“Trước lúc khởi hành sao không kiểm tra kĩ xe ngựa?”. Đường Uyển sắc mặt lạnh lùng nhìn xa phu Tương Phúc bên ngoài mành, hắn vừa ngừng xe ngựa, lắp bắp bảo bánh xe bị hỏng, cần tìm chỗ nghỉ ngơi để hắn sửa lại.
“Tam nương bây giờ thoạt nhìn thật là có phong thái bà quản gia nha”. Hồ phu nhân cười trêu ghẹo, bà chưa từng thấy con gái có biểu hiện này, vừa ngoài ý muốn vừa vui mừng, rốt cuộc con bé không còn yếu đuối đến mức ai cũng tác động được, không còn thiện lương đến mức chẳng phân biệt được đúng sai mà cầu tình cho kẻ khác, lần này tái giá bà cũng an tâm nhiều.
“Mẹ ~”. Đường Uyển khẽ gọi một tiếng, hơi giận hờn, quan trọng nhất hiện tại là nhìn xem có chỗ nào nghỉ chân không, chứ không phải chọc ghẹo nàng.
“Rồi, mẹ không cười là được”. Hồ phu nhân bật cười trả lời nàng, nhưng không nói thêm mà chờ Đường Uyển xử lý.
“Nhìn xem xung quanh có chỗ nào nghỉ ngơi được không”. Bị Hồ phu nhân đùa, sắc mặt Đường Uyển dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn có vẻ bực bội.
“Dạ”. Tương Phúc cung kính lên tiếng, không bao lâu liền trở về. “Phu nhân, Tam nương, phía trước không xa có một quán trà, thoạt nhìn sạch sẽ, không có ai phức tạp. Nếu được mời phu nhân và Tam nương tới đó nghỉ tạm, chỉ cần một khắc tiểu nhân sẽ sửa xong xe ngay”.
“Đành vậy thôi”. Đường Uyển lên tiếng rất không vui, sau đó dặn dò. “Anh nhớ gọi Vương Quý, để hắn đi nói với hai vị thiếu phu nhân cùng qua đó nghỉ chân”.
“Dạ”. Tương Phúc lập tức gọi Vương Quý, xe ngựa chạy thêm một đoạn ngắn, dừng lại trước quán trà ven đường, Hồng Trù đỡ Đường Uyển, Thanh Dao đỡ Hồ phu nhân xuống xe ngựa, Tương Phúc nhân tiện nói. “Tiểu nhân đi sửa xe, sửa xong lập tức đến đón các vị chủ tử lên xe”.
“Nếu sửa nhớ sửa cẩn thận, không cần gấp gáp”. Đường Uyển gật đầu, tùy tiện đáp, nàng cũng không muốn Tương Phúc vì đẩy nhanh tốc độ mà sửa qua loa, lưu lại tai họa ngầm.
“Dạ”. Tương Phúc cung kính trả lời, sau đó đánh xe ra sau lưng quán trà, Đường Uyển đi theo sau Hồ phu nhân, cùng Uông Ngọc Trân và mọi người vào quán trà.
Vào trong, lập tức có tiểu nhị đến tiếp đón, an bài vị trí cho mọi người. Chỉ là một quán trà nhỏ thôn quê, tất nhiên không có nhã gian gì đó, bên trong quán đã có hai bàn khách, một bàn ngồi là các người hầu trông đều tươm tất, bàn khác nàng nhìn không rõ lắm, nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết hẳn là chủ nhân.
“Ơ, đây có phải Vương ma ma nhà họ Đường không?”. Mới ngồi xuống đã có người chào hỏi Vương ma ma bên cạnh Hồ phu nhân, Đường Uyển hơi ngạc nhiên, nếu nhận biết Vương ma ma hẳn là thường lui tới nhà họ Đường, nàng nhịn không được ngước lên nhìn người đang nói chuyện, vừa thấy, nàng dừng chân.
Nàng biết người này, Điền ma ma – người thân cận hầu hạ Lý phu nhân – mẹ của Triệu Sĩ Trình đây mà, kiếp này hẳn là chưa quen biết bà ấy, nhưng kiếp trước liên hệ không ít, nhất là… Không, không được nghĩ đến chuyện không thể xảy ra nữa – Đường Uyển nhẹ lắc đầu, giống như làm vậy có thể đá văng suy nghĩ không muốn có trong đầu ra.
“Ô, thì ra là Điền ma ma, thật khéo nha, gặp bà chị ở chỗ này”. Vương ma ma vui vẻ đi qua, cười nói. “Hôm nay lạnh lẽo, bà chị không ở trong phủ sưởi ấm thanh nhàn, đến đây làm chi a?”.
“Tôi hả, trời sinh trúng mệnh chăm làm, không hưởng được thanh nhàn đâu, lúc bận rộn thì mong được nghỉ ngơi, mà khi không có việc cho tôi làm ngược lại cả người tôi cứ khó chịu”. Điền ma ma cũng cười thích ý, sau đó nói. “Hôm nay hầu hạ phu nhân tôi đến chùa Quảng Hiếu dâng hương, nghỉ chân ở đây một lát, cũng thuận tiện uống chén trà nóng”.
“Điền ma ma, bà đang nói chuyện với ai vậy?”. Điền ma ma vừa nói xong, có một giọng nói bình thản chêm vào, Đường Uyển nghe giọng nói quen thuộc đó, trong lòng âm thầm thở dài, xem ra việc xe hỏng hôm nay là có kế hoạch trước.
“Phu nhân, là Vương ma ma bên người Hồ phu nhân nhà họ Đường”. Điền ma ma lập tức kính cẩn trả lời.
“Là Hồ phu nhân sao?”. Lý phu nhân chờ câu này không, bà chậm rãi đứng dậy, cười tươi. “Hồ phu nhân nếu không chê xin mời ngồi chung với tôi”.
“Lý phu nhân đã nói vậy, cung kính không bằng tuân mệnh”. Hồ phu nhân cười, kéo Đường Uyển. “Tam nương, con cũng qua ngồi với mẹ đi”.
“Mẹ, đây là mục đích mẹ muốn đi dâng hương phải không?”. Khi Lý phu nhân mời, Đường Uyển thấy bà và một người nữa cùng ngồi với bà – Triệu Sĩ Trình – đang nhìn chăm chú vào nàng, giống như nhìn xuyên qua mạng che mặt, biết được nàng là ai. Đường Uyển thật bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm động không biết diễn tả thế nào, nàng tin chắc lần gặp mặt này là mẹ và nhà họ Triệu đã thương lượng trước, cho mình và Triệu Sĩ Trình gặp nhau một lần. Nhưng mà, có ích không?
“Tam nương thông minh như vậy, sao mẹ gạt Tam nương được?”. Hồ phu nhân thản nhiên thừa nhận, tới tận lúc này nói dối chỉ càng khiến con bà phản cảm, không bằng đừng che giấu gì cả.
“Mẹ hy vọng con làm gì đây?”. Đường Uyển nhìn Hồ phu nhân, chẳng lẽ bà cho rằng chỉ cần mình gặp Triệu Sĩ Trình, sẽ lập tức thay đổi thái độ gật đầu đồng ý hôn sự này sao? Bà đâu có hiểu được nỗi khổ tâm của mình?
“Mẹ mong con có thể nói chuyện riêng với cậu ấy, sau đó mặc kệ con chọn như thế nào, mẹ cũng không bao giờ can thiệp nữa”. Nói thật, Hồ phu nhân không phải khăng khăng nhất quyết muốn gả Đường Uyển cho Triệu Sĩ Trình, Triệu Sĩ Trình điều kiện rất tốt, đúng, nhưng không có nghĩa Đường Uyển gả cho cậu ta có thể hạnh phúc mỹ mãn. Triệu Sĩ Trình và Lý phu nhân có thành ý không nói, quan trọng nhất là con gái bà miệng cứng rắn không chịu gả cho Triệu Sĩ Trình nhưng luôn biểu lộ một chút tình ý không nỡ, Hồ phu nhân cảm thấy giữa hai đứa trẻ có bí mật gì đó bà không biết, cũng chính vì vậy lúc bà đến nhà họ Triệu từ chối hôn sự mới tiết lộ cho Lý phu nhân biết, một phần tránh cho quan hệ hai nhà rạn nứt, phần khác muốn thử xem có cách gì hóa giải hay không. Lý phu nhân đề nghị sắp xếp cho cả hai gặp mặt để tự chúng nói chuyện với nhau thật là bất ngờ ngoài ý muốn.
“Là ý của mẹ hay của người khác?”. Đường Uyển trong lòng đã chắc như đinh đóng cột là ý của Triệu Sĩ Trình, chàng là quân tử, không giả, nhưng chàng cũng rất ít câu nệ tiểu tiết, quan niệm làm người nên thoải mái một chút. Chính vì tính cách ấy của chàng, kiếp trước khi gặp lại Lục Du ở vườn Thẩm, chàng mới hào phóng để mình gặp hắn, lúc chia tay càng dung túng mình chuẩn bị một bàn rượu tiễn đưa, không ngờ ai đó vì vậy mà cảm xúc biến thâm, múa bút viết bài thơ trên tường vườn Thẩm, để mình bị chỉ trỏ, và biến chàng trở thành trò cười.
“Là Lý phu nhân đề nghị, mẹ nghe xong cũng đồng ý”. Có mạng che mặt, Hồ phu nhân không thấy rõ biểu tình trên mặt Đường Uyển, chẳng thể phán đoán được gì, bà nhẹ giọng bổ sung thêm. “Lý phu nhân nói Tử Quy nghe xong vô cùng mừng rỡ, rất muốn gặp mặt Tam nương, cho dù đứng xa nhìn cũng được. Tất nhiên nếu có thể giáp mặt nói chuyện với Tam nương vài câu lại càng tốt hơn”.
“Ngay tại đây?”. Đường Uyển không nói được, mà cũng không nói không, nàng hoảng loạn.
“Chuyện đó Lý phu nhân nhất định đã sắp xếp”. Hồ phu nhân chỉ cười, con gái chịu gặp Triệu Sĩ Trình là tốt lắm rồi, dù cho cuối cùng con bé vẫn cự tuyệt đi nữa, cũng không để lại tiếc nuối cho cuộc sống sau này.
“Mẹ, con không muốn ra ngoài, để chị dâu cả đi chung với mẹ đi”. Gần đây Đường Uyển tinh thần suy sút, ngoại trừ những chuyện mỗi ngày phải làm, nàng không muốn nghĩ đến những chuyện khác, chẳng chút hứng thú ra ngoài dạo chơi, huống hồ nơi Hồ phu nhân muốn đến lại là chùa Quảng Hiếu.
“Không được, ngày mai mẹ muốn đi chùa Quảng Hiếu cầu nhân duyên cho con, con không đi không được”. Hồ phu nhân nhìn Đường Uyển hơi lo lắng. “Cả ngày buồn ở nhà cũng không tốt, đi ra ngoài dạo dạo, nhìn phong cảnh, cũng vui mà”.
“Ngoài đường giá rét đóng băng có gì đẹp đâu ạ?”. Đường Uyển không cho là đúng đáp, nhưng vừa nói xong nàng liền quay lại, Hồ phu nhân tìm lý do đều vì tốt cho nàng, có vẻ gần nhất nàng buồn bực Hồ phu nhân đều xem thấy, lo lắng không thôi.
“Còn tốt hơn suốt ngày ru rú trong phòng nha”. Đường Uyển áy náy, Hồ phu nhân nhận ra, bà biết trong lòng con gái nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói. “Tam nương, mẹ biết con có tâm sự, nhưng không biết chuyện gì khiến con buồn bực, mẹ muốn chia sẻ, giải quyết cho con thì con không muốn…”.
“Mẹ, con xin lỗi”. Đường Uyển muốn an ủi Hồ phu nhân, muốn giải thích cho bà nghe, nhưng nàng chỉ có thể há miệng thở dốc rồi lại nuốt hết những lời muốn nói xuống, nàng áy náy nói. “Đều do con gái bất hiếu, để mẹ lo lắng”.
“Con là con gái mẹ, mặc kệ con muốn làm gì, mẹ đều đứng về phía con, ủng hộ cho con”. Hồ phu nhân vỗ nhẹ lên tay Đường Uyển. “Dù biết quyết định của con là thiếu suy nghĩ, là sai lầm, chỉ cần con kiên trì, mẹ vẫn không ép buộc. Tam nương, mẹ mong con hiểu là mẹ chỉ cầu cho con hạnh phúc vui vẻ, cái khác không quan trọng”.
“Mẹ ơi ~”. Đường Uyển dựa sát vào Hồ phu nhân, hốc mắt hơi phiếm đỏ, vẫn không nói gì, nàng không biết phải nói gì, ngôn ngữ nào khi đứng trước tình mẹ yêu thương cũng đều thiếu sót.
Hồ phu nhân cũng ôm lấy con gái, thì thầm. “Tam nương, đừng áy náy, đừng cảm thấy không thể tiếp nhận. Chờ về sau con làm mẹ rồi sẽ biết người mẹ có thể làm tất cả vì con cái mình”.
“Mẹ, lỡ như… Lỡ như Đường phu nhân nói đúng, con không thể có con thì sao?”. Đường Uyển hỏi dò, trong lòng nàng mâu thuẫn nhất là nhân duyên của bản thân và Triệu Sĩ Trình, nàng không đồng ý gả cho Triệu Sĩ Trình vì lo sợ sẽ liên lụy đến chàng, cũng vì bỏ lỡ chàng mà đau lòng khôn nguôi, đồng thời nàng còn sợ rằng bản thân không thể sinh con được. Kiếp trước một năm rưỡi lấy Lục Du nàng không có bầu, sau gả cho Triệu Sĩ Trình ba năm vẫn không có, nàng thật sự nghĩ mình có bệnh.
“Con nói bậy gì đó?”. Hồ phu nhân quát, thấy trong mắt Đường Uyển ngập tràn lo lắng, bà khuyên. “Con từ nhỏ đã được nuông chiều, thân thể an dưỡng rất tốt, chưa từng ốm đau không dứt bệnh, làm sao không thể có con?”.
“Con chẳng qua là có cảm giác bất an”. Đường Uyển cười khổ, nàng thật sự không biết giải thích sao với Hồ phu nhân, thật là giải thích cũng không rõ, chỉ có thể dùng thân thể chứng minh. “Mẹ biết rồi đó, hai năm nay kinh nguyệt của con vẫn không bình thường, bây giờ điều trị đã nửa năm nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút… Con không biết có điều trị tốt được không”.
“Đều do bà già quỷ quái và Lục Vụ Quan bọn họ làm hại, trước kia con không bị như vậy, hiện tại uống thuốc cũng được một thời gian rồi, Vương đại phu nói bệnh tình gần như đã khỏi hoàn toàn”. Nói đến chuyện này Hồ phu nhân tức anh ách, trước khi gả con bà không hề bị bệnh gì, đều sinh bệnh ở nhà họ Lục cả. Lần trước Đường Uyển không khỏe, mời đại phu đến phủ bắt mạch, Vương đại phu nói tuy mịt mờ, vẫn khiến Hồ phu nhân nổi giận lôi đình.
Vương đại phu nổi tiếng là bàn tay phụ khoa thần thánh ở Sơn Âm, trước lúc Đường Uyển xuất giá, bà cố ý mời ông ấy về chẩn mạch cho Đường Uyển, cũng xin ông ấy kê ít toa thuốc điều dưỡng thân thể cho nàng. Đây là tình yêu thương của Hồ phu nhân cho con gái, hy vọng con gái chăm sóc tốt cơ thể, gả vào có thể có tin vui ngay.
Nhưng mà, Vương đại phu nói sao, ông ấy nói thân thể nàng tổn thương lợi hại, hẳn là vợ chồng son không biết tiết chế, rồi lại bỏ mặc không điều dưỡng, kiêm tâm tình xấu, uất ức chán nản, lâu dần trở thành như vầy, khả năng sinh nở của nàng vốn không có vấn đề.
Vương đại phu chẩn đoán khiến Hồ phu nhân suýt tức hôn mê, hận chết người nhà họ Lục từng thề son sắt đối tốt với con gái bà, càng thương con hơn, xin Vương đại phu kê toa uống được nửa năm, tuy kinh nguyệt chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, nhưng thân thể hư hao cũng khôi phục không sai biệt lắm.
“Con chỉ sợ vạn nhất…”. Đường Uyển thở dài. “Sẽ mãi mãi không thể biết được làm mẹ hết lòng vì con là như thế nào”.
“Con bé này ~”. Hồ phu nhân ê ẩm trong lòng, cánh tay càng ôm chặt Đường Uyển, sau đó hỏi. “Tam nương kiên trì từ chối nhà họ Triệu, cũng do nguyên nhân này phải không?”.
“Sao mẹ lại nói chuyện này nữa?”. Đường Uyển giận, không muốn bàn lại, nhưng ánh mắt cháy bỏng của Hồ phu nhân lại làm cho nàng có cảm giác không che giấu được, nàng chỉ có thể cười khổ. “Được rồi, con thừa nhận đấy là một trong các nguyên nhân. Triệu Sĩ Trình là bậc quân tử khó gặp, con không muốn hại chàng, chàng sẽ vì con mà hao tổn thanh danh, bị người nhạo báng, con không muốn chàng vì cưới lầm người, mất đi cơ hội làm cha”.
“Con đó ~ Sao cứ khẳng định mình vô sinh mà không bao giờ nghĩ đến mặt lạc quan?”. Hồ phu nhân càng xót xa cõi lòng, bà vỗ vai Đường Uyển. “Thôi, cho dù thân thể con có bệnh gì Vương đại phu chẩn không ra, thật sự vô sinh cũng chẳng sao, thu hai đứa nha đầu thông phòng là được. Đến lúc đó, sinh đứa nhỏ, ôm đến nuôi bên người, cũng thân cận với con như con ruột vậy”.
Đường Uyển cũng biết có thể như vậy. Kiếp trước Triệu Sĩ Trình đứng vững trước tất cả áp lực, kiên trì không bỏ nàng, nhưng chàng vì vấn đề nối dõi tông đường, cũng nạp một người thiếp, sinh cho chàng một đứa con trai. Trên thực tế, lúc trước khi Đường phu nhân ghét bỏ nàng không có con, Hồ phu nhân cũng từng nói nếu không chịu nổi áp lực, có thể thu một nha đầu thông phòng cho Lục Du, bản thân đã ngậm đắng nuốt cay gật đầu. Là chính Lục Du nói tình cảm vợ chồng đằm thắm, không muốn làm chuyện gì có lỗi với nàng, khi nàng đang cảm động rối tinh rối mù, một tờ giấy bỏ vợ đưa tới…
“Để lúc đó người đời giễu cợt thằng bé, nói thằng bé là nha hoàn thấp hèn sinh sao?”. Đường Uyển lắc đầu, sau đó nghiêm mặt nói. “Mẹ, đừng nhắc lại Triệu Sĩ Trình nữa được không, con thật sự không muốn nghe chuyện có liên quan đến chàng nữa”.
Sẽ giày vò lòng con lắm lắm — Những lời này Đường Uyển lặng im nói cho bản thân nghe.
“Không nói nữa, không nói nữa”. Hồ phu nhân theo ý nàng, sau đó quay lại vấn đề. “Vậy ngày mai đi chùa Quảng Hiếu…”.
“Được rồi, con đi”. Đường Uyển bất đắc dĩ, nếu nàng không đáp ứng, Hồ phu nhân tuyệt đối không để nàng yên tĩnh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Trước lúc khởi hành sao không kiểm tra kĩ xe ngựa?”. Đường Uyển sắc mặt lạnh lùng nhìn xa phu Tương Phúc bên ngoài mành, hắn vừa ngừng xe ngựa, lắp bắp bảo bánh xe bị hỏng, cần tìm chỗ nghỉ ngơi để hắn sửa lại.
“Tam nương bây giờ thoạt nhìn thật là có phong thái bà quản gia nha”. Hồ phu nhân cười trêu ghẹo, bà chưa từng thấy con gái có biểu hiện này, vừa ngoài ý muốn vừa vui mừng, rốt cuộc con bé không còn yếu đuối đến mức ai cũng tác động được, không còn thiện lương đến mức chẳng phân biệt được đúng sai mà cầu tình cho kẻ khác, lần này tái giá bà cũng an tâm nhiều.
“Mẹ ~”. Đường Uyển khẽ gọi một tiếng, hơi giận hờn, quan trọng nhất hiện tại là nhìn xem có chỗ nào nghỉ chân không, chứ không phải chọc ghẹo nàng.
“Rồi, mẹ không cười là được”. Hồ phu nhân bật cười trả lời nàng, nhưng không nói thêm mà chờ Đường Uyển xử lý.
“Nhìn xem xung quanh có chỗ nào nghỉ ngơi được không”. Bị Hồ phu nhân đùa, sắc mặt Đường Uyển dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn có vẻ bực bội.
“Dạ”. Tương Phúc cung kính lên tiếng, không bao lâu liền trở về. “Phu nhân, Tam nương, phía trước không xa có một quán trà, thoạt nhìn sạch sẽ, không có ai phức tạp. Nếu được mời phu nhân và Tam nương tới đó nghỉ tạm, chỉ cần một khắc tiểu nhân sẽ sửa xong xe ngay”.
“Đành vậy thôi”. Đường Uyển lên tiếng rất không vui, sau đó dặn dò. “Anh nhớ gọi Vương Quý, để hắn đi nói với hai vị thiếu phu nhân cùng qua đó nghỉ chân”.
“Dạ”. Tương Phúc lập tức gọi Vương Quý, xe ngựa chạy thêm một đoạn ngắn, dừng lại trước quán trà ven đường, Hồng Trù đỡ Đường Uyển, Thanh Dao đỡ Hồ phu nhân xuống xe ngựa, Tương Phúc nhân tiện nói. “Tiểu nhân đi sửa xe, sửa xong lập tức đến đón các vị chủ tử lên xe”.
“Nếu sửa nhớ sửa cẩn thận, không cần gấp gáp”. Đường Uyển gật đầu, tùy tiện đáp, nàng cũng không muốn Tương Phúc vì đẩy nhanh tốc độ mà sửa qua loa, lưu lại tai họa ngầm.
“Dạ”. Tương Phúc cung kính trả lời, sau đó đánh xe ra sau lưng quán trà, Đường Uyển đi theo sau Hồ phu nhân, cùng Uông Ngọc Trân và mọi người vào quán trà.
Vào trong, lập tức có tiểu nhị đến tiếp đón, an bài vị trí cho mọi người. Chỉ là một quán trà nhỏ thôn quê, tất nhiên không có nhã gian gì đó, bên trong quán đã có hai bàn khách, một bàn ngồi là các người hầu trông đều tươm tất, bàn khác nàng nhìn không rõ lắm, nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết hẳn là chủ nhân.
“Ơ, đây có phải Vương ma ma nhà họ Đường không?”. Mới ngồi xuống đã có người chào hỏi Vương ma ma bên cạnh Hồ phu nhân, Đường Uyển hơi ngạc nhiên, nếu nhận biết Vương ma ma hẳn là thường lui tới nhà họ Đường, nàng nhịn không được ngước lên nhìn người đang nói chuyện, vừa thấy, nàng dừng chân.
Nàng biết người này, Điền ma ma – người thân cận hầu hạ Lý phu nhân – mẹ của Triệu Sĩ Trình đây mà, kiếp này hẳn là chưa quen biết bà ấy, nhưng kiếp trước liên hệ không ít, nhất là… Không, không được nghĩ đến chuyện không thể xảy ra nữa – Đường Uyển nhẹ lắc đầu, giống như làm vậy có thể đá văng suy nghĩ không muốn có trong đầu ra.
“Ô, thì ra là Điền ma ma, thật khéo nha, gặp bà chị ở chỗ này”. Vương ma ma vui vẻ đi qua, cười nói. “Hôm nay lạnh lẽo, bà chị không ở trong phủ sưởi ấm thanh nhàn, đến đây làm chi a?”.
“Tôi hả, trời sinh trúng mệnh chăm làm, không hưởng được thanh nhàn đâu, lúc bận rộn thì mong được nghỉ ngơi, mà khi không có việc cho tôi làm ngược lại cả người tôi cứ khó chịu”. Điền ma ma cũng cười thích ý, sau đó nói. “Hôm nay hầu hạ phu nhân tôi đến chùa Quảng Hiếu dâng hương, nghỉ chân ở đây một lát, cũng thuận tiện uống chén trà nóng”.
“Điền ma ma, bà đang nói chuyện với ai vậy?”. Điền ma ma vừa nói xong, có một giọng nói bình thản chêm vào, Đường Uyển nghe giọng nói quen thuộc đó, trong lòng âm thầm thở dài, xem ra việc xe hỏng hôm nay là có kế hoạch trước.
“Phu nhân, là Vương ma ma bên người Hồ phu nhân nhà họ Đường”. Điền ma ma lập tức kính cẩn trả lời.
“Là Hồ phu nhân sao?”. Lý phu nhân chờ câu này không, bà chậm rãi đứng dậy, cười tươi. “Hồ phu nhân nếu không chê xin mời ngồi chung với tôi”.
“Lý phu nhân đã nói vậy, cung kính không bằng tuân mệnh”. Hồ phu nhân cười, kéo Đường Uyển. “Tam nương, con cũng qua ngồi với mẹ đi”.
“Mẹ, đây là mục đích mẹ muốn đi dâng hương phải không?”. Khi Lý phu nhân mời, Đường Uyển thấy bà và một người nữa cùng ngồi với bà – Triệu Sĩ Trình – đang nhìn chăm chú vào nàng, giống như nhìn xuyên qua mạng che mặt, biết được nàng là ai. Đường Uyển thật bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm động không biết diễn tả thế nào, nàng tin chắc lần gặp mặt này là mẹ và nhà họ Triệu đã thương lượng trước, cho mình và Triệu Sĩ Trình gặp nhau một lần. Nhưng mà, có ích không?
“Tam nương thông minh như vậy, sao mẹ gạt Tam nương được?”. Hồ phu nhân thản nhiên thừa nhận, tới tận lúc này nói dối chỉ càng khiến con bà phản cảm, không bằng đừng che giấu gì cả.
“Mẹ hy vọng con làm gì đây?”. Đường Uyển nhìn Hồ phu nhân, chẳng lẽ bà cho rằng chỉ cần mình gặp Triệu Sĩ Trình, sẽ lập tức thay đổi thái độ gật đầu đồng ý hôn sự này sao? Bà đâu có hiểu được nỗi khổ tâm của mình?
“Mẹ mong con có thể nói chuyện riêng với cậu ấy, sau đó mặc kệ con chọn như thế nào, mẹ cũng không bao giờ can thiệp nữa”. Nói thật, Hồ phu nhân không phải khăng khăng nhất quyết muốn gả Đường Uyển cho Triệu Sĩ Trình, Triệu Sĩ Trình điều kiện rất tốt, đúng, nhưng không có nghĩa Đường Uyển gả cho cậu ta có thể hạnh phúc mỹ mãn. Triệu Sĩ Trình và Lý phu nhân có thành ý không nói, quan trọng nhất là con gái bà miệng cứng rắn không chịu gả cho Triệu Sĩ Trình nhưng luôn biểu lộ một chút tình ý không nỡ, Hồ phu nhân cảm thấy giữa hai đứa trẻ có bí mật gì đó bà không biết, cũng chính vì vậy lúc bà đến nhà họ Triệu từ chối hôn sự mới tiết lộ cho Lý phu nhân biết, một phần tránh cho quan hệ hai nhà rạn nứt, phần khác muốn thử xem có cách gì hóa giải hay không. Lý phu nhân đề nghị sắp xếp cho cả hai gặp mặt để tự chúng nói chuyện với nhau thật là bất ngờ ngoài ý muốn.
“Là ý của mẹ hay của người khác?”. Đường Uyển trong lòng đã chắc như đinh đóng cột là ý của Triệu Sĩ Trình, chàng là quân tử, không giả, nhưng chàng cũng rất ít câu nệ tiểu tiết, quan niệm làm người nên thoải mái một chút. Chính vì tính cách ấy của chàng, kiếp trước khi gặp lại Lục Du ở vườn Thẩm, chàng mới hào phóng để mình gặp hắn, lúc chia tay càng dung túng mình chuẩn bị một bàn rượu tiễn đưa, không ngờ ai đó vì vậy mà cảm xúc biến thâm, múa bút viết bài thơ trên tường vườn Thẩm, để mình bị chỉ trỏ, và biến chàng trở thành trò cười.
“Là Lý phu nhân đề nghị, mẹ nghe xong cũng đồng ý”. Có mạng che mặt, Hồ phu nhân không thấy rõ biểu tình trên mặt Đường Uyển, chẳng thể phán đoán được gì, bà nhẹ giọng bổ sung thêm. “Lý phu nhân nói Tử Quy nghe xong vô cùng mừng rỡ, rất muốn gặp mặt Tam nương, cho dù đứng xa nhìn cũng được. Tất nhiên nếu có thể giáp mặt nói chuyện với Tam nương vài câu lại càng tốt hơn”.
“Ngay tại đây?”. Đường Uyển không nói được, mà cũng không nói không, nàng hoảng loạn.
“Chuyện đó Lý phu nhân nhất định đã sắp xếp”. Hồ phu nhân chỉ cười, con gái chịu gặp Triệu Sĩ Trình là tốt lắm rồi, dù cho cuối cùng con bé vẫn cự tuyệt đi nữa, cũng không để lại tiếc nuối cho cuộc sống sau này.