đoạn tuổi thơ này, Mập Mạp thật không nói nên lời, trong lòng chỉ cảm thấy ê ẩm mặn chát. Mà thôi, dù sao thì cũng đã trôi qua rồi, đã là quá khứ rồi. Hiện tại, hắn đã không còn là một tên thứ gì cũng kém người khác như trước nữa, cho dù không có tình thương của gia đình thì cũng đã làm sao?
Mặc dù thế, có một chuyện vẫn làm Mập Mạp thắc mắc mãi không thôi: Tiểu Phi chưa xuất hiện lần nào! Hắn hỏi mọi người thì bọn họ chỉ bô lô ba la mấy chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn không nói được một cái lý do đàng hoàng nào.
Cha mẹ hắn lúc thì nói Tiểu Phi đi du học, lúc khác lại nói đã sang nhà bạn chơi, rốt cuộc chính xác ở nơi đâu Mập Mạp chẳng biết được. Hắn với đứa em gái cảm tình không sâu, mà em gái hắn từ lúc nhỏ xíu đã thẳng thừng bộc lộ sự chán ghét của mình với hắn ra ngoài.
Có ai gặp qua bé gái sáu tuổi nào lại hồn nhiên gọi anh mình là “heo mập” chưa? Mập Mạp không quá để bụng loại chuyện này, vì mấy từ khó nghe hơn nữa hắn đã nghe quá nhiều rồi, cho dù là em gái hắn nói thì có làm sao đâu? Cha mẹ hắn còn không thèm để ý nữa là…