Tưởng Minh bới tung cái tủ quần áo của Mập Mạp với hi vọng mong manh sẽ tìm được manh mối gì đó từ trong đống đồ hắn bỏ lại. Rồi trong ngăn kéo cuối cùng nằm sát dưới đáy tủ y lôi ra một cái túi vải, bên trong có một cái quần jeans đã rách te tua, một chiếc áo sơ mi tơi tả, còn có một cái quần lót khá đắt tiền…
Cái quần lót đó là do Tưởng Minh mua cho hắn, 450 đồng, đối với Mập Mạp mà nói thì nó rất xa xỉ nên hắn không nỡ mặc, cất vào túi gói ghém cẩn thận.
Tưởng Minh ôm một đống thứ loạn thất bát tao bỗng rất muốn cười, lại vừa muốn khóc. Mập Mạp ngươi đến tột cùng đang ở nơi nào chứ? Ta sai rồi, được chưa, chỉ cần ngươi bình an bảo ta làm cái gì cũng được.
Cuối cùng lúc gần đến giữa trưa, An Tạp thành công mò ra nhà Mập Mạp. Hắn thế nào cũng chả thể nghĩ tới Mập Mạp vậy mà lại là con trai trưởng của nguyên Bí thư tỉnh uỷ… Nhìn chỗ nào cũng đâu có thấy giống a?!?
An Tạp và Tưởng Minh vội vàng lái xe qua, bất ngờ trong nhà không còn ai, chỉ có một bác gái giúp việc khá đứng tuổi.
“Cô cho cháu hỏi một chút, cô có biết người nào tên gọi Trữ Hân không? Dáng người rất cao lớn khoẻ mạnh.” Tưởng Minh lo lắng hỏi cô giúp việc.
“Cậu đang nói đến đại thiếu gia à? Ôi chao, đại thiếu gia rất đáng thương nga! Trước đây cậu ấy rất béo, nhưng ta nghĩ như thế cũng đâu có sao, vậy mà hai đứa em cậu ấy lại lạnh nhạt thấy rõ. Hừ, hai cô cậu ấy có phải người qua đường đâu, vậy mà cũng ôm một bụng dao găm, vừa nhìn đã biết không phải dạng người tốt!” Bác gái lại lâm vào mấy kỉ niệm tuổi thơ của Mập Mạp, Tưởng Minh cũng phi thường muốn nghe kể, thế nhưng bây giờ không phải lúc.
“Vậy cô có biết mọi người đi đâu rồi không?”
“Ta nói cho các cậu nhưng các cậu đừng có nói cho ai khác nghe đó nha: tam tiểu thư bị bệnh. Cái bệnh này rất kì quái không nói tên ra được, nhưng là tính mạng sắp giữ không được rồi, cho nên ông chủ mới gọi đại thiếu gia trở về đổi một mạng cho tiểu thư. Chu choa, tội nghiệp cho thiếu gia Mập Mạp, cả nhà của cậu ấy đều không có lương tâm mà. Mấy cậu nói xem tôi làm ở cái nhà này bao nhiêu năm rồi, vậy mà hôm trước lỡ tay làm đổ xíu nước lên váy bà chủ, bà ấy liền trừ luôn nửa tháng lương của tôi…”
“Bọn họ ở bệnh viện?”
“Đúng vậy, hình như hôm nay sẽ đổi mạng nè…”
Tưởng Minh không biết cái từ “đổi mạng” trong miệng bác gái kia có nghĩa là gì, thế nhưng chỉ nghe cũng có thể khẳng định chuyện này chẳng có chỗ nào tốt. Hơn nữa dựa vào thái độ hôm qua của Lý Tuyết có thể nhìn ra được sinh mạng Mập Mạp thật sự bị đe doạ.
“Bệnh viện nào ạ?”
“Eo, cái này ta cũng đâu có biết, nhưng lấy cái tính sĩ diện của bọn họ thì chắc chắn sẽ vào bệnh viện tốt nhất rồi.”
Cảm tạ và từ biệt bác giúp việc xong hai người nhấn ga vọt ngay đến bệnh viện tốt nhất thành phố. Sau khi hỏi thăm danh sách những người nhập viện quả nhiên có họ Trữ, ghi chép thông tin có tên Trữ Phi – nhiễm trùng đường tiểu.
Chẳng lẽ bọn họ muốn Mập Mạp hiến thận cho em gái? Tưởng Minh triệt để cảm giác bị thiên lôi giáng trúng… Không được! Mập Mạp vì cái gì lại đồng ý cho nàng ta một quả thận chứ? Chuyện như vậy mà hắn không chịu nói tiếng nào với mình… không được, không thể cho thận!!
An Tạp vội đỡ lấy Tưởng Minh. Chuyện cần gấp bây giờ là phải nhanh chóng tìm được Mập Mạp rồi ngăn cản hắn cái chuyện điên rồ này lại.
Lại hỏi thăm cụ thể hơn một chút, ca phẫu thuật sẽ được thực hiện lúc một giờ chiều nay, mà nhìn xuống đồng hồ thì… đã gần hai giờ! Chẳng lẽ không thể vãn hồi nữa rồi sao?
Hai người sải chân chạy vút lên lầu, đèn phòng phẫu thuật đang sáng, bên ngoài đứng cả đám người, chỉ duy Mập Mạp lại không thấy…
“Mập Mạp, ngươi ở đâu? Ngươi đi ra a! Con mẹ nó còn là đàn ông thì chạy ra đây mau, đừng có nhu nhược trốn tránh như đàn bà con gái! Mau ra đây chúng ta nói chuyện rõ ràng a!” Tưởng Minh gân cổ lên mà gào ngay giữa hành lang.
Một y tá vội chạy đến cảnh cáo “Nơi này là bệnh viện, thỉnh đừng làm ồn” liền bị một cái trừng mắt dữ dội của Tưởng Minh mà xám xịt né qua một bên.
“Minh, ngươi đừng như vậy…” An Tạp lo lắng kéo kéo cánh tay y, Mập Mạp cũng thật là, làm ra cái chuyện động trời như vậy mà chẳng nói chẳng rằng một câu. Ngươi làm như vậy khiến Tưởng Minh thương tâm lắm đó có biết không a!!!
“Mập Mạp! Ngươi ra đây cho ta!” Tưởng Minh lại cứ như kẻ điên cuống cuồng mở bung hết tất cả phòng bệnh, nhưng tìm hoài tìm mãi vẫn chẳng thấy thân ảnh y muốn tìm.
“Mập Mạp… ta van cầu ngươi, đi ra đây có được không… ta về sau sẽ không ra ngoài chơi nữa… không bao giờ còn tuỳ tiện như vậy nữa… vậy nên, ngươi ra đây đi… được không…” Nhào vào phòng bệnh cuối cùng trên hành lang nhưng vẫn chưa thấy người đâu, Tưởng Minh tuyệt vọng khóc rống lên ngay nơi bệnh viện đông đúc.
Một tên nam nhân cực trọng mặt mũi sĩ diện lại có thể làm đến như vậy, nếu không phải yêu sâu sắc vậy giải thích làm sao?
Phòng giải phẫu! Đúng, Mập Mạp nhất định là đang ở trong phòng giải phẫu! Tưởng Minh bật người dậy ngay lập tức, hướng về căn phòng có bảng tên đang sáng đèn mà tông thẳng vào.
“Rất xin lỗi nhưng cậu không thể vào phòng này được, hiện giờ đang có ca phẫu thuật.” Mấy vị y tá đứng ngoài nhanh chóng cản y lại.
“Dựa vào cái gì chứ? Ta không muốn hắn làm phẫu thuật, ta không cần hắn đem một phần cơ thể mình cho người khác! Ta muốn một hắn nguyên vẹn! Các ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta vào?” Tưởng Minh đã gấp đến đỏ cả mắt.
“Minh… ngươi đừng như vậy mà…” Vành mắt An Tạp cũng đỏ hoe, nếu Mập Mạp thật sự hiến một quả thận cho em gái hắn vậy tình cảm hai người xem như xong rồi. Cái này không phải Tưởng Minh sẽ ghét bỏ thân thể Mập Mạp gì cả, nhưng giữa hai người tất yếu sẽ có vết rạn, mà tình yêu mang theo vết rạn luôn không bền lâu…
Tưởng Minh bây giờ quả thật là vừa khóc vừa nháo, nháo đến mức một bác gái đứng gần cũng cảm thấy phiền.
“Uy, ngươi đang làm cái gì vậy hả? Hài tử nhà ta còn chưa có chết, ngươi tang thương như vậy nghĩa là làm sao?”
Hai người đồng loạt sửng sốt, Tưởng Minh vội vàng chạy tới: “Bà… là mẹ Mập Mạp?”
“Mẹ mập mạp? Ai mập?”
“Trữ Hân a! Chính là đứa con bà vẫn luôn ghét bỏ đó!”
“U, ngươi nói chuyện có lý chút đi, con ta là họ Lý a, từ khi nào thì sửa thành họ Trữ vậy?” Bác gái nọ cho hai tên cái liếc mắt trắng dã, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống dãy ghế sát mép tường.
Hai thằng con trai bây giờ mới nhìn nhau kiểm điểm một lát: Mập Mạp không có trong phòng giải phẫu a, vậy người đâu?
“Tưởng… Tưởng Minh?”
“Phựt” Có thể nghe ra thanh âm một sợi gân xanh trong đầu Tưởng Minh ngang nhiên bỏ mình.
Ở một đầu khác của dãy hành lang, một nam tử cao lớn cầm trong tay bịch trái cây, trên mặt lại là biểu tình không thể tin được.
Mập Mạp chính là vừa mới nhìn thấy một màn vừa khóc vừa nháo trước cửa phòng giải phẫu của Tưởng Minh… Mới đầu hắn còn tưởng mình nhận sai người, nhưng đến lúc nghe y chất vấn bác gái bên kia thì Mập Mạp đột nhiên phát hiện: hắn không nhận sai người. Cái tên nam nhân nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn qua cực kì tội nghiệp như con cún nhỏ trước mặt kia chính là cái tên công tử nhà giàu vừa kiêu ngạo vừa sĩ diện. Cái mũi bỗng nhiên chua chua, hắn buồn cười, hắn cũng muốn khóc, hắn thật không biết cảm xúc trong lòng mình là gì nữa rồi…
Từng bước một hướng Mập Mạp đi tới. An Tạp đi theo phía sau, nuốt khan một ngụm nước miếng… Mập Mạp ơi là Mập Mạp, cái tên ngốc hồ đồ này, sao còn sững người ở đó mà không chạy lại đây hả? Một hồi chắc chắn sẽ ăn bụp…
Mập Mạp vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Tưởng Minh, bất tri bất giác buông lỏng bịch trái cây đang nằm trong tay. “Thịch” một phát, trên mặt đất rơi vãi mấy quả quýt quả táo, lăn lông lốc trên nền gạch sáng bóng.
Hai người đứng đối diện nhau, vẫn nhìn nhau chằm chằm như vậy, thế rồi vài giây sau Tưởng Minh “ứ” một tiếng bổ nhào vào người kia.
An Tạp nhắm tịt mắt, không đành lòng nhìn cảnh Mập Mạp bị quần ẩu.
Thế nhưng, mãi một lúc rồi mà chẳng nghe Mập Mạp kêu rên gì cả… Hơi hí mắt nhìn ra, An Tạp chấn kinh rớt cằm xuống đất.
Trên hành lang bệnh viện đông đúc cả bệnh nhân lẫn người nhà và bác sĩ, Tưởng Minh ôm lấy cổ Mập Mạp, kiễng mũi chân hung hăng cắn vào môi Mập Mạp. Y như một con cún đang ra sức gặm cắn, giống như muốn đem cả Mập Mạp nuốt vào trong bụng.
Mập Mạp bị cắn đến khóc không ra nước mắt, tiếng rên ra đến đầu môi lại bị Tưởng Minh nuốt vào, trong lòng thế nhưng lại vui mừng: ngay khoảnh khắc ấy hắn hiểu được Tưởng Minh là yêu hắn, Tưởng Minh không phải không cần hắn, ít nhất bây giờ không phải.
Vòng tay ôm lại Tưởng Minh, Mập Mạp để mặc y phát tiết nỗi niềm trong lòng lên mình. Lần này đích xác là hắn không tốt, là một tên đại ngốc.
Hơn nửa ngày hai người mới buông nhau ra, Tưởng Minh đưa tay đẩy Mập Mạp, xoay người cất bước.
Mập Mạp nghi hoặc nhưng cũng tăng nhanh cước bộ đuổi theo, người này lại làm sao vậy?
Tưởng Minh bới tung cái tủ quần áo của Mập Mạp với hi vọng mong manh sẽ tìm được manh mối gì đó từ trong đống đồ hắn bỏ lại. Rồi trong ngăn kéo cuối cùng nằm sát dưới đáy tủ y lôi ra một cái túi vải, bên trong có một cái quần jeans đã rách te tua, một chiếc áo sơ mi tơi tả, còn có một cái quần lót khá đắt tiền…
Cái quần lót đó là do Tưởng Minh mua cho hắn, đồng, đối với Mập Mạp mà nói thì nó rất xa xỉ nên hắn không nỡ mặc, cất vào túi gói ghém cẩn thận.
Tưởng Minh ôm một đống thứ loạn thất bát tao bỗng rất muốn cười, lại vừa muốn khóc. Mập Mạp ngươi đến tột cùng đang ở nơi nào chứ? Ta sai rồi, được chưa, chỉ cần ngươi bình an bảo ta làm cái gì cũng được.
Cuối cùng lúc gần đến giữa trưa, An Tạp thành công mò ra nhà Mập Mạp. Hắn thế nào cũng chả thể nghĩ tới Mập Mạp vậy mà lại là con trai trưởng của nguyên Bí thư tỉnh uỷ… Nhìn chỗ nào cũng đâu có thấy giống a?!?
An Tạp và Tưởng Minh vội vàng lái xe qua, bất ngờ trong nhà không còn ai, chỉ có một bác gái giúp việc khá đứng tuổi.
“Cô cho cháu hỏi một chút, cô có biết người nào tên gọi Trữ Hân không? Dáng người rất cao lớn khoẻ mạnh.” Tưởng Minh lo lắng hỏi cô giúp việc.
“Cậu đang nói đến đại thiếu gia à? Ôi chao, đại thiếu gia rất đáng thương nga! Trước đây cậu ấy rất béo, nhưng ta nghĩ như thế cũng đâu có sao, vậy mà hai đứa em cậu ấy lại lạnh nhạt thấy rõ. Hừ, hai cô cậu ấy có phải người qua đường đâu, vậy mà cũng ôm một bụng dao găm, vừa nhìn đã biết không phải dạng người tốt!” Bác gái lại lâm vào mấy kỉ niệm tuổi thơ của Mập Mạp, Tưởng Minh cũng phi thường muốn nghe kể, thế nhưng bây giờ không phải lúc.
“Vậy cô có biết mọi người đi đâu rồi không?”
“Ta nói cho các cậu nhưng các cậu đừng có nói cho ai khác nghe đó nha: tam tiểu thư bị bệnh. Cái bệnh này rất kì quái không nói tên ra được, nhưng là tính mạng sắp giữ không được rồi, cho nên ông chủ mới gọi đại thiếu gia trở về đổi một mạng cho tiểu thư. Chu choa, tội nghiệp cho thiếu gia Mập Mạp, cả nhà của cậu ấy đều không có lương tâm mà. Mấy cậu nói xem tôi làm ở cái nhà này bao nhiêu năm rồi, vậy mà hôm trước lỡ tay làm đổ xíu nước lên váy bà chủ, bà ấy liền trừ luôn nửa tháng lương của tôi…”
“Bọn họ ở bệnh viện?”
“Đúng vậy, hình như hôm nay sẽ đổi mạng nè…”
Tưởng Minh không biết cái từ “đổi mạng” trong miệng bác gái kia có nghĩa là gì, thế nhưng chỉ nghe cũng có thể khẳng định chuyện này chẳng có chỗ nào tốt. Hơn nữa dựa vào thái độ hôm qua của Lý Tuyết có thể nhìn ra được sinh mạng Mập Mạp thật sự bị đe doạ.
“Bệnh viện nào ạ?”
“Eo, cái này ta cũng đâu có biết, nhưng lấy cái tính sĩ diện của bọn họ thì chắc chắn sẽ vào bệnh viện tốt nhất rồi.”
Cảm tạ và từ biệt bác giúp việc xong hai người nhấn ga vọt ngay đến bệnh viện tốt nhất thành phố. Sau khi hỏi thăm danh sách những người nhập viện quả nhiên có họ Trữ, ghi chép thông tin có tên Trữ Phi – nhiễm trùng đường tiểu.
Chẳng lẽ bọn họ muốn Mập Mạp hiến thận cho em gái? Tưởng Minh triệt để cảm giác bị thiên lôi giáng trúng… Không được! Mập Mạp vì cái gì lại đồng ý cho nàng ta một quả thận chứ? Chuyện như vậy mà hắn không chịu nói tiếng nào với mình… không được, không thể cho thận!!
An Tạp vội đỡ lấy Tưởng Minh. Chuyện cần gấp bây giờ là phải nhanh chóng tìm được Mập Mạp rồi ngăn cản hắn cái chuyện điên rồ này lại.
Lại hỏi thăm cụ thể hơn một chút, ca phẫu thuật sẽ được thực hiện lúc một giờ chiều nay, mà nhìn xuống đồng hồ thì… đã gần hai giờ! Chẳng lẽ không thể vãn hồi nữa rồi sao?
Hai người sải chân chạy vút lên lầu, đèn phòng phẫu thuật đang sáng, bên ngoài đứng cả đám người, chỉ duy Mập Mạp lại không thấy…
“Mập Mạp, ngươi ở đâu? Ngươi đi ra a! Con mẹ nó còn là đàn ông thì chạy ra đây mau, đừng có nhu nhược trốn tránh như đàn bà con gái! Mau ra đây chúng ta nói chuyện rõ ràng a!” Tưởng Minh gân cổ lên mà gào ngay giữa hành lang.
Một y tá vội chạy đến cảnh cáo “Nơi này là bệnh viện, thỉnh đừng làm ồn” liền bị một cái trừng mắt dữ dội của Tưởng Minh mà xám xịt né qua một bên.
“Minh, ngươi đừng như vậy…” An Tạp lo lắng kéo kéo cánh tay y, Mập Mạp cũng thật là, làm ra cái chuyện động trời như vậy mà chẳng nói chẳng rằng một câu. Ngươi làm như vậy khiến Tưởng Minh thương tâm lắm đó có biết không a!!!
“Mập Mạp! Ngươi ra đây cho ta!” Tưởng Minh lại cứ như kẻ điên cuống cuồng mở bung hết tất cả phòng bệnh, nhưng tìm hoài tìm mãi vẫn chẳng thấy thân ảnh y muốn tìm.
“Mập Mạp… ta van cầu ngươi, đi ra đây có được không… ta về sau sẽ không ra ngoài chơi nữa… không bao giờ còn tuỳ tiện như vậy nữa… vậy nên, ngươi ra đây đi… được không…” Nhào vào phòng bệnh cuối cùng trên hành lang nhưng vẫn chưa thấy người đâu, Tưởng Minh tuyệt vọng khóc rống lên ngay nơi bệnh viện đông đúc.
Một tên nam nhân cực trọng mặt mũi sĩ diện lại có thể làm đến như vậy, nếu không phải yêu sâu sắc vậy giải thích làm sao?
Phòng giải phẫu! Đúng, Mập Mạp nhất định là đang ở trong phòng giải phẫu! Tưởng Minh bật người dậy ngay lập tức, hướng về căn phòng có bảng tên đang sáng đèn mà tông thẳng vào.
“Rất xin lỗi nhưng cậu không thể vào phòng này được, hiện giờ đang có ca phẫu thuật.” Mấy vị y tá đứng ngoài nhanh chóng cản y lại.
“Dựa vào cái gì chứ? Ta không muốn hắn làm phẫu thuật, ta không cần hắn đem một phần cơ thể mình cho người khác! Ta muốn một hắn nguyên vẹn! Các ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta vào?” Tưởng Minh đã gấp đến đỏ cả mắt.
“Minh… ngươi đừng như vậy mà…” Vành mắt An Tạp cũng đỏ hoe, nếu Mập Mạp thật sự hiến một quả thận cho em gái hắn vậy tình cảm hai người xem như xong rồi. Cái này không phải Tưởng Minh sẽ ghét bỏ thân thể Mập Mạp gì cả, nhưng giữa hai người tất yếu sẽ có vết rạn, mà tình yêu mang theo vết rạn luôn không bền lâu…
Tưởng Minh bây giờ quả thật là vừa khóc vừa nháo, nháo đến mức một bác gái đứng gần cũng cảm thấy phiền.
“Uy, ngươi đang làm cái gì vậy hả? Hài tử nhà ta còn chưa có chết, ngươi tang thương như vậy nghĩa là làm sao?”
Hai người đồng loạt sửng sốt, Tưởng Minh vội vàng chạy tới: “Bà… là mẹ Mập Mạp?”
“Mẹ mập mạp? Ai mập?”
“Trữ Hân a! Chính là đứa con bà vẫn luôn ghét bỏ đó!”
“U, ngươi nói chuyện có lý chút đi, con ta là họ Lý a, từ khi nào thì sửa thành họ Trữ vậy?” Bác gái nọ cho hai tên cái liếc mắt trắng dã, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống dãy ghế sát mép tường.
Hai thằng con trai bây giờ mới nhìn nhau kiểm điểm một lát: Mập Mạp không có trong phòng giải phẫu a, vậy người đâu?
“Tưởng… Tưởng Minh?”
“Phựt” Có thể nghe ra thanh âm một sợi gân xanh trong đầu Tưởng Minh ngang nhiên bỏ mình.
Ở một đầu khác của dãy hành lang, một nam tử cao lớn cầm trong tay bịch trái cây, trên mặt lại là biểu tình không thể tin được.
Mập Mạp chính là vừa mới nhìn thấy một màn vừa khóc vừa nháo trước cửa phòng giải phẫu của Tưởng Minh… Mới đầu hắn còn tưởng mình nhận sai người, nhưng đến lúc nghe y chất vấn bác gái bên kia thì Mập Mạp đột nhiên phát hiện: hắn không nhận sai người. Cái tên nam nhân nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn qua cực kì tội nghiệp như con cún nhỏ trước mặt kia chính là cái tên công tử nhà giàu vừa kiêu ngạo vừa sĩ diện. Cái mũi bỗng nhiên chua chua, hắn buồn cười, hắn cũng muốn khóc, hắn thật không biết cảm xúc trong lòng mình là gì nữa rồi…
Từng bước một hướng Mập Mạp đi tới. An Tạp đi theo phía sau, nuốt khan một ngụm nước miếng… Mập Mạp ơi là Mập Mạp, cái tên ngốc hồ đồ này, sao còn sững người ở đó mà không chạy lại đây hả? Một hồi chắc chắn sẽ ăn bụp…
Mập Mạp vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Tưởng Minh, bất tri bất giác buông lỏng bịch trái cây đang nằm trong tay. “Thịch” một phát, trên mặt đất rơi vãi mấy quả quýt quả táo, lăn lông lốc trên nền gạch sáng bóng.
Hai người đứng đối diện nhau, vẫn nhìn nhau chằm chằm như vậy, thế rồi vài giây sau Tưởng Minh “ứ” một tiếng bổ nhào vào người kia.
An Tạp nhắm tịt mắt, không đành lòng nhìn cảnh Mập Mạp bị quần ẩu.
Thế nhưng, mãi một lúc rồi mà chẳng nghe Mập Mạp kêu rên gì cả… Hơi hí mắt nhìn ra, An Tạp chấn kinh rớt cằm xuống đất.
Trên hành lang bệnh viện đông đúc cả bệnh nhân lẫn người nhà và bác sĩ, Tưởng Minh ôm lấy cổ Mập Mạp, kiễng mũi chân hung hăng cắn vào môi Mập Mạp. Y như một con cún đang ra sức gặm cắn, giống như muốn đem cả Mập Mạp nuốt vào trong bụng.
Mập Mạp bị cắn đến khóc không ra nước mắt, tiếng rên ra đến đầu môi lại bị Tưởng Minh nuốt vào, trong lòng thế nhưng lại vui mừng: ngay khoảnh khắc ấy hắn hiểu được Tưởng Minh là yêu hắn, Tưởng Minh không phải không cần hắn, ít nhất bây giờ không phải.
Vòng tay ôm lại Tưởng Minh, Mập Mạp để mặc y phát tiết nỗi niềm trong lòng lên mình. Lần này đích xác là hắn không tốt, là một tên đại ngốc.
Hơn nửa ngày hai người mới buông nhau ra, Tưởng Minh đưa tay đẩy Mập Mạp, xoay người cất bước.
Mập Mạp nghi hoặc nhưng cũng tăng nhanh cước bộ đuổi theo, người này lại làm sao vậy?