Chờ đợi mong mỏi qua sáu ngày, kinh nguyệt đều đặn nửa năm nay vẫn chưa tới, Lý phu nhân tươi cười rạng rỡ lại mời vị nữ đại phu kia đến phủ, xác định chính xác Đường Uyển có bầu, Lý phu nhân mừng đến không biết phải làm sao mới tốt, thưởng cho nữ đại phu một phong bao lì xì đỏ thật lớn, dặn dò người dưới cẩn thận hầu hạ, nghĩ nghĩ, phái người qua báo tin vui cho nhà họ Đường nghe.
Hồ phu nhân biết tin vui xong cũng là mừng rỡ miệng không khép lại được, vội vàng chạy đến nhà họ Triệu thăm Đường Uyển, cẩn thận dặn dò những gì Lý phu nhân đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, bà ở nhà họ Triệu uống rượu với Lý phu nhân đến tận khi ngà ngà say mới lưu luyến không rời ra khỏi nhà họ Triệu.
Ngày hôm sau, tin Đường Uyển có bầu liền truyền ra ngoài, không ít nhà quan lại người ta ở Sơn Âm đều nghe thấy, nhà họ Lục không ngoại lệ, Lục Du nghe tin, trước tiên tìm đến Đường phu nhân.
“Đó có gì kì quái?”. Đường phu nhân nhìn con trai trong mắt tràn ngập lên án mà lòng phẫn nộ, bà ta khó hiểu, chẳng qua có bầu thôi, bọn họ phải tuyên dương tứ phía như vậy sao? Lúc này, Đường phu nhân hoàn toàn quên khi Phùng Uyển Nhược mang thai bà ta cũng tung hô khắp nơi, chứng minh bản thân chưa từng sai lầm, dèm pha Đường Uyển không thể sinh con. Bà ta hừ lạnh một tiếng. “Cả sinh con cũng không thể thì có còn là phụ nữ không?”.
“Lúc trước là do mẹ nói Huệ Tiên không thể sinh con, buộc con bỏ vợ”. Lục Du nghẹn khuất trong lòng, ngẫm lại Đường Uyển dịu dàng tinh tế lại giỏi về thơ văn, nhìn nhìn Phùng Uyển Nhược nay có bầu tự cho là lớn nhất không thèm che giấu điêu ngoa bốc đồng, hắn thật sự oán mẹ hắn.
“Đó đã là quá khứ rồi, đừng hở chút lại lôi ra”. Đường phu nhân phiền chán nhìn con trai, ngay cả nó còn phản ứng dữ dội như vậy, không biết các phu nhân vốn xem bà ta không vừa mắt sẽ lại nhìn bà ta bằng ánh mắt gì, nói sau lưng bà ta khó nghe thế nào. Có vẻ tạm thời bà ta không thể lại ra ngoài xã giao.
“Có một số việc vĩnh viễn không quên được, mẹ à”. Thái độ của Đường phu nhân khiến Lục Du bi thương, nếu mẹ không ấy cái chết ra bức hắn đã không mất đi Đường Uyển, càng không cưới Phùng Uyển Nhược ngang ngược giống hệt mẹ kia. Hắn thương cảm nói. “Nếu lúc trước mẹ khoan dung cho Huệ Tiên một chút, những sự việc hỗn loạn hai năm nay đã không xảy ra, có lẽ Huệ Tiên đã sớm nối dõi tông đường cho nhà họ Lục”.
“Khoan dung? Đại lang là đang nói mẹ khắt khe nó sao?”. Đường phu nhân bị tin Đường Uyển có thai khiến cho không thoải mái trong người, lại bị Lục Du đổ thêm dầu vào lửa, cơn giận trong ruột gan dập không được, bà ta mắng. “Tôi làm vậy không phải vì anh ư? Đường Uyển vào cửa xong không biết đốc thúc anh tiến lên, cả ngày quấn lấy anh đắm chìm trong những thứ vớ vẩn, chậm trễ anh học hành, chẳng lẽ anh muốn nó làm tiền đồ anh hoang phế luôn anh mới cam tâm sao?”.
“Con biết ngay lý do ‘không thể sinh con’ chẳng qua là cái cớ của mẹ mà thôi”. Lục Du cười khổ, Đường Uyển đi rồi hắn không còn ai cùng chung chí hướng, quả là thành thật dụng công đọc sách, nhưng ích lợi gì, đầu xuân năm nay cũng có đi thi, có bộc lộ tài năng được đâu?
“Đúng vậy thì sao?”. Đường phu nhân nhìn Lục Du, nói. “Hơn nữa, cho dù Đường Uyển chẳng có bệnh tật gì, có thể sinh con thì sao? Anh đừng quên, cha mẹ chồng không ưa cũng vẫn bỏ nó được như thường”.
Cái chính là lý do đó không chặn được miệng lưỡi thế gian, cũng không thể khiến nhà họ Đường cam tâm chấp nhận. Lục Du cười khổ, sau nói. “Mẹ, mẹ biết không? Từ lúc phụng mệnh bỏ Huệ Tiên, con chưa từng sống được ngày nào vui vẻ…”.
“Thành thân với tôi, làm cha, anh cũng không vui vẻ sao?”. Phùng Uyển Nhược theo sau Lục Du vào cửa nghe được Lục Du nói với Đường phu nhân, trong lòng chua xót khó nhịn, nước mắt lộp độp rớt xuống, cô ta không thể tưởng tượng được đã đến mức này rồi Lục Du vẫn nhớ mãi không quên Đường Uyển? Còn cô ta thì sao? Đứa con trong bụng cô ta lại thế nào? Bản thân mang thai còn phải lo liệu việc nhà, có thấy hắn quan tâm săn sóc nửa câu chưa? Nghĩ đến đoạn, Phùng Uyển Nhược liền lạnh lùng mắng. “Lục Vụ Quan, sao anh có thể nói được một câu vô tình vô nghĩa đến vậy?”.
“Cưới cô vốn không phải ý muốn của tôi”. Thời điểm vừa thành thân, tuy rằng Lục Du chẳng có tình ý gì với Phùng Uyển Nhược, nhưng mặc kệ là trước mặt hay sau lưng người khác đều tôn trọng cô ta, miễn cưỡng xưng là kính trọng lẫn nhau như thuở ban đầu, có điều từ khi sự cố xảy ra ở lầu Đông Hồ, Lục Du càng ngày càng mất kiên nhẫn, đến lúc Phùng Uyển Nhược đeo thêm cái tiếng “tân nương xung hỉ” trên lưng, Lục Du trên mặt không hiện nhưng trong lòng càng khinh thường. Dù vậy đây vẫn là lần đầu hắn nói ra miệng, Phùng Uyển Nhược chẳng những bất ngờ, mà còn uất ức không kham nổi.
“Anh nói cái gì? Đã đến nước này anh còn nói vậy?”. Phùng Uyển Nhược tức giận nhảy lên, cô ta phải nói là tài thật, bụng bầu tám tháng còn nhảy được cao đến ba thước, chính cô ta cũng không nhận ra vì đang nổi nóng với Lục Du, nhưng các nha hoàn ma ma hầu hạ bên cạnh sợ đến mức hồn phách đều bay lên trời.
“Tôi nói thật thì vì sao không thể nói, không dám nói?”. Lục Du không hề cố kị người trước mặt đang mang thai cốt nhục của hắn, hắn chỉ muốn bộc phát hết bi phẫn trong ngực ra – Hắn dù cho bất mãn Đường phu nhân đến đâu cũng phải nhẫn nhịn, nhưng Phùng Uyển Nhược hắn cần gì phải băn khoăn, Phùng Uyển Nhược ngang ngược điêu ngoa, nhưng trước mặt hắn vẫn làm bộ hiền lành, như lời chính cô ta nói cô ta ngưỡng mộ nhất là tài tử, mà Lục Du những thứ khác không nói, riêng hai chữ tài tử xem như đảm nhiệm được.
“Anh…”. Phùng Uyển Nhược đương nhiên biết Lục Du là nói thật, nhưng đôi khi thứ tổn thương người khác nhất lại chính là nói thật. Bọn họ thành thân đã hơn một năm, Lục Du chưa bao giờ giấu giếm sự luyến tiếc của hắn dành cho Đường Uyển, cũng chưa từng giả bộ nhiệt tình với cô ta, chỉ có lạnh lùng thản nhiên, ngay cả trên giường cũng không ngoại lệ. Phùng Uyển Nhược từng thất vọng, nhưng vẫn mong đợi một ngày nào đó Lục Du sẽ quên, không ngờ đã lâu như vậy rồi, Lục Du chẳng những không quên Đường Uyển, còn càng ngày càng quá đáng.
“Được rồi, được rồi, đều im hết đi”. Đường phu nhân cảm thấy đầu đau như búa bổ, bà ta bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, chậm rãi tiêu hóa tin Đường Uyển mang bầu, các khác không muốn nói tới.
“Vì sao phải im? Hôm nay phải nói rõ hết ra”. Phùng Uyển Nhược ương ngạnh, cô ta nhìn Lục Du, từ đầu đến cuối đáy mắt hắn chưa bao giờ có bóng dáng cô ta, cô ta uy hiếp. “Mẹ à, khi tụi con vừa thành thân con có thể thông cảm anh ta không quên được Đường Uyển, thậm chí tán dương anh ta là người có tình có nghĩa, nhưng đến hiện tại, con sắp sinh con cho anh ta rồi, anh ta sắp làm cha rồi, sao vẫn là bộ dạng đó? Anh ta coi con, coi đứa nhỏ trong bụng con là gì?”.
“Con là con dâu nhà họ Lục, trong bụng con là cháu nội đích tôn bảo bối vàng ngọc chúng ta mong chờ bao lâu”. Đường phu nhân đành nói ngọt có lệ Phùng Uyển Nhược, sau đó quay sang Lục Du. “Đại lang, sao anh không thông cảm được gì hết hả? Con dâu vất vả lắm rồi anh còn nói những câu đả thương lòng nó, mau xin lỗi vợ anh đi!”.
“Mẹ, con…”. Lục Du không muốn cúi đầu trước Phùng Uyển Nhược, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Đường phu nhân, lại nhìn cái bụng ưỡn cao của Phùng Uyển Nhược, vẫn là chịu thua, không tình nguyện lầm bầm một câu. “Được rồi, xem như tôi sai là được chứ gì!”.
Đó mà là xin lỗi sao? Phùng Uyển Nhược cơn tức càng bốc lớn, không cần nghĩ ngợi liền nhào qua Lục Du, hùng hùng hổ hổ, Lục Du hết hồn, theo bản năng đưa tay lên đỡ, Phùng Uyển Nhược cũng giật mình cứ nghĩ Lục Du định đánh cô ta, chân ríu lại, bụng bầu nặng, lảo đảo đổ về phía trước, lao thẳng lên người Lục Du.
Lục Du theo phản xạ đỡ được Phùng Uyển Nhược, nhưng Phùng Uyển Nhược là phụ nữ có thai, chẳng những nhìn mập mạp, thể trọng cũng không nhẹ, văn nhược thư sinh như Lục Du sao đỡ nổi, Phùng Uyển Nhược và cả Lục Du đều ngã xuống đất, phát ra một tiếng ‘phịch’ nặng nề.
“Đại lang ~”. Đường phu nhân hoảng chạy lại, các nha hoàn ma ma bị dọa ngây ra cũng bước lên hỗ trợ, khác ở chỗ Đường phu nhân quan tâm con trai bà ta, mà các nha hoàn ma ma đều vội vã xem tình huống Phùng Uyển Nhược.
“Đại lang, con sao rồi? Ngã đau ở đâu?”. Đường phu nhân lôi lôi kéo kéo con trai, kéo mãi không thấy động đậy, đến lúc này bà ta mới tỉnh ra còn có Phùng Uyển Nhược ngã, bà ta vội quan tâm cái kiểu mất bò mới lo làm chuồng. “Uyển Nhược nha, con sao rồi?”.
“Bụng đau quá…”. Phùng Uyển Nhược nằm trên Lục Du nên xem rõ hành động của Đường phu nhân, cô ta bi ai, bi ai cho bản thân, thì ra trong mắt Lục Du cô ta không tồn tại, ngay cả người luôn mồm coi trọng cô ta như Đường phu nhân ở thời điểm mấu chốt cũng xem như cô ta không tồn tại, dù cho cô ta đang mang thai cháu nội bảo bối vàng ngọc của bà ta cũng vậy.
“Bụng đau? Mau mau đỡ thiếu phu nhân dậy! Nhanh đi tìm đại phu và bà đỡ!”. Đường phu nhân vội vã phân phó, may là lúc này bà ta không dồn hết sự chú ý cho Lục Du.
Bà ta đang quan tâm mình hay quan tâm cháu bà ta? Phùng Uyển Nhược khổ sở nghĩ, dưới sự hỗ trợ của các nha hoàn lật người lại, xuống khỏi người Lục Du, ngồi dậy càng thấy mỏi mệt hơn ban nãy.
“Phu nhân, thiếu phu nhân xuất huyết!”. Một nha hoàn thất kinh la lên, Phùng Uyển Nhược ngơ ngác nhìn tay nha hoàn, thấy trên váy không biết lúc nào thấm ướt một vũng máu, cô ta muốn ngất.
Là máu của tôi sao? Hẳn là không phải, bụng tê dại, không cảm nhận được tí đau đớn nào mà! Phùng Uyển Nhược nhìn vết máu choáng váng, trong đầu suy nghĩ định tươi cười sai người xem thử có phải Lục Du bị thương ở đâu không, nhưng vừa há miệng, cơn đau từ bụng truyền đến khiến cô ta run rẩy co rúm, không thể khống chế rên lên…
“Tử Quy, em thật sự không sao mà”. Thấy Triệu Sĩ Trình xoay tới xoay lui trong phòng luôn miệng hỏi vì sao đại phu chưa tới, Lý phu nhân ngồi bên giường vẻ mặt từ ái, Đường Uyển thật sâu cảm nhận bản thân đang được trân trọng, nhưng nàng không biết nên khóc hay nên cười, nàng khẽ nói. “Là vì phơi nắng, lại ngồi lâu nên hơi choáng một chút, không có gì ghê gớm. Xưa nay em khí huyết không vượng, ngồi lâu hay bị chóng mặt thôi”.
Thân thể Đường Uyển không được tốt lắm, trời sinh tướng gầy thể nhược, có điều Hồ phu nhân luôn cẩn thận điều dưỡng thân thể cho nàng nên ít khi sinh bệnh. Lúc ở nhà họ Lục không có Hồ phu nhân chăm sóc, lại làm nhiều chuyện tốn sức, thân thể tổn hại thậm tệ, sau khi sống lại nàng luôn cố gắng sống tốt, tâm tình biến đổi cộng thêm người nhà dốc lòng chăm sóc, cũng khôi phục bộ dáng trước kia. Ít nhất Đường Uyển tin tưởng sức khỏe hiện tại của mình không dễ bị một cơn cảm mạo cướp đi tính mạng như kiếp trước. Nhưng điều dưỡng thì điều dưỡng, cái cốt bên trong chỉ có vậy, tật xấu hay choáng váng chưa bao giờ chữa khỏi hẳn, chẳng qua đây là lần đầu kể từ ngày gả vào nàng bị mà thôi.
“Cứ để đại phu nhìn xem thử, yên tâm hơn”. Lý phu nhân cười vỗ vỗ tay nàng, lập tức đại phu cũng đến, là một vị nữ đại phu, Lý phu nhân tránh ra chỗ khác để đại phu bắt mạch cho Đường Uyển.
“Đại phu, thế nào?”. Nhìn nữ đại phu chân mày khóa chặt, Triệu Sĩ Trình càng lo lắng — nếu Đường Uyển quả thật chỉ là khí huyết không vượng thì đại phu đâu cần nghiêm trọng như vậy.
“Xem mạch thì giống mạch hoạt, nhưng cũng có thể là thiếu phu nhân bị nhiệt trong người”. Nữ đại phu thường xuyên đến bắt mạch cho nữ quyết nhà họ Triệu nên hiểu được thân phận của Đường Uyển, đương nhiên có nghe thấy những lời đồn đãi bên ngoài về nàng, mạch tượng lại không đủ rõ, nữ đại phu không dám xác nhận chắc chắn.
“Mạch hoạt là mạch thế nào?”. Triệu Sĩ Trình nôn nao, không hiểu ý nữ đại phu, mà Lý phu nhân ngồi bên lại hiểu ngay lập tức, trên mặt cũng đổ khẩn trương.
“Ý đại phu là thời gian quá ngắn nên chưa thể xác định phải không?”. Lý phu nhân biết mạch hoạt là mạch gì, cũng biết nữ đại phu đang băn khoăn điều gì, dù sao đôi trẻ thành thân còn chưa đến một tháng, cho dù là mạch hỉ cũng khó chắc.
“Đúng vậy, phu nhân”. Nữ đại phu gật đầu, sau đó hỏi Đường Uyển. “Kinh nguyệt tháng này của thiếu phu nhân đã đến chưa?”.
Kinh nguyệt? Đường Uyển đỏ mặt, nhưng đây không phải lúc thẹn thùng, nữ đại phu hỏi cũng khiến lòng nàng sinh ra một tia hy vọng, nhưng sợ hy vọng lớn thất vọng nhiều. “Ngày thành thân là lúc vừa kết thúc kì kinh, tháng này còn chưa tới ngày”.
Nói cách khác, chính nàng còn không biết kinh nguyệt có đến trễ hay không. Nữ đại phu có chút thất vọng, nhưng càng tha thiết hỏi. “Kinh nguyệt lần trước là khi nào?”.
“Là đầu tháng?”. Đường Uyển vạn phần khẳng định, từ lúc biết cơ thể nàng suy nhược khó mang thai, Hồ phu nhân cẩn thận bồi dưỡng cho nàng, nàng cũng bắt đầu để ý chăm sóc cơ thể chính mình, qua một thời gian dài như thế, kinh nguyệt chẳng những vô cùng đúng giờ mà nàng cũng nhớ rõ ngày đến.
“Vậy thì khả năng là mạch hoạt càng lớn hơn nữa!”. Nữ đại phu cười tươi rạng rỡ. “Nhưng thời gian vẫn còn quá sớm, chờ vài ngày xem lại mới có thể xác định”.
“Được! Được!”. Đại phu chưa dám nói chắc nhưng Lý phu nhân chỉ chọn nghe phương diện tốt, trên mặt tươi cười không cách nào áp chế nổi, mà Đường Uyển… Đường Uyển còn cười vui vẻ hơn cả bà.
“Còn ba ngày nữa là đầu tháng, đến lúc đó nếu kinh nguyệt vẫn chưa tới, như vậy trên cơ bản là có thể khẳng định. Sáu ngày sau tôi lại đến bắt mạch cho thiếu phu nhân!”. Nữ đại phu vừa thu dọn vừa dặn dò. “Mấy ngày nay thiếu phu nhân phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối không được mệt mỏi, còn nữa… Thiếu phu nhân và lang quân tốt nhất nên phân phòng”.
Câu cuối của nữ đại phu khiến mặt Đường Uyển bốc cháy, hận không thể vùi đầu vào trong chăn, còn Triệu Sĩ Trình vừa hiểu ra hàm nghĩa của “mạch hoạt” đang hớn hở, nghe câu đó xong giống như bị người nào đó tạt cho một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, nhìn bóng dáng nữ đại phu đi xa, ánh mắt dần chán nản.
“Tốt lắm, con phải làm gì cứ đi làm đi, đừng ở đây chướng mắt, cấm không được quậy phá Huệ Tiên nghỉ ngơi”. Lý phu nhân nhìn Triệu Sĩ Trình đần mặt ra, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay con trai mình sao mà chướng mắt.
“Mẹ à, con là con trai mẹ mà, sao mẹ nỡ nói vậy?”. Triệu Sĩ Trình không ngờ bản thân có ngày bị Lý phu nhân ghét bỏ, lập tức than thở.
“Mẹ sắp có cháu trai, con trai không quan trọng!”. Lý phu nhân nói dẫn theo vài phần đùa, sau đó cười quay sang Đường Uyển. “Huệ Tiên, nhiệm vụ lớn nhất của con bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, đừng đụng vào việc gì cả, cũng đừng để Tử Quy nháo con!”.
“Dạ con biết”. Đường Uyển gật đầu, trong lòng có chút lo lắng, lỡ không phải mạch hỉ mà chỉ là “bị nhiệt trong người” như lời đại phu thì sao…
“Mẹ, mẹ cũng đâu phải thần tiên, sao mẹ biết trong bụng Huệ Tiên là cháu trai, nếu là cháu gái thì sao?”. Lo lắng trong đáy mắt Đường Uyển không giấu được Triệu Sĩ Trình, chàng lập tức hiểu nàng sầu lo điều gì, liền cười đứng bên nói đùa.
“Dù là cháu gái cũng còn dễ thương hơn con!”. Lý phu nhân đương nhiên nghe ra tâm tư con trai, bà cũng không muốn cho Đường Uyển quá nhiều áp lực, nhưng càng xem càng thấy con trai khó ưa, bà mắng. “Chỉ cần cháu gái của mẹ không giống con là được rồi, miễn cho về sau gả không ra”.
“Con có khó coi như vậy sao?”. Triệu Sĩ Trình sờ sờ mặt, sau đó làm mặt nghiêm nghị sáp lại gần. “Mẹ à, không phải mẹ nói con lớn lên giống mẹ sao?”.
Dám nói như vậy nữa! Đường Uyển nhịn không được phì một tiếng bật cười, còn Lý phu nhân tức đến nỗi giơ tay lên đánh trên mặt Triệu Sĩ Trình một cái bép, lười nói nửa lời với chàng.
“Nếu không phải mạch hỉ thì sao? Đại phu cũng nói thời gian vẫn quá sớm để kết luận điều gì”. Thấy sắc mặt Lý phu nhân đen như đáy nồi, Triệu Sĩ Trình cười hì hì. “Mẹ, mẹ đừng giận con, con đây là lo mẹ hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều đó thôi?”.
“Hai đứa còn trẻ, sớm hay muộn cũng có đứa nhỏ, mẹ có gì phải thất vọng”. Lý phu nhân âm thầm thở dài trong bụng, người ta nói sinh con gái chỉ biết bênh người ngoài, sao bà sinh con trai nó cũng vậy? Có điều bà cũng hiểu Triệu Sĩ Trình lo Đường Uyển bị áp lực quá lớn, bà trừng mắt liếc ông con quý hóa, nhẹ nhẹ vỗ vỗ tay Đường Uyển. “Huệ Tiên nha, con đừng suy nghĩ nhiều. Nếu thật sự có bầu, đó là niềm vui gấp bội, nhưng nếu không phải cũng đừng sốt ruột, từ từ đến là tốt rồi”.
“Dạ”. Đường Uyển gật đầu, nàng mong sao thời gian trôi nhanh một chút, sớm ngày xác định được có phải mình có bầu thật không.
“Mẹ cũng không vội muốn ôm cháu, em thật sự đừng nghĩ nhiều!”. Triệu Sĩ Trình lại sáp tới, cười cười. “Hơn nữa chúng ta vừa mới thành thân, đúng là lúc nên hưởng thụ cuộc sống tân hôn, giờ mà có bầu, quá phá hư phong cảnh!”.
“Biến!”. Lý phu nhân là thật sự nổi giận, câu như vậy mà nó cũng nói được.
Hai mẹ con nói qua nói lại chọc Đường Uyển cười không ngừng, sầu lo trong lòng bất tri bất giác tiêu tán, đúng vậy, thân thể nàng đâu có chỗ nào dị thường, cũng còn trẻ, cho dù bây giờ chưa có bầu, vẫn có sau này kia mà!
“Mẹ, đây là phòng tụi con mà, mẹ muốn con biến đi đâu bây giờ nha!”. Nhìn Đường Uyển rốt cuộc cũng cười chân thật, Triệu Sĩ Trình yên tâm, chàng không muốn thấy Đường Uyển hao tổn tinh thần, mặc kệ vì lý do gì.
“Anh không nghe đại phu nói cả hai phải phân phòng ra ngủ sao?”. Lý phu nhân cười “nham hiểm”, sau đó sai người. “Lập tức chuẩn bị một phòng khác cho Đại lang… Hừm, ta nghĩ cứ để nó ngủ ở thư phòng đi, ở đó cũng có giường, không cần tốn công dọn dẹp. Các người nghe kĩ, từ giờ trở đi, buổi tối không cho phép Đại lang bước vào phòng này nửa bước!”.
Triệu Sĩ Trình thấy Lý phu nhân cười “nham hiểm” là da đầu đã run lên rồi, chàng kêu khổ thấu trời. “Mẹ ~ Mẹ đừng làm vậy, tụi con vừa mới thành thân thôi mà!”.
“Đây là đại phu dặn, anh có kêu khổ với tôi cũng vô dụng!”. Lý phu nhân hờ hững nhìn con trai, trong lòng hạ quyết tâm phải quán triệt lời dạy của đại phu.
“Mẹ ~ Mẹ đừng tàn nhẫn như vậy mà!”. Triệu Sĩ Trình đây là thật quýnh lên, chàng biết mẹ tuyệt đối sẽ đuổi mình ra khỏi phòng, không phải vì đại phu dặn, mà là do mẹ thích nhìn mình ruột như lửa đốt. Chàng bây giờ đã quen ôm Đường Uyển đi ngủ, quen buổi sáng nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều khiến lòng chàng nhảy nhót, nếu thật sự bị đuổi đến thư phòng, chàng nhất định ngủ không được.
“Sao lại không? Mẹ cũng vì tốt cho con của hai đứa thôi!”. Lý phu nhân vui sướng nhìn con trai, cho chừa nhé, chỉ biết thương vợ, cho chừa cái tội dám chọc giận mẹ, hiện tại biết hậu quả nghiêm trọng rồi chứ gì!
“Mẹ, mẹ ngẫm lại đi, nếu cha không ngủ cùng có phải mẹ cũng rất khó ngủ không? Từ đó suy ra, không có con làm bạn, Huệ Tiên cũng nhất định ngủ không yên ổn!”. Nếu muốn Lý phu nhân nghĩ cho chàng thì e là rất khó, Triệu Sĩ Trình không xin xỏ nữa, ngược lại trêu chọc bà, nhanh miệng lôi luôn cả Đường Uyển vào.
“Mẹ, con nghe mẹ và đại phu , nhất định không cho Tử Quy vào phòng, mẹ cứ yên tâm”. Cái gì không có chàng làm bạn sẽ ngủ không yên ổn? Đường Uyển giận trừng mắt nhìn Triệu Sĩ Trình, sau đó quay qua Lý phu nhân cười ngọt ngào, quyết định phối hợp với Lý phu nhân — con dâu vốn nên nghe mẹ chồng nói, không phải sao?
Thấy con trai vẻ mặt đau khổ, Lý phu nhân cười sảng khoái, đáng đời cái tội nói lung tung!
Đêm đó, Đường Uyển nghe Lý phu nhân, trời còn chưa tối đã đuổi Triệu Sĩ Trình đến thư phòng, có điều quả thật là bị cái miệng quạ đen của Triệu Sĩ Trình nói trúng, nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không cảm thấy thoải mái, vất vả lắm mơ mơ màng màng ngủ, chưa ngủ say, Triệu Sĩ Trình đã sờ soạng lên giường như ăn trộm, thấy Đường Uyển, chàng vừa bất mãn vừa ấm ức, nói. “Huệ Tiên, ta ngủ không được!”.
“Ưm ~”. Đường Uyển chép miệng lên tiếng, quên béng phải đá chàng ra khỏi phòng, gục đầu qua cọ cọ ở cổ chàng, rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.
Vậy thôi? Triệu Sĩ Trình nhìn gương mặt say ngủ của Đường Uyển, bất mãn hơn nữa. Nhưng bây giờ không phải lúc so đo, chàng ôm Đường Uyển thật chặt, tùy ý cho giấc ngủ chiếm cứ bản thân…