“Mẹ, đi đi mà mẹ ~”. Thanh Lam quấn quít lấy Đường Uyển năn nỉ ỷ ôi, sau đó giả bộ đáng thương. “Mẹ và cha đi Lâm An chơi cũng không dẫn con theo, bây giờ dẫn con đi vườn Thẩm bồi thường đi”.
Nhìn vẻ mặt hy vọng của con, lại nhìn Triệu Sĩ Trình mỉm cười, giao quyền quyết định cho nàng, Đường Uyển thập phần khó xử, nàng thật không muốn đi vườn Thẩm, tuy vài năm nay nàng sống rất khá, nỗi đau của kiếp trước đã dần phai nhạt, nhưng có một thứ mãi mãi vẫn để lại bóng ma trong lòng nàng chính là cuộc gặp gỡ định mệnh ở vườn Thẩm. Sau khi Thanh Lam sinh ra, Triệu Sĩ Trình thường xuyên đưa hai mẹ con nàng đi du lịch, chàng từng đề nghị đi vườn Thẩm nhưng luôn bị nàng bác bỏ, không ngờ vừa mới trở về từ Lâm An, Thanh Lam đã ầm ĩ đòi bọn họ dẫn đi chơi, địa điểm chính là vườn Thẩm – nơi nàng không muốn đi nhất. Thời gian vừa vặn là lúc nàng gặp lại Lục Du ở kiếp trước.
“Chúng ta không đi vườn Thẩm, đi nơi khác được không?”. Đường Uyển nhìn Thanh Lam, nói. “Sơn Âm nhiều chỗ đi chơi lắm mà, đâu cần đến vườn Thẩm, chúng ta có thể đi chùa Quảng Hiếu, có thể đi…”.
“Con muốn đi vườn Thẩm, muốn đi vườn Thẩm thôi”. Thanh Lam không chịu buông tha, kêu la ngoại trừ vườn Thẩm, Triệu Sĩ Trình và Đường Uyển đều đã dẫn Thanh Lam đi chơi hết rồi. Có chỗ nào khác lạ hơn vườn Thẩm, chỗ cậu bé chưa từng đi đâu?
“Được rồi, nghe lời mẹ đi, chúng ta không đi vườn Thẩm, đi chỗ khác”. Triệu Sĩ Trình không hiểu vì sao Đường Uyển bài xích vườn Thẩm như vậy, nhưng trân trọng thê tử đã thành bản năng của chàng, chàng ngồi xổm xuống, ôm lấy Thanh Lam đang dắt váy Đường Uyển làm nũng, cười. “Ngày xuân gió lớn, cha mẹ dẫn con ra ngoài chơi diều được không? Cha sẽ kêu người ta làm cho con cái diều to nhất đẹp nhất, con nghĩ sao?”.
“Con muốn đi vườn Thẩm thôi”. Thanh Lam không bị Triệu Sĩ Trình dụ, vẫn không chịu đổi ý, miệng của cậu bé vểnh lên, rất có chiều hướng nếu cha mẹ không đồng ý cậu sẽ gào khóc.
“Đại lang”. Triệu Sĩ Trình nghiêm mặt.
“Con mặc kệ, con muốn đi”. Thanh Lam mới không sợ Triệu Sĩ Trình mặt thối, cậu bé oa lên một tiếng liền nhào qua Đường Uyển. “Vì sao không dẫn con đi vườn Thẩm được? Nơi đó cũng đâu có yêu quái ăn thịt người…”.
“Tử Quy, Đại lang muốn đi thì đi thôi”. Đường Uyển thở dài, có lẽ số phận nhất định bắt nàng gặp Lục Du ở vườn Thẩm, vậy thì đi, nàng không tin Lục Du thấy nàng mà vẫn không biết xấu hổ tiến lên bắt chuyện, cho dù hắn da mặt dày tiến đến thật, nàng cũng làm lơ hắn, coi như định mệnh phải xảy ra những chuyện đó thì dù không ở vườn Thẩm cũng sẽ ở nơi khác.
“Huệ Tiên, nếu em không muốn đi thì mình ta dẫn Đại lang đi cũng được”. Triệu Sĩ Trình săn sóc nói, xem như vẹn cả đôi đường.
“Không sao, chúng ta cùng đi”. Đường Uyển lắc đầu, cái gì đến chung quy sẽ phải đến, tránh né mãi không phải biện pháp, không bằng cứ thản nhiên đối mặt.
Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển, nhìn Thanh Lam nghe thấy Đường Uyển đồng ý nên ngừng khóc lóc, lắc đầu thở dài, không nói gì nữa.
Vẫn là gặp.
Trong đình vườn Thẩm, Đường Uyển nhìn Lục Du vẻ mặt tiều tụy, không biết nên thở ra hay nên lo sợ. Giống kiếp trước, vẫn là gặp lại Lục Du ở vườn Thẩm, nhưng người gặp nhau đã đổi khác nhiều lắm.
Đời trước nàng mình đầy thương tích và thê lương, mỗi ngày khổ sở hối tiếc, hắn lại vợ con đề huề, sống thư thái, được Lục Phụ thưởng thức, tư thế hăng hái. Kiếp này nàng có con trai hoạt bát đáng yêu, có một người chồng săn sóc tỉ mỉ, thật hạnh phúc và thỏa mãn, còn hắn – không vợ không con, Bá Nhạc thưởng thức hắn đã bị hắn liên lụy, chính hắn cũng bị chỉ trích, cả người đầy bi thương, so với Lục Du từng gặp ở Tây Hồ giống như là hai người khác nhau vậy.
“Không ngờ lại gặp hai người ở đây”. Chỉ liếc mắt một cái, Lục Du liền biết mấy năm nay Đường Uyển sống rất tốt, tuổi tác hơn khiến nàng trông thành thục, giơ tay nhấc chân mang theo phong tình đặc trưng của phụ nữ đã làm vợ làm mẹ, nhưng thời gian không hề lưu lại dấu vết gì trên mặt nàng, Đường Uyển bây giờ còn đẹp hơn Đường Uyển trong ấn tượng của hắn, thật khiến hắn ái mộ.
“Cuộc sống lúc nào chẳng có lúc phân lúc hợp, huống chi nơi này vốn là quê của anh và tôi, gặp lại có gì mà bất ngờ”. Triệu Sĩ Trình cười đáp lại, chàng biết Đường Uyển không muốn để ý đến Lục Du, mà chàng cũng không muốn thấy Đường Uyển và Lục Du nói chuyện với nhau.
“Đúng vậy”. Lục Du cười chua xót, sau đó nhìn Thanh Lam đang nắm tay Đường Uyển, kìm lòng không đậu hỏi một câu. “Đây là con trai hai người sao? Nhìn vừa sáng dạ vừa đáng yêu, nhất định là cậu bé cực kì thông minh”.
“Là quỷ con phá phách nhà tôi đấy”. Triệu Sĩ Trình cười ha ha nắm tay Thanh Lam, nói. “Đại lang, đây là Lục bá phụ Lục Vụ Quan, mau chào bác đi”.
“Lục Vụ Quan?”. Mắt Thanh Lam vụt sáng, cậu bé không xa lạ gì với cái tên này, nhưng cậu không nghe về tài danh của Lục Du, chỉ nghe về quá khứ của hắn, cậu tò mò hỏi. “Sao lại giống tên kẻ xấu xa từng hại mẹ thế ạ?”.
Triệu Sĩ Trình nghẹn, chàng phải nói là bọn họ cùng một người ư? Nhìn Lục Du xấu hổ, chàng ngượng ngùng, dẫn theo nụ cười không thành tâm lắm, chắp tay xin lỗi Lục Du. “Vụ Quan, đứa nhỏ bị chúng tôi làm hư, nói lung tung, anh đừng để bụng”.
“Đồng ngôn vô kỵ*, tôi cần gì phải so đo với một đứa trẻ?”. Lục Du cười khổ, đừng nói là chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ như thế, dù Thanh Lam chỉ vào mũi hắn mắng hắn là kẻ xấu xa hắn cũng phải chịu, ai bảo hắn từng có lỗi quá lớn với Đường Uyển?
*Trẻ con nói không biết cố kị gì.
Nghĩ đến Đường Uyển, trên mặt Lục Du bỗng nổi lên tiếc nuối, nếu năm đó hắn không yếu đuối như vậy, đứng vững trước áp lực từ mẹ, có phải hết thảy đã không như bây giờ không? Có lẽ hắn và Đường Uyển sẽ có được con trai đáng yêu hoạt bát, thanh danh của hắn sẽ không bị hao tổn, lúc này đây cũng sẽ không vì nhà họ Phùng trả đũa mà mất tư cách tham gia thi cử, có lẽ sẽ giành được vị thứ nhất, trở thành trạng nguyên.
“Là tôi dạy con không nghiêm mới để thằng bé nói lung tung, tôi xin bồi tội với anh”. Triệu Sĩ Trình vốn không định quan tâm Lục Du, nhưng bị Thanh Lam chen vào như vậy, làm lơ Lục Du không tốt, chàng cười nói với Đường Uyển. “Huệ Tiên, em rót dùm ta chén rượu, ta kính rượu bồi tội với Vụ Quan”.
Đường Uyển biết Triệu Sĩ Trình vì sao phải làm vậy, nàng cũng thật miễn cưỡng rót rượu cho hai người, nhưng rót xong liền dẫn Thanh Lam lảng tránh đi.
Nhìn bóng lưng Đường Uyển bước đi, Lục Du cười khổ sở nhấc chén rượu uống cạn với Triệu Sĩ Trình, Triệu Sĩ Trình xem như lễ nghĩa chu toàn cũng không ở lại, lấy đại cái cớ rời đi tìm mẹ con Đường Uyển.
Lục Du ngồi trong đình một lúc lâu, ngẫm lại gia đình hạnh phúc của Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình, nhìn lại bản thân cô đơn bóng chiếc, không khỏi bi thương, nốc hết chỗ rượu còn lại, ba phần say, cầm theo bút đến bên tường vườn Thẩm, múa bút thành thơ :
Hồng tô thủ,
Ngón tay hồng,
Hoàng đằng tửu,
Rượu vàng tuôn
Mãn thành xuân sắc cung tường liễu.
Liễu đương xuân sắc khắp tường thành.
Đông phong ác,
Gió đông ác,
Hoan tình bạc.
Tình đã bạc.
Nhất hoài sầu tự,
Một chén rượu trăm ngàn sầu nhớ.
Kỷ niên ly tác!
Năm tháng ly tan!
Thác! Thác! Thác!
Lỡ! Lỡ! Lỡ!
Xuân như cựu,
Xuân như cũ,
Nhân không sấu,
Người còn đâu,
Lệ ngân hồng ấp giao tiêu thấu.
Nước mắt rỏ thấm qua vai áo.
Đào hoa lạc,
Hoa đào rơi,
Gian trì các.
Bên gác trống.
Sơn minh tuy tại,
Núi cao còn đó,
Cẩm thư nan thác.
Thư tình khó gửi.
Mạc! Mạc! Mạc!
Không! Không! Không!
Gặp Lục Du ở Tây Hồ chỉ khiến Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình cảm thấy bất ngờ, trong lòng cũng chán ngấy, nhưng bọn họ không để chút việc nhỏ này cản trở hành trình ở Lâm An, Triệu Sĩ Trình vẫn chiếu theo kế hoạch đưa Đường Uyển đi du ngoạn nơi nơi, để Đường Uyển chơi đùa tận hứng.
Đường Uyển ban đầu còn cố kị, lo sẽ gặp lại Lục Du, nhưng không quá hai ngày nàng đã ném chuyện này ra sau đầu, không hề rối rắm việc không hẹn mà gặp Lục Du nữa, nàng không tin kiếp này bao nhiêu thứ đã biến đổi nghiêng trời lệch đất mà vận mệnh của nàng vẫn là một hồi bi kịch.
Du ngoạn rất nhiều, Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình không quên đi thăm hỏi những người bạn cũ, trong đó có Lâm Ngữ Khê – người vẫn thư qua thư lại với Đường Uyển mấy năm nay.
“Huệ Tiên tỷ tỷ, không nghĩ tới chị thật sự đến đây thăm em, em rất hạnh phúc!”. Nhìn thấy Đường Uyển, Lâm Ngữ Khê hoan hoan hỉ hỉ kéo tay nàng, ánh mắt vẫn giữ được nét ngây thơ hoạt bát thời con gái, không chút nào giống đã làm vợ, làm mẹ người ta.
Cuối năm kia, Lâm Ngữ Khê thành thân, tân lang là con trai trưởng của Trương đại nhân quan tế tửu Quốc Tử Giám, hai người quen nhau từ nhỏ, cũng xem như là thanh mai trúc mã. Cả hai hợp ý nhau, đều thích ngâm thơ vẽ tranh, cha mẹ hai bên lại nhiều khoan dung, thêm nữa Lâm Ngữ Khê gả vào không bao lâu đã có tin mừng, sinh được một cô con gái bụ bẫm, gia đình sống mỹ mãn hạnh phúc thật sự.
“Đến Lâm An sao dám bỏ qua không đi thăm hai mẹ con em chứ?”. Đường Uyển cười khúc khích trêu ghẹo. “Em viết trong thư muốn kết thông gia với nhà chị, chị hôm nay đến chủ yếu là xem con dâu tương lai”.
“Huệ Tiên tỷ tỷ, làm thông gia em nghĩ thôi quên đi”. Lâm Ngữ Khê hơi buồn rầu nói. “Nguyên nương bị mẹ chồng em chiếm luôn rồi, mọi chuyện từ lớn như hôn nhân đến nhỏ như ăn uống ngủ nghỉ đều bị mẹ chồng em quản hết, em làm mẹ mà toàn bị đặt qua một bên”.
“Xảy ra chuyện gì sao?”. Đường Uyển nhìn mặt Lâm Ngữ Khê không giống bị người ta chiếm mất con gái, giống như bị thất sủng thì đúng hơn.
“Chị không biết đâu, mẹ chồng em trước nay vẫn mong chờ sinh được cô con gái, ai ngờ liền tù tì sinh năm đứa con trai, thấy em sinh con gái bà liền nói cháu gái trưởng có thể nuôi như con gái út, bé mới được trăm ngày liền ôm đến phòng bà ở, còn mỹ miều gọi là không quấy rầy hai vợ chồng em tân hôn… Tụi em thành thân hơn một năm rồi, làm gì còn tân với hôn!”. Lâm Ngữ Khê ai oán than. “Hồi trước bà vẫn nói hiểu em nhất, coi em như con gái ruột, giờ có Nguyên nương rồi, đâu nhớ gì tới em”.
“Em là đang ghen tị với con gái mình sao?”. Đường Uyển bật cười, cảm thấy Lâm Ngữ Khê thật quá đáng yêu, nhưng nhìn bộ dạng cô nàng sao thấy quen quen – ô, giống như từ lúc có Thanh Lam, Triệu Sĩ Trình cũng phát hiện địa vị của mình trước mặt cha mẹ đã xuống dốc không phanh.
“Em đâu có đâu”. Lâm Ngữ Khê chối đây đẩy, cười. “Không đến mức ghen, nhưng hơi mất mát một chút. Hai da, nếu em sinh một cậu con trai thì tốt rồi, không phiền não như bây giờ”.
Đường Uyển bị Lâm Ngữ Khê chọc cười ngất, xem ra cuộc sống hôn nhân của cô nàng thật sự tiêu dao, cho nên vẫn duy trì tính cách trước kia, Đường Uyển vui mừng thay cho Lâm Ngữ Khê.
“Đúng rồi, Huệ Tiên tỷ tỷ, chị có nghe chuyện về Lục Du chưa?”. Vẫn giữ liên lạc với Đường Uyển và Lâm Ngữ Hội nên Lâm Ngữ Khê tự nhiên biết quan hệ giữa Đường Uyển và Lục Du, cũng biết vị trí của Lục Du trong lòng Đường Uyển ở đâu.
“Mấy ngày nay chị chỉ biết đi du sơn ngoạn thủy với Tử Quy, không nghe thấy gì về hắn cả”. Đường Uyển nhẹ lắc đầu, sau đó tùy tiện hỏi. “Sao vậy? Hắn đỗ hội nguyên rồi sao?”.
Đứng đầu kì thi hội. Giống như trạng nguyên nhưng ở kì thi nhỏ hơn.
Gặp Lục Du ở Tây Hồ đã là sáu ngày trước, lúc đó kì thi hội đã chấm dứt, tính tính thời gian có lẽ kết quả đã được niêm yết. Kiếp trước Lục Du thi hội thập phần thuận lợi, lúc quay về Sơn Âm cũng hăng hái, không biết kiếp này tình hình sao, nhưng nghĩ đến ngày đó nhìn thấy Lục Du, Đường Uyển kết luận hắn thi không đến nỗi tệ.
“Đỗ hội nguyên? Hừ, thành tích của hắn thật ra tốt, nội các đại học sỉ chủ khảo Lục Phụ tán thưởng hắn có thêm, thậm chí tiến cử hắn làm hội nguyên. Đáng tiếc, người sống không nên làm chuyện đuối lý, nếu không chẳng biết khi nào sẽ bị lật thuyền”. Có lẽ vì Đường Uyển nên Lâm Ngữ Khê không có một chút hảo cảm với đệ nhất tài tử nổi danh này, thậm chí khinh thường hắn ghê gớm, cô hừ lạnh một tiếng, nói. “Có người tố cáo hắn đức hạnh thối tha, nên dù tài hoa xuất chúng cỡ nào cũng không thể trở thành hội nguyên”.
“Đức hạnh thối tha?”. Đường Uyển sửng sốt, lại xảy ra chuyện gì ư, kiếp trước không phải hắn đã thuận lợi trở thành hội nguyên đó sao? Cho dù bị xóa tên nhưng là do Tần tướng quân ghen ghét hắn nổi bật hơn cháu trai ông ta, dùng lý do hắn hay thích bàn chuyện chống Kim phục quốc nên xóa tên hắn. Cũng vì lý do đó, hắn tuy rằng không có danh vị trạng nguyên nhưng trong mắt các sĩ tử khắp thiên hạ hắn đã có địa vị trạng nguyên. Hiện tại, ngay cả danh vị hội nguyên cũng vô duyên với hắn, đỡ đắc tội với Tần Cối, không biết là phúc hay là họa nữa.
“Đúng”. Lâm Ngữ Khê gật đầu, sau đó nhỏ giọng thầm thì. “Nghe nói tin tức do nhà họ Phùng ngầm rỉ ra, để cho Lục Du xám mặt, gây bất lợi cho sự nghiệp thi cử của hắn”.
Nhà họ Phùng? Đường Uyển nhíu mày thật chặt, kinh ngạc nói. “Năm đó nhà họ Phùng có nói, sau khi ly hôn xong nam cưới nữ gả chẳng liên quan gì đó nhau nữa mà? Sao lại gây chuyện phá bĩnh Lục Du, bọn họ không sợ chuyện này ầm ĩ lớn, thanh danh Phùng Uyển Nhược sẽ bị ô uế sao?”.
“Nhà họ Phùng đâu có để ý”. Khác với Đường Uyển luôn cố ý bỏ ngoài tai tin tức liên quan đến nhà họ Lục, Lâm Ngữ Khê vô cùng ngạc nhiên, chú ý nhiều hơn, tự nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn, cô tiếp tục thì thầm. “Vụ ly hôn ồn ào dư luận của Lục Du và Phùng Uyển Nhược ngay cả ở Lâm An cũng nghe thấy, đừng nói chi Tiền Đường, quả thật huyên náo ai cũng biết. Nghe nói Phùng Uyển Nhược nổi danh ngang ngược không phải vô căn cứ đâu, cha Lục Du qua đời ngay sau đó bị dư luận nói là Phùng Uyển Nhược chọc ông ta tức chết, kẻ nói Phùng Uyển Nhược mạng xấu, khắc chết ông ta… Mặc kệ là tin đồn nào, thanh danh Phùng Uyển Nhược rốt cuộc cũng thối rồi. Cô ta ở Tiền Đường hai năm vẫn chưa tìm được hôn sự thích hợp, năm ngoái ăn Tết xong đã theo anh cả đến Giang Tây nhậm chức, chắc là định ở nơi nào đó không biết cô ta tìm một gia đình gả đi, thật ra Phùng Uyển Nhược cũng đủ xui xẻo, năm đó cô ta chưa gả cho Lục Du thanh danh đúng là không tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ như bây giờ”.
Đường Uyển thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì, Phùng Uyển Nhược lưu lạc đến hoàn cảnh hôm nay không chỉ vì cô ta nhìn lầm người, gả cho Lục Du, cũng một phần do chính cô ta, chỉ mong rằng đến Giang Tây, cô ta có thể bớt bớt tính tình, nếu không bao nhiêu quanh co khúc chiết trong cuộc đời vẫn còn chờ cô ta ở phía trước.
“Cho nên, các anh trai các chị dâu của Phùng Uyển Nhược, cả cháu trai cháu gái cũng vậy, tất cả đều hận người nhà họ Lục thấu xương, nhất là Lục Du, hắn đến Lâm An đi thi, lại ở Lâm An tiền đồ vô hạn, người nhà họ Phùng xem vừa mắt mới lạ đó”. Lâm Ngữ Khê bĩu môi. “Bọn họ còn tìm người tố cáo nội các đại học sĩ Lục Phụ, bảo rằng sở dĩ ông này tán thưởng Lục Du trước mặt người khác, tiến cử hắn làm hội nguyên vì ông này và Lục Du là chú cháu cùng tộc, cư xử không khách quan, thiên vị…”. Cha của Lâm Ngữ Khê là Ngự sử đại phu, tin tức như thế này có vẻ linh mẫn, cô tiếp tục nói. “Đúng lúc cháu nội của Tần tướng quân là Tần Huân năm nay cũng tham gia thi, Lục Phụ cho rằng Tần Huân tài hoa không bằng Lục Du nên xếp Tần Huân đứng nhì, chọc Tần tướng quân nổi giận. Tần tướng quân đang lo không nắm được nhược điểm của ông ta để trị tội, cáo trạng thật quá đúng lúc. Em thấy, lần này hội nguyên Lục Du tất nhiên là bại, mà Lục Phụ cũng vô cùng có khả năng chịu liên lụy”.
Đường Uyển lắc đầu, nói. “Theo chị biết, Lục Phụ và nhà họ Lục ngay cả quê quán cũng không cùng một chỗ, hẳn là không có quan hệ thân thích, chẳng qua trùng hợp là đều họ Lục thôi”.
“Có là thân thích thật không không quan trọng, quan trọng là người ta tin hay không tin”. Lâm Ngữ Khê rất rõ những mờ ám bên trong. “Dù sao, chuyện đã làm to đến tận trong triều đình, thậm chí đang truy cứu Lục Phụ có công tư không phân minh, gây rối kỉ cương hay không… Mặc kệ thế nào, Lục Du coi như làm không được hội nguyên”.
“Thật tội nghiệp”. Đường Uyển ý tứ than một câu, trong lòng âm thầm nghĩ kiếp này ngay cả thi hội cũng không được, chắc hắn không còn tâm tư đi du ngoạn vườn Thẩm, sẽ không viết Núi cao mặc dù ở, thư tình khó gửi trêu chọc nàng.
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận”. Lâm Ngữ Khê nhún nhún vai. “Hôm nay quả đều do lúc trước gieo trồng mà nên, có đắng có chát cũng phải ráng nuốt xuống”.
“Nếu Lục Du không được làm hội nguyên, vậy chức danh hội nguyên có giao cho Tần Huân không?”. Đường Uyển không muốn nói về Lục Du nữa, liền hỏi sang chuyện khác.
“Đây cũng khó mà nói”. Lâm Ngữ Khê lắc đầu. “Tần tướng quân giận chó đánh mèo thật quá trắng trợn, dù ai nhận trách nhiệm điều tra cuộc thi lần này đều sẽ cố kị ông ta. Trao chức danh hội nguyên cho người khác sẽ đắc tội ông ta, nhưng nếu cho Tần Huân làm hội nguyên, người khác sẽ lên án, nói mình vuốt mông ngựa nịnh nọt… Bây giờ á, nhận làm quan chủ khảo ngược lại trở thành củ khoai nóng phỏng tay”.
Đường Uyển cười cười, không đàm luận thêm với Lâm Ngữ Khê, mà Lâm Ngữ Khê cũng nhận ra ý Đường Uyển, hai người đều đá sang chuyện khác, từ mấy bài thơ mấy bức vẽ của Đường Uyển gửi đến vài năm nay cho tới phong cách thời trang đang lưu hành ở Lâm An, nói đến tận khi đèn đuốc rực rỡ mới dừng, Lâm Ngữ Khê luôn mãi giữ lại nhưng Đường Uyển kiên trì cáo từ, cả hai đã hẹn ngày tiếp theo cùng đi du lịch.
Những ngày ở Lâm An thật sung sướng, nhưng chung quy phải kết thúc, qua bảy tám ngày, Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình lưu luyến chia tay Lâm An phồn hoa. Rời nhà hơn một tháng, Đường Uyển cũng nhớ con trai…