Nhà họ Phùng và nhà họ Lục đúng là không mời được vị Đường phu nhân ở nhà họ Tiền kia, tin tức theo Lâm An truyền tới, vị phu nhân này vừa hay đã đến Phúc Châu thăm con gái, ngày về chưa biết.
Đã không có người điều tiết, quan hệ giữa hai nhà Phùng Lục chuyển biến xấu kịch liệt.
Phùng Uyển Nhược là quyết tâm không muốn ở lại nhà họ Lục sống tiếp, thậm chí cô ta đã đưa cả người nhà họ Phùng và người hầu tất cả ra sống ở khách sạn, theo lời cô ta là Lục Du chưa từng thật tâm đối xử với cô ta, ngay cả chút hư tình giả ý cũng không, trượng phu như thế không đáng lưu luyến. Hơn nữa, sự tình đã hỏng bét đến mức này, cho dù cô ta chấp nhận tha thứ cho Lục Du, chấp nhận nén nỗi đau mất con sống tiếp với hắn, người nhà họ Lục chưa chắc bỏ tật cũ. Bình thường cô ta không sao, tính cách cô ta như thế tất nhiên không để bản thân chịu ấm ức, nhưng nếu cô ta lại có bầu, lại sinh con, người nhà họ Lục lại tái diễn trò giữ con bỏ đi mẹ thì phải làm sao bây giờ? Cô ta không tin vào lương tâm của người nhà họ Lục nữa.
Người nhà họ Phùng chỉ lo lắng tâm tư của Phùng Uyển Nhược, dù sao cô ta và Lục Du cũng là vợ chồng một hồi, từng cùng dựng dục con cái, lo cô ta không nỡ lòng, Phùng Uyển Nhược tỏ thái độ khiến người nhà họ Phùng gỡ bỏ rào cản cố kỵ, càng thêm phẫn nộ — Phùng Uyển Nhược đã bị đối xử như thế nào mới có thể căm hận Lục Du và người nhà họ Lục đến độ đó!
Phùng Uyển Nhược ở nhà phải nói là ngàn vạn sủng ái dành riêng, là con gái rượu đến với Phùng phu nhân lúc tuổi già, trong mắt các chị dâu, cô ta không chỉ là em chồng, không bằng nói là con gái, cưng chiều như châu như bảo, mấy cậu cháu trai lại cùng nhau lớn lên với cô ta, từ nhỏ đã được dạy là phải nhường nhịn, che chở cô ta, sao có thể nhìn cô ta bị bắt nạt mà không đòi lại công bằng? Bọn họ hợp lại nghĩ kế, liền quyết định làm to chuyện đến khi nào người nhà họ Lục chịu không nổi, chủ động viết giấy trả tự do và xin lỗi Phùng Uyển Nhược mới thôi.
Vì thế, sau khi đánh cho Lục Du một trận nên thân, vài tiểu lang quân nhà họ Phùng cùng với người hầu mang theo từ Tiễn Đường, mướn thêm ít người ở Sơn Âm, tô vẽ, náo loạn vài lần, đừng nói nơi ở của Lục Du và Phùng Uyển Nhược từng ở bị bọn họ đập nát bươm, phòng tiếp khách phòng cho khách cũng đều bị đập đến nhìn không ra nguyên dạng, chỉ có nơi ở của Đường phu nhân và Lục Tể may mắn thoát khỏi – Đây là vì bọn họ nghe Phùng Uyển Nhược nói Lục Tể đang dưỡng bệnh, lo nếu đến đó đập phá, Lục Tể xảy ra chuyện không hay, nháo thành tai nạn chết người, chẳng những nhà bọn họ từ có lý biến thành vô lý, còn không thể dọn dẹp kết cục êm đẹp. Nếu không sao bọn họ có thể để nơi ở của lão chủ chứa ác độc kia may mắn thoát khỏi?
Sự tình chuyển biến xấu đến mức độ này, người đứng đầu nhà họ Lục, vốn mất tích trước mặt người ta hai năm nay – Lục Tể rốt cuộc lộ diện, nghe nói khi xuất hiện mặt ông ta trắng bệch, thậm chí không thể bước đi, là người hầu khiêng kiệu đi ra.
Lục Tể xuất hiện, hung hăng mắng Đường phu nhân trước mặt mọi người, sau đó tỏ ý định muốn giảng hòa, nói sự tình phát triển đến bước này, Đường phu nhân và Lục Du phải chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng Phùng Uyển Nhược cũng có trách nhiệm không nhỏ. Nếu không phải cô ta tùy hứng và bất cẩn, cũng sẽ không xảy ra sự kiện đau lòng như vậy. Còn nói có thể thành vợ chồng một hồi là duyên phận tu qua bao kiếp, hy vọng Phùng Uyển Nhược có thể lại cân nhắc chuyện với Lục Du, đừng nhất thời xúc động. Mặc kệ là bị ruồng rẫy hay ly hôn đều không phải chuyện tốt, nếu Phùng Uyển Nhược ở lại nhà họ Lục, ông ta sẽ giao quyền quản gia cả nhà họ Lục cho Phùng Uyển Nhược, để cô ta chủ trì gia đình, đồng thời cam đoan sẽ coi chừng Đường phu nhân, quyết định cấm bà ta nhúng tay vào bất kì thứ gì, không để bà ta và Phùng Uyển Nhược lại xảy ra tranh chấp.
Lục Tể nói xong, Lục Du bị ông ta giáo huấn một chút cũng tỏ vẻ trước mặt mọi người, nói rằng học được bài học này, hắn cũng biết quý trọng, nếu Phùng Uyển Nhược chịu ở lại, hắn nhất định đối xử tốt với cô ta, trân trọng cô ta, nhất định không để chuyện xưa tái diễn…
Đáng tiếc, Phùng Uyển Nhược cũng không ở đó, hành động của hai cha con Lục Tể chẳng qua là diễn cho người mù xem, các tiểu lang quân nhà họ Phùng chẳng thấy chỗ nào cảm động, trực tiếp đưa ra ba điều kiện.
Một, viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược, đời này Phùng Uyển Nhược không có khả năng sống tiếp với Lục Du, nói gì đi nữa cũng không. Nhà họ Phùng là danh gia vọng tộc ở Tiễn Đường, hoàn toàn có thể nuôi Phùng Uyển Nhược cẩm y ngọc thực cả đời, chỉ riêng lúc Phùng Uyển Nhược xuất giá, đồ cưới của cô ta cũng đủ nuôi cô ta sống cả đời, huống chi Phùng Uyển Nhược chưa chắc không thể lại gả cho người khác, việc gì phải treo cổ trên gốc cây mục nhà họ Lục đây. Cho nên, phải ly hôn với Lục Du.
Hai, mở tiệc chiêu đãi tất cả những nhà quan lại có uy tín ở Sơn Âm, Đường phu nhân và Lục Du phải xin lỗi Phùng Uyển Nhược trước mặt quan khách, nội dung xin lỗi bao gồm : nhà họ Lục vì bịt miệng tin đồn, tự dưng bắt Phùng Uyển Nhược bị mang tiếng ‘tân nương xung hỉ’; Lục Du tuy cưới Phùng Uyển Nhược nhưng không hoàn thành trách nhiệm làm chồng, còn đả kích cô ta trong lúc cô ta mang thai lớn bụng, khiến cô ta bị kích động, tranh chấp với Lục Du, bất cẩn té ngã, cứ thế sinh non; Đường phu nhân mặt người dạ thú, ngoài miệng nói ngon ngọt rằng sẽ đối xử tốt với Phùng Uyển Nhược, trên thực tế bạo ngược, chẳng những khắt khe những sự nhỏ nhặt, còn ở thời điểm nguy ngặt nảy sinh tâm tư xấu xa.
Ba, Phùng Uyển Nhược và Lục Du ly hôn xong, nam hôn nữ gả đừng dính líu gì đến nhau. Nhà họ Lục tuyệt không được phỉ báng Phùng Uyển Nhược dưới bất kì hình thức nào, trong bất kì trường hợp gì, hắt nước bẩn lên người Phùng Uyển Nhược, đây không phải nhà họ Phùng dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà nhà họ Lục đã từng làm ra những hành vi như thế, không thể không phòng hờ.
Lục Tể mặc dù có tâm muốn hòa giải, nhưng cũng từng nghĩ qua sẽ cho Lục Du và Phùng Uyển Nhược ly hôn, ông ta không có ý kiến gì với điều thứ nhất và thứ ba, nhưng cảm thấy điều thứ hai quá đáng quá mức không thể nhận, thương lượng với các tiểu lang quân nhà họ Phùng, hy vọng hai bên đều thoái nhượng một hai, nhà họ Lục đồng ý hợp lý, không nhắc đến cuộc hôn nhân này ai thị ai phi, mà nhà họ Phùng cũng đừng khí thế bức người, chuyện mở tiệc chiêu đãi mọi người coi như quên đi. Nói vậy, mục đích của nhà họ Phùng cũng đạt được, còn giữ lại chút mặt mũi cho nhà họ Lục, chủ yếu hôn sự này vốn là Tiền Thầm phu nhân dắt tơ, đừng khiến bà ấy bị kẹp ở giữa khó xử.
Lục Tể nghĩ bản thân tự giác như vậy, các tiểu lang quân nhà họ Phùng hẳn là nên biết thời biết thế chấm dứt chuyện này, nhưng ông ta không nghĩ tới Phùng Uyển Nhược bị tổn thương nghiêm trọng như thế nào, càng không lo lắng đến địa vị của Phùng Uyển Nhược trong lòng bọn họ, cả quyết tâm của họ nữa. Nghe xong Lục Tể nói, các tiểu lang quân nhà họ Phùng không đôi co với ông ta, nói thẳng rằng chuyện này không cò kè mặc cả nữa, nhà họ Lục cứ từ từ mà nghĩ, đóng cửa mà thương lượng, bọn họ không vội, có thể chậm rãi chờ. Sau đó, trong lúc Lục Tể kinh ngạc trợn to mắt, bọn họ quát lớn mở đường bước đi.
Lục Tể có dự cảm không ổn, người nhà họ Phùng khó chơi như vậy không có khả năng bị thuyết phục, quả nhiên, chiều hôm đó, người nhà họ Phùng bắt đầu ầm ĩ chiêu mới.
Đầu tiên là kiếm đâu ra xác mèo xác chó xác chuột từ bên ngoài ném qua tường vào nhà họ Lục, xác động vật đều đã hư thối, hơn nữa thời tiết nóng bức, bốc mùi tanh tưởi khiến người ta ghê tởm không chịu nổi, chẳng những dọa hoảng từ trên xuống dưới nhà họ Lục, còn thu hút bao nhiêu là ruồi nhặng.
Tiếp theo, vài vị lang quân giong cờ mở trống bắt gà chó sống, giết ngay ngoài cổng lớn nhà họ Lục, hắt luôn đống máu còn nóng hổi lên tường, thoạt nhìn máu me khủng bố, phụ nữ trẻ em đến vây xem sợ tới mức né xa xa, có thêm vài ông đứng ngoài hóng chuyện trầm trồ khen ngợi.
Chưa đợi bọn họ tiếp tục, Lục Tể không thể không cúi đầu, chẳng những đáp ứng hết ba điều kiện, còn đồng ý cho nhà họ Phùng lên danh sách khách mời, nhưng bọn họ cũng khép nép đưa ra một yêu cầu nhỏ – ngày mở tiệc chiêu đãi lùi về sau hai ngày, ít nhất cho bọn họ thời gian dọn dẹp.
Các vị tiểu lang quân nhà họ Phùng cảm thấy không dọn càng tốt, bọn họ thưởng thức bức tường máu của nhà họ Lục, nghệ thuật nha! Có điều vẫn biết chừng mực, con thỏ bị ép nóng nảy còn cắn người nữa là, nếu ép nhà họ Lục quá, bọn họ điên lên cắn răng không chịu viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược thì mất nhiều hơn được.
Bởi vì đủ loại chuyện xảy ra, hiện tại đến phiên Đường Uyển buồn rầu!
Chẳng hiểu nhà họ Phùng rốt cuộc có tâm tư gì, cái tên đầu tiên trong danh sách khách mời là Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình, thứ hai chính là cha mẹ Đường Uyển.
Đường Uyển có thể khẳng định, cha mẹ nàng nhất định vui vẻ đi, đi xem nhà họ Lục xấu hổ, đi xem Đường phu nhân và Lục Du cúi đầu nhận sai, Đường Hoành phúc hậu, chắc chỉ sống chết mặc bây không phát biểu ý kiến, nhưng Hồ phu nhân phải đứng bên cười to, thậm chí nói móc. Còn nàng, Đường Uyển thật sự không biết nàng nên nhận lời đi hay không đi!
“Huệ Tiên không muốn đi thì không đi!”. Đáy mắt Triệu Sĩ Trình có chút cảm xúc không rõ, chàng nhìn ra Đường Uyển do dự, chàng không muốn Đường Uyển hao tổn tinh thần, nói thẳng. “Náo nhiệt như vậy có đi xem hay không cũng thế cả!”.
“Đường thiếu phu nhân, xin thiếu phu nhân bỏ qua chuyện cũ, đại giá quang lâm!”. Bà ma ma nhà họ Lục đến truyền tin không ngờ Đường Uyển lại do dự, bà cứ nghĩ Đường Uyển chắc chắn phải gật đầu ngay, sau đó đi nhìn nhà họ Lục xấu mặt, bà khiêm tốn nói. “Người nhà họ Phùng nói phải mời được Đường thiếu phu nhân, nếu Đường thiếu phu nhân có việc bận, bọn họ sẽ chờ, chờ cho Đường thiếu phu nhân có thời gian lại tính”.
“Đây là uy hiếp sao?”. Triệu Sĩ Trình lập tức sa sầm nét mặt, hai nhà Phùng Lục tranh chấp vì sao phải kéo Đường Uyển vào, chàng lạnh lùng nói. “Bà trở về nói cho Lục bá phụ biết, Huệ Tiên không muốn đi, nếu như bọn họ chấp nhận chờ thì cứ chậm rãi mà chờ đi!”.
“Cái này…”. Bà ma ma sốt ruột, chuyện này giải quyết không xong, Đường phu nhân còn đang thịnh nộ không biết sẽ làm gì bà nữa!
“Đừng có này kia gì hết, không đi là không đi. Nhà này không có nhiệm vụ đó!”. Triệu Sĩ Trình không cho bà có nhiều cơ hội, trực tiếp quát nha hoàn ma ma đứng cạnh. “Đuổi bà ta ra ngoài, đừng để bà ta ở đây nói linh tinh!”.
“Khí hậu nhà họ Triệu đúng là nuông chiều người ta, Huệ Tiên đầy đặn hơn lúc mới thành thân, khí sắc cũng càng ngày càng tốt”. Lâm Ngữ Hội vừa ngồi xuống liền cười khanh khách khen, hôm qua chị gửi thiệp mời, hôm nay cố ý tới thăm Đường Uyển.
“Là béo ra”. Đường Uyển nhớ đến thở dài, Lý phu nhân nói thời gian đầu mang thai là quan trọng nhất, phải thật cẩn thận, huy động bảy tám nha hoàn ma ma đến hầu hạ nàng từng li từng tí, Triệu Sĩ Trình và Nghiêm ma ma đều đồng ý với bà, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng như sắp đánh trận đến nơi, thiếu đường đút cơm cho nàng ăn nữa là trọn bộ. Tình huống của nàng không giống các thai phụ khác, những người khác ba tháng đầu đều nôn nghén nghiêng trời lệch đất, nàng lại rất ít nôn ọe, sáng sớm tỉnh dậy dạ dày hơi khó chịu nhưng rửa mặt chải đầu ăn sáng xong cảm giác đó lại biến mất, cho nên nàng không gầy xuống ngược lại còn béo ra, sắc mặt hồng hào, tinh thần cũng vô cùng tốt.
“Sao? Lý phu nhân cả ngày bắt uống thuốc bổ ăn đồ bổ phải không?”. Vừa thấy Đường Uyển như thế, Lâm Ngữ Hội liền hiểu ngay nàng buồn rầu cái gì, năm đó chị mang thai con đầu lòng mẹ chồng chị cũng khẩn trương như vậy.
“Còn không phải vậy”. Đường Uyển vội vàng gật đầu, mặt thì buồn rầu nhưng ánh mắt lại giấu không được vui sướng ngọt ngào.
“Ai mà chẳng như thế”. Lâm Ngữ Hội cười khúc khích, sau đó nói. “Hôm nay chị đến đây là có chuyện muốn cầu Huệ Tiên”.
“Có chuyện gì chị cứ nói đi, gì mà cầu hay không cầu chứ?”. Đường Uyển giận Lâm Ngữ Hội một câu, chị và Uông Ngọc Trân quan hệ tốt, đối xử với nàng cũng thân mật, thật không nên nói câu khách khí như vậy.
“Em còn nhớ Ngữ Khê em họ chị đúng không?”. Lâm Ngữ Hội nhắc đến em họ, vẻ mặt sủng nịch và bất đắc dĩ. “Chắc là bị Huệ Tiên ảnh hưởng, con bé về Lâm An xong quy củ theo Đại bá mẫu học quản gia một thời gian, tuy hiện tại vẫn không thế nào thích công việc đó nhưng cũng không kháng cự như trước kia. Hôm vừa rồi gửi thư cho chị, nói hiện tại bản thân rất ngoan, muốn thưởng”.
Đường Uyển đương nhiên không quên cô gái trong sáng luôn tươi cười ấy, càng không quên bộ dáng canh cánh trong lòng thật đáng yêu khi cô ấy nghe nàng không muốn chạm vào cầm kì thi họa nữa, nàng cười hỏi. “Phần thưởng của em ấy liên quan đến em phải không?”.
“Đúng vậy”. Lâm Ngữ Hội cười bất đắc dĩ. “Con bé muốn xin một bài thơ mới của Huệ Tiên, còn nói các tiểu nương tử trong thi xã đều đang kiễng chân mong đợi, chỉ cần cầu được bài thơ mới của em, có lập gia đình cũng cam tâm tình nguyện”.
“Ngữ Khê sắp thành thân?”. Đường Uyển vừa mừng vừa ngạc nhiên nhìn Lâm Ngữ Hội, sau đó cười rộ lên. “Nếu là như thế em cũng không thể chối từ rồi”.
“Vậy là Huệ Tiên đồng ý?”. Lâm Ngữ Hội mừng rỡ, trước khi đến quả thật chị không ôm nhiều hy vọng, chị và Uông Ngọc Trân quan hệ thân thiết, tất nhiên biết Đường Uyển chẳng hiểu đã bị gì đả kích đến không muốn cầm bút sáng tác thơ từ lâu. Hôm nay chị đến là nhân tiện mượn danh Lâm Ngữ Khê qua chơi với Đường Uyển thôi.
“Hiện tại em cũng nghĩ thông, giỏi thơ văn và sống tốt vốn không liên quan nhiều, phải xem thử mình sống ở môi trường nào sống với ai, bây giờ em có làm gì cũng không ai thấy chướng mắt nữa”. Đường Uyển cười ngọt ngào, hai tháng ngắn ngủi gả đến nhà họ Triệu, nàng chỉ thấy hạnh phúc và thỏa mãn, dù ngẫu nhiên có chút buồn rầu nhưng đó cũng là buồn rầu một cách vui vẻ. Nàng thật may mắn bản thân đã được sống lại, may mắn không bị hận thù che mất lý trí sinh nông nổi làm gì đó trả thù, hủy đi cuộc sống mới của bản thân, đương nhiên, nàng may mắn nhất nàng đã không để lỡ mất Triệu Sĩ Trình.
“Đúng vậy em à, phụ nữ chúng ta sống tốt hay không phải xem gả cho người như thế nào, gặp phải người không ra gì thì có mạnh mẽ đến mấy cũng đành sống thảm đạm thôi”. Lâm Ngữ Hội thở dài một hơi, sau đó nói. “Huệ Tiên có nghe tin đồn gần đây bay lả tả bên ngoài không? Phùng thiếu phu nhân nhà họ Lục đang ầm ĩ muốn Lục Du giải thoát cho cô ta đó?”.
Giải thoát? Đường Uyển sửng sốt một chút mới hiểu Lâm Ngữ Hội đang nói gì, nàng kinh ngạc hỏi. “Phùng thiếu phu nhân không phải đang lớn bụng sắp sinh sao? Sao lại ầm ĩ sinh sự trong thời điểm như vầy?”.
Đường Uyển nhớ mang máng tết Nguyên Tiêu Phùng Uyển Nhược đã có bầu, tuy không rõ lúc đó mang bầu bao lâu, nhưng dựa theo những gì nàng hiểu về Đường phu nhân thì xác định chắc chắn là không lâu đã vội khoe khoang trước mặt nàng. Vậy bây giờ hẳn là mới chín tháng, sắp sinh. Mang thai lớn tháng như vậy sao có thể ầm ĩ đòi ly hôn với Lục Du, còn huyên náo cho ai ai cũng biết?
“Lớn bụng sắp sinh?”. Lâm Ngữ Hội hít một hơi, giọng nói tỏ vẻ thương hại. “Hơn hai mươi ngày trước, Phùng thiếu phu nhân bị Lục Du nói lời đả kích, hai người tranh chấp, Phùng thiếu phu nhân ngã, sinh non”.
“Gì cơ?”. Đường Uyển hoảng hồn mở to hai mắt, sao có thể như vậy? Đường phu nhân vẫn tâm tâm niệm niệm ngóng trông cháu nội ra đời kia mà? Sao có thể để cho Phùng Uyển Nhược mang thai lớn tháng còn bị đả kích? Thậm chí ngã? Lỡ đâu nguy hiểm là một thây hai mạng.
“Phùng thiếu phu nhân coi như mệnh lớn, vẫn sinh được một bé trai thiếu tháng…”. Nói đoạn, Lâm Ngữ Hội khinh thường hừ mũi. “Nghe nói, bà đỡ mới đặt chân vào nhà họ Lục, chưa biết tình huống của Phùng thiếu phu nhân có hung hiểm gì không, Đường phu nhân đã vội vã đòi bà ấy giữ lại đứa nhỏ, giữ đứa nhỏ khó giữ được người lớn, nha hoàn ma ma từ nhà mẹ đẻ đi theo Phùng thiếu phu nhân đều nghe rõ ràng, nói Đường phu nhân sợ Phùng thiếu phu nhân khôi phục xong không để yên cho Lục Du nên muốn mẹ chết giữ con, bà đỡ phúc hậu thiện tâm không muốn làm loại chuyện thương thiên hại lý như thế, làm bộ như chưa nghe, cứu Phùng thiếu phu nhân khỏi cửa hiểm”.
“Bà ta sao có thể ngoan độc đến độ đó!”. Đường Uyển luôn nghĩ, Đường phu nhân là kiêu ngạo ngang ngược chuyên chế, nhưng không ngờ còn độc ác như vậy, nàng không tin Đường phu nhân nóng vội, ích kỷ mê đầu, miệng nói không uốn lưỡi, gánh lấy cái danh ‘mưu sát con dâu’, Đường phu nhân quả thật càng lúc càng khủng bố, may mà nàng đã bị bọn họ bỏ đi, không còn liên quan gì đến nhà họ Lục nữa.
“Quá sức ngoan độc!”. Lâm Ngữ Hội lắc đầu, sau đó nói tiếp. “Đứa bé sinh non, vốn sinh ra đã kém cỏi, chưa đầy tháng đã chết non, Phùng Uyển Nhược không chịu bỏ qua, phát điên muốn nhà họ Lục đền mạng cho con trai”.
Phùng Uyển Nhược nhất định hận chết nhà họ Lục! Đường Uyển âm thầm suy nghĩ, sau tò mò hỏi. “Người nhà họ Lục không lấp liếm chuyện này, cứ để huyên náo xôn xao dư luận vậy sao?”.
“Nhà họ Lục quả thật muốn che lấp mọi chuyện, nhưng muốn đâu có nghĩa là được!”. Lâm Ngữ Hội khinh thường. “Bọn họ nghĩ nhà họ Phùng ở tuốt Tiễn Đường xa xôi, chỉ cần giam lỏng Phùng thiếu phu nhân và các người hầu từ nhà mẹ đẻ của cô ta, chờ cô ta bớt đau thương sau cái chết của đứa bé, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Dù sao Phùng Uyển Nhược vẫn phải sống với Lục Du cả đời, đâu thể bỏ được. Ai ngờ Phùng Uyển Nhược vừa sinh non, mấy người hầu đã lanh chân đi báo tin, đứa nhỏ chết không đầy ba ngày, người nhà họ Phùng đến, đến rất đông nữa là đằng khác, các chị dâu của Phùng thiếu phu nhân, cháu trai cháu dâu trạc tuổi Phùng thiếu phu nhân cũng đến. Một buổi tâm tình với Phùng thiếu phu nhân xong, hùng hùng hổ hổ chẳng thèm quản đó có phải nhà họ Lục hay không, mấy cậu cháu trai đánh Lục Du bầm tím mặt mũi, nói là xả giận dùm cô cô”.
“Đường phu nhân nhất định đau lòng muốn chết!”. Đường Uyển lạnh nhạt nói, Lục Du bị đánh, nàng thấy xứng đáng, hắn nên bị ai đó đánh cho một trận nhừ tử để tỉnh táo lại đi, đừng tưởng trên đời này ai cũng phải để hắn vào mắt!
“Có thể không đau lòng sao? Hắn là con trai quý hơn mệnh của bà ta mà!”. Lâm Ngữ Hội bĩu môi tiếp tục nói. “Mấy ngày nay nhà họ Phùng và nhà họ Lục đang nháo nhào nát bét trong đó, nhà họ Phùng buộc tội nhà họ Lục khắt khe Phùng thiếu phu nhân, chẳng những hại cô ta sinh non, còn định hại chết tính mạng Phùng thiếu phu nhân nữa, về sau tính sao tạm thời không nói, nhưng Phùng thiếu phu nhân tuyệt đối không thể tiếp tục sống với Lục Du nữa, lỡ đâu ngày nào đó bị nhà họ Lục hại mất mạng, đòi Lục Du trả tự do cho cô ta, hai người ly hôn. Người nhà họ Lục lại cãi là cả Đường phu nhân và Lục Du đều không có lỗi, là Phùng Uyển Nhược điêu ngoa vô lý cãi nhau với Lục Du mới ngã rồi sinh non, hại cháu nội bà ta chưa đầy tháng đã chết non – tất cả là lỗi của Phùng Uyển Nhược. Nếu nhà họ Phùng kiên trì muốn chặt đứt hôn nhân này, nhà họ Lục căn cứ đạo lý ‘dưa hái xanh không ngọt’ cũng đồng ý, nhưng không viết giấy trả tự do, mà sẽ viết giấy ruồng bỏ”.
“Lục Du nếu viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược chẳng khác nào nhận lỗi về nhà họ Lục, bọn họ đương nhiên không chịu”. Đường Uyển cười lạnh một tiếng, nói vậy chỉ sợ Lục Du muốn cưới vợ khác khó càng thêm khó, trừ phi đối phương là tái giá hoặc cũng bị nhà chồng ruồng rẫy, dựa theo tính cách Đường phu nhân, sao có thể để những phụ nữ như vậy “làm bẩn” đứa con cao quý độc nhất vô nhị của bà ta? Nhưng nếu là bỏ vợ, bọn họ lấy lý do gì để bỏ?
“Bọn họ không chịu là chuyện của bọn họ, nhà họ Phùng nào chịu thua! Con gái vàng ngọc đang yên đang lành gả cho nhà họ Lục, sống khổ sống sở ấm ức mà không được báo người nhà biết, cho dù ly hôn cũng không bỏ qua cho Lục Du”. Lâm Ngữ Hội bức xúc. “Nghe nói cả nhà họ Phùng lẫn nhà họ Lục đều đang phái người đi nhà họ Tiền ở Lâm An mời Đường phu nhân ngày xưa làm mối hôn sự này, chờ Đường phu nhân lại đây phân xử”.
Vị Đường phu nhân kia chỉ sợ không đến tham gia vũng bùn này. Đường Uyển chỉ mới gặp vị Đường phu nhân đó vài lần, nhưng cảm thấy bà này nhất định né như né tà, tìm cớ lánh đi thôi.
“Dù sao, hai nhà hiện đang giằng co, không biết khi nào có kết quả!”. Lâm Ngữ Hội cười mỉa. “Nhưng mặc kệ khi nào, Lục Du xem như danh tiếng thối không thể thối hơn được nữa, cả đời này đừng hòng cưới được tiểu nương tử nhà trong sạch nào!”.
“Hết thảy do hắn ta tự rước lấy!”. Đường Uyển cười đến thản nhiên. “Đàn ông ngay cả vợ con cũng không bảo vệ được, căn bản không đáng để bất kì ai phó thác chung thân”.
“Đúng vậy!”. Lâm Ngữ Hội lắc đầu ngao ngán, thôi không nói nhà họ Lục nữa, chỉ cười. “Mấy ngày nữa chị đến lấy thơ của Huệ Tiên hay bây giờ có sẵn?”.
“Bây giờ cũng có, nhưng chị chờ mấy ngày nữa em xứng thêm tranh vẽ, lại sai người đưa sang cho chị”. Đường Uyển cũng cười, nếu đã tặng người, có họa có từ xứng nhau sẽ thành ý hơn nhiều.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhà họ Phùng và nhà họ Lục đúng là không mời được vị Đường phu nhân ở nhà họ Tiền kia, tin tức theo Lâm An truyền tới, vị phu nhân này vừa hay đã đến Phúc Châu thăm con gái, ngày về chưa biết.
Đã không có người điều tiết, quan hệ giữa hai nhà Phùng Lục chuyển biến xấu kịch liệt.
Phùng Uyển Nhược là quyết tâm không muốn ở lại nhà họ Lục sống tiếp, thậm chí cô ta đã đưa cả người nhà họ Phùng và người hầu tất cả ra sống ở khách sạn, theo lời cô ta là Lục Du chưa từng thật tâm đối xử với cô ta, ngay cả chút hư tình giả ý cũng không, trượng phu như thế không đáng lưu luyến. Hơn nữa, sự tình đã hỏng bét đến mức này, cho dù cô ta chấp nhận tha thứ cho Lục Du, chấp nhận nén nỗi đau mất con sống tiếp với hắn, người nhà họ Lục chưa chắc bỏ tật cũ. Bình thường cô ta không sao, tính cách cô ta như thế tất nhiên không để bản thân chịu ấm ức, nhưng nếu cô ta lại có bầu, lại sinh con, người nhà họ Lục lại tái diễn trò giữ con bỏ đi mẹ thì phải làm sao bây giờ? Cô ta không tin vào lương tâm của người nhà họ Lục nữa.
Người nhà họ Phùng chỉ lo lắng tâm tư của Phùng Uyển Nhược, dù sao cô ta và Lục Du cũng là vợ chồng một hồi, từng cùng dựng dục con cái, lo cô ta không nỡ lòng, Phùng Uyển Nhược tỏ thái độ khiến người nhà họ Phùng gỡ bỏ rào cản cố kỵ, càng thêm phẫn nộ — Phùng Uyển Nhược đã bị đối xử như thế nào mới có thể căm hận Lục Du và người nhà họ Lục đến độ đó!
Phùng Uyển Nhược ở nhà phải nói là ngàn vạn sủng ái dành riêng, là con gái rượu đến với Phùng phu nhân lúc tuổi già, trong mắt các chị dâu, cô ta không chỉ là em chồng, không bằng nói là con gái, cưng chiều như châu như bảo, mấy cậu cháu trai lại cùng nhau lớn lên với cô ta, từ nhỏ đã được dạy là phải nhường nhịn, che chở cô ta, sao có thể nhìn cô ta bị bắt nạt mà không đòi lại công bằng? Bọn họ hợp lại nghĩ kế, liền quyết định làm to chuyện đến khi nào người nhà họ Lục chịu không nổi, chủ động viết giấy trả tự do và xin lỗi Phùng Uyển Nhược mới thôi.
Vì thế, sau khi đánh cho Lục Du một trận nên thân, vài tiểu lang quân nhà họ Phùng cùng với người hầu mang theo từ Tiễn Đường, mướn thêm ít người ở Sơn Âm, tô vẽ, náo loạn vài lần, đừng nói nơi ở của Lục Du và Phùng Uyển Nhược từng ở bị bọn họ đập nát bươm, phòng tiếp khách phòng cho khách cũng đều bị đập đến nhìn không ra nguyên dạng, chỉ có nơi ở của Đường phu nhân và Lục Tể may mắn thoát khỏi – Đây là vì bọn họ nghe Phùng Uyển Nhược nói Lục Tể đang dưỡng bệnh, lo nếu đến đó đập phá, Lục Tể xảy ra chuyện không hay, nháo thành tai nạn chết người, chẳng những nhà bọn họ từ có lý biến thành vô lý, còn không thể dọn dẹp kết cục êm đẹp. Nếu không sao bọn họ có thể để nơi ở của lão chủ chứa ác độc kia may mắn thoát khỏi?
Sự tình chuyển biến xấu đến mức độ này, người đứng đầu nhà họ Lục, vốn mất tích trước mặt người ta hai năm nay – Lục Tể rốt cuộc lộ diện, nghe nói khi xuất hiện mặt ông ta trắng bệch, thậm chí không thể bước đi, là người hầu khiêng kiệu đi ra.
Lục Tể xuất hiện, hung hăng mắng Đường phu nhân trước mặt mọi người, sau đó tỏ ý định muốn giảng hòa, nói sự tình phát triển đến bước này, Đường phu nhân và Lục Du phải chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng Phùng Uyển Nhược cũng có trách nhiệm không nhỏ. Nếu không phải cô ta tùy hứng và bất cẩn, cũng sẽ không xảy ra sự kiện đau lòng như vậy. Còn nói có thể thành vợ chồng một hồi là duyên phận tu qua bao kiếp, hy vọng Phùng Uyển Nhược có thể lại cân nhắc chuyện với Lục Du, đừng nhất thời xúc động. Mặc kệ là bị ruồng rẫy hay ly hôn đều không phải chuyện tốt, nếu Phùng Uyển Nhược ở lại nhà họ Lục, ông ta sẽ giao quyền quản gia cả nhà họ Lục cho Phùng Uyển Nhược, để cô ta chủ trì gia đình, đồng thời cam đoan sẽ coi chừng Đường phu nhân, quyết định cấm bà ta nhúng tay vào bất kì thứ gì, không để bà ta và Phùng Uyển Nhược lại xảy ra tranh chấp.
Lục Tể nói xong, Lục Du bị ông ta giáo huấn một chút cũng tỏ vẻ trước mặt mọi người, nói rằng học được bài học này, hắn cũng biết quý trọng, nếu Phùng Uyển Nhược chịu ở lại, hắn nhất định đối xử tốt với cô ta, trân trọng cô ta, nhất định không để chuyện xưa tái diễn…
Đáng tiếc, Phùng Uyển Nhược cũng không ở đó, hành động của hai cha con Lục Tể chẳng qua là diễn cho người mù xem, các tiểu lang quân nhà họ Phùng chẳng thấy chỗ nào cảm động, trực tiếp đưa ra ba điều kiện.
Một, viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược, đời này Phùng Uyển Nhược không có khả năng sống tiếp với Lục Du, nói gì đi nữa cũng không. Nhà họ Phùng là danh gia vọng tộc ở Tiễn Đường, hoàn toàn có thể nuôi Phùng Uyển Nhược cẩm y ngọc thực cả đời, chỉ riêng lúc Phùng Uyển Nhược xuất giá, đồ cưới của cô ta cũng đủ nuôi cô ta sống cả đời, huống chi Phùng Uyển Nhược chưa chắc không thể lại gả cho người khác, việc gì phải treo cổ trên gốc cây mục nhà họ Lục đây. Cho nên, phải ly hôn với Lục Du.
Hai, mở tiệc chiêu đãi tất cả những nhà quan lại có uy tín ở Sơn Âm, Đường phu nhân và Lục Du phải xin lỗi Phùng Uyển Nhược trước mặt quan khách, nội dung xin lỗi bao gồm : nhà họ Lục vì bịt miệng tin đồn, tự dưng bắt Phùng Uyển Nhược bị mang tiếng ‘tân nương xung hỉ’; Lục Du tuy cưới Phùng Uyển Nhược nhưng không hoàn thành trách nhiệm làm chồng, còn đả kích cô ta trong lúc cô ta mang thai lớn bụng, khiến cô ta bị kích động, tranh chấp với Lục Du, bất cẩn té ngã, cứ thế sinh non; Đường phu nhân mặt người dạ thú, ngoài miệng nói ngon ngọt rằng sẽ đối xử tốt với Phùng Uyển Nhược, trên thực tế bạo ngược, chẳng những khắt khe những sự nhỏ nhặt, còn ở thời điểm nguy ngặt nảy sinh tâm tư xấu xa.
Ba, Phùng Uyển Nhược và Lục Du ly hôn xong, nam hôn nữ gả đừng dính líu gì đến nhau. Nhà họ Lục tuyệt không được phỉ báng Phùng Uyển Nhược dưới bất kì hình thức nào, trong bất kì trường hợp gì, hắt nước bẩn lên người Phùng Uyển Nhược, đây không phải nhà họ Phùng dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà nhà họ Lục đã từng làm ra những hành vi như thế, không thể không phòng hờ.
Lục Tể mặc dù có tâm muốn hòa giải, nhưng cũng từng nghĩ qua sẽ cho Lục Du và Phùng Uyển Nhược ly hôn, ông ta không có ý kiến gì với điều thứ nhất và thứ ba, nhưng cảm thấy điều thứ hai quá đáng quá mức không thể nhận, thương lượng với các tiểu lang quân nhà họ Phùng, hy vọng hai bên đều thoái nhượng một hai, nhà họ Lục đồng ý hợp lý, không nhắc đến cuộc hôn nhân này ai thị ai phi, mà nhà họ Phùng cũng đừng khí thế bức người, chuyện mở tiệc chiêu đãi mọi người coi như quên đi. Nói vậy, mục đích của nhà họ Phùng cũng đạt được, còn giữ lại chút mặt mũi cho nhà họ Lục, chủ yếu hôn sự này vốn là Tiền Thầm phu nhân dắt tơ, đừng khiến bà ấy bị kẹp ở giữa khó xử.
Lục Tể nghĩ bản thân tự giác như vậy, các tiểu lang quân nhà họ Phùng hẳn là nên biết thời biết thế chấm dứt chuyện này, nhưng ông ta không nghĩ tới Phùng Uyển Nhược bị tổn thương nghiêm trọng như thế nào, càng không lo lắng đến địa vị của Phùng Uyển Nhược trong lòng bọn họ, cả quyết tâm của họ nữa. Nghe xong Lục Tể nói, các tiểu lang quân nhà họ Phùng không đôi co với ông ta, nói thẳng rằng chuyện này không cò kè mặc cả nữa, nhà họ Lục cứ từ từ mà nghĩ, đóng cửa mà thương lượng, bọn họ không vội, có thể chậm rãi chờ. Sau đó, trong lúc Lục Tể kinh ngạc trợn to mắt, bọn họ quát lớn mở đường bước đi.
Lục Tể có dự cảm không ổn, người nhà họ Phùng khó chơi như vậy không có khả năng bị thuyết phục, quả nhiên, chiều hôm đó, người nhà họ Phùng bắt đầu ầm ĩ chiêu mới.
Đầu tiên là kiếm đâu ra xác mèo xác chó xác chuột từ bên ngoài ném qua tường vào nhà họ Lục, xác động vật đều đã hư thối, hơn nữa thời tiết nóng bức, bốc mùi tanh tưởi khiến người ta ghê tởm không chịu nổi, chẳng những dọa hoảng từ trên xuống dưới nhà họ Lục, còn thu hút bao nhiêu là ruồi nhặng.
Tiếp theo, vài vị lang quân giong cờ mở trống bắt gà chó sống, giết ngay ngoài cổng lớn nhà họ Lục, hắt luôn đống máu còn nóng hổi lên tường, thoạt nhìn máu me khủng bố, phụ nữ trẻ em đến vây xem sợ tới mức né xa xa, có thêm vài ông đứng ngoài hóng chuyện trầm trồ khen ngợi.
Chưa đợi bọn họ tiếp tục, Lục Tể không thể không cúi đầu, chẳng những đáp ứng hết ba điều kiện, còn đồng ý cho nhà họ Phùng lên danh sách khách mời, nhưng bọn họ cũng khép nép đưa ra một yêu cầu nhỏ – ngày mở tiệc chiêu đãi lùi về sau hai ngày, ít nhất cho bọn họ thời gian dọn dẹp.
Các vị tiểu lang quân nhà họ Phùng cảm thấy không dọn càng tốt, bọn họ thưởng thức bức tường máu của nhà họ Lục, nghệ thuật nha! Có điều vẫn biết chừng mực, con thỏ bị ép nóng nảy còn cắn người nữa là, nếu ép nhà họ Lục quá, bọn họ điên lên cắn răng không chịu viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược thì mất nhiều hơn được.
Bởi vì đủ loại chuyện xảy ra, hiện tại đến phiên Đường Uyển buồn rầu!
Chẳng hiểu nhà họ Phùng rốt cuộc có tâm tư gì, cái tên đầu tiên trong danh sách khách mời là Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình, thứ hai chính là cha mẹ Đường Uyển.
Đường Uyển có thể khẳng định, cha mẹ nàng nhất định vui vẻ đi, đi xem nhà họ Lục xấu hổ, đi xem Đường phu nhân và Lục Du cúi đầu nhận sai, Đường Hoành phúc hậu, chắc chỉ sống chết mặc bây không phát biểu ý kiến, nhưng Hồ phu nhân phải đứng bên cười to, thậm chí nói móc. Còn nàng, Đường Uyển thật sự không biết nàng nên nhận lời đi hay không đi!
“Huệ Tiên không muốn đi thì không đi!”. Đáy mắt Triệu Sĩ Trình có chút cảm xúc không rõ, chàng nhìn ra Đường Uyển do dự, chàng không muốn Đường Uyển hao tổn tinh thần, nói thẳng. “Náo nhiệt như vậy có đi xem hay không cũng thế cả!”.
“Đường thiếu phu nhân, xin thiếu phu nhân bỏ qua chuyện cũ, đại giá quang lâm!”. Bà ma ma nhà họ Lục đến truyền tin không ngờ Đường Uyển lại do dự, bà cứ nghĩ Đường Uyển chắc chắn phải gật đầu ngay, sau đó đi nhìn nhà họ Lục xấu mặt, bà khiêm tốn nói. “Người nhà họ Phùng nói phải mời được Đường thiếu phu nhân, nếu Đường thiếu phu nhân có việc bận, bọn họ sẽ chờ, chờ cho Đường thiếu phu nhân có thời gian lại tính”.
“Đây là uy hiếp sao?”. Triệu Sĩ Trình lập tức sa sầm nét mặt, hai nhà Phùng Lục tranh chấp vì sao phải kéo Đường Uyển vào, chàng lạnh lùng nói. “Bà trở về nói cho Lục bá phụ biết, Huệ Tiên không muốn đi, nếu như bọn họ chấp nhận chờ thì cứ chậm rãi mà chờ đi!”.
“Cái này…”. Bà ma ma sốt ruột, chuyện này giải quyết không xong, Đường phu nhân còn đang thịnh nộ không biết sẽ làm gì bà nữa!
“Đừng có này kia gì hết, không đi là không đi. Nhà này không có nhiệm vụ đó!”. Triệu Sĩ Trình không cho bà có nhiều cơ hội, trực tiếp quát nha hoàn ma ma đứng cạnh. “Đuổi bà ta ra ngoài, đừng để bà ta ở đây nói linh tinh!”.