Nhìn Đường Uyển vẫn im lặng từ lúc lên xe đến giờ, Hồ phu nhân nhẫn nhịn lắm mới nuốt xuống câu hỏi đã ra đến đầu lưỡi, ánh mắt bà quét qua quét lại Đường Uyển, không thu hồi.
“Mẹ à, mẹ muốn hỏi gì cứ hỏi đi”. Đường Uyển thở dài, ánh mắt của Hồ phu nhân quá mức nhiệt liệt, nàng không thể bỏ qua, đành đầu hàng.
“Tam nương, hai đứa đã nói những gì?”. Nếu tự Đường Uyển muốn nói, Hồ phu nhân cầu còn không được, bà thật sự rất muốn biết bọn họ đã nói gì với nhau, nhất là muốn biết sự kiên trì của Đường Uyển có bị Triệu Sĩ Trình phá vỡ không, bà rất mong hôn sự này có thể thành công.
“Còn nói gì nữa ạ, lại lặp lại những gì con đã từng nói cho mẹ nghe thôi”. Đường Uyển bất đắc dĩ, cũng hơi buồn rầu, nàng thật không ngờ Triệu Sĩ Trình lại cố chấp không buông tha như vậy, nàng nói gì chàng cũng không để ý, giống như chỉ cần nàng gả cho chàng, bao nhiêu khó khăn bao nhiên phức tạp đều là hư không.
“Cậu ta không để ý phải không? Mẹ nghĩ dù là nhà họ Lục hay vấn đề con cái con lo lắng, cậu ta đều có cách giải quyết hết”. Hồ phu nhân nhận thấy Đường Uyển bất đắc dĩ và buồn rầu, nhưng cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc ngọt ngào toát ra từ Đường Uyển, lòng bà buông lỏng được một nửa, xem ra con gái bà đối xử với Triệu Sĩ Trình rất khác biệt, chẳng qua trong lòng băn khoăn nhiều lắm mới cực lực phản đối. Không, phải nói là vì con gái bà có tình cảm đặc biệt với Triệu Sĩ Trình, lo lắng bản thân sẽ mang đến phiền nhiễu cho Triệu Sĩ Trình nên mới cắn răng cự tuyệt.
“Đúng là như vậy”. Phút cuối Đường Uyển nói nàng phúc bạc mệnh bạc, cho dù gả cho chàng rồi cũng không thể cùng chàng cả đời, vậy mà Triệu Sĩ Trình vẫn không buông tay, còn nói chỉ cần sống với Đường Uyển được thêm ngày nào, chàng sẽ hạnh phúc ngày đó. Đã nói đến mức này Đường Uyển thật sự không tìm thấy lý do từ chối nữa — Đương nhiên nàng vẫn có thể lựa chọn thô bạo cự tuyệt, không quan tâm tới bất cứ điều gì, nhưng đó không phải cách cư xử của nàng, nàng không muốn làm như vậy.
“Tam nương, điều kiện của Triệu Sĩ Trình rất tốt, nhưng mẹ chấm nhất ở cậu ta chính là tâm ý của cậu ta dành cho con, gả cho người đàn ông như vậy nhất định không phải đau khổ, người ấy sẽ chắn hết mưa gió cho con”. Hồ phu nhân nhìn Đường Uyển, nói. “Mẹ và cha con rất lo lắng cho hôn sự của con, vừa lo không tìm được người thích hợp, vừa lo con gả qua lại chịu khổ… Lý phu nhân tuy cao ngạo một chút, không phải dễ ở chung, nhưng bà ấy không phải người tùy tiện tìm lý do làm khó người ta, hơn nữa Triệu Sĩ Trình cũng không phải kẻ ngu hiếu, nếu con gả vào nhà họ Triệu, cha mẹ liền bớt lo”.
“Nhưng mà mẹ à, con không thể ích kỉ như vậy được, vì tốt cho bản thân mà không quan tâm chàng có bị ảnh hưởng xấu gì không”. Hồ phu nhân nói đương nhiên Đường Uyển hiểu được, khi nàng quyết định cự tuyệt, trong lòng nàng cũng khó chịu lắm chứ.
“Tam nương, con có từng nghĩ chưa…”. Hồ phu nhân nhìn Đường Uyển, nhẹ giọng nói. “Con nghĩ con từ chối cậu ta là vì tốt cho cậu ta, nhưng chưa chắc cậu ta đã nghĩ như vậy. Nếu cậu ta đã dấn thân vào ắt đã nghĩ đến việc phải gánh vác trách nhiệm, cho dù chưa nghĩ xa như vậy thì khi gặp mặt nói chuyện với con rồi, cậu ta cũng phải ý thức được. Cậu ta không muốn buông tay con đã nói lên rằng mọi băn khoăn của con cậu ta không để ý, chẳng qua do con buồn lo vô cớ mà thôi”.
“Nhưng mà…”. Sầu lo trong lòng Đường Uyển vẫn không thả lỏng.
“Hơn nữa, những thương tổn con lo lắng khi con gả sẽ gây cho cậu ta vẫn chưa phát sinh, chẳng qua đều là con phỏng đoán vậy thôi, chỉ cần xử lý thích đáng, có lẽ vĩnh viễn cũng không có những chuyện đó. Con cứ vì quá lo mà từ chối cậu ta hết lần này đến lần khác, cũng chính là tổn thương cậu ấy vậy”. Hồ phu nhân nói khiến Đường Uyển hơi kinh hãi, phải rồi, mẹ nói đúng, nàng luôn miệng nói muốn tốt cho Triệu Sĩ Trình nhưng cái nàng đang làm chính là tổn thương lòng tự tôn, đả kích tự tin của chàng.
Nhìn thấy Đường Uyển tựa như tỉnh ngộ, Hồ phu nhân cố gắng đẩy thêm. “Nếu vì con cứ từ chối mãi mà cậu ấy mất tự tin, cam chịu… Ai cha ai cha, tôi đang suy nghĩ miên man gì đây, Triệu Sĩ Trình thoạt nhìn là nam tử hán kiên cường, rất có chủ kiến, cũng rất có đảm đương, hẳn sẽ không suy nghĩ xuẩn ngốc”.
Chàng là người có chủ kiến, cũng là người kiên trì nhất mình từng gặp, chàng là nam tử hán có trách nhiệm có đảm đương, chỉ là chàng cũng là người có tình có nghĩa, để tâm vào những chuyện bé nhỏ. Tính cách của Triệu Sĩ Trình, Đường Uyển hiểu nhất, nếu không phải như thế, kiếp trước chàng đã không hành động khiến nàng vừa áy náy vừa thấy không đáng giá thay chàng. Bản thân cự tuyệt sẽ không đả kích được chàng, sẽ không khiến chàng mất tự tin, nhưng hẳn sẽ làm nhục chàng, vài năm không muốn cưới vợ vẫn là có thể. Triệu Sĩ Trình bình thường rất dễ khuyên bảo, nhưng khi bướng bỉnh không ai lay chuyển được.
“Mẹ ~”. Đường Uyển chần chừ nhìn Hồ phu nhân, rốt cuộc nói thật lòng mình. “Thật ra con rất có cảm tình với Triệu Sĩ Trình, con cũng biết chàng là người đàn ông tốt có thể phó thác chung thân, gả cho chàng sẽ không khổ sở. Nhưng mà, nhưng mà chính vì vậy con mới chần chừ, con không nên ích kỉ chỉ biết bản thân như vậy”.
“Ôi đứa nhỏ này, mọi người ai chẳng ích kỉ, con ích kỉ một chút có gì là không đúng?”. Hồ phu nhân gắt một tiếng, sau đó nói. “Huống chi, mẹ tin tưởng cậu ta càng mong con ích kỉ một chút, vậy cậu ta mới đạt được nguyện vọng nha”.
“Nhưng… Nhưng…”. Đường Uyển thật không biết từ chối sao, có lẽ có, nhưng nàng không muốn nói ra.
“Chắc cứ để mẹ ra quyết định đi”. Biết tâm ý con gái, Hồ phu nhân cũng quyết đoán, bà cười. “Muốn gả con tái giá cho ai, tái giá lúc nào vốn là chuyện của mẹ và cha con, lúc trước hỏi ý con chẳng qua là săn sóc con thôi. Chờ con lo được lo mất, buồn lo vô cớ muốn cái này cái kia, không bằng không cho con xen vào gì hết, cứ nghe theo cha mẹ an bài là tốt rồi”.
Sao có thể như vậy? Đường Uyển không ngờ Hồ phu nhân lại như vậy, nàng mở to mắt nhìn Hồ phu nhân, trong mắt là bất mãn và lên án.
“Có vậy con mới không miên man suy nghĩ mà mẹ cũng không cần hết nói lại khuyên, cứ trực tiếp làm chủ cho con, con chỉ cần thanh nhàn ngồi không là được”. Hồ phu nhân càng nói càng cảm thấy nên sớm làm như vậy, bà cười sảng khoái. “Lẽ ra lúc mẹ và Lý phu nhân nói chuyện một mình ở chùa Quảng Hiếu nên trực tiếp đồng ý bà ấy, để bà ấy mời ngay bà mối hôm sau đến nhà là xong”.
“Mẹ à ~”. Đường Uyển hơi bực khi nhìn Hồ phu nhân càng nói càng hăng.
“Được rồi, mẹ biết đúng mực mà, con không cần quan tâm gì cả, nhìn mẹ xử lý tốt là được”. Hồ phu nhân vỗ vỗ tay Đường Uyển, đã suy tư lát nữa nên nói với Lý phu nhân thế nào.
Đường Uyển bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại tràn đầy vui sướng, nàng run run, nhịn không được phì cười — thì ra nàng cũng không muốn bỏ lỡ Tử Quy…
Ngồi trong “không gian riêng” ngăn ra từ bình phong, nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, Đường Uyển đờ đẫn, không nói được gì.
Triệu Sĩ Trình cũng có vẻ hơi mất tự nhiên, tuy chàng luôn tự xưng bản thân da mặt dày, nhưng đây không phải người khác, mà là cô gái luôn khiến trái tim chàng đập thình thịch, còn nói chuyện với nhau về chung thân đại sự của hai đứa, chàng không thể thong dong trấn định nổi.
“Ừm…”. Cuối cùng, vẫn là Triệu Sĩ Trình mở lời trước, chàng nhận ra Đường Uyển không biết nói gì mở đầu, tất nhiên chàng không nỡ để Đường Uyển cảm thấy quẫn bách, có điều vừa ậm ừ vài tiếng chàng lại không biết nói sao cho thích hợp, bao nhiêu lời nghĩ trước ở nhà định nói với Đường Uyển bỗng nhiên bay biến không còn một mảnh.
Đường Uyển bình tĩnh nhìn chàng, trên mặt tươi cười ôn hòa, khi phát hiện chàng hơi bối rối thì nụ cười có thêm một tia thiện ý, lại vẫn không nói gì.
“Để tôi nói thẳng nhé”. Triệu Sĩ Trình nhìn thấy nụ cười của Đường Uyển, chàng không biết nụ cười ấy cổ vũ thêm cho chàng hay khiến chàng thẹn thùng, chàng nhìn Đường Uyển, chân thành nói. “Thật ra lần đầu tiên gặp Huệ Tiên, tôi đã ngưỡng mộ Huệ Tiên rồi, tôi không biết Huệ Tiên có chút hảo cảm nào dành cho tôi không, tôi chỉ muốn nói nếu Huệ Tiên có thể cho tôi một cơ hội, tôi nhất định đối xử tốt với em, cả đời không thay đổi”.
Người này… Đường Uyển không ngờ “nói thẳng” của Triệu Sĩ Trình lại gọn gàng dứt khoát như vậy, lòng nàng rung động, không chút hoài nghi lời nói của Triệu Sĩ Trình, chàng khác Lục Vụ Quan, chàng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, càng không dùng thi từ ca phú đến chinh phục trái tim mình, nhưng chàng đã từng dùng cả cuộc đời để chứng tỏ tình cảm chân thành mãi mãi không thay đổi của chàng. Trái tim nàng đang kêu gào, đang cổ vũ nàng gật đầu đồng ý, nàng biết chỉ cần mình gật đầu, nàng sẽ không phải lo lắng gì nữa, có thể nở mày nở mặt gả đến nhà họ Triệu, nàng cũng biết Lý phu nhân yêu thương con trai mà không lay chuyển được con trai sẽ bất mãn và thành kiến với nàng, nhưng bà sẽ không bao giờ đối xử với nàng như Đường phu nhân, quá lắm chỉ như kiếp trước, tận lực không nhìn thấy mình mà thôi.
Đường Uyển vẫn quyết tâm đè nén nội tâm, nàng nhìn Triệu Sĩ Trình, cố gắng ép bản thân né tránh ánh sáng lấp lánh trong mắt chàng, nhẹ lắc đầu. “Huệ Tiên tâm tư gai góc, không dám nhận tình cảm của Triệu lang quân”.
Đôi mắt Triệu Sĩ Trình nhanh chóng ảm đạm, nhưng chàng chưa bao giờ là người dễ bỏ cuộc, chàng nhìn Đường Uyển, ngữ khí càng thêm thành khẩn. “Tôi biết Huệ Tiên không tính quen thuộc tôi, tôi biết vài câu đơn giản thô sơ khó có thể khiến Huệ Tiên tin tưởng tôi sẽ cho em hạnh phúc, thậm chí càng khó cả đời không thay đổi… Nhưng mà, xin Huệ Tiên tin tưởng thành ý của tôi, tôi nói đều là lời tâm huyết”.
“Huệ Tiên hoàn toàn tin tưởng chàng, cũng tin tưởng chàng là người đã nói là làm”. Ánh mắt ảm đạm của Triệu Sĩ Trình khiến Đường Uyển khó chịu trong lòng, nàng nói nghiêm túc. “Sở dĩ Huệ Tiên phản đối hôn sự này, cũng không phải vì Triệu lang quân có gì không tốt, ngược lại, chính vì Triệu lang quân quá tốt, Huệ Tiên tự biết xấu hổ, nên mới cự tuyệt”.
“Tôi đã nghe mẹ nói qua lý do vớ vẩn này, điều duy nhất tôi muốn nói là ở trước mặt tôi, Huệ Tiên vĩnh viễn đừng bao giờ nói câu ‘xấu hổ’. Bẩm sinh cũng vậy, do cuộc sống tạo thành cũng thế, ai sống trên đời mà không có tì vết, chỉ cần khuyết điểm không che lấp ưu điểm là tốt rồi. Theo ý tôi, ‘tì vết’ mà Huệ Tiên nói căn bản không phải tì vết, trên thực tế, nếu Huệ Tiên không phải từng là thê tử của Vụ Quan, có lẽ chúng ta không có duyên quen biết”. Triệu Sĩ Trình thật sự cảm thấy lý do nàng bị nhà họ Lục ruồng rẫy rất chi vớ vẩn, nếu Đường Uyển không bị nhà họ Lục ruồng rẫy, dù chàng có thích nàng đến đâu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm chuyện gì khiến người ta hiểu lầm, ảnh hưởng đến danh dự và cuộc sống của nàng.
Lúc trước Lục Du đến cầu chàng cho mượn tòa nhà an trí Đường Uyển, sở dĩ chàng đáp ứng không phải vì giao tình của chàng và Lục Du, chàng và hắn ngoại trừ quan hệ anh em họ xa lắc xa lơ, cũng chỉ là qua lại hời hợt, thậm chí mối quan hệ hời hợt đó cũng toàn do Lục Du âm thầm lôi kéo mà có. Chàng đáp ứng vì chàng nhìn thấy tình cảm sâu đậm Đường Uyển dành cho Lục Du, mà Lục Du còn thề son sắc chỉ cần cho hắn chút thời gian, hắn nhất định thuyết phục được Đường phu nhân đón Đường Uyển về. Vì không nỡ khiến cô gái dịu dàng tài hoa lúc nào cũng mỉm cười đánh mất nụ cười ấy, dù chàng biết rõ chỉ cần chuyện giữa nàng và Lục Du đổ bể, chính mình sẽ có cơ hội, chàng vẫn cho Lục Du mượn nhà, thậm chí cho mượn luôn cả tôi tới.
“Huệ Tiên biết nếu chàng để ý chuyện Huệ Tiên từng gả cho người, đã không có cuộc gặp mặt hôm nay, nhưng mà mọi chuyện không đơn giản như vậy”. Đường Uyển biết Triệu Sĩ Trình không quan tâm nàng từng thành thân, trong mắt chàng, đó chỉ là bằng chứng của việc nàng từng chịu khổ sở, sau đó sẽ càng đối xử tốt với mình hơn, không cho mình chịu bất kì ấm ức nào. Nghĩ đến đó, nàng lại nhịn không được âm thầm thở dài. “Nhưng chàng có từng nghĩ tới chưa? Rõ ràng Huệ Tiên đã bị Lục Du ruồng bỏ, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ tình thâm ý trọng? Rõ ràng hắn đã đính hôn với người khác, vẫn cứ dây dưa Huệ Tiên… Tuy rằng bây giờ hắn đã cưới vợ mới, nhưng Huệ Tiên không dám khẳng định hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Huệ Tiên, làm điệu bộ không nỡ chia xa sau đó lại tiếp tục dây dưa. Hiện tại chung quy Huệ Tiên vẫn là độc thân, bao nhiêu lời đồn nhảm sẽ chỉ tập trung trên người Huệ Tiên, nếu Huệ Tiên gả cho người khác, Huệ Tiên nghĩ người bị nghị luận nhiều nhất sẽ là vị hôn phu của Huệ Tiên, thậm chí người ấy có thể trở thành trò cười cho kẻ khác”.
“Nếu Huệ Tiên vì nguyên nhân này mà cự tuyệt tôi, vậy tôi có thể nói cho em rằng giải quyết chuyện này rất đơn giản”. Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển, nói. “Vụ Quan là kẻ biết thời thế, chỉ cần tôi tỏ vẻ muốn hắn giữ khoảng cách, hẳn là hắn sẽ không phản đối”.
“Nếu hắn không nghe thì sao?”. Đường Uyển không dám tin tưởng hoàn toàn vào sự lạc quan chắc chắn của Triệu Sĩ Trình.
“Tôi nghĩ đối với Vụ Quan, thứ quan trọng nhất là con đường làm quan sau này của hắn, nếu hắn không muốn nghe ý kiến của tôi, vậy hắn sẽ không để ý tôi chế tạo một vài chướng ngại cho hắn, dù tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng hơn hắn ở chỗ giao thiệp rộng, chỉ cần tôi lên tiếng, ít nhất có thể khiến hắn gặp một vài lực cản nho nhỏ”. Triệu Sĩ Trình không hề cảm thấy bản thân có hiềm nghi đang uy hiếp người khác, chàng chỉ nói đơn giản. “Cho nên, tôi nghĩ hắn sẽ không là vấn đề giữa chúng ta”.
Đường Uyển hơi buồn cười nhìn Triệu Sĩ Trình, nàng chưa bao giờ biết chàng lại có một mặt tiểu nhân như vậy, trong ấn tượng của nàng, chàng vẫn đều là quân tử, khoan dung và chính trực là ưu điểm lớn nhất của chàng.
“Được rồi, Lục Du xem như được giải quyết, nhưng còn vấn đề con cái? Lỡ đâu Huệ Tiên thật sự như Đường phu nhân nói, không thể sinh con?”. Đường Uyển nhìn Triệu Sĩ Trình, lời nói pha lẫn sự chua xót mà chính nàng cũng chưa nhận thấy. “Huệ Tiên không hy vọng bản thân lại bị đuổi về nhà họ Đường với lý do không thể sinh con”.
“Đây lại càng không phải vấn đề”. Triệu Sĩ Trình nói, trong mắt hơi xấu hổ, giọng nói cũng nhỏ đi trông thấy. “Nếu ba năm vẫn chưa có bầu, có thể thu một nha đầu thông phòng. Tất nhiên tôi hy vọng thê tử của mình có thể sinh con cho tôi, nhưng nếu không thể, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy thống khổ vì khả năng làm mẹ, càng không đặt thêm gánh nặng cho cô ấy, khiến cô ấy đau lòng hay cảm giác bị vứt bỏ”.
Ba năm? Đường Uyển hơi thất thần, nàng nhớ tới rất nhiều chuyện kiếp này đã không còn giống với kiếp trước nữa, nhưng nếu tuổi thọ của nàng không thay đổi thì sao, nếu đó là sự thật, nàng chỉ còn năm năm dương thọ, nàng có nên ích kỉ một chút, hưởng thụ cuộc sống ngắn ngủi của mình không? Hay nên kiên trì rốt cuộc bỏ lỡ khiến cả đời tiếc nuối? Nàng bỗng nhiên có chút do dự…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn Đường Uyển vẫn im lặng từ lúc lên xe đến giờ, Hồ phu nhân nhẫn nhịn lắm mới nuốt xuống câu hỏi đã ra đến đầu lưỡi, ánh mắt bà quét qua quét lại Đường Uyển, không thu hồi.
“Mẹ à, mẹ muốn hỏi gì cứ hỏi đi”. Đường Uyển thở dài, ánh mắt của Hồ phu nhân quá mức nhiệt liệt, nàng không thể bỏ qua, đành đầu hàng.
“Tam nương, hai đứa đã nói những gì?”. Nếu tự Đường Uyển muốn nói, Hồ phu nhân cầu còn không được, bà thật sự rất muốn biết bọn họ đã nói gì với nhau, nhất là muốn biết sự kiên trì của Đường Uyển có bị Triệu Sĩ Trình phá vỡ không, bà rất mong hôn sự này có thể thành công.
“Còn nói gì nữa ạ, lại lặp lại những gì con đã từng nói cho mẹ nghe thôi”. Đường Uyển bất đắc dĩ, cũng hơi buồn rầu, nàng thật không ngờ Triệu Sĩ Trình lại cố chấp không buông tha như vậy, nàng nói gì chàng cũng không để ý, giống như chỉ cần nàng gả cho chàng, bao nhiêu khó khăn bao nhiên phức tạp đều là hư không.
“Cậu ta không để ý phải không? Mẹ nghĩ dù là nhà họ Lục hay vấn đề con cái con lo lắng, cậu ta đều có cách giải quyết hết”. Hồ phu nhân nhận thấy Đường Uyển bất đắc dĩ và buồn rầu, nhưng cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc ngọt ngào toát ra từ Đường Uyển, lòng bà buông lỏng được một nửa, xem ra con gái bà đối xử với Triệu Sĩ Trình rất khác biệt, chẳng qua trong lòng băn khoăn nhiều lắm mới cực lực phản đối. Không, phải nói là vì con gái bà có tình cảm đặc biệt với Triệu Sĩ Trình, lo lắng bản thân sẽ mang đến phiền nhiễu cho Triệu Sĩ Trình nên mới cắn răng cự tuyệt.
“Đúng là như vậy”. Phút cuối Đường Uyển nói nàng phúc bạc mệnh bạc, cho dù gả cho chàng rồi cũng không thể cùng chàng cả đời, vậy mà Triệu Sĩ Trình vẫn không buông tay, còn nói chỉ cần sống với Đường Uyển được thêm ngày nào, chàng sẽ hạnh phúc ngày đó. Đã nói đến mức này Đường Uyển thật sự không tìm thấy lý do từ chối nữa — Đương nhiên nàng vẫn có thể lựa chọn thô bạo cự tuyệt, không quan tâm tới bất cứ điều gì, nhưng đó không phải cách cư xử của nàng, nàng không muốn làm như vậy.
“Tam nương, điều kiện của Triệu Sĩ Trình rất tốt, nhưng mẹ chấm nhất ở cậu ta chính là tâm ý của cậu ta dành cho con, gả cho người đàn ông như vậy nhất định không phải đau khổ, người ấy sẽ chắn hết mưa gió cho con”. Hồ phu nhân nhìn Đường Uyển, nói. “Mẹ và cha con rất lo lắng cho hôn sự của con, vừa lo không tìm được người thích hợp, vừa lo con gả qua lại chịu khổ… Lý phu nhân tuy cao ngạo một chút, không phải dễ ở chung, nhưng bà ấy không phải người tùy tiện tìm lý do làm khó người ta, hơn nữa Triệu Sĩ Trình cũng không phải kẻ ngu hiếu, nếu con gả vào nhà họ Triệu, cha mẹ liền bớt lo”.
“Nhưng mà mẹ à, con không thể ích kỉ như vậy được, vì tốt cho bản thân mà không quan tâm chàng có bị ảnh hưởng xấu gì không”. Hồ phu nhân nói đương nhiên Đường Uyển hiểu được, khi nàng quyết định cự tuyệt, trong lòng nàng cũng khó chịu lắm chứ.
“Tam nương, con có từng nghĩ chưa…”. Hồ phu nhân nhìn Đường Uyển, nhẹ giọng nói. “Con nghĩ con từ chối cậu ta là vì tốt cho cậu ta, nhưng chưa chắc cậu ta đã nghĩ như vậy. Nếu cậu ta đã dấn thân vào ắt đã nghĩ đến việc phải gánh vác trách nhiệm, cho dù chưa nghĩ xa như vậy thì khi gặp mặt nói chuyện với con rồi, cậu ta cũng phải ý thức được. Cậu ta không muốn buông tay con đã nói lên rằng mọi băn khoăn của con cậu ta không để ý, chẳng qua do con buồn lo vô cớ mà thôi”.
“Nhưng mà…”. Sầu lo trong lòng Đường Uyển vẫn không thả lỏng.
“Hơn nữa, những thương tổn con lo lắng khi con gả sẽ gây cho cậu ta vẫn chưa phát sinh, chẳng qua đều là con phỏng đoán vậy thôi, chỉ cần xử lý thích đáng, có lẽ vĩnh viễn cũng không có những chuyện đó. Con cứ vì quá lo mà từ chối cậu ta hết lần này đến lần khác, cũng chính là tổn thương cậu ấy vậy”. Hồ phu nhân nói khiến Đường Uyển hơi kinh hãi, phải rồi, mẹ nói đúng, nàng luôn miệng nói muốn tốt cho Triệu Sĩ Trình nhưng cái nàng đang làm chính là tổn thương lòng tự tôn, đả kích tự tin của chàng.
Nhìn thấy Đường Uyển tựa như tỉnh ngộ, Hồ phu nhân cố gắng đẩy thêm. “Nếu vì con cứ từ chối mãi mà cậu ấy mất tự tin, cam chịu… Ai cha ai cha, tôi đang suy nghĩ miên man gì đây, Triệu Sĩ Trình thoạt nhìn là nam tử hán kiên cường, rất có chủ kiến, cũng rất có đảm đương, hẳn sẽ không suy nghĩ xuẩn ngốc”.
Chàng là người có chủ kiến, cũng là người kiên trì nhất mình từng gặp, chàng là nam tử hán có trách nhiệm có đảm đương, chỉ là chàng cũng là người có tình có nghĩa, để tâm vào những chuyện bé nhỏ. Tính cách của Triệu Sĩ Trình, Đường Uyển hiểu nhất, nếu không phải như thế, kiếp trước chàng đã không hành động khiến nàng vừa áy náy vừa thấy không đáng giá thay chàng. Bản thân cự tuyệt sẽ không đả kích được chàng, sẽ không khiến chàng mất tự tin, nhưng hẳn sẽ làm nhục chàng, vài năm không muốn cưới vợ vẫn là có thể. Triệu Sĩ Trình bình thường rất dễ khuyên bảo, nhưng khi bướng bỉnh không ai lay chuyển được.
“Mẹ ~”. Đường Uyển chần chừ nhìn Hồ phu nhân, rốt cuộc nói thật lòng mình. “Thật ra con rất có cảm tình với Triệu Sĩ Trình, con cũng biết chàng là người đàn ông tốt có thể phó thác chung thân, gả cho chàng sẽ không khổ sở. Nhưng mà, nhưng mà chính vì vậy con mới chần chừ, con không nên ích kỉ chỉ biết bản thân như vậy”.
“Ôi đứa nhỏ này, mọi người ai chẳng ích kỉ, con ích kỉ một chút có gì là không đúng?”. Hồ phu nhân gắt một tiếng, sau đó nói. “Huống chi, mẹ tin tưởng cậu ta càng mong con ích kỉ một chút, vậy cậu ta mới đạt được nguyện vọng nha”.
“Nhưng… Nhưng…”. Đường Uyển thật không biết từ chối sao, có lẽ có, nhưng nàng không muốn nói ra.
“Chắc cứ để mẹ ra quyết định đi”. Biết tâm ý con gái, Hồ phu nhân cũng quyết đoán, bà cười. “Muốn gả con tái giá cho ai, tái giá lúc nào vốn là chuyện của mẹ và cha con, lúc trước hỏi ý con chẳng qua là săn sóc con thôi. Chờ con lo được lo mất, buồn lo vô cớ muốn cái này cái kia, không bằng không cho con xen vào gì hết, cứ nghe theo cha mẹ an bài là tốt rồi”.
Sao có thể như vậy? Đường Uyển không ngờ Hồ phu nhân lại như vậy, nàng mở to mắt nhìn Hồ phu nhân, trong mắt là bất mãn và lên án.
“Có vậy con mới không miên man suy nghĩ mà mẹ cũng không cần hết nói lại khuyên, cứ trực tiếp làm chủ cho con, con chỉ cần thanh nhàn ngồi không là được”. Hồ phu nhân càng nói càng cảm thấy nên sớm làm như vậy, bà cười sảng khoái. “Lẽ ra lúc mẹ và Lý phu nhân nói chuyện một mình ở chùa Quảng Hiếu nên trực tiếp đồng ý bà ấy, để bà ấy mời ngay bà mối hôm sau đến nhà là xong”.
“Mẹ à ~”. Đường Uyển hơi bực khi nhìn Hồ phu nhân càng nói càng hăng.
“Được rồi, mẹ biết đúng mực mà, con không cần quan tâm gì cả, nhìn mẹ xử lý tốt là được”. Hồ phu nhân vỗ vỗ tay Đường Uyển, đã suy tư lát nữa nên nói với Lý phu nhân thế nào.
Đường Uyển bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại tràn đầy vui sướng, nàng run run, nhịn không được phì cười — thì ra nàng cũng không muốn bỏ lỡ Tử Quy…