“Tam nương, em khó chịu ở đâu?”. Uông Ngọc Trân đỡ Đường Uyển, nàng nôn ra hết mọi thứ nên dạ dày cũng không cuộn lên nữa, đáy mắt chị giấu không được sự lo lắng.
“Tự nhiên thấy hơi buồn nôn, nôn ra được đỡ hơn nhiều rồi ạ”. Đường Uyển tiếp nhận khăn tay Hồng Trù đưa, nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó nhìn Lục Du mặt đang xanh đen lẫn lộn, vô cùng chật vật, bỗng lòng nàng sảng khoái khó tả, nàng cố gắng kìm nén giọng nói không lộ ra quá vui sướng khi người gặp họa, xin lỗi như không. “Thật là có lỗi quá, không nhịn nổi, nôn cả vào người Lục đại quan nhân, Hồng La, em còn đứng đó làm gì, mau mau lại đây lau dùm Lục đại quan nhân, nếu để Lục đại quan nhân vác bộ dạng này về còn không biết bị chê cười ra sao nữa”.
“Dạ”. Hồng La lập tức tiến lên, lấy khăn, lau chùi vết bẩn đang bốc mùi “tuyệt vời” trên áo Lục Du.
“Thôi khỏi, để tôi tự tìm chỗ giặt sạch”. Lục Du cười khổ nhìn cái khăn nhỏ xíu trên tay Hồng La, nhìn lại vết bẩn to tướng trên người mình, hắn không tin Hồng La có thể chùi sạch sẽ dùm hắn, thôi khỏi luôn cho rồi.
“Nếu Lục đại quan nhân nói không cần, thì khỏi đi”. Đường Uyển lập tức gọi Hồng La quay lại, sau đó cười mỉa Lục Du. “Lục đại quan nhân đi thong thả”.
Đây là đuổi khách? Lục Du nhìn Đường Uyển, thật sự thấy nàng xa lạ quá đỗi, người phụ nữ từng tâm ý tương thông với hắn nay đã biến mất đi đâu, hắn thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói. “Huệ Tiên, hôm nay tôi cố ý đến tìm em là thật có chuyện muốn nói với em”.
“Thì anh cứ nói”. Đường Uyển biết nếu không để hắn nói ra hết chỉ sợ khó mà thoát thân, nàng bực bội nhìn hắn, muốn xem thử rốt cuộc hắn muốn nói cái gì.
Cố ý? Uông Ngọc Trân ở bên cau mày suy tư, khó mà bỏ qua cụm từ quan trọng này, lông mày chị nhăn lại, xem ra đã có kẻ lắm mồm tiết lộ việc bọn họ đến chùa Quảng Hiếu dâng hương hôm nay, cho nên mới “tình cờ” gặp hắn, nhưng là ai đã nói cho hắn biết? Là chính Tam nương? Hay là đứa nô tì rắp tâm bất lương nào bên cạnh nàng?
“Huệ Tiên, không thể nói chuyện riêng với em được sao?”. Lục Du nhìn Đường Uyển, những lời này hắn chỉ muốn nói thầm cho mình Đường Uyển, không muốn để người khác – đặc biệt là người ghê gớm lợi hại, cổ hủ chẳng biết gì là tình thú như Uông Ngọc Trân.
“Không”. Đường Uyển không chút do dự đập vỡ ảo tưởng của hắn, nàng muốn cách nhà họ Lục xa thật xa, không bao giờ qua lại với người đàn ông này nữa, nếu để hắn và nàng một mình nói chuyện chẳng phải đã tự chỉa mũi nhọn thị phi về phía bản thân sao?
“Huệ Tiên ~”. Đường Uyển trả lời Lục Du không ngạc nhiên, hoặc phải nói là có quá nhiều chuyện khiến hắn ngỡ ngàng hôm nay nên thêm cái này cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng bị hạ nhục khiến hắn không thoải mái, trên mặt hiển giận, giọng nói cũng không nhường nhịn như trước nữa, mà tỏ ra bực tức và cảnh cáo.
“Lục đại quan nhân, muốn nói thì nói, không muốn nói thì đó là chuyện của anh, đừng lên giọng với Tam nương nhà chúng tôi”. Uông Ngọc Trân châm chọc. “Anh đừng quên, là bản thân anh có chuyện muốn nói chứ không phải Tam nương muốn nghe anh nói, đừng có lẫn lộn phải trái”.
Lục Du hít sâu một hơi, muốn nén cơn giận đang bừng bừng, nhưng mùi ô uế bốc lên từ vạt áo khiến mặt hắn càng đen, không cố gắng nữa, hắn nhìn Đường Uyển, nói. “Huệ Tiên, tôi nghe nói nửa tháng trước em tự tử…”.
“Thì sao?”. Đường Uyển không ngờ Lục Du muốn nói cái này, kiếp trước hình như hắn không biết gì cả, nàng kéo tay Uông Ngọc Trân đang muốn mở miệng mắng chửi Lục Du, lạnh nhạt nói. “Tôi đã nhận giấy bỏ vợ của anh, không còn là người nhà họ Lục nữa, tôi sống hay chết không liên quan gì đến nhà họ Lục và Lục đại quan nhân anh, không phải ư?”.
“Huệ Tiên, sao em có thể nói vậy?”. Lục Du đau lòng nhìn Đường Uyển. “Em có biết tôi vừa nghe tin xong khiếp sợ đến nhường nào, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không hay với em, chắc tôi… Tôi cũng không sống một mình nổi. Tuy rằng phải nghe lời mẹ, bất đắc dĩ viết giấy ruồng bỏ em… Em nhận nó đau đớn muốn chết, nhưng tôi viết cũng đau từng khúc ruột, nào nhẫn tâm chia lìa với em, nếu muốn vậy sao tôi lại sắp xếp biệt viện để em…”.
“Tóm lại anh muốn nói gì?”. Đường Uyển không muốn nghe hắn nhắc lại quá khứ một chút nào, đặc biệt là chuyện khiến nàng hận nhất, mặt nàng ngày càng lạnh, kiên quyết nhìn thẳng vào Lục Du. “Nếu anh muốn hồi tưởng quá khứ thì thứ lỗi tôi không theo cùng anh được”.
“Huệ Tiên, tính tình em sao bỗng nhiên lại trở nên nóng nảy hấp tấp như thế?”. Lục Du oán trách, đến trước mặt Đường Uyển, nói. “Hôm nay tôi tới muốn nói với em rằng, tuy chúng ta không thể ở bên nhau nữa, nhưng tôi hy vọng em sống tốt, cố gắng quý trọng mọi thứ, đừng có ý nghĩ tự vẫn trong đầu nữa…”.
“Ọe ~”. Đường Uyển lại nén không nổi, ói tiếp, lúc này đây khoảng cách giữa nàng và Lục Du gần hơn ban nãy, dĩ nhiên hắn lại hứng thêm lần nữa…
“Em!”. Hai hàng chân mày của Lục Du dựng lên sau đó lại hạ xuống, hắn nuốt cơn tức vào bụng, quan tâm hỏi. “Huệ Tiên, em ăn nhầm thứ gì thiu nên hỏng bụng rồi à?”.
Không phải ăn trúng thứ gì thiu đâu, chẳng qua là bị buộc phải nghe mấy lời gớm ghiếc đó thôi. Đường Uyển vừa chùi miệng vừa thầm oán, nói thật, nàng cũng không muốn nôn ọe lần hai, nhưng nàng chịu không nổi, Lục Du khiến nàng ghê tởm quá độ.
Hy vọng nàng sống tốt? Hy vọng nàng cố gắng quý trọng mọi thứ? Hắn nghĩ nàng tin mấy lời nói một đằng nghĩ một nẻo này sao? Kiếp trước, khi nàng vất vả nhận ra sự thật, khó khăn lắm mới bị Tử Quy làm cảm động, quyết định tiếp nhận Tử Quy, sống hòa thuận với Tử Quy, là ai bỗng nhiên nhảy xổ vào đạp đổ sự an tĩnh trong cuộc sống của nàng, còn viết cái gì “Gió đông ác, hoan tình bạc”, “Núi non còn tại, thư tình khó đưa”*. Buộc nàng phải nhớ lại quá khứ cùng hắn, rối rắm nghĩ đến tương lai của nàng và Tử Quy, đối mặt với đủ ánh mắt nghi ngờ, cười nhạo, nàng chịu không nổi lâm bệnh, chết đi. Thời điểm đó, hắn tiêu diêu tự tại ở đâu?
“Tam nương ~”. Uông Ngọc Trân lên tiếng, trong thanh âm tràn đầy lo lắng, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
“Em không sao”. Đường Uyển có thể mặc kệ Lục Du, nhưng tuyệt đối không bỏ qua tấm lòng quan tâm của Uông Ngọc Trân, nàng mỉm cười nhìn chị, tỏ vẻ mình vẫn ổn, sau đó quay đầu đi, nghiêm nghị nhìn Lục Du, nói. “Lục đại quan nhân, Đường Huệ Tiên tôi từ hôm nay trở đi, sẽ không bao giờ bỏ phí bản thân vì bất kỳ kẻ nào nữa, cuộc đời tôi là của tôi, tôi sẽ sống thật tốt, không cần Lục đại quan nhân anh lo lắng”.
Lục Du xám mặt nhìn Đường Uyển, hắn đang thầm hối hận bản thân đã đến an ủi Đường Uyển, nàng chẳng cần mình an ủi chút nào, cố nặn ra một nụ cười méo mó, hắn nói. “Em có thể nghĩ vậy tôi liền an tâm. Huệ Tiên, về sau gặp chuyện gì khó xử cần tôi hỗ trợ, em cứ nói”.
“Thật đúng là có một việc cần Lục đại quan nhân giúp đây”. Đường Uyển nhìn Lục Du, không thèm để ý mắt hắn sáng lên, cũng không để ý Uông Ngọc Trân ngày càng sốt ruột, lạnh lùng nói. “Về sau nếu có gặp lại, Lục đại quan nhân làm ơn giả bộ không biết Đường Huệ Tiên là ai đi, cho dù Huệ Tiên có té xuống nước sắp sặc nước chết đến nơi đi nữa, cũng hy vọng Lục đại quan nhân làm như không thấy”.
“Em…”. Lục Du thấy Đường Uyển cương quyết, không biết nói cái gì nữa, càng không biết có thể nói gì.
“Chị dâu cả, đi dạo lâu rồi, chúng ta về đi”. Đường Uyển không muốn lãng phí thêm thời gian với hắn nữa, nàng nhẹ nhàng khoác tay Uông Ngọc Trân, trên mặt tươi cười. “Mẹ chắc đang đợi chúng ta”.
“Huệ Tiên ~”. Giống như bị đả kích rất lớn, Lục Du lảo đảo mấy vòng mới đứng vững, sau đó hắn kinh ngạc nhìn người quen thuộc xa lạ trước mặt, hắn biết Đường Uyển, nàng thật đơn giản, nhưng sao chỉ mới cách xa vài tháng, nàng lại thay đổi như thoát thai hoán cốt, trở thành người hắn chẳng hề quen thuộc — con ngươi vốn lúc nào cũng ẩn ẩn đưa tình nay lại trong suốt không vẩn đục, thứ ái mộ, khâm phục ngày xưa giờ bị thay thế bằng sự khinh miệt, khuôn mặt vốn lúc nào cũng mỉm cười hòa ái nay lạnh lẽo không ngờ, chẳng hề che giấu sự chán ghét và thờ ơ… Hắn thấy thật xa lạ, xa lạ đến nỗi hắn chợm lùi bước.
Đường Uyển hờ hững nhìn Lục Du, im lặng, nàng không muốn nghe hắn nói chuyện, càng không muốn nói bất cứ điều gì với hắn, nàng chỉ mong Uông Ngọc Trân đuổi hắn đi liền đi, đừng để hắn ảnh hưởng đến tâm trạng người nhà nàng, khó được một lần ra ngoài dạo chơi, nếu chỉ vì kẻ như hắn mà mọi người đều khó chịu thì không đáng chút nào.
“Kêu la cái gì? Không nghe thấy Tam nương nhà chúng tôi nói hy vọng anh đừng quấy rầy sự thanh tĩnh nơi đây, làm chậm trễ thời gian của chúng tôi sao?”. Uông Ngọc Trân tuy rằng kinh ngạc khi Đường Uyển lãnh đạm với Lục Du, nhưng hiện tại không phải lúc để chị nghiên cứu sự dị thường của Đường Uyển, điều chị cần làm bây giờ đúng theo lời Đường Uyển nói – đuổi tên chướng mắt này đi.
“Huệ Tiên, em đã nghe được lời đồn gì chăng?”. Trong nháy mắt, Lục Du đã lấy lại tinh thần, từ thuở nhỏ hắn đã được khen ngợi là sáng tạo nhanh nhẹn, đầu óc xoay chuyển mau lẹ khác thường, chỉ mất chút thời gian đã nghĩ ra nguyên nhân khiến Đường Uyển biến hóa đến độ này. Mặt hắn nhăn lại đau khổ, ánh mắt nhìn Đường Uyển chân thành dạt dào tình cảm, miệng như ăn phải tim sen đắng nghét. “Huệ Tiên, em biết chuyện đám hỏi hai nhà Lục – Vương, đúng không?”.
Lục Du mọc rễ không chịu rời đi, Đường Uyển trong lòng cảm giác nhiều hơn cả phiền chán chính là ghê tởm, nàng không phải chưa nghĩ đến kéo Uông Ngọc Trân rời đi, nhưng ý định đó lập tức bị nàng gạt bỏ, bằng hiểu biết của nàng về Lục Du, hắn không phải kẻ thức thời, tuyệt đối không vì nàng tránh né mà từ bỏ, ngược lại, cho dù mình đi chỗ khác, thể nào hắn cũng đuổi theo bám riết không tha, đến lúc đó càng dễ bị người ngoài nhìn thấy, còn không bằng huỵch toẹt với nhau ngay tại đây, ít nhất chỗ này tương đối yên tĩnh, không có quá nhiều người.
“Có nghe nói”. Đường Uyển thẳng thắn gật đầu, đời trước khi nghe thấy tin hắn lại cưới vợ, nàng chỉ có tuyệt vọng và đau khổ, cảm thấy bầu trời như sập xuống, mà đời này… À, phải nói là sau khi sống lại rồi, nàng chẳng cảm thấy gì cả. Đây đối với nàng đã là chuyện cũ của nhiều năm về trước, nàng đã bước xuyên qua sự thất vọng về Lục Du rồi, còn cảm thấy gì nữa mới là lạ.
Nhưng bây giờ nàng bỗng nghi ngờ, vì sao bản thân đóng cửa nơi khuê phòng rồi vẫn nghe được tin tức này? Nàng dám chắc mẹ nghe được tin này xong thể nào cũng hạ lệnh cấm tuyệt đối không cho nó lọt vào tai mình mới đúng? Khụ khụ, nàng không nhớ rốt cuộc là ai đã kể cho nàng nghe, lúc tỉnh lại cũng không tra hỏi tận cùng. Nàng đâu có đãng trí, thứ lỗi cho nàng, chuyện này với người khác là chuyện vừa mới xảy ra, nhưng đối với nàng đã là chuyện cách đây sáu bảy chục năm, muốn nàng nhớ kĩ mấy chi tiết này thật đúng là làm khó nàng.
“Tôi biết mà”. Vẻ mặt Lục Du sầu não tự cho là đúng, ánh nhìn chăm chú vào Đường Uyển ngoại trừ tình cảm dạt dào còn có thống khổ và vật lộn cảm xúc, Đường Uyển hiểu quá rõ hắn thì nhận ra đành thôi, đến Uông Ngọc Trân xa lạ với hắn còn nhìn thấy rõ ràng hắn đau lòng bất đắc dĩ, hắn khàn giọng nói. “Tôi biết em nghe tin này xong thể nào cũng thương tâm thất vọng, sẽ cho rằng tôi thất hứa với em điều tôi từng hứa – cố gắng vừa làm ruộng vừa đi học, chờ tên đề bảng vàng rồi sẽ cầu xin mẹ ban ơn đón em về lại…”.
Đường Uyển hoàn toàn thờ ơ với vẻ mặt vặn vẹo của Lục Du, nghe hắn khổ khổ sở sở kể rõ, đừng nói thông cảm, ngay cả nửa điểm thương hại còn không có, giống như nàng là người ngoài cuộc. Cũng nhờ coi bản thân là người ngoài cuộc, nàng mới tinh tường cảm nhận được Lục Du hát xướng quả thật rất hay, vừa diễn vừa tố khổ lại còn kết hợp quan sát sắc mặt của nàng, nàng bất ngờ và càng thấy kinh tởm — thời điểm này hắn còn có thể phân tâm quan sát nàng, là muốn tính kế nàng?
Tình cảm Lục Du có bao nhiêu sâu đậm, nàng đã sớm nhìn thấu đáo ở âm phủ, nhưng chỉ thấy tên đàn ông này dối trá, vô dụng, không muốn gánh vác trách nhiệm thôi, nhưng giờ xem ra, đó mới chỉ là một phần tính cách “đặc biệt” của hắn, hắn ta vẫn còn những phương diện nàng chưa biết, thí dụ như việc tính kế người khác không mục đích hiện tại đây.
“Chuyện trước kia với tôi đã là chuyện của kiếp trước, tôi sẽ không mong đợi cũng chẳng chìm đắm trong đó nữa, tôi và anh đã sớm cầu quay về làm cầu, đường quay về làm đường, chẳng dính líu gì đến nhau, mời Lục đại quan nhân từ nay về sau đừng nói những lời khiến người khác hiểu lầm thế nữa”. Đường Uyển bình thản nói xong với một giọng nói bằng phẳng không hề run rẩy, không quan tâm những lời đó thốt ra khỏi miệng sẽ khiến Uông Ngọc Trân kinh ngạc càng thêm kinh ngạc, và Lục Du – đang phỏng đoán lý do nàng thay đổi – càng thấy nàng xa lạ hơn.
Lục Du đang nuốt không trôi, thời gian hai tháng ngắn ngủn sao lại khiến một người biến hóa dữ dội như vậy, hắn không chấp nhận nàng thay đổi, giải thích dồn dập. “Huệ Tiên, đính hôn với nhà họ Vương là ý của một người bà con, việc hôn nhân này hoàn toàn do mẹ xử lý, không phải ý của tôi. Em hẳn là biết ngoài em ra, tôi không muốn lấy ai làm vợ cả”.
Đúng là ngựa quen đường cũ, hở ra là lôi Đường phu nhân làm bia, mặc kệ Đường phu nhân nói gì làm gì hắn cũng vâng theo, đương nhiên hắn không quên kể lể với mọi người xung quanh rằng hắn đành chịu, để ai ai cũng biết hắn “bất đắc dĩ bị buộc”, vì hắn phải hiếu thuận mẹ.
Đường Uyển cố gắng che giấu suy nghĩ hèn mọn về hắn, nén nhịn cảm giác buồn nôn, lạnh nhạt nhìn Lục Du, nói. “Tôi biết đó toàn là ý của Đường phu nhân, cũng biết anh luôn là đứa con hiếu thảo. Nhưng mà, Lục đại quan nhân nha, anh chắc là biết Đường phu nhân ghét nhất thứ gì có liên quan đến tôi, sao anh lại không tuân theo Đường phu nhân, cách xa xa bông cúc tàn hôm qua như tôi? Chẳng lẽ anh không sợ mọi việc rơi vào tai Đường phu nhân chọc tức bà sao? Đây chẳng phải hành vi đứa con hiếu thảo như anh nên có”.
“Tam nương nói rất đúng”. Uông Ngọc Trân không một chút che giấu vẻ mặt khinh thường của chị, nàng ngoảnh mặt làm ngơ chứng tỏ Đường Uyển chẳng còn tình ý gì với tên chồng trước vô lương tâm Lục Du, đáy lòng chị âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chị trào phúng hắn. “Lục Vụ Quan, anh luôn quảng cáo rùm beng anh là con có hiếu, phàm là lệnh cha mẹ chắc chắn sẽ vâng theo. Đường phu nhân mẹ anh cho anh đính hôn tiếp, định ra hôn ước rồi công bố cho mọi người đều biết còn chưa đủ, cứ cố ý phải đem tin tức này đưa tới cửa nhà chúng tôi, không phải hy vọng Tam nương nhà chúng tôi đừng lui tới gì với anh nữa sao? Như thế nào, anh hôm nay muốn làm nghịch tử cãi lời mẹ hay vẫn muốn làm đứa con hiếu thảo giả tạo bằng mặt không bằng lòng?”.
Hai người luân phiên châm chọc khiêu khích làm Lục Du vốn đang áy náy càng mất mặt, hắn hơi hiện ra vẻ giận, nhưng không biết vì sao vẫn nhịn xuống, ngước mắt nhìn Đường Uyển. “Huệ Tiên, tôi biết lòng em giờ đây nhất định khó chịu lắm, cũng tràn ngập oán hận nữa, hận tôi không bảo vệ được lời thề non hẹn biển của chúng ta, giận mẹ gậy đánh uyên ương chia lìa… Lòng tôi sao mà không phiền muộn buồn bực cơ chứ, nhưng thiên hạ không gì bằng cha mẹ, tôi cũng chỉ có thể để em chịu ấm ức, thuận theo lời mẹ. Nhưng tôi muốn em biết rằng, tình cảm sâu đậm của tôi với em mãi không thay đổi”.
Tình cảm sâu đậm? Tình cảm sâu đậm của hắn? Đường Uyển tức quá bật cười, làm sao nàng lại không rõ tình cảm sâu đậm của hắn cơ chứ? Ngoại trừ ngoài miệng nói thế này thế kia, viết cho nàng vài bài thơ mấy lời kịch là “tình cảm sâu đậm” ra, hắn có làm gì nữa không? Còn có thể làm gì?
“Huệ Tiên ~”. Thấy Đường Uyển cười, Lục Du đang bất an bỗng nhiên mừng thầm, hắn tiến lên trước, nhìn sâu vào mắt Đường Uyển, tròng mắt nồng nàn sướt mướt, hắn nhẹ giọng nói. “Mặc kệ về sau thế nào, tôi chỉ muốn em biết là, dù cho tôi cưới ai, vợ của tôi chỉ có mình…”.
“Ọe ~”. Đường Uyển nhịn không được dạ dày cuồn cuộn đòi ra, nôn thẳng vào vạt áo trước của Lục Du, hoàn toàn cắt đứt dòng tâm sự của hắn, cũng thành công khiến hắn tái mét mặt…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Tam nương, em khó chịu ở đâu?”. Uông Ngọc Trân đỡ Đường Uyển, nàng nôn ra hết mọi thứ nên dạ dày cũng không cuộn lên nữa, đáy mắt chị giấu không được sự lo lắng.
“Tự nhiên thấy hơi buồn nôn, nôn ra được đỡ hơn nhiều rồi ạ”. Đường Uyển tiếp nhận khăn tay Hồng Trù đưa, nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó nhìn Lục Du mặt đang xanh đen lẫn lộn, vô cùng chật vật, bỗng lòng nàng sảng khoái khó tả, nàng cố gắng kìm nén giọng nói không lộ ra quá vui sướng khi người gặp họa, xin lỗi như không. “Thật là có lỗi quá, không nhịn nổi, nôn cả vào người Lục đại quan nhân, Hồng La, em còn đứng đó làm gì, mau mau lại đây lau dùm Lục đại quan nhân, nếu để Lục đại quan nhân vác bộ dạng này về còn không biết bị chê cười ra sao nữa”.
“Dạ”. Hồng La lập tức tiến lên, lấy khăn, lau chùi vết bẩn đang bốc mùi “tuyệt vời” trên áo Lục Du.
“Thôi khỏi, để tôi tự tìm chỗ giặt sạch”. Lục Du cười khổ nhìn cái khăn nhỏ xíu trên tay Hồng La, nhìn lại vết bẩn to tướng trên người mình, hắn không tin Hồng La có thể chùi sạch sẽ dùm hắn, thôi khỏi luôn cho rồi.
“Nếu Lục đại quan nhân nói không cần, thì khỏi đi”. Đường Uyển lập tức gọi Hồng La quay lại, sau đó cười mỉa Lục Du. “Lục đại quan nhân đi thong thả”.
Đây là đuổi khách? Lục Du nhìn Đường Uyển, thật sự thấy nàng xa lạ quá đỗi, người phụ nữ từng tâm ý tương thông với hắn nay đã biến mất đi đâu, hắn thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói. “Huệ Tiên, hôm nay tôi cố ý đến tìm em là thật có chuyện muốn nói với em”.
“Thì anh cứ nói”. Đường Uyển biết nếu không để hắn nói ra hết chỉ sợ khó mà thoát thân, nàng bực bội nhìn hắn, muốn xem thử rốt cuộc hắn muốn nói cái gì.
Cố ý? Uông Ngọc Trân ở bên cau mày suy tư, khó mà bỏ qua cụm từ quan trọng này, lông mày chị nhăn lại, xem ra đã có kẻ lắm mồm tiết lộ việc bọn họ đến chùa Quảng Hiếu dâng hương hôm nay, cho nên mới “tình cờ” gặp hắn, nhưng là ai đã nói cho hắn biết? Là chính Tam nương? Hay là đứa nô tì rắp tâm bất lương nào bên cạnh nàng?
“Huệ Tiên, không thể nói chuyện riêng với em được sao?”. Lục Du nhìn Đường Uyển, những lời này hắn chỉ muốn nói thầm cho mình Đường Uyển, không muốn để người khác – đặc biệt là người ghê gớm lợi hại, cổ hủ chẳng biết gì là tình thú như Uông Ngọc Trân.
“Không”. Đường Uyển không chút do dự đập vỡ ảo tưởng của hắn, nàng muốn cách nhà họ Lục xa thật xa, không bao giờ qua lại với người đàn ông này nữa, nếu để hắn và nàng một mình nói chuyện chẳng phải đã tự chỉa mũi nhọn thị phi về phía bản thân sao?
“Huệ Tiên ~”. Đường Uyển trả lời Lục Du không ngạc nhiên, hoặc phải nói là có quá nhiều chuyện khiến hắn ngỡ ngàng hôm nay nên thêm cái này cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng bị hạ nhục khiến hắn không thoải mái, trên mặt hiển giận, giọng nói cũng không nhường nhịn như trước nữa, mà tỏ ra bực tức và cảnh cáo.
“Lục đại quan nhân, muốn nói thì nói, không muốn nói thì đó là chuyện của anh, đừng lên giọng với Tam nương nhà chúng tôi”. Uông Ngọc Trân châm chọc. “Anh đừng quên, là bản thân anh có chuyện muốn nói chứ không phải Tam nương muốn nghe anh nói, đừng có lẫn lộn phải trái”.
Lục Du hít sâu một hơi, muốn nén cơn giận đang bừng bừng, nhưng mùi ô uế bốc lên từ vạt áo khiến mặt hắn càng đen, không cố gắng nữa, hắn nhìn Đường Uyển, nói. “Huệ Tiên, tôi nghe nói nửa tháng trước em tự tử…”.
“Thì sao?”. Đường Uyển không ngờ Lục Du muốn nói cái này, kiếp trước hình như hắn không biết gì cả, nàng kéo tay Uông Ngọc Trân đang muốn mở miệng mắng chửi Lục Du, lạnh nhạt nói. “Tôi đã nhận giấy bỏ vợ của anh, không còn là người nhà họ Lục nữa, tôi sống hay chết không liên quan gì đến nhà họ Lục và Lục đại quan nhân anh, không phải ư?”.
“Huệ Tiên, sao em có thể nói vậy?”. Lục Du đau lòng nhìn Đường Uyển. “Em có biết tôi vừa nghe tin xong khiếp sợ đến nhường nào, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không hay với em, chắc tôi… Tôi cũng không sống một mình nổi. Tuy rằng phải nghe lời mẹ, bất đắc dĩ viết giấy ruồng bỏ em… Em nhận nó đau đớn muốn chết, nhưng tôi viết cũng đau từng khúc ruột, nào nhẫn tâm chia lìa với em, nếu muốn vậy sao tôi lại sắp xếp biệt viện để em…”.
“Tóm lại anh muốn nói gì?”. Đường Uyển không muốn nghe hắn nhắc lại quá khứ một chút nào, đặc biệt là chuyện khiến nàng hận nhất, mặt nàng ngày càng lạnh, kiên quyết nhìn thẳng vào Lục Du. “Nếu anh muốn hồi tưởng quá khứ thì thứ lỗi tôi không theo cùng anh được”.
“Huệ Tiên, tính tình em sao bỗng nhiên lại trở nên nóng nảy hấp tấp như thế?”. Lục Du oán trách, đến trước mặt Đường Uyển, nói. “Hôm nay tôi tới muốn nói với em rằng, tuy chúng ta không thể ở bên nhau nữa, nhưng tôi hy vọng em sống tốt, cố gắng quý trọng mọi thứ, đừng có ý nghĩ tự vẫn trong đầu nữa…”.
“Ọe ~”. Đường Uyển lại nén không nổi, ói tiếp, lúc này đây khoảng cách giữa nàng và Lục Du gần hơn ban nãy, dĩ nhiên hắn lại hứng thêm lần nữa…
“Em!”. Hai hàng chân mày của Lục Du dựng lên sau đó lại hạ xuống, hắn nuốt cơn tức vào bụng, quan tâm hỏi. “Huệ Tiên, em ăn nhầm thứ gì thiu nên hỏng bụng rồi à?”.
Không phải ăn trúng thứ gì thiu đâu, chẳng qua là bị buộc phải nghe mấy lời gớm ghiếc đó thôi. Đường Uyển vừa chùi miệng vừa thầm oán, nói thật, nàng cũng không muốn nôn ọe lần hai, nhưng nàng chịu không nổi, Lục Du khiến nàng ghê tởm quá độ.
Hy vọng nàng sống tốt? Hy vọng nàng cố gắng quý trọng mọi thứ? Hắn nghĩ nàng tin mấy lời nói một đằng nghĩ một nẻo này sao? Kiếp trước, khi nàng vất vả nhận ra sự thật, khó khăn lắm mới bị Tử Quy làm cảm động, quyết định tiếp nhận Tử Quy, sống hòa thuận với Tử Quy, là ai bỗng nhiên nhảy xổ vào đạp đổ sự an tĩnh trong cuộc sống của nàng, còn viết cái gì “Gió đông ác, hoan tình bạc”, “Núi non còn tại, thư tình khó đưa”*. Buộc nàng phải nhớ lại quá khứ cùng hắn, rối rắm nghĩ đến tương lai của nàng và Tử Quy, đối mặt với đủ ánh mắt nghi ngờ, cười nhạo, nàng chịu không nổi lâm bệnh, chết đi. Thời điểm đó, hắn tiêu diêu tự tại ở đâu?
“Tam nương ~”. Uông Ngọc Trân lên tiếng, trong thanh âm tràn đầy lo lắng, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
“Em không sao”. Đường Uyển có thể mặc kệ Lục Du, nhưng tuyệt đối không bỏ qua tấm lòng quan tâm của Uông Ngọc Trân, nàng mỉm cười nhìn chị, tỏ vẻ mình vẫn ổn, sau đó quay đầu đi, nghiêm nghị nhìn Lục Du, nói. “Lục đại quan nhân, Đường Huệ Tiên tôi từ hôm nay trở đi, sẽ không bao giờ bỏ phí bản thân vì bất kỳ kẻ nào nữa, cuộc đời tôi là của tôi, tôi sẽ sống thật tốt, không cần Lục đại quan nhân anh lo lắng”.
Lục Du xám mặt nhìn Đường Uyển, hắn đang thầm hối hận bản thân đã đến an ủi Đường Uyển, nàng chẳng cần mình an ủi chút nào, cố nặn ra một nụ cười méo mó, hắn nói. “Em có thể nghĩ vậy tôi liền an tâm. Huệ Tiên, về sau gặp chuyện gì khó xử cần tôi hỗ trợ, em cứ nói”.
“Thật đúng là có một việc cần Lục đại quan nhân giúp đây”. Đường Uyển nhìn Lục Du, không thèm để ý mắt hắn sáng lên, cũng không để ý Uông Ngọc Trân ngày càng sốt ruột, lạnh lùng nói. “Về sau nếu có gặp lại, Lục đại quan nhân làm ơn giả bộ không biết Đường Huệ Tiên là ai đi, cho dù Huệ Tiên có té xuống nước sắp sặc nước chết đến nơi đi nữa, cũng hy vọng Lục đại quan nhân làm như không thấy”.
“Em…”. Lục Du thấy Đường Uyển cương quyết, không biết nói cái gì nữa, càng không biết có thể nói gì.
“Chị dâu cả, đi dạo lâu rồi, chúng ta về đi”. Đường Uyển không muốn lãng phí thêm thời gian với hắn nữa, nàng nhẹ nhàng khoác tay Uông Ngọc Trân, trên mặt tươi cười. “Mẹ chắc đang đợi chúng ta”.