Tiêu Thanh từ khi để Giang Nghị dọn đến sống cùng, thì đã không phải cơm nước và càng miễn luôn việc rửa bát. Mỗi ngày ăn cơm xong đều nằm dài trên ghế xem ti vi. Tiêu Thanh đối với kiểu sinh hoạt này rất hài lòng, giá mà không bị Giang Nghị tập kích lúc nửa đêm còn tốt hơn nữa. Mặc dù anh không lý giải được vì sao Giang Nghị phải tận sức bò lên giường anh cho bằng được, một người ngủ một giường không phải tốt hơn sao, muốn lăn thế nào thì lăn, mà thôi kệ dù sao Giang Nghị lúc nào chả là kẻ kỳ quặc mà anh không hiểu nổi. Đối với Tiêu Thanh mà nói, chỉ cần ăn ngon, công việc ổn định, tuy rằng thỉnh thoảng phải cùng Giang Nghị nói chuyện không đâu nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng, cuộc sống hiện tại coi như cũng ổn.
Mà Giang Nghị ở bên Tiêu Thanh, mỗi ngày đều làm osin tối tăm mặt mũi. Bởi vì bản chân Tiêu Thanh là lười chảy thây, nên Giang Nghị đã sớm rèn luyện bản thân thành nam công gia chánh, mỗi ngày đều không ngừng trổ tài, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn được ăn ngon của Tiêu Thanh là đã sung sướng cả cõi lòng
Những tưởng cuộc sống “ông chủ – con sen” của Tiêu Thanh và Giang Nghị sẽ bình lặng trôi qua nhưng cuối cùng biến cố cũng đến. Hôm nay, Tiêu Thanh và Giang Nghị đi làm như mọi ngày. Tiêu Thanh ngồi ở phòng tiếp bệnh nên toàn là bánh bao nhỏ yêu yêu – à quên nhắc, Tiêu Thanh là bác sĩ khoa nhi. Lẽ ra gương mặt lạnh như băng ngàn năm của anh phải làm bọn nhỏ khóc thét, nhưng không hiểu sao chính vẻ nghiêm túc ấy lại làm cho chúng thấy tín nhiệm, ở bên Tiêu Thanh khiến chúng thấy yên tâm. Tất cả bệnh nhi rất nghe lời anh, một khi gặp chuyện gì thì phải tìm bác sĩ Tiêu Thanh mới ở yên được.
Hôm nay, Tiêu Thanh ở phòng khám bệnh như thường lệ, y tá ngồi cùng bỗng nhiên tỏ ra khó hiểu nói: “Bác sĩ Tiêu, anh thích bác sĩ Tần thật sao?”
Tiêu Thanh ngờ vực: “Bác sĩ Tần? Ai là bác sĩ Tần?”
Y tá tỏ ra kinh ngạc: “Sao kia, anh không biết bác sĩ Tần? Chính là bác sĩ ngoại khoa đầy tiềm năng Tần Thiên Vũ đấy! Có điều cậu ta quá ngạo mạn nên không ai ưa nổi.”
Tiêu Thanh: “Ờ, liên quan gì đến tôi?”
Y tá tiếp tục làm mặt quái dị: “Nhưng họ nói rằng anh yêu thích cậu ta, ánh mắt anh dành cho cậu ra vô cùng đắm say.” Nói xong cô lè lưỡi một cái.
Tiêu Thanh nhún vai: “Không quen.”
Y tá “xùy” một tiếng rồi nở nụ cười thần bí đi ra ngoài.
Bệnh nhi đến xem bệnh bô bô hỏi: “Bác sĩ Tiêu, đầu cháu choáng váng, trời đất lộn tung lên, bác sĩ ơi, cháu mắc bệnh nan y đúng không ạ? Oa oa.” Dứt lời, bệnh nhân còn làm dáng vẻ sắp òa khóc đến nơi.
Tiêu Thanh lấy cặp nhiệt độ ở dưới nách cậu nhỏ, là 39 độ, sốt say xe. Tiêu Thanh không có ý định an ủi, chỉ vỗ vai đứa nhỏ nói: “Không có vấn đề gì, tiêm một cái là khỏi.”
Đứa nhỏ sợ hãi co rụt người lại, tất nhiên không muốn tiêm, nhưng cũng không muốn thấy thuốc tiêu bé ngưỡng một thất vọng: “Tiêm rồi sau này có đẹp trai như bác sĩ Tiêu không?”
Tiêu Thanh không kiềm chế được nụ cười, nói: “Ừ.”
Thế nhưng tâm trạng tốt đẹp của Tiêu Thanh có được nhờ đứa nhỏ hoàn toàn bị dập tắt ngay sau đó. Buổi trưa lúc thay ca, y tá sáng nay đến nói với Tiêu Thanh bằng vẻ mặt ái ngại rằng viện trưởng muốn gặp anh ở văn phòng của ông ấy. Bên trong phòng làm việc còn có một người khác, một người dáng người cao gầy, mặt tỏa ra chính khí. Tiêu Thanh có hơi lúng túng, không biết nên chào hỏi đối phương ra làm sao, bởi anh không biết ai mới là viện trưởng. Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông trung niên có gương mặt thịt mỡ lên tiếng:
“Tiểu Tiêu à, ngồi xuống đi.”
Người đàn ông trung niên trịnh trọng nói: “Tiểu Tiêu, tôi biết mấy năm qua anh đã vì bệnh viện mà cống hiến rất nhiều, nhưng chắc anh cũng là người hiểu rõ nhất bác sĩ nếu mất đi thanh danh, đồng nghĩa với mất đi bệnh nhân, chuyện này sẽ là tổn thất lớn của bệnh viện.”
Tiêu Thanh khó hiểu nhìn viện trưởng, ông ta còn ho một tiếng nói:
“Hôm nay có bác sĩ Tần ở đây, cậu ấy là bác sĩ ở khoa ngoại đang có cả một tương lai sáng lạn phía trước, điều này ảnh hưởng đến tương lai của bệnh viện, tương lai nỗ lực trở thành bệnh viện quốc tế. Vậy nên hôm nay gọi anh đến đây là vì muốn cùng bác sĩ Tần làm cho ra nhẽ, hi vọng anh đừng làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của người ta. Đây, đây là bản trường trình của bác sĩ Tần, nội dung cũng rất rõ ràng. Bệnh viện chúng ta không chấp nhận đồng tính luyến ái,nếu bệnh nhân thắc mắc cũng rất khó giải thích, ảnh hưởng rất nhiều đến uy tín. Anh tốt nhất nên chuyển công tác thì hơn.”
Tiêu Thanh nhận lấy cái gọi là bản tường trình, xem qua một chút, cả thảy là 50 trang, 25 trang đầu Tần Thiên Vũ cường điệu việc cậu ta phát hiện anh quấy rối cậu ra làm sao, 20 trang sau nói tường tận việc hai người tuyệt đối không thể bên nhau thế nào, cuối cùng 5 trang cuối tố cáo anh trêu hoa ghẹo nguyệt, không chỉ quấy rối cậu ta mà còn ve vãn bác sĩ khoa gây mê Giang Nghị đang tiền đồ vô hạn. Hình như người này từng là thực tập sinh dưới sự chỉ đạo của Tiêu Thanh, sau đó khi thành bác sĩ chính thức hai người cũng vài lần gặp nhau. Nhưng Tiêu Thanh không nhớ nổi đây ai, dù rất mệt mỏi nhưng anh không phản bác chỉ gật đầu muốn bỏ đi.
Lúc này cái kẻ đấy vẫn ngồi một chỗ mở miệng:
“Lúc này anh đã hiểu chưa?”
Tiêu Thanh không biết người kia là ai, cũng rất muốn hỏi nhưng lại nhớ Giang Nghị từng bảo anh không cần biết người kia là ai, cũng không không hỏi nếu không muốn gặp phải phiền phức không đáng có. Cuối cùng anh quyết định: “Ừ” một tiếng sau đó ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, đi ăn trưa.
Vừa ra khỏi cửa anh đã gặp Giang Nghị đang thở hồng hộc, Giang Nghị sốt sáng kéo anh đi, kiểm tra một lượt, chắc chắn anh vẫn bình an vô sự mới nhẹ nhõm hỏi:
“A Thanh, anh không sao chứ? Hôm nay em đến bệnh viện nghe mấy lời đồn ác ý lan truyền thái quá. Ai, anh không biết chuyện gì là tốt, viện trưởng gọi em lên phòng, chắc là nói chuyện của hai đứa mình, em vào đây, anh chờ em một lúc.”
Nói xong cậu liền vào bên trong, quả nhiên chưa đầy năm phút đã đi ra. Giang Nghị bất đắc dĩ sờ đầu Tiêu Thanh, thở dài nói:
“Nhìn anh như vậy là em cũng biết anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
Tiêu Thanh lạnh nhạt đáp: “Ừ, đúng là tôi không hiểu chuyện gì đang đến với mình nữa.”
Giang Nghị bất đắc dĩ cầm tay anh, vừa đi vừa nói: “Lão già này không biết bao giờ mới nhìn ra thực tế diễn ra mà thay đổi thái độ đây?”
Tiêu Thanh nhìn cậu đầy nghi ngờ, đôi mắt nhỏ dài không nhiễm tạp chất, khuôn mặt trắng mịn hơi ửng hồng vì gần đây được chăm sóc cẩn thận. Giang Nghị nhìn anh nuốt nước bọt một cái, rồi nói: “Thôi bỏ đi, hiện tại không phải nói gì cả, trước mặt phải về nấu cơm cho anh đã, chỉ cần anh ăn ngon ngủ ngon là được.”
Hóa ra bản tường trình mà Tiêu Thanh nhận được hôm nay là của Tần Thiên Vũ viết, vốn là nhờ người mang đến cho Tiêu Thanh, nhưng không nhờ ai lại đi nhờ y tá trưởng tổ A nổi tiếng lắm chuyện, không chịu sắp xếp lại phong thư cho đàng hoàng lại đi lan truyền tin tức ra khắp bệnh viện. Tất cả mọi người đều biết phong thư tiết lộ bác sĩ Tiêu thích bác sĩ Tần, không chiếm được bác sĩ Tần liền đi quyến rũ bác sĩ Giang. Đến cả bệnh viện cũng loáng thoáng nghe qua chuyện này. Nhưng bệnh viện cũng không phải toàn nhiều mù, ai nhìn vào cũng thấy bác sĩ Giang yêu bác sĩ Tiêu, bị phụ phàng đến mấy cũng luôn mặt dày bám theo, không có chuyện gì liền bám dính thầy thuốc Tiêu, thậm chí ở diễn đàn của bệnh viện còn tuyên bố chủ quyền bác sĩ Tiêu là của anh. Thầy thuốc Tiêu tuy rằng bình thường là người lạnh nhạt, nhưng tiếp xúc lâu sẽ biết anh là người rất lễ độ, sẽ không bao giờ làm chuyện “quyến rũ” người khác. Sáng sớm hôm nay, y tá làm việc cùng bác sĩ Tiêu nói rằng anh chẳng còn biết bác sĩ Tần là ai, còn nói anh vừa ngốc, vừa đáng yêu đến không chịu nổi. Không ngờ mấy lời này lại lọt vào tai bác sĩ Tần khiến cậu ta nổi giận. Lập tức lan truyền tin đồn đi khắp nơi, đã thế viện trưởng còn là người quen của cậu, lập tức quyết định cho anh nghỉ việc…
Giang Nghị tức giận nắm quyền, gương mặt anh tuấn vì tức giận mà méo mó lại. Mà Tiêu Thanh vẫn nhàn nhã thưởng thức trà, không tỏ thái độ gì. Giang Nghị biết Tiêu Thanh không thèm để ý chuyện này, nhưng cậu để ý. Dù anh không nói ra, nhưng cậu biết anh rất tận tụy với công việc. Thái độ làm việc của anh luôn cẩn thận, tỉ mỉ. Giang Nghị không chịu nổi việc anh bị oan ức, không chịu nổi việc mọi nỗ lực của anh cứ thế đổ xuống sông biển.
Mà Giang Nghị ở bên Tiêu Thanh, mỗi ngày đều làm osin tối tăm mặt mũi. Bởi vì bản chân Tiêu Thanh là lười chảy thây, nên Giang Nghị đã sớm rèn luyện bản thân thành nam công gia chánh, mỗi ngày đều không ngừng trổ tài, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn được ăn ngon của Tiêu Thanh là đã sung sướng cả cõi lòng
Những tưởng cuộc sống “ông chủ – con sen” của Tiêu Thanh và Giang Nghị sẽ bình lặng trôi qua nhưng cuối cùng biến cố cũng đến. Hôm nay, Tiêu Thanh và Giang Nghị đi làm như mọi ngày. Tiêu Thanh ngồi ở phòng tiếp bệnh nên toàn là bánh bao nhỏ yêu yêu – à quên nhắc, Tiêu Thanh là bác sĩ khoa nhi. Lẽ ra gương mặt lạnh như băng ngàn năm của anh phải làm bọn nhỏ khóc thét, nhưng không hiểu sao chính vẻ nghiêm túc ấy lại làm cho chúng thấy tín nhiệm, ở bên Tiêu Thanh khiến chúng thấy yên tâm. Tất cả bệnh nhi rất nghe lời anh, một khi gặp chuyện gì thì phải tìm bác sĩ Tiêu Thanh mới ở yên được.
Hôm nay, Tiêu Thanh ở phòng khám bệnh như thường lệ, y tá ngồi cùng bỗng nhiên tỏ ra khó hiểu nói: “Bác sĩ Tiêu, anh thích bác sĩ Tần thật sao?”
Tiêu Thanh ngờ vực: “Bác sĩ Tần? Ai là bác sĩ Tần?”
Y tá tỏ ra kinh ngạc: “Sao kia, anh không biết bác sĩ Tần? Chính là bác sĩ ngoại khoa đầy tiềm năng Tần Thiên Vũ đấy! Có điều cậu ta quá ngạo mạn nên không ai ưa nổi.”
Tiêu Thanh: “Ờ, liên quan gì đến tôi?”
Y tá tiếp tục làm mặt quái dị: “Nhưng họ nói rằng anh yêu thích cậu ta, ánh mắt anh dành cho cậu ra vô cùng đắm say.” Nói xong cô lè lưỡi một cái.
Tiêu Thanh nhún vai: “Không quen.”
Y tá “xùy” một tiếng rồi nở nụ cười thần bí đi ra ngoài.
Bệnh nhi đến xem bệnh bô bô hỏi: “Bác sĩ Tiêu, đầu cháu choáng váng, trời đất lộn tung lên, bác sĩ ơi, cháu mắc bệnh nan y đúng không ạ? Oa oa.” Dứt lời, bệnh nhân còn làm dáng vẻ sắp òa khóc đến nơi.
Tiêu Thanh lấy cặp nhiệt độ ở dưới nách cậu nhỏ, là 39 độ, sốt say xe. Tiêu Thanh không có ý định an ủi, chỉ vỗ vai đứa nhỏ nói: “Không có vấn đề gì, tiêm một cái là khỏi.”
Đứa nhỏ sợ hãi co rụt người lại, tất nhiên không muốn tiêm, nhưng cũng không muốn thấy thuốc tiêu bé ngưỡng một thất vọng: “Tiêm rồi sau này có đẹp trai như bác sĩ Tiêu không?”
Tiêu Thanh không kiềm chế được nụ cười, nói: “Ừ.”
Thế nhưng tâm trạng tốt đẹp của Tiêu Thanh có được nhờ đứa nhỏ hoàn toàn bị dập tắt ngay sau đó. Buổi trưa lúc thay ca, y tá sáng nay đến nói với Tiêu Thanh bằng vẻ mặt ái ngại rằng viện trưởng muốn gặp anh ở văn phòng của ông ấy. Bên trong phòng làm việc còn có một người khác, một người dáng người cao gầy, mặt tỏa ra chính khí. Tiêu Thanh có hơi lúng túng, không biết nên chào hỏi đối phương ra làm sao, bởi anh không biết ai mới là viện trưởng. Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông trung niên có gương mặt thịt mỡ lên tiếng:
“Tiểu Tiêu à, ngồi xuống đi.”
Người đàn ông trung niên trịnh trọng nói: “Tiểu Tiêu, tôi biết mấy năm qua anh đã vì bệnh viện mà cống hiến rất nhiều, nhưng chắc anh cũng là người hiểu rõ nhất bác sĩ nếu mất đi thanh danh, đồng nghĩa với mất đi bệnh nhân, chuyện này sẽ là tổn thất lớn của bệnh viện.”
Tiêu Thanh khó hiểu nhìn viện trưởng, ông ta còn ho một tiếng nói:
“Hôm nay có bác sĩ Tần ở đây, cậu ấy là bác sĩ ở khoa ngoại đang có cả một tương lai sáng lạn phía trước, điều này ảnh hưởng đến tương lai của bệnh viện, tương lai nỗ lực trở thành bệnh viện quốc tế. Vậy nên hôm nay gọi anh đến đây là vì muốn cùng bác sĩ Tần làm cho ra nhẽ, hi vọng anh đừng làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của người ta. Đây, đây là bản trường trình của bác sĩ Tần, nội dung cũng rất rõ ràng. Bệnh viện chúng ta không chấp nhận đồng tính luyến ái,nếu bệnh nhân thắc mắc cũng rất khó giải thích, ảnh hưởng rất nhiều đến uy tín. Anh tốt nhất nên chuyển công tác thì hơn.”
Tiêu Thanh nhận lấy cái gọi là bản tường trình, xem qua một chút, cả thảy là 50 trang, 25 trang đầu Tần Thiên Vũ cường điệu việc cậu ta phát hiện anh quấy rối cậu ra làm sao, 20 trang sau nói tường tận việc hai người tuyệt đối không thể bên nhau thế nào, cuối cùng 5 trang cuối tố cáo anh trêu hoa ghẹo nguyệt, không chỉ quấy rối cậu ta mà còn ve vãn bác sĩ khoa gây mê Giang Nghị đang tiền đồ vô hạn. Hình như người này từng là thực tập sinh dưới sự chỉ đạo của Tiêu Thanh, sau đó khi thành bác sĩ chính thức hai người cũng vài lần gặp nhau. Nhưng Tiêu Thanh không nhớ nổi đây ai, dù rất mệt mỏi nhưng anh không phản bác chỉ gật đầu muốn bỏ đi.
Lúc này cái kẻ đấy vẫn ngồi một chỗ mở miệng:
“Lúc này anh đã hiểu chưa?”
Tiêu Thanh không biết người kia là ai, cũng rất muốn hỏi nhưng lại nhớ Giang Nghị từng bảo anh không cần biết người kia là ai, cũng không không hỏi nếu không muốn gặp phải phiền phức không đáng có. Cuối cùng anh quyết định: “Ừ” một tiếng sau đó ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, đi ăn trưa.
Vừa ra khỏi cửa anh đã gặp Giang Nghị đang thở hồng hộc, Giang Nghị sốt sáng kéo anh đi, kiểm tra một lượt, chắc chắn anh vẫn bình an vô sự mới nhẹ nhõm hỏi:
“A Thanh, anh không sao chứ? Hôm nay em đến bệnh viện nghe mấy lời đồn ác ý lan truyền thái quá. Ai, anh không biết chuyện gì là tốt, viện trưởng gọi em lên phòng, chắc là nói chuyện của hai đứa mình, em vào đây, anh chờ em một lúc.”
Nói xong cậu liền vào bên trong, quả nhiên chưa đầy năm phút đã đi ra. Giang Nghị bất đắc dĩ sờ đầu Tiêu Thanh, thở dài nói:
“Nhìn anh như vậy là em cũng biết anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
Tiêu Thanh lạnh nhạt đáp: “Ừ, đúng là tôi không hiểu chuyện gì đang đến với mình nữa.”
Giang Nghị bất đắc dĩ cầm tay anh, vừa đi vừa nói: “Lão già này không biết bao giờ mới nhìn ra thực tế diễn ra mà thay đổi thái độ đây?”
Tiêu Thanh nhìn cậu đầy nghi ngờ, đôi mắt nhỏ dài không nhiễm tạp chất, khuôn mặt trắng mịn hơi ửng hồng vì gần đây được chăm sóc cẩn thận. Giang Nghị nhìn anh nuốt nước bọt một cái, rồi nói: “Thôi bỏ đi, hiện tại không phải nói gì cả, trước mặt phải về nấu cơm cho anh đã, chỉ cần anh ăn ngon ngủ ngon là được.”
Hóa ra bản tường trình mà Tiêu Thanh nhận được hôm nay là của Tần Thiên Vũ viết, vốn là nhờ người mang đến cho Tiêu Thanh, nhưng không nhờ ai lại đi nhờ y tá trưởng tổ A nổi tiếng lắm chuyện, không chịu sắp xếp lại phong thư cho đàng hoàng lại đi lan truyền tin tức ra khắp bệnh viện. Tất cả mọi người đều biết phong thư tiết lộ bác sĩ Tiêu thích bác sĩ Tần, không chiếm được bác sĩ Tần liền đi quyến rũ bác sĩ Giang. Đến cả bệnh viện cũng loáng thoáng nghe qua chuyện này. Nhưng bệnh viện cũng không phải toàn nhiều mù, ai nhìn vào cũng thấy bác sĩ Giang yêu bác sĩ Tiêu, bị phụ phàng đến mấy cũng luôn mặt dày bám theo, không có chuyện gì liền bám dính thầy thuốc Tiêu, thậm chí ở diễn đàn của bệnh viện còn tuyên bố chủ quyền bác sĩ Tiêu là của anh. Thầy thuốc Tiêu tuy rằng bình thường là người lạnh nhạt, nhưng tiếp xúc lâu sẽ biết anh là người rất lễ độ, sẽ không bao giờ làm chuyện “quyến rũ” người khác. Sáng sớm hôm nay, y tá làm việc cùng bác sĩ Tiêu nói rằng anh chẳng còn biết bác sĩ Tần là ai, còn nói anh vừa ngốc, vừa đáng yêu đến không chịu nổi. Không ngờ mấy lời này lại lọt vào tai bác sĩ Tần khiến cậu ta nổi giận. Lập tức lan truyền tin đồn đi khắp nơi, đã thế viện trưởng còn là người quen của cậu, lập tức quyết định cho anh nghỉ việc…
Giang Nghị tức giận nắm quyền, gương mặt anh tuấn vì tức giận mà méo mó lại. Mà Tiêu Thanh vẫn nhàn nhã thưởng thức trà, không tỏ thái độ gì. Giang Nghị biết Tiêu Thanh không thèm để ý chuyện này, nhưng cậu để ý. Dù anh không nói ra, nhưng cậu biết anh rất tận tụy với công việc. Thái độ làm việc của anh luôn cẩn thận, tỉ mỉ. Giang Nghị không chịu nổi việc anh bị oan ức, không chịu nổi việc mọi nỗ lực của anh cứ thế đổ xuống sông biển.