Sau khi ông cụ ngồi vào chỗ của mình, khoát tay áo, Lý DungLý Thục liền tự động trở về vị trí cũ. Vừa rồi Đồng Đức nhìn về phía đại nha hoàn canh giữ ở cửa gật đầu một cái, không lâu sau liền có bốn tiểu nha hoàn cầm khay nối đuôi nhau mà vào. Ta vốn cho rằng rốt cuộc cũng được ăn cơm rồi, không nghĩ tới đồ bưng lên chỉ là món điểm tâm mà thôi. Cái bàn quá lớn, ta chỉ có thể dùng đồ ăn ở mấy cái đĩa cách ta gần nhất.
"Lão Nhị, đem sổ sách tháng trước báo ta nghe một chút." Ông cụ cũng không động đũa, chỉ mím môi nhấp một ngụm trà.
Nhị thúc giống như đã sớm có chuẩn bị, rút ra một cuộn giấy từ trong tay áo, đứng dậy hồi báo.
Ta xem Lý Thục Lý Dung cũng đã bắt đầu động đũa, cảm thấy không cần phải khách khí. Huống chi trong mâm sứ trước mắt đủ màu xanh nhạt, mùi ngó sen thơm ngát mê người, không có bất kỳ gia vị gì, chỉ là món ăn nguội được cắt miếng, nhìn trắng nộn giòn non làm cho người ta phải nuốt nước bọt. Đúng là mùi hoa ngó sen của mùa vụ! Gắp một đũa, bỏ ngó sen trắng nõn giống như da thịt thiếu nữa vào miệng, chỉ cảm thấy giòn ngọt ngon miệng vô cùng.
Nhị thúc đọc: "Việc kinh doanh tơ tằm ở phía nam Cửu Giang vẫn như thường lệ thu được hai ngàn bảy trăm tám mươi lượng, cửa hàng tơ tằm ở thôn trang cách đó bảy dặm giống như vậy, hai ngàn ba trăm lượng, củ ấu sống tươi tốt ở Lưỡng Hồ được, một ngàn sáu trăm bảy mươi lượng. . . . . ."
Ta nghĩ thầm, ở trước mặt một nhà già trẻ báo cáo thu vào, giống như mở đại hội cổ đông. Bất quá ta cũng nghe cho có, chứ lười quan tâm tới. Liền lấy ngó sen gắp cho Lý Hạo nói: "Nếm thử cái này, thức ăn ở kinh thành và dâng lên cho vua đều không ngon bằng. Thơm ngon giòn tan, chỉ có rễ cây mã thầy đầu mùa đông mới có thể so với chúng."
"Mã thầy là cái gì?" Hắn hỏi.
Ta nhất thời nói lở miệng, liền không thể không phí miệng lưỡi giải thích, đó là thực vật thân thảo giống thân cây hành ăn ngon lắm, mùi vị ngon hơn so với quả lê tươi.
Lúc này Nhị thúc đã đọc đến: ". . . . . . Xưởng nhuộm ở Tô Châu, năm trăm sáu mươi lượng, tơ lụa ở trang Chấn Vinh, bảy trăm bốn mươi sáu lượng, trà Phúc Hưng được, một ngàn hai trăm sáu mươi bảy lượng, trà Long Hưng được, một ngàn không trăm năm mươi sáu lượng, trà trang Lục An Đức Hưng, chín trăm tám mươi lượng." Sau thu vào còn có chi ra, hình như cũng không ít. Sau đó xong hết rồi, Nhị thúc báo tổng số tiền lời ra. Ta nghe, cảm thấy hình như có chỗ không đúng, thiếu một vài ngàn, về phần cụ thể bao nhiêu cũng không rõ ràng, ta lại không nhớ kỹ cho lắm.
"Tỷ, chả giò chiên này ngươi nhất định thích, muốn ngọt hay là mặn?" Bị Lý Hạo quấy rầy như vậy, ta lại càng không dám khẳng định, dù sao không liên quan đến ta, liền nói với hắn: "Nhân bánh ngọt là cái gì?"
"Bột mịn ." Hắn gắp cho ta một cái, "Ngọt mà không ngấy. Rất thơm, không biết dùng loại đường gì."
Chợt nghe ông cụ nói: "Lão Nhị, đây là do ngươi tự mình tính?"
Nhị thúc gật đầu đáp: "Dạ, cha. Con tính vào tối hôm qua."
Ông cụ cười nhạo một tiếng, nói: "Ta thấy bàn tính của ngươi nên thay đổi, hạt châu ở giữa bị rơi mất."
Lúc này Nhị thúc mới ý thức được xảy ra vấn đề, lau mồ hôi nói: "Cha, có thể là khi con làm đã quá muộn, phạm lỗi do mệt mõi."
"Khụ khụ, ngoại trừ nơi này thiếu một ngàn ra, ngươi còn không có tính thuế trà của cả tháng, ta nhớ rõ là bảy trăm năm mươi bốn lượng, không sai chứ?" Ông cụ vừa nói vừa ho khan, "Hai bên cùng giảm, cũng thiếu hơn hai trăm lượng."
Nhị thúc không dám nói tiếp, chỉ đứng cúi đầu. Người ở chỗ này tựa hồ đã nhìn quen với cảnh này, mấy đứa nhỏ chỉ để ý đến ăn uống của chính mình, Tam thúc Tam thẩm khẩn trương ngồi cứng ngắt, giống như chính bọn họ phạm sai lầm vậy.
Ông cụ hỏi: "Khi nào Mạc Nhi trở về? Nó không có ở đây ta thực không yên lòng."
Là nói đường huynh Lý Mạc sao? Ta có chút đồng tình Nhị thúc, mặc dù là con trai mình được phụ thân coi trọng, nhưng cảm thụ trong lòng cũng không bao giờ dễ chịu. Tính tình các thúc thúc thật đúng là tốt!
Nhị thúc vẫn không lên tiếng, ông cụ cư nhiên lại nói: "May mắn ngươi là con ta, bằng không thật muốn hoài nghi ngươi đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng."
Cắn một cái chả giò chiên, ta nghe thế rốt cuộc không nhịn được, "phụt" cười ra tiếng. Là con cái sẽ không giấu tiền riêng hả ? Gia gia cũng thật đáng yêu, hoặc là đang kể một câu chuyện đáng yêu. Tất cả mọi người nhìn về phía ta, ta bèn phải nhai rồi nuốt xuống nửa đoạn chả giò trong miệng, sau đó cười nói: "Thật xin lỗi, con vừa chạm vào chả giò chiên sẽ cười một tiếng, nhưng lại cố tình yêu thích ăn món này. Cũng may ăn cái khác sẽ không, xin mời gia gia tiếp tục."
Chòm râu ông cụ run nhẹ, ngược lại Lý Dung Lý Thục không che giấu biểu tình nghẹn cười của họ chút nào. Bị một hồi hồ nháo như vậy, ông cụ liền " tiếp tục" không được, nâng tay về phía Đồng Đức ý bảo dọn thức ăn lên.
A, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi!
Lúc còn thừa lại vài món ăn cuối cùng, chỉ thấy Lý Dung và Lý Thục liếc nhau một cái, Lý Thục nháy mắt với nha hoàn bưng khay, sau đó nhìn về phía ta và Lý Hạo cười nói: "Đây là món sở trường của đầu bếp trong nhà, Hàm tỷ tỷ Hạo ca ca, các ngươi nếm thử một chút."
Ta vừa nhìn, sở trường cái gì, hoá ra lại là một mâm ốc nước ngọt xào lăn. Hai tiểu quỷ này!
Lý Hạo do dự vươn chiếc đũa ra, gắp một con, nhưng không biết ăn từ chỗ nào. Lý Thục và Lý Dung cùng nhau mở to hai con mắt, vui rạo rực nhìn hắn tiếp tục như thế nào. Ta thầm than một tiếng, cầm đũa từ chỗ của hắn gắp lại đây, nói: "Ta thử trước xem." Ta quay miệng vỏ xoắn con ốc về mút nhẹ một cái, "Xuỵch"một tiếng, nước canh mang theo thịt ốc dồi dào trôi theo lực hút lăn ra trên đầu lưỡi, thật là hương vị lâu rồi không ăn! Thả phần xác con ốc còn lại về trên mặt bàn, nói: "Quả thực không sai, rượu, đường, nước tươngtỷ lệ vừa vặn, nếu cho hành lá hạt tiêu nhiều hơn một chút nữa thì càng ngon miệng." Ốc nước ngọt xào cay hoặc là nướng muối ớt mới tươi mới thơm, bất quá thử lấy thịt nấu canh, cũng có một hương vị khác.
Hai tiểu tử Lý Thục và Lý Dung kia sững sờ nhìn ta, ta nhìn về tiểu nha hoàn sau lưng phân phó: "Đi lấy một vài cây tăm tre đến đây."
Tiểu nha hoàn thật cơ trí, đáp một tiếng, "Dạ, đại tiểu thư." Liền chạy đi ra ngoài, một chốc cầm cây tăm bằng tre trở lại.
Ta giao cây trăm tre cho Lý Hạo nói: "Ngươi tạm thời dùng cái này đi."
Hắn một tay cầm cây tăm tre, một tay dùng chiếc đũa gắp ốc nước ngọt, đảo qua đảo lại nửa ngày, một đầu đầy mồ hôi, vẫn không tìm ra được cách ăn. Ta nhìn đổ mồ hôi hột, sợ hắn gắp bay ra, nói không chừng văng lên trên mặt ta, thầm mắng một tiếng đồ đần, không thể không làm mẫu cho hắn nhìn.
Ốc nước ngọt thơm ngon, ăn phải dùng cây kim châm, cây tăm xỉa răng, chắc chắn không thể nào lễ ốc được, tiểu tử Lý Hạo này, cũng đã biết đây là một món ăn gì. Về phần học tập như thế nào chỉ dùng chiếc đũa và miệng giải quyết món ăn này mà không bẩn tay, còn nhìn xem có thể ở Phương Nam này đợi vài ngày.
Bữa cơm này ăn được thật sảng khoái. Ta cảm thấy được bắt đầu từ ẩm thực, ta rất có thể thích ứng cuộc sống ở nơi này.
Ta tỉnh dậy rất sớm, trời vẫn còn mờ sáng. Trở mình, nhìn chằm chằm răng cưa trên giường gỗ tùng khắc hoa ngẩn ngơ mấy phút đồng hồ, sau đó vén chăn mỏng lên, ngồi ở mép giường, chân không đạp lên bàn đạp gỗ, bắp chân chạm vào mặt ngăn kéo đồng dưới giường, mặc dù đã vào hạ, vẫn còn có chút kinh hãi khi chạm vào đất lạnh. Mắt chưa tĩnh ngủ quét qua chán ghét không khí oi bức buông xuống mạn giường hoa văn màu xanh, điêu khắc nổi trên bình phong Lưu Vân, chân đèn gỗ sồi nước sơn đen ở cạnh giường, cuối cùng nhìn đến trên bốn phía hành lang bao ngoài giường là một kiểu điêu khắc câu chuyện bát tiên.
"Cốc cốc" âm thanh gõ cửa rất dịu dàng truyền đến.
Miễn cưỡng lên tiếng, Đinh Hương liền đẩy cửa đi vào, cười hỏi khẽ: "Đại tiểu thư, đêm hôm qua ngủ ngon không?"
Ta duỗi thân một cái thật lớn, vừa định trả lời, lại nghe thấy trong sân có tiếng người gọi: "Hàm tỷ tỷ!" Sỏ giày, bước nhanh đi đến phía trước cửa sổ, "lạch cạch" mở cửa sổ ra, nhìn thấy Lý Thục ngửa đầu hướng về phía ta vẫy tay.
"Làm gì đó?" Ta cười nhìn về phía nàng kêu.
"Tìm ngươi đi chơi." Nàng cũng phóng to âm lượng lên.
Lý Hạo nghe động tĩnh, ở trên lầu đối diện thò người ra .
Ta nói: "Cho ta một khắc đồng hồ." Sau đó bảo Đinh Hương giúp ta rửa mặt chải đầu qua loa một chút, khoác ngoài áo choàng màu hồng cánh sen liền đi xuống lầu.
Lý Thục dựa nửa người vào bàn đá, trong tay cầm đóa hoa dành dành, đang ngắt chơi, dưới chân là một đống cánh hoa trắng như tuyết, không biết là đêm qua gió đánh rớt, hay là bị tay ngọc của nàng tàn phá. Nàng nhìn thấy ta, liền đem hoa ném đi, cười nói: "Được rồi? Vậy đi thôi."
Ta chỉ chỉ Lý Hạo ở phía trước cửa sổ còn đang thò đầu ra nhìn, nàng liền đáp: "Mặc kệ hắn, Lý Dung sẽ tiếp đãi."
Vì thế ta chỉ có thể vứt Lý Hạo sang một bên, đi theo nàng vòng ra cửa, lên thuyền nhỏ, dọc theo sông ra thôn. Một người con gái khoản mười bảy mười tám tuổi phụ trách chèo thuyền, lay động lắc lư tiến vào một cái ao sen.
Mặt trời còn chưa hiện lên, trên mặt ao còn dày đặc sương sớm giống như sữa tươi, tầm nhìn không vượt quá mười thước, chỉ nhìn thấy lá sen um tùm sát thân thuyền, thậm chí quét qua cánh tay của chúng ta, bả vai cùng mặt. Ở bên trong ao không dùng được mái chèo, chỉ có thể dùng sào trúc di chuyển.
Lý Thục thuận tay hái đài sen, lột ra hạt sen chơi. Tay nàng non mịn, hái không được vài cái thì đau đớn mệt mỏi, ngược lại chỉ có cô gái kia chống sào xuống hái được rất nhiều. Lý Thục vừa vọc nước, vừa ngâm khẽ : "Giang Nam có hái sen, lá sen Hà Điền Điền. Cá đùa giữa lá sen. Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam, cá đùa lá sen bắc."
Cô gái kia"Phụt" cười nói: "Đại. . . . . . Nhị tiểu thư, thì ra con cá kia ngu ngốc cứ lượn vòng vòng ư!"
Ta cũng cười nói: "Cũng có thể hình dung là một đám cá ngu ngốc có thể đã thành tinh bao vây tấn công ăn lá sen xui xẻo nào đó."
Lý Thục"Hừ" một tiếng, lại bị một đóa sen còn ẩn trong sương mù, hoa sen chưa mở ra hết hấp dẫn lực chú ý, thúc giục đem thuyền đi tới sát lại. Hái được một đóa còn chưa đủ, ước chừng hái bảy tám cành. Chim dậy sớm là vì kiếm côn trùng no bụng, nàng cũng uy hiếp (à, có lẽ nên nói là dụ dỗ) ta, cùng nhau làm đạo tặc hái hoa tới đây!
Ở trong phòng thay áo choàng dính nước và bùn ẩm ướt, các nàng thay cho ta đồ đã chuẩn bị trước vạt áo tỳ bà tay áo áo lót cùng váy dài thêu Hải Đường. Lý Thục rất thích thú thử trang phục phụ nữ Mãn Thanh của ta, ta nói: "Hai bộ này ta không có mặc qua, ngươi thích thì cứ lấy đi."
Nàng không đành lòng đổi lại, nói với ta: "Gia gia không thích thấy trong nhà mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh."
Lúc này, Đinh Hương cầm một phong thư đi vào, bẩm báo: "Đại tiểu thư, có người đưa tin tới cho người."
Ta tiếp nhận vừa nhìn, lại là của Thập Tứ A Ca, hơi nhíu mi lại, ném vào trong hộp trên bàn trang điểm. Đây đã là bức thư thứ hai, ta không muốn hủy đi, tùy nó đi.
Lý Thục tò mò hỏi: "Của ai viết vậy? Ngươi không xem sao?"
Ta thuận miệng đáp: "Biểu đệ trong kinh. Trước để đó đi, buổi tối nói sau."
Nha hoàn Tích Quế của Lý Thục cười chạy vào nói: "Tiểu thư, Đại thiếu gia đã trở về!"
"A, bây giờ đang ở đâu hả ?" Nàng nhíu mày hỏi.
"Ở thư phòng lão gia."
Lý Thục liền nói với ta: "Chúng ta cũng đi xem một chút?" Không nói lời gì lôi kéo ta đi ra ngoài, một bên vừa phân phó Tích Quế: "Đem hoa sen cắm vàobình cho tốt."
Hả? Hóa ra hoa này còn không tới phiên ta hưởng dụng à!
Thuyền đi qua Tô Châu, lại dọc theo Ngô Giang, rồi vào ranh giới Chiết Giang. Giữa tháng năm âm lịch, quang cảnh kênh đào hai bên bờ sông mặc dù đẹp, nhưng ánh nắng mặt trời cũng chói chang, cho nên ban ngày ta đều chỉ núp ở bên trong khoang thuyền. Lý Hạo lần đầu đến Phương Nam, ngược lại đối với cái gì cũng đều mới mẻ, như một ông cụ non suốt ngày đi dạo trên boong thuyền, phơi nắng một hai ngày liền đen không ít.
Tạm dừng lại ở phủ Gia Hưng, rồi lên đường đi về phía nam. Không tới một ngày, Tam thúc lại phân phó đến cửa sông đổi sang đi thuyền nhỏ. Hai bên bờ sông ruộng nước xanh mơn mởn mênh mông bát ngát, Lý Hạo ngạc nhiên nói: "Phải đổi thuyền vào thành?"
Tam thúc hình như sớm đoán được chúng ta sẽ hỏi câu này, cười đáp nói: "Chúng ta sống ở nông thôn, toà nhà trong thành thường ngày cũng đều để trống, lúc Nhị thúc các con đi tuần ban đêm mới tới ở."
Chỉ có một phần nhỏ của mui thuyền mới có thể đi vào con lạch rộng sáu bảy thước, cũng may lão bộc tới đón chúng ta đã chuẩn bị hai chiếc thuyền nhỏ, đem tất cả hành lý của chúng ta xuống thuyền. Tam thúc nhìn về phía lão bộc hỏi tình trạng sức khoẻ của tổ phụ, ông cung kính đáp: "Lão gia bệnh lúc tốt lúc xấu, ít ngày trước ban đêm ho khan gay gắt, hai ngày này đã tốt hơn một chút, tinh thần sức khoẻ vẫn còn dồi dào."
Tam thúc gật đầu một cái, lại hỏi: "Lưu thúc, nhị ca trở về chưa?"
Lão bộc đáp: "Nhị gia sáng nay vừa mới trở về."
Sông nhỏ xuyên qua một mảnh cánh rừng, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa, phía sau một tảng đá hình vòm cầu, là tường trắng khói đen bay trên mái hiên của thôn xóm. So với thành Hàng Châu, nơi này là một địa phương an bình!
Đường sông kéo dài vào trong thôn, hai bên sông là nhà, thấp thoáng lộ ra vài cây chuối tây, nghe tiếng mái chèo "Cốc …Cách" , ta giống như tiến vào một thế giới khác. Dọc theo con sông có thật nhiều nhà dân được xây dựng ở trên mặt nước, vừa lúc ấy một thôn cô mở cửa gỗ khắc hoa ra để lấy nước, "bùm" một tiếng buông thùng treo, múc nước từ dưới sông lên. Trên kệ ngoài cửa sổ đặt một chậu hoa nhài, một con mèo trắng như tuyết đứng ở trên bệ cửa sổ, liếm lông mao trên móng vuốt của mình.
Ai, không biết Mẫn Mẫn đưa về Thịnh Kinh như thế nào rồi? Còn có Hồng Nguyệt Nhi. . . . . .
Thuyền nhỏ vẫn đi về phía trước, xuyên qua thôn, lại đi qua một chỗ tường rào rồi quẹo vào, ở phía xa bên trái, cư nhiên lại có một khoảng trời riêng, đi vào một chỗ có ba mặt tường đều là nước. Ta nhất thời hiểu ra đây là bến đò cá nhân của một ngôi nhà. Người chèo thuyền chèo thuyền cặp bờ, buộc chặt dây trên đá ở bờ sông. Lưu thúc nhảy lên thềm đá trước, tiếp theo là Lý Hạo cùng ta, cuối cùng là Tam thúc.
Dường như là ta có chút e sợ, trong lòng hoang mang đối với việc gặp tổ phụ, hướng Tam thúc hỏi "Gia gia biết chúng con muốn tới không?"
"Chuyện đó lúc trước khi viết thư ta có nói qua." Tam thúc dường như cũng không có nắm chắc, nhưng lại trấn an chúng ta nói: " Đừng lo lắng, gia gia ngoài miệng không nói, thật ra thì trong lòng vẫn nhớ đại ca. Thấy các con nhất định sẽ vui mừng."
Lúc này, một nam quản sự trung niên dẫn theo mấy gã sai vặt nha đầu ra đón, thấy Tam thúc, khom người cười nói: "Tam gia tốt! Lão gia nghĩ thiếu gia tiểu thư trên đường vất vả, phân phó thu thập sương phòng, để thiếu gia tiểu thư nghỉ ngơi trước, thời điểm cơm tối mới cho gọi."
Ta nhìn Tam thúc cau mày, không khỏi muốn cười, tổ phụ thật đúng là không muốn nhìn thấy chúng ta quá nhanh. Chẳng qua ta nghĩ ta cùng Lý Hạo tới sẽ không giống như cha chọc ông tức giận, nếu không ta đoán chừng đêm nay chúng ta không được ngủ ở sương phòng, chỉ có thể ngủ ở chuồng ngựa.
Tam thúc nói với quản sự: "Như vậy cũng tốt. Đồng Đức, dặn dò bọn họ sắp xếp hành lý của thiếu gia và tiểu thư cho tốt. Hầu hạ cho cẩn thận"
Đồng Đức quản sự đáp dạ, rồi gọi hai nha đầu dẫn ta cùng Lý Hạo trở về phòng. Ta và Lý Hạo cùng ngụ ở một tiểu viện, đều là lầu hai, chỉ là hắn ta ở phía đông, ta ở phía tây, vừa lúc có thể cách cửa sổ nhìn nhau. Viện bốn bề đều là cửa sổ khắc hoa, trong sân có một cái bàn đá, cách đó một thước trồng một cây dành dành, đang nở hoa, viện đầy mùi thơm ngọt mát lành.
Cầu thang gỗ eo hẹp mà sâu thẳm, đạp ở phía trên sẽ phát ra âm thanh rất thú vị. Nha hoàn Đinh Hương dẫn đường là người Phương Nam điển hình, vóc dáng nhỏ nhắn, ánh mắt trong veo như nước, làn da trắng nõn mềm mại, tiếng nói êm dịu đu đưa mang theo khẩu âm Phương Nam. Đẩy cửa sương phòng ra, chỉ thấy trên bàn gỗ lim vẽ một bức tranh cỏ linh chi, hoa văn trên ghế ngồi tròn cũng được trang trí giống như vậy, một cái tủ đựng quần áo đứng hình vuông dựa vào tường, xinh đẹp nhất chính là cái giường lớn sơn màu hồng bạt.
"Tiểu thư, nô tỳ mở cửa sổ cho thoáng gió được không ạ?" Đinh Hương hỏi.
"Ừ." Ta gật đầu. Đang cảm thấy trong phòng có chút nóng bức.
"Ken két ——" Cửa gỗ điêu khắc theo một kiểu riêng mở ra, trừ ánh sáng, còn có không khí trong lành xuyên vào phòng."Độp độp độp…", là trời mưa sao? Đinh Hương thở nhẹ nói: "Mưa rơi rồi !" Sau khi nàng kéo màn trúc xuống, hỏi: "Tiểu thư, khát nước không? Nô tỳ đi châm trà."
Ta cười nói với nàng : "Không cần. Ngươi đi xuống trước đi, ta có chút mệt."
Đinh Hương "Dạ" một tiếng liền lui ra ngoài.
Ta mang cái ghế, ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng mưa phùn đánh vào trên mái hiên "lộp độp", chóp mũi vòng quanh không khí ẩm ướt mang theo mùi hoa dành dành, nằm úp sấp ở trên bệ cửa sổ mà ngủ thiếp đi. . . . . .
"Tỷ." Ở bên tai hình như là tiếng khẽ gọi của Lý Hạo. Ta bỗng giật mình tỉnh giấc, đôi mắt buồn ngủ mông lung ngẩng đầu, thấy một tay hắn để trên bả vai ta cúi người gọi ta, Đinh Hương đứng ở một bên.
Duỗi lưng một cái, hỏi "Có thể ăn cơm rồi sao?"
Đinh Hương dẫn chúng ta đến nơi ăn cơm, đi qua một cái hồ cá vàng thật lớn ở hoa viên, qua mấy cánh cửa phòng, cuối cùng cũng tới! Bàn chân của ta bị đau do đá cuội trên mặt đường cấn phải, thầm oán đế giày quá mỏng.
Vào phòng ăn, chỉ thấy một bàn đầy người. Trong đó có Tam thúc, phụ nhân bên trái thúc ấy nhất định là tam thẩm, nam tử trung niên bên phải chắc là nhị thúc. Chúng ta tiến lên làm lễ ra mắt. Không biết vì sao không thấy Nhị thẩm, Lý Hạo hỏi, thì ra là thẩm ấy về nhà mẹ đẻ trong thành, chưa kịp trở về. Sau đó lại gặp được một đường đệ ba đường muội, nghe nói còn có một đường huynh, hình như đi cùng mẫu thân ra ngoài chưa về.Đường đệ cùng đại đường muội đều 16 tuổi, dung mạo rất đáng yêu, nhưng là. . . . . . Nói như thế nào đây, trong đầu có chút cảm giác tinh quái thoáng qua, hai tiểu đường muội ngược lại rất an tĩnh, đều là tiểu nha đầu chưa đầy mười tuổi, bị huynh tỷ ép tới gắt gao.
Chúng ta được sắp xếp ngồi ở bên cạnh đường đệ cùng đại đường muội, hình như còn phải qua thật lâu mới ăn cơm, bởi vì hạ nhân dâng trà lên. Một tiểu nha hoàn đang cầm khăn ướt để cho ta lau tay, nhưng không biết sưng hô với ta là gì cho tốt, sửng sốt một hồi lâu. Nhị thúc cười nói: "Đây là đại tiểu thư."
Tiểu nha hoàn lúc này mới gọi một tiếng: "Đại tiểu thư."
Nào biết đường đệ Lý Dung "Phụt" một tiếng bật cười, nói với đại đường muội Lý Thục: "Ha ha, ngươi được kêu là Đại tiểu thư đã mười mấy năm, hiện tại thay đổi thành Nhị tiểu thư rồi!"
Lý Thục không chịu yếu thế đáp lại: "Ngươi cũng không còn là Nhị thiếu gia lập tức cũng hạ xuống thành Tam thiếu gia!"
Sau đó đứng lên khẩu chiến ngươi tới ta đi. Tuy rằng Nhị thúc Tam thúc đều nhíu mày, nhưng cũng không ngăn lại, ta nhìn xem vừa thấy kì quái vừa buồn cười. Ta nhìn về phía Lý Thục cười hỏi: "Năm nay muội muội cũng đến tuổi thành thân rồi chứ?"
Lý Thục cười liếc mắt ta một cái, nói: "Cái đó hả, ta không cần."
Ta còn chưa lên tiếng, Lý Hạo chợt nghe cướp lời hỏi: "Tại sao?"
Nàng cười lớn trả lời: "Bởi vì ta là người tàn phế, ha ha ha ha!"
Lý Dung cười nói: "Nàng là đại cà thọt ngàn năm, kinh thành vương tôn công tử mới không cần nàng, đành phải để ở nhà, bồi thêm nhiều đồ cưới xem có thể đưa ra ngoài hay không! Ha ha!"
Lý Thục nắm cằm của đường đệ, cười mắng: "Gia gia cho ta nhiều đồ cưới, ngươi lại đau lòng à nha? Ai, nếu thường tiền có thể đưa ngươi ra ngoài, bao nhiêu ta cũng sẽ không đau lòng a!"
Lý Dung đánh rớt tay của nàng cười nói: "Loại người đàn bà chanh chua như ngươi cấp lại bao nhiêu cũng không dùng được!"
Lý Thục làm bộ muốn nhéo hắn, hắn liền từ trên ghế nhảy dựng lên, hai người thế mà truy đuổi nhau ở trong phòng ăn. Các thúc thúc rốt cuộc nhìn không được, quát lên: " Hai người các ngươi, đừng làm rộn!" Thế nhưng hai người đều không để ý tới.
Ta lại chú ý tới Lý Thục đi lại chạy nhảy không có bất kỳ khác thường nào. Lý Hạo tiến tới bên tai ta nói: "Nàng không cà thọt nha, thật kỳ quái."
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng ho khan, nghe được âm thanh này, tất cả người đang ngồi cũng đứng lên, liền nghe Nhị thúc Tam thúc còn có Tam thẩm nhìn về phía người vừa tới kêu: "Cha."
Lý Dung cùng Lý Thục lập tức ngưng vui đùa ầm ĩ, song song chạy tới, đuổi người hầu ra, một trái một phải đỡ hai bên ông ấy, ngọt ngào giòn giã kêu: "Gia gia."
Ta cùng Lý Hạo cũng đứng lên, nhìn về phía tổ phụ của bọn ta, dáng người của ông cao lớn, nét mặt uy nghiêm, trên trán cau lại hình chữ "Xuyên", trên cằm là chòm râu con dê hoa râm, mặc một bộ trường bào. Ông ấy nhìn chằm chằm Lý Thục nói: "Các ngươi lại quậy phá?"
Lý Thục cười ngọt ngào nói: "Nào có? Chúng con chờ gia gia sốt ruột, liền đứng lên đi vòng vòng một chút, nếu người còn không đến, chúng con sẽ phải đi tìm người á!" Rồi nhìn về phía Lý Dung nói: " Đệ nói có phải hay không ?"
Lý Dung cũng cười nói: "Đúng vậy đó, gia gia."
Ông cụ như là hài lòng, "Ừ" một tiếng, tùy tôn tử tôn nữ dìu mình ngồi xuống. Đối với nhi tử và con dâu không quét mắt liếc một cái, liền nhìn về phía hai tiểu tôn nữ vẫy tay nói: "Lan Lan, Tiểu Hồ, lại đây."
Thương yêu hai người này xong rồi, mới nhìn đến chỗ chúng ta đang đứng, ta cười hô: "Gia gia." Lý Hạo ngược lại nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc cũng đi theo nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ông cụ mím môi cau mày nhìn chòng chọc chúng ta nửa ngày, mới nói: "Nha đầu này ngược lại giống ta."
Những người khác còn chưa có phản ứng, Lý Thục cùng Lý Dung không nhịn được bật cười ra tiếng. Ông cụ nói: "Thế nào, các ngươi cảm thấy không giống?"
Lý Thục cười nói: "Giống, giống, đương nhiên giống."
Lý Dung nói: "Ngày thường Hàm tỷ tỷ tốt như vậy, dĩ nhiên là giống gia gia." Lại nhìn về phía Lý Thục bĩu môi nén cười nói: " Làm sao có thể tựa như nàng ta. . . . . ." Bị Lý Thục trừng, lại ở trước mặt ông cụ nên không dám lỗ mãng, liền nuốt nửa câu còn lại vào trong.
Ông cụ lại nhìn nhìn Lý Hạo một chút nói: "Ừ, tiểu tử này thuận mắt hơn so với tên cha khốn kiếp kia của hắn. "
Lý Hạo dở khóc dở cười. Ông cụ quay ngược lại hỏi ta: "Có tham gia tuyển tú hay không?"
Tam thúc trả lời thay: "Hàm nhi được miễn chọn."
Ông cụ nghe xong lời này, lông mày giãn ra một chút, khóe miệng cũng tươi cười, gật đầu nói: "Như vậy mới đúng."
Trong lòng ta nghi hoặc, cái gì "Mới đúng"? Được chọn mới không đúng? Giống như chuyện của Lý Thục quả thật kỳ quái.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi ông cụ ngồi vào chỗ của mình, khoát tay áo, Lý DungLý Thục liền tự động trở về vị trí cũ. Vừa rồi Đồng Đức nhìn về phía đại nha hoàn canh giữ ở cửa gật đầu một cái, không lâu sau liền có bốn tiểu nha hoàn cầm khay nối đuôi nhau mà vào. Ta vốn cho rằng rốt cuộc cũng được ăn cơm rồi, không nghĩ tới đồ bưng lên chỉ là món điểm tâm mà thôi. Cái bàn quá lớn, ta chỉ có thể dùng đồ ăn ở mấy cái đĩa cách ta gần nhất.
"Lão Nhị, đem sổ sách tháng trước báo ta nghe một chút." Ông cụ cũng không động đũa, chỉ mím môi nhấp một ngụm trà.
Nhị thúc giống như đã sớm có chuẩn bị, rút ra một cuộn giấy từ trong tay áo, đứng dậy hồi báo.
Ta xem Lý Thục Lý Dung cũng đã bắt đầu động đũa, cảm thấy không cần phải khách khí. Huống chi trong mâm sứ trước mắt đủ màu xanh nhạt, mùi ngó sen thơm ngát mê người, không có bất kỳ gia vị gì, chỉ là món ăn nguội được cắt miếng, nhìn trắng nộn giòn non làm cho người ta phải nuốt nước bọt. Đúng là mùi hoa ngó sen của mùa vụ! Gắp một đũa, bỏ ngó sen trắng nõn giống như da thịt thiếu nữa vào miệng, chỉ cảm thấy giòn ngọt ngon miệng vô cùng.
Nhị thúc đọc: "Việc kinh doanh tơ tằm ở phía nam Cửu Giang vẫn như thường lệ thu được hai ngàn bảy trăm tám mươi lượng, cửa hàng tơ tằm ở thôn trang cách đó bảy dặm giống như vậy, hai ngàn ba trăm lượng, củ ấu sống tươi tốt ở Lưỡng Hồ được, một ngàn sáu trăm bảy mươi lượng. . . . . ."
Ta nghĩ thầm, ở trước mặt một nhà già trẻ báo cáo thu vào, giống như mở đại hội cổ đông. Bất quá ta cũng nghe cho có, chứ lười quan tâm tới. Liền lấy ngó sen gắp cho Lý Hạo nói: "Nếm thử cái này, thức ăn ở kinh thành và dâng lên cho vua đều không ngon bằng. Thơm ngon giòn tan, chỉ có rễ cây mã thầy đầu mùa đông mới có thể so với chúng."
"Mã thầy là cái gì?" Hắn hỏi.
Ta nhất thời nói lở miệng, liền không thể không phí miệng lưỡi giải thích, đó là thực vật thân thảo giống thân cây hành ăn ngon lắm, mùi vị ngon hơn so với quả lê tươi.
Lúc này Nhị thúc đã đọc đến: ". . . . . . Xưởng nhuộm ở Tô Châu, năm trăm sáu mươi lượng, tơ lụa ở trang Chấn Vinh, bảy trăm bốn mươi sáu lượng, trà Phúc Hưng được, một ngàn hai trăm sáu mươi bảy lượng, trà Long Hưng được, một ngàn không trăm năm mươi sáu lượng, trà trang Lục An Đức Hưng, chín trăm tám mươi lượng." Sau thu vào còn có chi ra, hình như cũng không ít. Sau đó xong hết rồi, Nhị thúc báo tổng số tiền lời ra. Ta nghe, cảm thấy hình như có chỗ không đúng, thiếu một vài ngàn, về phần cụ thể bao nhiêu cũng không rõ ràng, ta lại không nhớ kỹ cho lắm.
"Tỷ, chả giò chiên này ngươi nhất định thích, muốn ngọt hay là mặn?" Bị Lý Hạo quấy rầy như vậy, ta lại càng không dám khẳng định, dù sao không liên quan đến ta, liền nói với hắn: "Nhân bánh ngọt là cái gì?"
"Bột mịn ." Hắn gắp cho ta một cái, "Ngọt mà không ngấy. Rất thơm, không biết dùng loại đường gì."
Chợt nghe ông cụ nói: "Lão Nhị, đây là do ngươi tự mình tính?"
Nhị thúc gật đầu đáp: "Dạ, cha. Con tính vào tối hôm qua."
Ông cụ cười nhạo một tiếng, nói: "Ta thấy bàn tính của ngươi nên thay đổi, hạt châu ở giữa bị rơi mất."
Lúc này Nhị thúc mới ý thức được xảy ra vấn đề, lau mồ hôi nói: "Cha, có thể là khi con làm đã quá muộn, phạm lỗi do mệt mõi."
"Khụ khụ, ngoại trừ nơi này thiếu một ngàn ra, ngươi còn không có tính thuế trà của cả tháng, ta nhớ rõ là bảy trăm năm mươi bốn lượng, không sai chứ?" Ông cụ vừa nói vừa ho khan, "Hai bên cùng giảm, cũng thiếu hơn hai trăm lượng."
Nhị thúc không dám nói tiếp, chỉ đứng cúi đầu. Người ở chỗ này tựa hồ đã nhìn quen với cảnh này, mấy đứa nhỏ chỉ để ý đến ăn uống của chính mình, Tam thúc Tam thẩm khẩn trương ngồi cứng ngắt, giống như chính bọn họ phạm sai lầm vậy.
Ông cụ hỏi: "Khi nào Mạc Nhi trở về? Nó không có ở đây ta thực không yên lòng."
Là nói đường huynh Lý Mạc sao? Ta có chút đồng tình Nhị thúc, mặc dù là con trai mình được phụ thân coi trọng, nhưng cảm thụ trong lòng cũng không bao giờ dễ chịu. Tính tình các thúc thúc thật đúng là tốt!
Nhị thúc vẫn không lên tiếng, ông cụ cư nhiên lại nói: "May mắn ngươi là con ta, bằng không thật muốn hoài nghi ngươi đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng."
Cắn một cái chả giò chiên, ta nghe thế rốt cuộc không nhịn được, "phụt" cười ra tiếng. Là con cái sẽ không giấu tiền riêng hả ? Gia gia cũng thật đáng yêu, hoặc là đang kể một câu chuyện đáng yêu. Tất cả mọi người nhìn về phía ta, ta bèn phải nhai rồi nuốt xuống nửa đoạn chả giò trong miệng, sau đó cười nói: "Thật xin lỗi, con vừa chạm vào chả giò chiên sẽ cười một tiếng, nhưng lại cố tình yêu thích ăn món này. Cũng may ăn cái khác sẽ không, xin mời gia gia tiếp tục."
Chòm râu ông cụ run nhẹ, ngược lại Lý Dung Lý Thục không che giấu biểu tình nghẹn cười của họ chút nào. Bị một hồi hồ nháo như vậy, ông cụ liền " tiếp tục" không được, nâng tay về phía Đồng Đức ý bảo dọn thức ăn lên.
A, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi!
Lúc còn thừa lại vài món ăn cuối cùng, chỉ thấy Lý Dung và Lý Thục liếc nhau một cái, Lý Thục nháy mắt với nha hoàn bưng khay, sau đó nhìn về phía ta và Lý Hạo cười nói: "Đây là món sở trường của đầu bếp trong nhà, Hàm tỷ tỷ Hạo ca ca, các ngươi nếm thử một chút."
Ta vừa nhìn, sở trường cái gì, hoá ra lại là một mâm ốc nước ngọt xào lăn. Hai tiểu quỷ này!
Lý Hạo do dự vươn chiếc đũa ra, gắp một con, nhưng không biết ăn từ chỗ nào. Lý Thục và Lý Dung cùng nhau mở to hai con mắt, vui rạo rực nhìn hắn tiếp tục như thế nào. Ta thầm than một tiếng, cầm đũa từ chỗ của hắn gắp lại đây, nói: "Ta thử trước xem." Ta quay miệng vỏ xoắn con ốc về mút nhẹ một cái, "Xuỵch"một tiếng, nước canh mang theo thịt ốc dồi dào trôi theo lực hút lăn ra trên đầu lưỡi, thật là hương vị lâu rồi không ăn! Thả phần xác con ốc còn lại về trên mặt bàn, nói: "Quả thực không sai, rượu, đường, nước tươngtỷ lệ vừa vặn, nếu cho hành lá hạt tiêu nhiều hơn một chút nữa thì càng ngon miệng." Ốc nước ngọt xào cay hoặc là nướng muối ớt mới tươi mới thơm, bất quá thử lấy thịt nấu canh, cũng có một hương vị khác.
Hai tiểu tử Lý Thục và Lý Dung kia sững sờ nhìn ta, ta nhìn về tiểu nha hoàn sau lưng phân phó: "Đi lấy một vài cây tăm tre đến đây."
Tiểu nha hoàn thật cơ trí, đáp một tiếng, "Dạ, đại tiểu thư." Liền chạy đi ra ngoài, một chốc cầm cây tăm bằng tre trở lại.
Ta giao cây trăm tre cho Lý Hạo nói: "Ngươi tạm thời dùng cái này đi."
Hắn một tay cầm cây tăm tre, một tay dùng chiếc đũa gắp ốc nước ngọt, đảo qua đảo lại nửa ngày, một đầu đầy mồ hôi, vẫn không tìm ra được cách ăn. Ta nhìn đổ mồ hôi hột, sợ hắn gắp bay ra, nói không chừng văng lên trên mặt ta, thầm mắng một tiếng đồ đần, không thể không làm mẫu cho hắn nhìn.
Ốc nước ngọt thơm ngon, ăn phải dùng cây kim châm, cây tăm xỉa răng, chắc chắn không thể nào lễ ốc được, tiểu tử Lý Hạo này, cũng đã biết đây là một món ăn gì. Về phần học tập như thế nào chỉ dùng chiếc đũa và miệng giải quyết món ăn này mà không bẩn tay, còn nhìn xem có thể ở Phương Nam này đợi vài ngày.
Bữa cơm này ăn được thật sảng khoái. Ta cảm thấy được bắt đầu từ ẩm thực, ta rất có thể thích ứng cuộc sống ở nơi này.
Ta tỉnh dậy rất sớm, trời vẫn còn mờ sáng. Trở mình, nhìn chằm chằm răng cưa trên giường gỗ tùng khắc hoa ngẩn ngơ mấy phút đồng hồ, sau đó vén chăn mỏng lên, ngồi ở mép giường, chân không đạp lên bàn đạp gỗ, bắp chân chạm vào mặt ngăn kéo đồng dưới giường, mặc dù đã vào hạ, vẫn còn có chút kinh hãi khi chạm vào đất lạnh. Mắt chưa tĩnh ngủ quét qua chán ghét không khí oi bức buông xuống mạn giường hoa văn màu xanh, điêu khắc nổi trên bình phong Lưu Vân, chân đèn gỗ sồi nước sơn đen ở cạnh giường, cuối cùng nhìn đến trên bốn phía hành lang bao ngoài giường là một kiểu điêu khắc câu chuyện bát tiên.
"Cốc cốc" âm thanh gõ cửa rất dịu dàng truyền đến.
Miễn cưỡng lên tiếng, Đinh Hương liền đẩy cửa đi vào, cười hỏi khẽ: "Đại tiểu thư, đêm hôm qua ngủ ngon không?"
Ta duỗi thân một cái thật lớn, vừa định trả lời, lại nghe thấy trong sân có tiếng người gọi: "Hàm tỷ tỷ!" Sỏ giày, bước nhanh đi đến phía trước cửa sổ, "lạch cạch" mở cửa sổ ra, nhìn thấy Lý Thục ngửa đầu hướng về phía ta vẫy tay.
"Làm gì đó?" Ta cười nhìn về phía nàng kêu.
"Tìm ngươi đi chơi." Nàng cũng phóng to âm lượng lên.
Lý Hạo nghe động tĩnh, ở trên lầu đối diện thò người ra .
Ta nói: "Cho ta một khắc đồng hồ." Sau đó bảo Đinh Hương giúp ta rửa mặt chải đầu qua loa một chút, khoác ngoài áo choàng màu hồng cánh sen liền đi xuống lầu.
Lý Thục dựa nửa người vào bàn đá, trong tay cầm đóa hoa dành dành, đang ngắt chơi, dưới chân là một đống cánh hoa trắng như tuyết, không biết là đêm qua gió đánh rớt, hay là bị tay ngọc của nàng tàn phá. Nàng nhìn thấy ta, liền đem hoa ném đi, cười nói: "Được rồi? Vậy đi thôi."
Ta chỉ chỉ Lý Hạo ở phía trước cửa sổ còn đang thò đầu ra nhìn, nàng liền đáp: "Mặc kệ hắn, Lý Dung sẽ tiếp đãi."
Vì thế ta chỉ có thể vứt Lý Hạo sang một bên, đi theo nàng vòng ra cửa, lên thuyền nhỏ, dọc theo sông ra thôn. Một người con gái khoản mười bảy mười tám tuổi phụ trách chèo thuyền, lay động lắc lư tiến vào một cái ao sen.
Mặt trời còn chưa hiện lên, trên mặt ao còn dày đặc sương sớm giống như sữa tươi, tầm nhìn không vượt quá mười thước, chỉ nhìn thấy lá sen um tùm sát thân thuyền, thậm chí quét qua cánh tay của chúng ta, bả vai cùng mặt. Ở bên trong ao không dùng được mái chèo, chỉ có thể dùng sào trúc di chuyển.
Lý Thục thuận tay hái đài sen, lột ra hạt sen chơi. Tay nàng non mịn, hái không được vài cái thì đau đớn mệt mỏi, ngược lại chỉ có cô gái kia chống sào xuống hái được rất nhiều. Lý Thục vừa vọc nước, vừa ngâm khẽ : "Giang Nam có hái sen, lá sen Hà Điền Điền. Cá đùa giữa lá sen. Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam, cá đùa lá sen bắc."
Cô gái kia"Phụt" cười nói: "Đại. . . . . . Nhị tiểu thư, thì ra con cá kia ngu ngốc cứ lượn vòng vòng ư!"
Ta cũng cười nói: "Cũng có thể hình dung là một đám cá ngu ngốc có thể đã thành tinh bao vây tấn công ăn lá sen xui xẻo nào đó."
Lý Thục"Hừ" một tiếng, lại bị một đóa sen còn ẩn trong sương mù, hoa sen chưa mở ra hết hấp dẫn lực chú ý, thúc giục đem thuyền đi tới sát lại. Hái được một đóa còn chưa đủ, ước chừng hái bảy tám cành. Chim dậy sớm là vì kiếm côn trùng no bụng, nàng cũng uy hiếp (à, có lẽ nên nói là dụ dỗ) ta, cùng nhau làm đạo tặc hái hoa tới đây!
Ở trong phòng thay áo choàng dính nước và bùn ẩm ướt, các nàng thay cho ta đồ đã chuẩn bị trước vạt áo tỳ bà tay áo áo lót cùng váy dài thêu Hải Đường. Lý Thục rất thích thú thử trang phục phụ nữ Mãn Thanh của ta, ta nói: "Hai bộ này ta không có mặc qua, ngươi thích thì cứ lấy đi."
Nàng không đành lòng đổi lại, nói với ta: "Gia gia không thích thấy trong nhà mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh."
Lúc này, Đinh Hương cầm một phong thư đi vào, bẩm báo: "Đại tiểu thư, có người đưa tin tới cho người."
Ta tiếp nhận vừa nhìn, lại là của Thập Tứ A Ca, hơi nhíu mi lại, ném vào trong hộp trên bàn trang điểm. Đây đã là bức thư thứ hai, ta không muốn hủy đi, tùy nó đi.
Lý Thục tò mò hỏi: "Của ai viết vậy? Ngươi không xem sao?"
Ta thuận miệng đáp: "Biểu đệ trong kinh. Trước để đó đi, buổi tối nói sau."
Nha hoàn Tích Quế của Lý Thục cười chạy vào nói: "Tiểu thư, Đại thiếu gia đã trở về!"
"A, bây giờ đang ở đâu hả ?" Nàng nhíu mày hỏi.
"Ở thư phòng lão gia."
Lý Thục liền nói với ta: "Chúng ta cũng đi xem một chút?" Không nói lời gì lôi kéo ta đi ra ngoài, một bên vừa phân phó Tích Quế: "Đem hoa sen cắm vàobình cho tốt."
Hả? Hóa ra hoa này còn không tới phiên ta hưởng dụng à!