Thình lình gặp phải ánh mắt hung ác đó khiến Đường Uyển rùng mình nổi da gà, trong lòng đột ngột lạnh ngắt, nàng chưa bao giờ nghĩ Hồng Khởi luôn thân thiện trước mặt nàng từ trước đến giờ lại có thứ biểu cảm kinh khủng như vậy, chẳng phải cô ta vẫn thường tâm sự với nàng rằng cô ta và Hồng Trù cùng vào phủ làm việc, trước đó còn cùng nhau lớn lên trong một con ngõ, quan hệ cực kỳ tốt sao? Vì sao hiện tại Hồng Trù chỉ mới gọi nàng một tiếng mà cô ta lại trừng mắt dữ tợn với Hồng Trù? Chẳng lẽ cô ta của ngày xưa đều là giả tạo ư?
Có lẽ phát hiện Đường Uyển đang nhìn, cũng có lẽ cô ta nhận ra đây không phải thời cơ tốt để cảnh cáo Hồng Trù, ánh mắt ác độc của Hồng Khởi rất nhanh rút đi, nhanh đến nỗi Đường Uyển không kịp tiếp thu, nếu không phải Đường Uyển rất ít gặp phải ánh mắt kiểu này, nếu không phải vì lòng nàng còn chưa hết rét lạnh, chắc Đường Uyển đã nghĩ mình hoa mắt.
“Tam nương…”. Hồng Khởi nghẹn ngào gọi, nhìn thấy Đường Uyển đang quan sát mình, cô ta lập tức dùng tay nhéo một cái thật mạnh lên đùi, đau đớn khiến mắt cô ta rơm rớm nước, ra vẻ khổ sở nhìn Đường Uyển. “Bởi vì lo lắng quấy rầy ngài tĩnh dưỡng, Hồ phu nhân không cho nô tì đi gặp ngài, nô tì không biết mấy ngày nay ngài có vui vẻ không…”.
“Khụ khụ ~”. Bây giờ là Hồng La cố tình ho khan cắt ngang không cho Hồng Khởi nói hết, Hồng La cũng đi theo hầu hạ Đường Uyển đã nhiều năm, làm việc lanh lợi, nhưng vì không biết chữ nên không được Đường Uyển ưa thích bằng Hồng Khởi, cũng không ổn trọng như Hồng Trù được Hồ phu nhân và Dương ma ma tín nhiệm, cho nên nhiều năm trôi qua cũng chỉ là nha hoàn bậc hai. Hồng Khởi bị điều đi, Hồng La nghĩ trong các nha hoàn bên người Đường Uyển không ai thích hợp bổ sung vào chỗ trống hơn mình, Hồng La không muốn Hồng Khởi nói ngon nói ngọt làm mềm lòng Đường Uyển, lại cho phép cô ta trở về, nếu thật sự như vậy Hồng La sẽ không có hy vọng thăng cấp.
Hồng Khởi thật không ngờ Hồng La ngày xưa luôn khúm núm trước mặt mình nay dám ngắt lời chen vào, nhưng cô ta vẫn nín nhịn, tuy rằng trong lòng đã âm thầm chửi rủa Hồng La, biểu tình trên mặt lại không biến đổi, đương nhiên cũng không dám nói tiếp, chỉ tha thiết nhìn Đường Uyển, hy vọng nàng nói đỡ cho mình.
“Hồng Khởi, mẹ nói với ta nhà ngươi thông minh lanh lợi, bà rất thích, nếu mẹ đã vừa ý nhà ngươi thì là phận làm con ta tự nhiên không dám nói không, y theo ý mẹ đi”. Đường Uyển đắn đo một chút, nàng trực tiếp cự tuyệt Hồng Khởi nhưng vẫn không muốn xé rách thể diện nhau, lựa lời nhỏ nhẹ nhất. “Nhà ngươi hầu hạ bên cạnh mẹ cũng như hầu hạ bên cạnh ta”.
Sao mà giống được? Ở bên cạnh Hồ phu nhân, Hồng Khởi chẳng có tư cách gì, không địa vị, còn không được tín nhiệm như nha hoàn bình thường, ở bên Đường Uyển cô ta là nha hoàn đứng đầu các nha hoàn khác, huống chi ở bên người Hồ phu nhân, cô ta nhiều nhất chỉ được gả cho quản sự hay gã sai vặt hoặc thả ra ngoài tự kết hôn, ở bên Đường Uyển, cô ta rất có khả năng trở thành… Nghĩ đến người đàn ông đẹp trai tuấn lãng kia, Hồng Khởi liền nóng lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Uyển cũng bất giác nóng lên, cô ta lắc đầu quầy quậy, nói. “Tam nương, từ lúc vào phủ, nô tì chỉ hầu hạ ngài, nô tì cũng chỉ muốn hầu hạ ngài. Xin ngài nói với Hồ phu nhân một tiếng để nô tì về hầu hạ ngài đi”.
Đường Uyển hơi do dự nhìn Hồng Khởi. Nói thật, nàng không muốn Hồng Khởi quay về là vì không muốn nghe cô ta kể lể chuyện Lục Du bên tai nàng, chưa kể lòng nàng giờ đây ớn lạnh cô ta. Nhưng nếu nàng từ chối thẳng mặt Hồng Khởi thì nàng làm không được, dù sao hai người chủ tớ một hồi cũng có không ít cảm tình.
Vừa thấy Đường Uyển do dự, Hồng Khởi biết ngay Đường Uyển đang đấu tranh tâm lý, nước mắt của cô ta lập tức lộp bộp rơi xuống vạt áo, vừa khóc vừa nhìn Đường Uyển thảm thiết nói. “Tam nương, mấy ngày nay nô tì ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều tự giận bản thân, nếu không phải đầu óc hồ đồ, không nghĩ tới ngài đau buồn quá mà nghĩ quẩn…”.
“Hồng Khởi, phu nhân nói không cho phép bất kì ai nhắc lại việc tối hôm đó”. Hồng Trù lạnh nhạt cảnh cáo, cô không tin Hồng Khởi không nghe được lệnh của Hồ phu nhân, cô ta cố tình nhắc tới chuyện này chắc chắn có ý đồ khác, mà ý đồ đó là gì Hồng Trù trong lòng hiểu rõ.
Hồng Khởi bị lời nói của Hồng Trù làm nghẹn, cô ta chưa quên Hồ phu cảnh cáo, cô ta cố ý nhắc đến chẳng qua là muốn Đường Uyển nhớ đến cô ta, chuyện buổi tối hôm đó không thể đổ hết lỗi cho việc cô ta chểnh mảng, tất cả là do Đường Uyển cố tình đuổi cô ta ra chỗ khác, để Đường Uyển áy náy, để Đường Uyển trực tiếp mở miệng gọi mình về. Nhưng có vẻ hiện tại, kế sách này là bất khả thi.
“Nô tì không phải cố tình nói đến chuyện tối hôm đó”. Hồng Khởi biện minh, sau đó nhìn Đường Uyển, nói. “Tam nương, nô tì hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, ngài hẳn là biết tính tình nô tì, nô tì thật sự không dám trái lời phu nhân”.
“Ta biết”. Đường Uyển thở dài. Nàng bỗng thấy Hồng Khởi trước mặt sao mà xa lạ, nhưng nàng vẫn không thể mở miệng, cũng không biết phải nói sao nữa.
“Vậy…”. Hồng Khởi thấy mọi thứ sắp đạt tới, không nói thêm gì, chỉ ngước đôi mắt chờ đợi Đường Uyển.
“Ta sẽ lựa lúc nói với mẹ, nhà ngươi về trước đi”. Đường Uyển tuy mềm lòng, nhưng không đến nỗi xúc động hứa hẹn gì với Hồng Khởi — tất cả là công của cái liếc mắt ban nãy cô ta nhìn Hồng Trù khiến lòng nàng lạnh toát, bằng không nàng cũng không nói năng có lệ như vậy.
Hồng Khởi thật bất ngờ khi Đường Uyển không lập tức mở miệng nhận cô ta về lại, nhưng nhìn Hồng La đang đề phòng, Hồng Trù đang suy nghĩ, cô ta biết cô ta mà nói thêm gì nữa nhất định sẽ bị hai người đó quấy rối, thậm chí đến chỗ Hồ phu nhân tố cáo, cô ta không hy vọng Đường Uyển còn chưa tới biện hộ thay cô ta trước mặt Hồ phu nhân, bản thân đã bị đuổi ra phủ. Cô ta rầu rĩ gật đầu. “Nô tì chờ tin tốt từ ngài”.
***
“Tam nương ~”. Tháo trang sức dùm Đường Uyển, Hồng Trù khẽ gọi, chờ Đường Uyển chú ý đến cô rồi cô mới nhẹ giọng nói. “Ngài thật sự cầu xin Hồ phu nhân cho Hồng Khởi về bên ngài hầu hạ tiếp sao?”.
“Như thế nào, em không thích à?”. Đường Uyển nhìn Hồng Trù, tuy rằng Hồng Khởi và Hồng Trù hầu hạ bên nàng cùng khoảng thời gian, nhưng Hồng Trù không giống Hồng Khởi, thời gian Hồng Trù vùi đầu làm việc nhiều hơn, mà Hồng Khởi chủ yếu ở cạnh nàng, mài mực cho nàng, cùng nàng tán chuyện giải sầu. Đường Uyển không hiểu rõ Hồng Trù, cũng không thực thích Hồng Trù, nhưng Hồ phu nhân cố ý sắp xếp Hồng Trù bên cạnh nàng, Dương ma ma bà vú của nàng cũng rất coi trọng Hồng Trù, cho nên bản thân dù có không thích Hồng Trù, vẫn nghe theo mẹ và Dương ma ma, giao đại đa số mọi thứ cho Hồng Trù quản lý chứ không giao cho Hồng Khởi thân cận với mình.
“Hồng Trù nào dám có ý gì”. Hồng Trù lắc đầu, cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, biết mình không phải tâm phúc của Đường Uyển, cho dù phải cũng không có tư cách quyết định thay chủ nhân, cô nhìn Đường Uyển. “Nô tì chỉ muốn khuyên Tam nương bình tĩnh suy nghĩ kĩ vì sao phu nhân điều Hồng Khởi đi, sau đó lại quyết định có nên thay Hồng Khởi cầu xin hay không”.
Đường Uyển lẳng lặng nhìn Hồng Trù thật lâu, rốt cuộc hiểu lý do gì khiến Hồ phu nhân thích Hồng Trù, Hồng Trù thật lý trí, không giống nàng, cho dù trong lòng hiểu không nên làm chuyện đó nhưng cuối cùng vẫn vì cảm tình hoặc nhất thời xúc động đi làm.
Hồng Trù không né tránh ánh nhìn của Đường Uyển, để mặc Đường Uyển xem xét, nhưng cô không nhàn rỗi, tay lưu loát gỡ châu thoa bỏ vào hộp trang sức cất kĩ.
“Ta sẽ suy nghĩ”. Đường Uyển gật đầu, hít vào một hơi. “Ta cũng chưa biết có nên cầu xin mẹ thay Hồng Khởi không đây. Hồng Trù, em nhớ dặn Hồng La và các nha hoàn khác không được tùy tiện nói ra chuyện hôm nay, nhất là không được để mẹ biết”.
“Dạ”. Hồng Trù gật đầu, biết Đường Uyển có nghe lọt tai lời mình, cô không nói gì thêm, hầu hạ Đường Uyển nghỉ ngơi, chính cô vẫn ngủ ngoài sạp nhỏ bên ngoài theo thường lệ, trực đêm cho nàng.
“Tam nương, thời gian không còn sớm nữa, em trở về phòng nghỉ ngơi đi”. Uông Ngọc Trân khép sổ sách trước mặt Đường Uyển lại, hơi đau lòng nhìn mắt nàng có vài tơ máu, nói. “Học cái gì cũng không thể học một lần xong hết được, chúng ta từ từ tiếp tục, đừng sốt ruột, chỉ cần em thật sự muốn học sẽ không bất bao nhiêu thời gian, đừng quá sức một hai ngày mà ngã bệnh, mất nhiều hơn được”.
“Đã muộn vậy rồi sao”. Đường Uyển vừa rồi chuyên tâm học, thời gian qua lúc nào chẳng hay biết, tỉnh lại mới nhận ra ngoài trời đã dần tối, sắp tới giờ phải lên đèn, nàng khẽ thở dài, không ngờ bản thân mải nhìn sổ sách một lúc nhoáng cái đã hết ngày.
“Trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai đến chỗ chị dâu”. Uông Ngọc Trân thu sổ sách lại cất đi, không cho Đường Uyển xem nữa, càng không cho nàng mang đi, chị biết tính Đường Uyển, nếu để nàng đem sổ sách về, rất có khả năng sẽ lại tiếp tục xem, với cái tính đó thì không biết xem đến giờ nào.
Đường Uyển rụt hai tay định lấy sổ về, ngượng ngùng cười cười. “Ngày mai lại đây cũng tốt, mất công em nhìn đến chỗ không hiểu lại chẳng ai giải thích cho em”.
Nếu sổ sách đã bị thu về, Đường Uyển cũng đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Về phòng nhớ rửa ráy rồi ngủ đi, đừng làm chuyện gì hao tâm tổn sức nhé”. Trước đó vài ngày Đường Uyển vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường tĩnh dưỡng, Hồ phu nhân cứng miệng nói với người ngoài là nàng bị cảm, thân thể không khỏe, Uông Ngọc Trân sao có thể không nhận ra nội tình bên trong, chỉ là chị giả bộ hồ đồ mà thôi. Chị cười lấy áo choàng tơ tằm trắng từ tay nha hoàn khoác thêm lên cho Đường Uyển. “Tuy rằng thời tiết dần nóng lên, nhưng giờ này vẫn hơi lạnh, em cẩn thận chút, đừng để bị bệnh nữa”.
“Em sẽ cẩn thận, không để mọi người lo lắng”. Đường Uyển dịu dàng gật đầu, ngón tay vuốt phẳng mép áo choàng, cười nói. “Chị dâu cả, áo choàng này tự tay chị làm phải không, mặt trên thêu hoa vừa trang nhã vừa xinh đẹp”.
“Biết ngay em sẽ thích”. Uông Ngọc Trân nở nụ cười, áo choàng này là tự tay chị làm cho Đường Uyển, đối xử tốt với Đường Uyển ngoại trừ để lấy lòng chồng và cha mẹ chồng, khiến bọn họ có thiện cảm với mình hơn, chị vẫn yêu thương Đường Uyển thật lòng, bằng không những chi tiết nhỏ này chị sẽ không chú ý đến.
“Em rất thích”. Đường Uyển tươi cười một chút, hỏi Uông Ngọc Trân. “Chị dâu cả, từ trước đến nay em chỉ thích áo quần màu nhạt tao nhã, chất vải ít hoa văn, chị nói thử xem nếu em thay đổi ăn mặc hơi có màu sắc thì có lạ lắm không?”.
“Đương nhiên không, Tam nương dáng người xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, hơn nữa chị dám chắc nếu em ăn mặc rực rỡ hơn một chút sẽ càng xuất chúng”. Uông Ngọc Trân khẳng định chắc nịch, Đường Uyển trời sinh đã đẹp, người như vậy mặc cái gì cũng không thể khó coi, chỉ là ngày thường nàng yêu mặc đồ nhạt màu, cả người tràn ngập khí chất bất phàm không nhiễm khói bụi trần tục, nếu có thể mặc nhiều màu hơn, tuy khí chất như tiên nhân sẽ bị che giấu nhưng tuyệt đối sẽ có một dáng dấp mới. Uông Ngọc Trân vẫn còn nhớ hai năm trước Đường Uyển mặc áo cưới đỏ tươi quý phái xinh đẹp cỡ nào, đặc biệt trên người thêm một chút ung dung.
Uông Ngọc Trân không nhắc đến chuyện cũ thương tâm trong lòng Đường Uyển, chị chỉ tò mò hỏi. “Sao Tam nương bỗng nhiên hỏi câu này? Có phải mấy ngày nay nhìn hoa nở muôn hồng nghìn tía trong vườn nên muốn mặc quần áo nhiều màu sắc một chút?”.
“Cứ coi là vậy đi”. Nhìn chị dâu háo hức trước mặt nàng, nhưng vẫn còn khoảng cách nhất định, Đường Uyển sẽ không nói cho chị biết nàng muốn thay đổi bản thân, chỉ nói với Uông Ngọc Trân rằng. “Dù sao thì không thể cứ mặc mãi quần áo nhạt màu trong khi trời đất đang vào lúc quyến rũ nhất được, không hợp thời tiết chút nào, hôm nay mẹ có nhắc em”.
“Đúng là vậy”. Uông Ngọc Trân vui vẻ. “Ngày mai chị và chị dâu thứ của em sẽ nhắc nhở phòng thêu may gấp cho em hai bộ quần áo tươi màu một chút, đến lúc đó em mặc thử là biết ngay đẹp hay không đó mà”.
“Dạ”. Đường Uyển đồng ý, sau đó nhìn sắc trời chuẩn bị tối đen, tạm biệt. “Trời đã tối rồi, em không ở lâu nữa, chị dâu cũng về phòng trước đi, anh cả nhất định đang chờ chị”.
“Cô chỉ biết ba hoa”. Uông Ngọc Trân cười mắng, tha thiết dặn Hồng Trù giám sát Đường Uyển về phòng rửa mặt nghỉ ngơi, không được làm việc nữa, Hồng Trù vâng lời, chị nhìn theo đến tận lúc Đường Uyển mang theo Hồng Trù và hai nha hoàn nhỏ rời đi.
Buổi tối đầu xuân đúng là hơi lạnh, Đường Uyển nhẹ nhàng khép chặt áo choàng hơn, ngăn khí lạnh thấm vào trong, nhưng nàng không bước nhanh hơn, chỉ chậm rãi đi về phía trước, bên tai có tiếng côn trùng kêu vang, chóp mũi thoang thoảng hương hoa khiến tâm tình nàng khoan khoái…
“Ai ở đó?”. Nha hoàn Hồng La đi phía trước bỗng nhiên dừng bước, quát lớn hướng bồn hoa, còn Hồng Trù nhanh nhẹn đỡ lấy Đường Uyển, lo sợ nha hoàn bà vú không có mắt va trúng Đường Uyển, đương nhiên trong lòng Hồng Trù cũng thấy quái lạ, Hồ phu nhân quản gia cực nghiêm, sau khi trời tối ngoại trừ những người hầu vẫn đang bận rộn thì mọi nha hoàn bà vú khác phải quay về nơi ở, không được đi loạn trong sân, là ai to gan hay không hiểu quy củ, dám trốn sau bồn hoa, còn kêu to gọi nhỏ, không sợ gia pháp ư?
“Là tôi”. Một người nhảy ra từ sau bồn hoa, quỳ xuống ngẩng đầu lên, nhờ ánh đèn lồng trên tay Hồng La, Đường Uyển nhận ra người đang quỳ chính là người từ lúc tỉnh lại tới giờ nàng chưa thấy mặt – Hồng Khởi. Đường Uyển nhíu mày, sao cô ta lại ở đây? Chẳng phải mẹ đã sắp xếp cô ta đến nơi khác rồi sao?
“Hồng Khởi, đã trễ thế này rồi, cô còn ở đây làm gì? Không sợ quấy nhiễu chủ nhân bị trách phạt hả?”. Hồng Trù nhăn mặt, cùng hầu hạ Đường Uyển từ lúc còn là khuê nữ, sau đó cùng đến nhà họ Lục rồi lại cùng quay về nhà họ Đường, Hồng Trù hiểu rất rõ vì sao Hồng Khởi bị phạt, càng hiểu rõ vì sao Hồ phu nhân điều cô ta đi nơi khác.
Hồng Khởi làm như không nghe thấy Hồng Trù nói, cô ta cho rằng nhất định Hồng Trù tố cáo cô ta với Hồ phu nhân, cô ta chỉ quỳ ở đó, nhìn Đường Uyển cầu xin. “Tam nương, van cầu ngài, cầu ngài nói với phu nhân cho nô tì về hầu hạ ngài đi, sau này nô tì không dám tái phạm nữa”.
Đường Uyển nhìn Hồng Khởi đau khổ cầu xin mình, trong lòng thở dài, đời trước nàng chủ động cầu tình với mẹ để cô ta ở lại bên cạnh hầu hạ, đời này cô ta lại cầu mình, nhưng mình có nên nói đỡ cho cô ta không?
“Tam nương?”. Hồng Trù khẽ kêu, cô biết cô không nên nói chuyện, nhưng cô càng biết rõ Đường Uyển mà im lặng tất không có chuyện gì hay ho, chủ yếu là Hồ phu nhân từng dặn các nha hoàn trong phòng không được nhắc tới Hồng Khởi trước mặt Đường Uyển, càng không được nói tốt cho cô ta khiến Đường Uyển động lòng đi cầu xin cho cô ta về lại, cô biết bản thân là đại nha hoàn của Đường Uyển thì không thể khoanh tay ngồi yên.
Cô và Hồng Khởi cùng hầu hạ chủ nhân đã năm ba năm rồi, cô biết Hồng Khởi bị Hồ phu nhân tách ra khỏi Đường Uyển, điều đi nơi khác chắc chắn không có gì tốt lành, cô cũng biết Hồng Khởi bị như bây giờ là do cô ta tự tìm lấy, cho nên cô không thương hại cô ta nổi. Nhà họ Đường gia phong nghiêm khắc, nhưng không đến nỗi chỉ vì phạm chút sai lầm mà bị trách phạt nặng nề, Hồng Khởi nhiều lắm chỉ bị giáng cấp, phái đi làm việc nặng nhọc, chịu chút đau khổ mà thôi, chẳng có gì đáng thương.
Hồng Trù không lớn tiếng, nhưng bốn phía yên tĩnh nên vẫn bị Hồng Khởi nghe được, tim cô ta đập bình bịch, suy nghĩ đầu tiên lóe lên là Hồng Trù muốn khuyên can Đường Uyển không cho cô ta trở về. Nghĩ đến đó, Hồng Khởi giận dữ liếc xéo mắt cảnh cáo Hồng Trù, nhưng Hồng Trù chỉ quan tâm nhìn Đường Uyển, quan sát phản ứng của nàng, không thấy cái liếc đó, chỉ có Đường Uyển đang nhìn chằm chằm Hồng Khởi là nhận ra…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thình lình gặp phải ánh mắt hung ác đó khiến Đường Uyển rùng mình nổi da gà, trong lòng đột ngột lạnh ngắt, nàng chưa bao giờ nghĩ Hồng Khởi luôn thân thiện trước mặt nàng từ trước đến giờ lại có thứ biểu cảm kinh khủng như vậy, chẳng phải cô ta vẫn thường tâm sự với nàng rằng cô ta và Hồng Trù cùng vào phủ làm việc, trước đó còn cùng nhau lớn lên trong một con ngõ, quan hệ cực kỳ tốt sao? Vì sao hiện tại Hồng Trù chỉ mới gọi nàng một tiếng mà cô ta lại trừng mắt dữ tợn với Hồng Trù? Chẳng lẽ cô ta của ngày xưa đều là giả tạo ư?
Có lẽ phát hiện Đường Uyển đang nhìn, cũng có lẽ cô ta nhận ra đây không phải thời cơ tốt để cảnh cáo Hồng Trù, ánh mắt ác độc của Hồng Khởi rất nhanh rút đi, nhanh đến nỗi Đường Uyển không kịp tiếp thu, nếu không phải Đường Uyển rất ít gặp phải ánh mắt kiểu này, nếu không phải vì lòng nàng còn chưa hết rét lạnh, chắc Đường Uyển đã nghĩ mình hoa mắt.
“Tam nương…”. Hồng Khởi nghẹn ngào gọi, nhìn thấy Đường Uyển đang quan sát mình, cô ta lập tức dùng tay nhéo một cái thật mạnh lên đùi, đau đớn khiến mắt cô ta rơm rớm nước, ra vẻ khổ sở nhìn Đường Uyển. “Bởi vì lo lắng quấy rầy ngài tĩnh dưỡng, Hồ phu nhân không cho nô tì đi gặp ngài, nô tì không biết mấy ngày nay ngài có vui vẻ không…”.
“Khụ khụ ~”. Bây giờ là Hồng La cố tình ho khan cắt ngang không cho Hồng Khởi nói hết, Hồng La cũng đi theo hầu hạ Đường Uyển đã nhiều năm, làm việc lanh lợi, nhưng vì không biết chữ nên không được Đường Uyển ưa thích bằng Hồng Khởi, cũng không ổn trọng như Hồng Trù được Hồ phu nhân và Dương ma ma tín nhiệm, cho nên nhiều năm trôi qua cũng chỉ là nha hoàn bậc hai. Hồng Khởi bị điều đi, Hồng La nghĩ trong các nha hoàn bên người Đường Uyển không ai thích hợp bổ sung vào chỗ trống hơn mình, Hồng La không muốn Hồng Khởi nói ngon nói ngọt làm mềm lòng Đường Uyển, lại cho phép cô ta trở về, nếu thật sự như vậy Hồng La sẽ không có hy vọng thăng cấp.
Hồng Khởi thật không ngờ Hồng La ngày xưa luôn khúm núm trước mặt mình nay dám ngắt lời chen vào, nhưng cô ta vẫn nín nhịn, tuy rằng trong lòng đã âm thầm chửi rủa Hồng La, biểu tình trên mặt lại không biến đổi, đương nhiên cũng không dám nói tiếp, chỉ tha thiết nhìn Đường Uyển, hy vọng nàng nói đỡ cho mình.
“Hồng Khởi, mẹ nói với ta nhà ngươi thông minh lanh lợi, bà rất thích, nếu mẹ đã vừa ý nhà ngươi thì là phận làm con ta tự nhiên không dám nói không, y theo ý mẹ đi”. Đường Uyển đắn đo một chút, nàng trực tiếp cự tuyệt Hồng Khởi nhưng vẫn không muốn xé rách thể diện nhau, lựa lời nhỏ nhẹ nhất. “Nhà ngươi hầu hạ bên cạnh mẹ cũng như hầu hạ bên cạnh ta”.
Sao mà giống được? Ở bên cạnh Hồ phu nhân, Hồng Khởi chẳng có tư cách gì, không địa vị, còn không được tín nhiệm như nha hoàn bình thường, ở bên Đường Uyển cô ta là nha hoàn đứng đầu các nha hoàn khác, huống chi ở bên người Hồ phu nhân, cô ta nhiều nhất chỉ được gả cho quản sự hay gã sai vặt hoặc thả ra ngoài tự kết hôn, ở bên Đường Uyển, cô ta rất có khả năng trở thành… Nghĩ đến người đàn ông đẹp trai tuấn lãng kia, Hồng Khởi liền nóng lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Uyển cũng bất giác nóng lên, cô ta lắc đầu quầy quậy, nói. “Tam nương, từ lúc vào phủ, nô tì chỉ hầu hạ ngài, nô tì cũng chỉ muốn hầu hạ ngài. Xin ngài nói với Hồ phu nhân một tiếng để nô tì về hầu hạ ngài đi”.
Đường Uyển hơi do dự nhìn Hồng Khởi. Nói thật, nàng không muốn Hồng Khởi quay về là vì không muốn nghe cô ta kể lể chuyện Lục Du bên tai nàng, chưa kể lòng nàng giờ đây ớn lạnh cô ta. Nhưng nếu nàng từ chối thẳng mặt Hồng Khởi thì nàng làm không được, dù sao hai người chủ tớ một hồi cũng có không ít cảm tình.
Vừa thấy Đường Uyển do dự, Hồng Khởi biết ngay Đường Uyển đang đấu tranh tâm lý, nước mắt của cô ta lập tức lộp bộp rơi xuống vạt áo, vừa khóc vừa nhìn Đường Uyển thảm thiết nói. “Tam nương, mấy ngày nay nô tì ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều tự giận bản thân, nếu không phải đầu óc hồ đồ, không nghĩ tới ngài đau buồn quá mà nghĩ quẩn…”.
“Hồng Khởi, phu nhân nói không cho phép bất kì ai nhắc lại việc tối hôm đó”. Hồng Trù lạnh nhạt cảnh cáo, cô không tin Hồng Khởi không nghe được lệnh của Hồ phu nhân, cô ta cố tình nhắc tới chuyện này chắc chắn có ý đồ khác, mà ý đồ đó là gì Hồng Trù trong lòng hiểu rõ.
Hồng Khởi bị lời nói của Hồng Trù làm nghẹn, cô ta chưa quên Hồ phu cảnh cáo, cô ta cố ý nhắc đến chẳng qua là muốn Đường Uyển nhớ đến cô ta, chuyện buổi tối hôm đó không thể đổ hết lỗi cho việc cô ta chểnh mảng, tất cả là do Đường Uyển cố tình đuổi cô ta ra chỗ khác, để Đường Uyển áy náy, để Đường Uyển trực tiếp mở miệng gọi mình về. Nhưng có vẻ hiện tại, kế sách này là bất khả thi.
“Nô tì không phải cố tình nói đến chuyện tối hôm đó”. Hồng Khởi biện minh, sau đó nhìn Đường Uyển, nói. “Tam nương, nô tì hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, ngài hẳn là biết tính tình nô tì, nô tì thật sự không dám trái lời phu nhân”.
“Ta biết”. Đường Uyển thở dài. Nàng bỗng thấy Hồng Khởi trước mặt sao mà xa lạ, nhưng nàng vẫn không thể mở miệng, cũng không biết phải nói sao nữa.
“Vậy…”. Hồng Khởi thấy mọi thứ sắp đạt tới, không nói thêm gì, chỉ ngước đôi mắt chờ đợi Đường Uyển.
“Ta sẽ lựa lúc nói với mẹ, nhà ngươi về trước đi”. Đường Uyển tuy mềm lòng, nhưng không đến nỗi xúc động hứa hẹn gì với Hồng Khởi — tất cả là công của cái liếc mắt ban nãy cô ta nhìn Hồng Trù khiến lòng nàng lạnh toát, bằng không nàng cũng không nói năng có lệ như vậy.
Hồng Khởi thật bất ngờ khi Đường Uyển không lập tức mở miệng nhận cô ta về lại, nhưng nhìn Hồng La đang đề phòng, Hồng Trù đang suy nghĩ, cô ta biết cô ta mà nói thêm gì nữa nhất định sẽ bị hai người đó quấy rối, thậm chí đến chỗ Hồ phu nhân tố cáo, cô ta không hy vọng Đường Uyển còn chưa tới biện hộ thay cô ta trước mặt Hồ phu nhân, bản thân đã bị đuổi ra phủ. Cô ta rầu rĩ gật đầu. “Nô tì chờ tin tốt từ ngài”.
***
“Tam nương ~”. Tháo trang sức dùm Đường Uyển, Hồng Trù khẽ gọi, chờ Đường Uyển chú ý đến cô rồi cô mới nhẹ giọng nói. “Ngài thật sự cầu xin Hồ phu nhân cho Hồng Khởi về bên ngài hầu hạ tiếp sao?”.
“Như thế nào, em không thích à?”. Đường Uyển nhìn Hồng Trù, tuy rằng Hồng Khởi và Hồng Trù hầu hạ bên nàng cùng khoảng thời gian, nhưng Hồng Trù không giống Hồng Khởi, thời gian Hồng Trù vùi đầu làm việc nhiều hơn, mà Hồng Khởi chủ yếu ở cạnh nàng, mài mực cho nàng, cùng nàng tán chuyện giải sầu. Đường Uyển không hiểu rõ Hồng Trù, cũng không thực thích Hồng Trù, nhưng Hồ phu nhân cố ý sắp xếp Hồng Trù bên cạnh nàng, Dương ma ma bà vú của nàng cũng rất coi trọng Hồng Trù, cho nên bản thân dù có không thích Hồng Trù, vẫn nghe theo mẹ và Dương ma ma, giao đại đa số mọi thứ cho Hồng Trù quản lý chứ không giao cho Hồng Khởi thân cận với mình.
“Hồng Trù nào dám có ý gì”. Hồng Trù lắc đầu, cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, biết mình không phải tâm phúc của Đường Uyển, cho dù phải cũng không có tư cách quyết định thay chủ nhân, cô nhìn Đường Uyển. “Nô tì chỉ muốn khuyên Tam nương bình tĩnh suy nghĩ kĩ vì sao phu nhân điều Hồng Khởi đi, sau đó lại quyết định có nên thay Hồng Khởi cầu xin hay không”.
Đường Uyển lẳng lặng nhìn Hồng Trù thật lâu, rốt cuộc hiểu lý do gì khiến Hồ phu nhân thích Hồng Trù, Hồng Trù thật lý trí, không giống nàng, cho dù trong lòng hiểu không nên làm chuyện đó nhưng cuối cùng vẫn vì cảm tình hoặc nhất thời xúc động đi làm.
Hồng Trù không né tránh ánh nhìn của Đường Uyển, để mặc Đường Uyển xem xét, nhưng cô không nhàn rỗi, tay lưu loát gỡ châu thoa bỏ vào hộp trang sức cất kĩ.
“Ta sẽ suy nghĩ”. Đường Uyển gật đầu, hít vào một hơi. “Ta cũng chưa biết có nên cầu xin mẹ thay Hồng Khởi không đây. Hồng Trù, em nhớ dặn Hồng La và các nha hoàn khác không được tùy tiện nói ra chuyện hôm nay, nhất là không được để mẹ biết”.
“Dạ”. Hồng Trù gật đầu, biết Đường Uyển có nghe lọt tai lời mình, cô không nói gì thêm, hầu hạ Đường Uyển nghỉ ngơi, chính cô vẫn ngủ ngoài sạp nhỏ bên ngoài theo thường lệ, trực đêm cho nàng.