Cuộc sống của Đường Uyển trôi qua thật sự nhàn nhã.
Tuy rằng Lý phu nhân đã nói với nàng rằng không cần sáng sớm đến thỉnh an, càng không cần hầu hạ bà rời giường hay đi nghỉ, nhưng Đường Uyển vẫn lo lắng Lý phu nhân chẳng qua là nói mát ngoài mặt, nàng nghe mà không dám vâng theo, sáng sớm vẫn theo lệ qua hầu hạ Lý phu nhân tỉnh giấc. Lý phu nhân không nói gì thêm, vui vẻ cho nàng hầu hạ, Đường Uyển càng thêm khẳng định mình đoán đúng, mình không làm sai, ôi may là mình không sai.
Có điều, sáng sớm ngày thứ ba, Đường Uyển vừa đứng dậy rửa mặt sạch sẽ, chưa kịp ra khỏi cửa, Điền ma ma đã tới, dẫn theo lời Lý phu nhân dặn nàng nghỉ ngơi không cần qua hầu hạ. Đường Uyển ngẩn ra vì bất ngờ, làm cho Triệu Sĩ vốn cố gắng khuyên nàng không cần dậy sớm như vậy cười đến ho khan trên giường.
Đường Uyển tức giận trừng mắt liếc chàng một cái, lại nhìn bản thân đã thay quần áo cẩn thận, phẫn nộ dẫn nha hoàn ra cửa tản bộ, Triệu Sĩ Trình vội vàng rời giường, còn chưa rửa mặt chải đầu liền theo cùng nàng, Đường Uyển bị bộ dạng chật vật của Triệu Sĩ Trình chọc cười, lôi kéo chàng trở về phòng, ngày đó không hầu hạ Lý phu nhân nhưng thật ra tự mình hầu hạ Triệu Sĩ Trình rửa mặt chải đầu, Triệu Sĩ Trình vui hết chỗ nói, luôn miệng khen bản thân có phúc tìm được thê tử hiền lành.
Sớm ngày thứ tư, Đường Uyển tỉnh lại, đang do dự có nên rời giường không, Hồng Trù đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói Lý phu nhân đã sai người sang truyền lời dặn nàng nghỉ ngơi, không cần qua hầu hạ. Đường Uyển bật cười lên tiếng, Triệu Sĩ Trình bị đánh thức than thở hai tiếng, lăn qua ôm lấy nàng. Đường Uyển cũng yên tâm ôm chàng ngủ đến sắc trời sáng rõ. Lúc xuống giường rửa mặt chải đầu, nàng thật cảm thấy khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Biết Lý phu nhân là khoan dung thật chứ không phải dò nông sâu, Đường Uyển cũng thôi rối rắm vấn đề có nên đi hầu hạ Lý phu nhân hay không, trong lòng chẳng những thêm cung kính Lý phu nhân, còn thêm phần thân thiết.
Cứ thế bốn ngày trôi qua, Lý phu nhân gọi nàng đến, nói phòng may vá đã chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ nàng có thời gian là giao tiếp. Lý phu nhân vẫn đề nghị nàng chọn một nha hoàn ma ma nào nhanh nhẹn giữa những người hầu đi quản lý, nàng học theo Lý phu nhân đầu tháng giữa tháng hỏi đến một chút, xử lý những chuyện ma ma quản sự không thể tự quyết định là được rồi, đừng khiến bản thân bị gia sự vây quanh.
Đã có tiền lệ, Đường Uyển cũng không nghĩ Lý phu nhân nói khách khí, nàng thật sự cân nhắc. Suy nghĩ mãi, nàng cho Hồng Trù đi làm quản sự, về phần Dương ma ma, bà ấy cũng sắp rời khỏi.
Một ngày sau khi Đường Uyển về nhà mẹ đẻ, con dâu Dương ma ma tìm tới cửa, không biết đã nói gì với Dương ma ma nhưng ánh mắt Dương ma ma nhìn Đường Uyển sau đó có chút chần chờ, muốn nói lại thôi. Đường Uyển âm thầm quan sát, biết Hồ phu nhân đã bắt đầu an bài theo kế hoạch, nàng không nói gì, chờ hai ba lần sau mới mở miệng hỏi.
Dương ma ma kể rằng con dâu lại có bầu, hy vọng bà ấy qua chăm sóc, rồi nhìn Đường Uyển chờ mong, bà ấy nói Triệu Sĩ Trình đối xử rất tốt với ĐƯờng Uyển, Lý phu nhân cũng nhiều khoan dung, nàng ở nhà họ Triệu nhất định sống hạnh phúc, vân vân. Bà ấy còn nói rất nhiều, tuy không nói rằng mình muốn ra đi, nhưng cũng biểu đạt ý tứ như vậy. Đường Uyển không biết nên thở dài nhẹ nhõm hay thất vọng, có lẽ dù gì Dương ma ma cũng là vú nuôi của nàng, kiếp trước đến tận khi nàng chết bệnh bà ấy vẫn ở bên cạnh nàng, nàng cứ nghĩ Dương ma ma coi trọng nàng hơn hết thảy, nhưng hiện tại xem ra không hẳn như thế. Có điều, nàng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, giữ Dương ma ma bên người, cơ hội khiến người ngoài lợi dụng bà ấy thật sự nhiều lắm.
Ngày Dương ma ma ra đi, Hồ phu nhân tự mình dẫn đến một ma ma mới họ Nghiêm, lúc này Đường Uyển thận trọng, nàng không giao tất cả mọi sự cho Nghiêm ma ma xử lý, mà mời vú nuôi của Triệu Sĩ Trình là Doãn ma ma cùng nhau quản lý, như vậy vừa không lạnh nhạt người cũ bên cạnh Triệu Sĩ Trình, vừa không cho ai độc quyền, Hồ phu nhân mười phần tán thưởng cách làm của nàng.
Vài ngày bận rộn trôi qua, vội vã hoàn thành mọi việc xong, Đường Uyển bỗng nhiên phát hiện bản thân chẳng có việc gì để làm nữa, không cần sáng sớm tỉnh dậy hầu hạ cha mẹ chồng, công việc nhà cũng không cần hỏi đến mỗi ngày, không phải vùi bản thân vào mớ sổ sách, ngày trôi qua thanh nhàn thật sự nhưng cũng có chút nhàm chán.
Vì thế, dưới sự dẫn dắt thậm chí thúc giục của Triệu Sĩ Trình, Đường Uyển lại bắt đầu chạm vào cầm kì thi họa, tuy hơn một năm thậm chí thật ra là lâu hơn thế chưa đụng vào, mọi thứ không hề xa lạ, cầm lấy bút ngay lập tức có thể vẽ tranh viết chữ, thi từ cũng múa bút thành văn, tự nhiên như ăn như ngủ, điều này khiến Đường Uyển vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc nhanh chóng qua đi, Đường Uyển cũng liền thản nhiên – Nếu Lý phu nhân và Triệu Sĩ Trình đều ủng hộ mình sống như thế, bản thân việc gì phải ép buộc chính mình? Mình từng bất hạnh không phải vì mình yêu thích cầm kì thư họa, mà vì mình chưa gặp đúng người thôi.
Nghĩ thông suốt, Đường Uyển tuy chưa thể buông tay hết thảy ở kiếp trước, nhưng cũng học được hưởng thụ kiếp này, khi xử lý việc nhà nàng không hàm hồ, nên làm thế nào thì làm thế ấy, lúc không thể quyết định được, hoặc cảm thấy không thể giải quyết như khi còn ở nhà họ Đường, nàng sẽ thỉnh giáo Lý phu nhân, khiêm tốn nghe bà dạy bảo, khi rảnh rỗi không bị việc nhà quấn thân, nàng sẽ đàm thơ ngắm tranh với Triệu Sĩ Trình, mỗi ngày trôi qua càng lúc càng thoải mái, nụ cười trên môi càng lúc càng sáng rỡ, tình cảm giữa nàng và Triệu Sĩ Trình tăng mạnh, tình ý nồng đậm, người khác cũng có thể nhận ra.
Một buổi sáng, bên hồ sen nhà họ Triệu, Đường Uyển bố trí bàn dài, đốt trầm hương đánh đàn, bên kia Triệu Sĩ Trình cũng sắp xếp một chiếc bàn dài khác, bày biện giấy mực vẽ cảnh Đường Uyển đang đánh đàn. Vợ chồng Triệu Định Lân cũng nhàn nhã ngồi trong đình ăn trái cây cắn hạt dưa, thích ý uống trà. Cuộc sống như thế trước kia đừng nói hưởng thụ, ngay cả nghĩ Đường Uyển cũng chưa từng nghĩ tới.
“Mình nói thử xem Huệ Tiên đàn hết bao nhiêu khúc nhạc Tử Quy mới vẽ xong tranh?”. Triệu Định Lân nhấp ngụm trà, nhìn con trai con dâu vui vẻ, trên mặt phảng phất một tia hoài niệm. “Năm đó mình đánh hết một khúc, tôi cũng vẽ xong phân nửa bức tranh, hết ba khúc, tôi đã ghi tạc lại bộ dáng mình đánh đàn lên giấy”.
“Đó mà là vẽ tranh sao? Mình là vẽ xấu thì có”. Lý phu nhân liếc Triệu Định Lân một cái. “Tốc độ của mình đúng là nhanh thật, nhưng chờ mình vẽ xong, tôi lại nhìn cũng không biết tranh đó có phải vẽ tôi không nữa. Tử Quy của chúng ta tranh vẽ không tồi, tuy chẳng thể hoàn thành xong trong vòng ba khúc nhạc, nhưng tuyệt đối sẽ không vẽ một bức tranh khiến Huệ Tiên nhận không ra con bé nha”.
Nghe xong Lý phu nhân nửa trêu chọc nửa đả kích, Triệu Định Lân cũng không tức giận, ngược lại đúng lý hợp tình nói. “Đều nói hậu sinh khả úy, Tử Quy xuất sắc hơn tôi cũng là lẽ thường, không phải sao?”.
“Mình đúng là ~”. Lý phu nhân bị Triệu Định Lân chọc cười nắc nẻ, sau đó mắng yêu. “Người cả bó tuổi còn không biết khiêm tốn”.
“Tôi nói là thật chứ bộ”. Triệu Định Lân ra vẻ vô tội lắc lắc tay. “Nếu tôi không giỏi thì vì sao năm đó tôi vẽ mình không giống, mình lại bảo là giống vô cùng?”.
“Là giữ mặt mũi cho mình thôi, nếu không phải lo lắng mình xấu hổ, kể tội với cha mẹ vợ, tôi mới không nói một đằng nghĩ một nẻo đâu”. Lý phu nhân đương nhiên không nói bà chung tình với ông ấy từ khi còn bé, mà chỉ trêu ghẹo. “Ai chẳng biết cha mẹ tôi thích mình nhất, hận không thể đem về nhà nuôi… Chậc, nếu không vì mình là con cháu hoàng tộc, thật đúng là sẽ bị bọn họ bắt cóc về nuôi”.
Triệu Định Lân năm đó cũng là nhân vật nổi trội ở phủ Khai Phong, tài hoa không đặc biệt xuất chúng, nhưng tính cách sang sảng, thích làm việc trượng nghĩa vì lợi ích chung, trưởng bối thích, nữ tử ái mộ, ngay cả phái nam cũng nhiều phần thưởng thức chứ không phải ghen ghét.
“Ha ha…”. Triệu Định Lân phá lên cười to, sau đó tiếng cười nhỏ xuống, đắc ý thì thầm. “Phu nhân là đang ghen sao?”.
Lý phu nhân hờn dỗi ghim một miếng hoa quả, nhét vào miệng Triệu Định Lân, chặn cái miệng của ông lại, không cho ông nói những lời khiến người ta xấu hổ mà không giận được. Nhìn Triệu Sĩ Trình và Đường Uyển bên nhau hòa hợp không chê vào đâu được, bà nhẹ thở dài một hơi, Triệu Định Lân nuốt xuống miếng hoa quả, nhìn thoáng qua Lý phu nhân vừa có ý định mưu sát chồng bằng hoa quả, hỏi. “Đang êm đẹp thở dài cái gì?”.
“Không có gì”. Lý phu nhân lắc đầu, rồi lại nhịn không được nói. “Ôi chao, nếu Huệ Tiên có thể sớm chút có đứa nhỏ, liền càng hoàn mỹ”.
“Vẫn bị mấy lời đồn đãi ảnh hưởng sao?”. Triệu Định Lân hiểu rõ nhìn Lý phu nhân, ngoại trừ vợ chồng hai người trong đình ra, không có ai khác ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không nên bà mới có thể nói thật trong lòng ra.
“Nếu nói rằng không bị ảnh hưởng là giả, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ tận lực khoan dung, con bé là thê tử của Tử Quy, là người Tử Quy yêu quý, tôi không muốn vì tôi mà con trai chúng ta thống khổ”. Lý phu nhân lại thở dài, sau đó cười lấy lại tinh thần. “Hai đứa mới thành thân một tháng thôi mà, tôi lại lo lắng gì đâu không biết, thật là…”.
“Mình yên tâm đi, Tử Quy và Huệ Tiên sẽ không làm chúng ta thất vọng”. Triệu Định Lân cười tươi, ông không lo lắng nhiều như vậy, Đường Uyển thoạt nhìn là đứa biết nặng nhẹ, nếu xác định không thể sinh con có thể nạp cho chồng một thiếp, không cần canh cánh trong lòng.
“Ừm”. Lý phu nhân gật đầu, lại chuyển mắt nhìn đôi vợ chồng trẻ, Triệu Sĩ Trình buông bút, hiển nhiên đã vẽ xong tranh, Đường Uyển cũng cười buông tay khỏi đàn, đang định đứng dậy qua xem thử.
Nhưng không biết có phải vì ngày dần vào trưa, Đường Uyển lại phơi nắng một lúc hay vì sao, nàng vừa đứng dậy bước hai bước, thân mình liền lảo đảo không xong, nha hoàn bên cạnh nàng vội đỡ lấy, nàng té xỉu hôn mê bất tỉnh…
“Phu nhân, phu nhân thật sự muốn cho thiếu phu nhân quản gia?”. Đường Uyển hầu hạ Lý phu nhân ăn sáng, lại cùng đi dạo trong hoa viên một lúc mới rời đi, nàng vừa đi, Điền ma ma liền ngập ngừng hỏi.
Bà ta biết vừa rồi Lý phu nhân nói câu đó là có ý cảnh cáo, cũng biết hiện tại hỏi câu này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến mình, nhưng La ma ma đang quản lý phòng may vá có quan hệ đặc biệt với bà ta, con gái của La ma ma gả cho con trai bà ta, nếu không hỏi gì thì La ma ma không gặng, con dâu bà ta cũng hỏi cho bằng được.
“Đúng”. Lý phu nhân gật gù, ngày dần tiến trưa, thời tiết có chút nóng bức, bà chậm rãi thong thả bước vào đình, nhận thức ăn cho cá nha hoàn đưa lên, thích ý dựa vào lan can cho cá ăn.
“Phu nhân, có phải vội quá rồi không?”. Thấy Lý phu nhân bình tĩnh, lá gan của Điền ma ma lớn hơn chút, bà ta vừa cẩn thận quan sát nét mặt Lý phu nhân, vừa nói. “Thiếu phu nhân vừa mới vào cửa, chưa quen thuộc người hầu trong nhà, chờ thiếu phu nhân quen thuộc lại cho thiếu phu nhân quản gia cũng chưa muộn, hơn nữa thiếu phu nhân và thiếu gia đang tân hôn, nếu đặt hết tinh lực vào chuyện quản gia mà vắng vẻ thiếu gia, thiếu gia sẽ giận”.
Lý phu nhân liếc mắt qua Điền ma ma, Điền ma ma từ khi mười một mười hai tuổi đã hầu hạ bên cạnh bà, đương nhiên nhìn ra bất mãn trong ánh mắt Lý phu nhân, tim bà ta đột ngột đánh thót, chưa kịp nói gì Lý phu nhân đã mở miệng. “Muốn sớm sớm dung nhập gia đình này, quản gia là sự lựa chọn không tồi, Huệ Tiên hiểu đạo lý đó, nếu không con bé tuyệt không chủ động nói muốn chia sẻ việc nhà với ta, ta cũng tin tưởng khả năng của con bé”.
“Phu nhân nói phải”. Tim của Điền ma ma vẫn đập bình bịch liên hồi, nhất thời không dám nói thêm gì nữa.
“Ta biết, tuy Huệ Tiên và Đại lang đã thành thân, đã là thiếu phu nhân nhà họ Triệu, nhưng không phải ai cũng biết mà tôn trọng con bé, có vài người đang ngầm khinh rẻ con bé là thân tái giá, lại có vài người đồn đãi nó không sinh con được, thậm chí có cả người đã vội vàng đến cho nó thêm ngột ngạt”. Nói đoạn, Lý phu nhân liếc Điền ma ma, lòng bàn chân bà ta như nhũn ra, nếu không ráng gắng gượng đã xấu mặt tại chỗ. Lý phu nhân làm bộ không thấy gì, vẫn bình thường nói tiếp. “Để con bé quản gia sớm cũng cho những người đó hiểu được trong bụng là không riêng gì Đại lang, mẹ chồng là ta cũng yêu quý nó, lời không nên nói cũng chậm rãi biến mất”.
“Mặc kệ thiếu phu nhân trước kia thế nào, đồn đãi ra sao, thiếu phu nhân chung quy là thê tử của thiếu gia, là chủ nhân của chúng nô tỳ, không ai dám đui mù cho thiếu phu nhân thêm phiền lòng”. Điền ma ma cười cứng ngắc, bà ta âm thầm tính toán trong lòng, là bản thân làm việc không kín đáo bị Lý phu nhân phát hiện, hay Dương ma ma hoặc Đường Uyển nói gì với Lý phu nhân? Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta cảm thấy vẫn là mình làm việc sơ suất sinh ra vấn đề, phải biết rằng ban nãy Đường Uyển chưa từng một mình nói nửa câu với Lý phu nhân.
“Vậy thì tốt”. Lý phu nhân gật đầu, phân phó. “Bà bình thường tỉnh táo chút, lưu ý nhiều hơn, nếu gặp gỡ loại người đui mù đó, đừng nói nhiều, trực tiếp đánh cho mấy gậy, gọi người bên môi giới đến bán ra ngoài”.
“Dạ”. Điền ma ma hết hồn, run rẩy đáp. Chân bà ta giờ mềm nhũn, tim đập điên cuồng, đầu cũng cúi gầm xuống, sợ Lý phu nhân nhìn ra khác lạ.
“Ta không quan tâm trước kia Huệ Tiên thế nào, cũng bỏ qua lúc đầu ta không thích con bé làm con dâu, ta chỉ biết giờ con bé đã là một phần của nhà họ Triệu, là thê tử yêu quý của Đại lang, để con bé dung nhập được vào nhà này, cũng để Đại lang vui mừng, ta chẳng những tiếp nhận con bé, cố hết sức tốt với nó, cũng sẽ không cho phép bất kì kẻ nào khinh rẻ nó”. Lý phu nhân là yêu con vô cùng, chỉ cần con trai bà thích, dù bà có không thích cũng cố gắng học thích.
“Ý của phu nhân nô tỳ hiểu, nô tỳ sẽ thông báo cho tất cả mọi người biết”. Điền ma ma gật đầu như đảo tỏi, bà ta biết Lý phu nhân nể tình bà ta hầu hạ nhiều năm đã chừa mặt mũi cho bà ta lắm rồi, nếu không Lý phu nhân sẽ không cảnh cáo như thế, mà đã dùng bà ta làm ví dụ, giết gà dọa khỉ cảnh cáo những người khác.
“Ừm”. Lý phu nhân quả thật biết Điền ma ma để lộ cho Dương ma ma biết tiểu Lý phu nhân muốn đưa con gái đi làm thiếp cho Triệu Sĩ Trình, đúng như Điền ma ma đoán, Lý phu nhân là tự mình nhận biết, tuy bà không hỏi đến chuyện nhà hằng ngày, không thích nhốt mình trong mớ công việc lặt vặt, nhưng trong nhà xảy ra chuyện gì không bao giờ có thể gạt được bà.
Điền ma ma cẩn thận mồm miệng, không dám nói gì khiến Lý phu nhân mất hứng, im lặng đứng bên nhìn Lý phu nhân cho cá ăn, có điều bà ta không nói gì không có nghĩa Lý phu nhân sẽ buông tha bà ta, Lý phu nhân vừa cho cá ăn, vừa thản nhiên nói. “Tam nha đầu nhà bà năm nay mười bốn rồi phải không?”.
“Dạ, phu nhân”. Điền ma ma lại bắt đầu run sợ, trong các ma ma quản sự nhà họ Triệu bà ta có nhiều con nhất, hai con trai ba con gái, được cưng chiều nhất là con trai út, nhưng thông minh nhất là con gái thứ ba. Tam nha đầu không chỉ thông minh, bộ dạng cũng xinh xắn, đương nhiên, tham vọng cũng lớn nhất, từ khi còn nhỏ đã luôn nghĩ làm chủ nhân, muốn sống sung sướng như chủ nhân, Điền ma ma ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng ngầm đồng ý, chính vì thế bà ta mới bóng gió với Dương ma ma, ám chỉ Dương ma ma nên khuyên Đường Uyển chọn nha đầu thông phòng cho Triệu Sĩ Trình.
Điền ma ma cứ chắc mẩm Đường Uyển sẽ nghe lời Dương ma ma, chỉ cần nàng có động tĩnh bà ta sẽ nghĩ biện pháp đưa con gái bà ta qua, con gái bà ta mà thành thông phòng hoặc thiếp thất của Triệu Sĩ Trình thì xem như ván đã đóng thuyền.
Điền ma ma không trông cậy con gái bà ta có thể được sủng ái, tình cảm của Triệu Sĩ Trình dành cho Đường Uyển người khác có thể không biết chứ những người hầu hạ thân cận bên Lý phu nhân như bà rất rõ, có điều Điền ma ma vẫn tin tưởng vững chắc chỉ cần con gái bà ta được thông phòng nhất định sẽ có tin mừng trong thời gian ngắn nhất, Tam nha đầu sinh con cho nhà họ Triệu thì cả đời này vinh hoa phú quý không xa nữa.
Ai ngờ ý định mới manh nha đã bị Lý phu nhân phát hiện, càng khó ngờ bản thân chưa quên ý định này, Lý phu nhân đã nhắc đến Tam nha đầu.
“Nha đầu mười bốn tuổi, nên tìm nhà chồng”. Lý phu nhân hờ hững. “Mặc kệ là con gái nhà ai, lớn rồi không thể ở nhà mãi, chậm đến trễ đi cẩn thận lỡ cả đời”.
“Nó là con gái nhỏ nhất nhà, nuông chiều sinh hư, nghĩ ở lâu thêm hai năm, chờ nó lớn hơn chút rồi tìm người gả cho”. Điền ma ma cười méo xệch, trong lòng biết nên tìm nhà chồng cho con, ôi chao ơi, tâm cao khí ngạo như nó, lại không chịu được khổ, nên tìm dạng người gì cho nó đây?
Ngoại trừ Triệu Sĩ Trình, Điền ma ma đúng là không nỡ để con gái đi làm thông phòng nha đầu cho người ta, cho dù làm thiếp cũng không nỡ. Tuy rằng làm thiếp hay thông phòng thì cũng như người hầu, sống chết đều do chủ nhân quyết định, nhưng thông phòng vẫn là nha hoàn, làm tốt sẽ không bị chủ nhân chán ghét vứt bỏ. Làm thiếp lại khác, không có bản lĩnh bám trụ sẽ bị người khác đạp xuống, làm tốt lại là cái đinh trong mắt của nữ chủ nhân, chỉ cần một lỗi nhỏ sẽ có thể bị đánh chết hoặc bán ra ngoài. Ở nhà họ Triệu, bà ta quan hệ rộng, chiếu ứng được, dù con gái bà ta không được sủng cũng sống thoải mái an nhàn, nhưng đến nhà khác, có thể bị ăn đến xương cốt không còn.
“Lòng dạ cao đến đâu cũng phải xem có mệnh hưởng hay không”. Lý phu nhân nói một câu thấm thía, sau đó căn dặn. “Bà đừng chậm trễ, tìm nhà nào cho nó đi, tìm quản sự trẻ tuổi hoặc gã sai vặt nào lanh lẹ trong phủ chúng ta cũng được, ta thưởng cho nó một bộ trang sức làm đồ cưới, nếu tìm người bên ngoài, ta trả lại khế bán mình cho nó, để nó đứng thẳng lưng làm người”.
“Tạ ơn ân điển của phu nhân”. Điền ma ma đáp lời, lại hơi chần chừ. “Nhưng nhất thời chưa tìm được ai thích hợp, nô tỳ về bàn lại với cha bọn nhỏ đã, xem ông ấy có ý tứ gì, sau lại tìm”.
“Ta thật ra có mấy người muốn thành thân để chọn ở đây, nếu các người tìm không thấy hợp ý, ta sẽ làm chủ cho”. Lý phu nhân biết trong lòng Điền ma ma còn tồn chút hy vọng may mắn, nhưng nếu bà đã lật hết lá mặt lá trái ra sẽ không để bọn họ còn tí hy vọng nào, không mau mau gả nha đầu đó ra ngoài ai biết sẽ nháo ra chuyện gì. Bà không muốn đến cuối cùng con trai con dâu lại oán bà.
“Phu nhân cũng biết nô tỳ là người thiếu chủ ý, nhưng cha bọn nhỏ lại khác, nô tỳ nghĩ ông ấy nhất định có thể tìm được người thích hợp gả Tam nha đầu ra ngoài. Cuối cùng vẫn không được lại đến cầu phu nhân”. Điền ma ma hoảng. bà ta biết việc con gái phải lập gia đình là lửa sém lông mày rồi, nếu vẫn kéo dài, Lý phu nhân rất có khả năng sẽ trực tiếp chỉ định người, người tốt không nói, có mình chiếu ứng nó sống cũng không quá gian nan, nhưng nếu là thứ nồi mẻ sứt quai gì thì… Điền ma ma rùng mình, chỉ sợ đời con gái bà ta cũng bị hủy.
“Vợ chồng các người cứ bàn bạc đi”. Lý phu nhân đâu có sốt ruột, cho dù sốt ruột nhất thời cũng chẳng làm được gì, bà gật gù, chuyện này có trì hoãn đến đâu đi nữa thì bà cũng đã tỏ rõ thái độ, chỉ xem Điền ma ma làm thế nào. Đương nhiên, bà mong Điền ma ma thức thời chút, đừng làm gì mờ ám sau lưng, xem như niệm tình cảm chủ tớ bao lâu, nhưng nếu Điền ma ma đánh cuộc muốn giành giật phú quý cho con gái, bà sẽ không thèm nể mặt, tiên hạ thủ vi cường trực tiếp đoạn tuyệt ý định đó trước khi bọn họ kịp làm bất kì điều gì.
“Dạ”. Điền ma ma không dám nói gì cho bản thân lối thoát nữa, bà ta biết nói thêm chỉ tổ làm Lý phu nhân tức giận, không chừng vài ngày sau lập tức chỉ định hôn sự cho con gái bà ta.
“Còn chuyện phòng may vá, sáng mai bà qua đó nói trước cho bọn họ, để bọn họ chỉnh chu chuẩn bị tốt giao tiếp với thiếu phu nhân”. Lý phu nhân cho Điền ma ma thêm một nan đề.
Bắt bản thân đi nói cho thông gia biết? Điền ma ma miệng đắng như ăn tim sen, nhưng đã bị rút hết dũng khí mở miệng, đành gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã lĩnh mệnh…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cuộc sống của Đường Uyển trôi qua thật sự nhàn nhã.
Tuy rằng Lý phu nhân đã nói với nàng rằng không cần sáng sớm đến thỉnh an, càng không cần hầu hạ bà rời giường hay đi nghỉ, nhưng Đường Uyển vẫn lo lắng Lý phu nhân chẳng qua là nói mát ngoài mặt, nàng nghe mà không dám vâng theo, sáng sớm vẫn theo lệ qua hầu hạ Lý phu nhân tỉnh giấc. Lý phu nhân không nói gì thêm, vui vẻ cho nàng hầu hạ, Đường Uyển càng thêm khẳng định mình đoán đúng, mình không làm sai, ôi may là mình không sai.
Có điều, sáng sớm ngày thứ ba, Đường Uyển vừa đứng dậy rửa mặt sạch sẽ, chưa kịp ra khỏi cửa, Điền ma ma đã tới, dẫn theo lời Lý phu nhân dặn nàng nghỉ ngơi không cần qua hầu hạ. Đường Uyển ngẩn ra vì bất ngờ, làm cho Triệu Sĩ vốn cố gắng khuyên nàng không cần dậy sớm như vậy cười đến ho khan trên giường.
Đường Uyển tức giận trừng mắt liếc chàng một cái, lại nhìn bản thân đã thay quần áo cẩn thận, phẫn nộ dẫn nha hoàn ra cửa tản bộ, Triệu Sĩ Trình vội vàng rời giường, còn chưa rửa mặt chải đầu liền theo cùng nàng, Đường Uyển bị bộ dạng chật vật của Triệu Sĩ Trình chọc cười, lôi kéo chàng trở về phòng, ngày đó không hầu hạ Lý phu nhân nhưng thật ra tự mình hầu hạ Triệu Sĩ Trình rửa mặt chải đầu, Triệu Sĩ Trình vui hết chỗ nói, luôn miệng khen bản thân có phúc tìm được thê tử hiền lành.
Sớm ngày thứ tư, Đường Uyển tỉnh lại, đang do dự có nên rời giường không, Hồng Trù đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói Lý phu nhân đã sai người sang truyền lời dặn nàng nghỉ ngơi, không cần qua hầu hạ. Đường Uyển bật cười lên tiếng, Triệu Sĩ Trình bị đánh thức than thở hai tiếng, lăn qua ôm lấy nàng. Đường Uyển cũng yên tâm ôm chàng ngủ đến sắc trời sáng rõ. Lúc xuống giường rửa mặt chải đầu, nàng thật cảm thấy khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Biết Lý phu nhân là khoan dung thật chứ không phải dò nông sâu, Đường Uyển cũng thôi rối rắm vấn đề có nên đi hầu hạ Lý phu nhân hay không, trong lòng chẳng những thêm cung kính Lý phu nhân, còn thêm phần thân thiết.
Cứ thế bốn ngày trôi qua, Lý phu nhân gọi nàng đến, nói phòng may vá đã chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ nàng có thời gian là giao tiếp. Lý phu nhân vẫn đề nghị nàng chọn một nha hoàn ma ma nào nhanh nhẹn giữa những người hầu đi quản lý, nàng học theo Lý phu nhân đầu tháng giữa tháng hỏi đến một chút, xử lý những chuyện ma ma quản sự không thể tự quyết định là được rồi, đừng khiến bản thân bị gia sự vây quanh.
Đã có tiền lệ, Đường Uyển cũng không nghĩ Lý phu nhân nói khách khí, nàng thật sự cân nhắc. Suy nghĩ mãi, nàng cho Hồng Trù đi làm quản sự, về phần Dương ma ma, bà ấy cũng sắp rời khỏi.
Một ngày sau khi Đường Uyển về nhà mẹ đẻ, con dâu Dương ma ma tìm tới cửa, không biết đã nói gì với Dương ma ma nhưng ánh mắt Dương ma ma nhìn Đường Uyển sau đó có chút chần chờ, muốn nói lại thôi. Đường Uyển âm thầm quan sát, biết Hồ phu nhân đã bắt đầu an bài theo kế hoạch, nàng không nói gì, chờ hai ba lần sau mới mở miệng hỏi.
Dương ma ma kể rằng con dâu lại có bầu, hy vọng bà ấy qua chăm sóc, rồi nhìn Đường Uyển chờ mong, bà ấy nói Triệu Sĩ Trình đối xử rất tốt với ĐƯờng Uyển, Lý phu nhân cũng nhiều khoan dung, nàng ở nhà họ Triệu nhất định sống hạnh phúc, vân vân. Bà ấy còn nói rất nhiều, tuy không nói rằng mình muốn ra đi, nhưng cũng biểu đạt ý tứ như vậy. Đường Uyển không biết nên thở dài nhẹ nhõm hay thất vọng, có lẽ dù gì Dương ma ma cũng là vú nuôi của nàng, kiếp trước đến tận khi nàng chết bệnh bà ấy vẫn ở bên cạnh nàng, nàng cứ nghĩ Dương ma ma coi trọng nàng hơn hết thảy, nhưng hiện tại xem ra không hẳn như thế. Có điều, nàng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, giữ Dương ma ma bên người, cơ hội khiến người ngoài lợi dụng bà ấy thật sự nhiều lắm.
Ngày Dương ma ma ra đi, Hồ phu nhân tự mình dẫn đến một ma ma mới họ Nghiêm, lúc này Đường Uyển thận trọng, nàng không giao tất cả mọi sự cho Nghiêm ma ma xử lý, mà mời vú nuôi của Triệu Sĩ Trình là Doãn ma ma cùng nhau quản lý, như vậy vừa không lạnh nhạt người cũ bên cạnh Triệu Sĩ Trình, vừa không cho ai độc quyền, Hồ phu nhân mười phần tán thưởng cách làm của nàng.
Vài ngày bận rộn trôi qua, vội vã hoàn thành mọi việc xong, Đường Uyển bỗng nhiên phát hiện bản thân chẳng có việc gì để làm nữa, không cần sáng sớm tỉnh dậy hầu hạ cha mẹ chồng, công việc nhà cũng không cần hỏi đến mỗi ngày, không phải vùi bản thân vào mớ sổ sách, ngày trôi qua thanh nhàn thật sự nhưng cũng có chút nhàm chán.
Vì thế, dưới sự dẫn dắt thậm chí thúc giục của Triệu Sĩ Trình, Đường Uyển lại bắt đầu chạm vào cầm kì thi họa, tuy hơn một năm thậm chí thật ra là lâu hơn thế chưa đụng vào, mọi thứ không hề xa lạ, cầm lấy bút ngay lập tức có thể vẽ tranh viết chữ, thi từ cũng múa bút thành văn, tự nhiên như ăn như ngủ, điều này khiến Đường Uyển vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc nhanh chóng qua đi, Đường Uyển cũng liền thản nhiên – Nếu Lý phu nhân và Triệu Sĩ Trình đều ủng hộ mình sống như thế, bản thân việc gì phải ép buộc chính mình? Mình từng bất hạnh không phải vì mình yêu thích cầm kì thư họa, mà vì mình chưa gặp đúng người thôi.
Nghĩ thông suốt, Đường Uyển tuy chưa thể buông tay hết thảy ở kiếp trước, nhưng cũng học được hưởng thụ kiếp này, khi xử lý việc nhà nàng không hàm hồ, nên làm thế nào thì làm thế ấy, lúc không thể quyết định được, hoặc cảm thấy không thể giải quyết như khi còn ở nhà họ Đường, nàng sẽ thỉnh giáo Lý phu nhân, khiêm tốn nghe bà dạy bảo, khi rảnh rỗi không bị việc nhà quấn thân, nàng sẽ đàm thơ ngắm tranh với Triệu Sĩ Trình, mỗi ngày trôi qua càng lúc càng thoải mái, nụ cười trên môi càng lúc càng sáng rỡ, tình cảm giữa nàng và Triệu Sĩ Trình tăng mạnh, tình ý nồng đậm, người khác cũng có thể nhận ra.
Một buổi sáng, bên hồ sen nhà họ Triệu, Đường Uyển bố trí bàn dài, đốt trầm hương đánh đàn, bên kia Triệu Sĩ Trình cũng sắp xếp một chiếc bàn dài khác, bày biện giấy mực vẽ cảnh Đường Uyển đang đánh đàn. Vợ chồng Triệu Định Lân cũng nhàn nhã ngồi trong đình ăn trái cây cắn hạt dưa, thích ý uống trà. Cuộc sống như thế trước kia đừng nói hưởng thụ, ngay cả nghĩ Đường Uyển cũng chưa từng nghĩ tới.
“Mình nói thử xem Huệ Tiên đàn hết bao nhiêu khúc nhạc Tử Quy mới vẽ xong tranh?”. Triệu Định Lân nhấp ngụm trà, nhìn con trai con dâu vui vẻ, trên mặt phảng phất một tia hoài niệm. “Năm đó mình đánh hết một khúc, tôi cũng vẽ xong phân nửa bức tranh, hết ba khúc, tôi đã ghi tạc lại bộ dáng mình đánh đàn lên giấy”.
“Đó mà là vẽ tranh sao? Mình là vẽ xấu thì có”. Lý phu nhân liếc Triệu Định Lân một cái. “Tốc độ của mình đúng là nhanh thật, nhưng chờ mình vẽ xong, tôi lại nhìn cũng không biết tranh đó có phải vẽ tôi không nữa. Tử Quy của chúng ta tranh vẽ không tồi, tuy chẳng thể hoàn thành xong trong vòng ba khúc nhạc, nhưng tuyệt đối sẽ không vẽ một bức tranh khiến Huệ Tiên nhận không ra con bé nha”.
Nghe xong Lý phu nhân nửa trêu chọc nửa đả kích, Triệu Định Lân cũng không tức giận, ngược lại đúng lý hợp tình nói. “Đều nói hậu sinh khả úy, Tử Quy xuất sắc hơn tôi cũng là lẽ thường, không phải sao?”.
“Mình đúng là ~”. Lý phu nhân bị Triệu Định Lân chọc cười nắc nẻ, sau đó mắng yêu. “Người cả bó tuổi còn không biết khiêm tốn”.
“Tôi nói là thật chứ bộ”. Triệu Định Lân ra vẻ vô tội lắc lắc tay. “Nếu tôi không giỏi thì vì sao năm đó tôi vẽ mình không giống, mình lại bảo là giống vô cùng?”.
“Là giữ mặt mũi cho mình thôi, nếu không phải lo lắng mình xấu hổ, kể tội với cha mẹ vợ, tôi mới không nói một đằng nghĩ một nẻo đâu”. Lý phu nhân đương nhiên không nói bà chung tình với ông ấy từ khi còn bé, mà chỉ trêu ghẹo. “Ai chẳng biết cha mẹ tôi thích mình nhất, hận không thể đem về nhà nuôi… Chậc, nếu không vì mình là con cháu hoàng tộc, thật đúng là sẽ bị bọn họ bắt cóc về nuôi”.
Triệu Định Lân năm đó cũng là nhân vật nổi trội ở phủ Khai Phong, tài hoa không đặc biệt xuất chúng, nhưng tính cách sang sảng, thích làm việc trượng nghĩa vì lợi ích chung, trưởng bối thích, nữ tử ái mộ, ngay cả phái nam cũng nhiều phần thưởng thức chứ không phải ghen ghét.
“Ha ha…”. Triệu Định Lân phá lên cười to, sau đó tiếng cười nhỏ xuống, đắc ý thì thầm. “Phu nhân là đang ghen sao?”.
Lý phu nhân hờn dỗi ghim một miếng hoa quả, nhét vào miệng Triệu Định Lân, chặn cái miệng của ông lại, không cho ông nói những lời khiến người ta xấu hổ mà không giận được. Nhìn Triệu Sĩ Trình và Đường Uyển bên nhau hòa hợp không chê vào đâu được, bà nhẹ thở dài một hơi, Triệu Định Lân nuốt xuống miếng hoa quả, nhìn thoáng qua Lý phu nhân vừa có ý định mưu sát chồng bằng hoa quả, hỏi. “Đang êm đẹp thở dài cái gì?”.
“Không có gì”. Lý phu nhân lắc đầu, rồi lại nhịn không được nói. “Ôi chao, nếu Huệ Tiên có thể sớm chút có đứa nhỏ, liền càng hoàn mỹ”.
“Vẫn bị mấy lời đồn đãi ảnh hưởng sao?”. Triệu Định Lân hiểu rõ nhìn Lý phu nhân, ngoại trừ vợ chồng hai người trong đình ra, không có ai khác ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không nên bà mới có thể nói thật trong lòng ra.
“Nếu nói rằng không bị ảnh hưởng là giả, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ tận lực khoan dung, con bé là thê tử của Tử Quy, là người Tử Quy yêu quý, tôi không muốn vì tôi mà con trai chúng ta thống khổ”. Lý phu nhân lại thở dài, sau đó cười lấy lại tinh thần. “Hai đứa mới thành thân một tháng thôi mà, tôi lại lo lắng gì đâu không biết, thật là…”.
“Mình yên tâm đi, Tử Quy và Huệ Tiên sẽ không làm chúng ta thất vọng”. Triệu Định Lân cười tươi, ông không lo lắng nhiều như vậy, Đường Uyển thoạt nhìn là đứa biết nặng nhẹ, nếu xác định không thể sinh con có thể nạp cho chồng một thiếp, không cần canh cánh trong lòng.
“Ừm”. Lý phu nhân gật đầu, lại chuyển mắt nhìn đôi vợ chồng trẻ, Triệu Sĩ Trình buông bút, hiển nhiên đã vẽ xong tranh, Đường Uyển cũng cười buông tay khỏi đàn, đang định đứng dậy qua xem thử.
Nhưng không biết có phải vì ngày dần vào trưa, Đường Uyển lại phơi nắng một lúc hay vì sao, nàng vừa đứng dậy bước hai bước, thân mình liền lảo đảo không xong, nha hoàn bên cạnh nàng vội đỡ lấy, nàng té xỉu hôn mê bất tỉnh…