Lý Thục ở cùng ta hơn nửa tháng, không ra cổng trước không bước cổng sau. Lúc đầu, ta tin lí do thoái thác của nàng ‘ đặc biệt đến làm bạn với tỷ tỷ đang mang bệnh’, sau này phát hiện tâm tình nàng có chút kỳ lạ, liền tìm nha hoàn Tích Quế của nàng hỏi thăm, mới biết được có sự tình khác. Tích Quế không che giấu được ý cười trong đáy mắt, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư nghe nói vị Phạm Tứ công tử kia cũng tới kinh thành."
"Ai là Phạm Tứ công tử?" Ta tò mò hỏi.
Tích Quế kề vào lỗ tai ta nói: "Chính là Giới Hưu Tứ thiếu gia Phạm gia ở Sơn Tây. Tiểu thư vì tránh hắn mới muốn về Hàng Châu, nghe nói đường tiểu thư bị bệnh, liền tới Kinh Thành thăm viếng trước."
Dạng người gì mà Lý Thục cũng chống đỡ không được? Không khỏi cười hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi chán ghét Phạm tứ công tử kia sao?"
Tích Quế lắc đầu trả lời: "Không biết. Không nhìn ra tiểu thư thích hắn. . . . . . Nhưng mà hắn cứ quấn mãi, tiểu thư liền đau đầu." Nói xong che miệng cười.
"Hàm tỷ tỷ." Lý Thục vén màn trúc lên, mắt lạnh trừng Tích Quế.
Tích Quế le lưỡi một cái, cúi đầu chạy ra khỏi phòng.
Ta cười nói với nàng: "Ngươi đến đây từ lúc nào?"
Nàng bĩu môi, nói: "Hàm tỷ tỷ, sáng mai ta về nhà."
"Sao đi gấp thế." Ta nói, "Vị Phạm công tử kia đáng sợ như vậy?"
Nàng cau mày nói: "Người nọ chẳng biết xấu hổ."
Ta cười nói: "Nếu thật sự là nhân vật đê tiện không biết liêm sỉ như thế, ngươi nên chính nghĩa nghiêm từ phủ đầu công kích mới đúng. Mà không phải vừa nghe nói hắn xuất hiện, liền hoảng loạn, thậm chí còn chạy trối chết."
"Hàm tỷ tỷ ngươi không biết! Tên vô lại kia có bao niêu khó chơi. . . . . ." Nàng gấp đến đỏ mặt, nhưng ngừng câu chuyện lại, giận dữ mà quẫn bách nhìn ta.
Ta ngắt mặt của nàng cười nói: "Ta thế nào cũng được, ngươi muốn về nhà thì về đi."
Nàng cúi đầu"Ừhm" một tiếng. Ta nhớ tới một chuyện, lại nói: "Đúng rồi, ngươi giúp ta dẫn Lý Nam đi Giang Nam chơi mấy tháng nha. Tránh khỏi Đông Đông kiếm chuyện với hắn." Hình như Đông Đông không muốn gặp Lý Nam, lúc ta bị bệnh không có tinh lực trông nom bọn nó, mấy ngày gần đây mới biết Đông Đông đợi có cơ hội liền khi dễ hắn.
"Được." Lý Thục gật đầu đồng ý, lại cười nói, "Ta rất thích đứa nhỏ này, ngày nào đó cho hắn làm con ta thì quá tốt."
Lúc Đông Đông nghe nói, Lý Thục đã dẫn theo Lý Nam lên đường rồi, nàng lập tức tìm ta đại náo khóc lớn lên, ầm ĩ cũng muốn đi Hàng Châu. Ta nói: "Con không thể đi."
Nàng mím môi, cầm lấy cánh tay ta đong đưa qua lại: "Con cũng muốn cùng Thục di đi Hàng Châu chơi. . . . . . Muốn đi nha, hu hu hu. . . . . ."
"Ai bảo con là Hoàng cách cách, thành thật ở trong kinh đợi cho ta!" Ta bị nàng làm cho nhức đầu, không kiên nhẫn nói.
Nàng bị ta la một tiếng, yên tĩnh hai giây, sau đó càng gào khóc lớn tiếng hơn.
Ta vô phương, đành phải lau nước mắt nước mũi cho nàng, dịu dàng nói: "Nếu con đi, nương sẽ rất nhớ con."
Lúc này nàng mới dần dần dừng gào khóc lại, nghẹn ngào bò lên trên người ta, mặt giống mèo hoa kề sát vào trước ngực ta.
Bệnh lâu mới khỏi, trừ đi vào cung thỉnh an, còn theo lễ tiết phải đi các phủ một chút, đáp tạ các nữ quyến đã quan tâm thăm hỏi. Đi đầu tiên là nơi của lão Bát, bởi vì tương đối quen thuộc, dứt khoát dẫn theo Đông Đông đi nhà hắn chơi nửa ngày.
Đông Đông rất thích thú bồn cảnh và cá vàng của lão Bát, lão Bát cũng thuận theo nàng, sai người làm cẩn thận đừng để cho nàng đập bể chậu hoa ... làm mình bị thương. Mặc dù Đông Vân cùng bà vú đã cẩn thận bằng mọi cách, Đông Đông vẫn làm rơi vỡ hộp cờ thủy tinh của hắn. Lão Bát cũng không đau lòng, ngược lại cùng nàng nhặt quân cờ rơi đầy phòng chơi. Lúc Lão Cửu Lão Thập mang theo một đống chai chai lọ lọ đến tìm đến lão Bát, Đông Đông đang cùng hắn dùng mực nước bôi đen đầy tay, ở trên tờ giấy trắng vẽ cá tôm (ta thấy có vẻ giống chân gà hơn).
Lão Thập hưng phấn nói: "Bát ca, nhìn xem đồ sứ mới nung!"
Lão Bát giao Đông Đông cho Lão Cửu ôm, lập tức có tiểu thái giám bưng nước sạch tới cho hắn rửa tay. Hai tay Đông Đông đen thùi lùi, không khách khí nắm lỗ tai Lão Cửu, kết quả có thể tưởng tượng. Ta cũng tò mò với những thứ đồ sứ kia, Bát phúc tấn vừa lừa vừa dỗ dẫn Đông Đông đi tìm cách cách nhà nàng chơi rồi.
Lão Thập chỉ vào một cái đế phấn hoa lan màu men xanh nói: "Đây là nguyên liệu men Cửu ca tìm, màu sắc không tệ chứ?"
Lão Bát nhận lấy khăn bông lau khô tay, cẩn thận xem từng món một, có lúc dùng ngón tay bún bún mặt ngoài đồ vật, lại không nói chuyện. Lão Cửu và Lão Thập đưa mắt nhìn nhau, Lão Thập không nhịn được hỏi tới: "Bát ca, như thế nào?"
"Còn có bản gốc không?"
"Có." Lão Cửu cũng không do dự, sai tùy tùng lấy ra một xấp giấy giao cho lão Bát.
Lão Bát lật xem một hồi, chọn mấy tờ, sau đó lại đưa cho ta, cười hỏi: "Ngươi cảm thấy những cái này như thế nào?"
Ta bắt đầu chọn, chọn một tấm cá vàng, nói: "Ta thích hai con cá này, dùng một màu đỏ vẽ trên chén sứ trắng nhất định thú vị."
Lão Bát liền nói với lão Cửu: "Theo như cái lựa ra làm tiếp mấy bộ, làm màu sắc thanh nhã là được."
Lão Cửu đáp ứng, rồi sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, Ngạc Hải rời Đốc Thiểm Xuyên, ở Hồ Quảng chức vị trống cần phải lần lượt bổ sung, chuyện này thuận nước đẩy thuyền, phải viết sổ con thưa lại với Hoàng a mã."
Ta nghe bọn họ đàm luận cái này, liền bước đi thong thả đến cạnh cửa, chuẩn bị đi dạo trong viện, lại nghe lão Bát nói: "Không, đừng vội, chuyện tốt đừng làm hỏng. . . . . . Hãy để cho Thập Tứ đệ dâng sổ con này lên trên."
Ta quay đầu thấy Lão Cửu hơi sững sờ, tiếp đó cười nói: "Đúng, bảo Lão Thập Tứ nói vun vào thích hợp hơn."
Lão Bát nhìn về phía ta cười hỏi: "Ngươi muốn đi dạo chỗ nào?"
Ta đáp: "Ta đi tìm Đông Đông, tới đây lâu rồi, cũng đến lúc đi về."
"Ngươi đợi chút, ta cho người đi gọi." Lão Bát phân phó với người hầu một câu, rồi nhìn ta nói, "Ngày mai ta cùng Thập Tứ đệ sẽ phải theo Hoàng a mã lên đường đi Thừa Đức rồi, trong nhà khẳng định rất bận bịu, ngươi trở về sớm cũng tốt." Tiếp đó lại quay đầu lại nói với Lão Thập: "Thập đệ, đợi lát nữa ngươi đưa nàng trở về."
Ta nói không cần, Lão Thập liền phất tay nói: "Được, thường ngày ta cũng không làm chân chạy vặt này! Bây giờ bộ dáng này của ngươi, gió vừa thổi một cái là bay luôn!"
Đầu hạ trong thành hơi nóng bốc lên, trong viện lão Bát lại tương đối mát mẻ, lúc trở về liền từ từ tản bộ. Bà vú ôm Đông Đông và Đông Vân các nàng cùng đi ở phía sau chừng mười thước, Lão Thập và ta đi song song, hắn nhíu mày liếc nhìn ta, ta ngạc nhiên nói: "Ngươi trừng ta như thế làm cái gì?"
Lão Thập hừ một tiếng nói: "Ta thấy hai tháng nay ngươi gầy đi rất nhiều, khí sắc cũng kém, khó trách trước đó vài ngày tâm của Lão Thập Tứ không buông lỏng được."
"Hiện tại tốt hơn rất nhiều, qua ít ngày tự nhiên sẽ mập lên." Ta không yênlòng trả lời.
Hắn lại nói: "Ừ, như vậy là tốt rồi. Ngươi phải chăm sóc thân thể cho tốt, về sau Lão Thập Tứ sẽ không bận tâm lo nghĩ nhiều nữa! Nếu lập thái tử, sợ rằng. . . . . ."
"Cái gì?" Ta chợt dừng bước lại.
Lão Thập nghi hoặc nhìn ta nói: "Làm sao vậy? Còn không biết Hoàng a mã xem trọng ai, Bát ca cũng tốt Lão Thập Tứ cũng tốt, đều là người một nhà. Tương lai nếu thật là Lão Thập Tứ đăng vị, ngươi không thể thiếu Quý phi Hoàng quý phi tôn quý, bản thân mình đừng luôn tùy tùy tiện tiện không để bụng như vậy. . . . . ."
Trong lòng từng đợt lạnh lẽo dâng lên, ta cắt đứt lời kể lể thao thao bất tuyệt của hắn, cắn răng hỏi: "Đây là ý tứ của các ngươi, hay là ý nghĩ của bản thân Thập Tứ?"
"Ý tứ của người nào không phải giống nhau sao?" Vẻ mặt của hắn giống như ta hỏi vấn đề vô cùng buồn cười.
Ta nhìn hắn, không thốt nên lời.
Ta ngồi ở trong nhà chính chờ Thập Tứ trở về, chưa bao giờ vội vã muốn nói chuyện với hắn như thế.
Hắn trở lại sớm hơn thường ngày, vừa thấy ta liền cười sáp lại: "Hôm nay đi nhà Bát ca chơi à? Sớm như vậy trở về? Nếu ở trễ cũng không sao, ta sẽ đi đón nàng."
"Thập Tứ, ta có chút lời muốn hỏi." Nhìn hắn mặt mày hớn hở, ta hít một hơi gạt bỏ do dự.
Hắn phất tay đuổi Phó Hữu Vinh đang hầu một bên, lôi kéo ta đi vào phòng trong nói: "Được, chúng ta đi vào bên trong nói." Hắn ôm ta ngồi trên mép giường, rót nước cũng không đứng dậy, kẹp ta ở giữa hắn và kháng trác, giơ bình trà trong tay lên, mắt lại nhìn chằm chằm cổ của ta, thổi tóc rơi phía sau tai của ta: "Ngày mai ta đi rồi, nàng vẫn không chịu đi cùng với ta sao?"
Ta đè cái tay muốn lấy ly của hắn lại, hắn nhìn ta cười, hình như rất vui mừng, buông cái ly ra cầm ngược lại tay của ta, môi liền để lên. Ta vừa cúi đầu, đưa tay đè lại vai hắn, nói: "Ta không phải tìm ngươi tới thân thiết."
"Không phải chúng ta đang nói chuyện sao?" Hắn hôn vành tai của ta, một tay vuốt ve bả vai của ta, cười hỏi, "Nàng muốn hỏi cái gì?"
"Bây giờ ngươi còn ủng hộ Bát gia sao?" Ta nhắm vào lúc hắn áp vào môi ta thấp giọng hỏi bên tai hắn.
Nụ cười của hắn cứng đờ, hơi buông ta ra, nhưng không có trả lời.
"Hoặc là, ngươi cảm thấy có thể thay thế?"
Hắn đứng bật dậy, trên mặt không có biểu tình, nhìn ngoài cửa sổ trầm giọng nói: "Đây là chuyện của nam nhân, nữ nhân không cần hỏi."
Ta nhấp một ngụm trà, thắm cổ họng khô khốc, nói: "Nếu ta nhất định phải hỏi?"
Hắn quay đầu nhìn ta chằm chằm, một lúc lâu mới nói: "Bất luận là chuyện gì, nàng muốn biết, ta đều sẽ không giấu diếm nàng." Hắn ngồi xổm người xuống, nắm tay của ta nói, "Ta mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ muốn nàng không cần phản đối. . . . . ."
"Ngươi biết ta không thể không phản đối!" Ta rút tay về nói.
Trong mắt của hắn thoáng qua một chút ảm đạm, dường như có chút mù mờ ngỡ ngàng lẩm bẩm: "Ta biết? Không, ta không biết. . . . . . Tại sao vậy chứ?"
Hắn đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài, ta níu chặt tay áo của hắn, hỏi: "Ngươi có nhiều huynh đệ như vậy, ngươi không cần tham gia phần náo nhiệt này không được sao?"
"Đúng, trước kia, có thái tử, có nhiều huynh trưởng như vậy, ta ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ ngợi qua. Ta rất kính trọng Bát ca, trước kia là vậy bây giờ cũng vậy. Nhưng tình thế trước mắt, ta nghĩ ta không hẳn kém hơn các ca ca trăm phương ngàn kế kia. Ta cũng là nhi tử của Hoàng a mã, tại sao ta không thể?" Khóe môi hắn mang theo nụ cười, ánh mắt cuồng nhiệt ta chưa từng thấy qua.
Ta cảm thấy thật kinh khủng, vẫn níu chặt hắn không thả: "Ngươi cảm thấy ngươi nhất định sẽ thắng sao? Ta không muốn ngươi bại, lại càng không muốn ngươi thắng. . . . . ." Hai loại kết quả đều không phải là điều ta muốn thấy, cho dù biết rõ hắn không thắng được. Nhưng khi nói xong ta lại cảm thấy mình ngu xuẩn vô cùng. Chưa bao giờ trải qua luống cuống như hôm nay, không có chừng mực như vậy! Ta và hắn thế này căn bản chưa nói được sự tình, có lẽ nên nhanh chóng kết thúc trận đối thoại thất bại này.
Nhưng hắn lại chặn ngang nắm lấy cổ tay của ta, nắm chặt như vòng sắt, lạnh lùng hỏi: "Nàng không muốn ta thắng? Vậy nàng muốn người nào thắng?" Ta vùng vẫy không tránh thoát được, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh trắng, cắn răng nghiến lợi nói: "Nàng muốn hắn thắng phải không? Cho tới nay nàng đều nhớ hắn không phải sao?"
Trong nháy mắt, mệt mỏi chống lại đều bị tức giận thay thế, ta dùng khí lực toàn thân hất tay của hắn ra, cổ tay đau giống như bị trật khớp, nhưng điều này cũng không thể khơi tỉnh nữa điểm lý trí của ta. Ta nhìn hắn cười lạnh nói: "A, ngươi muốn nói lời này thật lâu rồi phải không? Nói ra cũng tốt. Vậy ta cũng không ngại thẳng thắn nói cho ngươi biết, đúng, thật sự ta cho rằng ngươi sẽ không thắng!"
"Nàng!" Trên trán hắn gân xanh hoàn toàn lộ ra, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm ta.
Ta cũng không nhìn hắn giận dữ giơ tay phải lên, chỉ nhìn chằm chằm mặt của hắn, chờ đợi một tát kia vung xuống, quét hết kiêu ngạo của ta, cũng xóa sạch tất cả thấp thỏm cùng vướng bận.
Nhưng mà, một bạt tai kia trước sau cũng không có rơi xuống trên mặt ta. Hô hấp của hắn từ từ thong thả, cánh tay lúc đầu giơ lên cao lại êm ái áp vào trên má ta."Ta sẽ không đánh nàng. Ta đã đáp ứng cả đời sẽ đối tốt với nàng." Hắn nâng mặt của ta khẽ hôn lên, "Ta nhất định sẽ cho nàng điều tốt nhất!" Ta nhắm mắt lại, đột nhiên phát hiện mình vô cùng buồn cười, nhiều năm quanh đi quẩn lại như vậy, vẫn rơi vào cùng một cái hố sâu.
Sau khi Thập Tứ hôn bên tai ta một cái, buông ta ra, không chút do dự nào xoay người bước nhanh rời đi.
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau khi thành thân hắn trở về viện ban đầu của hắn. Mãi cho đến khi hắn lên đường đi Nhiệt Hà, ta cũng không có gặp lại hắn.
Ta cùng Bát Phúc Tấn nghi ngờ chờ đợi câu nói tiếp theo, nàng lại nhìn ta cười hỏi: "Ta muốn viết lá thư, chỉ là tinh thần không tốt lắm, ta nói, ngươi giúp ta hạ bút được chứ?"
Ta đương nhiên không thể cũng không nhẫn tâm nói không với phụ nữ có thai, liền gật đầu, bêu xấu cũng không thành vấn đề. Chờ bọn nha hoàn mài mực xong, trải giấy ra, liền nói: "Công chúa mời nói."
Bát Công Chúa nói: "Thập Tam hoàng huynh đài giám. . . . . ."
Ta dừng bút, nhìn về phía nàng. Nàng cười hỏi: "Thế nào?"
Ta nhìn chằm chằm giấy trắng, viết xuống sáu chữ này, trả lời: "Không có gì, công chúa thỉnh tiếp tục."
Nàng liền bắt đầu tự thuật tình hình thời tiết mức độ nóng bức ở Bắc Kinh, tiếp theo là ăn uống sinh hoạt thường ngày, nói mình hết thải bình thường, hoàng phụ ban thưởng giường trúc cũng rất mát. Sau đó còn nói đến ca ca rời kinh không lâu, liền hết sức nhớ nhung, để cho hắn bảo trọng thân thể, chờ hắn trở về, có thể nhìn thấy cháu ngoại.
Viết xong trên đây, nàng lại muốn đi tới, ta vội vàng tiến lên cùng Bát Phúc Tấn dìu lấy. Nàng thật vất vả ngồi vào trước thư án, trên trán đã tràn đầy mồ hôi, cầm lên nơi ta hạ bút, liền ở nơi cuối thư viết lên "Muội Hữu Ninh cẩn khải", nhìn ta một cái, lại viết thêm vào một hàng chữ nhỏ, "Muội thân thể bất tiện, khẩu thuật chi, Thập Tứ đệ muội viết thay" , sau đó bày ra hong khô, tán gẫu cùng ta và Bát Phúc Tấn. Chừng qua một khắc đồng hồ, nàng gấp lá thư này lại, bỏ vào một phong bì màu vàng nhạt, viết lên mấy chữ "Gởi Thập Tam Hoàng Huynh", liền giao cho nha hoàn cầm đi ra.
Từ Bát gia trở lại, đại đa số thời gian ta ở nhà mẹ, Thư ma ma mặc dù nhất luật đi theo, lại hình như đối với lần này có phần phê bình kín đáo, lời nói đường hoàng vô cùng uyển chuyển, "Nô bộc và tỳ nữ hạ nhân, nhốn nháo ồn ào đều tới nhà mẹ Phúc Tấn, chỉ sợ quấy rầy trong phủ."
Ta nhìn nàng trả lời: "Người muốn ta phục vụ không có ở đây, người phục vụ của ta dĩ nhiên ta ở đâu bọn họ ở đấy. Có vấn đề gì sao?" Nàng liền không nói một lời.
Đợi đến khi Lý Hạo có kết quả thi ra ngoài, thế nhưng gặp ta mặt hắn lại có vẻ ngượng ngùng. Thì ra là được chọn vào Hàn Lâm Viện, thành thứ cát sĩ. Ta thở dài, an ủi hắn nói: "Điều này cũng không do chính ngươi. Vào Hàn Lâm là chuyện quang tông diệu tổ. Hảo hảo gia nhập vào!"
Cha đối với lần này hết sức vui mừng, đặc biệt bày tiệc rượu vì Lý Hạo ăn mừng. Lúc này Lý Hạo có chút say, cha để cho ta dìu hắn về phòng. Hắn được đỡ lên giường, lại lôi kéo tay của ta, híp mắt say lờ đờ nói: "Cao Lăng, tại sao có ngươi. . . . . ." Ta vô từ chống đỡ, ta tuyệt đối không có tự tin nói với hắn, ta là tỷ tỷ của ngươi, cùng trước lúc chín tuổi không có bất kỳ bất đồng.
Hắn rất nhanh buông ta ra, ngủ say. Ta trở lại trong phòng, thật lâu không có cách nào ngủ.
Sau khi cùng cha thương lượng, ta cùng Lý Hạo liền đi nhà Dung Huệ bái phỏng trước. Lý Hạo cùng a mã và các ca ca Dung Huệ ở một chỗ uống trà, ta thì vào nội viện. Sau khi cùng ngạch nương Dung Huệ hàn huyên mấy câu, liền tiến vào chính đề. Nàng thử dò xét nói: "Dung Nhi sang năm liền mười lăm rồi, hôn kỳ định tại xuân tới được không?"
Ta đoán nhà bọn họ thương yêu nữ nhi, sợ Dung Huệ tuổi còn nhỏ, sau khi xuất giá không thích ứng được, cho nên muốn ở bên nàng thời gian lâu thêm chút. Vì vậy cười nói: "Đó là đương nhiên. . . . . ."
Không đợi ta nói xong, ngạch nương Dung Huệ lại giành nói: "Dĩ nhiên, này nếu có người trong phòng trước, nhà chúng ta cũng không phải là không thông tình đạt lý ."
Ta nhất thời giật mình, sớm quên Lý Hạo năm nay đã hai mươi mốt tuổi rồi, vốn nên thê thiếp câu toàn, có lẽ dưới gối còn có nam nữ, ngay cả nhạc gia của hắn cũng cho là hắn có người trong phòng là hợp tình hợp lý. Mà ta, chỉ biết là hắn hẳn không có thiếp thất, về phần nha hoàn thông phòng , bởi vì chưa bao giờ chú ý tới, cũng không thể nào biết được. Ta che giấu quẫn bách nói: "Trước khi Dung cách cách nhập môn, quyết sẽ không có tỳ thiếp bước vào."
Nàng nghe, hài lòng cười nói: "Làm khó thân gia rồi. . . . . . Còn có một chuyện. Về đồ cưới, những thứ đồ dùng gia cụ kia, ta thấy Phúc Tấn đặt mua rất là tinh xảo, không bằng liền do thân gia tới làm những thứ này. Nhà ta liền đưa một tòa viện, mua đất sát vách thân gia, thêm mấy gian tân phòng, xây khu vườn, ngươi xem coi thế nào?"
Ta nghe không phải muốn Lý Hạo cùng Dung Huệ sau khi cưới ở chỗ khác, liền thở phào nhẹ nhõm, liền cười nói: "Cho ta cùng với gia phụ thương lượng."
Ngạch nương Dung Huệ nhìn phản ứng của ta, thì biết rõ hơn phân nửa là đồng ý, tiếp theo cũng liền nói một chút lời tám nhảm. Ước chừng sau một chun trà, nàng nói: "Phúc Tấn trở lại còn chưa có gặp qua Dung Nhi đi, nàng nhưng là vẫn nhớ tới ngươi." Cuối cùng dẫn ta đi gặp khuê nữ bảo bối của nàng, đến trong phòng Dung Huệ, làm lễ ra mắt xong, ngạch nương nàng trở về phòng nghỉ ngơi, ta lưu lại cùng Dung Huệ nói chuyện.
Mặc dù Dung Huệ vẫn còn ngây thơ, nhưng cũng là thiếu nữ mười bốn tuổithướt tha cùng quyến rũ, ha ha, đứa nhỏ này, sau khi lớn lên, càng thấy thanh nhã rồi. Nàng lại gần kéo cánh tay của ta nói: "Lý tỷ tỷ, ân, hay là nên thay đổi gọi là Thập Tứ thẩm đây?"
Ta cười ngắt mặt của nàng: "Tùy ngươi thích, đệ muội."
Nàng liền đỏ mặt lại không dám giễu cợt ta. Ưmh, trưởng thành, mặt cũng càng mềm.
Trên đường về nhà, ta nhấc màn xe lên vô cùng nhàm chán quan sát quang cảnh đường phố, lại thấy một tiểu nam hài sáu bảy tuổi đứng ở đầu hẻm khắp người dơ bẩn. Lúc đầu cũng không thèm để ý, cho đến khi nhìn thấy Phương lão đầu từ trong một gian cửa hàng ven đường ra ngoài ( mặc dù không có chiêu bài tấm biển, nhưng dựa vào người ra vào ta suy đoán là sòng bài ), đi tới bên cạnh đứa bé, chọt vào thái dương hắn la mắng. Đứa bé kia chỉ là đứng thẩn thờ, mặc cho hắn cầm lấy bầu rượu cùng túi đồ ăn ôm vào trong ngực. Đỗ bạc trong quầy đấm tay nhìn về phía Phương lão đầu cười híp mắt lấy lòng, hắn lại phất phất tay, ngáp một cái, từ trong gói giấy lấy ra dường như là đậu tằm ăn, vừa nhai vừa dọc theo phía khác đi. Mà đứa bé kia, cũng không nói một tiếng đi theo phía sau hắn.
Ta nhìn hai người này càng đi càng xa, không khỏi nghĩ, Ngọc Trúc, năm nay còn chưa có đi xem qua ngươi.
Đêm đó, ta gọi người đi hỏi thăm ra được, Phương lão đầu này quả nhiên bản tính không thay đổi, ăn chơi bài bạc mọi thứ, không có tiền thì đòi Lão Cửu, sau lại ỷ vào thế lực Lão Cửu, làm nhiều chuyện hoành hành láng giềng. Hai năm trước lượm được đứa bé, nói là nhận con nuôi, thật ra thì cũng bất quá coi như là gã sai vặt kiêm nơi trút giận. Ta liền tìm người đưa tin cho Lão Cửu, bảo hắn sau này cũng đừng động tới chuyện Phương lão đầu nữa, cũng không cần cho hắn thêm một đồng, tự ta sẽ "chăm sóc" hắn.
Sau bữa cơm chiều, Lý Hạo tới tìm ta nói chuyện phiếm. Ta không dám hỏi chuyện khó xử hắn có nha hoàn thông phòng linh tinh hay không, sau lại nói đến Dung Huệ, ta cười nói: "Gặp phải nha đầu này ngươi sẽ không thua thiệt."
Hắn ngó mặt đi chỗ khác nói khẽ: "Không cần nàng cũng sẽ không thua thiệt."
Ta nhận thấy được tâm tình hắn mâu thuẫn, liền hỏi: "Ngươi không phải thích Dung cách cách sao?"
Hắn nghẹn đỏ mặt nói: "Không phải là không thích! Mà là. . . . . ."
Ta chờ hắn nói tiếp, thế nhưng hắn lại thở dài nói: "Quên đi."
Nhìn sắc mặt bất đắc dĩ của hắn, ta rốt cuộc ý thức được, hắn có lẽ không vui việc hôn sự này. Thì ra là, hắn có những lựa chọn khác. Lại nói, là bởi vì ta đi. . . . . . Sự xuất hiện của ta, trong lúc vô tình ảnh hưởng số mạng người bên cạnh. Nếu như không phải là bởi vì ban đầu ta tùy hứng chạy ra ngoài chơi, cũng sẽ không gặp phải Thập Tam cùng Thập Tứ đi, nếu như không phải là ta muốn ở trên tửu lâu kia, Lý Hạo cũng sẽ không biết Thập Tứ bọn họ, càng sẽ không biết Dung Huệ rồi. . . . . . Nếu như không biết ta, cuộc sống Ngọc Trúc có lẽ sẽ bất đồng. . . . . . Còn có Tứ a ca, Thập Tam, thậm chí còn Thập Tứ. . . . . . Đại khái chính là ta xuất hiện, làm rối loạn bước chân vốn có của những người này . . . . . .
Ta nhìn Lý Hạo nói: "Thật xin lỗi."
Hắn kinh ngạc nhìn ta nói: "Tỷ, không phải là ta trách ngươi!"
Ta cúi đầu cười nói: "Ừ, cám ơn ngươi." Ta nên cảm tạ bọn họ bao dung.
Lý Hạo hỏi: "Tỷ, ngươi làm sao vậy? Ta nói sai cái gì sao?"
Ta trả lời: "Không. Có lẽ vẫn là vấn đề của ta. . . . . ."
Quách Khoa nguyên là ấu bộc của Thập Tứ, làm việc nói chuyện đều lưu loát, quay về kể rằng, Phương lão đầu này quả nhiên ba ngày liền đem tiền bên người đánh bạc cạn sạch. Ta nhìn hắn một cái, lại giương cung nhắm cho ngay, hắn liền nói: "Cửu gia lúc ấy ngay cả cửa cũng không có mở cho hắn."
Tên rời dây cung bắn ra, "Phù" trúng ngay hồng tâm. Quách Khoa kêu một tiếng "Hay". Ta không thèm để ý tới lời vuốt mông ngựa của hắn, hay cái gì nha, cách tiêu chuẩn thì ta cũng kém quá xa có được không, Thu Đông cần phải đi săn thỏ gì đó phải luyện một chút.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lý Thục ở cùng ta hơn nửa tháng, không ra cổng trước không bước cổng sau. Lúc đầu, ta tin lí do thoái thác của nàng ‘ đặc biệt đến làm bạn với tỷ tỷ đang mang bệnh’, sau này phát hiện tâm tình nàng có chút kỳ lạ, liền tìm nha hoàn Tích Quế của nàng hỏi thăm, mới biết được có sự tình khác. Tích Quế không che giấu được ý cười trong đáy mắt, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư nghe nói vị Phạm Tứ công tử kia cũng tới kinh thành."
"Ai là Phạm Tứ công tử?" Ta tò mò hỏi.
Tích Quế kề vào lỗ tai ta nói: "Chính là Giới Hưu Tứ thiếu gia Phạm gia ở Sơn Tây. Tiểu thư vì tránh hắn mới muốn về Hàng Châu, nghe nói đường tiểu thư bị bệnh, liền tới Kinh Thành thăm viếng trước."
Dạng người gì mà Lý Thục cũng chống đỡ không được? Không khỏi cười hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi chán ghét Phạm tứ công tử kia sao?"
Tích Quế lắc đầu trả lời: "Không biết. Không nhìn ra tiểu thư thích hắn. . . . . . Nhưng mà hắn cứ quấn mãi, tiểu thư liền đau đầu." Nói xong che miệng cười.
"Hàm tỷ tỷ." Lý Thục vén màn trúc lên, mắt lạnh trừng Tích Quế.
Tích Quế le lưỡi một cái, cúi đầu chạy ra khỏi phòng.
Ta cười nói với nàng: "Ngươi đến đây từ lúc nào?"
Nàng bĩu môi, nói: "Hàm tỷ tỷ, sáng mai ta về nhà."
"Sao đi gấp thế." Ta nói, "Vị Phạm công tử kia đáng sợ như vậy?"
Nàng cau mày nói: "Người nọ chẳng biết xấu hổ."
Ta cười nói: "Nếu thật sự là nhân vật đê tiện không biết liêm sỉ như thế, ngươi nên chính nghĩa nghiêm từ phủ đầu công kích mới đúng. Mà không phải vừa nghe nói hắn xuất hiện, liền hoảng loạn, thậm chí còn chạy trối chết."
"Hàm tỷ tỷ ngươi không biết! Tên vô lại kia có bao niêu khó chơi. . . . . ." Nàng gấp đến đỏ mặt, nhưng ngừng câu chuyện lại, giận dữ mà quẫn bách nhìn ta.
Ta ngắt mặt của nàng cười nói: "Ta thế nào cũng được, ngươi muốn về nhà thì về đi."
Nàng cúi đầu"Ừhm" một tiếng. Ta nhớ tới một chuyện, lại nói: "Đúng rồi, ngươi giúp ta dẫn Lý Nam đi Giang Nam chơi mấy tháng nha. Tránh khỏi Đông Đông kiếm chuyện với hắn." Hình như Đông Đông không muốn gặp Lý Nam, lúc ta bị bệnh không có tinh lực trông nom bọn nó, mấy ngày gần đây mới biết Đông Đông đợi có cơ hội liền khi dễ hắn.
"Được." Lý Thục gật đầu đồng ý, lại cười nói, "Ta rất thích đứa nhỏ này, ngày nào đó cho hắn làm con ta thì quá tốt."
Lúc Đông Đông nghe nói, Lý Thục đã dẫn theo Lý Nam lên đường rồi, nàng lập tức tìm ta đại náo khóc lớn lên, ầm ĩ cũng muốn đi Hàng Châu. Ta nói: "Con không thể đi."
Nàng mím môi, cầm lấy cánh tay ta đong đưa qua lại: "Con cũng muốn cùng Thục di đi Hàng Châu chơi. . . . . . Muốn đi nha, hu hu hu. . . . . ."
"Ai bảo con là Hoàng cách cách, thành thật ở trong kinh đợi cho ta!" Ta bị nàng làm cho nhức đầu, không kiên nhẫn nói.
Nàng bị ta la một tiếng, yên tĩnh hai giây, sau đó càng gào khóc lớn tiếng hơn.
Ta vô phương, đành phải lau nước mắt nước mũi cho nàng, dịu dàng nói: "Nếu con đi, nương sẽ rất nhớ con."
Lúc này nàng mới dần dần dừng gào khóc lại, nghẹn ngào bò lên trên người ta, mặt giống mèo hoa kề sát vào trước ngực ta.
Bệnh lâu mới khỏi, trừ đi vào cung thỉnh an, còn theo lễ tiết phải đi các phủ một chút, đáp tạ các nữ quyến đã quan tâm thăm hỏi. Đi đầu tiên là nơi của lão Bát, bởi vì tương đối quen thuộc, dứt khoát dẫn theo Đông Đông đi nhà hắn chơi nửa ngày.
Đông Đông rất thích thú bồn cảnh và cá vàng của lão Bát, lão Bát cũng thuận theo nàng, sai người làm cẩn thận đừng để cho nàng đập bể chậu hoa ... làm mình bị thương. Mặc dù Đông Vân cùng bà vú đã cẩn thận bằng mọi cách, Đông Đông vẫn làm rơi vỡ hộp cờ thủy tinh của hắn. Lão Bát cũng không đau lòng, ngược lại cùng nàng nhặt quân cờ rơi đầy phòng chơi. Lúc Lão Cửu Lão Thập mang theo một đống chai chai lọ lọ đến tìm đến lão Bát, Đông Đông đang cùng hắn dùng mực nước bôi đen đầy tay, ở trên tờ giấy trắng vẽ cá tôm (ta thấy có vẻ giống chân gà hơn).
Lão Thập hưng phấn nói: "Bát ca, nhìn xem đồ sứ mới nung!"
Lão Bát giao Đông Đông cho Lão Cửu ôm, lập tức có tiểu thái giám bưng nước sạch tới cho hắn rửa tay. Hai tay Đông Đông đen thùi lùi, không khách khí nắm lỗ tai Lão Cửu, kết quả có thể tưởng tượng. Ta cũng tò mò với những thứ đồ sứ kia, Bát phúc tấn vừa lừa vừa dỗ dẫn Đông Đông đi tìm cách cách nhà nàng chơi rồi.
Lão Thập chỉ vào một cái đế phấn hoa lan màu men xanh nói: "Đây là nguyên liệu men Cửu ca tìm, màu sắc không tệ chứ?"
Lão Bát nhận lấy khăn bông lau khô tay, cẩn thận xem từng món một, có lúc dùng ngón tay bún bún mặt ngoài đồ vật, lại không nói chuyện. Lão Cửu và Lão Thập đưa mắt nhìn nhau, Lão Thập không nhịn được hỏi tới: "Bát ca, như thế nào?"
"Còn có bản gốc không?"
"Có." Lão Cửu cũng không do dự, sai tùy tùng lấy ra một xấp giấy giao cho lão Bát.
Lão Bát lật xem một hồi, chọn mấy tờ, sau đó lại đưa cho ta, cười hỏi: "Ngươi cảm thấy những cái này như thế nào?"
Ta bắt đầu chọn, chọn một tấm cá vàng, nói: "Ta thích hai con cá này, dùng một màu đỏ vẽ trên chén sứ trắng nhất định thú vị."
Lão Bát liền nói với lão Cửu: "Theo như cái lựa ra làm tiếp mấy bộ, làm màu sắc thanh nhã là được."
Lão Cửu đáp ứng, rồi sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, Ngạc Hải rời Đốc Thiểm Xuyên, ở Hồ Quảng chức vị trống cần phải lần lượt bổ sung, chuyện này thuận nước đẩy thuyền, phải viết sổ con thưa lại với Hoàng a mã."
Ta nghe bọn họ đàm luận cái này, liền bước đi thong thả đến cạnh cửa, chuẩn bị đi dạo trong viện, lại nghe lão Bát nói: "Không, đừng vội, chuyện tốt đừng làm hỏng. . . . . . Hãy để cho Thập Tứ đệ dâng sổ con này lên trên."
Ta quay đầu thấy Lão Cửu hơi sững sờ, tiếp đó cười nói: "Đúng, bảo Lão Thập Tứ nói vun vào thích hợp hơn."
Lão Bát nhìn về phía ta cười hỏi: "Ngươi muốn đi dạo chỗ nào?"
Ta đáp: "Ta đi tìm Đông Đông, tới đây lâu rồi, cũng đến lúc đi về."
"Ngươi đợi chút, ta cho người đi gọi." Lão Bát phân phó với người hầu một câu, rồi nhìn ta nói, "Ngày mai ta cùng Thập Tứ đệ sẽ phải theo Hoàng a mã lên đường đi Thừa Đức rồi, trong nhà khẳng định rất bận bịu, ngươi trở về sớm cũng tốt." Tiếp đó lại quay đầu lại nói với Lão Thập: "Thập đệ, đợi lát nữa ngươi đưa nàng trở về."
Ta nói không cần, Lão Thập liền phất tay nói: "Được, thường ngày ta cũng không làm chân chạy vặt này! Bây giờ bộ dáng này của ngươi, gió vừa thổi một cái là bay luôn!"
Đầu hạ trong thành hơi nóng bốc lên, trong viện lão Bát lại tương đối mát mẻ, lúc trở về liền từ từ tản bộ. Bà vú ôm Đông Đông và Đông Vân các nàng cùng đi ở phía sau chừng mười thước, Lão Thập và ta đi song song, hắn nhíu mày liếc nhìn ta, ta ngạc nhiên nói: "Ngươi trừng ta như thế làm cái gì?"
Lão Thập hừ một tiếng nói: "Ta thấy hai tháng nay ngươi gầy đi rất nhiều, khí sắc cũng kém, khó trách trước đó vài ngày tâm của Lão Thập Tứ không buông lỏng được."
"Hiện tại tốt hơn rất nhiều, qua ít ngày tự nhiên sẽ mập lên." Ta không yênlòng trả lời.
Hắn lại nói: "Ừ, như vậy là tốt rồi. Ngươi phải chăm sóc thân thể cho tốt, về sau Lão Thập Tứ sẽ không bận tâm lo nghĩ nhiều nữa! Nếu lập thái tử, sợ rằng. . . . . ."
"Cái gì?" Ta chợt dừng bước lại.
Lão Thập nghi hoặc nhìn ta nói: "Làm sao vậy? Còn không biết Hoàng a mã xem trọng ai, Bát ca cũng tốt Lão Thập Tứ cũng tốt, đều là người một nhà. Tương lai nếu thật là Lão Thập Tứ đăng vị, ngươi không thể thiếu Quý phi Hoàng quý phi tôn quý, bản thân mình đừng luôn tùy tùy tiện tiện không để bụng như vậy. . . . . ."
Trong lòng từng đợt lạnh lẽo dâng lên, ta cắt đứt lời kể lể thao thao bất tuyệt của hắn, cắn răng hỏi: "Đây là ý tứ của các ngươi, hay là ý nghĩ của bản thân Thập Tứ?"
"Ý tứ của người nào không phải giống nhau sao?" Vẻ mặt của hắn giống như ta hỏi vấn đề vô cùng buồn cười.
Ta nhìn hắn, không thốt nên lời.
Ta ngồi ở trong nhà chính chờ Thập Tứ trở về, chưa bao giờ vội vã muốn nói chuyện với hắn như thế.
Hắn trở lại sớm hơn thường ngày, vừa thấy ta liền cười sáp lại: "Hôm nay đi nhà Bát ca chơi à? Sớm như vậy trở về? Nếu ở trễ cũng không sao, ta sẽ đi đón nàng."
"Thập Tứ, ta có chút lời muốn hỏi." Nhìn hắn mặt mày hớn hở, ta hít một hơi gạt bỏ do dự.
Hắn phất tay đuổi Phó Hữu Vinh đang hầu một bên, lôi kéo ta đi vào phòng trong nói: "Được, chúng ta đi vào bên trong nói." Hắn ôm ta ngồi trên mép giường, rót nước cũng không đứng dậy, kẹp ta ở giữa hắn và kháng trác, giơ bình trà trong tay lên, mắt lại nhìn chằm chằm cổ của ta, thổi tóc rơi phía sau tai của ta: "Ngày mai ta đi rồi, nàng vẫn không chịu đi cùng với ta sao?"
Ta đè cái tay muốn lấy ly của hắn lại, hắn nhìn ta cười, hình như rất vui mừng, buông cái ly ra cầm ngược lại tay của ta, môi liền để lên. Ta vừa cúi đầu, đưa tay đè lại vai hắn, nói: "Ta không phải tìm ngươi tới thân thiết."
"Không phải chúng ta đang nói chuyện sao?" Hắn hôn vành tai của ta, một tay vuốt ve bả vai của ta, cười hỏi, "Nàng muốn hỏi cái gì?"
"Bây giờ ngươi còn ủng hộ Bát gia sao?" Ta nhắm vào lúc hắn áp vào môi ta thấp giọng hỏi bên tai hắn.
Nụ cười của hắn cứng đờ, hơi buông ta ra, nhưng không có trả lời.
"Hoặc là, ngươi cảm thấy có thể thay thế?"
Hắn đứng bật dậy, trên mặt không có biểu tình, nhìn ngoài cửa sổ trầm giọng nói: "Đây là chuyện của nam nhân, nữ nhân không cần hỏi."
Ta nhấp một ngụm trà, thắm cổ họng khô khốc, nói: "Nếu ta nhất định phải hỏi?"
Hắn quay đầu nhìn ta chằm chằm, một lúc lâu mới nói: "Bất luận là chuyện gì, nàng muốn biết, ta đều sẽ không giấu diếm nàng." Hắn ngồi xổm người xuống, nắm tay của ta nói, "Ta mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ muốn nàng không cần phản đối. . . . . ."
"Ngươi biết ta không thể không phản đối!" Ta rút tay về nói.
Trong mắt của hắn thoáng qua một chút ảm đạm, dường như có chút mù mờ ngỡ ngàng lẩm bẩm: "Ta biết? Không, ta không biết. . . . . . Tại sao vậy chứ?"
Hắn đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài, ta níu chặt tay áo của hắn, hỏi: "Ngươi có nhiều huynh đệ như vậy, ngươi không cần tham gia phần náo nhiệt này không được sao?"
"Đúng, trước kia, có thái tử, có nhiều huynh trưởng như vậy, ta ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ ngợi qua. Ta rất kính trọng Bát ca, trước kia là vậy bây giờ cũng vậy. Nhưng tình thế trước mắt, ta nghĩ ta không hẳn kém hơn các ca ca trăm phương ngàn kế kia. Ta cũng là nhi tử của Hoàng a mã, tại sao ta không thể?" Khóe môi hắn mang theo nụ cười, ánh mắt cuồng nhiệt ta chưa từng thấy qua.
Ta cảm thấy thật kinh khủng, vẫn níu chặt hắn không thả: "Ngươi cảm thấy ngươi nhất định sẽ thắng sao? Ta không muốn ngươi bại, lại càng không muốn ngươi thắng. . . . . ." Hai loại kết quả đều không phải là điều ta muốn thấy, cho dù biết rõ hắn không thắng được. Nhưng khi nói xong ta lại cảm thấy mình ngu xuẩn vô cùng. Chưa bao giờ trải qua luống cuống như hôm nay, không có chừng mực như vậy! Ta và hắn thế này căn bản chưa nói được sự tình, có lẽ nên nhanh chóng kết thúc trận đối thoại thất bại này.
Nhưng hắn lại chặn ngang nắm lấy cổ tay của ta, nắm chặt như vòng sắt, lạnh lùng hỏi: "Nàng không muốn ta thắng? Vậy nàng muốn người nào thắng?" Ta vùng vẫy không tránh thoát được, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh trắng, cắn răng nghiến lợi nói: "Nàng muốn hắn thắng phải không? Cho tới nay nàng đều nhớ hắn không phải sao?"
Trong nháy mắt, mệt mỏi chống lại đều bị tức giận thay thế, ta dùng khí lực toàn thân hất tay của hắn ra, cổ tay đau giống như bị trật khớp, nhưng điều này cũng không thể khơi tỉnh nữa điểm lý trí của ta. Ta nhìn hắn cười lạnh nói: "A, ngươi muốn nói lời này thật lâu rồi phải không? Nói ra cũng tốt. Vậy ta cũng không ngại thẳng thắn nói cho ngươi biết, đúng, thật sự ta cho rằng ngươi sẽ không thắng!"
"Nàng!" Trên trán hắn gân xanh hoàn toàn lộ ra, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm ta.
Ta cũng không nhìn hắn giận dữ giơ tay phải lên, chỉ nhìn chằm chằm mặt của hắn, chờ đợi một tát kia vung xuống, quét hết kiêu ngạo của ta, cũng xóa sạch tất cả thấp thỏm cùng vướng bận.
Nhưng mà, một bạt tai kia trước sau cũng không có rơi xuống trên mặt ta. Hô hấp của hắn từ từ thong thả, cánh tay lúc đầu giơ lên cao lại êm ái áp vào trên má ta."Ta sẽ không đánh nàng. Ta đã đáp ứng cả đời sẽ đối tốt với nàng." Hắn nâng mặt của ta khẽ hôn lên, "Ta nhất định sẽ cho nàng điều tốt nhất!" Ta nhắm mắt lại, đột nhiên phát hiện mình vô cùng buồn cười, nhiều năm quanh đi quẩn lại như vậy, vẫn rơi vào cùng một cái hố sâu.
Sau khi Thập Tứ hôn bên tai ta một cái, buông ta ra, không chút do dự nào xoay người bước nhanh rời đi.
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau khi thành thân hắn trở về viện ban đầu của hắn. Mãi cho đến khi hắn lên đường đi Nhiệt Hà, ta cũng không có gặp lại hắn.