“Mẹ, mẹ tìm con?”. Lục Du mặt tươi cười, trong mắt đầy chờ đợi, nói chuyện cũng bay bay sung sướng, cả ngày hắn đều ở thư phòng, nhưng thư đồng mài mực cho hắn đã nghe được tin Uông Ngọc Trân đến nhà họ Lục. Tuy không biết ý đồ Uông Ngọc Trân đến, cũng không biết cụ thể đã nói gì với Đường phu nhân, nhưng Lục Du vẫn thích suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt nhất, cho rằng Đường phu nhân và hắn đoán đúng về Đường Uyển, nàng có bầu, Uông Ngọc Trân tới cửa là muốn thương lượng với nhà họ Lục phải xử lý chuyện này như thế nào.
“Con nhìn xem đây là cái gì?”. Thấy đứa con nghĩ đến hoang tưởng, Đường phu nhân không cười ngọt ngào như bình thường, mặt nhăn nhúm lại khó coi, hôm nay chuyện xảy ra liên tiếp khiến lòng bà ta thật tức muốn điên lên.
“Cái gì ạ?”. Lục Du có chút không hiểu Đường phu nhân bực bội, nghi hoặc tiếp nhận tờ giấy Đường phu nhân dúi vào, là một bài thơ, hắn khẽ ngâm nga.
“Em chưa gả vâng ở khuê phòng
Chưa từng dám nghĩ trộm vượt tường ra
Trời cao ở trên, cha mẹ làm chủ
Thiếp thân dù ngu xuẩn, cũng biết đạo làm dâu
Đầu gà gáy rời giường, vấn tóc thay váy
Nghe lời cha mẹ chăm sóc cửa nhà
Lo lắng từng bữa cơm trong bếp
Rau xanh mướt, hận không thay được thịt
Mẹ chồng không vừa ý, tay áo ướt nước mắt
Vợ bé sinh con trai, cho mẹ chồng ôm cháu
Hết thảy vậy mà phí thời gian, mệnh bạc bị gièm pha
Buông tha không dám oán, ân mẹ chồng quá lớn
Ngõ nhỏ bên hồ, đốm lửa tàn u ám ẩn hiện
Chàng hỡi có phải đã nghe lời mẹ chàng
Mà trách phạt người vợ chàng không…”.
“Ô, là ai viết vậy?”.
“Con còn hỏi? Mẹ đang muốn hỏi con đây!”. Đường phu nhân thấy Lục Du đọc xong thơ trong mắt ngờ nghệch mà khổ sở, đau lòng nói. “Vụ Quan, mẹ biết con thích Đường Huệ Tiên, nhưng thích không có nghĩa nó thích hợp làm hiền thê lương mẫu của con, mẹ cũng là vì tốt cho con mới ép con bỏ nó. Mẹ vẫn nghĩ con hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, nhưng con hết lần này đến lần khác làm trái ý mẹ, giấu giếm tìm chỗ cho nó ẩn nấp, thông đồng liên lạc với nha hoàn của nó sau lưng mẹ, còn gạt mẹ đi gặp nó… Hết thảy làm lòng mẹ khó chịu quá, nhưng mẹ hiểu, dù sao con trai mẹ dễ mềm lòng, hai đứa lại từng là vợ chồng, một đêm làm vợ chồng nghĩa trăm năm, nhất thời quên không được nó cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà, mẹ trăm triệu lần không ngờ con lại viết bài thơ như vậy, mà còn viết bên ngoài, con muốn để toàn bộ mọi người ở Sơn Âm, thậm chí khắp thiên hạ cho rằng Đường Huệ Tiên là tốt, ngoại trừ không thể sinh cho nhà họ Lục đứa con trai con gái nào ra, chẳng có gì sai sót nữa, đều là bà mẹ chồng ác độc này không dung được Đường Huệ Tiên nó…”.
“Mẹ, con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bài thơ này”. Lục Du tuy cảm thấy người phụ nữ trong bài thơ quả khắc họa giống Đường Uyển, nội tâm cũng sinh ra thương cảm, nhưng trước mặt Đường phu nhân hắn tất nhiên không dám nói. Về phần Đường phu nhân chỉ trích hắn, nói thơ là hắn viết, hắn tuyệt đối sẽ không chịu tiếng xấu cho kẻ khác, hắn nhìn Đường phu nhân, vẻ mặt ngoại trừ bị oan uổng, còn có một chút bất mãn. “Mẹ, vì cớ gì mẹ nói đây là con viết? Sao con lại viết bài thơ này?”.
“Ý của con là không phải con viết? Con… Con muốn mẹ tức chết có phải không?”. Nếu nói Đường phu nhân cảm thấy gì khi nhìn bài thơ này lần đầu tiên thì đó là thương tâm, cho rằng đứa con trai yêu quý chưa bao giờ hiểu được nỗi khổ tâm của bà ta, tức vì không ngờ nó lại chụp cho bà cái mũ xấu xa to tướng như thế, càng hận Đường Uyển chẳng hiểu cho con uống thuốc mê gì khiến hắn thần hồn điên đảo, lửa giận trong lòng bà ta bốc lên, đập tay lên bàn trà “rầm” một cái thật mạnh, chén trà trên bàn nẩy lên rồi rớt xuống đất vỡ tan.
“Mẹ, có người tận mắt thấy con viết bài thơ này hay đưa bút tích của con ra làm chứng không?”. Lục Du cau mày nhìn mảnh chén vụn đầy đất, vô cùng chán nản cơn tức vô lý của Đường phu nhân, càng chán nản vì sao mẹ tin người ngoài mà không tin hắn, thậm chí còn xả cơn tức lên người hắn, hắn cũng bực bội lên tiếng. “Chẳng lẽ mẹ tin người ngoài chứ không tin con mình ư?”.
“Con….”. Đường phu nhân nén nhịn nhắm mắt lại, chờ cơn giận trong người nguội bớt một chút mới mở mắt ra, thất vọng nhìn Lục Du, nói. “Con nghĩ mẹ là loại người hồ đồ tùy tiện nghe người ta nói vài câu liền tin, sau đó ngay lập tức định tội danh cho con?”.
Bài thơ này viết trên tường của một quán trà nhỏ vô danh, quán trà đó lại nằm trên đường đi từ trong thành đến chùa Quảng Hiếu, vài ngày trước, Lục Du đi chùa Quảng Hiếu về, từng nghỉ chân tại quán trà đó, uống hai chén. Chờ sau khi hắn rời khỏi, tiểu nhị trong quán phát hiện bàn hắn ngồi có rớt lại bài thơ, chủ quán chép bài thơ lên tường, có người quen nhìn thấy, tin tức cuối cùng rơi vào tai Đường phu nhân.
Đường phu nhân nhìn thấy bài thơ ngay lập tức nghĩ có người giả mạo danh nghĩa con bà ta viết thơ vớ vẩn chia rẽ tình cảm mẹ con hai người, trong lòng thậm chí chỉ ra ngay đối tượng, nhưng tỉ mỉ đọc lại một lần, bà ta mới buồn bã nhận ra, bài thơ này đúng là của đứa con trai bà ta quý hơn mạng viết — Đường phu nhân tuổi trẻ cũng mang danh tài nữ, ở thơ từ có chút tài năng bất phàm, bà ta biết văn phong mỗi người đều có dấu ấn, người khác muốn bắt chước cũng không nhất định bắt chước được, bà ta thích nhất đọc thơ của Tần Quan Tần Thiểu Du, nhưng hiểu rõ nhất vẫn là cách hành văn, văn phong của con trai.
Bài thơ đó văn phong của hắn hơi khác lạ chút so với bình thường nhưng đọc kĩ thì nhận ra ngoại trừ nó uyển chuyển mượt mà hơn, thì không còn nghi ngờ gì nó là do Lục Du viết.
“Con không dám”. Lục Du dám chắc trong lòng có người che mờ mắt Đường phu nhân không biết tốt xấu lập tức định tội hắn, nhưng thói quen nghe theo Đường phu nhân mọi thứ khiến hắn không dám chọc tức bà ta.
“Không dám? Con còn có gì không dám?”. Đường phu nhân hôm nay nổi giận đặc biệt ghê gớm, bà ta trừng mắt nhìn Lục Du, trách mắng. “Mẹ nói Đường Huệ Tiên không thích hợp làm vợ con, nói con và nó ngày sinh tháng đẻ không hợp, lại không có con, bảo con bỏ nó. Con thì sao, ừ thì viết giấy bỏ, nhưng lại tìm Tử Quy mượn nhà, giấu nó ở đó, thừa dịp mẹ sơ sẩy bỏ đi hẹn hò với nó. Bị mẹ phát hiện, con liền thả nó đi ngay lập tức, sợ mẹ tìm gây phiền toái cho nó. Giờ thì sao, nó đã về nhà họ Đường rồi, mẹ cũng cho con định việc hôn nhân khác, con vốn nên kiên định học hành, ngoan ngoãn mà chờ cưới Nhị nương tử nhà họ Vương, nhưng mà con đã làm gì? Lén lút liên lạc với đứa nha hoàn bên người Đường Huệ Tiên, chạy đến gặp gỡ nó… Ôi chao ơi, là tôi hồ đồ, vì nó con đã làm trái ý mẹ bao nhiêu lần, viết thơ oán giận mẹ là bà mẹ chồng độc ác thì có tính là gì đâu?”.
Đường phu nhân càng nói càng đau lòng, nước mắt cũng nhịn không được rơi xuống, bà ta thật đúng là không ưa nổi Đường Uyển, bắt Lục Du bỏ vợ, nhưng căn dặn hắn không được liên lạc với Đường Uyển đều là suy nghĩ cho tiền đồ của hắn, nhưng nỗi khổ tâm đó Lục Du không hiểu, hắn nghịch ý bà ta hết lần này đến lần khác, bằng mặt không bằng lòng, làm bà ta vừa quan tâm vừa khổ sở.
“Mẹ, con biết sai rồi”. Nhìn thấy nước mắt của Đường phu nhân, Lục Du không dám cãi nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn vâng theo Đường phu nhân.
Nghe Lục Du nhận sai, Đường phu nhân dễ chịu trong lòng hơn nhiều, nước mắt cũng ngừng, bà ta thấy Lục Du cúi gầm mặt ấm ức, tâm lập tức mềm nhũn ra, hơi hơi an ủi. “Hôm nay mẹ tức đến mất lý trí, đầu tiên là bị con dâu cả nhà họ Đường Uông Ngọc Trân chọc điên, sau đó lại bị bài thơ này trêu tức, lòng đè nén mới bốc lửa giận…”.
“Uông phu nhân thật sự là ít khi đến làm khách nha”. Đường phu nhân thần sắc thản nhiên nhìn Uông Ngọc Trân, phàm là người có liên quan đến Đường Uyển bà này đều ghét, nhưng Uông Ngọc Trân đã đến cửa, trực tiếp từ chối cũng không tốt, huống chi trong lòng bà ta cũng có chuyện chưa xác định, Uông Ngọc Trân tới tám chín phần mười là vì chuyện kia, bà ta suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định mời vào nhà, nhưng vì trong lòng đã ghét sẵn nên nói chuyện khó tránh khỏi trong bông có kim.
“Đường phu nhân khách khí”. Uông Ngọc Trân mặt cười mà như khinh, ánh mắt lãnh đạm, nói ám chỉ. “Quý phủ dòng dõi cao sang, nếu không phải có chuyện thì nào dám tới cửa quấy rầy sự yên tĩnh của phu nhân?”.
Quả nhiên muốn gây phiền phức cho con trai bà, đáy mắt Đường phu nhân lập tức thêm vài phần chán ghét, nhìn Uông Ngọc Trân càng thêm lạnh lùng. “Không biết Uông phu nhân có gì chỉ giáo?”.
“Chỉ giáo không dám nhận”. Uông Ngọc Trân vẫn lưu ý quan sát sắc mặt Đường phu nhân, ngay lập tức nhận ra, chị âm thầm may mắn Đường Uyển không mang thai, mình và Hồ phu nhân chỉ nghi ma nghi quỷ sợ bóng sợ gió một hồi, nếu không, vì đứa nhỏ, còn không biết sinh ra bao nhiêu chuyện, cô em chồng đáng thương càng chịu khổ nhiều hơn, chị chỉ tay về phía Hồng Khởi đứng sau, trực tiếp vô đề. “Đường phu nhân còn nhớ rõ nha đầu này không?”.
Đường phu nhân sớm đã thấy Hồng Khởi nhợt nhạt yếu ớt đứng sau, dù sắc mặt tái nhợt nhưng không giấu được sung sướng, nghe câu này, bà ta khinh miệt liếc xéo qua Hồng Khởi, chỉ nhìn bằng đuôi mắt, nhàn nhạt nói. “Thoạt nhìn có vài phần quen mắt, nhưng không rõ gặp ở đâu”.
“Nha đầu kia tên Hồng Khởi, là đại nha hoàn bên người em chồng tôi Huệ Tiên, ở nhà họ Lục cũng hơn năm rưỡi, Đường phu nhân hẳn là gặp qua”. Uông Ngọc Trân đơn giản vài câu, chị mới không tin Đường phu nhân quên Hồng Khởi, chị cười. “Chẳng qua không biết do nha đầu kia quá mức bình thường chẳng để lại ấn tượng sâu đậm gì hay Đường phu nhân đãng trí, nghĩ không ra”.
“Uông phu nhân, không phải trí nhớ tôi không tốt, mà là có một số người, một số việc căn bản không đáng để nhớ, đúng chứ?”. Đường phu nhân nói khiến Hồng Khởi đang chăm chú dựng lỗ tai lên nghe càng trắng bệch mặt, ánh mắt vui mừng cũng nhạt đi không ít.
Uông Ngọc Trân cười cười, không thèm chấp, chỉ uyển chuyển đưa đẩy. “Đường phu nhân, không biết Lục đại quan nhân có kể cho Đường phu nhân nghe chuyện gặp mặt chúng tôi ở chùa Quảng Hiếu ba ngày trước không?”.
Không ngoài dự đoán, Đường phu nhân cau mày, tỏ vẻ bực bội, bà ta liếc Uông Ngọc Trân, chán chường. “Đại lang ra ngoài về quần áo bị thay đổi, tôi thấy kinh ngạc mới hỏi một tiếng, thằng bé bất đắc dĩ mới kể cho tôi nghe chuyện vô tình gặp phải các người. Sao, Uông phu nhân là vì chuyện đó mà đến?”.
“Chẳng lẽ tôi không nên vì chuyện đó mà đến à?”. Đường phu nhân nói cứ như tâm không cam lòng không nguyện lại bị người ta ép buộc, Uông Ngọc Trân hiểu ngay Đường phu nhân đang ảo tưởng gì trong đầu, chị chẳng buồn giải thích, chỉ đập lại một câu.
“Uông phu nhân, Đại lang bỏ vợ đã gần một năm, Đường Huệ Tiên có bị gì đi nữa cũng không liên quan nhà họ Lục chúng tôi”. Đường phu nhân sa sầm mặt nhìn thẳng vào Uông Ngọc Trân, nói chuyện cũng thôi khách khí.
Quần áo Lục Du bị Đường Uyển nôn bẩn hết, hắn quanh năm mười ngón tay không dính nước tất nhiên không có khả năng tự giặt đồ. Cũng may, trước khi thành thân, hắn từng tá túc trong chùa Quảng Hiếu đọc sách, sau khi rời khỏi chẳng những để lại ít bộ sách, còn có ít đồ dùng sinh hoạt, kiếm bộ quần áo sạch sẽ rất đơn giản. Quay về nhà, Đường phu nhân thói quen mọi chuyện liên quan đến con trai đều phải nhất nhất hỏi kĩ lập tức phát hiện, bà ta đầu tiên lại nghi ngờ Lục Du tiếp tục giấu giếm hẹn hò với Đường Uyển, truy vấn một hồi Lục Du mới bất đắc dĩ kể cho bà ta nghe vô tình gặp được Đường Uyển, nàng không thoải mái mới ói lên người hắn.
Bà ta nghĩ y như Uông Ngọc Trân : có phải Đường Uyển có bầu không? Kinh ngạc mông lung, bà ta thốt ra câu đầu tiên liền hỏi : Có phải Đường Huệ Tiên hẹn con không? Có phải nó nói với con là nó có bầu không?
Lục Du lúc ấy liền đơ người, bao nhiêu buồn bực liền tan biến, có chút hưng phấn, Đường Uyển không nói với hắn nàng có bầu, nhưng vẻ mặt của nàng và thái độ khác xa ngày xưa. Hắn xin Đường phu nhân đến nhà họ Đường hỏi đến tột cùng có phải Đường Uyển thật sự mang bầu hay không, phải đón nàng về nhà họ Lục…
So với Lục Du đang hưng phấn không thôi, Đường phu nhân thật đúng là vui không nổi. Bà ta muốn ôm cháu trai, nhưng không muốn Đường Uyển sinh cháu cho bà ta, thứ nhất Đường Uyển chẳng những không còn là con dâu của bà ta mà nàng còn là kẻ địch cướp con trai khỏi bà ta, thứ hai Đường Uyển đã bị nhà họ Lục ruồng bỏ gần một năm, bà ta càng bài xích tin tức này. Nếu để người ngoài biết Lục Du rõ ràng viết giấy bỏ vợ nhưng vẫn qua lại với nàng, thậm chí còn khiến nàng mang bầu, chẳng phải người ta cười cho thối mũi?
Nhưng mà, nhìn con trai hưng phấn điên lên, Đường phu nhân thật chẳng biết nói thế nào, chỉ có thể dỗ chuyện này cần bàn bạc kĩ hơn, không thể nóng vội. Còn nói nếu Đường Uyển thật sự có bầu, bà ta sẽ không bỏ mặc, nhưng đám hỏi với nhà họ Vương vẫn phải làm, Đường Uyển quay về nhà họ Lục chỉ có thể làm thiếp… Đến cuối cùng, hai mẹ con bà ta vẫn không thương lượng được kết quả sau chót, bất quá Lục Du chấp nhận thuận theo ý Đường phu nhân, cưới Nhị nương nhà họ Vương, Đường phu nhân cũng đồng ý nếu Đường Uyển có thai nhất định nghĩ biện pháp cho nàng quang minh chính đại vào cửa, danh chính ngôn thuận sinh nhi dục nữ cho nhà họ Lục nối dõi tông đường.
“Đường phu nhân nghĩ Huệ Tiên nhà chúng tôi có chuyện gì dính dáng tới nhà họ Lục các người sao?”. Tuy rằng Đường Uyển quả thực chẳng có chuyện gì liên quan đến nhà họ Lục, Uông Ngọc Trân cũng không mong nàng có gì liên quan đến cái nhà này, nhưng Uông Ngọc Trân vẫn bị thái độ của Đường phu nhân làm bực mình, cười lạnh, muốn phủi tay cũng chẳng ai cư xử như bà đâu.
Chẳng lẽ Đường Huệ Tiên không mang thai? Đường phu nhân ngẩn ra, theo bà ta thấy, nếu Đường Uyển thật sự có bầu, để Đường Uyển có thể trở lại nhà họ Lục, cho cả đứa nhỏ lẫn người lớn một danh phận, người nhà họ Đường chắc chắn phải quỵ lụy bà ta. Nhưng Uông Ngọc Trân đang cười khinh bỉ, thái độ vô cùng đoan chính, chẳng có chút gì tỏ vẻ lấy lòng, là mình hiểu lầm ý đồ của cô ta sao?
“Uông phu nhân còn chưa nói lý do vì sao đến nhà chúng tôi đâu”. Nếu đã hiểu lầm, Đường phu nhân lập tức đá sang chuyện khác, phương thức tốt nhất là quay về chuyện ban đầu cần nói.
“Hôm nay tôi đến là để tiễn nha đầu Hồng Khởi đây”. Uông Ngọc Trân không quanh co nữa, chỉ vào Hồng Khởi. “Đường phu nhân chắc không biết, Lục đại quan nhân sở dĩ “tình cờ” gặp được chúng tôi hoàn toàn nhờ công liên lạc âm thầm của Hồng Khởi và hắn”.
Là tới mang binh hỏi tội? Đường phu nhân cuối cùng cũng hiểu, bà ta xem xét Uông Ngọc Trân, vu vơ. “Nó là người hầu nhà họ Đường, dạy dỗ sao là chuyện của nhà các người”.
“Vốn là phải vậy, nhưng nha đầu kia và Lục đại quan nhân thì khác, đã bị đưa tới nơi quạnh quẽ còn không quên giúp đỡ Lục đại quan nhân, không hỏi một tiếng đã xử trí thì quả là không nể mặt nhau”. Uông Ngọc Trân châm biếm. “Nếu Lục đại quan nhân đã tình thâm ý trọng với nha đầu này như thế, chúng tôi cũng chấp nhận, tặng nha đầu kia cho Lục đại quan nhân, Lục đại quan nhân có thể tận hưởng lạc thú tay áo đỏ thêm hương, nhà họ Đường chúng tôi cũng ít đi một tai họa ăn cây táo rào cây sung, nhất cử lưỡng tiện”.
Đường phu nhân xanh mặt, Uông Ngọc Trân thiếu đường nói toẹt ra là Lục Du câu dẫn Hồng Khởi, bà ta làm sao không mất mặt? Uông Ngọc Trân không nể bộ mặt khó coi của Đường phu nhân, vô tư nói tiếp. “Đây là lần đầu tiên, cũng hy vọng là lần cuối cùng. Mời Đường phu nhân răn dạy cậu nhà, dặn hắn chú tâm mà học, đừng nghĩ những chuyện không nên nghĩ, phá hủy thanh danh của mình không nói, còn liên lụy đến người khác”.
“Cô…”. Đường phu nhân bị Uông Ngọc Trân nói tức đến hôn mê đầu óc.
“Tin chắc Đường phu nhân còn nhiều việc phải xử lý, tôi sẽ không quấy rầy, cáo từ”. Mục đích đã đạt tới, Uông Ngọc Trân mới không ở lại để bị Đường phu nhân phản kích, chị đứng dậy cáo từ luôn, cục tức của Đường phu nhân bị dồn nén mà không có chỗ bộc phát…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Mẹ, mẹ tìm con?”. Lục Du mặt tươi cười, trong mắt đầy chờ đợi, nói chuyện cũng bay bay sung sướng, cả ngày hắn đều ở thư phòng, nhưng thư đồng mài mực cho hắn đã nghe được tin Uông Ngọc Trân đến nhà họ Lục. Tuy không biết ý đồ Uông Ngọc Trân đến, cũng không biết cụ thể đã nói gì với Đường phu nhân, nhưng Lục Du vẫn thích suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt nhất, cho rằng Đường phu nhân và hắn đoán đúng về Đường Uyển, nàng có bầu, Uông Ngọc Trân tới cửa là muốn thương lượng với nhà họ Lục phải xử lý chuyện này như thế nào.
“Con nhìn xem đây là cái gì?”. Thấy đứa con nghĩ đến hoang tưởng, Đường phu nhân không cười ngọt ngào như bình thường, mặt nhăn nhúm lại khó coi, hôm nay chuyện xảy ra liên tiếp khiến lòng bà ta thật tức muốn điên lên.
“Cái gì ạ?”. Lục Du có chút không hiểu Đường phu nhân bực bội, nghi hoặc tiếp nhận tờ giấy Đường phu nhân dúi vào, là một bài thơ, hắn khẽ ngâm nga.
“Em chưa gả vâng ở khuê phòng
Chưa từng dám nghĩ trộm vượt tường ra
Trời cao ở trên, cha mẹ làm chủ
Thiếp thân dù ngu xuẩn, cũng biết đạo làm dâu
Đầu gà gáy rời giường, vấn tóc thay váy
Nghe lời cha mẹ chăm sóc cửa nhà
Lo lắng từng bữa cơm trong bếp
Rau xanh mướt, hận không thay được thịt
Mẹ chồng không vừa ý, tay áo ướt nước mắt
Vợ bé sinh con trai, cho mẹ chồng ôm cháu
Hết thảy vậy mà phí thời gian, mệnh bạc bị gièm pha
Buông tha không dám oán, ân mẹ chồng quá lớn
Ngõ nhỏ bên hồ, đốm lửa tàn u ám ẩn hiện
Chàng hỡi có phải đã nghe lời mẹ chàng
Mà trách phạt người vợ chàng không…”.
“Ô, là ai viết vậy?”.
“Con còn hỏi? Mẹ đang muốn hỏi con đây!”. Đường phu nhân thấy Lục Du đọc xong thơ trong mắt ngờ nghệch mà khổ sở, đau lòng nói. “Vụ Quan, mẹ biết con thích Đường Huệ Tiên, nhưng thích không có nghĩa nó thích hợp làm hiền thê lương mẫu của con, mẹ cũng là vì tốt cho con mới ép con bỏ nó. Mẹ vẫn nghĩ con hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, nhưng con hết lần này đến lần khác làm trái ý mẹ, giấu giếm tìm chỗ cho nó ẩn nấp, thông đồng liên lạc với nha hoàn của nó sau lưng mẹ, còn gạt mẹ đi gặp nó… Hết thảy làm lòng mẹ khó chịu quá, nhưng mẹ hiểu, dù sao con trai mẹ dễ mềm lòng, hai đứa lại từng là vợ chồng, một đêm làm vợ chồng nghĩa trăm năm, nhất thời quên không được nó cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà, mẹ trăm triệu lần không ngờ con lại viết bài thơ như vậy, mà còn viết bên ngoài, con muốn để toàn bộ mọi người ở Sơn Âm, thậm chí khắp thiên hạ cho rằng Đường Huệ Tiên là tốt, ngoại trừ không thể sinh cho nhà họ Lục đứa con trai con gái nào ra, chẳng có gì sai sót nữa, đều là bà mẹ chồng ác độc này không dung được Đường Huệ Tiên nó…”.
“Mẹ, con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bài thơ này”. Lục Du tuy cảm thấy người phụ nữ trong bài thơ quả khắc họa giống Đường Uyển, nội tâm cũng sinh ra thương cảm, nhưng trước mặt Đường phu nhân hắn tất nhiên không dám nói. Về phần Đường phu nhân chỉ trích hắn, nói thơ là hắn viết, hắn tuyệt đối sẽ không chịu tiếng xấu cho kẻ khác, hắn nhìn Đường phu nhân, vẻ mặt ngoại trừ bị oan uổng, còn có một chút bất mãn. “Mẹ, vì cớ gì mẹ nói đây là con viết? Sao con lại viết bài thơ này?”.
“Ý của con là không phải con viết? Con… Con muốn mẹ tức chết có phải không?”. Nếu nói Đường phu nhân cảm thấy gì khi nhìn bài thơ này lần đầu tiên thì đó là thương tâm, cho rằng đứa con trai yêu quý chưa bao giờ hiểu được nỗi khổ tâm của bà ta, tức vì không ngờ nó lại chụp cho bà cái mũ xấu xa to tướng như thế, càng hận Đường Uyển chẳng hiểu cho con uống thuốc mê gì khiến hắn thần hồn điên đảo, lửa giận trong lòng bà ta bốc lên, đập tay lên bàn trà “rầm” một cái thật mạnh, chén trà trên bàn nẩy lên rồi rớt xuống đất vỡ tan.
“Mẹ, có người tận mắt thấy con viết bài thơ này hay đưa bút tích của con ra làm chứng không?”. Lục Du cau mày nhìn mảnh chén vụn đầy đất, vô cùng chán nản cơn tức vô lý của Đường phu nhân, càng chán nản vì sao mẹ tin người ngoài mà không tin hắn, thậm chí còn xả cơn tức lên người hắn, hắn cũng bực bội lên tiếng. “Chẳng lẽ mẹ tin người ngoài chứ không tin con mình ư?”.
“Con….”. Đường phu nhân nén nhịn nhắm mắt lại, chờ cơn giận trong người nguội bớt một chút mới mở mắt ra, thất vọng nhìn Lục Du, nói. “Con nghĩ mẹ là loại người hồ đồ tùy tiện nghe người ta nói vài câu liền tin, sau đó ngay lập tức định tội danh cho con?”.
Bài thơ này viết trên tường của một quán trà nhỏ vô danh, quán trà đó lại nằm trên đường đi từ trong thành đến chùa Quảng Hiếu, vài ngày trước, Lục Du đi chùa Quảng Hiếu về, từng nghỉ chân tại quán trà đó, uống hai chén. Chờ sau khi hắn rời khỏi, tiểu nhị trong quán phát hiện bàn hắn ngồi có rớt lại bài thơ, chủ quán chép bài thơ lên tường, có người quen nhìn thấy, tin tức cuối cùng rơi vào tai Đường phu nhân.
Đường phu nhân nhìn thấy bài thơ ngay lập tức nghĩ có người giả mạo danh nghĩa con bà ta viết thơ vớ vẩn chia rẽ tình cảm mẹ con hai người, trong lòng thậm chí chỉ ra ngay đối tượng, nhưng tỉ mỉ đọc lại một lần, bà ta mới buồn bã nhận ra, bài thơ này đúng là của đứa con trai bà ta quý hơn mạng viết — Đường phu nhân tuổi trẻ cũng mang danh tài nữ, ở thơ từ có chút tài năng bất phàm, bà ta biết văn phong mỗi người đều có dấu ấn, người khác muốn bắt chước cũng không nhất định bắt chước được, bà ta thích nhất đọc thơ của Tần Quan Tần Thiểu Du, nhưng hiểu rõ nhất vẫn là cách hành văn, văn phong của con trai.
Bài thơ đó văn phong của hắn hơi khác lạ chút so với bình thường nhưng đọc kĩ thì nhận ra ngoại trừ nó uyển chuyển mượt mà hơn, thì không còn nghi ngờ gì nó là do Lục Du viết.
“Con không dám”. Lục Du dám chắc trong lòng có người che mờ mắt Đường phu nhân không biết tốt xấu lập tức định tội hắn, nhưng thói quen nghe theo Đường phu nhân mọi thứ khiến hắn không dám chọc tức bà ta.
“Không dám? Con còn có gì không dám?”. Đường phu nhân hôm nay nổi giận đặc biệt ghê gớm, bà ta trừng mắt nhìn Lục Du, trách mắng. “Mẹ nói Đường Huệ Tiên không thích hợp làm vợ con, nói con và nó ngày sinh tháng đẻ không hợp, lại không có con, bảo con bỏ nó. Con thì sao, ừ thì viết giấy bỏ, nhưng lại tìm Tử Quy mượn nhà, giấu nó ở đó, thừa dịp mẹ sơ sẩy bỏ đi hẹn hò với nó. Bị mẹ phát hiện, con liền thả nó đi ngay lập tức, sợ mẹ tìm gây phiền toái cho nó. Giờ thì sao, nó đã về nhà họ Đường rồi, mẹ cũng cho con định việc hôn nhân khác, con vốn nên kiên định học hành, ngoan ngoãn mà chờ cưới Nhị nương tử nhà họ Vương, nhưng mà con đã làm gì? Lén lút liên lạc với đứa nha hoàn bên người Đường Huệ Tiên, chạy đến gặp gỡ nó… Ôi chao ơi, là tôi hồ đồ, vì nó con đã làm trái ý mẹ bao nhiêu lần, viết thơ oán giận mẹ là bà mẹ chồng độc ác thì có tính là gì đâu?”.
Đường phu nhân càng nói càng đau lòng, nước mắt cũng nhịn không được rơi xuống, bà ta thật đúng là không ưa nổi Đường Uyển, bắt Lục Du bỏ vợ, nhưng căn dặn hắn không được liên lạc với Đường Uyển đều là suy nghĩ cho tiền đồ của hắn, nhưng nỗi khổ tâm đó Lục Du không hiểu, hắn nghịch ý bà ta hết lần này đến lần khác, bằng mặt không bằng lòng, làm bà ta vừa quan tâm vừa khổ sở.
“Mẹ, con biết sai rồi”. Nhìn thấy nước mắt của Đường phu nhân, Lục Du không dám cãi nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn vâng theo Đường phu nhân.
Nghe Lục Du nhận sai, Đường phu nhân dễ chịu trong lòng hơn nhiều, nước mắt cũng ngừng, bà ta thấy Lục Du cúi gầm mặt ấm ức, tâm lập tức mềm nhũn ra, hơi hơi an ủi. “Hôm nay mẹ tức đến mất lý trí, đầu tiên là bị con dâu cả nhà họ Đường Uông Ngọc Trân chọc điên, sau đó lại bị bài thơ này trêu tức, lòng đè nén mới bốc lửa giận…”.