An Tạp theo sau hai người kia, trong ngực thầm hỏi lần này lại là chuyện gì nữa đây…
Tưởng Minh ra đến cửa bệnh viện mới đặt mông ngồi xuống mấy bậc tam cấp, rút ra một điếu thuốc yên lặng châm lửa.
Mập Mạp cẩn cẩn dực dực ngồi xuống bên cạnh y: “Tưởng… Tưởng Minh…”
“Ngươi con mẹ nó đừng có để ý đến ta!”
“……” Mập Mạp không nói được gì, chỉ yên lặng ngồi bên, nhìn Tưởng Minh hút hết điếu này đến điếu khác mà trong lòng quặn đau. Này là đang tra tấn ai đây?
Rốt cuộc cũng là do An Tạp phá vỡ cục diện im lặng này: “Mập Mạp, ngươi hiến thận cho em gái ngươi rồi à?”
“Ngươi… các ngươi đều biết rồi à?” Mập Mạp lúng túng vặn vẹo mấy ngón tay của mình. Kì thật chuyện hắn đồng ý quyên thận cho đứa em cũng là do nhất thời tức giận nên bạ đâu nói đấy mà thôi. Quả nhiên xúc động là ma quỷ a!
Tưởng Minh dập tắt điếu thuốc, đứng lên vỗ mông, cả quá trình hoàn toàn ngó lơ Mập Mạp: “An Tạp, chúng ta về thôi!”
An Tạp chỉ có thể cười khổ, hắn lại thành bia đỡ đạn rồi…
“Mập Mạp, ngươi không định giải thích gì đó với Tưởng Minh sao? Ngươi cũng thấy rồi đấy, lúc nãy y tìm ngươi đến gần như phát điên luôn.”
“Ta… ta thật xin lỗi ngươi, Tưởng Minh…” Mập Mạp cũng trịnh trọng đứng lên, bàn tay nắm chặt lấy tay Tưởng Minh.
Trong lòng Tưởng Minh đang nghẹn một bụng uỷ khuất, y ngẩng đầu cắn chặt răng để khỏi bật ra tiếng khóc. Thật là càng nghĩ càng thấy sợ, y biết mình cũng có phần sai, thế nhưng ông trời cũng không tất yếu phải trừng phạt y đến mức đó chứ…
Mập Mạp thấy Tưởng Minh như thế cũng nhộn nhạo trong lòng. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy y từ phía sau, để mặt mình gác lên cổ y.
“Ta đã nghĩ… là ngươi không cần ta…” Từng giọt nước mắt làm ướt đẫm áo y.
Tưởng Minh sửng sốt: Đây là thế nào đây, ta khi nào thì nói không cần hắn chứ? Đại ngốc! Đại đại ngốc! Quả nhiên là vẫn đần y chang heo mà! Hung hăng mắng người ta nhưng chính y lại không kìm được nước mắt của mình.
An Tạp đứng một bên quan sát cũng cảm thấy lòng mình thư sướng hơn chút ít, cứ như vậy không phải tốt rồi sao. Mà hai cái tên kia định ồn ào nhốn nháo đến bao giờ nữa, già cả rồi mà còn sến chảy nước ra, thứ lỗi hắn chịu không nổi, biến ra chỗ khác vậy.
Tưởng Minh xoay người lại ôm lấy Mập Mạp, nâng gương mặt của hắn lên nhìn đôi môi bị y cắn cho sưng thũng lên, trong lòng dâng lên một cảm giác hối hận muộn màng, không ngờ y hạ răng cũng ngoan quá đi…
Dùng ngón tay mình xoa khẽ lên môi hắn: “Đau không?”
Mập Mạp gật gật đầu.
Tưởng Minh liền nhéo yêu lên cái gương mặt đáng ghét ấy: “Xứng đáng! Ai bảo ngươi không thèm nói tiếng nào với ta đã tự chủ tự trương đi làm phẫu thuật. Ngươi cho rằng ngươi hiến cho nàng ta một quả thận thì gia đình ngươi sẽ đối ngươi khác đi à? Đừng có mà nằm mơ! Chỉ có ta, ta mới thật lòng đau ngươi, biết chưa hả đồ ngốc?”
Mập Mạp hung hăng kéo Tưởng Minh ôm chầm vào lòng, cảm giác có y ở bên thật là tốt!
.
.
.
“Ba ba, ba ba…” Trương Khải Khải ngồi chồm hổm trên giường bệnh, trên người là bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, còn trên mặt lại là đôi mắt to đang trừng lớn với vẻ cực kì hồn nhiên.
Đôi tay đang gọt táo của Tạ Cường run lên, quả táo lăn mình thoát kiếp loã thể, con dao cũng rơi đánh cạch xuống sàn…
“Ngươi… tỉnh rồi… Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi…” Tạ Cường ôm chặt lấy Trương Khải Khải, nước mắt nhịn không được đã tràn mi.
“Ba ba… ba ba…”
“Khải? Ngươi làm sao vậy?” Tạ Cường sửng sốt ngẩng đầu nhìn Trương Khải Khải, khuôn mặt hiện rõ nét hoang mang.
“Ba ba…”
“Bác sĩ! Bác sĩ, mau đến đây! Hắn bị làm sao vậy?” Tạ Cường giật mình buông Trương Khải Khải ra rồi cấp tốc lôi một ông bác sĩ vào phòng bệnh.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra hết một lượt rồi lắc đầu: “Não bộ bị tổn thương quá mức nghiêm trọng, muốn khôi phục cần thời gian rất lâu, mà tôi cũng không chắc có thể khôi phục…”
“Cái gì?” Tạ Cường giống như bị người nện cả cây búa vào mặt, tuyệt vọng ngồi sụp xuống giường bệnh.
“Ba ba… ba ba…” Trương Khải Khải bò lại chỗ Tạ Cường, ôm lấy cổ hắn mà lắc qua lắc lại, thấy Tạ Cường không để ý đến mình thì oa oa khóc lớn.
“Ngoan, không khóc…” Tạ Cường dở khóc dở cười, hắn còn chưa kết hôn đã có đứa con lớn tướng thế.
Ôm chặt lấy Trương Khải Khải, trong lòng Tạ Cường giờ đây ngũ vị tạp trần. Đến tột cùng là ai bỏ lỡ ai?
Sau khi Mập Mạp và Tưởng Minh trở lại câu lạc bộ, cả hai vẫn trong trạng thái chẳng biết nên nói cái gì cho phải. Tưởng Minh nhớ đến cảnh mình ôm lấy Mập Mạp mà cắn mà gặm thì gương mặt đỏ ửng lên.
“Uy, ngươi rốt cuộc vì sao lại không hiến thận nữa?” Tưởng Minh nêu ra nghi vấn của mình. Y vốn nghĩ Mập Mạp đã sớm làm xong phẫu thuật, ai ngờ hắn đến giờ vẫn bình an vô sự.
“Nó… nó đi rồi… lưu lại một tờ giấy rồi đi mất.” Mập Mạp nhớ đến sự tình sáng nay, trong khi mọi người đang chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật thì Trữ Phi nói muốn gặp Mập Mạp, có lẽ đấy cũng là lần nói chuyện đầu tiên sau bao nhiêu năm giữa hai anh em họ.
“Anh à…”
Mập Mạp sửng sốt, đã rất lâu rồi hắn chưa được nghe cách gọi này. Là do mình cho nó một quả thận nên mới gọi mình một tiếng “anh hai” sao?
“Anh nếu sớm gầy thì tốt rồi, ha ha, em lại có thêm một ông anh đáng để khoe khoang…” Trữ Phi như nghĩ đến điều gì buồn cười lắm, bỗng nhiên ha ha mà cười. Gương mặt trắng bệch vì bệnh cũng lây ra một màu đỏ hồng, càng tôn thêm vẻ thanh thuần của tuổi đôi mươi.
“Anh à, tha thứ cho em nhé?” Trữ Phi gắt gao nhìn Mập Mạp, như muốn in sâu hình ảnh trước mặt vào trong đầu.
“Em đừng nói như vậy… em gái, em sẽ tốt lên mà.” Mập Mạp bỗng có loại cảm giác không tốt, hắn gần như hoảng hốt vì một điều không rõ.
Lúc đến sát giờ phẫu thuật thì mọi người lại tìm không thấy Trữ Phi, trên giường chỉ để lại một tờ giấy.
“Anh à, anh thật sự rất rất đẹp trai đó! Đến bây giờ em mới nhận ra anh trai mình soái cỡ nào… Tha thứ cho em lúc còn nhỏ dại không hiểu chuyện, vẫn đem chuyện mình có ông anh béo lấy làm hổ thẹn… Thế nhưng, em đến hôm nay đã hiểu được, anh mới là ông anh đẹp trai nhất trên đời.
Bất luận anh hiến thận cho em với mục đích gì đi nữa, em cũng cám ơn anh rất nhiều, bởi chỉ duy nhất anh mới muốn cho em một sinh mệnh nữa.
Cha mẹ à, cha mẹ không cần phải thương tâm, con kì thật không hận gì cha mẹ, con chỉ hận mình sao trễ thế này mới hiểu chuyện…
Trữ Vũ, không cần giả vờ ngớ ngẩn giống em đâu, anh nên biết quý trọng cuộc sống trước mắt đi!
Mọi người hãy cứ xem như con đang đi du lịch, có lẽ vào một ngày nào đó con sẽ trở về, đến lúc đó không ai được quên con nga~”
Lúc bà Trữ đọc được mấy dòng chữ này đã trực tiếp khí huyết công tâm mà ngất xỉu, làm cả nhà phải lật đật đi kiếm phòng cấp cứu. Ông Trữ thì ngồi thở dài, không hiểu mọi chuyện bắt đầu sai lầm từ lúc nào… Thôi thì cứ xem như Tiểu Phi đi du lịch, biết đâu chừng mai sau lại gặp mặt.
Tưởng Minh nghe Mập Mạp kể xong thì thở dài một hơi, nói đúng ra y phải cảm tạ em gái Mập Mạp một tiếng, bởi nếu nàng ta không rời đi thì Mập Mạp đâu còn hoàn hảo mà đứng đây với y nữa.
.
Sau khi biết được Trương Khải Khải gặp chuyện không may, Mục Kiền và Tề Thiên cũng vội vàng bay về nước. Nghe xong nguồn căn cố sự cả hai cùng bất đắc dĩ thở dài trong lòng, hai người bọn họ kết hôn và có cuộc sống hạnh phúc, còn hai người kia thì lại thương tổn lẫn nhau chỉ vì mấy việc vụn vặt, cả hai thật không biết nên nói gì cho phải.
Trương Khải Khải ngây ngốc ở bệnh viện vài ngày liền được thả về nhà, Tạ Cường thì giờ đã biến thành vú em chuyên nghiệp, mỗi ngày trừ bỏ chăm “hài tử” thì chính là dụ “hài tử” ăn cơm.
Cái hôm mọi người rủ nhau đi thăm Trương Khải Khải, Tạ Cường đang đeo tạp dề nấu cơm, nghe tiếng chuông cửa liền bỏ bếp chạy ra đón khách. Lúc mở cửa hắn hoàn toàn không nghĩ đến lại có nhiều người đến như thế, lúc này mới xấu hổ gỡ cái tạp dề ra mời mọi người vào nhà.
“A… Oaoaoaoaoa…” Phòng bếp truyền ra một tiếng khóc Tạ Cường liền phóng ngay vào, thấy được Trương Khải Khải vừa ôm tay vừa méo miệng khóc lóc.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy hả?”
“Ba ba, tay nóng…” Trương Khải Khải trừng lớn đôi mắt vẫn đang long lanh đầy lệ, giơ cái tay tội nghiệp cho Tạ Cường xem: trên cánh tay trắng trắng đã mọc lên một vết sưng đỏ.
“Vì sao lại thành ra thế này a?” Tạ Cường đau lòng vội lấy nước lạnh rửa qua bàn tay cho hắn.
“Ta đói bụng~”
Cả đoàn người đứng như trời trồng ngoài phòng khách… Chuyện gì đang xảy ra thế này?
An Tạp theo sau hai người kia, trong ngực thầm hỏi lần này lại là chuyện gì nữa đây…
Tưởng Minh ra đến cửa bệnh viện mới đặt mông ngồi xuống mấy bậc tam cấp, rút ra một điếu thuốc yên lặng châm lửa.
Mập Mạp cẩn cẩn dực dực ngồi xuống bên cạnh y: “Tưởng… Tưởng Minh…”
“Ngươi con mẹ nó đừng có để ý đến ta!”
“……” Mập Mạp không nói được gì, chỉ yên lặng ngồi bên, nhìn Tưởng Minh hút hết điếu này đến điếu khác mà trong lòng quặn đau. Này là đang tra tấn ai đây?
Rốt cuộc cũng là do An Tạp phá vỡ cục diện im lặng này: “Mập Mạp, ngươi hiến thận cho em gái ngươi rồi à?”
“Ngươi… các ngươi đều biết rồi à?” Mập Mạp lúng túng vặn vẹo mấy ngón tay của mình. Kì thật chuyện hắn đồng ý quyên thận cho đứa em cũng là do nhất thời tức giận nên bạ đâu nói đấy mà thôi. Quả nhiên xúc động là ma quỷ a!
Tưởng Minh dập tắt điếu thuốc, đứng lên vỗ mông, cả quá trình hoàn toàn ngó lơ Mập Mạp: “An Tạp, chúng ta về thôi!”
An Tạp chỉ có thể cười khổ, hắn lại thành bia đỡ đạn rồi…
“Mập Mạp, ngươi không định giải thích gì đó với Tưởng Minh sao? Ngươi cũng thấy rồi đấy, lúc nãy y tìm ngươi đến gần như phát điên luôn.”
“Ta… ta thật xin lỗi ngươi, Tưởng Minh…” Mập Mạp cũng trịnh trọng đứng lên, bàn tay nắm chặt lấy tay Tưởng Minh.
Trong lòng Tưởng Minh đang nghẹn một bụng uỷ khuất, y ngẩng đầu cắn chặt răng để khỏi bật ra tiếng khóc. Thật là càng nghĩ càng thấy sợ, y biết mình cũng có phần sai, thế nhưng ông trời cũng không tất yếu phải trừng phạt y đến mức đó chứ…
Mập Mạp thấy Tưởng Minh như thế cũng nhộn nhạo trong lòng. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy y từ phía sau, để mặt mình gác lên cổ y.
“Ta đã nghĩ… là ngươi không cần ta…” Từng giọt nước mắt làm ướt đẫm áo y.
Tưởng Minh sửng sốt: Đây là thế nào đây, ta khi nào thì nói không cần hắn chứ? Đại ngốc! Đại đại ngốc! Quả nhiên là vẫn đần y chang heo mà! Hung hăng mắng người ta nhưng chính y lại không kìm được nước mắt của mình.
An Tạp đứng một bên quan sát cũng cảm thấy lòng mình thư sướng hơn chút ít, cứ như vậy không phải tốt rồi sao. Mà hai cái tên kia định ồn ào nhốn nháo đến bao giờ nữa, già cả rồi mà còn sến chảy nước ra, thứ lỗi hắn chịu không nổi, biến ra chỗ khác vậy.
Tưởng Minh xoay người lại ôm lấy Mập Mạp, nâng gương mặt của hắn lên nhìn đôi môi bị y cắn cho sưng thũng lên, trong lòng dâng lên một cảm giác hối hận muộn màng, không ngờ y hạ răng cũng ngoan quá đi…
Dùng ngón tay mình xoa khẽ lên môi hắn: “Đau không?”
Mập Mạp gật gật đầu.
Tưởng Minh liền nhéo yêu lên cái gương mặt đáng ghét ấy: “Xứng đáng! Ai bảo ngươi không thèm nói tiếng nào với ta đã tự chủ tự trương đi làm phẫu thuật. Ngươi cho rằng ngươi hiến cho nàng ta một quả thận thì gia đình ngươi sẽ đối ngươi khác đi à? Đừng có mà nằm mơ! Chỉ có ta, ta mới thật lòng đau ngươi, biết chưa hả đồ ngốc?”
Mập Mạp hung hăng kéo Tưởng Minh ôm chầm vào lòng, cảm giác có y ở bên thật là tốt!
.
.
.
“Ba ba, ba ba…” Trương Khải Khải ngồi chồm hổm trên giường bệnh, trên người là bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, còn trên mặt lại là đôi mắt to đang trừng lớn với vẻ cực kì hồn nhiên.
Đôi tay đang gọt táo của Tạ Cường run lên, quả táo lăn mình thoát kiếp loã thể, con dao cũng rơi đánh cạch xuống sàn…
“Ngươi… tỉnh rồi… Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi…” Tạ Cường ôm chặt lấy Trương Khải Khải, nước mắt nhịn không được đã tràn mi.
“Ba ba… ba ba…”
“Khải? Ngươi làm sao vậy?” Tạ Cường sửng sốt ngẩng đầu nhìn Trương Khải Khải, khuôn mặt hiện rõ nét hoang mang.
“Ba ba…”
“Bác sĩ! Bác sĩ, mau đến đây! Hắn bị làm sao vậy?” Tạ Cường giật mình buông Trương Khải Khải ra rồi cấp tốc lôi một ông bác sĩ vào phòng bệnh.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra hết một lượt rồi lắc đầu: “Não bộ bị tổn thương quá mức nghiêm trọng, muốn khôi phục cần thời gian rất lâu, mà tôi cũng không chắc có thể khôi phục…”
“Cái gì?” Tạ Cường giống như bị người nện cả cây búa vào mặt, tuyệt vọng ngồi sụp xuống giường bệnh.
“Ba ba… ba ba…” Trương Khải Khải bò lại chỗ Tạ Cường, ôm lấy cổ hắn mà lắc qua lắc lại, thấy Tạ Cường không để ý đến mình thì oa oa khóc lớn.
“Ngoan, không khóc…” Tạ Cường dở khóc dở cười, hắn còn chưa kết hôn đã có đứa con lớn tướng thế.
Ôm chặt lấy Trương Khải Khải, trong lòng Tạ Cường giờ đây ngũ vị tạp trần. Đến tột cùng là ai bỏ lỡ ai?
Sau khi Mập Mạp và Tưởng Minh trở lại câu lạc bộ, cả hai vẫn trong trạng thái chẳng biết nên nói cái gì cho phải. Tưởng Minh nhớ đến cảnh mình ôm lấy Mập Mạp mà cắn mà gặm thì gương mặt đỏ ửng lên.
“Uy, ngươi rốt cuộc vì sao lại không hiến thận nữa?” Tưởng Minh nêu ra nghi vấn của mình. Y vốn nghĩ Mập Mạp đã sớm làm xong phẫu thuật, ai ngờ hắn đến giờ vẫn bình an vô sự.
“Nó… nó đi rồi… lưu lại một tờ giấy rồi đi mất.” Mập Mạp nhớ đến sự tình sáng nay, trong khi mọi người đang chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật thì Trữ Phi nói muốn gặp Mập Mạp, có lẽ đấy cũng là lần nói chuyện đầu tiên sau bao nhiêu năm giữa hai anh em họ.
“Anh à…”
Mập Mạp sửng sốt, đã rất lâu rồi hắn chưa được nghe cách gọi này. Là do mình cho nó một quả thận nên mới gọi mình một tiếng “anh hai” sao?
“Anh nếu sớm gầy thì tốt rồi, ha ha, em lại có thêm một ông anh đáng để khoe khoang…” Trữ Phi như nghĩ đến điều gì buồn cười lắm, bỗng nhiên ha ha mà cười. Gương mặt trắng bệch vì bệnh cũng lây ra một màu đỏ hồng, càng tôn thêm vẻ thanh thuần của tuổi đôi mươi.
“Anh à, tha thứ cho em nhé?” Trữ Phi gắt gao nhìn Mập Mạp, như muốn in sâu hình ảnh trước mặt vào trong đầu.
“Em đừng nói như vậy… em gái, em sẽ tốt lên mà.” Mập Mạp bỗng có loại cảm giác không tốt, hắn gần như hoảng hốt vì một điều không rõ.
Lúc đến sát giờ phẫu thuật thì mọi người lại tìm không thấy Trữ Phi, trên giường chỉ để lại một tờ giấy.
“Anh à, anh thật sự rất rất đẹp trai đó! Đến bây giờ em mới nhận ra anh trai mình soái cỡ nào… Tha thứ cho em lúc còn nhỏ dại không hiểu chuyện, vẫn đem chuyện mình có ông anh béo lấy làm hổ thẹn… Thế nhưng, em đến hôm nay đã hiểu được, anh mới là ông anh đẹp trai nhất trên đời.
Bất luận anh hiến thận cho em với mục đích gì đi nữa, em cũng cám ơn anh rất nhiều, bởi chỉ duy nhất anh mới muốn cho em một sinh mệnh nữa.
Cha mẹ à, cha mẹ không cần phải thương tâm, con kì thật không hận gì cha mẹ, con chỉ hận mình sao trễ thế này mới hiểu chuyện…
Trữ Vũ, không cần giả vờ ngớ ngẩn giống em đâu, anh nên biết quý trọng cuộc sống trước mắt đi!
Mọi người hãy cứ xem như con đang đi du lịch, có lẽ vào một ngày nào đó con sẽ trở về, đến lúc đó không ai được quên con nga~”
Lúc bà Trữ đọc được mấy dòng chữ này đã trực tiếp khí huyết công tâm mà ngất xỉu, làm cả nhà phải lật đật đi kiếm phòng cấp cứu. Ông Trữ thì ngồi thở dài, không hiểu mọi chuyện bắt đầu sai lầm từ lúc nào… Thôi thì cứ xem như Tiểu Phi đi du lịch, biết đâu chừng mai sau lại gặp mặt.
Tưởng Minh nghe Mập Mạp kể xong thì thở dài một hơi, nói đúng ra y phải cảm tạ em gái Mập Mạp một tiếng, bởi nếu nàng ta không rời đi thì Mập Mạp đâu còn hoàn hảo mà đứng đây với y nữa.
.
Sau khi biết được Trương Khải Khải gặp chuyện không may, Mục Kiền và Tề Thiên cũng vội vàng bay về nước. Nghe xong nguồn căn cố sự cả hai cùng bất đắc dĩ thở dài trong lòng, hai người bọn họ kết hôn và có cuộc sống hạnh phúc, còn hai người kia thì lại thương tổn lẫn nhau chỉ vì mấy việc vụn vặt, cả hai thật không biết nên nói gì cho phải.
Trương Khải Khải ngây ngốc ở bệnh viện vài ngày liền được thả về nhà, Tạ Cường thì giờ đã biến thành vú em chuyên nghiệp, mỗi ngày trừ bỏ chăm “hài tử” thì chính là dụ “hài tử” ăn cơm.
Cái hôm mọi người rủ nhau đi thăm Trương Khải Khải, Tạ Cường đang đeo tạp dề nấu cơm, nghe tiếng chuông cửa liền bỏ bếp chạy ra đón khách. Lúc mở cửa hắn hoàn toàn không nghĩ đến lại có nhiều người đến như thế, lúc này mới xấu hổ gỡ cái tạp dề ra mời mọi người vào nhà.
“A… Oaoaoaoaoa…” Phòng bếp truyền ra một tiếng khóc Tạ Cường liền phóng ngay vào, thấy được Trương Khải Khải vừa ôm tay vừa méo miệng khóc lóc.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy hả?”
“Ba ba, tay nóng…” Trương Khải Khải trừng lớn đôi mắt vẫn đang long lanh đầy lệ, giơ cái tay tội nghiệp cho Tạ Cường xem: trên cánh tay trắng trắng đã mọc lên một vết sưng đỏ.
“Vì sao lại thành ra thế này a?” Tạ Cường đau lòng vội lấy nước lạnh rửa qua bàn tay cho hắn.
“Ta đói bụng~”
Cả đoàn người đứng như trời trồng ngoài phòng khách… Chuyện gì đang xảy ra thế này?