“Huệ Tiên, đang nghĩ gì vậy?”. Triệu Sĩ Trình vào phòng chỉ thấy Đường Uyển ngồi chống tay nhìn nến đỏ cháy uốn lượn trên bàn, chân mày nhăn nhíu, nghĩ gì đó đến độ xuất thần, bên cạnh có người đến gần cũng không phát hiện.
“Ưm ~ A, chàng về rồi”. Đường Uyển bừng tỉnh, vội đứng dậy rót cho Triệu Sĩ Trình một ly trà, đưa cho chàng, khẽ nhíu nhíu mày hỏi. “Chàng bị chuốc bao nhiêu rượu?”.
Không ít người đến uống rượu mừng là đồng lứa với Triệu Sĩ Trình, tính tình Triệu Sĩ Trình vốn sang sảng hào phóng, cảm tình với bạn bè cũng rất tốt, vì vậy đêm tân hôn bọn họ mới buông tha cho Triệu Sĩ Trình, cũng không ồn ào đòi chuốc say chàng, nhưng thoát được một ngày không thoát được mười năm, ngày hôm qua một đám người lôi kéo Triệu Sĩ Trình chuốc rượu cả ngày, say bất tỉnh nhân sự, đêm qua là được người nâng về. Đường Uyển nghĩ vậy coi như xong, ai biết hôm nay lại tha một thân mùi rượu trở về?
“Không bao nhiêu”. Triệu Sĩ Trình rất hưởng thụ Đường Uyển săn sóc và hờn dỗi, chàng cười. “Tất cả mọi người đều đúng mực, ngày hôm qua chuốc ta nhiều như vậy, hôm nay đương nhiên không thể lại ép buộc. Với lại bọn họ đại đa số không phải rời khỏi Sơn Âm chiều nay thì cũng là sáng mai lên đường, không dám uống nhiều, trên người nặng mùi rượu vì không cẩn thận đổ vài chén lên áo…”.
“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, chàng liền giải thích nhiều như vậy”. Đường Uyển liếc chàng, nhưng rất thích hành động của chàng, nếu không để ý đến mình rất nhiều thì chàng đâu có nói, nàng cười. “Em sai người hầu chuẩn bị nước tắm, chàng tắm sạch sẽ thoải mái đi đã, em không muốn ở gần người sực nức mùi rượu, vô duyên vô cớ lại dính hết mùi thối vào người”.
“Vốn ta định đi tắm cho sạch, ta cũng thích cả người khoan khoái, nhưng nghe em ghét bỏ như vậy, ta lại không muốn đi chút nào”. Đường Uyển trêu đùa khiến Triệu Sĩ Trình vui vẻ, chàng buông ly trà nhích lại gần, làm bộ phải ôm Đường Uyển, miệng còn cười. “Ta phải lây hết mùi thối qua cho em mới được”.
Đường Uyển cười khúc khích trốn tránh hai lần đã bị chàng ôm vào lòng, mùi rượu trên người chàng nồng làm nàng nhăn mặt, Triệu Sĩ Trình thấy vậy lập tức buông nàng ra, sau đó gọi nha hoàn bên ngoài chuẩn bị nước ấm.
Người này… Triệu Sĩ Trình săn sóc Đường Uyển biết từ lâu, nhưng vẫn bị chàng làm cảm động, nàng lại rót thêm trà cho Triệu Sĩ Trình, có điều không đưa cho chàng mà tự đưa đến bên miệng cho chàng uống, Triệu Sĩ Trình cười tươi rạng rỡ, thích ý uống hết trà, khen. “Trà này thơm thật”.
Đường Uyển bị Triệu Sĩ Trình khen khoa trương chọc cho buồn cười, tâm sự nho nhỏ trong lòng sớm bị nàng ném đến nơi nào, chỉ còn lại hạnh phúc và thỏa mãn.
“Vừa rồi suy nghĩ chuyện gì, có phải việc khó xử không?”. Triệu Sĩ Trình lại đột nhiên hỏi, chàng vẫn nhớ bộ dáng buồn rầu vừa rồi của Đường Uyển, nhất định có chuyện khiến nàng khó xử.
“Cũng không có gì, chỉ là…”. Đường Uyển định qua loa, nhưng vừa nói hai chữ, nàng nhìn Triệu Sĩ Trình, âm thầm suy nghĩ không biết có nên kể hết chi tiết cho chàng nghe hay không.
Đường Uyển chưa bao giờ hoài nghi tâm ý của Triệu Sĩ Trình dành cho mình, chưa bao giờ hoài nghi chàng có thể bảo vệ mình cả đời hay không, kiếp trước là vậy, chẳng sợ chàng bị người ta chỉ trỏ, bị người ta cười nhạo, chàng luôn mỉm cười đối mặt với mình, nghiêm khắc ra lệnh người hầu không được lắm miệng để chuyện buồn phiền lọt vào tai mình, chuyên tâm tìm y hỏi dược, muốn giải cứu mình ra khỏi bệnh tật triền miên…
“Huệ Tiên, chúng ta đã là vợ chồng, vợ chồng là một thể, em có nơi nào buồn phiền, cứ nói cho ta biết”. Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển, trịnh trọng nói.
“Thật sự không có gì”. Đường Uyển hơi bất đắc dĩ nhìn Triệu Sĩ Trình, suy tư một chút, nàng quyết định để lộ cho Triệu Sĩ Trình biết một hai, nàng muốn hạnh phúc bình yên, mà đôi khi để có được hạnh phúc phải dùng một ít thủ đoạn nhỏ.
“Huệ Tiên ~”. Triệu Sĩ Trình vẻ mặt nài nỉ, tươi cười cổ vũ, cứ vậy nhìn Đường Uyển, chờ nàng nói thật với mình.
“Thực sự không phải chuyện gì ghê gớm”. Triệu Sĩ Trình kiên trì khiến Đường Uyển vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói. “Vừa rồi bà vú nói cho em nghe một chuyện, lòng em không thoải mái lắm”.
“Nói cái gì?”. Triệu Sĩ Trình nhíu mày, bà vú của Đường Uyển vốn che chở nàng, nhất định không phải nguyên nhân nàng phiền não, có lẽ bà ấy phát hiện điều gì đó thiếu thỏa đáng, cố ý lại nhắc nhở Đường Uyển, làm lòng nàng không thoải mái, vậy là ai đã làm chuyện gì khiến Đường Uyển buồn lòng?
“Bà vú khuyên em chọn mấy nha đầu thích hợp, dạy dỗ tốt rồi cho chàng thu phòng”. Đường Uyển nhìn thấy mặt Triệu Sĩ Trình lập tức đen lại, hiểu chàng mười phần phản cảm chuyện này, Đường Uyển nắm tay chàng trấn an. “Em từ chối thẳng thừng bà vú. Em không phải loại người hồ đồ, sẽ không vì vài lời đặt điều mà hành động ngốc nghếch tự tay cắm dằm vào tim, làm chàng khổ sở còn thương tổn tình cảm của chúng ta trong lúc chúng ta tân hôn vui vẻ”.
Đường Uyển nói, sắc mặt của Triệu Sĩ Trình dần tốt lên, nhưng chàng vẫn không bỏ qua ý tứ Đường Uyển nhắn nhủ, nhíu mày hỏi. “Lời đặt điều nào?”.
“Là người ta đồn dì định tặng em họ cho chàng làm thiếp”. Đường Uyển cười khổ. “Bà vú nghe gió như nghe bão, lo lắng nếu chuyện đó thật xảy ra thì sau này em khó sống nên khuyên em rộng lượng chút, chuẩn bị mấy nha đầu thích hợp cho chàng thu phòng, miễn đến lúc đó… Tử Quy, chàng đừng trách bà vú”.
“Ta trách bà ấy làm gì”. Triệu Sĩ Trình cười cười, có điều trong bụng âm thầm ngẫm nghĩ, chàng biết từ lâu là tiểu Lý phu nhân có tâm tư đưa con gái cho chàng làm thiếp nhưng chưa bao giờ để tâm, Lý phu nhân không gật đầu, mà chàng tuyệt đối cũng không bao giờ đồng ý chuyện vớ vẩn đó. Tuy nhiên chàng muốn biết làm sao Dương ma ma biết chuyện này, còn tiết lộ cho Đường Uyển. Chàng nghĩ nghĩ, nhìn Đường Uyển, nói. “Sao bà vú nghe được tin đồn này? Là ai nói cho bà ấy biết?”.
“Em không biết bà vú nghe ở đâu, em hỏi thế nào cũng không chịu nói, chỉ bảo tin tức tuyệt đối tin cậy được”. Đường Uyển nghĩ nghĩ rốt cuộc vẫn giấu đi Điền ma ma, không phải nàng ngại bà ta, nàng chỉ không muốn ra mặt chống đối Điền ma ma. Tuy nói nàng là chủ tử, Điền ma ma chỉ là người hầu, nhưng người hầu cũng có ba bảy loại, bà ta là ma ma đắc lực bên người Lý phu nhân, rất được tín nhiệm, chồng bà ta lại là quản gia, Điền ma ma – không thể nghi ngờ – chính là người hầu có thân phận cao nhất trong các người hầu. Bản thân mặc dù không sợ bà ta, nhưng con dâu vừa vào cửa liền ầm ĩ với ma ma quản sự của mẹ chồng thật không phải chuyện khiến người ta khoái trá, Đường Uyển sẽ không làm lỗi.
Tin tức tuyệt đối tin cậy được? Triệu Sĩ Trình nghe xong hừ lạnh một tiếng, nhưng nhìn thấy Đường Uyển mỏi mệt, chàng không tiếp tục truy vấn, dù Đường Uyển không biết thật hay biết mà không muốn đắc tội người nào, truy vấn chẳng lợi ích gì.
Chàng cười an ủi Đường Uyển, nói. “Đám người hầu hễ nhàn rỗi vô sự là thích nói huyên thuyên, nhất là huyên thuyên về chủ nhân, em đừng để bụng, tổ thêm chuyện phiền lòng”.
Tuy an ủi Đường Uyển như vậy, Triệu Sĩ Trình vẫn rất để ý người nọ rốt cuộc là ai, cân nhắc xem ai nói với Dương ma ma, tâm tư của tiểu Lý phu nhân không phải ai cũng biết, người có thể khiến Dương ma ma tin tưởng nhất định rất có thể diện trong nhà, nhưng là ai? Bên người chàng chỉ có vài nha hoàn, lại không cùng đẳng cấp với Dương ma ma, bọn họ cũng không có khả năng biết việc đó, hẳn không phải bọn họ. Vậy hiềm nghi lớn nhất là người hầu bên cạnh mẹ, xem ra nên nhắc mẹ một chút, để mẹ dạy dỗ người bên cạnh biết quy củ, đừng nuôi lá gan càng lúc càng phình to.
“Em biết”. Đường Uyển gật đầu, sau đó thành thật. “Nhưng mà trong lòng em rất khó chịu, Tử Quy, nếu dì có tâm tư và tính toán như vậy, thật sự đưa em họ đến cửa, chàng sẽ làm sao?”.
“Dì có ý định đó không phải ngày một ngày hai, đừng để ý tới. Hơn nữa, dì muốn làm thế nào là chuyện của dì, ta tuyệt đối không đồng ý nhận em họ vào cửa, mẹ cũng sẽ không. Em đó, yên tâm một trăm lần đi”. Triệu Sĩ Trình lập tức cam đoan với Đường Uyển, chàng không muốn Đường Uyển hiểu lầm.
“Tử Quy đã nói vậy, đương nhiên em yên tâm”. Đường Uyển nở nụ cười, sau đó lại thở dài một hơi. “Em thật không hiểu vì sao dì lại như vậy nữa, nỡ lòng cho con gái đi làm thiếp, dì không biết là làm thiếp thì sống chết đều nằm trong tay người khác sao?”.
“Dì có gì để tiếc chứ, dù sao cũng không phải con ruột do mình sinh ra”. Triệu Sĩ Trình một câu nói toạc hết ảo diệu bên trong, tiểu Lý phu nhân không phải không thương con gái, chẳng qua là không thương con gái không phải bà ta sinh ra thôi.
“Thì ra là vậy, khó trách…”. Đường Uyển lắc đầu, con không phải mình sinh thì không đau lòng, xem bọn họ là cái đinh trong mắt muốn nhổ ra, nhưng nếu nhổ ra lại đổ được vào nhà họ Triệu vừa có lợi cho bản thân vừa được người khác khen là thiện lương hiền lành, kiếm cho con gái thứ xuất một tấm chồng trong sạch.
“Cho nên, em càng yên tâm nhé, ta không cần nói mẹ cũng cự tuyệt dì”. Triệu Sĩ Trình cho Đường Uyển thêm một liều thuốc an thần.
“Em biết rồi”. Đường Uyển cười. “Sau này nhất định em sẽ không tin những lời nhàn ngôn toái ngữ này nữa, càng không để nó ảnh hưởng đến tâm tình của mình, chàng cũng yên tâm đi”.
“Vậy là tốt rồi”. Triệu Sĩ Trình gật đầu, Hồng Trù tiến vào bẩm báo nước ấm đã chuẩn bị xong, Triệu Sĩ Trình tỏ vẻ bản thân đã biết, nói thêm vài câu với Đường Uyển, chọc cho nàng cười rộ lên tạm thời quên mất phiền não xong mới đi tắm.
“Tam nương, có nhớ rõ tiểu Lý phu nhân không?”. Dương ma ma nhẹ giọng nói với Đường Uyển.
“Tiểu Lý phu nhân? Vú nói là dì của Tử Quy phải không?”. Đường Uyển đương nhiên không quên tiểu Lý phu nhân, bà ta ra đi không từ mà biệt, nhưng món quà nặng kí bà ta tặng khi gặp mặt vẫn còn đọng lại trong kí ức của nàng.
“Đúng, chính là bà ta”. Dương ma ma gật đầu, sau đó nói. “Sáng sớm nay bà ta đến chào từ biệt phu nhân, quay về Lâm An, có điều nghe đâu một khoảng thời gian nữa bà ta sẽ lại đến”.
Sẽ lại đến? Đường Uyển hơi run lên, sau nở nụ cười, chẳng lẽ bà ta vẫn như kiếp trước đến cửa quảng cáo con gái bà ta, muốn Triệu Sĩ Trình nạp bọn họ làm thiếp sao?
“Tuy nói hơi xa chút, nhưng dù sao bà ấy cũng là em gái phu nhân, tới cửa đi thăm người thân rất bình thường, đúng không?”. Mặc kệ trong lòng đã có suy nghĩ nhưng Đường Uyển vẫn nhẹ nhàng bâng quơ một câu.
“Tam nương, nhà họ Cố ở Lâm An, chứ đâu có ở Sơn Âm”. Dương ma ma nóng nảy. “Nghe nói phu nhân và tiểu Lý phu nhân tuy là chị em, nhưng đích thứ có bậc, hơn nữa một người là phu nhân hoàng thất, một người là vợ thương gia, quan hệ giữa phu nhân và bà ta rất nhạt nhẽo, gặp gỡ càng ít, ngay cả lúc này phu nhân còn chưa gửi thiệp cho bà ta mà, là bà ta nghe tin xong bô bô chạy tới”.
“Thì sao đây vú?”. Đường Uyển lắc đầu, nàng biết hết, càng biết Lý phu nhân không phải lần đầu phất mặt mũi cô em.
“Ôi Tam nương của vú ơi, sao con lại…”. Dương ma ma sốt ruột nhìn Đường Uyển, rõ ràng nói thẳng. “Con nghĩ bà ta đến đây là để uống rượu mừng sao? Còn lâu, bà ta đến để lôi kéo làm quen, định nhét con gái bà ta vào cửa làm thiếp”.
“Vú à, vú đừng sốt ruột, tiểu Lý phu nhân không đau lòng con gái muốn làm thế nào là chuyện của bà ấy, phu nhân nhất định không nhận”. Thấy Dương ma ma hoảng, Đường Uyển lắc đầu, đừng nói Triệu Sĩ Trình không đồng ý, ngay cả Lý phu nhân cũng đừng mơ đồng ý. Lý phu nhân không phải kiểu mẹ chồng thích can thiệp vào đời sống con trai con dâu, kiếp trước Lý phu nhân chưa bao giờ đồng ý với tiểu Lý phu nhân, kiếp nàng càng không thể. Nhưng vừa nghĩ xong, nàng liền giật mình, nhíu mày nhìn Dương ma ma, hỏi. “Vú, sao vú biết chuyện này?”.
Nàng biết chuyện này là vì kiếp trước đã diễn ra, nhưng Dương ma ma làm sao biết? Nàng vừa gả vào, Dương ma ma vẫn còn xa lạ với nhà họ Triệu, sao biết ý đồ của tiểu Lý phu nhân, biết cả chuyện tiểu Lý phu nhân sẽ lại đến? Là có người cố ý tiết lộ cho bà ấy, là ai làm?
“Vú nghe người ta nói”. Dương ma ma có chút ngập ngừng, nhưng thấy Đường Uyển tỏ vẻ không tin tưởng, đành bất chấp nói thật ra. “Là Điền ma ma bên cạnh phu nhân vô ý nói lộ ra, vú nghĩ Điền ma ma không rảnh đến mức bịa chuyện lừa gạt vú đâu”.
Điền ma ma? Đường Uyển thật không ngờ hóa ra lại là Điền ma ma tiết lộ tin tức, chẳng lẽ Lý phu nhân cố tình muốn nàng biết chuyện này sao? Nhưng có tất yếu phải làm như thế này không?
“Vú còn nghe Điền ma ma nói, phu nhân và tiểu Lý phu nhân hình như hôm qua cự cãi, buổi tối tâm trạng phu nhân vẫn rất tệ, mà tiểu Lý phu nhân sáng nay rời đi cũng có chút giận hờn”. Dương ma ma nhìn biểu tình ngẫm nghĩ của Đường Uyển, giọng nói thu nhỏ lại một chút, nhưng vẫn nói ra miệng. “Điền ma ma đoán là tiểu Lý phu nhân nói gì đó khiến phu nhân không vui, bà ấy hầu hạ ngoài cửa loáng thoáng nghe thấy phu nhân nói tiểu Lý phu nhân tặng quà cho con rất dọa người, còn nói những lời đồn đãi nhảm nhí bên ngoài không cần tiểu Lý phu nhân quan tâm… Tam nương, vú nghĩ, hình như tiểu Lý phu nhân khuyên phu nhân chủ động rước con gái bà ta vào làm thiếp”.
Đúng là vậy, có thể những gì Dương ma ma nói không hoàn toàn là thật, nhưng Đường Uyển có thể đoán đại khái : tiểu Lý phu nhân nghe được tin đồn về nàng, thậm chí tin tưởng tin đồn nói nàng không thể sinh con, lấy đó làm lý do khuyên bảo Lý phu nhân chủ động nạp thiếp cho Triệu Sĩ Trình, Đường Uyển chắc chắn tiểu Lý phu nhân thất bại. Đừng nói mọi người đã ăn ý sẵn với nhau trước khi thành hôn là cho nàng ba năm thời gian, dù không có, y theo thái độ làm người cùng cách đối nhân xử thế của Lý phu nhân, bà tuyệt đối không nạp thiếp cho Triệu Sĩ Trình ngay khi nàng vừa gả vào. Đó không chỉ là khinh rẻ nàng, cũng khiến tình cảm mẹ con mâu thuẫn, người thông minh như Lý phu nhân tuyệt đối không làm chuyện hai mặt này.
Có điều, Điền ma ma vì sao cố ý tiết lộ chuyện hai chị em Lý phu nhân cho mình biết thông qua Dương ma ma? Là bà ấy tự ý hay do Lý phu nhân đang cố cảnh tỉnh mình?
“Tam nương, chuyện này con không thể sơ suất”. Đường Uyển trầm ngâm, Dương ma ma lập tức đổ thêm dầu vào lửa, bà không muốn tiểu Lý phu nhân thành công sẽ mang đến thương tổn cho Đường Uyển, bà nhẹ giọng nói. “Mặc kệ thế nào, nhất định không thể để âm mưu của tiểu Lý phu nhân thành công, tuy rằng cảm tình của phu nhân với bà ta ít đến thảm đạm, chẳng ấn tượng gì với con gái bà ta, nhưng phải thận trọng nha con, mặc kệ ra sao, hai người bọn họ chung quy vẫn là chị em, khó nói mưa dầm thấm đất, phu nhân cũng sẽ mềm lòng”.
“Con biết”. Đường Uyển gật đầu, nhưng suy nghĩ của nàng đang phiêu du nơi khác, ngoài miệng vẫn tùy tiện hỏi. “Vú có ý kiến gì hay?”.
“Cái này…”. Dương ma ma hơi chần chờ một chút, thật ra lòng bà đã có tính toán, có điều không rõ có nên nói cho Đường Uyển không, mặc kệ chủ ý đó thế nào, ngay lúc Đường Uyển tân hôn nói ra thật không ổn, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng.
“Vú có gì cứ nói thẳng là được”. Đường Uyển mỉm cười, Dương ma ma tuy rất có khả năng, nhưng không thông minh lanh lẹ, cũng không có tâm cơ, trong lòng nghĩ gì trên mặt viết hết, cá tính trước kia của nàng có lẽ cũng bị bà ảnh hưởng không ít.
“Ừm… Tam nương có muốn xem xét một vài nha đầu thành thật bổn phận giữ bên người dạy dỗ không, nếu phu nhân bị thuyết phục, thật sự muốn nạp thiếp cho lang quân, Tam nương có thể tiên hạ thủ vi cường đưa người đã chuẩn bị sẵn ra, vừa được tiếng hiền lành, vừa cự tuyệt thẳng tay con gái của tiểu Lý phu nhân”. Dương ma ma lo lắng nhìn Đường Uyển, sợ nàng thương tâm. Bà biết Lý phu nhân nhất thời sẽ không vội khó xử Đường Uyển, nhưng thời gian lâu dần ai biết ra sao. Tuy bà không tin Đường Uyển được bà chăm bẵm từ bé sẽ không thể sinh con, nhưng nghe đồn đãi quá nhiều trong lòng cũng không nhịn được lo lắng đồn thành thật, phải chuẩn bị trước.
“Vú thật sự lo con không sinh con được phải không?”. Đường Uyển hiểu ra nhìn Dương ma ma, sau đó cười lắc đầu. “Con và Tử Quy từng có ước định nếu con gả vào ba năm không có thai sẽ nạp thiếp cho chàng, hiện tại mới tân hôn, không cần lo chuyện này, Tử Quy biết cũng mất hứng trong lòng, ngược lại càng hỏng việc”.
“Ý của vú không phải hiện tại nạp thiếp ngay cho lang quân, mà là đề nghị Tam nương cứ chọn trước mấy nha hoàn chậm rãi bồi dưỡng, ít nhất phải một lòng một dạ với con”. Theo tư tâm của Dương ma ma mà nói, bà đương nhiên hy vọng giữa Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình không có ai chen vào được, nhưng so với việc có người xa lạ chen vào giữa bọn họ, bà càng lo lắng Đường Uyển bị người ta ghét bỏ vì chuyện con cái, còn Triệu Sĩ Trình… Lúc trước Lục Du cũng thề son thề sắt sẽ đối xử tốt với Đường Uyển, sẽ bảo vệ nàng cả đời đó thôi, kết quả sao? Những gì đàn ông nói không thể tin toàn bộ.
“Vú, chuyện này thật sự không gấp”. Đường Uyển không thích bận tâm vấn đề như thế lúc này, chẳng những ảnh hưởng đến cảm tình của nàng và Tử Quy thuận lợi phát triển, còn có thể khiến tin đồn nàng vô sinh bùng nổ lại, nàng bây giờ chỉ muốn bình tĩnh an ổn mà sống.
“Được rồi”. Thấy thái độ Đường Uyển kiên quyết, Dương ma ma đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhưng bà vẫn âm thầm quyết định trước gạt Đường Uyển tìm vài nha đầu dạy dỗ đàng hoàng phòng khi cần, mai này Đường Uyển biết có tức giận bà cũng đành chịu.
“Vú, Điền ma ma nói chuyện tiểu Lý phu nhân với vú, bà ấy có nói vú khuyên con phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị sẵn sàng trước không?”. Đường Uyển bỗng nhớ ra một việc, nghi hoặc trong lòng đã có câu trả lời, nàng làm bộ vô tình hỏi.
“Sao con biết?”. Dương ma ma ngờ ngợ.
Quả nhiên là thế! Đường Uyển cười khổ. Nàng bỗng nhớ tới kiếp trước sau khi nàng chết bệnh, Triệu Sĩ Trình không lòng dạ nào cưới vợ nữa, Lý phu nhân luôn mãi khuyên bảo không có kết quả, chỉ phải dùng gia tộc hương khói ép chàng. Hai mẹ con dần lùi từng bước, Lý phu nhân không buộc Triệu Sĩ Trình cưới vợ nữa, Triệu Sĩ Trình cũng nạp một thiếp, chẳng biết cô thiếp đó mệnh tốt hay mệnh khổ, thu phòng chưa đầy hai tháng đã có bầu, lại là con trai, từ đó Triệu Sĩ Trình cũng không đến phòng cô thiếp nữa… Cô thiếp đó chính là con gái của Điền ma ma và Nhị quản gia.
Xem ra Điền ma ma muốn nhân cơ hội này lót đường cho con gái bà ta, Đường Uyển thích làm việc thiện giúp người – điều này không thay đổi, nhưng nàng không phải người bị người khác mưu tính còn ngờ ngờ nghệch nghệch. Nghĩ tới đây, tất cả đã thông suốt, xem ra Lý phu nhân không biết chuyện này, nàng không cần lo hành động sẽ tổn thương đến tình cảm mẹ chồng nàng dâu.
“Tam nương?”. Thấy Đường Uyển cười khổ, nhưng lại chẳng nói gì, Dương ma ma cứ nghĩ tâm tư của bà đã bị Đường Uyển nhìn thấu, bà giải thích. “Tam nương, vú biết con buồn, nhưng hiện tại chuẩn bị sẵn sàng còn hơn sau này hoảng loạn ứng phó, vú là muốn tốt cho con mà”.
“Vú, con biết vú muốn tốt cho con, nhưng chuyện này cứ để chậm rãi đã, ít nhất chờ hết năm nay”. Đường Uyển không dám nói ra suy đoán của bản thân, Dương ma ma không giữ được bí mật, nếu ầm ĩ trở mặt với Điền ma ma thì hỏng, nàng đành lấy cớ khác. “Vừa gả vào con đã chuẩn bị như vậy, nếu người ta nghe được còn không biết sẽ truyền ầm ĩ khó coi đến đâu”.
Dương ma ma bị Đường Uyển nói dọa ướt một lưng mồ hôi, đúng vậy, nếu để người ta biết sẽ ầm ĩ đến cỡ nào, bà lập tức quăng ý nghĩ bồi dưỡng vài nha đầu ra sau lưng, quyết định bàn bạc kĩ hơn, có lẽ nên quay về nhà họ Đường tìm Hồ phu nhân hỏi xin chủ ý…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Huệ Tiên, đang nghĩ gì vậy?”. Triệu Sĩ Trình vào phòng chỉ thấy Đường Uyển ngồi chống tay nhìn nến đỏ cháy uốn lượn trên bàn, chân mày nhăn nhíu, nghĩ gì đó đến độ xuất thần, bên cạnh có người đến gần cũng không phát hiện.
“Ưm ~ A, chàng về rồi”. Đường Uyển bừng tỉnh, vội đứng dậy rót cho Triệu Sĩ Trình một ly trà, đưa cho chàng, khẽ nhíu nhíu mày hỏi. “Chàng bị chuốc bao nhiêu rượu?”.
Không ít người đến uống rượu mừng là đồng lứa với Triệu Sĩ Trình, tính tình Triệu Sĩ Trình vốn sang sảng hào phóng, cảm tình với bạn bè cũng rất tốt, vì vậy đêm tân hôn bọn họ mới buông tha cho Triệu Sĩ Trình, cũng không ồn ào đòi chuốc say chàng, nhưng thoát được một ngày không thoát được mười năm, ngày hôm qua một đám người lôi kéo Triệu Sĩ Trình chuốc rượu cả ngày, say bất tỉnh nhân sự, đêm qua là được người nâng về. Đường Uyển nghĩ vậy coi như xong, ai biết hôm nay lại tha một thân mùi rượu trở về?
“Không bao nhiêu”. Triệu Sĩ Trình rất hưởng thụ Đường Uyển săn sóc và hờn dỗi, chàng cười. “Tất cả mọi người đều đúng mực, ngày hôm qua chuốc ta nhiều như vậy, hôm nay đương nhiên không thể lại ép buộc. Với lại bọn họ đại đa số không phải rời khỏi Sơn Âm chiều nay thì cũng là sáng mai lên đường, không dám uống nhiều, trên người nặng mùi rượu vì không cẩn thận đổ vài chén lên áo…”.
“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, chàng liền giải thích nhiều như vậy”. Đường Uyển liếc chàng, nhưng rất thích hành động của chàng, nếu không để ý đến mình rất nhiều thì chàng đâu có nói, nàng cười. “Em sai người hầu chuẩn bị nước tắm, chàng tắm sạch sẽ thoải mái đi đã, em không muốn ở gần người sực nức mùi rượu, vô duyên vô cớ lại dính hết mùi thối vào người”.
“Vốn ta định đi tắm cho sạch, ta cũng thích cả người khoan khoái, nhưng nghe em ghét bỏ như vậy, ta lại không muốn đi chút nào”. Đường Uyển trêu đùa khiến Triệu Sĩ Trình vui vẻ, chàng buông ly trà nhích lại gần, làm bộ phải ôm Đường Uyển, miệng còn cười. “Ta phải lây hết mùi thối qua cho em mới được”.
Đường Uyển cười khúc khích trốn tránh hai lần đã bị chàng ôm vào lòng, mùi rượu trên người chàng nồng làm nàng nhăn mặt, Triệu Sĩ Trình thấy vậy lập tức buông nàng ra, sau đó gọi nha hoàn bên ngoài chuẩn bị nước ấm.
Người này… Triệu Sĩ Trình săn sóc Đường Uyển biết từ lâu, nhưng vẫn bị chàng làm cảm động, nàng lại rót thêm trà cho Triệu Sĩ Trình, có điều không đưa cho chàng mà tự đưa đến bên miệng cho chàng uống, Triệu Sĩ Trình cười tươi rạng rỡ, thích ý uống hết trà, khen. “Trà này thơm thật”.
Đường Uyển bị Triệu Sĩ Trình khen khoa trương chọc cho buồn cười, tâm sự nho nhỏ trong lòng sớm bị nàng ném đến nơi nào, chỉ còn lại hạnh phúc và thỏa mãn.
“Vừa rồi suy nghĩ chuyện gì, có phải việc khó xử không?”. Triệu Sĩ Trình lại đột nhiên hỏi, chàng vẫn nhớ bộ dáng buồn rầu vừa rồi của Đường Uyển, nhất định có chuyện khiến nàng khó xử.
“Cũng không có gì, chỉ là…”. Đường Uyển định qua loa, nhưng vừa nói hai chữ, nàng nhìn Triệu Sĩ Trình, âm thầm suy nghĩ không biết có nên kể hết chi tiết cho chàng nghe hay không.
Đường Uyển chưa bao giờ hoài nghi tâm ý của Triệu Sĩ Trình dành cho mình, chưa bao giờ hoài nghi chàng có thể bảo vệ mình cả đời hay không, kiếp trước là vậy, chẳng sợ chàng bị người ta chỉ trỏ, bị người ta cười nhạo, chàng luôn mỉm cười đối mặt với mình, nghiêm khắc ra lệnh người hầu không được lắm miệng để chuyện buồn phiền lọt vào tai mình, chuyên tâm tìm y hỏi dược, muốn giải cứu mình ra khỏi bệnh tật triền miên…
“Huệ Tiên, chúng ta đã là vợ chồng, vợ chồng là một thể, em có nơi nào buồn phiền, cứ nói cho ta biết”. Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển, trịnh trọng nói.
“Thật sự không có gì”. Đường Uyển hơi bất đắc dĩ nhìn Triệu Sĩ Trình, suy tư một chút, nàng quyết định để lộ cho Triệu Sĩ Trình biết một hai, nàng muốn hạnh phúc bình yên, mà đôi khi để có được hạnh phúc phải dùng một ít thủ đoạn nhỏ.
“Huệ Tiên ~”. Triệu Sĩ Trình vẻ mặt nài nỉ, tươi cười cổ vũ, cứ vậy nhìn Đường Uyển, chờ nàng nói thật với mình.
“Thực sự không phải chuyện gì ghê gớm”. Triệu Sĩ Trình kiên trì khiến Đường Uyển vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói. “Vừa rồi bà vú nói cho em nghe một chuyện, lòng em không thoải mái lắm”.
“Nói cái gì?”. Triệu Sĩ Trình nhíu mày, bà vú của Đường Uyển vốn che chở nàng, nhất định không phải nguyên nhân nàng phiền não, có lẽ bà ấy phát hiện điều gì đó thiếu thỏa đáng, cố ý lại nhắc nhở Đường Uyển, làm lòng nàng không thoải mái, vậy là ai đã làm chuyện gì khiến Đường Uyển buồn lòng?
“Bà vú khuyên em chọn mấy nha đầu thích hợp, dạy dỗ tốt rồi cho chàng thu phòng”. Đường Uyển nhìn thấy mặt Triệu Sĩ Trình lập tức đen lại, hiểu chàng mười phần phản cảm chuyện này, Đường Uyển nắm tay chàng trấn an. “Em từ chối thẳng thừng bà vú. Em không phải loại người hồ đồ, sẽ không vì vài lời đặt điều mà hành động ngốc nghếch tự tay cắm dằm vào tim, làm chàng khổ sở còn thương tổn tình cảm của chúng ta trong lúc chúng ta tân hôn vui vẻ”.
Đường Uyển nói, sắc mặt của Triệu Sĩ Trình dần tốt lên, nhưng chàng vẫn không bỏ qua ý tứ Đường Uyển nhắn nhủ, nhíu mày hỏi. “Lời đặt điều nào?”.
“Là người ta đồn dì định tặng em họ cho chàng làm thiếp”. Đường Uyển cười khổ. “Bà vú nghe gió như nghe bão, lo lắng nếu chuyện đó thật xảy ra thì sau này em khó sống nên khuyên em rộng lượng chút, chuẩn bị mấy nha đầu thích hợp cho chàng thu phòng, miễn đến lúc đó… Tử Quy, chàng đừng trách bà vú”.
“Ta trách bà ấy làm gì”. Triệu Sĩ Trình cười cười, có điều trong bụng âm thầm ngẫm nghĩ, chàng biết từ lâu là tiểu Lý phu nhân có tâm tư đưa con gái cho chàng làm thiếp nhưng chưa bao giờ để tâm, Lý phu nhân không gật đầu, mà chàng tuyệt đối cũng không bao giờ đồng ý chuyện vớ vẩn đó. Tuy nhiên chàng muốn biết làm sao Dương ma ma biết chuyện này, còn tiết lộ cho Đường Uyển. Chàng nghĩ nghĩ, nhìn Đường Uyển, nói. “Sao bà vú nghe được tin đồn này? Là ai nói cho bà ấy biết?”.
“Em không biết bà vú nghe ở đâu, em hỏi thế nào cũng không chịu nói, chỉ bảo tin tức tuyệt đối tin cậy được”. Đường Uyển nghĩ nghĩ rốt cuộc vẫn giấu đi Điền ma ma, không phải nàng ngại bà ta, nàng chỉ không muốn ra mặt chống đối Điền ma ma. Tuy nói nàng là chủ tử, Điền ma ma chỉ là người hầu, nhưng người hầu cũng có ba bảy loại, bà ta là ma ma đắc lực bên người Lý phu nhân, rất được tín nhiệm, chồng bà ta lại là quản gia, Điền ma ma – không thể nghi ngờ – chính là người hầu có thân phận cao nhất trong các người hầu. Bản thân mặc dù không sợ bà ta, nhưng con dâu vừa vào cửa liền ầm ĩ với ma ma quản sự của mẹ chồng thật không phải chuyện khiến người ta khoái trá, Đường Uyển sẽ không làm lỗi.
Tin tức tuyệt đối tin cậy được? Triệu Sĩ Trình nghe xong hừ lạnh một tiếng, nhưng nhìn thấy Đường Uyển mỏi mệt, chàng không tiếp tục truy vấn, dù Đường Uyển không biết thật hay biết mà không muốn đắc tội người nào, truy vấn chẳng lợi ích gì.
Chàng cười an ủi Đường Uyển, nói. “Đám người hầu hễ nhàn rỗi vô sự là thích nói huyên thuyên, nhất là huyên thuyên về chủ nhân, em đừng để bụng, tổ thêm chuyện phiền lòng”.
Tuy an ủi Đường Uyển như vậy, Triệu Sĩ Trình vẫn rất để ý người nọ rốt cuộc là ai, cân nhắc xem ai nói với Dương ma ma, tâm tư của tiểu Lý phu nhân không phải ai cũng biết, người có thể khiến Dương ma ma tin tưởng nhất định rất có thể diện trong nhà, nhưng là ai? Bên người chàng chỉ có vài nha hoàn, lại không cùng đẳng cấp với Dương ma ma, bọn họ cũng không có khả năng biết việc đó, hẳn không phải bọn họ. Vậy hiềm nghi lớn nhất là người hầu bên cạnh mẹ, xem ra nên nhắc mẹ một chút, để mẹ dạy dỗ người bên cạnh biết quy củ, đừng nuôi lá gan càng lúc càng phình to.
“Em biết”. Đường Uyển gật đầu, sau đó thành thật. “Nhưng mà trong lòng em rất khó chịu, Tử Quy, nếu dì có tâm tư và tính toán như vậy, thật sự đưa em họ đến cửa, chàng sẽ làm sao?”.
“Dì có ý định đó không phải ngày một ngày hai, đừng để ý tới. Hơn nữa, dì muốn làm thế nào là chuyện của dì, ta tuyệt đối không đồng ý nhận em họ vào cửa, mẹ cũng sẽ không. Em đó, yên tâm một trăm lần đi”. Triệu Sĩ Trình lập tức cam đoan với Đường Uyển, chàng không muốn Đường Uyển hiểu lầm.
“Tử Quy đã nói vậy, đương nhiên em yên tâm”. Đường Uyển nở nụ cười, sau đó lại thở dài một hơi. “Em thật không hiểu vì sao dì lại như vậy nữa, nỡ lòng cho con gái đi làm thiếp, dì không biết là làm thiếp thì sống chết đều nằm trong tay người khác sao?”.
“Dì có gì để tiếc chứ, dù sao cũng không phải con ruột do mình sinh ra”. Triệu Sĩ Trình một câu nói toạc hết ảo diệu bên trong, tiểu Lý phu nhân không phải không thương con gái, chẳng qua là không thương con gái không phải bà ta sinh ra thôi.
“Thì ra là vậy, khó trách…”. Đường Uyển lắc đầu, con không phải mình sinh thì không đau lòng, xem bọn họ là cái đinh trong mắt muốn nhổ ra, nhưng nếu nhổ ra lại đổ được vào nhà họ Triệu vừa có lợi cho bản thân vừa được người khác khen là thiện lương hiền lành, kiếm cho con gái thứ xuất một tấm chồng trong sạch.
“Cho nên, em càng yên tâm nhé, ta không cần nói mẹ cũng cự tuyệt dì”. Triệu Sĩ Trình cho Đường Uyển thêm một liều thuốc an thần.
“Em biết rồi”. Đường Uyển cười. “Sau này nhất định em sẽ không tin những lời nhàn ngôn toái ngữ này nữa, càng không để nó ảnh hưởng đến tâm tình của mình, chàng cũng yên tâm đi”.
“Vậy là tốt rồi”. Triệu Sĩ Trình gật đầu, Hồng Trù tiến vào bẩm báo nước ấm đã chuẩn bị xong, Triệu Sĩ Trình tỏ vẻ bản thân đã biết, nói thêm vài câu với Đường Uyển, chọc cho nàng cười rộ lên tạm thời quên mất phiền não xong mới đi tắm.