Bát phúc tấn và tiểu muội chỉ biết che miệng cười, Đông Đông hoạt bát muốn cùng ta chơi trốn tìm, thật đúng là giống con thỏ con. Ta đuổi theo nàng chạy, không ngờ lại đụng vào một người, vội vàng giữ thăng bằng, ngẩng đầu nhìn người tới, hơi giật mình, cuối cùng không quên hành lễ: "Thỉnh an thái tử."
"Thái tử, thái tử! Ngoài miệng gọi thái tử, trong lòng thì chỉ mong ta gặp xui xẻo!" Thái tử lảo đảo đứng không vững, trên người một cỗ mùi rượu nồng nặc, nói bừa như thế, chín phần là uống say quá rồi.
Ta lui một bước cau mày nói: "Thái Tử Gia đa tâm."
Hai thái giám phục vụ đi theo bên cạnh hắn, lo lắng đỡ lấy hắn, khuyên nhủ: "Thái Tử Gia, trở về thôi. . . . . ."
Thái tử vung tay lên, tránh ra, lại tiến tới gần một bước, nói: "Còn gọi là Thái Tử Gia, Hừ! Trong lòng các ngươi coi ta thành cái gì, ta hiểu rõ lắm! Ừ, hiểu rất rõ. . . . . ."
Lúc này Bát phúc tấn cùng tiểu muội bọn họ cũng chạy tới, Bát phúc tấn nói: "Thái Tử Gia, thỉnh tự trọng."
Thái tử trừng mắt say lờ đờ: "Tự trọng! Ngươi, ngươi, còn có ngươi. . . . . ." Hắn dùng tay chỉ Bát phúc tấn, ta còn có tiểu muội (thật ra thì hắn cũng không biết tiểu muội, chỉ là say nên nói bậy), nói: "Từng cái một, cùng một dạng với nam nhân các ngươi, ngạo mạn hung hãn! Bản thái tử nhìn liền chán ghét!"
Sắc mặt Bát phúc tấn trắng bệch, đôi môi khẽ run nói: "Thái Tử Gia, chúng ta là em dâu ngài, dù cho uống nhiều mấy chén, nói chuyện cũng cần phải đúng mực!"
Thái tử bỗng nhiên cười to nói: "Ha ha ha, các ngươi còn coi ta là Nhị bá sao? Bọn họ thật coi ta là huynh đệ?"
Bát phúc tấn tức giận đến toàn thân phát run, tiểu muội sợ hãi, trốn phía sau chúng ta. Đông Đông nắm lấy vạt áo ta, khẽ gọi một tiếng: "Nhị bá bá. . . . . ."
Thái tử ngồi xổm người xuống, tựa như khóc tựa như cười nói với Đông Đông: "Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi coi ta là bá phụ đúng không?"
Ta ôm lấy Đông Đông sắp khóc ra, nói với hắn: "Thái tử chính là thái tử, là quốc chi thái tử. Chúng ta hầu thái tử, lúc này trước lấy lễ quân thần, sau lấy gia lễ. Cho nên thái tử đối đãi chúng ta, trước cần phải có quân chi uy nghi, sau mới làhuynh trưởng từ ái. Thái Tử Gia cho là, dáng vẻ phong phạm của ngài hiện nay, thỏa đáng không?"
Thái tử sửng sốt một hồi, rồi lại híp híp mắt, đi lên phía trước giơ một tay lên, tựa như nổi điên cười nói: "Ngươi dạy ta? Trừ Hoàng a mã, còn có người dám giáo huấn ta?"
Ta chỉ lui về sau một bước, không khỏi cười tự giễu, cùng người say rượu đấu võ miệng cái gì. Hơn ngoài dự đoán, một cánh tay tráng kiện ôm eo của ta, nhẹ ôm ta vào ngực. Ta quay đầu liền thấy Thập Tứ híp mắt nhìn thẳng thái tử, giọng nói vững vàng hỏi: "Thái tử cho rằng nói như thế không đúng?"
Thái tử liếc hắn một cái, cười lạnh: "Hừ hừ, đúng thì như thế nào? Bề ngoài các ngươi nói qua lời xã giao còn thiếu sao?"
Ta cảm giác bắp thịt cánh tay của Thập Tứ buộc chặt, giơ khuỷu tay chạm nhẹ hắn một cái, vậy mà hắn chỉ ôm ta, rồi cúi đầu, cười trả lời: "Thái tử dạy rất đúng, phu phụ thần đệ xin nghe huấn lệnh."
Loại thái độ này không coi là cung kính, thái tử dĩ nhiên cũng bất mãn, "Hừ" một tiếng, vừa muốn phát tác, liền nghe một thanh âm trầm thấp lại khiếp người nói: "Chuyện gì?"
Nghe thanh âm quen thuộc của người này, đầu gối đều như bị gõ vào, không được mấy giây liền quỳ trên đất rầm rầm. Cơn say của Thái tử, đại khái cũng tỉnh năm sáu phần, không dám hé răng.
Hành lễ xong, nói hay là không nói. Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử đứng ở bên cạnh Hoàng đế mặt không chút thay đổi, ta lại cảm thấy tất cả bọn họ đều mở to mắt chờ xem diễn trò, chỉ tiếc ta và thái tử đều không có biểu diễn nhiệt tình. Tiểu muội đã thối lui đến một bên, Bát phúc tấn ở bên trượng phu của nàng nhìn chăm chú, cúi đầu. Loại tình huống này, tức là bụng làm dạ chịu (để cho Thập Tứ mở miệng cũng không biết hắn sẽ nói ra cái gì, còn không bằng ta tự mình tới), giao Đông Đông cho Thập Tứ ôm, cúi thấp đầu đáp: "Hồi hoàng thượng, Thái Tử Gia nhất thời nhận lầm Đông Đông thành cách cách nhà ngài ấy, do đó ở đây cùng chúng thần nói đùa vài câu."
Vẻ mặt Hoàng đế, nhìn không ra hỉ nộ, hắn dùng giọng mũi "Ừhm" một tiếng, ngừng một chút nói: "Nữ nhi cũng có thể nhận lầm, đúng là say quá rồi! Đỡ thái tử đi xuống nghỉ ngơi."
Thái tử cũng phải vui vẻ tiếp tục say, mặc cho hai thái giám dìu đỡ hắn rời đi.
Hoàng đế chậm rãi đến gần, một đám người không dám thở mạnh, chỉ có Đông Đông khe khẽ cất tiếng gọi: "Hoàng gia gia. . . . . ." Hoàng đế dừng ở trước mặt Thập Tứ, ôm Đông Đông qua, dịu dàng hỏi: "Tiểu nha đầu, bị dọa sợ sao?"
Đông Đông bĩu môi, ngồi ở trong khuỷu tay Hoàng đế lắc đầu, hai lỗ tai thỏ nhung liền quẹt lên trên mặt hắn. Hoàng đế nắm một cái tai thỏ, hỏi: "Đây là cái gì?"
Đông Đông nói: "Hoàng gia gia, con đóng vai tiên nữ. Ưhm, ngạch nương nói tiên nữ trên mặt trăng chính là như vậy."
"Hả?" Hoàng đế cười liếc ta một cái.
"Hoàng gia gia chưa từng nghe chuyện xưa tiên nữ sao?" Đông Đông nghiêng đầu hỏi.
Hoàng đế lắc đầu cười nói: "Chưa từng nghe qua. Đông Đông nói cho Hoàng gia gia nghe một chút có được hay không?"
Đông Đông nhào vào trong ngực Hoàng đế dùng sức gật đầu một cái, đôi tai thỏ liền run run hai cái: "Được —— ngạch nương nói, ngày xưa có một thợ săn, bắn tên ra rất chuẩn xác, có một ngày, hắn lên núi săn thú, gặp được một con thỏ trắng nhỏ, con thỏ nhỏ rất xinh đẹp, thợ săn rất thích nó, muốn, muốn. . . . . ."
"Muốn cái gì?" Hoàng đế cười hỏi.
"Muốn cùng nó thành thân." Rốt cuộc Đông Đông cũng nhớ ra cái từ này.
"Phụt!" Ngũ Hoàng tử Hằng Thân Vương tay trái nắm quyền để lên môi, cúi đầu.
Hoàng đế cố nén cười: "Sau đó thì sao?"
"Con thỏ nhỏ cảm thấy thợ săn khó coi, không thích hắn. Thợ săn liền bắn mặt trời xuống, treo lên đầu giường con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ thật cao hứng. Thợ săn liên tiếp bắn chín cái mặt trời, nên nó đồng ý gả cho hắn á. Ngày thành thân đó, thợ săn lưới tôm cho con thỏ nhỏ ăn, con thỏ nhỏ ăn tôm, lỗ tai càng ngày càng dài, rồi biến thành tiên nữ bay lên trên mặt trăng. Ngạch nương, con nói có đúng không?" Đông Đông nói xong chờ mong ta khẳng định.
Đứa nhỏ này thật là, sao không quan sát tình hình chứ! Tai ta nóng như lửa đốt, không dám nhìn phản ứng của người chung quanh, đầu có thể cúi thấp bao nhiêu thì cúi thấp bấy nhiêu, chỉ nghe thấy tiếng cười khe khẽ, cũng không phân biệt ra được đến từ người nào.
Thập Tứ vẫn ôm vai ta, lúc này kề vào bên tai ta khẽ cười nói: "Chuyện xưa thỏ con thợ săn trứng tôm này, ta cũng chưa từng nghe qua. . . . . ." Ta hung hăng trừng hắn một cái, liền thành thật.
Lúc tiếng cười dần dần dừng lại, thì nghe Hoàng đế hỏi: "Ngũ cách cách còn chưa có đại danh chứ?"
Ta và Thập Tứ nhìn nhau, mới nhớ tới còn có chuyện như vậy. Thập Tứ khom người đáp: "Hồi Hoàng a mã, nhũ danh gọi đã quen, đại danh. . . . . . Thì quên cho."
Hoàng đế nói: "Ừ, ba tuổi, nên cho rồi. Lần trước Thái hậu nói chữ ‘Viên’ không tệ."
Ta nhìn mắt Đông Đông, nghĩ thầm, "Viên" là không sai, bánh trôi, long nhãncũng rất thơm ngọt. Hoàng đế lại nói: "‘ Nguyên ’ ý là mới bắt đầu, căn bản, thêm nữa, kiểu chữ ngắn gọn nét bút không nhiều lắm. Các ngươi cảm thấy như thế nào?"
Ta và Thập Thứ làm sao mà nói không được, vui vẻ gật đầu khen hay. Còn tưởng rằng là "Viên", thì ra là "Nguyên", chữ "Nguyên" cũng được nha, kim ngân nguyên bảo, đồng Euro, Dollar, nhiều phú quý!
Đông Đông nghiêng đầu, một tay khoác lên trên vai Hoàng đế, một tay lôi kéo lỗ tai thỏ, không rõ chân tướng nhìn chung quanh. Hoàng đế nhìn nàng, gật đầu cười nói: "Liền gọi là ‘ Thừa Nguyên ’ đi, ‘ Thừa ’ kế thừa quá khứ khai sáng tương lai. Tiểu nha đầu, con nói có được hay không?"
Đông Đông hoàn toàn không hiểu chúng ta đang thảo luận cái gì, mếu máo nói: "Ưmh, con không biết."
Chắc Hoàng đế cảm thấy phản ứng của nàng thú vị, ngắt gương mặt của nàng cười to.
Thập Tứ mừng rỡ tạ ơn nói: "Tạ Hoàng a mã ban thưởng tên."
Ta cũng nghĩ hay, tên "Thừa Nguyên" này, thật đúng là thông dụng cho cả nam lẫn nữ.
Sau đó, Hoàng đế dứt khoác gọi một đám hoàng tử hoàng tôn tới, ngắm trăng mới giải tán. Trên đường trở về, Đông Đông không chịu để ý ta, chắc là lỗ tai thỏ của nàng bị các đường huynh đùa cợt rồi.
Ta dụ dỗ nàng: "Đừng giận, đợi tìm cho con mấy ông già thỏ đẹp mắt nhất để đầu giường, có được hay không?"
Nàng cau mày, miệng vểnh cong lên, ôm lấy cổ Thập Tứ không nhìn ta, giận dỗi nói: "Không thèm ông già thỏ!"
Ta véo nhẹ miệng của nàng, cười nói: "Vểnh nữa, liền biến thành hình dáng Tiểu Trư."
Nàng "Oa" khóc lên, nước mắt bôi lên trên người Thập Tứ, khóc kể lể với cha nàng: "Ama, nương là trứng thối! Gạt con. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Bọn họ đều cười con. . . . . ."
Thập Tứ không có biện pháp với nước mắt của nữ nhi, đỡ lưng của nàng, vỗ nhẹ trấn an: "Đông Đông ngoan, đừng khóc. Ai dám cười con, Ama đi kéo hắn tới làm ngựa cho con cưỡi."
Đông Đông nằm ở trong ngực Thập Tứ khóc thút thít, ta khẽ dựa qua, nàng liền giận dữ nhìn ta: "Ghét nương!"
Chờ trở lại chỗ ở, lúc bà vú và Thư ma ma mang nàng đi ngủ, nàng lại không chịu đi, túm túm áo choàng của ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mang lệ, không cam tâm tình nguyện nói: "Kể chuyện xưa."
Ta cười ôm lấy nàng, giống như thường ngày, ngồi ở đầu giường kể chuyện xưa dỗ nàng ngủ.
Dàn xếp cho Đông Đông xong, ta và Thập Tứ cũng chuẩn bị lên giường ngủ."Nghe nói buổi tối nàng đến chỗ Thái hậu bị muộn, đã đi làm cái gì?" Hắn đạp giày, ngồi tựa vào trên tọa tháp hỏi khẽ.
"A, ở bên kia bãi cỏ phóng pháo hoa, ta đi xem một lát." Ta lấy cây trâm hổ phách cài trên tóc để xuống, thuận miệng trả lời. Lúc này Thập Tứ không có lên tiếng, ngược lại ta có lời muốn nói với hắn, liền đứng lên đi qua hỏi hắn: "Vừa rồi ngươi hà tất gây khó dễ cùng thái tử?"
Hắn kéo lê giày, từ trên tháp xuống, nắm tay ta véo nhẹ, trả lời: "Ai bảo hắn gây chuyện với nàng."
Ta không khỏi bật cười nói: "Hắn say. Huống chi, dù sao hắn cũng là thái tử."
Tính trẻ con trong giọng nói thoáng qua từ trên người hắn vừa rồi biến mất, hắn nhíu mày, liếc xéo tay của ta, cười lạnh một tiếng nói: "Hừ, hắn cũng xứng!"
"Xứng hay không xứng ngươi không định đoạt được!" Ta buột miệng nói ra.
Hắn chấn động, giật mình nhìn ta. Khoảnh khắc nhìn nhau kia, ta nhìn thấy trên mặt hắn không thể lý giải, lại giống như có một chút uất ức, liền không tránh được có chút hối hận. Những năm gần đây, ta đã không còn dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn, một câu vừa rồi kia, nói quá nhanh cũng hơi quá đáng. Ta chỉ là, chán ghét giọng điệu vừa rồi của hắn. . . . . . Ta thở ra một hơi, rũ mắt xuống dời tầm mắt đi. Thật sự không cần thiết, bởi vì chuyện này cùng hắn cãi vả.
Hắn ôm chặt ta, nói khẽ: "Chúng ta không nói hắn. Đừng tức giận với ta được chứ?"
Ta biết rõ mình có chút không có đạo lý, liền dựa vào trong ngực hắn, mặc hắn ôm.
"Đúng rồi, tại sao nàng không có mặc cái áo choàng kia?" Ước chừng là muốn chuyển đề tài, hắn kề vào bên tai ta hỏi.
"Cái nào?"
"Chính là cái màu hồng thêu hoa mẫu đơn trắng." Hắn dùng ngón tay chỉ vạt áo mạ Mã Não cài nút bạc quanh ta, lại nói, "Ừhm, giống như cái này mạ vàng cài nút khắc hoa mẫu đơn. . . . . ."
Hai ngày trước, hắn cho người đưa tới vài bộ đồ mới, nhất định ta phải thử từng cái cho hắn xem. Ta nhớ hắn từng nói qua, thích ta mặc cái đỏ thẫm kia nhất. Ta liền đáp: "Cái đó quá sáng chói."
"Làm sao có thể? Rất hợp với nàng." Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, nhắm thẳng vào trong tai ta thổi hơi.
Hắn vờ ngớ ngẩn, hay thật là không hiểu? Ta không khỏi nghi ngờ. Nhưng mà vẫn dằn lại chút tính khí, nghiêng đầu ép một bên cổ, trả lời: "Thường ngày trong phòng mặc một chút thì cũng thôi đi. Hôm nay, Thái hậu cùng các vị nương nương đều ở đây. . . . . ."
Hắn nghe vậy liền ngừng động tác, ta thoáng đẩy hắn ra, vỗ nhẹ cổ của hắn nói: "Ngươi không mệt mỏi sao? Ngủ đi. . . . . ."
Ta còn chưa nói xong, lời nói còn dư lại liền bị hắn nuốt. Tay hắn kìm lại mạnh mẽ, ta bị hắn siết chặc xương sườn cũng sắp đứt ra, liều mạng dùng bàn tay chống đẩy hắn ra, lại phát hiện bắp thịt trên người của hắn đều cứng cáp, thật vất vả lấy được một chút thở dốc: "Đau quá! Thập Tứ ngươi mau buông ra!" Hắn làm sao vậy? Không đến nỗi muốn mạng của ta chứ?
Hắn vẫn không buông tay, bị ta căm tức nhìn thật lâu mới tin tưởng ta đúng là đau đớn, tiếp theo ánh mắt của hắn liền có vẻ đáng thương. Loại người như hắn tính khí thất thường làm cho ta vô pháp khả thi, bất đắc dĩ kéo hắn lên trên kháng, ném cho hắn một cái chăn mỏng nói: "Đi ngủ." Đa phần, lúc nói như vậy liền có hiệu quả.
Trước khi lên đường, viết cho Thập Tam một phong thơ, cuối cùng nói, "Mặc dù Nhiệt Hà mát mẻ, thời tiết cũng không được tốt, trời quang bất định. Trong kinh hiện giờ cũng là cuối thu khí sảng rồi, chưa chắc không thể sánh bằng Thừa Đức Hảo. Mặt khác, xem qua trong thư của ngươi nhắc tới sen Tử Ngọ, hoa nhỏ mà thơm mát, giờ tý thì xem nó nở ra, có thú vị khác."
"Cô cô." Lý Nam đứng ở bên án thư khẽ gọi.
Ta thấy hắn tò mò nhìn chằm chằm cái hũ sành đen được đậy kín đặt ở trên bàn, liền cười nói: "Bên trong này ngâm mầm hoa sen, sau khi đợi xuân tới là có thể trồng vào trong hồ." Ta dự định đến lúc đó mang về trong kinh cho Thập Tam.
Lý Nam cái hiểu cái không gật đầu, ta liền ôm hắn ngồi trên đùi, cầm một quyển bức tranh hoa sen lật cho hắn xem: "Con thấy qua hoa sen chưa? Chính là nơi bình thường con vọc nước lá cây cùng hoa nhỏ lơ lửng ở trên mặt nước. Hình như nơi này, hoa lớn chừng cái đấu chính là Thục Hà. Hạ Thiên, hoa sen Giang Nam rất đẹp, nếu như có người hỏi, con có thể nói là đã gặp qua. . . . . ."
Không biết lúc nào thì, Đông Đông ôm ông già thỏ đi vào phòng. Nàng cau mày bĩu môi nhìn chúng ta, giang hai cánh tay làm nũng nói: "Nương, con cũngmuốn xem."
Lý Nam vội vàng từ trên đầu gối ta nhảy xuống, đứng nghiêm một bên. Ta cười lắc đầu, ôm lấy Đông Đông, nàng mới có chút hài lòng.
Lý Hạo trúng thứ bảy trong hai giáp, liền tới cùng ta báo tin mừng trước tiên. Ta vỗ vỗ vai hắn nói: "Đây không phải là thành tựu rất giỏi thông thường! Cực khổ, còn lại một cuộc thi cuối cùng."
Hắn hưng phấn cùng ta tự thuật đề tài thi lúc ấy, Hoàng đế ở ngự điện Thái Hòa, Văn Võ Bá Quan triều phục sắp hàng, cảnh tượng tráng lệ nhạc hội mua vui. Chỉ là nói đến truyền gọi, không khỏi lại có chút hâm mộ ba người đỉnh giáp vinh dự từ giữa Ngọ môn ra Tử Cấm thành. Núi cao nhìn núi cao hơn là chuyện thường tình, ta không thể trách hắn lòng tham không đáy, chỉ có thể cười an ủi: "Ba người nhất giáp, từ khai triều thì tất cả đều xuất từ sĩ tử người Hán, nếu là người Bát kỳ thì phải chấp nhận không phải sao?" Huống chi người Bát Kỳ phân rõ vẫn luôn là trợ lực mà không phải là lực cản.
Lý Hạo đã được xuất thân Tiến Sĩ, cũng không thất vọng không có lấy tình trạng trên bảng thông cáo dệt hoa trên gấm, nở nụ cười cũng liền thư thái. Hôm sau, Lễ bộ cử hành ân vinh yến, tức quỳnh lâm yến, là một "Bậc thầy" "Cùng năm" thời cơ tốt pha lẫn vào. Giao thiệp đối với tân tiến sĩ mà nói, chính là một trong những tư cách lớn nhất ngày sau. Ba ngày sau triêu khảo kết thúc, hắn liền thẳng đến trận chung kết hành trình khoa cử khá dài, chỉ bình tĩnh tại chỗ chờ định danh.
Cùng lúc đó, Thập Tứ cũng sắp xuất phát theo Hoàng đế cha hắn lên phía Bắc nghỉ hè, đại khái sẽ ở tái ngoại vượt qua cả mùa hè. Một đêm trước khi đi, hắn liền quấn ta không thả, qua canh tư còn không chịu ngủ. Thời tiết đã vào đầu mùa hè, mặc dù bất động chỉ là dán tại một nơi như vậy, vẫn sẽ cảm thấy nóng. Ta nghĩ, nhiệt độ bây giờ còn có thể chịu được, nếu như là giữa hè nóng bức như vậy nữa, làm sao có thể chịu được!
Hắn lau mồ hôi không ngừng tiết ra trên trán chóp mũi cho ta, hỏi: "Khát không? Có muốn uống nước hay không?"
Ta bị hắn huyên náo làm hết buồn ngủ, một chút cũng không ngủ được, xác thực cũng có chút khát nước, liền gật đầu nói: "Ừ, ta đi uống ly trà." Nói xong liền muốn lật người xuống giường, lại bị hắn kéo, hắn cười nói: "Nàng nằm, ta đi lấy." Ta sợ hắn làm rơi bình trà, vừa định đề nghị gọi người hầu hạ, hắn liền mặc quần vào, nhảy xuống giường, rót một ly đầy, đưa tới trước mặt ta nói: "Từ từ uống..., cẩn thận sặc."
Sau khi ta uống xong, hắn cầm lấy cái ly tiện tay đặt lên trên bàn đạp dưới giường, kéo ta lấy tay lau sạch môi, tiến gần liếm lên nước bên môi ta. Ta lui về phía sau, trốn tránh hắn liếm hôn như con chó nhỏ. Hắn bóp chặt eo của ta, nâng mặt của ta lên, giọng nói khàn khàn: "Mấy tháng không hôn được nàng. . . . . ." Ta bị hắn hôn không thở nổi, quay đầu tránh ra, hắn liền khẽ hôn sau bên tai ta, cũng không tiếp tục đuổi theo dây dưa nữa.
Hắn nằm xuống, ôm ta dán vào tai của ta nói khẽ: "Ta không có ở đây, nàng nếu như buồn bực, thì ra phủ đi một chút, hoặc là về nhà mẹ đẻ ở ít ngày cũng không sao. Trong lúc rãnh rỗi liền đi tìm Bát tẩu các nàng nói chuyện chơi, cũng có thể giải buồn." Dừng một chút lại nói, "Nàng sợ nóng, tự mình chú ý đừng phơi nắng. Nếu như cần dùng băng, thì để cho bọn họ lấy từ hầm băng. Ta đã phân phó, nếu kho băng trong phủ không đủ, cứ mua. . . . . . Nhiệt Hà mùa hè mát mẻ, chẳng qua là Kinh Thành đến tột cùng không dễ chịu. . . . . . Sáng mai không cần dậy đến tiễn ta, buổi sáng lạnh, nàng ngủ thêm một chút . . . . . ."
Ta thỉnh thoảng trả lời hắn một tiếng, về sau hắn thì thầm nói khẽ tựa như thôi miên thì ngủ mất. Ngày thứ hai ở trong gió sớm tỉnh lại, chỉ nhìn thấy Mẫn Mẫn còn nằm ở dưới bồn đỗ quyên trên bàn.
Thư ma ma bị Thập Tứ để lại cho ta, ta đến nơi nào nàng đều muốn đi theo. Có chút phiền phức, chỉ là nàng cẩn thận lại biết lễ, luận về hầu hạ thì người này là hạng nhất, thật đúng là không người nào có thể so sánh.
Sau khi Thập Tứ đi không có mấy ngày, Bát Phúc Tấn liền sai người mời ta đi nhà nàng xây bên cạnh biệt viện ở Sướng Xuân Viên. Bát a ca cũng đi theo hộ tống, nghĩ rằng một người tịch mịch, hoặc giả Thập Tứ cùng tẩu tẩu nói qua rồi, sợ ta tịch mịch. Thư ma ma để cho người chuẩn bị tốt xe ngựa, chuẩn bị hành lý tuỳ thân cho ta, liền đi theo cùng.
Bát Phúc Tấn nhìn thấy ta, thiêu mi giả vờ giận nói: "Hồi kinh cũng đã gần một năm, vào lúc này còn muốn ta tam thôi tứ thỉnh mới có thể gặp! Thỉnh Bồ Tát cũng không có khó khăn như vậy."
Ta cười nói: "Cũng không dám so Bồ Tát, người ta mời dễ dàng đưa đi khó khăn, ta gọi là đến đuổi là đi."
Bát Phúc Tấn "Phì"bật cười, ngắt mặt của ta một cái, nói: "Một chút lòng thành kính cũng không có, ta xem ngươi xin Bồ Tát cái gì cũng khó khăn!" Sau đó lại đến gần một chút cười hỏi: "Này, Lão Thập Tứ đối đãi ngươi như thế nào? Nhìn bộ dáng hắn những ngày qua hớn hở, còn kém một chút không đem ‘ mới cưới dâu ’ mấy chữ viết trên mặt! Những ngày qua vô cùng dính ngươi đi?"
Ta cười không đáp. Nàng liền lại nói: "Ai, các ngươi cũng tiêu hao nhiều năm như vậy rồi, ở chung một chỗ là duyên cũng là phúc. . . . . ."
Đang nói, một nam hài nho nhỏ lảo đảo chạy vào phòng, nhào vào trên người Bát Phúc Tấn, nắm vạt áo của nàng, ngửa đầu kêu một tiếng: "Ngạch nương."Nàng ôm lấy đứa bé nhìn xem ra còn nhỏ hơn so với Hoằng Ánh, hôn một cái lên mặt non nớt của hắn, sau đó hỏi ma ma theo ở phía sau: "A ca có thể ăn sữa rồi hả ?"
Ma ma đáp: "Ăn gần nửa canh giờ trước."
Nàng lại hỏi: "Cách cách đâu?"
Ma ma cúi đầu đáp: "Bẩm Phúc Tấn, tiểu cách cách ăn sữa đang ngủ. Quế ma ma các nàng đang chăm sóc."
Đứa bé kia nhìn ta chằm chằm, ta cười với hắn, hắn vừa ngượng nghịu lại sợ người lạ quay đầu đi, ôm lấy cổ của Bát Phúc Tấn, dùng dư quang khóe mắt nhìn ta.
Bát Phúc Tấn sờ sờ khuôn mặt của hắn, dụ dỗ nói: "Hoằng Vượng ngoan, gọi thẩm ôm ôm."
Hắn chu mỏ một cái, nhìn nơi khác, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Thẩm. . . . . ." , lại không chịu để cho ta ôm.
Bát Phúc Tấn hôn nhẹ hắn, trấn an nói mấy câu, sau đó thả hắn lên trên đất, sai nhũ mẫu chiếu cố hắn chơi đùa. Nàng nhìn bụng ta một cái, nói: "Ngươi nhanh lên sinh một đứa, Lão Thập Tứ mặc dù cưng chiều ngươi, vẫn là nuôi đứa nhỏ sau này. Kém cõi nhất là học ta. . . . . . Tự mình sanh suy cho cùng thân thiết hơn nhiều. . . . . ." Nói đến đây, nét mặt nàng từ ái nhìn đứa bé, hiện ra một chút buồn bực một chút bất đắc dĩ.
Ta không có đáp, lại nghĩ, Thập Tứ không thiếu người thừa kế đâu.
Ở biệt viện nhà Lão Bát đạm nhạt qua mấy ngày, cảm thấy so với nhà trong thành mát hơn một chút. Đầu bếp nhà bọn họ thủ nghệ không tệ tâm tư cũng linh hoạt, trời nóng Bát Phúc Tấn thèm ăn không nhiều, thông thường thiên về những món ăn mát lạnh, cung ứng các loại cháo băng lạnh. Ta thích làm cho bọn họ loại chè lạnh ở trên mặt tưới một chút tương vừng, thêm một tầng vụn băng. Bát Phúc Tấn thấy cách ta thưởng thức như vậy cảm thấy mới mẻ, mới nghi ngờ nếm thử một chút xíu băng ngọt, chỉ là lần thứ hai vẫn kiên trì muốn thử, kỳ quái là khẩu vị này trở thành thói quen .
Một ngày buổi sáng, Bát Phúc Tấn đi thỉnh an thân mẫu Lão Bát trở lại, liền lôi kéo ta đi thăm Bát Công Chúa. Ta đối với nữ quyến nhà bọn họ căn bản đều không nhận biết, Bát Phúc Tấn liền cùng ta giải thích, Bát Công Chúa ba năm trước đây gả cho Ông Ngưu Đặc Đỗ Lăng Quận Vương Thương Tân, sau khi có thai liền tới kinh tĩnh dưỡng chờ sanh. Mặc khác, Bát Công Chúa cũng là muội muội đồng mẫu với Thập Tam.
Chúng ta đến phủ đệ công chúa, một đường do hạ nhân dẫn vào chánh viện chủ nhân. Thời điểm bên ngoài phòng chờ, thì gặp phải một quý phụ trung niên từ trong phòng ra ngoài, có lẽ là vừa thăm công chúa xong. Bát Phúc Tấn lôi kéo nàng giới thiệu cho chúng ta quen biết, ta thế mới biết thì ra nàng chính là ngạch nương của Dung Huệ. Một đống nữ nhân gặp mặt, không tránh được chào hỏi tới lui, lại nhàn rỗi bàn mấy câu việc nhà. Lúc này có một tiểu nha hoàn từ trong phòng ra ngoài, hành lễ với Bát Phúc Tấn nói: "Thỉnh an Bát Phúc Tấn. Công chúa ở bên trong nghe thanh âm của Phúc Tấn, vội vã mời ngài đi vào." Bát Phúc Tấn cười nói: "Bát muội muội cũng thật là nóng vội." Sau đó cầm tay của ta, nói khẽ: "Các ngươi ở lại nói mấy câu với nhau, ta đi vào trước."
Ngạch nương Dung Huệ lôi kéo tay của ta, hướng ra ngoài cửa mấy bước, sau đó nói: "Còn chưa có chúc mừng Phúc Tấn tân hôn chi hỉ, nhắc tới cũng là lần đầu tiên gặp mặt Phúc Tấn. . . . . ."
Nói tới đây ta hiểu ý tứ của nàng, cười nói: "Trước kia vẫn chưa qua bái kiến quý phủ, là nhà ta sơ sót. Mấy ngày nữa, nhất định cùng đệ đệ đi vấn an."
Mặt nàng tràn đầy vui vẻ nói: "Như thế thì thật tốt quá!" Tiếp đó lại nói nhỏ: "Nơi này nói nhiều bất tiện, đến lúc đó lại nói tỉ mỉ."
Ta gật đầu đưa nàng đến dưới bậc thềm, nói: "Xin Phúc Tấn giúp ta thăm hỏi Dung cách cách."
Trở lại bên trong, liền có nha hoàn dẫn ta đi vào trong phòng.
Chỉ thấy một phụ nhân hơn hai mươi tuổi nghiêng người dựa vào trên giường trúc, Bát Phúc Tấn ngồi ở bên mép giường nói chuyện cùng nàng. Đây chính là Bát Công Chúa, nhìn nàng lại rất gầy yếu, ưỡn cái bụng cực kỳ lớn, thấy thế trong lòng ta hoảng sợ, sợ gặp nhất phụ nữ có thai. Ta phúc phúc hành lễ, nàng liền vẫy tay để cho ta đi tới trước ngồi. Ta ở trên cái băng ngồi trúc bên cạnh giường ngồi xuống, ngẩng đầu thấy Bát Công Chúa sắc mặt tái nhợt, ta cảm thấy được lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng quan sát ta một hồi, cười nói: "Ta sớm nghe nói qua ngươi." Rất nhiều người lần đầu tiên gặp ta cũng thích nói những lời này.
Bát Phúc Tấn che miệng cười nói: "Còn có ai không biết nàng?" Ta quả nhiên được mặc định rất nổi danh ở trong vòng luẩn quẩn.
Công chúa lắc đầu một cái, nói: "Ta đã biết nàng từ rất sớm. . . . . ."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bát phúc tấn và tiểu muội chỉ biết che miệng cười, Đông Đông hoạt bát muốn cùng ta chơi trốn tìm, thật đúng là giống con thỏ con. Ta đuổi theo nàng chạy, không ngờ lại đụng vào một người, vội vàng giữ thăng bằng, ngẩng đầu nhìn người tới, hơi giật mình, cuối cùng không quên hành lễ: "Thỉnh an thái tử."
"Thái tử, thái tử! Ngoài miệng gọi thái tử, trong lòng thì chỉ mong ta gặp xui xẻo!" Thái tử lảo đảo đứng không vững, trên người một cỗ mùi rượu nồng nặc, nói bừa như thế, chín phần là uống say quá rồi.
Ta lui một bước cau mày nói: "Thái Tử Gia đa tâm."
Hai thái giám phục vụ đi theo bên cạnh hắn, lo lắng đỡ lấy hắn, khuyên nhủ: "Thái Tử Gia, trở về thôi. . . . . ."
Thái tử vung tay lên, tránh ra, lại tiến tới gần một bước, nói: "Còn gọi là Thái Tử Gia, Hừ! Trong lòng các ngươi coi ta thành cái gì, ta hiểu rõ lắm! Ừ, hiểu rất rõ. . . . . ."
Lúc này Bát phúc tấn cùng tiểu muội bọn họ cũng chạy tới, Bát phúc tấn nói: "Thái Tử Gia, thỉnh tự trọng."
Thái tử trừng mắt say lờ đờ: "Tự trọng! Ngươi, ngươi, còn có ngươi. . . . . ." Hắn dùng tay chỉ Bát phúc tấn, ta còn có tiểu muội (thật ra thì hắn cũng không biết tiểu muội, chỉ là say nên nói bậy), nói: "Từng cái một, cùng một dạng với nam nhân các ngươi, ngạo mạn hung hãn! Bản thái tử nhìn liền chán ghét!"
Sắc mặt Bát phúc tấn trắng bệch, đôi môi khẽ run nói: "Thái Tử Gia, chúng ta là em dâu ngài, dù cho uống nhiều mấy chén, nói chuyện cũng cần phải đúng mực!"
Thái tử bỗng nhiên cười to nói: "Ha ha ha, các ngươi còn coi ta là Nhị bá sao? Bọn họ thật coi ta là huynh đệ?"
Bát phúc tấn tức giận đến toàn thân phát run, tiểu muội sợ hãi, trốn phía sau chúng ta. Đông Đông nắm lấy vạt áo ta, khẽ gọi một tiếng: "Nhị bá bá. . . . . ."
Thái tử ngồi xổm người xuống, tựa như khóc tựa như cười nói với Đông Đông: "Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi coi ta là bá phụ đúng không?"
Ta ôm lấy Đông Đông sắp khóc ra, nói với hắn: "Thái tử chính là thái tử, là quốc chi thái tử. Chúng ta hầu thái tử, lúc này trước lấy lễ quân thần, sau lấy gia lễ. Cho nên thái tử đối đãi chúng ta, trước cần phải có quân chi uy nghi, sau mới làhuynh trưởng từ ái. Thái Tử Gia cho là, dáng vẻ phong phạm của ngài hiện nay, thỏa đáng không?"
Thái tử sửng sốt một hồi, rồi lại híp híp mắt, đi lên phía trước giơ một tay lên, tựa như nổi điên cười nói: "Ngươi dạy ta? Trừ Hoàng a mã, còn có người dám giáo huấn ta?"
Ta chỉ lui về sau một bước, không khỏi cười tự giễu, cùng người say rượu đấu võ miệng cái gì. Hơn ngoài dự đoán, một cánh tay tráng kiện ôm eo của ta, nhẹ ôm ta vào ngực. Ta quay đầu liền thấy Thập Tứ híp mắt nhìn thẳng thái tử, giọng nói vững vàng hỏi: "Thái tử cho rằng nói như thế không đúng?"
Thái tử liếc hắn một cái, cười lạnh: "Hừ hừ, đúng thì như thế nào? Bề ngoài các ngươi nói qua lời xã giao còn thiếu sao?"
Ta cảm giác bắp thịt cánh tay của Thập Tứ buộc chặt, giơ khuỷu tay chạm nhẹ hắn một cái, vậy mà hắn chỉ ôm ta, rồi cúi đầu, cười trả lời: "Thái tử dạy rất đúng, phu phụ thần đệ xin nghe huấn lệnh."
Loại thái độ này không coi là cung kính, thái tử dĩ nhiên cũng bất mãn, "Hừ" một tiếng, vừa muốn phát tác, liền nghe một thanh âm trầm thấp lại khiếp người nói: "Chuyện gì?"
Nghe thanh âm quen thuộc của người này, đầu gối đều như bị gõ vào, không được mấy giây liền quỳ trên đất rầm rầm. Cơn say của Thái tử, đại khái cũng tỉnh năm sáu phần, không dám hé răng.
Hành lễ xong, nói hay là không nói. Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử đứng ở bên cạnh Hoàng đế mặt không chút thay đổi, ta lại cảm thấy tất cả bọn họ đều mở to mắt chờ xem diễn trò, chỉ tiếc ta và thái tử đều không có biểu diễn nhiệt tình. Tiểu muội đã thối lui đến một bên, Bát phúc tấn ở bên trượng phu của nàng nhìn chăm chú, cúi đầu. Loại tình huống này, tức là bụng làm dạ chịu (để cho Thập Tứ mở miệng cũng không biết hắn sẽ nói ra cái gì, còn không bằng ta tự mình tới), giao Đông Đông cho Thập Tứ ôm, cúi thấp đầu đáp: "Hồi hoàng thượng, Thái Tử Gia nhất thời nhận lầm Đông Đông thành cách cách nhà ngài ấy, do đó ở đây cùng chúng thần nói đùa vài câu."
Vẻ mặt Hoàng đế, nhìn không ra hỉ nộ, hắn dùng giọng mũi "Ừhm" một tiếng, ngừng một chút nói: "Nữ nhi cũng có thể nhận lầm, đúng là say quá rồi! Đỡ thái tử đi xuống nghỉ ngơi."
Thái tử cũng phải vui vẻ tiếp tục say, mặc cho hai thái giám dìu đỡ hắn rời đi.
Hoàng đế chậm rãi đến gần, một đám người không dám thở mạnh, chỉ có Đông Đông khe khẽ cất tiếng gọi: "Hoàng gia gia. . . . . ." Hoàng đế dừng ở trước mặt Thập Tứ, ôm Đông Đông qua, dịu dàng hỏi: "Tiểu nha đầu, bị dọa sợ sao?"
Đông Đông bĩu môi, ngồi ở trong khuỷu tay Hoàng đế lắc đầu, hai lỗ tai thỏ nhung liền quẹt lên trên mặt hắn. Hoàng đế nắm một cái tai thỏ, hỏi: "Đây là cái gì?"
Đông Đông nói: "Hoàng gia gia, con đóng vai tiên nữ. Ưhm, ngạch nương nói tiên nữ trên mặt trăng chính là như vậy."
"Hả?" Hoàng đế cười liếc ta một cái.
"Hoàng gia gia chưa từng nghe chuyện xưa tiên nữ sao?" Đông Đông nghiêng đầu hỏi.
Hoàng đế lắc đầu cười nói: "Chưa từng nghe qua. Đông Đông nói cho Hoàng gia gia nghe một chút có được hay không?"
Đông Đông nhào vào trong ngực Hoàng đế dùng sức gật đầu một cái, đôi tai thỏ liền run run hai cái: "Được —— ngạch nương nói, ngày xưa có một thợ săn, bắn tên ra rất chuẩn xác, có một ngày, hắn lên núi săn thú, gặp được một con thỏ trắng nhỏ, con thỏ nhỏ rất xinh đẹp, thợ săn rất thích nó, muốn, muốn. . . . . ."
"Muốn cái gì?" Hoàng đế cười hỏi.
"Muốn cùng nó thành thân." Rốt cuộc Đông Đông cũng nhớ ra cái từ này.
"Phụt!" Ngũ Hoàng tử Hằng Thân Vương tay trái nắm quyền để lên môi, cúi đầu.
Hoàng đế cố nén cười: "Sau đó thì sao?"
"Con thỏ nhỏ cảm thấy thợ săn khó coi, không thích hắn. Thợ săn liền bắn mặt trời xuống, treo lên đầu giường con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ thật cao hứng. Thợ săn liên tiếp bắn chín cái mặt trời, nên nó đồng ý gả cho hắn á. Ngày thành thân đó, thợ săn lưới tôm cho con thỏ nhỏ ăn, con thỏ nhỏ ăn tôm, lỗ tai càng ngày càng dài, rồi biến thành tiên nữ bay lên trên mặt trăng. Ngạch nương, con nói có đúng không?" Đông Đông nói xong chờ mong ta khẳng định.
Đứa nhỏ này thật là, sao không quan sát tình hình chứ! Tai ta nóng như lửa đốt, không dám nhìn phản ứng của người chung quanh, đầu có thể cúi thấp bao nhiêu thì cúi thấp bấy nhiêu, chỉ nghe thấy tiếng cười khe khẽ, cũng không phân biệt ra được đến từ người nào.
Thập Tứ vẫn ôm vai ta, lúc này kề vào bên tai ta khẽ cười nói: "Chuyện xưa thỏ con thợ săn trứng tôm này, ta cũng chưa từng nghe qua. . . . . ." Ta hung hăng trừng hắn một cái, liền thành thật.
Lúc tiếng cười dần dần dừng lại, thì nghe Hoàng đế hỏi: "Ngũ cách cách còn chưa có đại danh chứ?"
Ta và Thập Tứ nhìn nhau, mới nhớ tới còn có chuyện như vậy. Thập Tứ khom người đáp: "Hồi Hoàng a mã, nhũ danh gọi đã quen, đại danh. . . . . . Thì quên cho."
Hoàng đế nói: "Ừ, ba tuổi, nên cho rồi. Lần trước Thái hậu nói chữ ‘Viên’ không tệ."
Ta nhìn mắt Đông Đông, nghĩ thầm, "Viên" là không sai, bánh trôi, long nhãncũng rất thơm ngọt. Hoàng đế lại nói: "‘ Nguyên ’ ý là mới bắt đầu, căn bản, thêm nữa, kiểu chữ ngắn gọn nét bút không nhiều lắm. Các ngươi cảm thấy như thế nào?"
Ta và Thập Thứ làm sao mà nói không được, vui vẻ gật đầu khen hay. Còn tưởng rằng là "Viên", thì ra là "Nguyên", chữ "Nguyên" cũng được nha, kim ngân nguyên bảo, đồng Euro, Dollar, nhiều phú quý!
Đông Đông nghiêng đầu, một tay khoác lên trên vai Hoàng đế, một tay lôi kéo lỗ tai thỏ, không rõ chân tướng nhìn chung quanh. Hoàng đế nhìn nàng, gật đầu cười nói: "Liền gọi là ‘ Thừa Nguyên ’ đi, ‘ Thừa ’ kế thừa quá khứ khai sáng tương lai. Tiểu nha đầu, con nói có được hay không?"
Đông Đông hoàn toàn không hiểu chúng ta đang thảo luận cái gì, mếu máo nói: "Ưmh, con không biết."
Chắc Hoàng đế cảm thấy phản ứng của nàng thú vị, ngắt gương mặt của nàng cười to.
Thập Tứ mừng rỡ tạ ơn nói: "Tạ Hoàng a mã ban thưởng tên."
Ta cũng nghĩ hay, tên "Thừa Nguyên" này, thật đúng là thông dụng cho cả nam lẫn nữ.
Sau đó, Hoàng đế dứt khoác gọi một đám hoàng tử hoàng tôn tới, ngắm trăng mới giải tán. Trên đường trở về, Đông Đông không chịu để ý ta, chắc là lỗ tai thỏ của nàng bị các đường huynh đùa cợt rồi.
Ta dụ dỗ nàng: "Đừng giận, đợi tìm cho con mấy ông già thỏ đẹp mắt nhất để đầu giường, có được hay không?"
Nàng cau mày, miệng vểnh cong lên, ôm lấy cổ Thập Tứ không nhìn ta, giận dỗi nói: "Không thèm ông già thỏ!"
Ta véo nhẹ miệng của nàng, cười nói: "Vểnh nữa, liền biến thành hình dáng Tiểu Trư."
Nàng "Oa" khóc lên, nước mắt bôi lên trên người Thập Tứ, khóc kể lể với cha nàng: "Ama, nương là trứng thối! Gạt con. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Bọn họ đều cười con. . . . . ."
Thập Tứ không có biện pháp với nước mắt của nữ nhi, đỡ lưng của nàng, vỗ nhẹ trấn an: "Đông Đông ngoan, đừng khóc. Ai dám cười con, Ama đi kéo hắn tới làm ngựa cho con cưỡi."
Đông Đông nằm ở trong ngực Thập Tứ khóc thút thít, ta khẽ dựa qua, nàng liền giận dữ nhìn ta: "Ghét nương!"
Chờ trở lại chỗ ở, lúc bà vú và Thư ma ma mang nàng đi ngủ, nàng lại không chịu đi, túm túm áo choàng của ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mang lệ, không cam tâm tình nguyện nói: "Kể chuyện xưa."
Ta cười ôm lấy nàng, giống như thường ngày, ngồi ở đầu giường kể chuyện xưa dỗ nàng ngủ.
Dàn xếp cho Đông Đông xong, ta và Thập Tứ cũng chuẩn bị lên giường ngủ."Nghe nói buổi tối nàng đến chỗ Thái hậu bị muộn, đã đi làm cái gì?" Hắn đạp giày, ngồi tựa vào trên tọa tháp hỏi khẽ.
"A, ở bên kia bãi cỏ phóng pháo hoa, ta đi xem một lát." Ta lấy cây trâm hổ phách cài trên tóc để xuống, thuận miệng trả lời. Lúc này Thập Tứ không có lên tiếng, ngược lại ta có lời muốn nói với hắn, liền đứng lên đi qua hỏi hắn: "Vừa rồi ngươi hà tất gây khó dễ cùng thái tử?"
Hắn kéo lê giày, từ trên tháp xuống, nắm tay ta véo nhẹ, trả lời: "Ai bảo hắn gây chuyện với nàng."
Ta không khỏi bật cười nói: "Hắn say. Huống chi, dù sao hắn cũng là thái tử."
Tính trẻ con trong giọng nói thoáng qua từ trên người hắn vừa rồi biến mất, hắn nhíu mày, liếc xéo tay của ta, cười lạnh một tiếng nói: "Hừ, hắn cũng xứng!"
"Xứng hay không xứng ngươi không định đoạt được!" Ta buột miệng nói ra.
Hắn chấn động, giật mình nhìn ta. Khoảnh khắc nhìn nhau kia, ta nhìn thấy trên mặt hắn không thể lý giải, lại giống như có một chút uất ức, liền không tránh được có chút hối hận. Những năm gần đây, ta đã không còn dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn, một câu vừa rồi kia, nói quá nhanh cũng hơi quá đáng. Ta chỉ là, chán ghét giọng điệu vừa rồi của hắn. . . . . . Ta thở ra một hơi, rũ mắt xuống dời tầm mắt đi. Thật sự không cần thiết, bởi vì chuyện này cùng hắn cãi vả.
Hắn ôm chặt ta, nói khẽ: "Chúng ta không nói hắn. Đừng tức giận với ta được chứ?"
Ta biết rõ mình có chút không có đạo lý, liền dựa vào trong ngực hắn, mặc hắn ôm.
"Đúng rồi, tại sao nàng không có mặc cái áo choàng kia?" Ước chừng là muốn chuyển đề tài, hắn kề vào bên tai ta hỏi.
"Cái nào?"
"Chính là cái màu hồng thêu hoa mẫu đơn trắng." Hắn dùng ngón tay chỉ vạt áo mạ Mã Não cài nút bạc quanh ta, lại nói, "Ừhm, giống như cái này mạ vàng cài nút khắc hoa mẫu đơn. . . . . ."
Hai ngày trước, hắn cho người đưa tới vài bộ đồ mới, nhất định ta phải thử từng cái cho hắn xem. Ta nhớ hắn từng nói qua, thích ta mặc cái đỏ thẫm kia nhất. Ta liền đáp: "Cái đó quá sáng chói."
"Làm sao có thể? Rất hợp với nàng." Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, nhắm thẳng vào trong tai ta thổi hơi.
Hắn vờ ngớ ngẩn, hay thật là không hiểu? Ta không khỏi nghi ngờ. Nhưng mà vẫn dằn lại chút tính khí, nghiêng đầu ép một bên cổ, trả lời: "Thường ngày trong phòng mặc một chút thì cũng thôi đi. Hôm nay, Thái hậu cùng các vị nương nương đều ở đây. . . . . ."
Hắn nghe vậy liền ngừng động tác, ta thoáng đẩy hắn ra, vỗ nhẹ cổ của hắn nói: "Ngươi không mệt mỏi sao? Ngủ đi. . . . . ."
Ta còn chưa nói xong, lời nói còn dư lại liền bị hắn nuốt. Tay hắn kìm lại mạnh mẽ, ta bị hắn siết chặc xương sườn cũng sắp đứt ra, liều mạng dùng bàn tay chống đẩy hắn ra, lại phát hiện bắp thịt trên người của hắn đều cứng cáp, thật vất vả lấy được một chút thở dốc: "Đau quá! Thập Tứ ngươi mau buông ra!" Hắn làm sao vậy? Không đến nỗi muốn mạng của ta chứ?
Hắn vẫn không buông tay, bị ta căm tức nhìn thật lâu mới tin tưởng ta đúng là đau đớn, tiếp theo ánh mắt của hắn liền có vẻ đáng thương. Loại người như hắn tính khí thất thường làm cho ta vô pháp khả thi, bất đắc dĩ kéo hắn lên trên kháng, ném cho hắn một cái chăn mỏng nói: "Đi ngủ." Đa phần, lúc nói như vậy liền có hiệu quả.
Trước khi lên đường, viết cho Thập Tam một phong thơ, cuối cùng nói, "Mặc dù Nhiệt Hà mát mẻ, thời tiết cũng không được tốt, trời quang bất định. Trong kinh hiện giờ cũng là cuối thu khí sảng rồi, chưa chắc không thể sánh bằng Thừa Đức Hảo. Mặt khác, xem qua trong thư của ngươi nhắc tới sen Tử Ngọ, hoa nhỏ mà thơm mát, giờ tý thì xem nó nở ra, có thú vị khác."
"Cô cô." Lý Nam đứng ở bên án thư khẽ gọi.
Ta thấy hắn tò mò nhìn chằm chằm cái hũ sành đen được đậy kín đặt ở trên bàn, liền cười nói: "Bên trong này ngâm mầm hoa sen, sau khi đợi xuân tới là có thể trồng vào trong hồ." Ta dự định đến lúc đó mang về trong kinh cho Thập Tam.
Lý Nam cái hiểu cái không gật đầu, ta liền ôm hắn ngồi trên đùi, cầm một quyển bức tranh hoa sen lật cho hắn xem: "Con thấy qua hoa sen chưa? Chính là nơi bình thường con vọc nước lá cây cùng hoa nhỏ lơ lửng ở trên mặt nước. Hình như nơi này, hoa lớn chừng cái đấu chính là Thục Hà. Hạ Thiên, hoa sen Giang Nam rất đẹp, nếu như có người hỏi, con có thể nói là đã gặp qua. . . . . ."
Không biết lúc nào thì, Đông Đông ôm ông già thỏ đi vào phòng. Nàng cau mày bĩu môi nhìn chúng ta, giang hai cánh tay làm nũng nói: "Nương, con cũngmuốn xem."
Lý Nam vội vàng từ trên đầu gối ta nhảy xuống, đứng nghiêm một bên. Ta cười lắc đầu, ôm lấy Đông Đông, nàng mới có chút hài lòng.