Đang lúc tựa vào lòng Hồ phu nhân tận hưởng cảm giác sảng khoái, Đường Uyển bất giác nhớ tới một việc, nàng nhìn Hồ phu nhân. “Mẹ, mẹ thật sự đưa Hồng Khởi tới nhà họ Lục sao?”.
“Ừ”. Hồ phu nhân gật đầu, thản nhiên nói. “Sau khi chúng ta từ chùa Quảng Hiếu trở về, mẹ đã nhốt con nha đầu ăn cây táo rào cây sung đó lại, nó dám một mình đi tìm Lục Vụ Quan, kể hết từng chi tiết nhỏ về con sau khi trở về nhà cho hắn nghe, nhất là thêm mắm thêm muối chuyện con nghe tin hai nhà Lục Vương đính hôn nhất thời khốn quẫn mà làm việc nông cạn… Chính vì con nha đầu đó múa mép khua môi, Lục Vụ Quan mới có thể mua chuộc đám người hầu mắt mù ở nhà họ Đường chúng ta, thăm dò được tin chúng ta đi chùa Quảng Hiếu, cố ý đến gặp con. Mẹ nhốt và bỏ đói Hồng Khởi ba ngày sau, bảo chị dâu cả con trực tiếp dẫn nó đến nhà họ Lục dằn mặt bà ta, mời bà ta làm ơn dạy dỗ đứa con trai bảo bối của bà ta nghiêm vào, đừng tới làm phiền chúng ta nữa”.
“Ôi chao ~”. Đường Uyển thở hắt ra một hơi. “Cô ta ở bên người con nhiều năm như vậy, con tự nhận mình đối xử với cô ta không tệ bạc, ai ngờ cô ta lại bán chủ cầu vinh… Cô ta toàn tâm toàn ý muốn quay về nhà họ Lục, trở lại hầu hạ Lục Vụ Quan, chắc bây giờ đã thỏa ước nguyện rồi”.
“Không dễ thỏa ước nguyện đó như vậy đâu”. Hồ phu nhân lắc đầu, bà lo lắng con gái bà ngoại trừ ngây thơ, không có tâm cơ, còn quá thiện lương, thiện lương không nên có, ngựa hiền bị người cưỡi, nếu không phải nàng quá thiện lương, chưa bao giờ trách mắng, đuổi hay bán người hầu, chắc Hồng Khởi cũng không có gan lớn như vậy, dám tái diễn sai lầm.
“Ơ? Vì sao ạ?”. Đường Uyển ngơ ngác, sau đó nhớ đến thái độ của Đường phu nhân ban nãy, giật mình. “Ý mẹ là Đường phu nhân tuyệt đối không để một nha đầu như Hồng Khởi bám lấy Lục Vụ Quan, để khỏi phá hủy thanh danh hắn ta. Điều này có lý, Đường phu nhân tuy yêu chiều con trai nhưng trên những khía cạnh khác bà ta vẫn dạy dỗ nghiêm khắc, nha hoàn hầu hạ hắn đều bị Đường phu nhân quản lý gắt gao, nói chi đến một nha hoàn từng ở nhà họ Đường, lại còn từng hầu hạ con như Hồng Khởi, ngay cả cơ hội gặp mặt Lục Vụ Quan chắc cũng chưa có nói gì đến hầu hạ hay thông phòng*“.
*Thông phòng (hay thu phòng) : người đàn ông ở xã hội phong kiến thích nàng hầu nào đó, chăn gối ân ái với nàng ta, sinh được con hoặc nếu vợ cả cho phép sẽ nâng lên làm thiếp.
Đường phu nhân vô cùng cưng chiều Lục Du, tất cả mọi chuyện bên người hắn ta Đường phu nhân phải tự mình hỏi han, bảo đảm hắn được chăm sóc chu đáo, nhưng đồng thời Đường phu nhân cũng rất nghiêm khắc với hắn, buộc hắn phải trở thành người hoàn mỹ không chút sứt mẻ, người hầu của Lục Du đều do Đường phu nhân chọn lọc, răn dạy kĩ càng, đừng nói thứ nha hoàn mơ tưởng bò lên giường chủ nhân như Hồng Khởi, ngay cả nha hoàn ái mộ Lục Du còn không cho phép tồn tại. Có lẽ vì bà ta quá nghiêm khắc, cho nên sau khi Lục Du làm quan, thăng chức lên cao, không còn bị Đường phu nhân quản thúc, hắn mới suốt ngày chìm đắm trong rượu chè gái gú, sống phóng đãng vô độ.
“Không phải Đường phu nhân vẫn rất tự hào con trai bà ta biết giữ mình trong sạch, chẳng những chưa bao giờ đặt chân đến chốn phong lưu, ngay cả nha hoàn trong nhà cũng chưa từng chạm vào sao?”. Khi Hồ phu nhân quyết định đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục đã lo lắng đến điểm này, bà cười lạnh. “Con nha đầu Hồng Khởi đó tự cho rằng cô ta trong mắt Lục Vụ Quan là khác biệt, chỉ cần quay lại nhà họ Lục chắc chắn sẽ được Lục Vụ Quan xem trọng… Cô ta không ngẫm lại Đường phu nhân nào có thể để Lục Vụ Quan thu nha hoàn bên cạnh con làm thông phòng ngay lúc việc hôn nhân hai nhà Lục Vương đang lúc nhạy cảm nhất, chẳng khác nào lấy cớ cho mọi người lên án nhân phẩm của Lục Vụ Quan? Mẹ mà không hiểu rõ đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục Đường phu nhân sẽ xử lý cô ta thì hà cớ gì mẹ lại buông tha cô ta dễ dàng”.
“Vậy bây giờ cô ta…”. Nếu Hồ phu nhân đã biết từ trước khi đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục rằng cô ta sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp, Đường Uyển cũng có thể đoán được Đường phu nhân sẽ xử lý Hồng Khởi như thế nào.
“Bị Đường phu nhân bán cho một người đàn ông hơn năm mươi tuổi góa vợ làm vợ kế”. Hồ phu nhân cười khẩy. “Hôm nay Uông Ngọc Trân và mẹ cố tình nói ra cái tên Hồng Khởi, hẳn là có không ít người nhớ kĩ, chỉ cần muốn biết tất sẽ hỏi thăm và tra ra kết cục của Hồng Khởi, Đường phu nhân không bị người ta lên án cũng khiến lòng người thấy lạnh lẽo, còn Lục Vụ Quan…”. Bà thản nhiên nói. “Nha đầu Hồng Khởi kia đúng thật chẳng phải ngọn đèn khô dầu, cô ta chẳng những nghe được trước tin tức sắp bị bán đi, còn trốn ra khỏi phòng chứa củi đi kiếm Lục Vụ Quan khóc nháo cầu xin, nói là vì Lục Vụ Quan mới bị nhà họ Đường chúng ta chán ghét vứt bỏ, đưa đến nhà họ Lục, bắt Lục Vụ Quan phải đền bù cho cô ta, cho dù không thu cô ta làm thông phòng, cũng không thể trơ mắt nhìn Đường phu nhân đẩy cô ta xuống hố lửa…”.
“Cô ta cầu xin lầm người rồi”. Đường Uyển nghĩ Lục Du chẳng thể nào vì Hồng Khởi mà chống đối Đường phu nhân, hắn còn thuận theo Đường phu nhân bỏ nàng – người từng thề non hẹn biển với hắn, thì sao có thể hỗn hào với Đường phu nhân vì một đứa nha hoàn bé nhỏ như Hồng Khởi? Hắn chẳng có dũng khí hay can đảm đó.
“Lại quỳ xuống nhận sai thế này thế nọ thôi”. Hồ phu nhân gật đầu, con gái biết rõ bản tính yếu đuối của Lục Du thật khiến bà vừa lòng, bà cười. “Lúc Hồng Khởi đang khóc lóc thì Đường phu nhân chạy tới, không kéo cô ta đi ngay lập tức mà hỏi Lục Vụ Quan phải xử lý sao, Lục Vụ Quan chẳng nói nổi nửa câu cầu xin, đẩy qua cho Đường phu nhân làm chủ hết. Vậy đó, Đường phu nhân cho người lôi cô ta ra ngoài, đưa ngay đến nhà ông góa vợ kia trong cùng một ngày”.
“Ôi ~”. Đường Uyển lại thở dài, đời trước mãi đến khi nàng bệnh chết, Hồng Khởi vẫn hầu hạ nàng, đời này lẽ ra cô ta nên ngoan ngoãn ở nhà họ Đường bốn năm năm nữa, cô ta lâm vào hoàn cảnh này tuy hoàn toàn do cô ta tự tìm lấy, nhưng Đường Uyển vẫn thấy trong lòng hơi thương hại.
“Sao, Tam nương thấy cô ta đáng thương ư?”. Hồ phu nhân nhìn vẻ mặt Đường Uyển liền biết ngay trong lòng nàng đang nghĩ gì, Hồ phu nhân hỏi thử. “Nếu Tam nương thấy không nỡ nhẫn tâm, mẹ có thể cho cha mẹ Hồng Khởi mấy lượng bạc, có lẽ bọn họ sẽ chuộc Hồng Khởi ra”.
Hồ phu nhân chỉ an ủi Đường Uyển mà thôi, bà biết hoàn cảnh trong nhà Hồng Khởi không được tốt lắm, dưới cô ta còn có một em trai, sắp tới tuổi thành thân nhưng không có tiền cưới vợ, trước kia còn dựa vào Hồng Khởi trợ cấp một chút, nay cũng mất cuộc sống sẽ càng gian nan, cho dù cho bọn họ bạc chắc cũng không dùng mua thứ gì cho Hồng Khởi, đừng nói chuộc cô ta ra. Nhưng nếu làm vậy có thể khiến lòng con gái bà thoải mái một chút, Hồ phu nhân sẽ không keo kiệt vài lượng bạc.
“Đúng là cảm thấy cô ta thật đáng thương, nhưng mẹ cũng từng nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, không thể vì bọn họ đáng thương mà quên mất chỗ đáng giận của bọn họ”. Đường Uyển không giấu giếm ý tưởng chân thực của nàng, không phải ai cũng đáng giá để mình trao lòng lương thiện cho, nhất là kẻ chẳng nể tình chủ tớ như Hồng Khởi, hôm nay cứu cô ta ra khỏi hố lửa, chưa chắc cô ta đã biết ơn, nói không chừng còn cho rằng cô ta rơi vào bước đường cùng đều do Hồ phu nhân và nàng làm hại. Cô ta đã gả cho người, phải biết thay đổi, nếm được mùi vị hạnh phúc mà thay đổi mang tới sẽ kiên trì được… Nàng lắc đầu. “Hồng Khởi coi như tự làm tự chịu, để mặc cô ta tự sinh tự diệt đi, mẹ đừng để ý tới cô ta nữa”.
“Con ngoan, con nghĩ được vậy mẹ an tâm”. Hồ phu nhân nở nụ cười, xem ra con gái bà đã thật sự thay đổi…
Ngồi trong xe ngựa chậm rãi rời đi nhà họ Mạnh, Đường Uyển cuối cùng có thể thả lỏng nụ cười cứng ngắc của nàng, nàng nhẹ nhàng tựa vào tấm đệm mềm mại phía sau, hai tay xoa má vì cười quá nhiều mà co rút cơ — chưa bao giờ nàng nghĩ thì ra cười cũng là một chuyện không hề đơn giản.
“Sao bỗng nhiên hôm nay lại to gan như vậy?”. Hồ phu nhân nhìn Đường Uyển trìu mến, bà biết cuộc sống ở nhà họ Lục hơn một năm đó, Đường phu nhân đã chỉ trích Đường Uyển rất nhiều, Đường Uyển vẫn nhẫn nhịn không bộc phát ra, thay vì nói là hiếu thảo thì không bằng nói nàng quá sợ uy nghiêm của Đường phu nhân đến không dám phản kháng. Đường Uyển oán hận Đường phu nhân bao nhiêu thì cũng sợ hãi bà này bấy nhiêu, hôm nay dám mặt đối mặt cãi tay đôi với Đường phu nhân để bảo vệ chính mình, Hồ phu nhân vừa cảm động vừa vui sướng, con gái bà rốt cuộc cũng không phải là quả hồng mềm mặc người ta muốn bóp muốn nhéo thế nào cũng được.
“Mẹ ~”. Đường Uyển nghe ra Đường phu nhân đắc ý và cảm động, nhưng phần nhiều vẫn là chọc ghẹo nàng, nàng đặt tay lên tay Hồ phu nhân, giằng co làm nũng. “Mẹ cười con”.
Đường Uyển phản ứng như thế càng khiến Hồ phu nhân cười rũ rượi hơn, hai má nàng nóng lên, trên tay càng dùng sức, không lắc bao lâu Hồ phu nhân đã đầu hàng, cười. “Rồi rồi đừng lắc nữa, còn lắc chắc xương trong người mẹ vụn hết, mẹ không cười nữa là được”.
Hồ phu nhân thôi trêu, Đường Uyển cũng bỏ tay xuống, sau đó nhích đến gần tựa vào lòng bà, cảm nhận hơi ấm của mẹ. “Mẹ, nói thật, đối với mẹ con bọn họ lòng con chỉ có oán hận, lần trước con gặp Lục Vụ Quan, nghe hắn bày tỏ ra vẻ thâm tình nhưng chỉ cảm thấy ghê tởm, con chẳng hiểu được lúc trước sao mình có thể khăng khăng một lòng một dạ với hắn… Chưa gặp lại Đường phu nhân, con nghĩ nếu thấy bà ta chắc không kìm nổi mối hận trong lòng, chửi rủa bà ta hoặc làm chuyện gì đó khiến người ta chê cười, nhưng gặp lại rồi con mới biết ngoại trừ hận con càng thấy lo lắng và sợ hãi, có thể do lúc còn ở nhà họ Lục bị bà ta hà hiếp nhiều quá, khiến bản năng lùi bước, e ngại bà ta… Mẹ, nói ra không sợ mẹ cười con, nếu không phải vì mẹ bị câu nói kia của bà ta chọc tức, chắc con không có nổi dũng khí đứng lên đối đầu với bà ta đâu”.
“Mẹ biết hôm nay con là bị buộc phải vùng lên, nếu không Tam nương của mẹ tính tình hiền lành sao có thể hung tợn phản pháo người khác”. Hồ phu nhân ôm con gái, cười. “Cho nên mẹ rất vui lòng, con gái của mẹ biết thương mẹ, biết đứng ra che chở mẹ, cảm giác này thật tốt”.
“Mẹ ~”. Đường Uyển có thể nhận thấy sự vui vẻ từ đáy lòng Hồ phu nhân, nàng dụi dụi. “Mẹ, lúc trước con nép dưới cánh chim của mẹ, để mẹ phải che chở, giờ con không dám nói có thể che chở lại cho mẹ, nhưng con đã có khả năng đứng thẳng sóng vai bên mẹ rồi, không còn núp trong lòng mẹ nữa. Con tin sau này, con chẳng những không cần mẹ che chở, còn có thể che chở mẹ”.
“Mẹ cũng tin”. Hồ phu nhân vui mừng vô hạn vỗ vỗ vai Đường Uyển, rốt cuộc con bà cũng trưởng thành, thật sự không cần bà chăm chút mọi chuyện nữa, bà cười. “Hôm nay chẳng phải Tam nương đã đứng ra che chở mẹ đó sao?”.
“Mẹ, con bỗng phát hiện đứng lên đấu tranh không khoan nhượng với người khác, nhất là người đó lại là kẻ mình căm ghét thật ra không khó lắm”. Nhớ cảnh Đường phu nhân mặt xanh mét nhưng không thể nói gì được mình, còn bị lời mình làm mất hết mặt mũi, không chịu nổi ánh mắt mọi người châm biếm nên bà ta phải xin phép Tần phu nhân cáo từ trước, nàng bật cười. “Từ nay về sau con không bao giờ khờ dại tin tưởng hễ mình cứ lễ độ là người ta sẽ cảm kích mà đối xử lễ độ lại với mình, không bao giờ nhẫn nhịn thụt lùi khi người ta ức hiếp mình nữa”.
“Tam nương, mẹ vui vì con đã thay đổi, nhưng mẹ mong con đừng biến từ người cực đoan kiểu này sang người cực đoan kiểu khác”. Hồ phu nhân nhìn vẻ mặt ác liệt sắc bén xa lạ của Đường Uyển, nhẹ nhàng lắc đầu. “Mẹ đã từng nói với con, làm người, xử sự phải có nguyên tắc và giới hạn, phải nắm chắc lập trường, nếu con nhượng bộ vô điều kiện sẽ bị người ta chèn ép không có chỗ lui, nhưng cũng không nên luôn luôn cứng nhắc, thiếu độ lượng với người khác. Phải xem xét thời thế, lúc nên lùi thì lùi, lúc nên kiên trì phải kiên trì, lúc cần công kích hãy công kích đừng do dự”.
“Dạ”. Đường Uyển nhẹ gật đầu, nàng hiểu tất cả những gì Hồ phu nhân nói đều đúng, nhưng nàng tự biết được bản thân nhất thời còn chưa nắm bắt được điều đó, những gì cần phải học còn rất nhiều.
Hồ phu nhân cũng hiểu mọi thứ luôn cần có thời gian để phát triển, bà không quá trông cậy con gái bà sẽ làm tốt ngay lập tức. “Hôm nay con bạo dạn đối đầu với Đường phu nhân, nói nhiều thứ khiến bà ta vừa tức tối vừa khó xử, thậm chí xuống không nổi sân khấu, trong lòng có cảm giác gì? Có phải thấy rất hả dạ không, xả hết oán hận cả người đều thoải mái”.
“Đúng là cảm giác như thế thật”. Hễ nhớ tới bộ mặt khốn khổ của Đường phu nhân lúc đó là nàng lại nhịn không được cười. “Mẹ không biết đâu, lúc còn ở nhà họ Lục, từ hai ba ngày đầu đã bị bà ta mắng té tát, hôm nay chiêm ngưỡng được vẻ mặt nghẹn họng của bà ta, đúng là xả hết được uất ức”.
“Mẹ biết con đã phải chịu rất nhiều khổ sở, bao nhiêu ấm ức đều chôn giấu trong lòng, sợ nói ra lại khiến người nhà đau lòng, sợ mẹ đến nhà họ Lục đại náo trả đũa cho con”. Hồ phu nhân có thể không nhận ra ư, dù bên người Đường Uyển có thứ nô tỳ bị Lục Du mê hoặc không biết chủ mình là ai như Hồng Khởi, nhưng đa phần số còn lại vẫn trung thành với nàng. Nàng ở nhà họ Lục sống ra sao, bị ức hiếp thế nào, Hồ phu nhân nhìn nàng tiều tụy trở về cũng đủ hiểu, chẳng qua bà không muốn làm to chuyện lên, khiến người khác nói ra nói vào, con gái bà cũng đau buồn thêm. Bà nhẹ nhàng vuốt lưng cho Đường Uyển. “Nhưng mà, Tam nương phải nhớ kĩ, cãi tay đôi gay gắt với Đường phu nhân, châm chọc khiêu khích bà ta như hôm nay đôi ba lần thì được, nếu lần nào gặp cũng sinh sự thì mọi người sẽ nghĩ con thù dai không buông tha, thậm chí tin rằng vì con hỗn hào với mẹ chồng mới lâm vào tình cảnh bây giờ”.
“Con hiểu”. Đường Uyển gật đầu, quả thật nếu mỗi lần nàng gặp Đường phu nhân lại đâm chọt bà ta một phát thì đúng là vui vẻ thật.
“Hiểu được là tốt rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh căn dặn con, không để con bị hại cũng không để con làm quá đến mức bị chê cười”. Đường Uyển luôn ngoan ngoãn và hiểu chuyện, luôn khiến người khác yên tâm, nếu nàng đã nghe lời bà thì sẽ cố gắng làm cho được, Hồ phu nhân cười hỏi. “Con cảm thấy thu hoạch lớn nhất của hôm nay là gì? Có phải là vạch trần được bộ mặt thật của hai mẹ con bà ta không?”.
“Không phải”. Đường Uyển lắc đầu, rồi ngước lên nhìn Hồ phu nhân. “Mà là bỗng nhiên nhận ra Đường phu nhân chẳng lợi hại như con vẫn tưởng, có thể phản kháng bà ta, thậm chí khiến bà ta á khẩu, chẳng thể cãi lại được. Cảm giác này thật là… sảng khoái”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đang lúc tựa vào lòng Hồ phu nhân tận hưởng cảm giác sảng khoái, Đường Uyển bất giác nhớ tới một việc, nàng nhìn Hồ phu nhân. “Mẹ, mẹ thật sự đưa Hồng Khởi tới nhà họ Lục sao?”.
“Ừ”. Hồ phu nhân gật đầu, thản nhiên nói. “Sau khi chúng ta từ chùa Quảng Hiếu trở về, mẹ đã nhốt con nha đầu ăn cây táo rào cây sung đó lại, nó dám một mình đi tìm Lục Vụ Quan, kể hết từng chi tiết nhỏ về con sau khi trở về nhà cho hắn nghe, nhất là thêm mắm thêm muối chuyện con nghe tin hai nhà Lục Vương đính hôn nhất thời khốn quẫn mà làm việc nông cạn… Chính vì con nha đầu đó múa mép khua môi, Lục Vụ Quan mới có thể mua chuộc đám người hầu mắt mù ở nhà họ Đường chúng ta, thăm dò được tin chúng ta đi chùa Quảng Hiếu, cố ý đến gặp con. Mẹ nhốt và bỏ đói Hồng Khởi ba ngày sau, bảo chị dâu cả con trực tiếp dẫn nó đến nhà họ Lục dằn mặt bà ta, mời bà ta làm ơn dạy dỗ đứa con trai bảo bối của bà ta nghiêm vào, đừng tới làm phiền chúng ta nữa”.
“Ôi chao ~”. Đường Uyển thở hắt ra một hơi. “Cô ta ở bên người con nhiều năm như vậy, con tự nhận mình đối xử với cô ta không tệ bạc, ai ngờ cô ta lại bán chủ cầu vinh… Cô ta toàn tâm toàn ý muốn quay về nhà họ Lục, trở lại hầu hạ Lục Vụ Quan, chắc bây giờ đã thỏa ước nguyện rồi”.
“Không dễ thỏa ước nguyện đó như vậy đâu”. Hồ phu nhân lắc đầu, bà lo lắng con gái bà ngoại trừ ngây thơ, không có tâm cơ, còn quá thiện lương, thiện lương không nên có, ngựa hiền bị người cưỡi, nếu không phải nàng quá thiện lương, chưa bao giờ trách mắng, đuổi hay bán người hầu, chắc Hồng Khởi cũng không có gan lớn như vậy, dám tái diễn sai lầm.
“Ơ? Vì sao ạ?”. Đường Uyển ngơ ngác, sau đó nhớ đến thái độ của Đường phu nhân ban nãy, giật mình. “Ý mẹ là Đường phu nhân tuyệt đối không để một nha đầu như Hồng Khởi bám lấy Lục Vụ Quan, để khỏi phá hủy thanh danh hắn ta. Điều này có lý, Đường phu nhân tuy yêu chiều con trai nhưng trên những khía cạnh khác bà ta vẫn dạy dỗ nghiêm khắc, nha hoàn hầu hạ hắn đều bị Đường phu nhân quản lý gắt gao, nói chi đến một nha hoàn từng ở nhà họ Đường, lại còn từng hầu hạ con như Hồng Khởi, ngay cả cơ hội gặp mặt Lục Vụ Quan chắc cũng chưa có nói gì đến hầu hạ hay thông phòng*“.
*Thông phòng (hay thu phòng) : người đàn ông ở xã hội phong kiến thích nàng hầu nào đó, chăn gối ân ái với nàng ta, sinh được con hoặc nếu vợ cả cho phép sẽ nâng lên làm thiếp.
Đường phu nhân vô cùng cưng chiều Lục Du, tất cả mọi chuyện bên người hắn ta Đường phu nhân phải tự mình hỏi han, bảo đảm hắn được chăm sóc chu đáo, nhưng đồng thời Đường phu nhân cũng rất nghiêm khắc với hắn, buộc hắn phải trở thành người hoàn mỹ không chút sứt mẻ, người hầu của Lục Du đều do Đường phu nhân chọn lọc, răn dạy kĩ càng, đừng nói thứ nha hoàn mơ tưởng bò lên giường chủ nhân như Hồng Khởi, ngay cả nha hoàn ái mộ Lục Du còn không cho phép tồn tại. Có lẽ vì bà ta quá nghiêm khắc, cho nên sau khi Lục Du làm quan, thăng chức lên cao, không còn bị Đường phu nhân quản thúc, hắn mới suốt ngày chìm đắm trong rượu chè gái gú, sống phóng đãng vô độ.
“Không phải Đường phu nhân vẫn rất tự hào con trai bà ta biết giữ mình trong sạch, chẳng những chưa bao giờ đặt chân đến chốn phong lưu, ngay cả nha hoàn trong nhà cũng chưa từng chạm vào sao?”. Khi Hồ phu nhân quyết định đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục đã lo lắng đến điểm này, bà cười lạnh. “Con nha đầu Hồng Khởi đó tự cho rằng cô ta trong mắt Lục Vụ Quan là khác biệt, chỉ cần quay lại nhà họ Lục chắc chắn sẽ được Lục Vụ Quan xem trọng… Cô ta không ngẫm lại Đường phu nhân nào có thể để Lục Vụ Quan thu nha hoàn bên cạnh con làm thông phòng ngay lúc việc hôn nhân hai nhà Lục Vương đang lúc nhạy cảm nhất, chẳng khác nào lấy cớ cho mọi người lên án nhân phẩm của Lục Vụ Quan? Mẹ mà không hiểu rõ đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục Đường phu nhân sẽ xử lý cô ta thì hà cớ gì mẹ lại buông tha cô ta dễ dàng”.
“Vậy bây giờ cô ta…”. Nếu Hồ phu nhân đã biết từ trước khi đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục rằng cô ta sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp, Đường Uyển cũng có thể đoán được Đường phu nhân sẽ xử lý Hồng Khởi như thế nào.
“Bị Đường phu nhân bán cho một người đàn ông hơn năm mươi tuổi góa vợ làm vợ kế”. Hồ phu nhân cười khẩy. “Hôm nay Uông Ngọc Trân và mẹ cố tình nói ra cái tên Hồng Khởi, hẳn là có không ít người nhớ kĩ, chỉ cần muốn biết tất sẽ hỏi thăm và tra ra kết cục của Hồng Khởi, Đường phu nhân không bị người ta lên án cũng khiến lòng người thấy lạnh lẽo, còn Lục Vụ Quan…”. Bà thản nhiên nói. “Nha đầu Hồng Khởi kia đúng thật chẳng phải ngọn đèn khô dầu, cô ta chẳng những nghe được trước tin tức sắp bị bán đi, còn trốn ra khỏi phòng chứa củi đi kiếm Lục Vụ Quan khóc nháo cầu xin, nói là vì Lục Vụ Quan mới bị nhà họ Đường chúng ta chán ghét vứt bỏ, đưa đến nhà họ Lục, bắt Lục Vụ Quan phải đền bù cho cô ta, cho dù không thu cô ta làm thông phòng, cũng không thể trơ mắt nhìn Đường phu nhân đẩy cô ta xuống hố lửa…”.
“Cô ta cầu xin lầm người rồi”. Đường Uyển nghĩ Lục Du chẳng thể nào vì Hồng Khởi mà chống đối Đường phu nhân, hắn còn thuận theo Đường phu nhân bỏ nàng – người từng thề non hẹn biển với hắn, thì sao có thể hỗn hào với Đường phu nhân vì một đứa nha hoàn bé nhỏ như Hồng Khởi? Hắn chẳng có dũng khí hay can đảm đó.
“Lại quỳ xuống nhận sai thế này thế nọ thôi”. Hồ phu nhân gật đầu, con gái biết rõ bản tính yếu đuối của Lục Du thật khiến bà vừa lòng, bà cười. “Lúc Hồng Khởi đang khóc lóc thì Đường phu nhân chạy tới, không kéo cô ta đi ngay lập tức mà hỏi Lục Vụ Quan phải xử lý sao, Lục Vụ Quan chẳng nói nổi nửa câu cầu xin, đẩy qua cho Đường phu nhân làm chủ hết. Vậy đó, Đường phu nhân cho người lôi cô ta ra ngoài, đưa ngay đến nhà ông góa vợ kia trong cùng một ngày”.
“Ôi ~”. Đường Uyển lại thở dài, đời trước mãi đến khi nàng bệnh chết, Hồng Khởi vẫn hầu hạ nàng, đời này lẽ ra cô ta nên ngoan ngoãn ở nhà họ Đường bốn năm năm nữa, cô ta lâm vào hoàn cảnh này tuy hoàn toàn do cô ta tự tìm lấy, nhưng Đường Uyển vẫn thấy trong lòng hơi thương hại.
“Sao, Tam nương thấy cô ta đáng thương ư?”. Hồ phu nhân nhìn vẻ mặt Đường Uyển liền biết ngay trong lòng nàng đang nghĩ gì, Hồ phu nhân hỏi thử. “Nếu Tam nương thấy không nỡ nhẫn tâm, mẹ có thể cho cha mẹ Hồng Khởi mấy lượng bạc, có lẽ bọn họ sẽ chuộc Hồng Khởi ra”.
Hồ phu nhân chỉ an ủi Đường Uyển mà thôi, bà biết hoàn cảnh trong nhà Hồng Khởi không được tốt lắm, dưới cô ta còn có một em trai, sắp tới tuổi thành thân nhưng không có tiền cưới vợ, trước kia còn dựa vào Hồng Khởi trợ cấp một chút, nay cũng mất cuộc sống sẽ càng gian nan, cho dù cho bọn họ bạc chắc cũng không dùng mua thứ gì cho Hồng Khởi, đừng nói chuộc cô ta ra. Nhưng nếu làm vậy có thể khiến lòng con gái bà thoải mái một chút, Hồ phu nhân sẽ không keo kiệt vài lượng bạc.
“Đúng là cảm thấy cô ta thật đáng thương, nhưng mẹ cũng từng nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, không thể vì bọn họ đáng thương mà quên mất chỗ đáng giận của bọn họ”. Đường Uyển không giấu giếm ý tưởng chân thực của nàng, không phải ai cũng đáng giá để mình trao lòng lương thiện cho, nhất là kẻ chẳng nể tình chủ tớ như Hồng Khởi, hôm nay cứu cô ta ra khỏi hố lửa, chưa chắc cô ta đã biết ơn, nói không chừng còn cho rằng cô ta rơi vào bước đường cùng đều do Hồ phu nhân và nàng làm hại. Cô ta đã gả cho người, phải biết thay đổi, nếm được mùi vị hạnh phúc mà thay đổi mang tới sẽ kiên trì được… Nàng lắc đầu. “Hồng Khởi coi như tự làm tự chịu, để mặc cô ta tự sinh tự diệt đi, mẹ đừng để ý tới cô ta nữa”.
“Con ngoan, con nghĩ được vậy mẹ an tâm”. Hồ phu nhân nở nụ cười, xem ra con gái bà đã thật sự thay đổi…