“Phu nhân, phu nhân thật sự muốn cho thiếu phu nhân quản gia?”. Đường Uyển hầu hạ Lý phu nhân ăn sáng, lại cùng đi dạo trong hoa viên một lúc mới rời đi, nàng vừa đi, Điền ma ma liền ngập ngừng hỏi.
Bà ta biết vừa rồi Lý phu nhân nói câu đó là có ý cảnh cáo, cũng biết hiện tại hỏi câu này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến mình, nhưng La ma ma đang quản lý phòng may vá có quan hệ đặc biệt với bà ta, con gái của La ma ma gả cho con trai bà ta, nếu không hỏi gì thì La ma ma không gặng, con dâu bà ta cũng hỏi cho bằng được.
“Đúng”. Lý phu nhân gật gù, ngày dần tiến trưa, thời tiết có chút nóng bức, bà chậm rãi thong thả bước vào đình, nhận thức ăn cho cá nha hoàn đưa lên, thích ý dựa vào lan can cho cá ăn.
“Phu nhân, có phải vội quá rồi không?”. Thấy Lý phu nhân bình tĩnh, lá gan của Điền ma ma lớn hơn chút, bà ta vừa cẩn thận quan sát nét mặt Lý phu nhân, vừa nói. “Thiếu phu nhân vừa mới vào cửa, chưa quen thuộc người hầu trong nhà, chờ thiếu phu nhân quen thuộc lại cho thiếu phu nhân quản gia cũng chưa muộn, hơn nữa thiếu phu nhân và thiếu gia đang tân hôn, nếu đặt hết tinh lực vào chuyện quản gia mà vắng vẻ thiếu gia, thiếu gia sẽ giận”.
Lý phu nhân liếc mắt qua Điền ma ma, Điền ma ma từ khi mười một mười hai tuổi đã hầu hạ bên cạnh bà, đương nhiên nhìn ra bất mãn trong ánh mắt Lý phu nhân, tim bà ta đột ngột đánh thót, chưa kịp nói gì Lý phu nhân đã mở miệng. “Muốn sớm sớm dung nhập gia đình này, quản gia là sự lựa chọn không tồi, Huệ Tiên hiểu đạo lý đó, nếu không con bé tuyệt không chủ động nói muốn chia sẻ việc nhà với ta, ta cũng tin tưởng khả năng của con bé”.
“Phu nhân nói phải”. Tim của Điền ma ma vẫn đập bình bịch liên hồi, nhất thời không dám nói thêm gì nữa.
“Ta biết, tuy Huệ Tiên và Đại lang đã thành thân, đã là thiếu phu nhân nhà họ Triệu, nhưng không phải ai cũng biết mà tôn trọng con bé, có vài người đang ngầm khinh rẻ con bé là thân tái giá, lại có vài người đồn đãi nó không sinh con được, thậm chí có cả người đã vội vàng đến cho nó thêm ngột ngạt”. Nói đoạn, Lý phu nhân liếc Điền ma ma, lòng bàn chân bà ta như nhũn ra, nếu không ráng gắng gượng đã xấu mặt tại chỗ. Lý phu nhân làm bộ không thấy gì, vẫn bình thường nói tiếp. “Để con bé quản gia sớm cũng cho những người đó hiểu được trong bụng là không riêng gì Đại lang, mẹ chồng là ta cũng yêu quý nó, lời không nên nói cũng chậm rãi biến mất”.
“Mặc kệ thiếu phu nhân trước kia thế nào, đồn đãi ra sao, thiếu phu nhân chung quy là thê tử của thiếu gia, là chủ nhân của chúng nô tỳ, không ai dám đui mù cho thiếu phu nhân thêm phiền lòng”. Điền ma ma cười cứng ngắc, bà ta âm thầm tính toán trong lòng, là bản thân làm việc không kín đáo bị Lý phu nhân phát hiện, hay Dương ma ma hoặc Đường Uyển nói gì với Lý phu nhân? Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta cảm thấy vẫn là mình làm việc sơ suất sinh ra vấn đề, phải biết rằng ban nãy Đường Uyển chưa từng một mình nói nửa câu với Lý phu nhân.
“Vậy thì tốt”. Lý phu nhân gật đầu, phân phó. “Bà bình thường tỉnh táo chút, lưu ý nhiều hơn, nếu gặp gỡ loại người đui mù đó, đừng nói nhiều, trực tiếp đánh cho mấy gậy, gọi người bên môi giới đến bán ra ngoài”.
“Dạ”. Điền ma ma hết hồn, run rẩy đáp. Chân bà ta giờ mềm nhũn, tim đập điên cuồng, đầu cũng cúi gầm xuống, sợ Lý phu nhân nhìn ra khác lạ.
“Ta không quan tâm trước kia Huệ Tiên thế nào, cũng bỏ qua lúc đầu ta không thích con bé làm con dâu, ta chỉ biết giờ con bé đã là một phần của nhà họ Triệu, là thê tử yêu quý của Đại lang, để con bé dung nhập được vào nhà này, cũng để Đại lang vui mừng, ta chẳng những tiếp nhận con bé, cố hết sức tốt với nó, cũng sẽ không cho phép bất kì kẻ nào khinh rẻ nó”. Lý phu nhân là yêu con vô cùng, chỉ cần con trai bà thích, dù bà có không thích cũng cố gắng học thích.
“Ý của phu nhân nô tỳ hiểu, nô tỳ sẽ thông báo cho tất cả mọi người biết”. Điền ma ma gật đầu như đảo tỏi, bà ta biết Lý phu nhân nể tình bà ta hầu hạ nhiều năm đã chừa mặt mũi cho bà ta lắm rồi, nếu không Lý phu nhân sẽ không cảnh cáo như thế, mà đã dùng bà ta làm ví dụ, giết gà dọa khỉ cảnh cáo những người khác.
“Ừm”. Lý phu nhân quả thật biết Điền ma ma để lộ cho Dương ma ma biết tiểu Lý phu nhân muốn đưa con gái đi làm thiếp cho Triệu Sĩ Trình, đúng như Điền ma ma đoán, Lý phu nhân là tự mình nhận biết, tuy bà không hỏi đến chuyện nhà hằng ngày, không thích nhốt mình trong mớ công việc lặt vặt, nhưng trong nhà xảy ra chuyện gì không bao giờ có thể gạt được bà.
Điền ma ma cẩn thận mồm miệng, không dám nói gì khiến Lý phu nhân mất hứng, im lặng đứng bên nhìn Lý phu nhân cho cá ăn, có điều bà ta không nói gì không có nghĩa Lý phu nhân sẽ buông tha bà ta, Lý phu nhân vừa cho cá ăn, vừa thản nhiên nói. “Tam nha đầu nhà bà năm nay mười bốn rồi phải không?”.
“Dạ, phu nhân”. Điền ma ma lại bắt đầu run sợ, trong các ma ma quản sự nhà họ Triệu bà ta có nhiều con nhất, hai con trai ba con gái, được cưng chiều nhất là con trai út, nhưng thông minh nhất là con gái thứ ba. Tam nha đầu không chỉ thông minh, bộ dạng cũng xinh xắn, đương nhiên, tham vọng cũng lớn nhất, từ khi còn nhỏ đã luôn nghĩ làm chủ nhân, muốn sống sung sướng như chủ nhân, Điền ma ma ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng ngầm đồng ý, chính vì thế bà ta mới bóng gió với Dương ma ma, ám chỉ Dương ma ma nên khuyên Đường Uyển chọn nha đầu thông phòng cho Triệu Sĩ Trình.
Điền ma ma cứ chắc mẩm Đường Uyển sẽ nghe lời Dương ma ma, chỉ cần nàng có động tĩnh bà ta sẽ nghĩ biện pháp đưa con gái bà ta qua, con gái bà ta mà thành thông phòng hoặc thiếp thất của Triệu Sĩ Trình thì xem như ván đã đóng thuyền.
Điền ma ma không trông cậy con gái bà ta có thể được sủng ái, tình cảm của Triệu Sĩ Trình dành cho Đường Uyển người khác có thể không biết chứ những người hầu hạ thân cận bên Lý phu nhân như bà rất rõ, có điều Điền ma ma vẫn tin tưởng vững chắc chỉ cần con gái bà ta được thông phòng nhất định sẽ có tin mừng trong thời gian ngắn nhất, Tam nha đầu sinh con cho nhà họ Triệu thì cả đời này vinh hoa phú quý không xa nữa.
Ai ngờ ý định mới manh nha đã bị Lý phu nhân phát hiện, càng khó ngờ bản thân chưa quên ý định này, Lý phu nhân đã nhắc đến Tam nha đầu.
“Nha đầu mười bốn tuổi, nên tìm nhà chồng”. Lý phu nhân hờ hững. “Mặc kệ là con gái nhà ai, lớn rồi không thể ở nhà mãi, chậm đến trễ đi cẩn thận lỡ cả đời”.
“Nó là con gái nhỏ nhất nhà, nuông chiều sinh hư, nghĩ ở lâu thêm hai năm, chờ nó lớn hơn chút rồi tìm người gả cho”. Điền ma ma cười méo xệch, trong lòng biết nên tìm nhà chồng cho con, ôi chao ơi, tâm cao khí ngạo như nó, lại không chịu được khổ, nên tìm dạng người gì cho nó đây?
Ngoại trừ Triệu Sĩ Trình, Điền ma ma đúng là không nỡ để con gái đi làm thông phòng nha đầu cho người ta, cho dù làm thiếp cũng không nỡ. Tuy rằng làm thiếp hay thông phòng thì cũng như người hầu, sống chết đều do chủ nhân quyết định, nhưng thông phòng vẫn là nha hoàn, làm tốt sẽ không bị chủ nhân chán ghét vứt bỏ. Làm thiếp lại khác, không có bản lĩnh bám trụ sẽ bị người khác đạp xuống, làm tốt lại là cái đinh trong mắt của nữ chủ nhân, chỉ cần một lỗi nhỏ sẽ có thể bị đánh chết hoặc bán ra ngoài. Ở nhà họ Triệu, bà ta quan hệ rộng, chiếu ứng được, dù con gái bà ta không được sủng cũng sống thoải mái an nhàn, nhưng đến nhà khác, có thể bị ăn đến xương cốt không còn.
“Lòng dạ cao đến đâu cũng phải xem có mệnh hưởng hay không”. Lý phu nhân nói một câu thấm thía, sau đó căn dặn. “Bà đừng chậm trễ, tìm nhà nào cho nó đi, tìm quản sự trẻ tuổi hoặc gã sai vặt nào lanh lẹ trong phủ chúng ta cũng được, ta thưởng cho nó một bộ trang sức làm đồ cưới, nếu tìm người bên ngoài, ta trả lại khế bán mình cho nó, để nó đứng thẳng lưng làm người”.
“Tạ ơn ân điển của phu nhân”. Điền ma ma đáp lời, lại hơi chần chừ. “Nhưng nhất thời chưa tìm được ai thích hợp, nô tỳ về bàn lại với cha bọn nhỏ đã, xem ông ấy có ý tứ gì, sau lại tìm”.
“Ta thật ra có mấy người muốn thành thân để chọn ở đây, nếu các người tìm không thấy hợp ý, ta sẽ làm chủ cho”. Lý phu nhân biết trong lòng Điền ma ma còn tồn chút hy vọng may mắn, nhưng nếu bà đã lật hết lá mặt lá trái ra sẽ không để bọn họ còn tí hy vọng nào, không mau mau gả nha đầu đó ra ngoài ai biết sẽ nháo ra chuyện gì. Bà không muốn đến cuối cùng con trai con dâu lại oán bà.
“Phu nhân cũng biết nô tỳ là người thiếu chủ ý, nhưng cha bọn nhỏ lại khác, nô tỳ nghĩ ông ấy nhất định có thể tìm được người thích hợp gả Tam nha đầu ra ngoài. Cuối cùng vẫn không được lại đến cầu phu nhân”. Điền ma ma hoảng. bà ta biết việc con gái phải lập gia đình là lửa sém lông mày rồi, nếu vẫn kéo dài, Lý phu nhân rất có khả năng sẽ trực tiếp chỉ định người, người tốt không nói, có mình chiếu ứng nó sống cũng không quá gian nan, nhưng nếu là thứ nồi mẻ sứt quai gì thì… Điền ma ma rùng mình, chỉ sợ đời con gái bà ta cũng bị hủy.
“Vợ chồng các người cứ bàn bạc đi”. Lý phu nhân đâu có sốt ruột, cho dù sốt ruột nhất thời cũng chẳng làm được gì, bà gật gù, chuyện này có trì hoãn đến đâu đi nữa thì bà cũng đã tỏ rõ thái độ, chỉ xem Điền ma ma làm thế nào. Đương nhiên, bà mong Điền ma ma thức thời chút, đừng làm gì mờ ám sau lưng, xem như niệm tình cảm chủ tớ bao lâu, nhưng nếu Điền ma ma đánh cuộc muốn giành giật phú quý cho con gái, bà sẽ không thèm nể mặt, tiên hạ thủ vi cường trực tiếp đoạn tuyệt ý định đó trước khi bọn họ kịp làm bất kì điều gì.
“Dạ”. Điền ma ma không dám nói gì cho bản thân lối thoát nữa, bà ta biết nói thêm chỉ tổ làm Lý phu nhân tức giận, không chừng vài ngày sau lập tức chỉ định hôn sự cho con gái bà ta.
“Còn chuyện phòng may vá, sáng mai bà qua đó nói trước cho bọn họ, để bọn họ chỉnh chu chuẩn bị tốt giao tiếp với thiếu phu nhân”. Lý phu nhân cho Điền ma ma thêm một nan đề.
Bắt bản thân đi nói cho thông gia biết? Điền ma ma miệng đắng như ăn tim sen, nhưng đã bị rút hết dũng khí mở miệng, đành gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã lĩnh mệnh…
“Huệ Tiên, sau này không cần sáng sớm tới đây thỉnh an đâu”. Lý phu nhân nói với Đường Uyển, nàng đang vắt khăn cho Lý phu nhân rửa mặt, hôm nay là ngày thứ tư sau khi thành thân, Đường Uyển sớm nào cũng tới đây hầu hạ bà rời giường thay quần áo.
Đường Uyển có lòng như thế, bà thật vui mừng, nhưng bà không cho rằng đây là việc Đường Uyển nên làm, bà cười. “Tuổi các con bây giờ đúng là lúc tham ngủ, có thể ngủ nhiều thì cứ ngủ nhiều một chút, tục ngữ nói : ăn năm cân thịt không bằng ngủ năm canh giờ, ngủ đủ giấc tốt hơn mọi thứ”.
“Mẹ, con dâu vốn nên hầu hạ mẹ”. Lý phu nhân nói vậy, Đường Uyển thật thoải mái trong lòng, cũng thật vui vẻ, nhưng nàng không dám nhận lời ngay, chỉ ngoan ngoãn đáp lại.
“Không có gì nên hay không nên cả”. Lý phu nhân mỉm cười, nhận lấy khăn lau mặt, nhìn Đường Uyển chăm chú, nói. “Khi mẹ vừa gả vào nhà, bà nội của Tử Quy, tức là mẹ chồng của mẹ cũng đối xử với mẹ như thế, bà chưa bao giờ bắt mẹ tuân theo quy củ gì, bà nói sống tốt mới là quan trọng, quy củ gì cũng không quan trọng bằng. Mẹ không biết mẹ chồng nhà người ta đối xử với con dâu như thế nào, mẹ chỉ biết đối xử với con như bà nội đã đối xử với mẹ năm đó. Bà nội là mẹ chồng tốt nhất, học bà nội luôn luôn đúng”.
Nói đến mẹ chồng quá cố, mặt Lý phu nhân trông hơi ảm đạm, bà thở dài một hơi. “Nếu bà nội còn sống, nhất định rất quý con”.
Đường Uyển chưa từng nghe Lý phu nhân nhắc tới bà nội, chỉ mơ hồ nhớ rõ, bà nội vì nước mà mất vào khoảng thời gian khó khăn nhất ở Tĩnh Khang, lúc ấy Triệu Sĩ Trình còn nằm trong tã lót, không nhớ gì về bà nội, tự nhiên cũng sẽ không kể cho nàng.
“Mẹ và bà nội nhất định ở chung rất hòa hợp”. Nhìn Lý phu nhân vì nhớ chuyện cũ mà buồn rầu, Đường Uyển thầm nghĩ như vậy, nàng từng nghe cha mẹ kể về khoảng thời gian khó khăn ở Tĩnh Khang, một đại nạn khủng khiếp, đối với hoàng thất, quan lại hay dân đen bình thường mà nói đó là quãng thời gian thống khổ nhất, ông bà nội của Đường Uyển cũng mất ở đại nạn đó, mỗi lần Đường Hoành nhắc lại đều rơi lệ.
“Đúng vậy”. Lý phu nhân nhớ lại. “Bà nội của Tử Quy và mẹ của mẹ vốn là bạn thân khuê mật, bà nội nhìn mẹ lớn lên, cho nên khi mẹ gả vào, trong lòng tràn đầy là khát khao hạnh phúc tương lai, một chút lo lắng cũng không có. Mẹ gả đến nhà họ Triệu khi mới mười sáu tuổi, nhà bình thường đều hận không thể có cháu ôm ngay. Nhưng bà nội chỉ nói mẹ còn nhỏ, sinh con sẽ chịu rất nhiều đau đớn, nhắc mẹ cứ từ từ. Khi mẹ sinh Tử Quy, sinh khó, là bà nội nắm tay khuyến khích mẹ, cùng mẹ nhịn xuống… Bây giờ mẹ vẫn còn nhớ rõ nụ cười hiền hòa của bà nội Tử Quy”.
“Có được bậc trưởng bối như bà nội, là phúc của mẹ, cũng là phúc của Huệ Tiên”. Đường Uyển nói câu này là thật lòng thật dạ, bà nội quá cố có ảnh hưởng vô cùng lớn đến Lý phu nhân, ít nhất điều đó khiến nàng cảm thấy bà nội là mẹ chồng rất tốt với con dâu.
“Đúng vậy”. Lý phu nhân nở nụ cười, sau đó nhìn Đường Uyển. “Bà nội năm đó là tài nữ nổi tiếng phủ Khai Phong, thơ của bà truyền lưu rộng khắp, tranh vẽ của bà cũng tuyệt vời. Trong nhà vẫn giữ những bức họa bà tâm đắc nhất, khi nào rảnh rỗi chúng ta lấy ra thưởng thức”.
“Dạ”. Đường Uyển gật đầu, những lời này kiếp trước Lý phu nhân chưa bao giờ nói với nàng, có lẽ vì khi gả nàng vốn không tình nguyện, Lý phu nhân biết lòng nàng không ở, liền giữ khoảng cách. Có điều dù Lý phu nhân lãnh đạm với nàng, nhưng chưa bao giờ làm khó dễ nàng.
Kiếp này, Đường Uyển cố gắng làm cô con dâu hiền trong mắt Lý phu nhân, nàng muốn sống hạnh phúc bên Triệu Sĩ Trình, tất nhiên muốn hòa hợp với Lý phu nhân, để Triệu Sĩ Trình không mắc phải phải tình huống khó xử bị kẹp giữa hai người phụ nữ. Hiện tại, nàng còn chưa cố gắng biểu hiện, Lý phu nhân đã tỏ thiện ý lớn nhất, Đường Uyển hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại cẩn thận lại cảm thấy tình lý bên trong — nếu như Lý phu nhân không thông tình đạt lý, Triệu Sĩ Trình dù thích nàng đến mấy, Lý phu nhân mãi mãi không đồng ý, bọn họ nhất định chỉ có thể bỏ lỡ.
“Mẹ nhớ từng đọc được một bài thơ của Huệ Tiên.
Ca thanh phi lạc họa lương trần,
Tiếng ca lạc giữa chống hồng trần,
Vũ bãi hương phong quyển tú nhân,
Điệu múa chấm dứt còn vấn vương người trông,
Canh dục lũ thành ky thượng hận,
Thời gian như sợi tơ cuốn quít qua đi thành nỗi hận
Tôn tiền hốt hữu đoạn tràng nhân.
Bình rượu bất chợt cay xé lòng người”.
Lý phu nhân thuận miệng ngâm một bài thơ nổi tiếng trước đây của Đường Uyển, sau đó cười. “Lúc đó đọc bài thơ này, mẹ ghi tạc cảm khái, cô gái viết ra được bài thơ ấy không biết thanh khiết thông minh biết bao nhiêu, thật không ngờ tài nữ ngày nào lại trở thành con dâu của mẹ. Huệ Tiên, mẹ vẫn đang chờ những bài thơ mới của con đó”.
“Mẹ, Huệ Tiên đã bỏ thi từ ca phú”. Đường Uyển khẽ lắc đầu, thấy Lý phu nhân tròn mắt kinh ngạc, nàng nói. “Cầm kì thi họa tửu hoa vốn là trọng tâm trong cuộc sống của Huệ Tiên, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Huệ Tiên hiểu ra, củi gạo dầu muối tương dấm trà mới là quan trọng nhất trong cuộc sống. So với lãng phí thời gian tại chốn phong hoa tuyết nguyệt, không bằng bình thản kiên định giúp đỡ mẹ quản lý việc nhà”.
“Huệ Tiên là chịu đả kích quá lớn, nên đi từ cực đoan này đến cực đoan khác”. Đường Uyển vừa dứt lời, Lý phu nhân cũng hiểu nguyên nhân, bà lắc đầu. “Huệ Tiên, con là cô gái trong sáng hiểu biết, con hẳn là hiểu câu ‘nữ tử vô tài là phúc’ là hoàn toàn vô lý. Không có tài hoa, dù đẹp mấy đi nữa vẫn là mỹ nhân đầu gỗ mà thôi. Huống chi, dung nhan mỹ miều rồi cũng đến ngày già đi, tài hoa ngược lại, qua năm tháng càng tích tụ như trầm tích, càng lúc càng nhiều, người con gái có tài giống như rượu vậy, càng ủ càng thơm, có được sức hấp dẫn độc nhất vô nhị, cũng biết thưởng thức cuộc sống muôn màu”.
Đường Uyển hơi sững sờ nhìn Lý phu nhân, sau khi sống lại nàng vẫn một mực phủ nhận bản thân mình, luôn cảm thấy nguyên nhân khiến nàng bị nỗi buồn rầu vây hãm ngoại trừ nhìn nhầm người ra chính là quá đắm chìm trong cầm kì thi họa, Đường phu nhân ghét nhất ở nàng không phải là điểm này sao? Sao đến lượt Lý phu nhân lại hoàn toàn ngược lại?
“Quả thật, củi gạo dầu dấm mới là cuộc sống, nhưng nếu cuộc sống chỉ toàn củi gạo dầu dấm lại là tai nạn… À, mẹ nói vậy có chút bất công, phải nói là đối với cuộc sống ở gia đình chúng ta mà nói, chỉ toàn củi gạo dầu dấm mới là tai nạn”. Lý phu nhân thấy Đường Uyển sững sờ, chỉ cười. “Con ngẫm lại, Tử Quy lôi kéo muốn vẽ mi cho con, con lại nghĩ đến việc nấu cơm, Tử Quy muốn cùng đi ngắm hoa, con lại nghĩ trồng hoa tốn bao nhiêu bạc, ngâm thơ đối đáp dưới trăng con chỉ nghĩ sớm mai còn có công việc… Một lần hai lần còn tạm, nếu lần nào cũng vậy, Tử Quy sẽ lạnh tâm, một hồi tình cảm vợ chồng cũng lãnh đạm. Huệ Tiên, vợ chồng trân trọng nhau cử án tề mi là một loại cuộc sống, kính nhau như thuở ban đầu cũng là một loại cuộc sống, nhưng mẹ muốn nhất vẫn là vợ chồng hòa hợp cầm sắt hòa minh”.
“Mẹ không lo lắng con như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Tử Quy sao?”. Đường Uyển nhìn lên Lý phu nhân, cuộc sống vẽ mi ngắm hoa ngâm thơ dưới trăng như lời Lý phu nhân vốn là cuộc sống nàng khao khát hướng tới, mà hiện tại cũng là giấc mộng xa xôi nhất. Nàng cứ ngỡ bản thân đã quên, nhưng khi Lý phu nhân vừa nhắc tới, chúng lại rục rịch nẩy mầm, nàng biết, nàng chưa bao giờ quên, chỉ là chôn nó thật sâu dưới đáy lòng, sau đó cương quyết nhắc nhở bản thân đó là sai lầm, nếu không niêm phong nó bản thân sẽ lại rơi vào bi kịch kiếp trước. Có điều, bây giờ, Lý phu nhân lại nhắc nhở nàng suy nghĩ của nàng là sai lầm, suy nghĩ trước kia mới là đúng.
“Tiền đồ? Nhà như nhà chúng ta, cần thiết đặt nặng tiền đồ của Tử Quy sao? Chẳng lẽ bắt nó đi thi Trạng nguyên?”. Lý phu nhân bật cười. “Tử Quy là con cháu hoàng tộc, tính tình không ngang ngược kiêu ngạo, không gây thị phi, mẹ đã vừa lòng lắm rồi, huống hồ nó còn khiêm tốn hữu lễ, thi thư cũng thông đạt, mẹ còn cầu gì? Bây giờ a, mẹ chỉ hy vọng vợ chồng son hai đứa ân ân ái ái, hòa thuận mà sống, những thứ khác không cần. Đương nhiên, nếu hai đứa sớm cho mẹ bồng cháu, mọi sự càng tuyệt vời”.
Nàng đúng là hồ đồ, sao lại đánh đồng Tử Quy với Lục Du? Hai người bọn họ căn bản không thể so sánh — Đường Uyển rất muốn gõ vào đầu mình một cái, nhưng lại ngượng ngùng.
“Nhưng con dâu vẫn muốn gánh vác bớt công việc trong nhà cho mẹ…”. Đường Uyển chưa nói hết, vì nàng bỗng cảm thấy câu này không thỏa đáng, Hồ phu nhân từng nói, không phải mẹ chồng nào cũng muốn con dâu có khả năng, có tài cán gánh lấy công việc quản gia, một vài bà mẹ chồng thích chưởng quản quyền cao trong nhà, không ưa con dâu “đoạt quyền”.
“Mẹ biết hơn một năm nay con vẫn theo bà thông gia học quản gia, sao, chờ không kịp muốn khoe với mẹ thành tích một năm qua phải không?”. Nhìn ra Đường Uyển bối rối, Lý phu nhân vui đùa. “Huệ Tiên có tâm giúp mẹ, cũng tốt, con về lựa ra một nha hoàn và một ma ma đắc lực bên người đưa qua, để mẹ xem xem nên cho bọn họ tiếp quản chuyện gì là được”.
Đường Uyển khó hiểu, vì sao nói nàng hỗ trợ nhưng lại chỉ chọn hai người đắc lực ra?
“Nhà chúng ta không giống nhà người ta, trong nhà ít người, bình thường mẹ cũng rất lười, không phải ngày nào cũng hỏi việc nhà”. Lý phu nhân nhìn Đường Uyển, bà biết có nhà nữ chủ nhân không phải mỗi ngày đều hỏi han từng thứ một, nhà họ Triệu cũng vậy, bà cười. “Hơn nữa trong nhà các ma ma quản sự rất nhiều, thông thường đầu tháng giữa tháng mẹ căn dặn phân phó chút ít, để bọn họ tự gánh vác công việc là được. Con muốn giúp đỡ chỉ cần tìm nha hoàn ma ma cho hai người đi quản, con cũng như mẹ, chỉ cần đầu tháng giữa tháng kiểm tra lại là xong, đừng nhốt mình vào mớ công việc nhà”.
Đơn giản vậy thôi? Đường Uyển thật kinh ngạc, xem ra việc quản gia là tùy vào mỗi người mỗi nhà, theo cách Lý phu nhân làm thì đúng là mình rảnh rỗi rất nhiều, thật sự có thể thả lỏng một chút, không cần cả ngày bị củi gạo dầu dấm vây quanh.
“Mẹ thấy cứ vậy đi, Huệ Tiên trước chọn ra người thích hợp đi quản công việc may vá, mẹ sẽ an bài cho bọn họ bàn giao”. Lý phu nhân là tuýp người nói là làm ngay, nếu hôm nay nhắc tới chuyện này, cứ quyết định luôn.
“Mẹ, con vừa vào nhà, việc này cứ từ từ tính”. Đường Uyển bị dọa nhảy dựng, không phải nàng luống cuống, mà là vừa tiến vào nhà người ta đã cướp quyền quản sự, có vẻ không tốt lắm.
“Cũng vì con vừa gả vào, mẹ mới muốn cho con quản”. Lý phu nhân nói ẩn ý. “Trên đời này, loại người gió chiều nào xoay chiều ấy là nhiều nhất, con vừa vào cửa đã được quản gia, các ma ma có thói quen xem hướng gió sẽ cung kính với con hơn, càng dễ cho con dung nhập vào nhà chúng ta”.
Lời này thật đáng giá cân nhắc. Đường Uyển nhìn Lý phu nhân, trong lòng đoán xem là Triệu Sĩ Trình nói gì với bà, hay do chính bà phát hiện điều gì, muốn nhân cơ hội này tạo thanh thế cho mình, mặc kệ là lý do nào, Đường Uyển đều cảm kích trong lòng…