“Bây giờ ngẫm lại, lúc đó em quả thật ngốc nghếch quá”. Đường Uyển lắc đầu, chuyện lúc trước xảy ra, nàng chỉ biết dùng từ “ngốc nghếch quá mức” để hình dung, sau đó cười. “Trong lòng rõ ràng biết Đường phu nhân tuyệt đối không cho mình quay về, nhưng vẫn nghe theo miệng lưỡi ngon ngọt của người nọ, chiều theo ý hắn, giấu giếm cha mẹ bản thân đã bị nhà họ Lục đuổi đi, sống ở nơi hắn đã chuẩn bị tốt…”.
“Huệ Tiên tỷ tỷ chắc chắn rất yêu hắn ta”. Lâm Ngữ Khê nhìn Đường Uyển, đáy mắt không một tia khinh thường, chỉ có khâm phục và thương tiếc — nếu không phải yêu Lục Vụ Quan sâu đậm, làm sao chị ấy có thể để Lục Vụ Quan sắp xếp cho chị ấy như sắp xếp cho một ả nhân tình?
“Trước yêu bao nhiêu, giờ hận bấy nhiêu”. Đường Uyển gật đầu, sau đó cười chua chát. “Đã nhìn thấu con người Lục Vụ Quan, chị cũng không biết vì sao chị lại từng yêu hắn đến vậy, chẳng thể hiểu nổi nhớ mãi không quên hắn chỗ nào, thậm chí ngay cả chết cũng không sợ”.
Lâm Ngữ Khê giật mình bất ngờ, Lâm Ngữ Hội cũng kinh ngạc nhìn Đường Uyển, Đường Uyển thản nhiên mỉm cười. “Sau khi nghe tin hai nhà Lục Vương đính hôn, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, đuổi hết các nha hoàn và ma ma ra…”.
“Ôi ~”. Lâm Ngữ Khê sợ hãi kêu lên, sau đó che miệng chăm chú vào Đường Uyển, không thể tưởng tượng nổi người đang ngồi trước mặt mình, thần sắc khỏe mạnh, thoạt nhìn thanh thản như thế mà từng nghĩ đến chuyện tự tử.
“Nếu nha đầu Hồng Trù kia không có tâm cảm thấy lo lắng khi không ai chăm sóc Tam nương, Tam nương nhà chúng tôi chắc đã…”. Đường Uyển đã tự nói đến chuyện tự sát, Uông Ngọc Trân cũng không giấu giếm nữa, chị cười khổ lắc đầu. “Chúng tôi bị dọa bay mất hơn nửa cái hồn, may mà Tam nương được cứu, càng may là tự con bé đã hiểu ra mọi chuyện, thôi chấp nhất mê muội”.
“Thật may thật may chuyện đã trôi qua”. Lâm Ngữ Khê vuốt ngực liên hồi, nhìn Đường Uyển. “Huệ Tiên tỷ tỷ, sau này chị đừng làm mấy chuyện dọa người kiểu đó nữa”.
“Đương nhiên, từng giằng co giữa sống chết, sao có thể lại lặp lại việc ngốc nghếch đó?”. Được sống lại lần nữa là ân điển của Diêm Vương, nàng có thể phí phạm vứt bỏ bản thân nữa ư? Nàng nói chắc chắn. “Mặc kệ sau này gặp phải chuyện gì, suy sụp đến đâu, chị vẫn sẽ quý trọng mạng sống, tuyệt đối không để người nhà lo lắng và đau lòng vì mình”.
“Khó trách Huệ Tiên giống như biến thành người khác, chẳng những bắt đầu học quản việc nhà, tính tình cũng thay đổi không ít”. Lâm Ngữ Hội bỗng hiểu ra, trước kia chị còn hơi thắc mắc về sự biến hóa của Đường Uyển, nay tất cả đã rõ.
“Có thể không đổi khác được sao?”. Đường Uyển thở dài. “Sau khi được cứu, em hôn mê một ngày một đêm, giữa lúc mơ mơ tỉnh tỉnh đó, em giống như thật sự đã chết, đã dạo qua âm tào địa phủ, thấy sứ giả thu hồn, phán quan Diêm La, được Diêm Vương ban cho ân điển đứng trên đài nhìn về quê hương, thấy cha mẹ và người thân không ngừng khóc thương cho em chưa từ mà biệt, cho dù em sống chỉ vì muốn cha mẹ, các anh trai chị dâu đừng lo lắng sầu đau cho mình, em vẫn phải sống. Đúng không?”.
“Huệ Tiên tỷ tỷ còn có trải nghiệm vậy sao”. Lâm Ngữ Khê tròn mắt tò mò nhìn Đường Uyển, hỏi. “Vậy chị có nhìn thấy Lục Vụ Quan không? Theo lý mà nói thời điểm đó người chị khó bỏ qua nhất phải là hắn mới đúng”.
“Ngữ Khê!”. Lâm Ngữ Hội gắt một tiếng, sau đó cười áy náy. “Nha đầu này không biết giữ mồm giữ miệng nói lung tung, Huệ Tiên đừng để ý tới con bé”.
“Ngữ Khê tính tình lanh lợi, em rất thích”. Đường Uyển cười cười, nàng biết Lâm Ngữ Khê không có ác ý, chỉ hiếu kì đơn thuần, nàng quay qua Lâm Ngữ Khê. “Nói thật, giây cuối cùng trước khi mọi thứ biến tối đen, người chị muốn gặp nhất là Lục Vụ Quan, cho nên trong cơn mơ, người đầu tiên nhìn đến cũng là hắn”.
“Vậy hắn có giống Tiêu Trọng Khanh…”. Lâm Ngữ Khê chưa nói hết đã ngừng lại, tự lắc đầu. “Em thật khờ, nếu Lục Vụ Quan trong giấc mơ của Huệ Tiên tỷ tỷ có thể sinh tử cùng người yêu giống Tiêu Trọng Khanh, Huệ Tiên tỷ tỷ chắc chắn không hoàn toàn thất vọng, lạnh nhạt với hắn như bây giờ”.
“Ngữ Khê nói đúng rồi”. Đường Uyển đồng tình. “Cái lúc như tỉnh như mê, là mộng mà cũng không là mộng đó, Huệ Tiên nhìn thấy Lục Vụ Quan đau lòng thương tâm thống khổ vì Huệ Tiên một hồi, sau đó nghe theo Đường phu nhân, cưới vợ mới, sống an nhàn cả đời”.
“Cứ vậy thôi sao?”. Lâm Ngữ Khê nhìn Đường Uyển thương xót, cô đưa tay nắm lấy tay Đường Uyển mà an ủi. “Huệ Tiên tỷ tỷ, đừng đau lòng, tên đàn ông như thế không đáng giá để chị đau lòng, về sau nhất định chị sẽ tìm được người tốt hơn hắn ta gấp trăm lần, sẽ sống hạnh phúc cả đời”.
“Cũng không phải như em nghĩ đâu”. Đường Uyển không định nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng quay đầu qua hướng khác. “Chị quá hiểu hắn, hắn đã không còn là chồng chị nữa, rồi sẽ là chồng người khác. Đàn ông như vậy, có tài văn chương nhưng cao ngạo, chẳng biết gánh vác trách nhiệm, bị nhà họ Lục ruồng bỏ chưa hẳn đã là bất hạnh của chị”.
“Em có thể nghĩ như vậy là ổn rồi”. Lâm Ngữ Hội nhìn Đường Uyển, nửa đùa nửa thật nói thử. “Người như Tam nương không biết có bao nhiêu chàng muốn cưới về nhà đâu? Ngọc Trân, tôi đánh tiếng trước nhé, nếu Tam nương tuyển chồng lần nữa phải báo cho tôi đấy, để tôi đề cử mấy anh em trong họ đến đây, nếu có thể thân càng thêm thân thì quá tốt”.
“Huệ Tiên chỉ muốn theo mẹ và chị dâu học chăm sóc gia đình, những thứ khác chưa muốn”. Đường Uyển từ chối. “Từng trải qua một lần thất bại, Huệ Tiên hiểu làm vợ hiền dâu thảo không chỉ dừng lại ở cầm kì thi họa, phải học rất nhiều”.
“Tỷ tỷ chịu đả kích quá lớn”. Lâm Ngữ Khê nhớ mãi Đường Uyển nói sẽ không bao giờ làm thơ nữa, nhưng hiện tại cô chẳng thể mở miệng khuyên giải được, mắt ươn ướt an ủi. “Thật ra kiến thức của tỷ tỷ bây giờ cũng phong phú rồi, có cầm kì thi họa hay không không quan trọng”.
“Cũng biết vậy nữa hả cô em”. Lâm Ngữ Hội gõ đầu cô, cười mắng. “Là ai vừa nghe chuẩn bị học quản gia là mặt mày như lên đoạn đầu đài? Là ai mè nheo không chịu học khiến mẹ nóng ruột? Là ai giả bộ lấy cớ đi thăm tôi để ra ngoài du sơn ngoạn thủy?”.
“Em khác… Khụ khụ, em khác người ta, không có khả năng trời phú, muốn em học quản gia chắc khó hơn dạy heo mẹ leo cây”. Lâm Ngữ Khê muốn nói mình khác Đường Uyển, nhưng lời vừa ra miệng đã vội vàng sửa lại, cô cười hì hì. “Chị họ cũng đừng làm khó em”.
“Ngữ Khê, chị có câu này không biết em nghe lọt tai không”. Đường Uyển nghiêm túc nhìn cô, trừ phi tiến cung làm phi tử chứ không biết chút gì về quản gia như cô bé chắc chắn cuộc sống tương lai sẽ rất gian nan.
“Huệ Tiên tỷ tỷ cứ nói”. Lâm Ngữ Khê tin tưởng Đường Uyển định khuyên mình, cô không muốn nghe nhưng không thể không nghe.
“Về nhà dù không thích vẫn nên gắng học xem quản gia là như thế nào, nếu thật sự học không vô, cứ ngẫm lại vết xe đổ là chị, không có động lực, sẽ có áp lực”. Đường Uyển nhìn thẳng vào Lâm Ngữ Khê. “Em bây giờ còn nhỏ, chỉ cần có lòng, đến lúc em xuất giá nhất định sẽ là cô dâu có năng lực, không đi vào đường mòn của chị đây”.
“Em… Em… Ôi chao, được rồi, em sẽ hết sức”. Lâm Ngữ Khê ai oán than một tiếng, vẻ mặt đau khổ. “Huệ Tiên tỷ tỷ, quản gia thật sự phiền, rất chán”.
“Chị cũng từng nghĩ vậy, chẳng qua là…”. Đường Uyển gật đầu đồng ý, rồi lại chuyển thái độ rỉ tai to nhỏ với Lâm Ngữ Khê, chia sẻ kinh nghiệm của bản thân. Lâm Ngữ Hội ngồi bên nhìn nàng cảm kích, trong lòng tính toán nên báo đáp nàng vì đã khuyên nhủ Lâm Ngữ Khê như thế nào.
“Ngọc Trân, chúng tôi không đánh tiếng trước đã đến, không phiền nhiễu công việc của cô chứ?”. Lâm Ngữ Hội cầm chén trà cười khanh khách hỏi, Lâm Ngữ Khê ngồi ngay cạnh chị cũng đang bưng chén trà, nhưng ánh mắt láo liên tố cáo lòng cô hoàn toàn không nằm ở nơi đây.
“Tôi chỉ quản chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi thôi, có tôi hay không cũng chẳng sao cả”. Uông Ngọc Trân cười khoác tay, trêu ghẹo. “Thêm nữa, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn tiếp đón các cô chứ?”.
“Cô lại trêu chọc tôi”. Lâm Ngữ Hội nhẹ nhàng liếc Uông Ngọc Trân một cái, sau đó cười. “Huệ Tiên đang bận sao? Nha đầu Ngữ Khê kia ngưỡng mộ Huệ Tiên lắm lắm, ngày đó gặp vẫn nhớ mãi không quên, muốn gặp lại Huệ Tiên, còn nói không kết bạn được với người như Huệ Tiên thì gặp nhiều vài lần, nói nhiều vài câu cũng tốt rồi. Tôi bị con bé mè nheo không chịu nổi, chỉ có thể mặt dày tới cửa quấy rầy mọi người”.
“Huệ Tiên không rảnh như tôi đâu, mấy ngày nay con bé học quản lý chuyện nhà ghê lắm, bận quay mòng mòng, ngay cả thời gian thở còn không có”. Uông Ngọc Trân trả lời như giả như thật, Đường Uyển đúng là bận học quản lý công việc, phần lớn thời gian đều đọc sổ sách, chút thời gian còn lại ở bên Hồ phu nhân nghe bà chỉ giáo. Nhưng Hồ phu nhân và Uông Ngọc Trân tất nhiên vẫn tinh ý để dành thời gian cho Đường Uyển nghỉ ngơi, sợ nàng quá mệt hoặc phải học quá nhiều thứ trước kia nàng vốn chán ghét mà đâm nản. Vậy nên thời gian rảnh rỗi của Đường Uyển không phải thiếu. Chỉ là Uông Ngọc Trân không dám khẳng định Đường Uyển sẽ chịu tốn thời gian vì hai chị em Lâm Ngữ Hội, cứ nói thẳng ra mất lòng trước được lòng sau vậy.
“Có thể sai người đi xem thử Huệ Tiên tỷ tỷ bận hay không bận được không ạ?”. Lâm Ngữ Khê ngước mắt lên nhìn Uông Ngọc Trân, ánh mắt lấp lánh rất là đáng yêu.
“Diêu Hoàng, em đi qua chỗ Tam nương thử, nếu Tam nương không có việc gì quan trọng thì mời lại đây một chuyến”. Uông Ngọc Trân đương nhiên không từ chối, sai nha hoàn bên cạnh. “Em đi nhanh về nhanh, đừng để khách quý đợi lâu”.
“Dạ”. Diêu Hoàng là một trong số các nha hoàn làm của hồi môn của Uông Ngọc Trân khi gả về nhà họ Đường, là nha hoàn hầu hạ bên người Uông Ngọc Trân lâu nhất, cực hiểu tâm lý chủ, nghe xong lời chị không nhiều lời lập tức cung kính bước đi.
“Huệ Tiên thật sự nhẫn nại học quản gia nha”. Lâm Ngữ Hội và Uông Ngọc Trân quan hệ tốt, qua lại cũng nhiều, coi như khá quen thuộc với Đường Uyển, hiển nhiên biết chuyện nàng chán ghét học quản gia trước kia, chị chỉ cười. “Xem ra, Huệ Tiên đổi tính không ít”.
“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể không thay đổi sao?”. Uông Ngọc Trân thở dài một hơi. “Trước kia chúng tôi đều hy vọng Tam nương đừng trầm mê trong thơ văn, không màng thế sự, nhưng bây giờ khi con bé giống như những gì chúng tôi muốn, hiểu được chuyện đời gian nan rồi, chúng tôi lại ước thà con bé chẳng hiểu gì còn hơn phải chịu khổ sở”.
Lâm Ngữ Hội nhấp ngụm trà, liếc mắt qua Lâm Ngữ Khê không biết đang suy nghĩ gì, cả người như hồn vía đang trên mây, cũng nhịn không được thở dài. “Thì cũng giống chúng ta thôi, lúc còn là con gái ở nhà, ai chẳng là bảo bối trong lòng cha mẹ, cho dù tùy hứng một chút cũng không chịu nhiều trách mắng. Gả cho người ta rồi thì khác, nhất cử nhất động phải xem sắc mặt người khác mà làm việc. Chúng ta còn tốt, mẹ chồng hiểu lí lẽ, tư tưởng cũng thoáng, ngoại trừ không thể tùy ý thì sống rất vui vẻ, Huệ Tiên lại nhìn người sai lầm, có một gã chồng không xương cốt, phẩm hạnh thì tồi, còn gặp phải bà mẹ chồng khó lường, con trai đã lập gia đình rồi còn hận không thể nắm mọi sự trong lòng bàn tay, con bé sống thoải mái mới là lạ, có câu này cô nghe không lọt tai thì bỏ quá cho tôi, tôi nghĩ Huệ Tiên nhận giấy bỏ vợ của Lục Du chưa chắc đã là chuyện xấu, xét gia thế và tài năng dung mạo của Huệ Tiên, tìm một người chồng tốt hơn Lục Vụ Quan không hề khó”.
Ngay trong ngày tổ chức tiệc rượu Mẫu đơn, chuyện Đường phu nhân thấy con trai và con dâu quấn quít nên sợ bị cướp mất con trai, tìm cớ buộc con trai bỏ con dâu đã truyền khắp các nhà quan lại ở Sơn Âm, rất nhiều kẻ trốn trong bóng tối chê cười, chẳng mấy ai nghi ngờ tính chân thật của lời đồn – Đường phu nhân cưng chìu con trai, mọi chuyện đều để hắn lên đầu ai mà không biết, bà ta có thể làm chuyện thái quá như vậy cũng là bình thường.
“Chuyện bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ như thế, bằng không biết sống thế nào”. Uông Ngọc Trân bất đắc dĩ lắc đầu. “Quan trọng là vết thương do nó gây ra trong khoảng thời gian ngắn không thể lành ngay được, chỉ hy vọng khi thời gian trôi qua, đau đớn do cuộc hôn nhân này mang lại sẽ phai nhạt dần”.
“Ngọc Trân, hai ngày nay có người tung tin Huệ Tiên bị bỏ rồi nhưng không về nhà họ Đường mà sống trong một căn nhà nhỏ, dụ dỗ Lục Vụ Quan hẹn hò, nếu không bị Đường phu nhân phát hiện chắc chưa ngoan ngoãn về nhà họ Đường…”. Lâm Ngữ Hội nhìn sắc mặt Uông Ngọc Trân đang dần trở nên khó coi, nhắc nhở. “Chuyện này mặc kệ thật hay giả, nhà họ Đường phải đứng ra bác bỏ tin đồn, nếu không chưa biết thanh danh của Huệ Tiên còn bị phá hư đến bộ dạng gì nữa”.
“Chuyện đó là thật”. Giọng nói lạnh lùng thản nhiên của Đường Uyển truyền vào, Lâm Ngữ Khê nghe giọng nàng xong lập tức hồi hồn, cười tươi, Đường Uyển cũng bước vào nhà.
“Huệ Tiên tỷ tỷ, em rất nhớ chị nên năn nỉ chị họ đến đây, không phiền chị chứ?”. Lâm Ngữ Khê hoàn toàn không rõ các chị vừa nói chuyện gì, cô chỉ quan tâm đến vấn đề cô muốn quan tâm.
“Không có”. Đường Uyển nhẹ lắc đầu, nàng không thân cận gì với cô bé đơn thuần này nhưng rất thích cô ấy, nàng cười. “Ban nãy chị đọc sổ sách cũng hơi choáng váng hoa mắt, vừa vặn có lý do quang minh chính đại ra giải lao”.
“Em cũng ghét nhất đọc sổ sách”. Lâm Ngữ Khê liên tục phụ họa. “Mỗi lần mẹ bắt em đọc, chỉ cần nhìn một chút em đã đau muốn nứt đầu ra đọc không nổi nữa… Chậc chậc, thật không hiểu sao mẹ kiên nhẫn đọc nó đến thế, còn muốn tìm lỗi sai”.
“Quản gia mà, đọc sổ sách là không thể tránh khỏi”. Đường Uyển cười cười, bây giờ nàng thật sự không bài xích việc đọc sổ sách nữa, trái lại, chẳng những có thể học được một ít thứ mà còn tìm được lạc thú trước kia chưa bao giờ biết đến.
“Huệ Tiên, em vừa nói gì? Chuyện đó không phải do một vài kẻ xấu bụng xấu dạ bày đặt để phá hỏng thanh danh của em sao?”. Khi Lâm Ngữ Hội nghe được tin đồn này lần đầu tiên, chị chỉ thấy nó vớ vẩn, nhưng không có lửa làm sao có khói, tin đồn chưa chắc đã là giả, dù sao ngày đó chính Đường Uyển cũng nói nàng gả đi một năm hai tháng đã bị bỏ, nhưng trước lễ mừng năm mới không có chút tiếng gió nào. Kì lạ nhất là trong khoảng thời gian đó không ai gặp Đường Uyển, có lẽ tin đồn là thật, nàng tìm chỗ ở bí mật hẹn hò với Lục Du… Lâm Ngữ Hội không ngờ Đường Uyển lại thản nhiên thừa nhận điều đó, chị đánh giá Đường Uyển cao hơn vài phần.
“Đúng”. Đường Uyển gật đầu, sau khi đi nhà họ Mạnh về, Hồ phu nhân từng nhắc nhở nàng, Đường phu nhân thẹn quá thành giận có thể loan những chuyện hồ đồ nàng làm ra, vừa chứng minh phẩm chất đạo đức của nàng có vấn đề, nhà họ Lục ruồng bỏ nàng là không sai, vừa dời đi sự chú ý của mọi người khỏi Lục Vụ Quan và bà ta, lại phá hỏng thanh danh của nàng. Đường Uyển đã suy nghĩ cách ứng phó với các nguy cơ, nhưng càng nghĩ nàng càng nhận ra thay vì che giấu mọi thứ, không bằng thản nhiên thừa nhận lỗi lầm mình từng phạm, đôi khi đơn giản nhận sai còn khiến người khác tha thứ và thấu hiểu hơn là nói dối.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Bây giờ ngẫm lại, lúc đó em quả thật ngốc nghếch quá”. Đường Uyển lắc đầu, chuyện lúc trước xảy ra, nàng chỉ biết dùng từ “ngốc nghếch quá mức” để hình dung, sau đó cười. “Trong lòng rõ ràng biết Đường phu nhân tuyệt đối không cho mình quay về, nhưng vẫn nghe theo miệng lưỡi ngon ngọt của người nọ, chiều theo ý hắn, giấu giếm cha mẹ bản thân đã bị nhà họ Lục đuổi đi, sống ở nơi hắn đã chuẩn bị tốt…”.
“Huệ Tiên tỷ tỷ chắc chắn rất yêu hắn ta”. Lâm Ngữ Khê nhìn Đường Uyển, đáy mắt không một tia khinh thường, chỉ có khâm phục và thương tiếc — nếu không phải yêu Lục Vụ Quan sâu đậm, làm sao chị ấy có thể để Lục Vụ Quan sắp xếp cho chị ấy như sắp xếp cho một ả nhân tình?
“Trước yêu bao nhiêu, giờ hận bấy nhiêu”. Đường Uyển gật đầu, sau đó cười chua chát. “Đã nhìn thấu con người Lục Vụ Quan, chị cũng không biết vì sao chị lại từng yêu hắn đến vậy, chẳng thể hiểu nổi nhớ mãi không quên hắn chỗ nào, thậm chí ngay cả chết cũng không sợ”.
Lâm Ngữ Khê giật mình bất ngờ, Lâm Ngữ Hội cũng kinh ngạc nhìn Đường Uyển, Đường Uyển thản nhiên mỉm cười. “Sau khi nghe tin hai nhà Lục Vương đính hôn, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, đuổi hết các nha hoàn và ma ma ra…”.
“Ôi ~”. Lâm Ngữ Khê sợ hãi kêu lên, sau đó che miệng chăm chú vào Đường Uyển, không thể tưởng tượng nổi người đang ngồi trước mặt mình, thần sắc khỏe mạnh, thoạt nhìn thanh thản như thế mà từng nghĩ đến chuyện tự tử.
“Nếu nha đầu Hồng Trù kia không có tâm cảm thấy lo lắng khi không ai chăm sóc Tam nương, Tam nương nhà chúng tôi chắc đã…”. Đường Uyển đã tự nói đến chuyện tự sát, Uông Ngọc Trân cũng không giấu giếm nữa, chị cười khổ lắc đầu. “Chúng tôi bị dọa bay mất hơn nửa cái hồn, may mà Tam nương được cứu, càng may là tự con bé đã hiểu ra mọi chuyện, thôi chấp nhất mê muội”.
“Thật may thật may chuyện đã trôi qua”. Lâm Ngữ Khê vuốt ngực liên hồi, nhìn Đường Uyển. “Huệ Tiên tỷ tỷ, sau này chị đừng làm mấy chuyện dọa người kiểu đó nữa”.
“Đương nhiên, từng giằng co giữa sống chết, sao có thể lại lặp lại việc ngốc nghếch đó?”. Được sống lại lần nữa là ân điển của Diêm Vương, nàng có thể phí phạm vứt bỏ bản thân nữa ư? Nàng nói chắc chắn. “Mặc kệ sau này gặp phải chuyện gì, suy sụp đến đâu, chị vẫn sẽ quý trọng mạng sống, tuyệt đối không để người nhà lo lắng và đau lòng vì mình”.
“Khó trách Huệ Tiên giống như biến thành người khác, chẳng những bắt đầu học quản việc nhà, tính tình cũng thay đổi không ít”. Lâm Ngữ Hội bỗng hiểu ra, trước kia chị còn hơi thắc mắc về sự biến hóa của Đường Uyển, nay tất cả đã rõ.
“Có thể không đổi khác được sao?”. Đường Uyển thở dài. “Sau khi được cứu, em hôn mê một ngày một đêm, giữa lúc mơ mơ tỉnh tỉnh đó, em giống như thật sự đã chết, đã dạo qua âm tào địa phủ, thấy sứ giả thu hồn, phán quan Diêm La, được Diêm Vương ban cho ân điển đứng trên đài nhìn về quê hương, thấy cha mẹ và người thân không ngừng khóc thương cho em chưa từ mà biệt, cho dù em sống chỉ vì muốn cha mẹ, các anh trai chị dâu đừng lo lắng sầu đau cho mình, em vẫn phải sống. Đúng không?”.
“Huệ Tiên tỷ tỷ còn có trải nghiệm vậy sao”. Lâm Ngữ Khê tròn mắt tò mò nhìn Đường Uyển, hỏi. “Vậy chị có nhìn thấy Lục Vụ Quan không? Theo lý mà nói thời điểm đó người chị khó bỏ qua nhất phải là hắn mới đúng”.
“Ngữ Khê!”. Lâm Ngữ Hội gắt một tiếng, sau đó cười áy náy. “Nha đầu này không biết giữ mồm giữ miệng nói lung tung, Huệ Tiên đừng để ý tới con bé”.
“Ngữ Khê tính tình lanh lợi, em rất thích”. Đường Uyển cười cười, nàng biết Lâm Ngữ Khê không có ác ý, chỉ hiếu kì đơn thuần, nàng quay qua Lâm Ngữ Khê. “Nói thật, giây cuối cùng trước khi mọi thứ biến tối đen, người chị muốn gặp nhất là Lục Vụ Quan, cho nên trong cơn mơ, người đầu tiên nhìn đến cũng là hắn”.
“Vậy hắn có giống Tiêu Trọng Khanh…”. Lâm Ngữ Khê chưa nói hết đã ngừng lại, tự lắc đầu. “Em thật khờ, nếu Lục Vụ Quan trong giấc mơ của Huệ Tiên tỷ tỷ có thể sinh tử cùng người yêu giống Tiêu Trọng Khanh, Huệ Tiên tỷ tỷ chắc chắn không hoàn toàn thất vọng, lạnh nhạt với hắn như bây giờ”.
“Ngữ Khê nói đúng rồi”. Đường Uyển đồng tình. “Cái lúc như tỉnh như mê, là mộng mà cũng không là mộng đó, Huệ Tiên nhìn thấy Lục Vụ Quan đau lòng thương tâm thống khổ vì Huệ Tiên một hồi, sau đó nghe theo Đường phu nhân, cưới vợ mới, sống an nhàn cả đời”.
“Cứ vậy thôi sao?”. Lâm Ngữ Khê nhìn Đường Uyển thương xót, cô đưa tay nắm lấy tay Đường Uyển mà an ủi. “Huệ Tiên tỷ tỷ, đừng đau lòng, tên đàn ông như thế không đáng giá để chị đau lòng, về sau nhất định chị sẽ tìm được người tốt hơn hắn ta gấp trăm lần, sẽ sống hạnh phúc cả đời”.
“Cũng không phải như em nghĩ đâu”. Đường Uyển không định nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng quay đầu qua hướng khác. “Chị quá hiểu hắn, hắn đã không còn là chồng chị nữa, rồi sẽ là chồng người khác. Đàn ông như vậy, có tài văn chương nhưng cao ngạo, chẳng biết gánh vác trách nhiệm, bị nhà họ Lục ruồng bỏ chưa hẳn đã là bất hạnh của chị”.
“Em có thể nghĩ như vậy là ổn rồi”. Lâm Ngữ Hội nhìn Đường Uyển, nửa đùa nửa thật nói thử. “Người như Tam nương không biết có bao nhiêu chàng muốn cưới về nhà đâu? Ngọc Trân, tôi đánh tiếng trước nhé, nếu Tam nương tuyển chồng lần nữa phải báo cho tôi đấy, để tôi đề cử mấy anh em trong họ đến đây, nếu có thể thân càng thêm thân thì quá tốt”.
“Huệ Tiên chỉ muốn theo mẹ và chị dâu học chăm sóc gia đình, những thứ khác chưa muốn”. Đường Uyển từ chối. “Từng trải qua một lần thất bại, Huệ Tiên hiểu làm vợ hiền dâu thảo không chỉ dừng lại ở cầm kì thi họa, phải học rất nhiều”.
“Tỷ tỷ chịu đả kích quá lớn”. Lâm Ngữ Khê nhớ mãi Đường Uyển nói sẽ không bao giờ làm thơ nữa, nhưng hiện tại cô chẳng thể mở miệng khuyên giải được, mắt ươn ướt an ủi. “Thật ra kiến thức của tỷ tỷ bây giờ cũng phong phú rồi, có cầm kì thi họa hay không không quan trọng”.
“Cũng biết vậy nữa hả cô em”. Lâm Ngữ Hội gõ đầu cô, cười mắng. “Là ai vừa nghe chuẩn bị học quản gia là mặt mày như lên đoạn đầu đài? Là ai mè nheo không chịu học khiến mẹ nóng ruột? Là ai giả bộ lấy cớ đi thăm tôi để ra ngoài du sơn ngoạn thủy?”.
“Em khác… Khụ khụ, em khác người ta, không có khả năng trời phú, muốn em học quản gia chắc khó hơn dạy heo mẹ leo cây”. Lâm Ngữ Khê muốn nói mình khác Đường Uyển, nhưng lời vừa ra miệng đã vội vàng sửa lại, cô cười hì hì. “Chị họ cũng đừng làm khó em”.
“Ngữ Khê, chị có câu này không biết em nghe lọt tai không”. Đường Uyển nghiêm túc nhìn cô, trừ phi tiến cung làm phi tử chứ không biết chút gì về quản gia như cô bé chắc chắn cuộc sống tương lai sẽ rất gian nan.
“Huệ Tiên tỷ tỷ cứ nói”. Lâm Ngữ Khê tin tưởng Đường Uyển định khuyên mình, cô không muốn nghe nhưng không thể không nghe.
“Về nhà dù không thích vẫn nên gắng học xem quản gia là như thế nào, nếu thật sự học không vô, cứ ngẫm lại vết xe đổ là chị, không có động lực, sẽ có áp lực”. Đường Uyển nhìn thẳng vào Lâm Ngữ Khê. “Em bây giờ còn nhỏ, chỉ cần có lòng, đến lúc em xuất giá nhất định sẽ là cô dâu có năng lực, không đi vào đường mòn của chị đây”.
“Em… Em… Ôi chao, được rồi, em sẽ hết sức”. Lâm Ngữ Khê ai oán than một tiếng, vẻ mặt đau khổ. “Huệ Tiên tỷ tỷ, quản gia thật sự phiền, rất chán”.
“Chị cũng từng nghĩ vậy, chẳng qua là…”. Đường Uyển gật đầu đồng ý, rồi lại chuyển thái độ rỉ tai to nhỏ với Lâm Ngữ Khê, chia sẻ kinh nghiệm của bản thân. Lâm Ngữ Hội ngồi bên nhìn nàng cảm kích, trong lòng tính toán nên báo đáp nàng vì đã khuyên nhủ Lâm Ngữ Khê như thế nào.