Đến nhà họ Mạnh, chào hỏi chủ nhà là Tần phu nhân, hàn huyên vài câu, Đường Uyển cùng Uông Ngọc Trân đến vườn mẫu đơn nổi tiếng của nhà họ Mạnh ngắm hoa.
Vườn mẫu đơn nhà họ Mạnh đẹp nhất vùng Sơn Âm. Trong vườn có chục cây hoa nổi tiếng, hằng năm ở thời điểm mẫu đơn nở, nữ chủ nhân nhà họ Mạnh là Tần phu nhân sẽ phát thiếp mời nữ quyến nhà quan lại Sơn Âm đến ngắm hoa, coi như là một sự kiện lớn.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, gió nhẹ mây mỏng, trong không khí vẫn còn chút se lạnh chưa tan hòa cùng mùi hương đặc biệt của mẫu đơn, các cô gái các phu nhân trang phục rực rỡ lả lướt từ bụi hoa này sang bụi hoa khác trò chuyện vui vẻ khiến cho vườn mẫu đơn có thêm sức sống lạ kì. Thế nhưng, vào vườn mẫu đơn, nụ cười của Đường Uyển dần trở nên gượng gạo. Mọi ánh mắt thương hại, tò mò, vui sướng khi người gặp họa đều khiến nàng không thoải mái, không cần người khác nhắc nhở, nàng biết bản thân đang ở đầu sóng ngọn gió thị phi, hết thảy còn có vài phần là do chính nàng tạo thành – nếu nàng không viết bài thơ phải mười năm sau mới lưu truyền của Lục Du, chắc chẳng nhất thiết đã xảy ra tình huống hiện tại.
“Tam nương, cười”. Uông Ngọc Trân chậm rãi nắm tay nàng, biểu tình trên mặt vô cùng tự nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở. “Tam nương, bây giờ không biết bao nhiêu người đang ở chỗ tối chờ em làm trò cười, cách đối phó tốt nhất là đừng để ý tới gì cả, chỉ ngắm hoa là được. Em đừng quên, hôm nay chúng ta đến đây là vì ngắm hoa”.
“Thật là đến chỉ để ngắm hoa sao?”. Đường Uyển cố gắng tránh bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt đó, cố gắng để bản thân nhìn thong dong tự tại một chút, nàng cười phản bác. “Em còn đinh ninh hôm nay chúng ta đến để gặp ai đó, hoặc để ai đó xem mình”.
Còn biết nói giỡn là tốt rồi. Uông Ngọc Trân âm thầm thở phào, cười nói. “Mặc kệ là vì lý do gì đến đều phải giả bộ chuyên tâm ngắm hoa, nếu không liền phí phạm cả vườn mẫu đơn đẹp của Tần phu nhân”.
“Em sẽ cố gắng”. Đường Uyển cũng cười, không để ý những ánh mắt liếc qua nàng nữa, toàn tâm toàn ý ngắm hoa, vừa xem vừa bình luận với Uông Ngọc Trân, dần dần tâm thần cũng bình thản hẳn, không cảm thấy khó chịu bị người ta nhìn liếc nữa.
“Cô chính là Đường Huệ Tiên?”. Tiếng nói điêu ngoa đột ngột chen vào, cắt đứt chủ đề tranh luận rốt cuộc là mẫu đơn Dạ Quang Bạch đẹp hơn hay mẫu đơn Quan Thế Mặc Ngọc đẹp hơn của hai người, Đường Uyển nghiêng đầu nhìn qua, một cô gái nhỏ ước chừng mười hai tuổi, trên mặt phẫn nộ, còn có chút ghen tị Đường Uyển cảm thấy được.
“Là tôi”. Đường Uyển thật thản nhiên gật đầu, sau đó hỏi. “Xin hỏi có gì chỉ giáo?”.
“Cô đúng là Đường Huệ Tiên?”. Cô gái nhỏ vẻ mặt không cho là đúng, đảo mắt lên xuống đánh giá Đường Uyển một phen, bĩu môi khinh thường. “Tôi còn tưởng là nhân vật thiên tiên hạ phàm nào, thì ra cũng chỉ có nhiêu đó, thật không biết Lục đại quan nhân vì sao nhớ mãi không quên, còn viết bài thơ chọc giận bá mẫu”.
Chỉ có nhiêu đó? Cô gái nhỏ đánh giá khiến Đường Uyển buồn cười, nghe câu kế tiếp lại càng buồn cười hơn — chẳng lẽ cô bé ngưỡng mộ Lục Vụ Quan cho nên muốn nhìn thử người phụ nữ bị nhà họ Lục ruồng rẫy có tài đức gì khiến Lục Vụ Quan quên không được?
Uông Ngọc Trân đứng bên không nghĩ vậy, cô gái vừa nói xong, chị liền tắt nụ cười, lạnh lùng hỏi. “Vương Ngũ nương, không hiểu cô bỗng dưng chạy đến trước mặt chúng tôi nói câu này là ý gì?”.
Vương Ngũ nương? Đường Uyển hơi ngạc nhiên, bỗng nhiên hiểu được thì ra cô bé chính là em vợ tương lai của Lục Vụ Quan, em gái ruột của Vương Nhị nương, tỏ ra bất bình thay chị cô? Nhưng mà, một cô gái ngũ quan chỉ được coi là đoan chính, thanh thanh tú tú mà đánh giá nàng như vậy, thật đúng là làm cho người ta thấy buồn cười.
“Ngũ nương ~”. Vương Ngũ nương chưa kịp nói cái gì, một giọng nói khác đã chen vào, cô gái mặc nhu váy hồng nhạt cỡ chừng mười tám vội vàng chạy đến, kéo Vương Ngũ nương, sau đó cười tỏ xin lỗi. “Ngại quá, Ngũ nương tuổi nhỏ, tính tình con nít, nếu nói gì sai mong hai vị thông cảm”.
“Vương Nhị nương, biết em gái là con nít thì giữ cho kĩ đi, đừng để chạy loạn đến trước mặt người khác nói lung tung”. Vương Nhị nương nói khách khí vài câu không làm Uông Ngọc Trân bớt giận, lại càng không dễ buông tha cô, chị lạnh lùng nói. “Hay là người tò mò về Tam nương nhà chúng tôi không phải em cô mà là cô, chẳng qua cô ngượng ngùng trực tiếp lại đây nên mới để em cô đi tiên phong? Nếu vậy cũng còn dễ hiểu”.
Vương Nhị nương bối rối, thật không ngờ cô nhất thời sơ sẩy em gái cô đã chạy đến trước mặt Đường Uyển khiêu khích, càng không ngờ bản thân nhận sai rồi mà Uông Ngọc Trân còn không chịu buông tha, mặt cô ửng đỏ, thấp giọng nói. “Thật sự xin lỗi, gây phiền toái cho hai vị”.
Cô ấy là Vương Nhị nương, cô gái đáng thương sắp trở thành vợ của Lục Vụ Quan? Đường Uyển đánh giá Vương Nhị nương, sau đó mỉm cười, nói với Uông Ngọc Trân. “Chị dâu cả, Vương Nhị nương đã xin lỗi rồi, bỏ qua đi”.
“Cám ơn”. Vương Nhị nương không nghĩ Đường Uyển lại giải vây cho cô, cô nhìn Đường Uyển một cái, trong lòng tuy không phục, cô vốn cho rằng Đường Uyển không xinh đẹp tài năng như lời đồn, nếu không đã chẳng bị ruồng rẫy khi vừa gả vào mới một năm, nhưng gặp rồi cô mới hiểu ít nhất vẻ đẹp của nàng không hề bị khuếch đại, nàng đúng là mỹ nhân khó tìm, nếu so sánh với cô – người vốn coi như là giai nhân thanh tú thì cô quả thật kém hơn, khó trách Lục đại quan nhân nghe lời mẹ bỏ vợ mà vẫn không quên được nàng…
Nghĩ đến đó, ánh mắt của cô tối sầm lại, tay kéo Vương Ngũ nương bất giác nắm chặt hơn, Vương Ngũ nương ngẩng đầu, nhìn trong mắt Vương Nhị nương có ưu thương và lo lắng, lòng tức giận càng sâu, giãy tay Vương Nhị nương, kêu lên. “Còn giả bộ hiền lành? Giả bộ rộng rãi? Nếu cô thật sự hiền lành rộng rãi thì Lục bá mẫu đã không chán ghét cô như vậy!”.
“Ngũ nương ~”. Vương Nhị nương giật mình vì em gái dám nói ra câu này trước mặt công chúng, người bỗng nóng lên khiến cô nhận ra tám phần mười những người ở đây đang nhìn về phía mình, chưa từng trải qua tình huống như vậy, Vương Nhị nương nhất thời kích động hoảng sợ, trong người cũng đổ mồ hôi lạnh.
So với Vương Nhị nương, Đường Uyển ngược lại bình tĩnh vô cùng, nàng vẫn mỉm cười nhẹ, nhìn chung quanh một vòng, để tất cả những người đang nhìn nàng ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, giọng không cao không thấp. “Vương Nhị nương, tuy rằng em cô nhỏ tuổi, nhưng trường hợp cái gì nên nói, cái gì không nên nói nhất định phải dạy dỗ đàng hoàng, nếu không…”.
Nói tới đây, Đường Uyển liền ngừng, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, sau đó lẳng lặng nhìn Vương Nhị nương, muốn xem thử cô sẽ phản ứng sao.
Đường Uyển chưa nói xong càng khiến kẻ khác không ngừng đoán, ai đoán ra chứ Vương Nhị nương thì không, cô chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn mình lộ vẻ cười cợt, mặt nóng hơn nữa, xấu hổ không dám ở lâu, từ từ nói. “Tôi sẽ dạy dỗ em ấy cẩn thận”. Sau đó lôi kéo Vương Ngũ nương đang không ngừng giãy giụa bỏ đi, nhìn bước chân cô vội vàng, hiển nhiên là muốn né tránh.
Coi như thông minh, không tiếp tục dây dưa. Uông Ngọc Trân ác cảm với Vương Nhị nương có chút giảm, nhẹ kéo Đường Uyển, cười. “Trời càng lúc càng nóng, chúng ta tìm nơi nào mát mẻ ngồi đã”.
“Tam nương, ngày mai là tiệc rượu Mẫu đơn của Tần phu nhân, con đi chung với mẹ đi”. Hồ phu nhân nói với Đường Uyển, người đang cố gắng vùi đầu vào đống sổ sách, Uông Ngọc Trân đứng bên hơi ngẩn ra, Hồ phu nhân có đề cập chuyện này với chị cách đây hai ngày, hỏi chị nên kéo Đường Uyển ra ngoài đổi gió hay không, để nàng khỏi nhốt mình trong nhà làm bạn với sổ sách buồn đến phát bệnh. Chị nghĩ nghĩ, kể cho Hồ phu nhân nghe tình cảnh lúc chị vô tình nhắc với Đường Uyển về tiệc rượu Mẫu đơn ở chùa Quảng Hiếu, Đường Uyển nói trường hợp đó không thích hợp để nàng lộ diện. Hồ phu nhân lúc ấy rõ ràng nghe thấy, chị còn tưởng Hồ phu nhân cưng con gái nhất sẽ từ bỏ, không ngờ còn nhắc lại chuyện này, thậm chí chưa hỏi một tiếng đã hạ quyết định.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Uông Ngọc Trân vẫn im lặng, thậm chí ngay cả một chút thần sắc khác thường cũng không lộ ra, giống như bản thân chẳng nghe được gì, tiếp tục công việc đang dang dở.
“Mẹ, con không muốn đi”. Đường Uyển lắc đầu, gặp lại Lục Du, nàng biết nàng đã đúng, nàng bây giờ không thể bình tâm hòa khí đi gặp hai mẹ con từng hủy hoại cuộc đời nàng, nhìn thấy Lục Du trong lòng nàng chỉ có chán ghét, nghe hắn nói nàng ghê tởm, không kiềm chế được nôn ọe ra. Đó là người đàn ông nàng từng yêu sâu đậm, đổi lại là Đường phu nhân nàng từng kính sợ vô cùng, chẳng biết nàng còn làm ra hành động gì nữa? Cho dù không vì hình tượng của mình trước mặt mọi người, cũng phải lo lắng bản thân bị người ta sinh nghi.
“Vì sao?”. Hồ phu nhân nhìn con, trong mắt chất vấn, trước khi Đường Uyển mở miệng đã nói chặn đầu. “Đừng tìm một cái cớ có lệ cho qua”.
Đường Uyển há miệng thở dốc, nhắm mắt lại suy tư một hồi, thở dài. “Mẹ, có hai lý do. Thứ nhất, Tần phu nhân và vị Đường phu nhân nhà họ Lục kia ngày thường có qua lại với nhau, quan hệ xem như hòa thuận, Tần phu nhân nhất định mời bà ta đi trước, con gái không muốn gặp lại bà ta. Bây giờ, con đã thôi chấp mê, cũng nhìn thấu rất nhiều chuyện tình, con căm thù bà ta tận xương tủy, không dám cam đoan thấy mặt bà ta xong còn giữ được bình tĩnh, con không hy vọng hành xử thất lễ trước mặt mọi người, phá hủy thanh danh của bản thân không nói, còn khiến mẹ và cha bị người khác chê cười. Thứ hai, con gái tin tưởng mẹ nhất định đã truyền cho khắp Sơn Âm này biết bài thơ đó, kẻ chỉ trỏ xì xào bà mẹ chồng ác độc không ít, nhưng cũng chẳng thiếu người chỉ trỏ xì xào người con dâu không thể sinh con, con gái không muốn đối mặt với mấy ánh mắt khiến người ta phiền chán, không muốn bị chỉ trỏ”.
Buổi chiều sau khi từ chùa Quảng Hiếu về, Hồ phu nhân liền thúc giục Đường Uyển giả dạng chữ viết Lục Du “sáng tác” bài thơ tràn ngập ai oán, sau đó cười vô cùng quỷ dị rời đi. Đường Uyển không hỏi Hồ phu nhân sắp đặt mọi chuyện sao, nhưng nàng tin Hồ phu nhân nhất định đã biến bài thơ đó thành chủ đề câu truyện lúc trà dư tửu hậu của tất cả mọi người.
“Chỉ vậy thôi? Tam nương, đó không tính là lý do”. Hồ phu nhân đúng là tin Đường Uyển đã cắt đứt nhớ nhung Lục Du, nếu không nàng đã không dùng thái độ như vậy nói chuyện với Lục Du, cũng không mắng hắn vô sỉ trước mặt bà, càng không chủ động phối hợp với bà viết bài thơ kia, làm “chứng cớ” để Lục Du oán hận Đường phu nhân. Nhưng, lý do thoái thác của Đường Uyển bà không hài lòng, bà nhìn Đường Uyển, nói. “Lục Du là tài tử số một số hai Sơn Âm, con cũng là tài nữ số một số hai Sơn Âm, chuyện giữa con và hắn người ngoài không chắc biết rõ bao nhiêu, nhưng hôn lễ từng chấn động một thời và con bị nhà họ Lục ruồng rẫy mọi người đều biết. Sớm hay muộn phải đối mặt thứ ánh mắt đáng ghét đó, vì sao không đối diện sớm một chút, để sớm thoát khỏi ảnh hưởng của chúng? Về phần cư xử thất lễ khi gặp lại Đường phu nhân… Mẹ dám chắc, con gái mẹ tự tay nuôi lớn sẽ không chửi ầm lên giống người đàn bà chanh chua ngoài phố, quá lắm chỉ châm chọc khiêu khích một phen. Tam nương, con không sai nhưng vô duyên vô cớ bị nhà họ Lục ruồng rẫy, trong lòng ắt hẳn có giận dữ, đã giận đã hận thì châm chọc khiêu khích kẻ đầu sỏ gây nên chuyện đó vài câu thì có làm sao? Phàm là phụ nữ, sẽ càng đồng tình với con, cũng hiểu cho con, không vì vậy mà thanh danh bị phá hư. Còn về nói xấu cha mẹ ư, càng miễn bàn”.
“Tam nương, em nghe lời mẹ đi”. Uông Ngọc Trân vừa nghe đã biết, Hồ phu nhân xác định cân nhắc nhiều lần mới quyết định đưa Đường Uyển cùng đi dự tiệc rượu Mẫu đơn, chờ Hồ phu nhân dứt lời, chị đã góp thêm vào. “Hơn nữa hiện tại là thời cơ tốt để em xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người, toàn bộ Sơn Âm đều biết Lục Du nhanh chóng vứt bỏ vợ là thuận theo ý mẹ hắn, biết Đường phu nhân chẳng hiền lành gì, đa số đều đồng tình và lý giải, cho dù em có chỗ nào thất thố, tất cả đều có thể khoan dung”.
“Nhưng mà…”. Đường Uyển biết Hồ phu nhân và Uông Ngọc Trân nói đúng, cả hai đều muốn tốt cho nàng, nhưng nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ là người mạnh mẽ có dũng khí, đời trước buồn bực tự trách mà bỏ mạng, đến chết cũng không thổ lộ ra, đứng trên đài nhìn về quê hương xem thấu chuyện đời chuyện người rất nhiều, chung quy vẫn không sửa đổi được bản tính. Sống lại rồi, cố gắng thay đổi bản thân, muốn mình mạnh mẽ hơn một chút, đừng mãi nhẫn nhục chịu đựng mọi sự, có điều, thời gian từ lúc nàng sống lại đến nay quá ngắn, nàng thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng.
“Tam nương, trong lòng có cái gì muốn nói cứ nói, mặc kệ con nói gì có hợp ý mẹ hay không, mẹ cũng sẽ không trách con”. Hồ phu nhân cổ vũ Đường Uyển.
“Mẹ, lòng con thật sự sợ lắm, chưa đủ dũng khí đối mặt với hết thảy”. Đường Uyển đỏ bừng mặt, nàng ngước lên nhìn Hồ phu nhân. “Con gái biết, sớm hay muộn phải đối diện, nhưng con muốn được chuẩn bị sẵn sàng đã, có can đảm mới đi chiến đấu trực diện, hiện tại, con chẳng có chút đai giáp gì”.
“Con cũng hiểu sớm hay muộn phải đối diện, vậy thì đối diện sớm một chút càng tốt, ít nhất mẹ ở cạnh con, khuyến khích con, cùng con chống đỡ, cho dù làm sai cái gì, mẹ cũng sửa chữa được”. Hồ phu nhân không chút do dự quyết định. “Chuyện này coi như đã định, ngày mai chúng ta cùng nhau dự tiệc”.
“Mẹ, con thật sự không thể”. Đường Uyển quýnh lên, sao mẹ lại vậy chứ.
“Không có gì không thể, cho dù sai, cũng có mẹ ở đây không phải sao?”. Hồ phu nhân không để Đường Uyển nói gì nữa, trực tiếp dặn Uông Ngọc Trân bên cạnh. “Đến lúc đó con cũng đi theo đi, tránh xuất hiện tình huống gì mẹ không kịp trở tay”.
“Dạ, mẹ”. Uông Ngọc Trân biết chuyện này thể nào chị cũng phải nhúng tay, trong lòng chị đồng ý với quyết định của Hồ phu nhân – tiềm lực con người là khôn cùng, nên đẩy Tam nương một bước, chắc sẽ có thành quả bất ngờ.
“Tốt lắm, mẹ còn có việc, không nói nhiều với hai đứa được, các con tiếp tục đi”. Đường Uyển quýnh quáng đến độ sắp đứng lên, Hồ phu nhân bỏ lại một câu liền rời đi, bà hiểu đạo lý Dục tốc bất đạt, nhưng hiện tại nuông chìu sẽ hư hết mọi chuyện, con gái tuổi không nhỏ, nếu còn dung túng nàng làm theo những thứ nàng muốn như ngày trước, nhiệm vụ thay đổi nàng sẽ bất khả thi.
Vội vã hỏng chuyện
“Mẹ ~”. Không kịp ngăn trở, Đường Uyển chỉ có thể nhìn Đường phu nhân đi xa, nàng khẩn cầu Uông Ngọc Trân, hơi dỗi. “Chị dâu cả, sao mẹ lại như vậy, chị mau đi nói mẹ dùm em, cho em thêm chút thời gian”.
“Tam nương, em hiểu tính mẹ mà, chuyện này đã không thể quay ngược được, em nghe lời mẹ đi”. Uông Ngọc Trân cũng theo phe Hồ phu nhân, chị nhìn Đường Uyển, nói. “Đôi khi có một số việc cũng không phải gian nan như ta nghĩ, khó chẳng qua là ở bước đầu. Thử xem xem, thành bại đừng quan tâm, ít nhất bên cạnh em có mẹ”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đến nhà họ Mạnh, chào hỏi chủ nhà là Tần phu nhân, hàn huyên vài câu, Đường Uyển cùng Uông Ngọc Trân đến vườn mẫu đơn nổi tiếng của nhà họ Mạnh ngắm hoa.
Vườn mẫu đơn nhà họ Mạnh đẹp nhất vùng Sơn Âm. Trong vườn có chục cây hoa nổi tiếng, hằng năm ở thời điểm mẫu đơn nở, nữ chủ nhân nhà họ Mạnh là Tần phu nhân sẽ phát thiếp mời nữ quyến nhà quan lại Sơn Âm đến ngắm hoa, coi như là một sự kiện lớn.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, gió nhẹ mây mỏng, trong không khí vẫn còn chút se lạnh chưa tan hòa cùng mùi hương đặc biệt của mẫu đơn, các cô gái các phu nhân trang phục rực rỡ lả lướt từ bụi hoa này sang bụi hoa khác trò chuyện vui vẻ khiến cho vườn mẫu đơn có thêm sức sống lạ kì. Thế nhưng, vào vườn mẫu đơn, nụ cười của Đường Uyển dần trở nên gượng gạo. Mọi ánh mắt thương hại, tò mò, vui sướng khi người gặp họa đều khiến nàng không thoải mái, không cần người khác nhắc nhở, nàng biết bản thân đang ở đầu sóng ngọn gió thị phi, hết thảy còn có vài phần là do chính nàng tạo thành – nếu nàng không viết bài thơ phải mười năm sau mới lưu truyền của Lục Du, chắc chẳng nhất thiết đã xảy ra tình huống hiện tại.
“Tam nương, cười”. Uông Ngọc Trân chậm rãi nắm tay nàng, biểu tình trên mặt vô cùng tự nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở. “Tam nương, bây giờ không biết bao nhiêu người đang ở chỗ tối chờ em làm trò cười, cách đối phó tốt nhất là đừng để ý tới gì cả, chỉ ngắm hoa là được. Em đừng quên, hôm nay chúng ta đến đây là vì ngắm hoa”.
“Thật là đến chỉ để ngắm hoa sao?”. Đường Uyển cố gắng tránh bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt đó, cố gắng để bản thân nhìn thong dong tự tại một chút, nàng cười phản bác. “Em còn đinh ninh hôm nay chúng ta đến để gặp ai đó, hoặc để ai đó xem mình”.
Còn biết nói giỡn là tốt rồi. Uông Ngọc Trân âm thầm thở phào, cười nói. “Mặc kệ là vì lý do gì đến đều phải giả bộ chuyên tâm ngắm hoa, nếu không liền phí phạm cả vườn mẫu đơn đẹp của Tần phu nhân”.
“Em sẽ cố gắng”. Đường Uyển cũng cười, không để ý những ánh mắt liếc qua nàng nữa, toàn tâm toàn ý ngắm hoa, vừa xem vừa bình luận với Uông Ngọc Trân, dần dần tâm thần cũng bình thản hẳn, không cảm thấy khó chịu bị người ta nhìn liếc nữa.
“Cô chính là Đường Huệ Tiên?”. Tiếng nói điêu ngoa đột ngột chen vào, cắt đứt chủ đề tranh luận rốt cuộc là mẫu đơn Dạ Quang Bạch đẹp hơn hay mẫu đơn Quan Thế Mặc Ngọc đẹp hơn của hai người, Đường Uyển nghiêng đầu nhìn qua, một cô gái nhỏ ước chừng mười hai tuổi, trên mặt phẫn nộ, còn có chút ghen tị Đường Uyển cảm thấy được.
“Là tôi”. Đường Uyển thật thản nhiên gật đầu, sau đó hỏi. “Xin hỏi có gì chỉ giáo?”.
“Cô đúng là Đường Huệ Tiên?”. Cô gái nhỏ vẻ mặt không cho là đúng, đảo mắt lên xuống đánh giá Đường Uyển một phen, bĩu môi khinh thường. “Tôi còn tưởng là nhân vật thiên tiên hạ phàm nào, thì ra cũng chỉ có nhiêu đó, thật không biết Lục đại quan nhân vì sao nhớ mãi không quên, còn viết bài thơ chọc giận bá mẫu”.
Chỉ có nhiêu đó? Cô gái nhỏ đánh giá khiến Đường Uyển buồn cười, nghe câu kế tiếp lại càng buồn cười hơn — chẳng lẽ cô bé ngưỡng mộ Lục Vụ Quan cho nên muốn nhìn thử người phụ nữ bị nhà họ Lục ruồng rẫy có tài đức gì khiến Lục Vụ Quan quên không được?
Uông Ngọc Trân đứng bên không nghĩ vậy, cô gái vừa nói xong, chị liền tắt nụ cười, lạnh lùng hỏi. “Vương Ngũ nương, không hiểu cô bỗng dưng chạy đến trước mặt chúng tôi nói câu này là ý gì?”.
Vương Ngũ nương? Đường Uyển hơi ngạc nhiên, bỗng nhiên hiểu được thì ra cô bé chính là em vợ tương lai của Lục Vụ Quan, em gái ruột của Vương Nhị nương, tỏ ra bất bình thay chị cô? Nhưng mà, một cô gái ngũ quan chỉ được coi là đoan chính, thanh thanh tú tú mà đánh giá nàng như vậy, thật đúng là làm cho người ta thấy buồn cười.
“Ngũ nương ~”. Vương Ngũ nương chưa kịp nói cái gì, một giọng nói khác đã chen vào, cô gái mặc nhu váy hồng nhạt cỡ chừng mười tám vội vàng chạy đến, kéo Vương Ngũ nương, sau đó cười tỏ xin lỗi. “Ngại quá, Ngũ nương tuổi nhỏ, tính tình con nít, nếu nói gì sai mong hai vị thông cảm”.
“Vương Nhị nương, biết em gái là con nít thì giữ cho kĩ đi, đừng để chạy loạn đến trước mặt người khác nói lung tung”. Vương Nhị nương nói khách khí vài câu không làm Uông Ngọc Trân bớt giận, lại càng không dễ buông tha cô, chị lạnh lùng nói. “Hay là người tò mò về Tam nương nhà chúng tôi không phải em cô mà là cô, chẳng qua cô ngượng ngùng trực tiếp lại đây nên mới để em cô đi tiên phong? Nếu vậy cũng còn dễ hiểu”.
Vương Nhị nương bối rối, thật không ngờ cô nhất thời sơ sẩy em gái cô đã chạy đến trước mặt Đường Uyển khiêu khích, càng không ngờ bản thân nhận sai rồi mà Uông Ngọc Trân còn không chịu buông tha, mặt cô ửng đỏ, thấp giọng nói. “Thật sự xin lỗi, gây phiền toái cho hai vị”.
Cô ấy là Vương Nhị nương, cô gái đáng thương sắp trở thành vợ của Lục Vụ Quan? Đường Uyển đánh giá Vương Nhị nương, sau đó mỉm cười, nói với Uông Ngọc Trân. “Chị dâu cả, Vương Nhị nương đã xin lỗi rồi, bỏ qua đi”.
“Cám ơn”. Vương Nhị nương không nghĩ Đường Uyển lại giải vây cho cô, cô nhìn Đường Uyển một cái, trong lòng tuy không phục, cô vốn cho rằng Đường Uyển không xinh đẹp tài năng như lời đồn, nếu không đã chẳng bị ruồng rẫy khi vừa gả vào mới một năm, nhưng gặp rồi cô mới hiểu ít nhất vẻ đẹp của nàng không hề bị khuếch đại, nàng đúng là mỹ nhân khó tìm, nếu so sánh với cô – người vốn coi như là giai nhân thanh tú thì cô quả thật kém hơn, khó trách Lục đại quan nhân nghe lời mẹ bỏ vợ mà vẫn không quên được nàng…
Nghĩ đến đó, ánh mắt của cô tối sầm lại, tay kéo Vương Ngũ nương bất giác nắm chặt hơn, Vương Ngũ nương ngẩng đầu, nhìn trong mắt Vương Nhị nương có ưu thương và lo lắng, lòng tức giận càng sâu, giãy tay Vương Nhị nương, kêu lên. “Còn giả bộ hiền lành? Giả bộ rộng rãi? Nếu cô thật sự hiền lành rộng rãi thì Lục bá mẫu đã không chán ghét cô như vậy!”.
“Ngũ nương ~”. Vương Nhị nương giật mình vì em gái dám nói ra câu này trước mặt công chúng, người bỗng nóng lên khiến cô nhận ra tám phần mười những người ở đây đang nhìn về phía mình, chưa từng trải qua tình huống như vậy, Vương Nhị nương nhất thời kích động hoảng sợ, trong người cũng đổ mồ hôi lạnh.
So với Vương Nhị nương, Đường Uyển ngược lại bình tĩnh vô cùng, nàng vẫn mỉm cười nhẹ, nhìn chung quanh một vòng, để tất cả những người đang nhìn nàng ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, giọng không cao không thấp. “Vương Nhị nương, tuy rằng em cô nhỏ tuổi, nhưng trường hợp cái gì nên nói, cái gì không nên nói nhất định phải dạy dỗ đàng hoàng, nếu không…”.
Nói tới đây, Đường Uyển liền ngừng, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, sau đó lẳng lặng nhìn Vương Nhị nương, muốn xem thử cô sẽ phản ứng sao.
Đường Uyển chưa nói xong càng khiến kẻ khác không ngừng đoán, ai đoán ra chứ Vương Nhị nương thì không, cô chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn mình lộ vẻ cười cợt, mặt nóng hơn nữa, xấu hổ không dám ở lâu, từ từ nói. “Tôi sẽ dạy dỗ em ấy cẩn thận”. Sau đó lôi kéo Vương Ngũ nương đang không ngừng giãy giụa bỏ đi, nhìn bước chân cô vội vàng, hiển nhiên là muốn né tránh.
Coi như thông minh, không tiếp tục dây dưa. Uông Ngọc Trân ác cảm với Vương Nhị nương có chút giảm, nhẹ kéo Đường Uyển, cười. “Trời càng lúc càng nóng, chúng ta tìm nơi nào mát mẻ ngồi đã”.