“Ngọc Trân, chúng tôi không đánh tiếng trước đã đến, không phiền nhiễu công việc của cô chứ?”. Lâm Ngữ Hội cầm chén trà cười khanh khách hỏi, Lâm Ngữ Khê ngồi ngay cạnh chị cũng đang bưng chén trà, nhưng ánh mắt láo liên tố cáo lòng cô hoàn toàn không nằm ở nơi đây.
“Tôi chỉ quản chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi thôi, có tôi hay không cũng chẳng sao cả”. Uông Ngọc Trân cười khoác tay, trêu ghẹo. “Thêm nữa, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn tiếp đón các cô chứ?”.
“Cô lại trêu chọc tôi”. Lâm Ngữ Hội nhẹ nhàng liếc Uông Ngọc Trân một cái, sau đó cười. “Huệ Tiên đang bận sao? Nha đầu Ngữ Khê kia ngưỡng mộ Huệ Tiên lắm lắm, ngày đó gặp vẫn nhớ mãi không quên, muốn gặp lại Huệ Tiên, còn nói không kết bạn được với người như Huệ Tiên thì gặp nhiều vài lần, nói nhiều vài câu cũng tốt rồi. Tôi bị con bé mè nheo không chịu nổi, chỉ có thể mặt dày tới cửa quấy rầy mọi người”.
“Huệ Tiên không rảnh như tôi đâu, mấy ngày nay con bé học quản lý chuyện nhà ghê lắm, bận quay mòng mòng, ngay cả thời gian thở còn không có”. Uông Ngọc Trân trả lời như giả như thật, Đường Uyển đúng là bận học quản lý công việc, phần lớn thời gian đều đọc sổ sách, chút thời gian còn lại ở bên Hồ phu nhân nghe bà chỉ giáo. Nhưng Hồ phu nhân và Uông Ngọc Trân tất nhiên vẫn tinh ý để dành thời gian cho Đường Uyển nghỉ ngơi, sợ nàng quá mệt hoặc phải học quá nhiều thứ trước kia nàng vốn chán ghét mà đâm nản. Vậy nên thời gian rảnh rỗi của Đường Uyển không phải thiếu. Chỉ là Uông Ngọc Trân không dám khẳng định Đường Uyển sẽ chịu tốn thời gian vì hai chị em Lâm Ngữ Hội, cứ nói thẳng ra mất lòng trước được lòng sau vậy.
“Có thể sai người đi xem thử Huệ Tiên tỷ tỷ bận hay không bận được không ạ?”. Lâm Ngữ Khê ngước mắt lên nhìn Uông Ngọc Trân, ánh mắt lấp lánh rất là đáng yêu.
“Diêu Hoàng, em đi qua chỗ Tam nương thử, nếu Tam nương không có việc gì quan trọng thì mời lại đây một chuyến”. Uông Ngọc Trân đương nhiên không từ chối, sai nha hoàn bên cạnh. “Em đi nhanh về nhanh, đừng để khách quý đợi lâu”.
“Dạ”. Diêu Hoàng là một trong số các nha hoàn làm của hồi môn của Uông Ngọc Trân khi gả về nhà họ Đường, là nha hoàn hầu hạ bên người Uông Ngọc Trân lâu nhất, cực hiểu tâm lý chủ, nghe xong lời chị không nhiều lời lập tức cung kính bước đi.
“Huệ Tiên thật sự nhẫn nại học quản gia nha”. Lâm Ngữ Hội và Uông Ngọc Trân quan hệ tốt, qua lại cũng nhiều, coi như khá quen thuộc với Đường Uyển, hiển nhiên biết chuyện nàng chán ghét học quản gia trước kia, chị chỉ cười. “Xem ra, Huệ Tiên đổi tính không ít”.
“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể không thay đổi sao?”. Uông Ngọc Trân thở dài một hơi. “Trước kia chúng tôi đều hy vọng Tam nương đừng trầm mê trong thơ văn, không màng thế sự, nhưng bây giờ khi con bé giống như những gì chúng tôi muốn, hiểu được chuyện đời gian nan rồi, chúng tôi lại ước thà con bé chẳng hiểu gì còn hơn phải chịu khổ sở”.
Lâm Ngữ Hội nhấp ngụm trà, liếc mắt qua Lâm Ngữ Khê không biết đang suy nghĩ gì, cả người như hồn vía đang trên mây, cũng nhịn không được thở dài. “Thì cũng giống chúng ta thôi, lúc còn là con gái ở nhà, ai chẳng là bảo bối trong lòng cha mẹ, cho dù tùy hứng một chút cũng không chịu nhiều trách mắng. Gả cho người ta rồi thì khác, nhất cử nhất động phải xem sắc mặt người khác mà làm việc. Chúng ta còn tốt, mẹ chồng hiểu lí lẽ, tư tưởng cũng thoáng, ngoại trừ không thể tùy ý thì sống rất vui vẻ, Huệ Tiên lại nhìn người sai lầm, có một gã chồng không xương cốt, phẩm hạnh thì tồi, còn gặp phải bà mẹ chồng khó lường, con trai đã lập gia đình rồi còn hận không thể nắm mọi sự trong lòng bàn tay, con bé sống thoải mái mới là lạ, có câu này cô nghe không lọt tai thì bỏ quá cho tôi, tôi nghĩ Huệ Tiên nhận giấy bỏ vợ của Lục Du chưa chắc đã là chuyện xấu, xét gia thế và tài năng dung mạo của Huệ Tiên, tìm một người chồng tốt hơn Lục Vụ Quan không hề khó”.
Ngay trong ngày tổ chức tiệc rượu Mẫu đơn, chuyện Đường phu nhân thấy con trai và con dâu quấn quít nên sợ bị cướp mất con trai, tìm cớ buộc con trai bỏ con dâu đã truyền khắp các nhà quan lại ở Sơn Âm, rất nhiều kẻ trốn trong bóng tối chê cười, chẳng mấy ai nghi ngờ tính chân thật của lời đồn – Đường phu nhân cưng chìu con trai, mọi chuyện đều để hắn lên đầu ai mà không biết, bà ta có thể làm chuyện thái quá như vậy cũng là bình thường.
“Chuyện bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ như thế, bằng không biết sống thế nào”. Uông Ngọc Trân bất đắc dĩ lắc đầu. “Quan trọng là vết thương do nó gây ra trong khoảng thời gian ngắn không thể lành ngay được, chỉ hy vọng khi thời gian trôi qua, đau đớn do cuộc hôn nhân này mang lại sẽ phai nhạt dần”.
“Ngọc Trân, hai ngày nay có người tung tin Huệ Tiên bị bỏ rồi nhưng không về nhà họ Đường mà sống trong một căn nhà nhỏ, dụ dỗ Lục Vụ Quan hẹn hò, nếu không bị Đường phu nhân phát hiện chắc chưa ngoan ngoãn về nhà họ Đường…”. Lâm Ngữ Hội nhìn sắc mặt Uông Ngọc Trân đang dần trở nên khó coi, nhắc nhở. “Chuyện này mặc kệ thật hay giả, nhà họ Đường phải đứng ra bác bỏ tin đồn, nếu không chưa biết thanh danh của Huệ Tiên còn bị phá hư đến bộ dạng gì nữa”.
“Chuyện đó là thật”. Giọng nói lạnh lùng thản nhiên của Đường Uyển truyền vào, Lâm Ngữ Khê nghe giọng nàng xong lập tức hồi hồn, cười tươi, Đường Uyển cũng bước vào nhà.
“Huệ Tiên tỷ tỷ, em rất nhớ chị nên năn nỉ chị họ đến đây, không phiền chị chứ?”. Lâm Ngữ Khê hoàn toàn không rõ các chị vừa nói chuyện gì, cô chỉ quan tâm đến vấn đề cô muốn quan tâm.
“Không có”. Đường Uyển nhẹ lắc đầu, nàng không thân cận gì với cô bé đơn thuần này nhưng rất thích cô ấy, nàng cười. “Ban nãy chị đọc sổ sách cũng hơi choáng váng hoa mắt, vừa vặn có lý do quang minh chính đại ra giải lao”.
“Em cũng ghét nhất đọc sổ sách”. Lâm Ngữ Khê liên tục phụ họa. “Mỗi lần mẹ bắt em đọc, chỉ cần nhìn một chút em đã đau muốn nứt đầu ra đọc không nổi nữa… Chậc chậc, thật không hiểu sao mẹ kiên nhẫn đọc nó đến thế, còn muốn tìm lỗi sai”.
“Quản gia mà, đọc sổ sách là không thể tránh khỏi”. Đường Uyển cười cười, bây giờ nàng thật sự không bài xích việc đọc sổ sách nữa, trái lại, chẳng những có thể học được một ít thứ mà còn tìm được lạc thú trước kia chưa bao giờ biết đến.
“Huệ Tiên, em vừa nói gì? Chuyện đó không phải do một vài kẻ xấu bụng xấu dạ bày đặt để phá hỏng thanh danh của em sao?”. Khi Lâm Ngữ Hội nghe được tin đồn này lần đầu tiên, chị chỉ thấy nó vớ vẩn, nhưng không có lửa làm sao có khói, tin đồn chưa chắc đã là giả, dù sao ngày đó chính Đường Uyển cũng nói nàng gả đi một năm hai tháng đã bị bỏ, nhưng trước lễ mừng năm mới không có chút tiếng gió nào. Kì lạ nhất là trong khoảng thời gian đó không ai gặp Đường Uyển, có lẽ tin đồn là thật, nàng tìm chỗ ở bí mật hẹn hò với Lục Du… Lâm Ngữ Hội không ngờ Đường Uyển lại thản nhiên thừa nhận điều đó, chị đánh giá Đường Uyển cao hơn vài phần.
“Đúng”. Đường Uyển gật đầu, sau khi đi nhà họ Mạnh về, Hồ phu nhân từng nhắc nhở nàng, Đường phu nhân thẹn quá thành giận có thể loan những chuyện hồ đồ nàng làm ra, vừa chứng minh phẩm chất đạo đức của nàng có vấn đề, nhà họ Lục ruồng bỏ nàng là không sai, vừa dời đi sự chú ý của mọi người khỏi Lục Vụ Quan và bà ta, lại phá hỏng thanh danh của nàng. Đường Uyển đã suy nghĩ cách ứng phó với các nguy cơ, nhưng càng nghĩ nàng càng nhận ra thay vì che giấu mọi thứ, không bằng thản nhiên thừa nhận lỗi lầm mình từng phạm, đôi khi đơn giản nhận sai còn khiến người khác tha thứ và thấu hiểu hơn là nói dối.
Đang lúc tựa vào lòng Hồ phu nhân tận hưởng cảm giác sảng khoái, Đường Uyển bất giác nhớ tới một việc, nàng nhìn Hồ phu nhân. “Mẹ, mẹ thật sự đưa Hồng Khởi tới nhà họ Lục sao?”.
“Ừ”. Hồ phu nhân gật đầu, thản nhiên nói. “Sau khi chúng ta từ chùa Quảng Hiếu trở về, mẹ đã nhốt con nha đầu ăn cây táo rào cây sung đó lại, nó dám một mình đi tìm Lục Vụ Quan, kể hết từng chi tiết nhỏ về con sau khi trở về nhà cho hắn nghe, nhất là thêm mắm thêm muối chuyện con nghe tin hai nhà Lục Vương đính hôn nhất thời khốn quẫn mà làm việc nông cạn… Chính vì con nha đầu đó múa mép khua môi, Lục Vụ Quan mới có thể mua chuộc đám người hầu mắt mù ở nhà họ Đường chúng ta, thăm dò được tin chúng ta đi chùa Quảng Hiếu, cố ý đến gặp con. Mẹ nhốt và bỏ đói Hồng Khởi ba ngày sau, bảo chị dâu cả con trực tiếp dẫn nó đến nhà họ Lục dằn mặt bà ta, mời bà ta làm ơn dạy dỗ đứa con trai bảo bối của bà ta nghiêm vào, đừng tới làm phiền chúng ta nữa”.
“Ôi chao ~”. Đường Uyển thở hắt ra một hơi. “Cô ta ở bên người con nhiều năm như vậy, con tự nhận mình đối xử với cô ta không tệ bạc, ai ngờ cô ta lại bán chủ cầu vinh… Cô ta toàn tâm toàn ý muốn quay về nhà họ Lục, trở lại hầu hạ Lục Vụ Quan, chắc bây giờ đã thỏa ước nguyện rồi”.
“Không dễ thỏa ước nguyện đó như vậy đâu”. Hồ phu nhân lắc đầu, bà lo lắng con gái bà ngoại trừ ngây thơ, không có tâm cơ, còn quá thiện lương, thiện lương không nên có, ngựa hiền bị người cưỡi, nếu không phải nàng quá thiện lương, chưa bao giờ trách mắng, đuổi hay bán người hầu, chắc Hồng Khởi cũng không có gan lớn như vậy, dám tái diễn sai lầm.
“Ơ? Vì sao ạ?”. Đường Uyển ngơ ngác, sau đó nhớ đến thái độ của Đường phu nhân ban nãy, giật mình. “Ý mẹ là Đường phu nhân tuyệt đối không để một nha đầu như Hồng Khởi bám lấy Lục Vụ Quan, để khỏi phá hủy thanh danh hắn ta. Điều này có lý, Đường phu nhân tuy yêu chiều con trai nhưng trên những khía cạnh khác bà ta vẫn dạy dỗ nghiêm khắc, nha hoàn hầu hạ hắn đều bị Đường phu nhân quản lý gắt gao, nói chi đến một nha hoàn từng ở nhà họ Đường, lại còn từng hầu hạ con như Hồng Khởi, ngay cả cơ hội gặp mặt Lục Vụ Quan chắc cũng chưa có nói gì đến hầu hạ hay thông phòng“.
Thông phòng (hay thu phòng) : người đàn ông ở xã hội phong kiến thích nàng hầu nào đó, chăn gối ân ái với nàng ta, sinh được con hoặc nếu vợ cả cho phép sẽ nâng lên làm thiếp.
Đường phu nhân vô cùng cưng chiều Lục Du, tất cả mọi chuyện bên người hắn ta Đường phu nhân phải tự mình hỏi han, bảo đảm hắn được chăm sóc chu đáo, nhưng đồng thời Đường phu nhân cũng rất nghiêm khắc với hắn, buộc hắn phải trở thành người hoàn mỹ không chút sứt mẻ, người hầu của Lục Du đều do Đường phu nhân chọn lọc, răn dạy kĩ càng, đừng nói thứ nha hoàn mơ tưởng bò lên giường chủ nhân như Hồng Khởi, ngay cả nha hoàn ái mộ Lục Du còn không cho phép tồn tại. Có lẽ vì bà ta quá nghiêm khắc, cho nên sau khi Lục Du làm quan, thăng chức lên cao, không còn bị Đường phu nhân quản thúc, hắn mới suốt ngày chìm đắm trong rượu chè gái gú, sống phóng đãng vô độ.
“Không phải Đường phu nhân vẫn rất tự hào con trai bà ta biết giữ mình trong sạch, chẳng những chưa bao giờ đặt chân đến chốn phong lưu, ngay cả nha hoàn trong nhà cũng chưa từng chạm vào sao?”. Khi Hồ phu nhân quyết định đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục đã lo lắng đến điểm này, bà cười lạnh. “Con nha đầu Hồng Khởi đó tự cho rằng cô ta trong mắt Lục Vụ Quan là khác biệt, chỉ cần quay lại nhà họ Lục chắc chắn sẽ được Lục Vụ Quan xem trọng… Cô ta không ngẫm lại Đường phu nhân nào có thể để Lục Vụ Quan thu nha hoàn bên cạnh con làm thông phòng ngay lúc việc hôn nhân hai nhà Lục Vương đang lúc nhạy cảm nhất, chẳng khác nào lấy cớ cho mọi người lên án nhân phẩm của Lục Vụ Quan? Mẹ mà không hiểu rõ đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục Đường phu nhân sẽ xử lý cô ta thì hà cớ gì mẹ lại buông tha cô ta dễ dàng”.
“Vậy bây giờ cô ta…”. Nếu Hồ phu nhân đã biết từ trước khi đưa Hồng Khởi đến nhà họ Lục rằng cô ta sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp, Đường Uyển cũng có thể đoán được Đường phu nhân sẽ xử lý Hồng Khởi như thế nào.
“Bị Đường phu nhân bán cho một người đàn ông hơn năm mươi tuổi góa vợ làm vợ kế”. Hồ phu nhân cười khẩy. “Hôm nay Uông Ngọc Trân và mẹ cố tình nói ra cái tên Hồng Khởi, hẳn là có không ít người nhớ kĩ, chỉ cần muốn biết tất sẽ hỏi thăm và tra ra kết cục của Hồng Khởi, Đường phu nhân không bị người ta lên án cũng khiến lòng người thấy lạnh lẽo, còn Lục Vụ Quan…”. Bà thản nhiên nói. “Nha đầu Hồng Khởi kia đúng thật chẳng phải ngọn đèn khô dầu, cô ta chẳng những nghe được trước tin tức sắp bị bán đi, còn trốn ra khỏi phòng chứa củi đi kiếm Lục Vụ Quan khóc nháo cầu xin, nói là vì Lục Vụ Quan mới bị nhà họ Đường chúng ta chán ghét vứt bỏ, đưa đến nhà họ Lục, bắt Lục Vụ Quan phải đền bù cho cô ta, cho dù không thu cô ta làm thông phòng, cũng không thể trơ mắt nhìn Đường phu nhân đẩy cô ta xuống hố lửa…”.
“Cô ta cầu xin lầm người rồi”. Đường Uyển nghĩ Lục Du chẳng thể nào vì Hồng Khởi mà chống đối Đường phu nhân, hắn còn thuận theo Đường phu nhân bỏ nàng – người từng thề non hẹn biển với hắn, thì sao có thể hỗn hào với Đường phu nhân vì một đứa nha hoàn bé nhỏ như Hồng Khởi? Hắn chẳng có dũng khí hay can đảm đó.
“Lại quỳ xuống nhận sai thế này thế nọ thôi”. Hồ phu nhân gật đầu, con gái biết rõ bản tính yếu đuối của Lục Du thật khiến bà vừa lòng, bà cười. “Lúc Hồng Khởi đang khóc lóc thì Đường phu nhân chạy tới, không kéo cô ta đi ngay lập tức mà hỏi Lục Vụ Quan phải xử lý sao, Lục Vụ Quan chẳng nói nổi nửa câu cầu xin, đẩy qua cho Đường phu nhân làm chủ hết. Vậy đó, Đường phu nhân cho người lôi cô ta ra ngoài, đưa ngay đến nhà ông góa vợ kia trong cùng một ngày”.
“Ôi ~”. Đường Uyển lại thở dài, đời trước mãi đến khi nàng bệnh chết, Hồng Khởi vẫn hầu hạ nàng, đời này lẽ ra cô ta nên ngoan ngoãn ở nhà họ Đường bốn năm năm nữa, cô ta lâm vào hoàn cảnh này tuy hoàn toàn do cô ta tự tìm lấy, nhưng Đường Uyển vẫn thấy trong lòng hơi thương hại.
“Sao, Tam nương thấy cô ta đáng thương ư?”. Hồ phu nhân nhìn vẻ mặt Đường Uyển liền biết ngay trong lòng nàng đang nghĩ gì, Hồ phu nhân hỏi thử. “Nếu Tam nương thấy không nỡ nhẫn tâm, mẹ có thể cho cha mẹ Hồng Khởi mấy lượng bạc, có lẽ bọn họ sẽ chuộc Hồng Khởi ra”.
Hồ phu nhân chỉ an ủi Đường Uyển mà thôi, bà biết hoàn cảnh trong nhà Hồng Khởi không được tốt lắm, dưới cô ta còn có một em trai, sắp tới tuổi thành thân nhưng không có tiền cưới vợ, trước kia còn dựa vào Hồng Khởi trợ cấp một chút, nay cũng mất cuộc sống sẽ càng gian nan, cho dù cho bọn họ bạc chắc cũng không dùng mua thứ gì cho Hồng Khởi, đừng nói chuộc cô ta ra. Nhưng nếu làm vậy có thể khiến lòng con gái bà thoải mái một chút, Hồ phu nhân sẽ không keo kiệt vài lượng bạc.
“Đúng là cảm thấy cô ta thật đáng thương, nhưng mẹ cũng từng nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, không thể vì bọn họ đáng thương mà quên mất chỗ đáng giận của bọn họ”. Đường Uyển không giấu giếm ý tưởng chân thực của nàng, không phải ai cũng đáng giá để mình trao lòng lương thiện cho, nhất là kẻ chẳng nể tình chủ tớ như Hồng Khởi, hôm nay cứu cô ta ra khỏi hố lửa, chưa chắc cô ta đã biết ơn, nói không chừng còn cho rằng cô ta rơi vào bước đường cùng đều do Hồ phu nhân và nàng làm hại. Cô ta đã gả cho người, phải biết thay đổi, nếm được mùi vị hạnh phúc mà thay đổi mang tới sẽ kiên trì được… Nàng lắc đầu. “Hồng Khởi coi như tự làm tự chịu, để mặc cô ta tự sinh tự diệt đi, mẹ đừng để ý tới cô ta nữa”.
“Con ngoan, con nghĩ được vậy mẹ an tâm”. Hồ phu nhân nở nụ cười, xem ra con gái bà đã thật sự thay đổi…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ngọc Trân, chúng tôi không đánh tiếng trước đã đến, không phiền nhiễu công việc của cô chứ?”. Lâm Ngữ Hội cầm chén trà cười khanh khách hỏi, Lâm Ngữ Khê ngồi ngay cạnh chị cũng đang bưng chén trà, nhưng ánh mắt láo liên tố cáo lòng cô hoàn toàn không nằm ở nơi đây.
“Tôi chỉ quản chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi thôi, có tôi hay không cũng chẳng sao cả”. Uông Ngọc Trân cười khoác tay, trêu ghẹo. “Thêm nữa, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn tiếp đón các cô chứ?”.
“Cô lại trêu chọc tôi”. Lâm Ngữ Hội nhẹ nhàng liếc Uông Ngọc Trân một cái, sau đó cười. “Huệ Tiên đang bận sao? Nha đầu Ngữ Khê kia ngưỡng mộ Huệ Tiên lắm lắm, ngày đó gặp vẫn nhớ mãi không quên, muốn gặp lại Huệ Tiên, còn nói không kết bạn được với người như Huệ Tiên thì gặp nhiều vài lần, nói nhiều vài câu cũng tốt rồi. Tôi bị con bé mè nheo không chịu nổi, chỉ có thể mặt dày tới cửa quấy rầy mọi người”.
“Huệ Tiên không rảnh như tôi đâu, mấy ngày nay con bé học quản lý chuyện nhà ghê lắm, bận quay mòng mòng, ngay cả thời gian thở còn không có”. Uông Ngọc Trân trả lời như giả như thật, Đường Uyển đúng là bận học quản lý công việc, phần lớn thời gian đều đọc sổ sách, chút thời gian còn lại ở bên Hồ phu nhân nghe bà chỉ giáo. Nhưng Hồ phu nhân và Uông Ngọc Trân tất nhiên vẫn tinh ý để dành thời gian cho Đường Uyển nghỉ ngơi, sợ nàng quá mệt hoặc phải học quá nhiều thứ trước kia nàng vốn chán ghét mà đâm nản. Vậy nên thời gian rảnh rỗi của Đường Uyển không phải thiếu. Chỉ là Uông Ngọc Trân không dám khẳng định Đường Uyển sẽ chịu tốn thời gian vì hai chị em Lâm Ngữ Hội, cứ nói thẳng ra mất lòng trước được lòng sau vậy.
“Có thể sai người đi xem thử Huệ Tiên tỷ tỷ bận hay không bận được không ạ?”. Lâm Ngữ Khê ngước mắt lên nhìn Uông Ngọc Trân, ánh mắt lấp lánh rất là đáng yêu.
“Diêu Hoàng, em đi qua chỗ Tam nương thử, nếu Tam nương không có việc gì quan trọng thì mời lại đây một chuyến”. Uông Ngọc Trân đương nhiên không từ chối, sai nha hoàn bên cạnh. “Em đi nhanh về nhanh, đừng để khách quý đợi lâu”.
“Dạ”. Diêu Hoàng là một trong số các nha hoàn làm của hồi môn của Uông Ngọc Trân khi gả về nhà họ Đường, là nha hoàn hầu hạ bên người Uông Ngọc Trân lâu nhất, cực hiểu tâm lý chủ, nghe xong lời chị không nhiều lời lập tức cung kính bước đi.
“Huệ Tiên thật sự nhẫn nại học quản gia nha”. Lâm Ngữ Hội và Uông Ngọc Trân quan hệ tốt, qua lại cũng nhiều, coi như khá quen thuộc với Đường Uyển, hiển nhiên biết chuyện nàng chán ghét học quản gia trước kia, chị chỉ cười. “Xem ra, Huệ Tiên đổi tính không ít”.
“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể không thay đổi sao?”. Uông Ngọc Trân thở dài một hơi. “Trước kia chúng tôi đều hy vọng Tam nương đừng trầm mê trong thơ văn, không màng thế sự, nhưng bây giờ khi con bé giống như những gì chúng tôi muốn, hiểu được chuyện đời gian nan rồi, chúng tôi lại ước thà con bé chẳng hiểu gì còn hơn phải chịu khổ sở”.
Lâm Ngữ Hội nhấp ngụm trà, liếc mắt qua Lâm Ngữ Khê không biết đang suy nghĩ gì, cả người như hồn vía đang trên mây, cũng nhịn không được thở dài. “Thì cũng giống chúng ta thôi, lúc còn là con gái ở nhà, ai chẳng là bảo bối trong lòng cha mẹ, cho dù tùy hứng một chút cũng không chịu nhiều trách mắng. Gả cho người ta rồi thì khác, nhất cử nhất động phải xem sắc mặt người khác mà làm việc. Chúng ta còn tốt, mẹ chồng hiểu lí lẽ, tư tưởng cũng thoáng, ngoại trừ không thể tùy ý thì sống rất vui vẻ, Huệ Tiên lại nhìn người sai lầm, có một gã chồng không xương cốt, phẩm hạnh thì tồi, còn gặp phải bà mẹ chồng khó lường, con trai đã lập gia đình rồi còn hận không thể nắm mọi sự trong lòng bàn tay, con bé sống thoải mái mới là lạ, có câu này cô nghe không lọt tai thì bỏ quá cho tôi, tôi nghĩ Huệ Tiên nhận giấy bỏ vợ của Lục Du chưa chắc đã là chuyện xấu, xét gia thế và tài năng dung mạo của Huệ Tiên, tìm một người chồng tốt hơn Lục Vụ Quan không hề khó”.
Ngay trong ngày tổ chức tiệc rượu Mẫu đơn, chuyện Đường phu nhân thấy con trai và con dâu quấn quít nên sợ bị cướp mất con trai, tìm cớ buộc con trai bỏ con dâu đã truyền khắp các nhà quan lại ở Sơn Âm, rất nhiều kẻ trốn trong bóng tối chê cười, chẳng mấy ai nghi ngờ tính chân thật của lời đồn – Đường phu nhân cưng chìu con trai, mọi chuyện đều để hắn lên đầu ai mà không biết, bà ta có thể làm chuyện thái quá như vậy cũng là bình thường.
“Chuyện bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ như thế, bằng không biết sống thế nào”. Uông Ngọc Trân bất đắc dĩ lắc đầu. “Quan trọng là vết thương do nó gây ra trong khoảng thời gian ngắn không thể lành ngay được, chỉ hy vọng khi thời gian trôi qua, đau đớn do cuộc hôn nhân này mang lại sẽ phai nhạt dần”.
“Ngọc Trân, hai ngày nay có người tung tin Huệ Tiên bị bỏ rồi nhưng không về nhà họ Đường mà sống trong một căn nhà nhỏ, dụ dỗ Lục Vụ Quan hẹn hò, nếu không bị Đường phu nhân phát hiện chắc chưa ngoan ngoãn về nhà họ Đường…”. Lâm Ngữ Hội nhìn sắc mặt Uông Ngọc Trân đang dần trở nên khó coi, nhắc nhở. “Chuyện này mặc kệ thật hay giả, nhà họ Đường phải đứng ra bác bỏ tin đồn, nếu không chưa biết thanh danh của Huệ Tiên còn bị phá hư đến bộ dạng gì nữa”.
“Chuyện đó là thật”. Giọng nói lạnh lùng thản nhiên của Đường Uyển truyền vào, Lâm Ngữ Khê nghe giọng nàng xong lập tức hồi hồn, cười tươi, Đường Uyển cũng bước vào nhà.
“Huệ Tiên tỷ tỷ, em rất nhớ chị nên năn nỉ chị họ đến đây, không phiền chị chứ?”. Lâm Ngữ Khê hoàn toàn không rõ các chị vừa nói chuyện gì, cô chỉ quan tâm đến vấn đề cô muốn quan tâm.
“Không có”. Đường Uyển nhẹ lắc đầu, nàng không thân cận gì với cô bé đơn thuần này nhưng rất thích cô ấy, nàng cười. “Ban nãy chị đọc sổ sách cũng hơi choáng váng hoa mắt, vừa vặn có lý do quang minh chính đại ra giải lao”.
“Em cũng ghét nhất đọc sổ sách”. Lâm Ngữ Khê liên tục phụ họa. “Mỗi lần mẹ bắt em đọc, chỉ cần nhìn một chút em đã đau muốn nứt đầu ra đọc không nổi nữa… Chậc chậc, thật không hiểu sao mẹ kiên nhẫn đọc nó đến thế, còn muốn tìm lỗi sai”.
“Quản gia mà, đọc sổ sách là không thể tránh khỏi”. Đường Uyển cười cười, bây giờ nàng thật sự không bài xích việc đọc sổ sách nữa, trái lại, chẳng những có thể học được một ít thứ mà còn tìm được lạc thú trước kia chưa bao giờ biết đến.
“Huệ Tiên, em vừa nói gì? Chuyện đó không phải do một vài kẻ xấu bụng xấu dạ bày đặt để phá hỏng thanh danh của em sao?”. Khi Lâm Ngữ Hội nghe được tin đồn này lần đầu tiên, chị chỉ thấy nó vớ vẩn, nhưng không có lửa làm sao có khói, tin đồn chưa chắc đã là giả, dù sao ngày đó chính Đường Uyển cũng nói nàng gả đi một năm hai tháng đã bị bỏ, nhưng trước lễ mừng năm mới không có chút tiếng gió nào. Kì lạ nhất là trong khoảng thời gian đó không ai gặp Đường Uyển, có lẽ tin đồn là thật, nàng tìm chỗ ở bí mật hẹn hò với Lục Du… Lâm Ngữ Hội không ngờ Đường Uyển lại thản nhiên thừa nhận điều đó, chị đánh giá Đường Uyển cao hơn vài phần.
“Đúng”. Đường Uyển gật đầu, sau khi đi nhà họ Mạnh về, Hồ phu nhân từng nhắc nhở nàng, Đường phu nhân thẹn quá thành giận có thể loan những chuyện hồ đồ nàng làm ra, vừa chứng minh phẩm chất đạo đức của nàng có vấn đề, nhà họ Lục ruồng bỏ nàng là không sai, vừa dời đi sự chú ý của mọi người khỏi Lục Vụ Quan và bà ta, lại phá hỏng thanh danh của nàng. Đường Uyển đã suy nghĩ cách ứng phó với các nguy cơ, nhưng càng nghĩ nàng càng nhận ra thay vì che giấu mọi thứ, không bằng thản nhiên thừa nhận lỗi lầm mình từng phạm, đôi khi đơn giản nhận sai còn khiến người khác tha thứ và thấu hiểu hơn là nói dối.