Gặp Lục Du ở Tây Hồ chỉ khiến Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình cảm thấy bất ngờ, trong lòng cũng chán ngấy, nhưng bọn họ không để chút việc nhỏ này cản trở hành trình ở Lâm An, Triệu Sĩ Trình vẫn chiếu theo kế hoạch đưa Đường Uyển đi du ngoạn nơi nơi, để Đường Uyển chơi đùa tận hứng.
Đường Uyển ban đầu còn cố kị, lo sẽ gặp lại Lục Du, nhưng không quá hai ngày nàng đã ném chuyện này ra sau đầu, không hề rối rắm việc không hẹn mà gặp Lục Du nữa, nàng không tin kiếp này bao nhiêu thứ đã biến đổi nghiêng trời lệch đất mà vận mệnh của nàng vẫn là một hồi bi kịch.
Du ngoạn rất nhiều, Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình không quên đi thăm hỏi những người bạn cũ, trong đó có Lâm Ngữ Khê – người vẫn thư qua thư lại với Đường Uyển mấy năm nay.
“Huệ Tiên tỷ tỷ, không nghĩ tới chị thật sự đến đây thăm em, em rất hạnh phúc!”. Nhìn thấy Đường Uyển, Lâm Ngữ Khê hoan hoan hỉ hỉ kéo tay nàng, ánh mắt vẫn giữ được nét ngây thơ hoạt bát thời con gái, không chút nào giống đã làm vợ, làm mẹ người ta.
Cuối năm kia, Lâm Ngữ Khê thành thân, tân lang là con trai trưởng của Trương đại nhân quan tế tửu Quốc Tử Giám, hai người quen nhau từ nhỏ, cũng xem như là thanh mai trúc mã. Cả hai hợp ý nhau, đều thích ngâm thơ vẽ tranh, cha mẹ hai bên lại nhiều khoan dung, thêm nữa Lâm Ngữ Khê gả vào không bao lâu đã có tin mừng, sinh được một cô con gái bụ bẫm, gia đình sống mỹ mãn hạnh phúc thật sự.
“Đến Lâm An sao dám bỏ qua không đi thăm hai mẹ con em chứ?”. Đường Uyển cười khúc khích trêu ghẹo. “Em viết trong thư muốn kết thông gia với nhà chị, chị hôm nay đến chủ yếu là xem con dâu tương lai”.
“Huệ Tiên tỷ tỷ, làm thông gia em nghĩ thôi quên đi”. Lâm Ngữ Khê hơi buồn rầu nói. “Nguyên nương bị mẹ chồng em chiếm luôn rồi, mọi chuyện từ lớn như hôn nhân đến nhỏ như ăn uống ngủ nghỉ đều bị mẹ chồng em quản hết, em làm mẹ mà toàn bị đặt qua một bên”.
“Xảy ra chuyện gì sao?”. Đường Uyển nhìn mặt Lâm Ngữ Khê không giống bị người ta chiếm mất con gái, giống như bị thất sủng thì đúng hơn.
“Chị không biết đâu, mẹ chồng em trước nay vẫn mong chờ sinh được cô con gái, ai ngờ liền tù tì sinh năm đứa con trai, thấy em sinh con gái bà liền nói cháu gái trưởng có thể nuôi như con gái út, bé mới được trăm ngày liền ôm đến phòng bà ở, còn mỹ miều gọi là không quấy rầy hai vợ chồng em tân hôn… Tụi em thành thân hơn một năm rồi, làm gì còn tân với hôn!”. Lâm Ngữ Khê ai oán than. “Hồi trước bà vẫn nói hiểu em nhất, coi em như con gái ruột, giờ có Nguyên nương rồi, đâu nhớ gì tới em”.
“Em là đang ghen tị với con gái mình sao?”. Đường Uyển bật cười, cảm thấy Lâm Ngữ Khê thật quá đáng yêu, nhưng nhìn bộ dạng cô nàng sao thấy quen quen – ô, giống như từ lúc có Thanh Lam, Triệu Sĩ Trình cũng phát hiện địa vị của mình trước mặt cha mẹ đã xuống dốc không phanh.
“Em đâu có đâu”. Lâm Ngữ Khê chối đây đẩy, cười. “Không đến mức ghen, nhưng hơi mất mát một chút. Hai da, nếu em sinh một cậu con trai thì tốt rồi, không phiền não như bây giờ”.
Đường Uyển bị Lâm Ngữ Khê chọc cười ngất, xem ra cuộc sống hôn nhân của cô nàng thật sự tiêu dao, cho nên vẫn duy trì tính cách trước kia, Đường Uyển vui mừng thay cho Lâm Ngữ Khê.
“Đúng rồi, Huệ Tiên tỷ tỷ, chị có nghe chuyện về Lục Du chưa?”. Vẫn giữ liên lạc với Đường Uyển và Lâm Ngữ Hội nên Lâm Ngữ Khê tự nhiên biết quan hệ giữa Đường Uyển và Lục Du, cũng biết vị trí của Lục Du trong lòng Đường Uyển ở đâu.
“Mấy ngày nay chị chỉ biết đi du sơn ngoạn thủy với Tử Quy, không nghe thấy gì về hắn cả”. Đường Uyển nhẹ lắc đầu, sau đó tùy tiện hỏi. “Sao vậy? Hắn đỗ hội nguyên* rồi sao?”.
*Đứng đầu kì thi hội. Giống như trạng nguyên nhưng ở kì thi nhỏ hơn.
Gặp Lục Du ở Tây Hồ đã là sáu ngày trước, lúc đó kì thi hội đã chấm dứt, tính tính thời gian có lẽ kết quả đã được niêm yết. Kiếp trước Lục Du thi hội thập phần thuận lợi, lúc quay về Sơn Âm cũng hăng hái, không biết kiếp này tình hình sao, nhưng nghĩ đến ngày đó nhìn thấy Lục Du, Đường Uyển kết luận hắn thi không đến nỗi tệ.
“Đỗ hội nguyên? Hừ, thành tích của hắn thật ra tốt, nội các đại học sỉ chủ khảo Lục Phụ tán thưởng hắn có thêm, thậm chí tiến cử hắn làm hội nguyên. Đáng tiếc, người sống không nên làm chuyện đuối lý, nếu không chẳng biết khi nào sẽ bị lật thuyền”. Có lẽ vì Đường Uyển nên Lâm Ngữ Khê không có một chút hảo cảm với đệ nhất tài tử nổi danh này, thậm chí khinh thường hắn ghê gớm, cô hừ lạnh một tiếng, nói. “Có người tố cáo hắn đức hạnh thối tha, nên dù tài hoa xuất chúng cỡ nào cũng không thể trở thành hội nguyên”.
“Đức hạnh thối tha?”. Đường Uyển sửng sốt, lại xảy ra chuyện gì ư, kiếp trước không phải hắn đã thuận lợi trở thành hội nguyên đó sao? Cho dù bị xóa tên nhưng là do Tần tướng quân ghen ghét hắn nổi bật hơn cháu trai ông ta, dùng lý do hắn hay thích bàn chuyện chống Kim phục quốc nên xóa tên hắn. Cũng vì lý do đó, hắn tuy rằng không có danh vị trạng nguyên nhưng trong mắt các sĩ tử khắp thiên hạ hắn đã có địa vị trạng nguyên. Hiện tại, ngay cả danh vị hội nguyên cũng vô duyên với hắn, đỡ đắc tội với Tần Cối, không biết là phúc hay là họa nữa.
“Đúng”. Lâm Ngữ Khê gật đầu, sau đó nhỏ giọng thầm thì. “Nghe nói tin tức do nhà họ Phùng ngầm rỉ ra, để cho Lục Du xám mặt, gây bất lợi cho sự nghiệp thi cử của hắn”.
Nhà họ Phùng? Đường Uyển nhíu mày thật chặt, kinh ngạc nói. “Năm đó nhà họ Phùng có nói, sau khi ly hôn xong nam cưới nữ gả chẳng liên quan gì đó nhau nữa mà? Sao lại gây chuyện phá bĩnh Lục Du, bọn họ không sợ chuyện này ầm ĩ lớn, thanh danh Phùng Uyển Nhược sẽ bị ô uế sao?”.
“Nhà họ Phùng đâu có để ý”. Khác với Đường Uyển luôn cố ý bỏ ngoài tai tin tức liên quan đến nhà họ Lục, Lâm Ngữ Khê vô cùng ngạc nhiên, chú ý nhiều hơn, tự nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn, cô tiếp tục thì thầm. “Vụ ly hôn ồn ào dư luận của Lục Du và Phùng Uyển Nhược ngay cả ở Lâm An cũng nghe thấy, đừng nói chi Tiền Đường, quả thật huyên náo ai cũng biết. Nghe nói Phùng Uyển Nhược nổi danh ngang ngược không phải vô căn cứ đâu, cha Lục Du qua đời ngay sau đó bị dư luận nói là Phùng Uyển Nhược chọc ông ta tức chết, kẻ nói Phùng Uyển Nhược mạng xấu, khắc chết ông ta… Mặc kệ là tin đồn nào, thanh danh Phùng Uyển Nhược rốt cuộc cũng thối rồi. Cô ta ở Tiền Đường hai năm vẫn chưa tìm được hôn sự thích hợp, năm ngoái ăn Tết xong đã theo anh cả đến Giang Tây nhậm chức, chắc là định ở nơi nào đó không biết cô ta tìm một gia đình gả đi, thật ra Phùng Uyển Nhược cũng đủ xui xẻo, năm đó cô ta chưa gả cho Lục Du thanh danh đúng là không tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ như bây giờ”.
Đường Uyển thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì, Phùng Uyển Nhược lưu lạc đến hoàn cảnh hôm nay không chỉ vì cô ta nhìn lầm người, gả cho Lục Du, cũng một phần do chính cô ta, chỉ mong rằng đến Giang Tây, cô ta có thể bớt bớt tính tình, nếu không bao nhiêu quanh co khúc chiết trong cuộc đời vẫn còn chờ cô ta ở phía trước.
“Cho nên, các anh trai các chị dâu của Phùng Uyển Nhược, cả cháu trai cháu gái cũng vậy, tất cả đều hận người nhà họ Lục thấu xương, nhất là Lục Du, hắn đến Lâm An đi thi, lại ở Lâm An tiền đồ vô hạn, người nhà họ Phùng xem vừa mắt mới lạ đó”. Lâm Ngữ Khê bĩu môi. “Bọn họ còn tìm người tố cáo nội các đại học sĩ Lục Phụ, bảo rằng sở dĩ ông này tán thưởng Lục Du trước mặt người khác, tiến cử hắn làm hội nguyên vì ông này và Lục Du là chú cháu cùng tộc, cư xử không khách quan, thiên vị…”. Cha của Lâm Ngữ Khê là Ngự sử đại phu, tin tức như thế này có vẻ linh mẫn, cô tiếp tục nói. “Đúng lúc cháu nội của Tần tướng quân là Tần Huân năm nay cũng tham gia thi, Lục Phụ cho rằng Tần Huân tài hoa không bằng Lục Du nên xếp Tần Huân đứng nhì, chọc Tần tướng quân nổi giận. Tần tướng quân đang lo không nắm được nhược điểm của ông ta để trị tội, cáo trạng thật quá đúng lúc. Em thấy, lần này hội nguyên Lục Du tất nhiên là bại, mà Lục Phụ cũng vô cùng có khả năng chịu liên lụy”.
Đường Uyển lắc đầu, nói. “Theo chị biết, Lục Phụ và nhà họ Lục ngay cả quê quán cũng không cùng một chỗ, hẳn là không có quan hệ thân thích, chẳng qua trùng hợp là đều họ Lục thôi”.
“Có là thân thích thật không không quan trọng, quan trọng là người ta tin hay không tin”. Lâm Ngữ Khê rất rõ những mờ ám bên trong. “Dù sao, chuyện đã làm to đến tận trong triều đình, thậm chí đang truy cứu Lục Phụ có công tư không phân minh, gây rối kỉ cương hay không… Mặc kệ thế nào, Lục Du coi như làm không được hội nguyên”.
“Thật tội nghiệp”. Đường Uyển ý tứ than một câu, trong lòng âm thầm nghĩ kiếp này ngay cả thi hội cũng không được, chắc hắn không còn tâm tư đi du ngoạn vườn Thẩm, sẽ không viết Núi cao mặc dù ở, thư tình khó gửi trêu chọc nàng.
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận”. Lâm Ngữ Khê nhún nhún vai. “Hôm nay quả đều do lúc trước gieo trồng mà nên, có đắng có chát cũng phải ráng nuốt xuống”.
“Nếu Lục Du không được làm hội nguyên, vậy chức danh hội nguyên có giao cho Tần Huân không?”. Đường Uyển không muốn nói về Lục Du nữa, liền hỏi sang chuyện khác.
“Đây cũng khó mà nói”. Lâm Ngữ Khê lắc đầu. “Tần tướng quân giận chó đánh mèo thật quá trắng trợn, dù ai nhận trách nhiệm điều tra cuộc thi lần này đều sẽ cố kị ông ta. Trao chức danh hội nguyên cho người khác sẽ đắc tội ông ta, nhưng nếu cho Tần Huân làm hội nguyên, người khác sẽ lên án, nói mình vuốt mông ngựa nịnh nọt… Bây giờ á, nhận làm quan chủ khảo ngược lại trở thành củ khoai nóng phỏng tay”.
Đường Uyển cười cười, không đàm luận thêm với Lâm Ngữ Khê, mà Lâm Ngữ Khê cũng nhận ra ý Đường Uyển, hai người đều đá sang chuyện khác, từ mấy bài thơ mấy bức vẽ của Đường Uyển gửi đến vài năm nay cho tới phong cách thời trang đang lưu hành ở Lâm An, nói đến tận khi đèn đuốc rực rỡ mới dừng, Lâm Ngữ Khê luôn mãi giữ lại nhưng Đường Uyển kiên trì cáo từ, cả hai đã hẹn ngày tiếp theo cùng đi du lịch.
Những ngày ở Lâm An thật sung sướng, nhưng chung quy phải kết thúc, qua bảy tám ngày, Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình lưu luyến chia tay Lâm An phồn hoa. Rời nhà hơn một tháng, Đường Uyển cũng nhớ con trai…
“Huệ Tiên, em nhìn xem bên kia, đó là đê Tô mà Đông Pha cư sĩ lưu lại”. Ngồi trên thuyền hoa, Triệu Sĩ Trình chỉ vào bờ đê dài tít tắp, giới thiệu.
“Đê Tô là năm đó đào bùn dưới Tây Hồ trộn với cỏ phong khô mà đắp thành phải không?”. Đường Uyển tuy lần đầu đến Lâm An, lần đầu ngắm cảnh trên Tây Hồ nhưng cũng nghe nhiều điển cố Tây Hồ nên quen thuộc, Triệu Sĩ Trình vừa nói, nàng liền biết lai lịch.
“Không sai”. Triệu Sĩ Trình gật gù cười. “Năm đó cỏ phong ven Tây Hồ phát triển quá thịnh, gần như chiếm cứ toàn bộ Tây Hồ, Đông Pha cư sĩ mà không đào Tây Hồ đắp đê Tô thì chưa chắc chúng ta được ngắm cảnh đẹp như hôm nay, nhắc đến chuyện này chúng ta phải cảm tạ Đông Pha cư sĩ nhiều lắm”.
“Em nghĩ người chúng ta cần cảm tạ là thím kìa”. Đường Uyển cố tình nói nghịch với chàng, trêu ghẹo. “Nếu không phải thím mời chúng ta đến tham dự hôn lễ của cậu em họ trong tộc, chắc chúng ta bây giờ vẫn còn bị Thanh Lam quấn lấy thoát thân không nổi”.
Nghe Đường Uyển nhắc tới con, Triệu Sĩ Trình liền nhịn không được mà thở dài. “Em nói thử xem thằng bé rốt cuộc giống ai nha? Em hồi nhỏ văn tĩnh dịu dàng, ta hồi nhỏ cũng thật nghe lời, sao đến lượt nó lại nghịch như con khỉ con, em xem hoa viên giữa nhà bị nó đạp hư thành cái dạng gì”.
“Hai da~”. Đường Uyển cũng thở dài, nói. “Tục ngữ nói ‘yêu đến ba tuổi, hận đến già’, câu này nói con nhà người ta chắc không thích hợp, chứ nói Thanh Lam nhà chúng ta là quá đúng. Chao ôi, em cũng không dám tưởng tượng đợi đến sáu bảy tuổi, cái tuổi quậy phá nhất, Thanh Lam còn nghịch ngợm đến đâu nữa”.
“Lúc đó thằng bé đã đi học rồi, hẳn sẽ không nghịch như bây giờ chứ”. Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển, bối rối, chàng thật sự là chịu thua sự nghịch ngợm của con trai.
Năm nay là năm thứ tư bọn họ kết hôn, mới qua tết Nguyên Tiêu, hai vợ chồng đến Lâm An tham gia hôn lễ của một cậu em họ trong tộc, đương nhiên, lý do chính vẫn là muốn ra ngoài dạo chơi một hồi. Thành thân được bốn năm, năm thứ nhất khỏi nói, Đường Uyển mang bầu, chỗ nào cũng đi không được, mấy năm sau trong nhà cũng nhiều chuyện quấn thân, hơn nữa Thanh Lam còn nhỏ, Đường Uyển sợ xa con lâu, liền ở nhà tiếp. Đến Lâm An, việc thứ nhất muốn làm là du ngoạn Tây Hồ, Triệu Sĩ Trình chưa mở miệng nhờ, Tống phu nhân thím của bọn họ đã sắp xếp một chiếc thuyền hoa, để chàng dẫn Đường Uyển ra du hồ.
“Hy vọng là vậy”. Nói thật, Đường Uyển không dám tin khỉ con nhà mình có thể ngoan ngoãn được, thằng bé đã bị Triệu Định Lân và Lý phu nhân cưng chiều đến vô pháp vô thiên.
“Thật ra ta có một ý kiến hay, có thể thay đổi Thanh Lam, không bướng bỉnh như hiện tại nữa”. Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển, nói chắc nịch.
“Ý kiến gì? Em mới không tin chàng có ý gì hay đâu”. Đường Uyển liếc yêu chàng, ánh nhìn vô thức tỏa ra phong tình quyến rũ, mấy năm nay hai người sống thật như ý, nàng càng ngày càng tự tin, người cũng càng trở nên xinh đẹp, tuổi nhiều thêm người cũng thành thục, so với trước kia mê người hơn bội phần.
“Trước kia ta không có ý kiến gì hay, không có nghĩa bây giờ không nghĩ ra được ý kiến hay nha”. Triệu Sĩ Trình cười ha ha, sau đó ghé sát vào bên nàng. “Em có nhớ hôm qua nhìn thấy hai đứa nhỏ nhà anh họ Triệu Dương Khải không?”.
“Nhớ rõ”. Đường Uyển gật đầu, nàng làm mẹ nên thấy con nít sẽ tự nhiên chú ý, hôm qua nhìn thấy hai anh em cháu họ, cậu anh quá lắm chỉ vừa năm tuổi lại tỏ ra vô cùng già dặn, nắm tay em gái đang tập tễnh học đi, cực kỳ đáng yêu.
“Ta nghĩ, nếu Thanh Lam có em trai hoặc em gái, vì làm gương cho các em, nhất định nghe lời tiến bộ, không hư như bây giờ nữa”. Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển hiểu ý chàng, mặt chậm rãi đỏ lên, thì thầm. “Chúng ta có nên cố gắng thêm, cho Thanh Lam em trai em gái, miễn cho thằng bé quá mức cô đơn?”.
Lúc Đường Uyển sinh Thanh Lam tuy rằng thuận lợi nhưng Lý phu nhân nói mặc kệ thế nào phụ nữ sinh con luôn chịu tổn thương rất lớn, dù bà có mong Đường Uyển khai chi tán diệp thêm cho nhà họ Triệu, thân thể Đường Uyển vẫn quan trong hơn, cho nên ba năm nay bà vẫn khuyên Đường Uyển chú ý tránh thai. Đường Uyển không quá đồng ý với Lý phu nhân, nhưng đã quen nghe bà an bày nên ba năm nay không có tin vui. Có điều ba năm trôi qua rồi, thân thể Đường Uyển đã khôi phục về trạng thái tốt nhất, Thanh Lam cũng lớn, lúc bọn họ rời khỏi Sơn Âm, Lý phu nhân cười nói bọn họ có thể đi chơi vui vẻ, thừa cơ hội không có Thanh Lam quấy rầy, có thêm em bé nữa.
Triệu Sĩ Trình vốn không nghĩ có thêm – Thanh Lam thích nhất là quấy rầy chàng và Đường Uyển ở chung, vừa đến tối liền đòi lên giường ngủ chung, có một Thanh Lam chàng đã đau đầu như vậy, nếu thêm một đứa nữa chàng làm sao cướp được nương tử nhà mình? Nhưng mà nhìn hai đứa con nhà anh họ dắt tay nhau đi, chàng hơi muốn muốn, biết đâu được có thêm em trai em gái, Thanh Lam sẽ ra dáng anh cả hơn thì sao?
“Cái này…”. Đường Uyển đỏ mặt, nhưng cũng xuôi xuôi, lại liếc mắt qua chàng, cố gắng để giọng mình nghe như không có gì. “Em nghĩ ý này không tệ…”.
“Vậy đi…”. Triệu Sĩ Trình say mê dựa vào càng gần, gần như kéo Đường Uyển ôm vào lòng, đang định thân thiết thì thình lình thân thuyền nẩy lên một phát, Triệu Sĩ Trình phản ứng lanh lẹ ôm lấy Đường Uyển, nếu không Đường Uyển đã ngã sấp xuống.
“Có chuyện gì vậy?”. Kiểm tra xem Đường Uyển có bị đụng vào đâu không, Triệu Sĩ Trình mới giận dữ hỏi.
“Bẩm đại quan nhân, là bị một thuyền hoa khác bất cẩn va trúng, không có vấn đề gì to tát”. Sau thuyền hoa lập tức có người trả lời, ngay cả bọn họ còn bất ngờ trở tay không kịp.
“Mọi người cẩn thận một chút”. Triệu Sĩ Trình nhăn mặt nhíu mày, này là chuyện gì xảy ra? Chàng tin người hầu bên ngoài có thể xử lý tình huống nhỏ tốt thôi, tạm thời không cần chàng ra mặt.
“Dạ”. Bên ngoài trả lời.
Nhưng tiếng trả lời chưa tan, chợt nghe một giọng nói vang lên. “Tại hạ là Lục Vụ Quan quê ở Sơn Âm, vừa rồi nghe tiếng huynh đài nói chuyện vô cùng quen thuộc, không biết có phải cố nhân không?”.
Lục Du? Sao có thể là hắn? Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình hai mặt nhìn nhau, đều bất ngờ vì gặp lại Lục Du ở nơi này.
Ba năm trước, Đường Uyển nghe nói Lục Du rời Sơn Âm đi khắp nơi du học, nàng cảm thấy thật ngoài ý muốn. Kiếp trước Lục Du thành thân xong, ngoan ngoãn ở nhà giữ đạo hiếu với cha, không rời Sơn Âm nửa bước, kiếp này lại khác biệt. Đồng thời, Đường Uyển cũng thở dài nhẹ nhõm, không cần lo lắng bất ngờ gặp hắn, thêm phiền não, thứ hai nàng hy vọng cuộc đời nàng từ nay sẽ khác, thay đổi lần gặp gỡ định mệnh giữa nàng và hắn ở vườn Thẩm.
Ba năm qua đi, thành tựu Lục Du đạt được khá lớn, những thứ khác tạm thời không nói tới, tài hoa của hắn cũng quả thật vang dội, những năm gần đây thỉnh thoảng lại có bài thơ bài từ của hắn truyền về Sơn Âm, người Sơn Âm mỗi khi nhắc đến hắn đã không còn soi mói hôn sự của hắn nữa, mà khen ngợi thơ từ của hắn đã làm rạng rỡ Sơn Âm như thế nào. Năm nay triều đình mở ân khoa, không ít người kết luận Lục Du hết thời gian giữ đạo hiếu sẽ đến Lâm An đi thi, thậm chí có người còn nói chắc chắn rằng dựa vào tài viết văn của hắn, không đỗ trạng nguyên cũng đỗ được ba giáp đầu. Đường Uyển nghe tin đồn, chỉ cười cười, nàng không nghĩ Lục Du sẽ đỗ trạng nguyên. Hắn có tài, đúng, nhưng muốn đỗ trạng nguyên thì chỉ có tài không là không được. Kiếp trước, hắn nổi bật hơn cháu trai Tần Huân của thừa tướng Tần Cối, Tần Cối thẹn quá hóa giận dùng tư quyền loại bỏ, kiếp này không biết có lại kém hay ho như vậy không. Có điều, đó cũng là chuyện hai năm sau mới xảy ra, bây giờ hắn hẳn là vẫn đang hăng hái, phải thôi, tài tử nổi tiếng thiên hạ, được quan chủ khảo Lục Phụ ưu ái, nổi bật nhất trong đám người.
Kệ hắn hăng hái hay khổ sở, đó là chuyện của hắn, Đường Uyển không muốn dính dáng tới hắn, nghe được giọng hắn, còn nghe ra ý hắn muốn đến gần, Đường Uyển nhíu mày thật chặt.
“Thì ra là Vụ Quan”. Triệu Sĩ Trình hiểu Đường Uyển chán ghét Lục Du cực kỳ, chàng cũng không muốn giao tiếp với hắn, nhưng đã lỡ đụng phải cũng không tiện tránh đi, chàng quay sang nhìn Đường Uyển cười, ý bảo nàng ngồi vững, chàng ra khoang thuyền, chắp tay chào Lục Du – người vẫn chưa kịp che giấu sự kinh ngạc của bản thân, nói. “Vài năm biệt tích, Vụ Quan vẫn như xưa”.
Nhìn thấy Triệu Sĩ Trình đi ra, Lục Du thật sự ngạc nhiên, hắn không ngờ ở Sơn Âm mãi không gặp mặt nhưng lại vô tình bắt gặp ở Lâm An. Lòng hắn không khỏi dâng lên hy vọng : nếu Triệu Sĩ Trình ở đây, hẳn Đường Uyển đang ở trong thuyền hoa. Nghĩ đến Đường Uyển, Lục Du lại cảm thấy bao nhiêu là vị trộn lẫn trong dạ – hắn rời Sơn Âm đi du hành học hỏi, một là vì trốn khỏi Sơn Âm hỗn loạn, hy vọng sau khi bản thân rời đi, những chuyện liên quan đến hắn cũng dần dần chìm xuống; hai là do chính hắn cũng có tâm tư muốn đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường, hy vọng đi khắp nơi học hỏi có thể phát triển kiến thức. Nhưng trong số muôn vàn lý do đó không thể thiếu ý định rời xa Đường Uyển, hắn không muốn nghe thấy tin tức gì của Đường Uyển nữa, nhất là không muốn nghe nàng hạnh phúc như thế nào, cuộc sống của nàng dễ chịu như thế nào sau khi rời khỏi hắn, sẽ làm cho hắn cảm thấy nàng rời khỏi hắn thật chính xác, cũng khiến hắn cảm thấy bản thân quá vô dụng.
Nhưng mà, đi càng nhiều nơi, gặp càng nhiều người rồi hắn càng khó chịu vì đã để mất Đường Uyển, thì ra những cô gái tài mạo song toàn, gia thế tính cách cũng thượng thừa như nàng rất hiếm gặp, người hắn từng đầu ấp tay gối có khi là bạn lữ mơ ước của biết bao cánh đàn ông. Hắn càng biết cả đời này chỉ sợ hắn sẽ không tìm được cô gái nào bằng Đường Uyển làm vợ, hắn càng hối hận không thôi, có điều nước đổ khó hốt, hắn chỉ có thể cả đời hoài niệm Đường Uyển và khoảng thời gian sống cùng nàng.
“Thì ra là Tử Quy”. Lục Du nhìn Triệu Sĩ Trình vô cùng thân thiết, cười nói. “Không ngờ lại gặp Tử Quy ở Tây Hồ Lâm An. Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.
“Tôi và Huệ Tiên đến Lâm An ăn cưới, hôm nay cố ý dành chút thời gian dẫn Huệ Tiên đi du hồ, gặp Vụ Quan bất ngờ quá, không biết mấy năm gần đây Vụ Quan sống tốt không?”.
“Ba năm nay đi du học bên ngoài cũng không uổng sự kỳ vọng của mẹ già ở Sơn Âm, coi như có chút thành tích”. Lục Du hơi rụt rè nhìn Triệu Sĩ Trình. “Hôm nay tôi có mời mấy bằng hữu chung chí hướng cùng đi du hồ, Tử Quy có muốn đi với chúng tôi không?… Bọn họ đều là danh sĩ nổi tiếng một vùng, cơ hội như thế này xem như khó được”.
Nhìn bộ dạng thỏa thuê mãn nguyện của Lục Du, Triệu Sĩ Trình chỉ cười lắc đầu. “Tôi còn muốn đi với Huệ Tiên, hôm nay không quấy rầy các vị”.
“Mọi người đều là bạn văn với nhau, Tử Quy dẫn theo Huệ Tiên đến luôn đi”. Lục Du cười như không có gì, hắn thật sự mong gặp lại Đường Uyển một lần, dù trường hợp hôm nay không quá thích hợp cũng chẳng sao.
Lục Du nói khiến Triệu Sĩ Trình rất tức giận, hắn xem Đường Uyển là hạng người nào? Nhưng giận ném về giận, trên mặt vẫn cười cười. “Không thích hợp lắm, về sau có cơ hội lại nói Vụ Quan đi, ba năm nay tuy có nghe thấy văn thơ của anh nhưng không có tin tức khác, tôi thật sự lo lắng anh vẫn chưa thoát khỏi bóng ma chuyện cũ, nhưng hiện tại thoạt nhìn, anh đã khôi phục rồi. Thật tốt, tôi vẫn thích nhìn thấy một Lục Vụ Quan hăng hái hơn”.
Triệu Sĩ Trình nói như dốc một chậu nước lạnh lên đầu Lục Du, đầu óc hắn đang phiêu phiêu bay bay bỗng tỉnh táo trở lại, sao còn dám nhắc đến Đường Uyển, hắn cười miễn cưỡng nói. “Nếu Tử Quy không có thời gian rảnh, vậy thì ngày khác có duyên lại gặp”.