''Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn phải không, dám trốn đi tìm Tam nương, nhờ Tam nương xin xỏ dùm ngươi”. Hồ phu nhân trừng mắt giận dữ nhìn Hồng Khởi đang quỳ dưới mặt đất, bà biết nếu tách Hồng Khởi ra khỏi con gái, để cô ta làm việc tạp vụ như các nha hoàn khác trong viện của bà, chắc chắn nhất thời cô ta sẽ không thích ứng được, nhưng không ngờ lá gan của cô ta lớn như vậy, rõ ràng bà đã hạ lệnh cấm, nhưng vẫn cả gan đi gặp con gái bà, cầu xin cho cô ta được trở về, thậm chí còn nhắc tới chuyện bà không hy vọng bất kỳ kẻ nào nhắc tới. Hồng Khởi ngoan ngoãn quỳ xuống sàn, cúi đầu, ra vẻ nơm nớp lo sợ Hồ phu nhân, trên thực tế cô ta cũng đang run rẩy đoán Hồ phu nhân tức điên như vậy có phải vì Đường Uyển đã mở miệng xin cho cô ta về lại hay không?
Hồ phu nhân nhìn Hồng Khởi không dám hé răng, cười lạnh. “Sao? Ngươi nghĩ chỉ cần năn nỉ Tam nương thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện ư? Thứ nô tài không nghe lời, không biết đúng mực to gan lớn mật như ngươi, ta còn muốn cho về bên Tam nương? Hôm nay dám vi phạm lệnh ta, ngày mai tất dám bất trung với Tam nương”.
Ý này là… Nhà họ Đường tuy không phải gia thế gì hiển hách, nhưng cũng có hơn bốn mươi nha hoàn, có thể trổ hết tài năng nổi trội trong đám nha hoàn đó, trở thành đại nha hoàn, Hồng Khởi không hề ngu ngốc, ngược lại, cô ta rất thông minh, chỉ tiếc rằng dùng cái thông minh đó không đúng chỗ. Cô ta nghe hiểu ý tứ trong lời Hồ phu nhân, giật mình đánh thót, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hồ phu nhân, vẻ mặt khó tin nổi, cô ta không ngờ Hồ phu nhân luôn cưng chiều nâng niu Đường Uyển lại từ chối yêu cầu của nàng.
Thấy sắc mặt không tin của Hồng Khởi, Hồ phu nhân trào phúng, lại là một đứa nô tì tự cho mình được chủ nhân coi trọng, lợi dụng chủ nhân thiện lương, bà lạnh lùng nói với Ngô ma ma đứng bên. “Sáng sớm mai đứa nó đi từ đường làm nha hoàn quét dọn, nhớ quan sát nó cho kĩ, đừng để nó làm điều gì mờ ám, gây chuyện khiến người ta phiền lòng”.
“Dạ, phu nhân”. Ngô ma ma gật đầu, chẳng chút thương hại, Hồng Khởi có kết cục như vậy đều là tự tìm lấy, cô ta mà không có tâm tư xấu xa thì phu nhân đã không tức đến độ này, càng không đuổi cô ta đi từ đường, phải biết rằng ở đó toàn là người hầu lớn tuổi, không có năng lực, cũng không có hy vọng ngóc đầu lên.
“Phu nhân, về sau nô tì không dám nữa, phu nhân, đừng đuổi nô tì đi từ đường”. Hồng Khởi rốt cuộc hoảng loạn, cô ta không ngờ Hồ phu nhân lại phạt cô ta đi từ đường, nơi đó ngoại trừ mấy bà vú già quét dọn không có bóng người nào khác, Hồng Khởi không biết mình mà đi sẽ biến thành dạng gì nữa, cũng không biết mình có còn cơ hội thăng tiến hay không.
“Về sau? Chờ ngươi ra khỏi từ đường rồi chúng ta sẽ nói chuyện về sau của ngươi”. Hồ phu nhân cười lạnh, nhà họ Đường quy định nghiêm cẩn, bà không thể hành xử như nhà bình thường, tùy ý đánh đập người hầu, lỡ chết người thì mặc kệ có bị quan phủ truy vấn hay không đều không phải chuyện tốt, khó tránh khỏi mọi người chỉ trỏ, thậm chí ảnh hưởng thanh danh của chồng và các con trai. Trước giờ thứ nô tài làm bà chán ghét, quá lắm chỉ bị người môi giới tha ra ngoài, bán đi nơi khác. Hồng Khởi thách thức uy quyền của bà, nhưng bà cũng không thể không ngẫm lại, Tam nương bị ruồng bỏ về nhà họ Đường không lâu, trước đó vài ngày lại suýt thắt cổ tự vẫn, bà không thể để người môi giới tha cô ta ra ngoài, cho cô ta cơ hội đi dèm pha phá hư thanh danh con gái bà được.
Hồng Khởi muốn kêu oan cho bản thân, nhưng các nha hoàn ma ma hầu hạ Hồ phu nhân không cho cô ta cơ hội, lập tức nghe lệnh Hồ phu nhân, hai bà vú lực lưỡng nhất tiến lên, bịt miệng cô ta kéo xuống, ngoại trừ vài tiếng ưm ưm thì cô ta không nói được chữ nào.
“Phu nhân, bỏ mặc nó ở từ đường có được không?”. Ngô ma ma hỏi thêm. “Nha đầu kia tuy là ký giấy bán đứt, nhưng dù gì nó cũng là đại nha hoàn bên người Tam nương, đôi lúc vẫn trợ cấp một chút cho người nhà, cha mẹ nó lâu lâu cũng đến thăm…”.
“Để nó thành thành thật thật tu thân dưỡng tính ở từ đường hai năm hẵng nói tiếp”. Hồ phu nhân thản nhiên nói. “Nếu cha mẹ nó tới cửa hỏi, cứ nói cho bọn họ nghe, nói nó không trung thực, không làm việc đàng hoàng, bị đuổi đi từ đường, nếu bọn họ đau lòng nó thì cứ mang bạc đến chuộc thân”.
“Dạ, phu nhân”. Ngô ma ma gật đầu, trong lòng đã biết phải đối phó với cha mẹ Hồng Khởi như thế nào — giấy bán mình của nha hoàn quả thật cho phép chuộc thân, nhưng vẫn phải xem ý chủ nhân ra sao, nhà họ Đường ở phương diện này vô cùng nhân hậu, chỉ lấy ít bạc tượng trưng một chút mà thôi, nhưng loại nha hoàn như Hồng Khởi thì khác, cái giá phải trả cho giá trị con người cô ta chắc chắn khiến cha mẹ Hồng Khởi té xỉu.
“Còn Hồng La, ta xem cũng không phải thứ gì an phận”. Hồ phu nhân biết tin Hồng Khởi đến chỗ con gái cầu xin không phải vì Đường Uyển kể cho bà, mà là có người tố cáo. Bà nhíu mày. “Tìm cơ hội thông báo cho cha mẹ nó, nói tuổi nó cũng không nhỏ nữa, hỏi xem bọn họ tự chuẩn bị hai ba lượng bạc tới chuộc thân cho nó tự về gả chồng, hay để ta chỉ hôn, tìm gã nô tài nào thích hợp gả luôn đi”.
“Dạ, phu nhân”. Hồng La ngầm muốn gì, đừng nói Hồ phu nhân nhìn ra, đến Ngô ma ma bà đây còn hiểu, muốn đứng vào chỗ trống đại nha hoàn của Hồng Khởi ư? Bản thân sao không nghĩ lại, Hồng La vào phủ sau Hồng Khởi hai năm, học quy củ đơn giản sau đó phái đi hầu hạ Tam nương, bình thường được Hồng Khởi và Hồng Trù chỉ điểm, hưởng không ít ân huệ, nhưng sẵn sàng bán đứng Hồng Khởi vì chức đại nha hoàn, loại người hầu này bảo chủ nhân làm sao mà tin cậy? Ai biết về sau có vì lợi lộc cá nhân mà bán đứng Tam nương hay không? Phải biết rằng không thiếu người hầu trung tâm với chủ nhân, nhưng người hầu vì muốn đứng lên đầu mà đâm sau lưng chủ nhân lại càng nhiều, Hồ phu nhân phòng ngừa chu đáo là tất yếu.
Ngô ma ma biết cái gì gọi là “tìm cơ hội”, hiện nay Đường Uyển vừa bị đuổi về nhà mẹ đẻ, Lục Du lại đính hôn, xung quanh mọi người xì xào buôn chuyện, không phải là cơ hội tốt để đẩy Hồng La đi chỗ khác.
“Tam nương giờ đang làm gì?”. Ban nãy Hồ phu nhân đã sai người đi trông chừng Đường Uyển, bà không muốn lúc mình đang xử lý Hồng Khởi, con gái lại chạy tới chen ngang, càng không hy vọng con gái mềm lòng cầu xin mình buông tha Hồng Khởi, thậm chí cho Hồng Khởi quay lại hầu hạ đúng ý cô ta. Sai khiến nha hoàn là chuyện nhỏ chỉ cần động não nói vài câu, lay chuyển được con gái không đơn giản như vậy.
“Tam nương ăn sáng xong đã đi qua chỗ đại thiếu phu nhân, chưa từng rời đi”. Ngô ma ma lập tức nói, bà đã phân bố người quan sát động tĩnh của Đường Uyển, đến bây giờ chưa có tin tức gì mới đến, chứng minh Đường Uyển vẫn đang theo Uông Ngọc Trân học quản gia.
“Ừm”. Hồ phu nhân hài lòng, sau đó ra lệnh. “Chuyện hôm nay cấm người khác kể cho Tam nương, lỡ con bé nhất thời mềm lòng, sau đó lại cầu tình cho con nha đầu Hồng Khởi ti tiện kia”.
“Dạ”. Các nha hoàn bà vú ở đó đều cung kính đáp lời, bọn họ hầu hạ bên người Hồ phu nhân nhiều năm, biết Hồ phu nhân lợi hại ra sao, tất nhiên không dám vi phạm lệnh của bà.
“Nếu Tam nương có hỏi thì cứ nói cha mẹ Hồng Khởi để dành đủ bạc đến chuộc thân cho nó rồi”. Hồ phu nhân nghĩ nghĩ lại dặn thêm một câu, bà đúng là vẫn chưa yên tâm về con gái lắm.
“Dạ, phu nhân”.
Thình lình gặp phải ánh mắt hung ác đó khiến Đường Uyển rùng mình nổi da gà, trong lòng đột ngột lạnh ngắt, nàng chưa bao giờ nghĩ Hồng Khởi luôn thân thiện trước mặt nàng từ trước đến giờ lại có thứ biểu cảm kinh khủng như vậy, chẳng phải cô ta vẫn thường tâm sự với nàng rằng cô ta và Hồng Trù cùng vào phủ làm việc, trước đó còn cùng nhau lớn lên trong một con ngõ, quan hệ cực kỳ tốt sao? Vì sao hiện tại Hồng Trù chỉ mới gọi nàng một tiếng mà cô ta lại trừng mắt dữ tợn với Hồng Trù? Chẳng lẽ cô ta của ngày xưa đều là giả tạo ư?
Có lẽ phát hiện Đường Uyển đang nhìn, cũng có lẽ cô ta nhận ra đây không phải thời cơ tốt để cảnh cáo Hồng Trù, ánh mắt ác độc của Hồng Khởi rất nhanh rút đi, nhanh đến nỗi Đường Uyển không kịp tiếp thu, nếu không phải Đường Uyển rất ít gặp phải ánh mắt kiểu này, nếu không phải vì lòng nàng còn chưa hết rét lạnh, chắc Đường Uyển đã nghĩ mình hoa mắt.
“Tam nương…”. Hồng Khởi nghẹn ngào gọi, nhìn thấy Đường Uyển đang quan sát mình, cô ta lập tức dùng tay nhéo một cái thật mạnh lên đùi, đau đớn khiến mắt cô ta rơm rớm nước, ra vẻ khổ sở nhìn Đường Uyển. “Bởi vì lo lắng quấy rầy ngài tĩnh dưỡng, Hồ phu nhân không cho nô tì đi gặp ngài, nô tì không biết mấy ngày nay ngài có vui vẻ không…”.
“Khụ khụ ~”. Bây giờ là Hồng La cố tình ho khan cắt ngang không cho Hồng Khởi nói hết, Hồng La cũng đi theo hầu hạ Đường Uyển đã nhiều năm, làm việc lanh lợi, nhưng vì không biết chữ nên không được Đường Uyển ưa thích bằng Hồng Khởi, cũng không ổn trọng như Hồng Trù được Hồ phu nhân và Dương ma ma tín nhiệm, cho nên nhiều năm trôi qua cũng chỉ là nha hoàn bậc hai. Hồng Khởi bị điều đi, Hồng La nghĩ trong các nha hoàn bên người Đường Uyển không ai thích hợp bổ sung vào chỗ trống hơn mình, Hồng La không muốn Hồng Khởi nói ngon nói ngọt làm mềm lòng Đường Uyển, lại cho phép cô ta trở về, nếu thật sự như vậy Hồng La sẽ không có hy vọng thăng cấp.
Hồng Khởi thật không ngờ Hồng La ngày xưa luôn khúm núm trước mặt mình nay dám ngắt lời chen vào, nhưng cô ta vẫn nín nhịn, tuy rằng trong lòng đã âm thầm chửi rủa Hồng La, biểu tình trên mặt lại không biến đổi, đương nhiên cũng không dám nói tiếp, chỉ tha thiết nhìn Đường Uyển, hy vọng nàng nói đỡ cho mình.
“Hồng Khởi, mẹ nói với ta nhà ngươi thông minh lanh lợi, bà rất thích, nếu mẹ đã vừa ý nhà ngươi thì là phận làm con ta tự nhiên không dám nói không, y theo ý mẹ đi”. Đường Uyển đắn đo một chút, nàng trực tiếp cự tuyệt Hồng Khởi nhưng vẫn không muốn xé rách thể diện nhau, lựa lời nhỏ nhẹ nhất. “Nhà ngươi hầu hạ bên cạnh mẹ cũng như hầu hạ bên cạnh ta”.
Sao mà giống được? Ở bên cạnh Hồ phu nhân, Hồng Khởi chẳng có tư cách gì, không địa vị, còn không được tín nhiệm như nha hoàn bình thường, ở bên Đường Uyển cô ta là nha hoàn đứng đầu các nha hoàn khác, huống chi ở bên người Hồ phu nhân, cô ta nhiều nhất chỉ được gả cho quản sự hay gã sai vặt hoặc thả ra ngoài tự kết hôn, ở bên Đường Uyển, cô ta rất có khả năng trở thành… Nghĩ đến người đàn ông đẹp trai tuấn lãng kia, Hồng Khởi liền nóng lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Uyển cũng bất giác nóng lên, cô ta lắc đầu quầy quậy, nói. “Tam nương, từ lúc vào phủ, nô tì chỉ hầu hạ ngài, nô tì cũng chỉ muốn hầu hạ ngài. Xin ngài nói với Hồ phu nhân một tiếng để nô tì về hầu hạ ngài đi”.
Đường Uyển hơi do dự nhìn Hồng Khởi. Nói thật, nàng không muốn Hồng Khởi quay về là vì không muốn nghe cô ta kể lể chuyện Lục Du bên tai nàng, chưa kể lòng nàng giờ đây ớn lạnh cô ta. Nhưng nếu nàng từ chối thẳng mặt Hồng Khởi thì nàng làm không được, dù sao hai người chủ tớ một hồi cũng có không ít cảm tình.
Vừa thấy Đường Uyển do dự, Hồng Khởi biết ngay Đường Uyển đang đấu tranh tâm lý, nước mắt của cô ta lập tức lộp bộp rơi xuống vạt áo, vừa khóc vừa nhìn Đường Uyển thảm thiết nói. “Tam nương, mấy ngày nay nô tì ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều tự giận bản thân, nếu không phải đầu óc hồ đồ, không nghĩ tới ngài đau buồn quá mà nghĩ quẩn…”.
“Hồng Khởi, phu nhân nói không cho phép bất kì ai nhắc lại việc tối hôm đó”. Hồng Trù lạnh nhạt cảnh cáo, cô không tin Hồng Khởi không nghe được lệnh của Hồ phu nhân, cô ta cố tình nhắc tới chuyện này chắc chắn có ý đồ khác, mà ý đồ đó là gì Hồng Trù trong lòng hiểu rõ.
Hồng Khởi bị lời nói của Hồng Trù làm nghẹn, cô ta chưa quên Hồ phu cảnh cáo, cô ta cố ý nhắc đến chẳng qua là muốn Đường Uyển nhớ đến cô ta, chuyện buổi tối hôm đó không thể đổ hết lỗi cho việc cô ta chểnh mảng, tất cả là do Đường Uyển cố tình đuổi cô ta ra chỗ khác, để Đường Uyển áy náy, để Đường Uyển trực tiếp mở miệng gọi mình về. Nhưng có vẻ hiện tại, kế sách này là bất khả thi.
“Nô tì không phải cố tình nói đến chuyện tối hôm đó”. Hồng Khởi biện minh, sau đó nhìn Đường Uyển, nói. “Tam nương, nô tì hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, ngài hẳn là biết tính tình nô tì, nô tì thật sự không dám trái lời phu nhân”.
“Ta biết”. Đường Uyển thở dài. Nàng bỗng thấy Hồng Khởi trước mặt sao mà xa lạ, nhưng nàng vẫn không thể mở miệng, cũng không biết phải nói sao nữa.
“Vậy…”. Hồng Khởi thấy mọi thứ sắp đạt tới, không nói thêm gì, chỉ ngước đôi mắt chờ đợi Đường Uyển.
“Ta sẽ lựa lúc nói với mẹ, nhà ngươi về trước đi”. Đường Uyển tuy mềm lòng, nhưng không đến nỗi xúc động hứa hẹn gì với Hồng Khởi — tất cả là công của cái liếc mắt ban nãy cô ta nhìn Hồng Trù khiến lòng nàng lạnh toát, bằng không nàng cũng không nói năng có lệ như vậy.
Hồng Khởi thật bất ngờ khi Đường Uyển không lập tức mở miệng nhận cô ta về lại, nhưng nhìn Hồng La đang đề phòng, Hồng Trù đang suy nghĩ, cô ta biết cô ta mà nói thêm gì nữa nhất định sẽ bị hai người đó quấy rối, thậm chí đến chỗ Hồ phu nhân tố cáo, cô ta không hy vọng Đường Uyển còn chưa tới biện hộ thay cô ta trước mặt Hồ phu nhân, bản thân đã bị đuổi ra phủ. Cô ta rầu rĩ gật đầu. “Nô tì chờ tin tốt từ ngài”.
“Tam nương ~”. Tháo trang sức dùm Đường Uyển, Hồng Trù khẽ gọi, chờ Đường Uyển chú ý đến cô rồi cô mới nhẹ giọng nói. “Ngài thật sự cầu xin Hồ phu nhân cho Hồng Khởi về bên ngài hầu hạ tiếp sao?”.
“Như thế nào, em không thích à?”. Đường Uyển nhìn Hồng Trù, tuy rằng Hồng Khởi và Hồng Trù hầu hạ bên nàng cùng khoảng thời gian, nhưng Hồng Trù không giống Hồng Khởi, thời gian Hồng Trù vùi đầu làm việc nhiều hơn, mà Hồng Khởi chủ yếu ở cạnh nàng, mài mực cho nàng, cùng nàng tán chuyện giải sầu. Đường Uyển không hiểu rõ Hồng Trù, cũng không thực thích Hồng Trù, nhưng Hồ phu nhân cố ý sắp xếp Hồng Trù bên cạnh nàng, Dương ma ma bà vú của nàng cũng rất coi trọng Hồng Trù, cho nên bản thân dù có không thích Hồng Trù, vẫn nghe theo mẹ và Dương ma ma, giao đại đa số mọi thứ cho Hồng Trù quản lý chứ không giao cho Hồng Khởi thân cận với mình.
“Hồng Trù nào dám có ý gì”. Hồng Trù lắc đầu, cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, biết mình không phải tâm phúc của Đường Uyển, cho dù phải cũng không có tư cách quyết định thay chủ nhân, cô nhìn Đường Uyển. “Nô tì chỉ muốn khuyên Tam nương bình tĩnh suy nghĩ kĩ vì sao phu nhân điều Hồng Khởi đi, sau đó lại quyết định có nên thay Hồng Khởi cầu xin hay không”.
Đường Uyển lẳng lặng nhìn Hồng Trù thật lâu, rốt cuộc hiểu lý do gì khiến Hồ phu nhân thích Hồng Trù, Hồng Trù thật lý trí, không giống nàng, cho dù trong lòng hiểu không nên làm chuyện đó nhưng cuối cùng vẫn vì cảm tình hoặc nhất thời xúc động đi làm.
Hồng Trù không né tránh ánh nhìn của Đường Uyển, để mặc Đường Uyển xem xét, nhưng cô không nhàn rỗi, tay lưu loát gỡ châu thoa bỏ vào hộp trang sức cất kĩ.
“Ta sẽ suy nghĩ”. Đường Uyển gật đầu, hít vào một hơi. “Ta cũng chưa biết có nên cầu xin mẹ thay Hồng Khởi không đây. Hồng Trù, em nhớ dặn Hồng La và các nha hoàn khác không được tùy tiện nói ra chuyện hôm nay, nhất là không được để mẹ biết”.
“Dạ”. Hồng Trù gật đầu, biết Đường Uyển có nghe lọt tai lời mình, cô không nói gì thêm, hầu hạ Đường Uyển nghỉ ngơi, chính cô vẫn ngủ ngoài sạp nhỏ bên ngoài theo thường lệ, trực đêm cho nàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
''Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn phải không, dám trốn đi tìm Tam nương, nhờ Tam nương xin xỏ dùm ngươi”. Hồ phu nhân trừng mắt giận dữ nhìn Hồng Khởi đang quỳ dưới mặt đất, bà biết nếu tách Hồng Khởi ra khỏi con gái, để cô ta làm việc tạp vụ như các nha hoàn khác trong viện của bà, chắc chắn nhất thời cô ta sẽ không thích ứng được, nhưng không ngờ lá gan của cô ta lớn như vậy, rõ ràng bà đã hạ lệnh cấm, nhưng vẫn cả gan đi gặp con gái bà, cầu xin cho cô ta được trở về, thậm chí còn nhắc tới chuyện bà không hy vọng bất kỳ kẻ nào nhắc tới. Hồng Khởi ngoan ngoãn quỳ xuống sàn, cúi đầu, ra vẻ nơm nớp lo sợ Hồ phu nhân, trên thực tế cô ta cũng đang run rẩy đoán Hồ phu nhân tức điên như vậy có phải vì Đường Uyển đã mở miệng xin cho cô ta về lại hay không?
Hồ phu nhân nhìn Hồng Khởi không dám hé răng, cười lạnh. “Sao? Ngươi nghĩ chỉ cần năn nỉ Tam nương thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện ư? Thứ nô tài không nghe lời, không biết đúng mực to gan lớn mật như ngươi, ta còn muốn cho về bên Tam nương? Hôm nay dám vi phạm lệnh ta, ngày mai tất dám bất trung với Tam nương”.
Ý này là… Nhà họ Đường tuy không phải gia thế gì hiển hách, nhưng cũng có hơn bốn mươi nha hoàn, có thể trổ hết tài năng nổi trội trong đám nha hoàn đó, trở thành đại nha hoàn, Hồng Khởi không hề ngu ngốc, ngược lại, cô ta rất thông minh, chỉ tiếc rằng dùng cái thông minh đó không đúng chỗ. Cô ta nghe hiểu ý tứ trong lời Hồ phu nhân, giật mình đánh thót, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hồ phu nhân, vẻ mặt khó tin nổi, cô ta không ngờ Hồ phu nhân luôn cưng chiều nâng niu Đường Uyển lại từ chối yêu cầu của nàng.
Thấy sắc mặt không tin của Hồng Khởi, Hồ phu nhân trào phúng, lại là một đứa nô tì tự cho mình được chủ nhân coi trọng, lợi dụng chủ nhân thiện lương, bà lạnh lùng nói với Ngô ma ma đứng bên. “Sáng sớm mai đứa nó đi từ đường làm nha hoàn quét dọn, nhớ quan sát nó cho kĩ, đừng để nó làm điều gì mờ ám, gây chuyện khiến người ta phiền lòng”.
“Dạ, phu nhân”. Ngô ma ma gật đầu, chẳng chút thương hại, Hồng Khởi có kết cục như vậy đều là tự tìm lấy, cô ta mà không có tâm tư xấu xa thì phu nhân đã không tức đến độ này, càng không đuổi cô ta đi từ đường, phải biết rằng ở đó toàn là người hầu lớn tuổi, không có năng lực, cũng không có hy vọng ngóc đầu lên.
“Phu nhân, về sau nô tì không dám nữa, phu nhân, đừng đuổi nô tì đi từ đường”. Hồng Khởi rốt cuộc hoảng loạn, cô ta không ngờ Hồ phu nhân lại phạt cô ta đi từ đường, nơi đó ngoại trừ mấy bà vú già quét dọn không có bóng người nào khác, Hồng Khởi không biết mình mà đi sẽ biến thành dạng gì nữa, cũng không biết mình có còn cơ hội thăng tiến hay không.
“Về sau? Chờ ngươi ra khỏi từ đường rồi chúng ta sẽ nói chuyện về sau của ngươi”. Hồ phu nhân cười lạnh, nhà họ Đường quy định nghiêm cẩn, bà không thể hành xử như nhà bình thường, tùy ý đánh đập người hầu, lỡ chết người thì mặc kệ có bị quan phủ truy vấn hay không đều không phải chuyện tốt, khó tránh khỏi mọi người chỉ trỏ, thậm chí ảnh hưởng thanh danh của chồng và các con trai. Trước giờ thứ nô tài làm bà chán ghét, quá lắm chỉ bị người môi giới tha ra ngoài, bán đi nơi khác. Hồng Khởi thách thức uy quyền của bà, nhưng bà cũng không thể không ngẫm lại, Tam nương bị ruồng bỏ về nhà họ Đường không lâu, trước đó vài ngày lại suýt thắt cổ tự vẫn, bà không thể để người môi giới tha cô ta ra ngoài, cho cô ta cơ hội đi dèm pha phá hư thanh danh con gái bà được.
Hồng Khởi muốn kêu oan cho bản thân, nhưng các nha hoàn ma ma hầu hạ Hồ phu nhân không cho cô ta cơ hội, lập tức nghe lệnh Hồ phu nhân, hai bà vú lực lưỡng nhất tiến lên, bịt miệng cô ta kéo xuống, ngoại trừ vài tiếng ưm ưm thì cô ta không nói được chữ nào.
“Phu nhân, bỏ mặc nó ở từ đường có được không?”. Ngô ma ma hỏi thêm. “Nha đầu kia tuy là ký giấy bán đứt, nhưng dù gì nó cũng là đại nha hoàn bên người Tam nương, đôi lúc vẫn trợ cấp một chút cho người nhà, cha mẹ nó lâu lâu cũng đến thăm…”.
“Để nó thành thành thật thật tu thân dưỡng tính ở từ đường hai năm hẵng nói tiếp”. Hồ phu nhân thản nhiên nói. “Nếu cha mẹ nó tới cửa hỏi, cứ nói cho bọn họ nghe, nói nó không trung thực, không làm việc đàng hoàng, bị đuổi đi từ đường, nếu bọn họ đau lòng nó thì cứ mang bạc đến chuộc thân”.
“Dạ, phu nhân”. Ngô ma ma gật đầu, trong lòng đã biết phải đối phó với cha mẹ Hồng Khởi như thế nào — giấy bán mình của nha hoàn quả thật cho phép chuộc thân, nhưng vẫn phải xem ý chủ nhân ra sao, nhà họ Đường ở phương diện này vô cùng nhân hậu, chỉ lấy ít bạc tượng trưng một chút mà thôi, nhưng loại nha hoàn như Hồng Khởi thì khác, cái giá phải trả cho giá trị con người cô ta chắc chắn khiến cha mẹ Hồng Khởi té xỉu.
“Còn Hồng La, ta xem cũng không phải thứ gì an phận”. Hồ phu nhân biết tin Hồng Khởi đến chỗ con gái cầu xin không phải vì Đường Uyển kể cho bà, mà là có người tố cáo. Bà nhíu mày. “Tìm cơ hội thông báo cho cha mẹ nó, nói tuổi nó cũng không nhỏ nữa, hỏi xem bọn họ tự chuẩn bị hai ba lượng bạc tới chuộc thân cho nó tự về gả chồng, hay để ta chỉ hôn, tìm gã nô tài nào thích hợp gả luôn đi”.
“Dạ, phu nhân”. Hồng La ngầm muốn gì, đừng nói Hồ phu nhân nhìn ra, đến Ngô ma ma bà đây còn hiểu, muốn đứng vào chỗ trống đại nha hoàn của Hồng Khởi ư? Bản thân sao không nghĩ lại, Hồng La vào phủ sau Hồng Khởi hai năm, học quy củ đơn giản sau đó phái đi hầu hạ Tam nương, bình thường được Hồng Khởi và Hồng Trù chỉ điểm, hưởng không ít ân huệ, nhưng sẵn sàng bán đứng Hồng Khởi vì chức đại nha hoàn, loại người hầu này bảo chủ nhân làm sao mà tin cậy? Ai biết về sau có vì lợi lộc cá nhân mà bán đứng Tam nương hay không? Phải biết rằng không thiếu người hầu trung tâm với chủ nhân, nhưng người hầu vì muốn đứng lên đầu mà đâm sau lưng chủ nhân lại càng nhiều, Hồ phu nhân phòng ngừa chu đáo là tất yếu.
Ngô ma ma biết cái gì gọi là “tìm cơ hội”, hiện nay Đường Uyển vừa bị đuổi về nhà mẹ đẻ, Lục Du lại đính hôn, xung quanh mọi người xì xào buôn chuyện, không phải là cơ hội tốt để đẩy Hồng La đi chỗ khác.
“Tam nương giờ đang làm gì?”. Ban nãy Hồ phu nhân đã sai người đi trông chừng Đường Uyển, bà không muốn lúc mình đang xử lý Hồng Khởi, con gái lại chạy tới chen ngang, càng không hy vọng con gái mềm lòng cầu xin mình buông tha Hồng Khởi, thậm chí cho Hồng Khởi quay lại hầu hạ đúng ý cô ta. Sai khiến nha hoàn là chuyện nhỏ chỉ cần động não nói vài câu, lay chuyển được con gái không đơn giản như vậy.
“Tam nương ăn sáng xong đã đi qua chỗ đại thiếu phu nhân, chưa từng rời đi”. Ngô ma ma lập tức nói, bà đã phân bố người quan sát động tĩnh của Đường Uyển, đến bây giờ chưa có tin tức gì mới đến, chứng minh Đường Uyển vẫn đang theo Uông Ngọc Trân học quản gia.
“Ừm”. Hồ phu nhân hài lòng, sau đó ra lệnh. “Chuyện hôm nay cấm người khác kể cho Tam nương, lỡ con bé nhất thời mềm lòng, sau đó lại cầu tình cho con nha đầu Hồng Khởi ti tiện kia”.
“Dạ”. Các nha hoàn bà vú ở đó đều cung kính đáp lời, bọn họ hầu hạ bên người Hồ phu nhân nhiều năm, biết Hồ phu nhân lợi hại ra sao, tất nhiên không dám vi phạm lệnh của bà.
“Nếu Tam nương có hỏi thì cứ nói cha mẹ Hồng Khởi để dành đủ bạc đến chuộc thân cho nó rồi”. Hồ phu nhân nghĩ nghĩ lại dặn thêm một câu, bà đúng là vẫn chưa yên tâm về con gái lắm.